Nhận xét giùm mình mấy bài này nhé. Gấp lắm.

  • Thread starter phamminhkhoi
  • Ngày gửi
  • Replies 275
  • Views 32,078

P

phamminhkhoi

Giờ này vẫn còn người nhớ đến cái pic này của mình à. Xúc động quá ^^

Anh ngocchao; Thankss anh nhiều nhưng công việc của em bây giờ thì chẳng có liên quan gì đến thơ. Thích thì viết chơi thôi ^^ Nếu anh thích đọc em sẽ send cho mấy bài của bạn em ^^ Dù sao cũng cảm ơn anh đã góp ý :M063:
 
Last edited by a moderator:
N

ngochaomobile

Hay Đấy :D Anh Thích Thơ Triết Lý + Thơ Tình :D Thể Tự Do :D A Không Thích Thơ Lục Bát
 
P

phamminhkhoi

Tình tình tình tiếng sáo ai bay
Ngàn con phượng trắng nhả đầy mây
Tiếng lụa khua vang chìm đáy mộng
Trăng vàng run rẩy giữa hương say

Sầu sầu sầu tiếng hát ai lay
Tiếng ai run rẩy giữa vườn cây
Nghe con rắn nhỏ khua tà áo
Bên trời ai thả những vầng mây

Cười cười cười vang tiếng cầm reo
Tiếng ai thương nhớ giữa lưng đèo
Bước ai cô quạnh bên đồi đá
Ai có buồn ôm mãi gió reo

Mưa mưa mưa mưa ướt má đào
Tiếng ai trăn trở giữa ngàn sao
Ai nghe ai nói ai không nói
Bên đồi có những bước chân theo

Bay bay bay ngàn cánh hạc bay
Ai đem đổ nhạc giữa trời say
Hoa rơi từng cánh theo nhung nhớ
Bên trời ai vẽ một đường bay

Gần gần gần ai ở thật gần
Ai đem hơi thở thả đầy sân
Ai gieo mộng ngọc trên gành đá
Bên hồ lá đổ những bâng khuâng

Say say say con bướm nó say
Bướm rơi nằm ngủ giữa ban ngày
Chân theo mộng ước mơ hồ điệp
Tiếng nhạc bên trời hương ngất ngây

Xa xa xa xa thật là xa
Xa như tình cũ giữa sơn hà
Xa như môi mọng trong chiều nhớ
Xa mãi bên trời tiếng nhạc đưa

Cay cay cay cay thật là cay
Cay như men rượu của đêm nay
Cay như mắt đỏ trong chiều vắng
Cay mãi cay hoài tiếng nhạc say

Cao cao cao cao thật là cao
Cao như chăn chiếu giữa vườn sao
Cao đêm trống vắng buồn hiu quạnh
Cao giấc mộng đời ánh trăng rơi

Xanh xanh xanh xanh thật là xanh
Xanh như hạt lệ đổ trong tranh
Xanh ngủ bên đồi ôm cỏ lá
Xanh buồn ai nhớ nửa vành môi

Vui vui vui con dế reo vui
Tiếng hát hôn mê giữa gió đồi
Dế vui vỗ bụng chờ sao mọc
Tiếng cười thao thức suốt đêm thôi

Buồn buồn buồn con rắn buồn hiu
Buồn như tiếng nhạc giữa chiều thu
Buồn như con nhện trong đêm vắng
Giăng mãi tơ lòng theo gió thu

Tài tài tài ai thật tài cao
Ai đem gom hết những trăng sao
Giấu trong tranh lụa buồn rêu mọc
Chôn kín mộng đầu giọt mưa ngâu

Mờ mờ mờ một chút mờ sương
Ai đem hương gió rãi bên đường
Hoa rơi tà áo sương mờ khói
Phủ lối chân mờ bóng phượng rơi

Khúc nhạc bay
Bước chân say
Kìa ai phiêu lãng cuối đường mây
Ai đã đi qua nơi chốn ấy
Một đời đễ lại dấu chân say

Tiếng cầm than
Cơn gió hoang
Tiếng ai gõ nhịp ở bên đàng
Tay ôm tuyết trắng buồn thương nhớ
Ai có ngỡ ngàng nghe gió than

Đêm vấn vương
Thở hơi sương
Bóng ai trải cỏ ở bên đường
Tay ôm mộng ước gieo đầu gió
Ai có buồn ai có vấn vương...
 
