Lên mười hai tôi mải cùng chúng bạn
Những bước chân thơ cỏ úa mòn
Năm ấy, là năm trời nắng hạn
Tối về rau muống với mì tôm…
Lên mười hai em chỉ là cô bé
Năm năm quanh quẩn trước sân nhà…
Hạ về đường làng thơm lúa chín
Hương nồng thơm phức cánh đồng xa…
Mùa gặt năm ấy em vắng mẹ
Mẹ cha em đi gặt lúa làng bên
Sân nhà đã vắng càng thêm vắng
Tủi lòng anh bỗng nghĩ : thương em…
Thầy mẹ răng mà đi lâu thế
Tủi thân chi mà nước mắt lưng tròng
Khăn đây e, đừng khóc mà thêm tội
Mỉm cười đi, em nhé, xinh không ?
Rồi năm năm qua mùa gặt tới
Cô bé ngày nao đã lớn rồi
Tôi cũng không còn chơi nghich nữa
Mảnh sân xưa năm tháng dấu vùi…
Mười sáu trăng tròn hay trăng khuyết
Mười lăm em ra chốn thị thành
Rời xa sắc vàng mùa lúa chín
Bóng chiều chao đảo bóng tre xanh
Bữa ấy tôi tìm về phố thị
Đôi hàng cây nghiêng một bóng giăng mờ
Cố đảo mắt tìm ai những chẳng thấy
Chỉ nghe hoài xào xạc gío đung đưa
(….)