Chuyện mưa, chuyện nắng
Khóc làm chi, đừng khóc
Gửi lời cho mưa rơi
Từng hạt buồn, bỗng chốc
Đọng trắng cả chân trời
Nắng rồi, mưa lại tiếp mưa
Trăm năm mưa nắng bao giờ gặp nhau ?
Nghẹn ngào hẳng nói nên câu
Mưa ơi nắng chẳng kịp đâu, nói gì
Lòng se se, mưa se se…
Trong mùa đông ấy nhớ về ngày xưa
Mùa hè hoa tím mộng mơ
Long lanh sắc nắng ban trưa…ngỡ ngàng
Mùa thu vỡ vụn thời gian
Chuyện tình mưa nắng. hợp, tan không ngừng
Mưa buồn đã tự ngàn năm
Nắng tàn, nắng tắt, bâng khuâng chuyện lòng
Nắng tàn, mưa tới kịp không
Tóc thề bẻ gãy chỉ hồng đứt đôi
Mưa tuôn rả rích chân trời
Buồn sao, chan chứa đầy vơi giọt buồn.
Sống làm chi, thác gửi
Linh hồn trong nắng trưa
Trăm năm buồn mưa nắng
Một nét cười vu vơ
Sông đầy, bể thẳm người ơi
Có nghe tiếng khóc nhớ người tình xưa
Nắng tàn khóc một chiều mưa
Trăm năm mưa nắng bao giờ gặp nhau
Mưa ơi ! Có hiểu được đâu
Vì sao mưa hỡi ! Vì sao mà buồn
Phải vì thương nhớ ai thương
Đường chiều rớt rụng lá vàng chiều mưa…
Gục đầu…tàn tích buổi xưa
Mưa chờ hạ đến nắng chờ đông qua…
Thôi đừng buồn, em ạ
Trong màu trời hôm nay
Có cả mưa và nắng
Trời thanh, hương ngây ngây
Mưa rơi, mưa cứ rơi hoài
Hay mưa giận nắng làm sai chuỵen gì ?
Em ơi lằng lặng mà nghe
Trong làn mưa vấn vương lời thề xưa
Nắng kia vàng sắc ngẩn ngơ
Long lanh đưa nỗi tương tư qua mình
Mưa ơi sao cứ làm thinh
Trời đương nắng ấm bỗng thành mưa rơi
Đăm đăm không nói nên lời
Sóng xa gợn những đầy vơi nỗi niềm…
Hoa trắng buồn rũ cánh
Giọt mưa cứ xoay vòng
Hôm nay, trời trở lạnh.
Ô kìa, đã sang đông…
Trời đông mưa chưa ngớt
Nắng xưa đã tắt rồi
Trong lặng im, bất chợt
một chiếc lá mồ côi !
Trăm năm chuyện mưa nắng
Ngàn năm chuyện cuộc đời
Và đời sau vẫn thế
Dù trăm năm chuyển dời
Nắng mùa thu, nắng ơi
Vì mưa không hiểu nổi
Cùng nắng hay cùng mưa
Đất trời thêm bối rối
Vôc đầy tay, đầy tay
Hạt mưa rơi thật vội
Tương tư, ai biết gì
Chiếc lá vàng thả nổi
Mùa đông chưa trôi đi
Chưa vẹn lời muốn nói.
(chưa dứt)