T

tomcangxanh

Cay cay cay cay thật là cay
Cay như men rượu của đêm nay
"Đêm này" nghe ổn hơn anh nhỉ?

Buồn buồn buồn con rắn buồn hiu
Buồn như tiếng nhạc giữa chiều thu
Buồn như con nhện trong đêm vắng
Giăng mãi tơ lòng theo gió thu

em ko thích khổ này >"<

cảm tưởng như đọc thơ của anh là 1 ng` hoàn toàn khác, hay khi anh viết anh là 1 ng` hoàn toàn khác? Có lẽ lúc đó anh mới chính là anh nhỉ. Thơ dạo này mang hơi hướm văn phong cổ điển, một thời trung đại Á châu...Man mác buồn và nhẹ nhàng tâm tình hơn là triết lí sâu xa. Hay là em ko thấy nhiều ý nghĩa sau câu chữ của bài thơ này nhỉ? Dường như viết ra là để giãi bày chút xúc cảm chợt đến...

Khúc nhạc bay
Bước chân say
Kìa ai phiêu lãng cuối đường mây
Ai đã đi qua nơi chốn ấy
Một đời đễ lại dấu chân say

Tiếng cầm than
Cơn gió hoang
Tiếng ai gõ nhịp ở bên đàng
Tay ôm tuyết trắng buồn thương nhớ
Ai có ngỡ ngàng nghe gió than

Đêm vấn vương
Thở hơi sương
Bóng ai trải cỏ ở bên đường
Tay ôm mộng ước gieo đầu gió
Ai có buồn ai có vấn vương...

Dùng nhiều dấu....hơn anh nhé, thơ anh cần nó.

Ai có buồn... ai có vấn vương...

Tự dưng viết những dòng này lại cảm thấy ko như mình ngày thường...Hay là ngược lại nhỉ? :">
 
H

haidang96

dân tự nhiên mà làm đc thế laf tốt lắm ùi anh à, anh cứ cố gắng mà phát huy cho hay thêm thôi, rùi post lên cho cả nhà cùng đọc hén ;)
 
P

phamminhkhoi

@tomcangxanh: Có vẻ hơi khác Tôm ngày thường nhỉ :M04: cảm ơn vì những nhạn xét chân thành ^_^
 
M

mummumkeo

nếu bạn cho rằng đã đến lúc để đăng nó
thì cậu định đăng ở nơi nào? nơi đó có nổi tiếng không? thuộc tầng lớp nào của xã hội? " thượng lưu, trung lưu, và bình dân" bạn hiểu gì về tầng lớp đó? ở lứa tuổi nào "tuổi teen, 9x,... bạn có thể cậ nhật thông tin thường xuyên về nơi mà bạn đăng bài thơ để hiểu được họ thick thể loại thơ như thế nào, và xem bài thơ của mình có đủ ĐK đáp ứng sở thích của họ hay k.
như lứa tuổi teen họ thích những bài thơ tình cảm lãng mạn tíu lâm... bởi vì họ thuộc tầng lớp mới lớn chưa biết gì về sự đời nên họ yêu cái ngọt ngào và cái hồn nhiên ở trong mỗi bài thơ
mỗi 1 bài thơ nó chẵng là gì ở nơi này, nhưng nó là tất cả đối với 1 nơi khác
nói chung bạn muốn thành công phải biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng "đạt được kết quả cao nhất" chúc bạn thành công"
còn về phần bài thơ cậu thấy đấy đối với thành viên này nó là bài thơ cực hay nhưng với TV khác nó dở tệ "tớ đùa đấy"
đừng trách tớ
cho nên cậu phải tìm hiểu cặn kẽ trước đã.
 
T

trifolium



Tài tài tài ai thật tài cao
Ai đem gom hết những trăng sao
Giấu trong tranh lụa buồn rêu mọc
Chôn kín mộng đầu giọt mưa ngâu



Cả bài thơ của anh có 1 câu đó lạc loài, anh có bik tại sao ko? :D




...Ai đem hương gió rãi bên đường ...
...Một đời đễ lại dấu chân say ...


