Nhận xét giùm mình mấy bài này nhé. Gấp lắm.

  • Thread starter phamminhkhoi
  • Ngày gửi
  • Replies 275
  • Views 31,911

T

thuyan9i

Mùa thu về em ơi
Rực sắc vàng hoa cúc
Đường thu vàng lá rụng
Nắng nghịch, vẽ lên trời ?

Em có nghe ngoài khơi
Một cánh buồm bình dị
Con sóng không mạnh mẽ
Nghẹn ngào không nên lời ?

Em đừng bên vườn thu
Nắng luồn trong mái tóc
Cơn gió may xao động
Chiều chìm trong mộng mơ ?…

Đã qua rồi ngày xưa
Mùa thu không có tuổi
Lá vàng rơi tiếc nuối
Ấp úng không thành lời ?

II
Em nghe chăng trong một chiều xanh
Sương chiều như nét lụa mong manh
Nắng mộng mơ đùa trên mây biếc
Mùa thu về, về trong gió thanh….

Lá rụng, hiu hiu làn gió may
Từng đợt rơi, rơi, đoạn tháng ngày
Em bảo chưa màu thu nào đẹp thế
Anh thấy thời gian lên men say…

Chỉ là một phút mỏng manh thôi
Đã thấy nắng thu nhuộm sáng trời
Trời thu nắng ấm, lòng anh lạnh
Gió may chợt thổi về đơn côi….

Thời gian trôi đoạn tuyệt tháng ngày
Lòng anh buồn tủi, có ai hay ?
Vẫn cứ tươi cười, em không biết
Lòng anh đã lạt tự đêm nay
III
Có những mùa thu để lại một nỗi buồn
Trong ký ức xa xôi có thể em không còn nhớ
Màu vàng mộng mơ ấm nồng trên trang sổ
Em giữ cho chìm trong đáy mắt long lanh

Có thể em không bắt lòng hiểu lòng anh
Cũng có thể mùa thu với anh lúc nào cũng là mùa chia biệt
Em hỏi tại sao ư ! Anh không biết
Rồi thời gian sẽ tự trả lời

Em cười đi, hãy cứ để lòng vui
Anh có quyền gì đâu mà bắt em buồn được…
Hãy cứ để mình lòng anh giá buốt
Em thấy gì chăng trong một chiều thu ?

Có loài hoa vàng bên bờ suối thẩn thơ
Anh hái về cài lên tóc em thời thơ ấu
Nơi những kỷ niệm ngày xưa nương náu
Có bao giờ nhạt phai ?

IV
Vàng son điện ngọc lâu đài
Góc vườn xưa đã lạt phai bóng hồng
Mưa sa, lệ nhỏ đêm đông
Biết làm sao để trong lòng vắng em
Xăm xăm mải miết di tìm
Mưa chiều chợt đổ về miền xót xa
Hôm nay chẳng phải hôm qua
Tương lai rồi cũng chẳng là ngày mai
Vườn xưa phai mất dấu hài
Sương chiều tan tác….bóng mây ngậm ngùi
Trần gian-chiếc lá đơn côi
Lá rơi rồi lại lá rơi…mặc lòng
Nghe hơi gió lạnh đầu đông…
Bến xa chờ mãi thuyền… không thấy về.
20-7-09

lại ăn cắp của ai đây mà:p
nghe mấy câu như văn xuôi ý nhỉ
chả thấy ai nói rực sắc vàng hoa cúc cả
mùa thu thì hoc cúc nhe diu, vàng nhạt thôi
thay = từ khác có lẽ hay hơn
 
P

phamminhkhoi

Hoa cúc màu vàng nhạt. Nhưng tuỳ theo mtâm trạng có thể thấy hoa rực lên thành màu vàng cháy, màu vàng rực rỡ. Cảnh qua con mắt người thơ không phải lúc nào cũng là cảnh thực: Không gian thu trong bài ngập một màu vàng đậm và sắc.
Đính chính lại lần cuối cùng: Đây là box tự sáng tác, hok có ăn cắp của ai hết cả =.=
 