:-w :-w :-w

Theo em nghĩ thì, ờ, anh không nên viết mấy đoạn thất ngôn nhiều như thế, kết cấu giống nhau, cũng chỉ lại mây, hoa lá, sương, nhạc... >>> dễ gây chán cho người đọc, vả lại, mấy từ cuối của các câu 1-2-4 càng không nên có sự trùng lặp ^^. < Em nghĩ thế thôi >
 
Last edited by a moderator:
L

leduyducvt1986

Chào bạn!
Viết,mỗi người một cảm xúc riêng,nên cách thể hiện cũng riêng.Có thể hay với người này nhưng dở với người khác,ấy là điều đương nhiên rồi!
Mình cũng chỉ viết theo ngẫu hứng thôi,không "chuyên nghiệp" mà cũng chẳng "nghiệp dư".Với mình,không có tư duy "già dặn" hay "non tay",cơ bản là ở cái "hồn".

Ở đây,có thể sự góp ý của mình không đúng,nhưng mỗi người một cảm nhận mà!Mạn phép nhé!

*Trong bài "Chiều xuân" của bạn có câu:

"Bờ hè trắng mát hoa lê,
Bãi sông quạnh vắng chiều tê mắt sầu..."

Từ "chiều tê" có vẻ hơi nặng nề một chút thì phải bạn à,trái với nhịp của toàn bài,một nhịp buồn man mác nhưng sâu nặng ân tình.Bạn hãy thử tạm thay đổi lại nhé("Bãi sông quạnh vắng,chiều quê,mắt sầu"chẳng hạn)

*Ở bài "Thiên thai",mình không hiểu được ngụ ý với cách diễn tả ấy?Có vẻ mình hơi "rối" khi đọc bài này.Nếu bất chợt,bạn gieo một vài câu hai chữ,sẽ tạo nên sự đặc biệt riêng,chứ nếu đưa nó vào một quy luật thì mình e rằng sẽ cực khó và khô,ý mà bạn muốn diễn đạt sẽ có phần bị hạn chế.

Đó là ý của mình.Dù đúng,dù sai thì cũng chỉ là góp ý,mong bạn đừng giận nhé!(Mình thích nhất thể loại thơ tự do,không gò bó,dễ tạo nên sự bất ngờ)
 
C

cuoicung

nếu bạn cho rằng đã đến lúc để đăng nó
thì cậu định đăng ở nơi nào? nơi đó có nổi tiếng không? thuộc tầng lớp nào của xã hội? " thượng lưu, trung lưu, và bình dân" bạn hiểu gì về tầng lớp đó? ở lứa tuổi nào "tuổi teen, 9x,... bạn có thể cậ nhật thông tin thường xuyên về nơi mà bạn đăng bài thơ để hiểu được họ thick thể loại thơ như thế nào, và xem bài thơ của mình có đủ ĐK đáp ứng sở thích của họ hay k.
như lứa tuổi teen họ thích những bài thơ tình cảm lãng mạn tíu lâm... bởi vì họ thuộc tầng lớp mới lớn chưa biết gì về sự đời nên họ yêu cái ngọt ngào và cái hồn nhiên ở trong mỗi bài thơ
mỗi 1 bài thơ nó chẵng là gì ở nơi này, nhưng nó là tất cả đối với 1 nơi khác
nói chung bạn muốn thành công phải biết người biết ta thì mới trăm trận trăm thắng "đạt được kết quả cao nhất" chúc bạn thành công"
còn về phần bài thơ cậu thấy đấy đối với thành viên này nó là bài thơ cực hay nhưng với TV khác nó dở tệ "tớ đùa đấy"
đừng trách tớ
cho nên cậu phải tìm hiểu cặn kẽ trước đã.
Cái bạn này thật là :)):p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p:p
 
P

phamminhkhoi

Khá bất ngờ là cả 2 người nhận xét hay nhất lại là dân tự nhiên;)) Có phải dân tự nhiên thì cảm nhận sâu sắc hơn không nhỉ ^^

Ôi mý bài làm từ thời ngày xửa ngày xưa...đọc thấy ngây ngô quá:)
 
Last edited by a moderator:
C

cuoicung

Tình tình tình tiếng sáo ai bay
Ngàn con phượng trắng nhả đầy mây
Tiếng lụa khua vang chìm đáy mộng
Trăng vàng run rẩy giữa hương say