S

sevencrazy_nhokkute

"Lạnh lùng đáy nước sầu rơi,
Ở bên bến nước có người giai nhân...
Tựa chân mây, đứng bần thần;
Chừng như nàng sợ chiều xuân sắp tàn..."
chưa hay lắm giống văn xuôi quá
 
P

phamminhkhoi

Thơ cũng là văn thôi, nhưng là những câu văn có vần, có điệu, đọc lên dễ cảm và dễ nhớ hơn. Thơ và văn đều là những câu chữ chất chứa tấm lòng của nhà thơ, nhà văn, sao lại bảo thơ giống văn xuôi hay văn xuôi giống thơ. Có thể cảm xúc của mình chưa đạt đến độ chín thực, nhưng mà cái cách bình thơ mà cứ muốn thơ thiệt gò ép để nghe cho xuôi tai, thì sẽ làm cho thơ không còn là thơ nữa mà sẽ trở thành những câu trơn tru nhưng sáo rỗng, vô hồn. Thơ mình không hay nhưng một bài thơ hay không phải bởi vì nó giống văn xuôi hay không, bạn ạ.
 
L

lovelearn_thanyeu

hè ơi!
hè ơi!ta thân thiết gọi hè!
hè về lúc nào thế?
đã về quê tôi chưa?
về khi hàng phượng vĩ
đang đua nhau khoe sắc
bối rối:"hè về chưa?'
treen đường wee yêu dấu
rãi cánh phượng ưu tư.

hay về từ lúc,tiếng vê kêu inh ỏi
hè ơi!hè về chưa?
để muôn nơi khắp chốn
chỉ có tiếng ve ve

phải chăng là hè về,
khi tôi vẫn tha thiết
hè ơi,hè về chưa?
cho vùng quê yêu dấu
vang mãi tiếng "hè ơi"!
************************************cho tôi lời phê bình nha!********************
nhận xét giùm đj................<sr vì spam>
 
C

congaigiaitoan_5

Hoa cúc màu vàng nhạt. Nhưng tuỳ theo mtâm trạng có thể thấy hoa rực lên thành màu vàng cháy, màu vàng rực rỡ. Cảnh qua con mắt người thơ không phải lúc nào cũng là cảnh thực: Không gian thu trong bài ngập một màu vàng đậm và sắc.
Đính chính lại lần cuối cùng: Đây là box tự sáng tác, hok có ăn cắp của ai hết cả =.=

Tội nghiệp anh Khôi quá bị người ta quy tội ăn cắp!=))
@ Mọi người làm thơ lập 1 pic đi cho dễ quan sát và phát hiện "nhân tài" hén;;);;);;)
 
P

phamminhkhoi

Thuận an day dứt nỗi buồn
Gió mùa đông vẫn hãy còn thở than

Còn trơ lại chút nắng vàng
Trên cành lá úa một làn heo may
44736-620006.JPG


Bến xa trăng bỗng tròn đầy
Còn không một chút thơ ngây năm nào

Chợt nghe vọng lại xôn xao
Đáy thuyền anh bỗng dạt dào sóng xô

Mỉm cười làm kẻ ngây ngô
Ngàn năm Vĩ giạ tương tư biết còn ?

Vĩ giạ thôn, Vĩ giạ thôn
Còn chưa vơi hết nỗi buồn ngày xưa


Sông Hương nổi sóng giao mùa
Chơi vơi một chút hương thừa trong tim
Dòng sông sao vẫn im lìm
Tiếng lòng rộn rã mà đêm thẫn thờ

Em còn nhớ những ngày xưa
Lòng anh ngụp lặn trong bờ mắt em

Thời gian khi nổi khi chìm
Sóng chiều Vĩ giạ triều lên trắng bờ...

Biết em còn có ngây thơ
Đò ngang đêm ấy lặng chờ trăng lên...
cape-moon_l.jpeg


Ông tơ không khéo se duyên
Hay trăng không sáng cho nên lỡ nhầm ?

Hỏi sao bà Nguyệt lặng câm
Trăng rằm không sáng lòng sông không bờ...