Sầu sầu sầu tiếng hát ai lay
Tiếng ai run rẩy giữa vườn cây
Nghe con rắn nhỏ khua tà áo
Bên trời ai thả những vầng mây

Cười cười cười vang tiếng cầm reo
Tiếng ai thương nhớ giữa lưng đèo
Bước ai cô quạnh bên đồi đá
Ai có buồn ôm mãi gió reo

Mưa mưa mưa mưa ướt má đào
Tiếng ai trăn trở giữa ngàn sao
Ai nghe ai nói ai không nói
Bên đồi có những bước chân theo

Bay bay bay ngàn cánh hạc bay
Ai đem đổ nhạc giữa trời say
Hoa rơi từng cánh theo nhung nhớ
Bên trời ai vẽ một đường bay

Gần gần gần ai ở thật gần
Ai đem hơi thở thả đầy sân
Ai gieo mộng ngọc trên gành đá
Bên hồ lá đổ những bâng khuâng

Say say say con bướm nó say
Bướm rơi nằm ngủ giữa ban ngày
Chân theo mộng ước mơ hồ điệp
Tiếng nhạc bên trời hương ngất ngây

Xa xa xa xa thật là xa
Xa như tình cũ giữa sơn hà
Xa như môi mọng trong chiều nhớ
Xa mãi bên trời tiếng nhạc đưa

Cay cay cay cay thật là cay
Cay như men rượu của đêm nay
Cay như mắt đỏ trong chiều vắng
Cay mãi cay hoài tiếng nhạc say

Cao cao cao cao thật là cao
Cao như chăn chiếu giữa vườn sao
Cao đêm trống vắng buồn hiu quạnh
Cao giấc mộng đời ánh trăng rơi

Xanh xanh xanh xanh thật là xanh
Xanh như hạt lệ đổ trong tranh
Xanh ngủ bên đồi ôm cỏ lá
Xanh buồn ai nhớ nửa vành môi

Vui vui vui con dế reo vui
Tiếng hát hôn mê giữa gió đồi
Dế vui vỗ bụng chờ sao mọc
Tiếng cười thao thức suốt đêm thôi

Buồn buồn buồn con rắn buồn hiu
Buồn như tiếng nhạc giữa chiều thu
Buồn như con nhện trong đêm vắng
Giăng mãi tơ lòng theo gió thu

Tài tài tài ai thật tài cao
Ai đem gom hết những trăng sao
Giấu trong tranh lụa buồn rêu mọc
Chôn kín mộng đầu giọt mưa ngâu

Mờ mờ mờ một chút mờ sương
Ai đem hương gió rãi bên đường
Hoa rơi tà áo sương mờ khói
Phủ lối chân mờ bóng phượng rơi

Khúc nhạc bay
Bước chân say
Kìa ai phiêu lãng cuối đường mây
Ai đã đi qua nơi chốn ấy
Một đời đễ lại dấu chân say

Tiếng cầm than
Cơn gió hoang
Tiếng ai gõ nhịp ở bên đàng
Tay ôm tuyết trắng buồn thương nhớ
Ai có ngỡ ngàng nghe gió than

Đêm vấn vương
Thở hơi sương
Bóng ai trải cỏ ở bên đường
Tay ôm mộng ước gieo đầu gió
Ai có buồn ai có vấn vương...

Mình xin lỗi trước nếu nhận xét của mình làm bạn buồn.Vì mình luôn có cái nhìn khắt khe trong vấn đề này, thực sự rất khắt khe.
Thơ bạn viết, đáng giá nhất là ở hồn thơ, có ý muốn sáng tạo, có ý tưởng đưa giai điệu, nhạc điệu vào trong thơ.

Nhưng bạn viết thực sự còn non tay.
Mình lấy ví dụ:

Tình tình tình tiếng sáo ai bay
Ngàn con phượng trắng nhả đầy mây
Tiếng lụa khua vang chìm đáy mộng
Trăng vàng run rẩy giữa hương say

Sầu sầu sầu tiếng hát ai lay
Tiếng ai run rẩy giữa vườn cây
Nghe con rắn nhỏ khua tà áo
Bên trời ai thả những vầng mây