Hay anh là kẻ ngu ngơ
Biết gì đâu lại tương tư...biết gì
IMG_1538.jpg

Ước sao trăng mãi đừng đi
Cho anh thấy lại đường về tuổi thơ...


Chiều Đông ba bỗng đổ mưa
Rưng rưng một nén nhang thừa lặng im...

Ước gì hoá một cánh chim
Cánh bay, bay mãi về miền xa xôi

Thu đi, đông lại lên ngôi
Người ơi về một lần thôi, hãy về
Về mà thăm lại bến khuya
Về cho trọn một lời thề người ơi...
1232348769.jpg


Gừng cay, hạt muối mặn mòi
Trăng không đi khỏi cõi đời hỡi trăng
Chiều đông sương muối giăng giăng
Có nghe tiếng khóc nàng Hằng thở than

"Can tràng
can tràng
Ai hay trâm gãy với bình tan..."

Ước gì đò chẳng qua ngang
Để anh còn kịp đón nàng về dinh
22-7-08
 
Last edited by a moderator:
P

phamminhkhoi

Cây thuỳ dương
Đợi chờ ai mà dáng cây trong chiều buông bạc phếch
Em có nghe mùa đông bên thềm matx -cơ -va giá lạnh
Giọt nước mắt kết thành giọt sương
Bóng thuỳ dương
Bóng thuỳ dương
Cây đợi chờ ai hay hãy còn yên ngủ
Tuyết hay thời gian dát trắng nền lá xanh ủ rũ
U buồn làm chi
Bởi mùa đông hay tiếng nhạc làm lòng tái tê
"Nhìn kìa em, thuỳ dương mờ in bóng"
Mỗi tiếng nhạc vang trong không gian làm lòng anh xao động
Ngỡ như mình lạc trong câu chuyện thần kỳ.

Bóng thuỳ dương
Bóng thuỳ dương
Sao em không nhẹ nhàng xanh như bao loài cây khác
Em còn chờ đợi ai mà để mặc cho thời gian nhuốm bạc
Nhựa rỉ máu thành vết thương
Chiều run trong mùa sương !
Bóng cây run trong gió may nhưng chẳng bao giờ gục ngã
Và khi những cơn bão gầm gừ làm cho bao loài cây nghiêng ngả
Em vẫn đứng nghiêng mình
Phô ra những tán lá không còn xanh
Cũng như tuyết sương đã phủ kín lòng anh !
ha-noi-mua-dong0.jpg


Bóng thuỳ dương
Em đứng chờ ai bên thềm Matx-cơ-va thầm lặng
Mà dáng em bâng khuâng giữa một rừng tuyết trắng
Sương lăn trên lá cây
Tuyết vô tình cứ rơi làm mòn đi thân xác đã hao gầy
Nhưng em kiên cường lắm
Vẫn đứng yên dù sương rơi, tuyết bay !

Bóng thuỳ dương
Bóng thuỳ dương
Anh biết tuyết sương chẳng thể nào che đi lời thơ trong tán lá
Những lời ca cứ ngân trong những ngày dài rệu rã
Matx-cơ va
Matx-cơ va
Mùa đông về lạnh giá
Em đứng cô đơn trong đêm
Có lẽ rồi trong một bài thơ nay mai sẽ có tên em
Cũng như bóng thuỳ dương trong bao nhiêu lời ca say đắm
Hãy say ngủ đi em, loài cây vẫn kiên cường trong tuyết trắng
Không bao giờ đơm hoa...

Rồi mùa đông qua
Những hạt tuyết trắng mong manh đã tan thành hạt nước
Anh ngước nhìn lên: tán cây hôm nào giờ thành xanh mướt
Hay em quên đi ngày hôm qua

Bóng thuỳ dương
Bóng thuỳ dương
Bên sông đợi ai, chiều đã tà !
 