Bạn có ý tưởng muốn cho những vần thơ của mình bay lên, hồn thơ bay bổng lên, có lẽ vì thế mà đưa vào rất nhiều những hình ảnh siêu thực chăng?
Những tứ thơ siêu thực của bạn về ý thì hay, nhưng đáng tiếc nó liên kết với nhau quá rời rạc.Về không gian, về thời gian, không tìm thấy một mối liên hệ nào.
Giữa tiếng sáo, con phượng trắng, tiếng lụa, trăng vàng...người đọc không thể hình dung được là bạn dang bay ở cõi nào, ở chỗ nào, không xác định được toạ độ của tác giả ở đâu lúc đó.
Lại nói về hình ảnh "phượng trắng nhả mây" lạ nhưng khô, thiếu mất cái tình.Có lẽ bạn muốn vẽ ra một vùng trời mây và tưởng tượng giữa những đám mây có ngàn con phượng trắng lẩn trong đó chăng?Hay là ngàn con phượng trắng nhả ra mây theo đúng nghĩa đen?
Hiểu theo cách nào cũng không thoả, hai từ"phượng trắng" tôi mới được nghe lần đầu", toàn nghe là "hạc trắng".
Mà từ xưa tới nay người ta thường nhắc phượng đi kèm với rồng, mà là phụng hoàng(con phượng màu vàng).nay phượng vũ cửu thiên mà lại là phượng trắng, một bứt phá mới chăng?

Hai câu sau tôi không bàn nữa, vì nó bị ảnh hưởng bởi chất điên của thơ Hàn.Tôi thì lại thích thơ Hàn.Nhưng cái bạn viết ra nó mang tính "hoạ" nhiều hơn tính "dựng"

Khổ thứ hai, lại láy âm "ay" như khổ 1.Cái đáng nói, tất cả đều thanh bằng ở cuối câu.Có phải bạn muốn để giai âm nó vang ra, vang xa ra một chút, hay hàm ý gì khác?Nhưng đúng hơn là vì ở đầu đã có "sầu sầu sầu" là thanh trắc, mà cuối câu lại để thanh trắc nữa thì không còn chất thơ nữa, đúng không?

VD: Sầu sầu tiếng hát ai bay
Giọng ai run rẩy vườn cây đá buồn

hay :
Bầu trời ai thả đầy mây
Để đôi tà áo chất đầy ý thơ...

Thì hay hơn là

Sầu sầu sầu tiếng hát ai bày
Giọng ai run rẩy ở nơi này
Bầu trời ai thả đầy mây đó?
Đôi tà áo mỏng, rưng mắt gầy...vv

Phải không?
Nhưng viết theo thể nào, kiểu nào cũng không thể bộc lộ được hết cái hay, cái đẹp trong đó, đơn giản là vì nó không ăn nhập gì với nhau.
Mà tôi cũng đang muốn hỏi bạn:"Cái con rắn nhỏ" ấy là cái gì vậy?Có phải là "cái ấy" của người đàn ông không.Tôi nặn óc suy nghĩ mà không biết nó là cái gì.Bạn sáng tạo ra hình tượng đó quả là siêu phàm đấy.

Bằng vào hình tượng "con rắn nhỏ"khổ thơ thứ hai đã bị phá sản hoàn toàn, mặc dù ý rất hay, trội hơn khổ 1.

Các khổ thơ sau của bạn chung một tình trạng bất ổn như vậy, và các bài thơ khác cũng bị nhiễm không ít thì nhiều, lỗi rất nhiều, gần như là cục bộ.Nên tạm không phân tích nữa.

Xin góp ý với bạn.Cách lặp của bạn là mới, hay, nhưng bạn chưa đủ sức phát huy được cái hay đó, vô tình biến nó thành cái chưa hay, chưa đạt.Bạn nên viết tập trung vào một cái gì đó cụ thể trong cuộc sống, thay vì sáng tạo ra những thứ chỉ có trong tưởng tượng thì nó sẽ thực hơn, sâu sắc hơn, người đọc cũng thấy gần gũi hơn.
Nếu thực sự bạn muốn thơ của mình đến được tay độc giả và được đón nhận.
Thân!

 
Last edited by a moderator:
C

cuoicung

Mình thấy nó cứ khó đọc kiểu gì ấy? Mang hướng của thơ cũ nhiều hơn. Giờ văn thơ đều trở nên đơn giản và dễ đọc hơn. Nói chung còn tùy vào nơi bạn gửi bài viết nữa.


Bạn nên chú ý tới những lời nhận xét như thế này.Mình thấy trong diễn đàn có hơi ít người thực sự biết nhận xét, như bạn này.Bạn nhận được quá nhiều lời khen, vì thế bạn bị ngăn cản tiến bộ, cứ sáng tác trời mây đâu đâu đó.
Mình hoàn toàn không đồng tình với cách đọc dễ dãi của các bạn.
 
P

phamminhkhoi

Tớ nói thật tớ không phải nhà thơ và cũng không có ý định đi theo nghệ thuật, tớ học tự nhiên và hứng thú với Vật lý và Hoá học hơn là bình phẩm thơ văn.

Thơ ca tựu chung cũng chỉ để là nơi tâm sự và trút đi cảm xúc, không phải sản phẩm thương mại

Nếu một tác phẩm bạn viết để người khác đọc, khi đó bạn cần trau chuốt ngôn từ, đê ai cũng "hiểu:, nhưng khi bạn viết cho mình đọc, viết để phục vụ cảm xúc của mình, thì để soi xét về ngôn từ có hợp lý không ? Nguyễn Văn Thạc nói: Viết Nhật ký để cho mình, nếu mình nghĩ rằng viết cho người khác đọc, để được khen ngợi, thì không thật, không bao giờ thật.

Đọc những câu bạn sửa, chưa bao giờ mình thấy thật. Đơn giản vì đó không phải cảm xúc của mình, đơn giản vì khi đó mình viết để nhận những lời khen của bạn, đơn giản vì khi đó mình là một người viết thơ để sống, mà mình thì không có ý định kiếm sống bằng thơ.

Nói như một người, phê bình Việt Nam chưa bao giờ có một hướng đi chung, và mọi cách đánh giá, nhìn nhận một vấn đề đều theo một cách chủ quan chủ nghĩa. Trong một hoàn cảnh, nghe C- dur hay G-moll của Mozart, có lúc sẽ thấy buồn chán, cũng có lúc thấy vô vị, vì không hiểu gì. Đó là cái gọi là invididual, Hoài Thanh tạm dịch ra Tiếng Việt là cái tôi. Chỉ ở một số hoàn cảnh, khi những tâm hồn cộng hưởng mới là lúc ta cảm nhận được lời thơ một cách đồng điệu nhất.

Nguyễn Đình Thi cũng trích một câu thơ về mây trắng và mây vàng và nói, đại thể giữa những sự vật này có mối liên quan gì, logic nào kéo chúng lại với nhau ? Hoạ chăng người làm thơ, và người bất chợt bắt gặp mình trong thơ mới hiểu.

Nói thế không phải để tự khen mình. Nguyễn Đình thi nói đại ý thơ ca xuất phát từ giao thoa giữa nội thể và ngoại cảnh, khi xúc cảm đạt đến mức cao độ thì trào ra trên giấy thành thơ. Nói thế cũng có nghĩa là, bình phẩm thơ ca không phải, và tuyệt đối không nên bám vào ngôn từ, cú pháp để đánh giá, căn vặn, khuyên ngăn hay khen ngợi như khi ta chấm bài ngữ pháp của trẻ em tiểu học. Người bình thơ và phẩm thơ phải tỉ mỉ, trau chuốt để đi đến tận cùng cảm xúc, để hiểu tận cùng nội tâm người viết. Thơ hay không phải chỉ dựa vào từ ngữ, uốn nắn một câu chữ, mà là một quá trình tôi luyện, "cả trong thơ và ngoài đời" (theo như Xuân Diệu), cảm xúc sẽ đi từ lúc còn "non", sau đó già dặn dần và khi đạt đến độ chín cũng là lúc nảy ra những ý thơ tuyệt tác. Ép một người làm văn, làm thơ mới bắt đầu tập viết phải viết thế này, thê nọ, dùng từ này, từ khác, không khác gì uốn một thân cây con, vốn giòn va dễ gẫy. Chưa chắc đã uốn được, mà khéo lại làm hỏng đi tư chất của họ. Đây là lối mòn mà nền giáo dục Việt Nam đã đi theo trong không biết bao nhiêu năm trời. Hậu quả cua rnó là gì, chắc ai cũng hiểu.