P

phamminhkhoi

Hà Nội ơi
Thơm thơm mùi hoa sữa
Xôn xao trên phố nhỏ
Bâng khuâng không nên lời

Hà Nôi ơi
Hồ Gươm, cầu Thê húc
Dưới chân cầu đỏ rực
Có gì đang trào sôi

Có phải không, mùa thu Hà Nội
Hoa sữa bay trên con phố âm thầm
Em ! Lạ chưa !Quen rồi mà lạc lối
Vì dáng ai bâng khuâng

Hà Nội ơi
Anh ôm tất cả vào lòng Hà Nội
Những con phố không rõ là qua bao nhiêu năm tuổi
Trần cao mái đỏ rêu xanh
Những rêu phong gục đổ dưới chân anh
Vẽ lại một thời vàng son trong dĩ vãng
Bỗng dưng anh trở thành người bộ hành lơ đãng
Nhớ không ra một lối đi về...
pho16.jpg


Hà Nội ơi
Vạt áo ai bay bên bờ hồ Hoàn Kiếm
Những đêm hè lung linh ánh điện
Anh ngỡ những vì sao

Hà Nội ơi
Hà Nội với những loài hoa trong bài thơ em viết
Tiếng xích lô đi về kĩu lịt
Vọng về trong ngày xưa....
Đâu rồi những chiều mưa !
Sao anh thấy mưa trong tâm tư buồn hơn mưa nơi khác
Sóng gợn lăn tăn trên hồ gươm dào dạt
Anh thấy dường như trời xanh thành hư vô
Mặc thời gian vẽ lên mình bao nhiêu năm tháng...

Hà Nội ơi
Cong cong mái chùa, chênh vênh tầng tháp
Anh chẳng hay:vị thời gian đậm, nhạt
Không gian chìm trong tiếng mưa
Nghe vang vang những tiếng gọi từ xưa...
1531533_a2a3ee94b7.jpg



Âm âm lời chiếu dời đô....

Mỗi bước anh đi là quá khứ hình như vụn vỡ
Bao ngọc ngà, vàng son, một thời hoàng kim bỗng c******* sụp đổ
Vệt máu của thời gian
Dường như nhoà đi lúc chiều tàn...
7.jpg


Hà Nội ơi
Em nhớ không Hà Nội với chòm hoa phượng vĩ
Con phố ngày xưa, tên là gì, em nhỉ
Anh chẳng nhớ nữa rồi...
Có lẽ chỉ mình anh lẻ loi
Cũng như Hà Nội một mình cô đơn trong dĩ vãng
Những con phố vươn mình cho thời gian phủ bạc
Người người tất bật đi về...

Mặc cho thời gian trôi đi...
 
P

phamminhkhoi

Giấc mơ ngày xưa
Em thiếp đi với câu chuyện về nàng công chúa
Đợi chờ làm chi em? Sao mãi không thấy chàng hoàng tử
Lung linh ánh sáng cung đình
Câu chuyện năm nao em kể lại cho anh
Câu chuyện đã nâng niu giấc ngủ ngày xưa với lời ru của mẹ
Chỉ còn chút dư âm của một thời ngây thơ lặng lẽ
Trong đáy mắt em

Câu chuyện ngày xưa
Cánh cò trắng bay vào trong ký ức
Ngủ yên đi em những giấc mơ cổ tích
Có thể hiện thực sẽ không bao giờ xảy ra
Những câu chuyện có lẽ chỉ còn trên trang sách...

ngủ yên đi em
Những giấc mơ thơm tho và trong sạch
Không vấn vương cát bụi thời gian...
Chiều buồn êm như lời dĩ vãng
Đò chiều qua bến ngang...
chuyendongang.jpg

Câu chuyện ngày xưa
Em còn giữ trong ngày vui pháo nổ
Anh góp nhặt tuổi thơ lả tả như muôn nghìn mảnh vỡ
Dâng tặng em ngày lên xe hoa
Con thuyền trôi đi xa...
Chở qua bến sông bên kia một thời ngây thơ áo trắng
Anh có biết gì đâu? Mà sao vẫn còn hi vọng...
Nhìn về ai nơi phố xa...