Cuối cùng, tớ viết những dòng này không phải để biện minh. Tớ học tự nhiên và không có ý định bán thơ để sống. Nhưng sẽ có những người khác ở vào hoàn cảnh khác. Khi phê bình họ bạn hãy lưu ý cách thức để phê bình. Còn những bài bạn nói, một phần tớ đã làm rất lâu (chừng 3-5 năm trước), một phần như tớ nói, tớ viết không phải để cho người khác đọc, nên miễn ý kiến.

Thân chào bạn và chúc bạn thành công với công việc của mình.
 
C

cuoicung

Bạn lập luận chưa có lô-gic.

Thứ nhất, Bạn nói rằng:
"Còn những bài bạn nói, một phần tớ đã làm rất lâu (chừng 3-5 năm trước), một phần như tớ nói, tớ viết không phải để cho người khác đọc, nên miễn ý kiến"
Bạn miễn ý kiến cũng được, đó là quyền của bạn, nhưng điều mà bạn nói nó ngược lại với mục đích ban đầu là:
"Nhận xét giùm mình mấy bài này nhé."

Nếu bạn viết cho riêng mình bạn thôi thì đừng post lên chứ, mà có post cho riêng mình thì cũng phải ghi rõ, để mọi người còn biết mà tránh đi, đằng này lại post ngay vào cái box này.Mình đọc được thì chắc chắn mình sẽ nhận xét như thế.Nhận xét thực sự nghiêm túc.

Thứ hai, bạn bảo rằng
"Tớ học tự nhiên và không có ý định bán thơ để sống"
thì cũng được đi, thì mang đi đăng báo làm gì?
Khi đăng báo còn có nhiều độc giả khó tính hơn cả mình ấy chứ, huống hồ là trước đó còn phải qua phần kiểm duyệt...vv

Mình viết bài này với tư cách là một khách qua đường, thấy chủ nhà đăng lời cầu khiến bên ngoài thì mình vào, hoàn toàn không có ý tranh cãi gì ở đây.Còn nghe hay không thì tùy ở chủ nhà.

Nhưng vẫn cứ phải nói thơ này không nên đem đi đăng báo, vì quả thật là"viết để phục vụ cảm xúc của mình" chứ không phải phục vụ công chúng.
Lấy dẫn chứng ngay ở đây, mình đố bạn kiếm ra một người nào khen thơ bạn mà chỉ ra được nó hay ở đâu đấy.Mình cũng thấy hay nhưng không biết nó hay ở đâu nữa, một phần cũng chỉ vì IQ của mình chỉ có 2 con số thôi.

Nhưng nếu bạn còn có ý định đăng đàn thì có lẽ phải"trau chuốt ngôn từ, đê ai cũng "hiểu"" bạn ạ.Như thế gọi là tôn trọng độc giả.Không thì chuyển qua viết nhật ký thì hơn, cho nó "thật".

Thân.
 
C

cuoicung

TB: Dân tự nhiên càng cần phải chính xác, cụ thể bạn ạ.Mình cũng là dân tự nhiên đấy :)).Mà bạn cũng biết rồi, trong kỹ thuật sai lệch 1ly thôi là cũng dẫn tới hậu quả to lớn.
Thú thật, mình chúa ghét cái kiểu sáng tác nghệ thuật hời hợt, mây gió.Người ta khen hay thì lại tự hào mình là "dân tự nhiên" mà viết được như thế.
Người ta phê bình thì lại vin vào"mình là dân tự nhiên" nên được như vậy cũng tốt lắm rồi.
Mình chúa ghét.

Xin được thứ tha :))
 
Last edited by a moderator:
C

cuoicung

*Trong bài "Chiều xuân" của bạn có câu:

"Bờ hè trắng mát hoa lê,
Bãi sông quạnh vắng chiều tê mắt sầu..."

Từ "chiều tê" có vẻ hơi nặng nề một chút thì phải bạn à,trái với nhịp của toàn bài,một nhịp buồn man mác nhưng sâu nặng ân tình.Bạn hãy thử tạm thay đổi lại nhé("Bãi sông quạnh vắng,chiều quê,mắt sầu"chẳng hạn)


Bờ hè trắng mát hoa lê
Bãi sông quạnh vắng, chiều hoe mắt sầu


là đỏ hoe đấy ạ :))
:))
 
Top Bottom