Câu chuyện ngày xưa
Có lẽ em không còn ngây thơ như nàng tiên trong cổ tích
Em có nghĩ gì không khi chiều vừa trở lạnh
Gió mùa thu đã về
Lá vàng rơi tái tê !
mỗi đọt thời gian rơi như lòng anh vụn vỡ
Anh thấy mình lạc lõng giữa những giấc mơ trong chuyện cổ
Làm sao quên mất đường đi...

câu chuyện kể ngày xưa
Em lăng im nghe, thơ ngây đôi mắt tròn mơ mộng
Anh nâng niu trong tim như anh đã nâng niu từng khoảnh khắc
Dòng thời gian trôi
Hoa rơi
Mưa rơi
Lá rụng tơi bời !
Mùa thu trôi qua nhanh quá
Thời gian đi qua là không trở lại, em ơi !
t136626.jpg


Không có ông Bụt hay bà Tiên hiện ra lau khô dòng nước mắt
Tan tành những giấc mơ chỉ còn là sự thật
Những vết thương không bao giờ có thể liền...

Những câu chuyện mãi bên em
Hãy khép lại hàng mi để đi vào giấc mơ thơ trẻ
Tiếp tục những ước mơ ngày xưa, em nhé

Rồi lại một mùa hoa xoan nở ấm trời xuân...
 
Last edited by a moderator:
P

phamminhkhoi

Tháng tư, ơi tháng tư
Vọng về trong kỷ niệm
Chìm trong đôi mắt biếc
Có màu trời xanh lơ...

Tháng tư, ơi tháng tư
Hoa loa kèn trắng muốt
Có bóng ai tha thướt
trên sân trường ngày xưa
phuong.jpg


Anh gọi tên tháng tư
như gọi về dĩ vãng
Trong veo màu hoa trắng
Xôn xao phút giao mùa...

Hoa tháng tư
Hoa tháng tư
Màu hoa trắng như màu tuổi trẻ
Anh sợ hoa giật mình trong nắng trưa
Nên bước đi thật khẽ...
images964175_thieunubenhoahue.jpg


Em hiểu đâu một giây phút mong manh
Đã chợt vỡ oà đi...Màu hoa sao trắng thế
Em ấp iu trong những ngón tay xinh
Những cánh mềm vô tư rơi rất nhẹ


hoa tháng tư...
Mùa xuân cứ thế ra đi lặng lẽ
Nắng chiều âm thầm
Mà sao trời cứ xa mênh mông...

Những giây phút mong manh
Hoa tháng tư, hoa tháng tư, hoa trắng trong màu thời gian rất đẹp
Mặc cho dòng thời gian cứ trôi đi mải miết
Mặc anh cứ đuổi hoài theo...

Hoa tháng tư...
Hoa bâng khuâng khi trời vừa chuyển hạ
Giọt lệ khô lâu rồi, sao lại vẫn rưng rưng trên nhành lá
Khóc người ra đi...
Ai người ở
Ai về
Rồi nắng tháng năm sẽ lau khô đi dòng nước mắt
Sao giọt lệ còn vương trên hàng mi ?


Hoa tháng tư
nhớ một ngày xưa
Hàng ghế đá sân trường trơ trơ cùng năm tháng
Những gốc cây già cô đơn không có ai bầu bạn
Những buổi chiều về lẻ loi
Hoàng hôn nhẹ rớt: hoa rụng, lá rơi...
Chiều buồn đau
Có thể rằng hoa tháng tư rồi sẽ cùng tàn lụi
Tương lia mù mịt tối
ai còn ngóng đợi một mùa hoa

Hoa tháng tư
Hoa tháng tư
Nhớ mãi những ngày chuyển hạ...
 
Last edited by a moderator:
C

congaigiaitoan_5

BH : Bồ công anh
Hoa ko sắc ko hương . chỉ là thân hoa dại
cũng đủ làm gió thắc mắc thầm thương , đi qua hoa sao thấy ngại
gió thấy hoa rất nhỏ , rất dễ lao đao


khi gió chạm vào thi hoa cùng gió lên cao
chắc hoa cũng biết

gió ko như truyên thuyết
gió cao sa , gió rạng ngời và kiêu hãnh
đến khi gặp hoa gió như mặt trời với mấy xanh
và nếu hoa đo tình yêu bằng vận tốc của gió
nếu gió kiệt sức gió chi muón nói : GIÓ YÊU HOA

mặt trời là chúa tể
ban cho gió nhiều quyên thế
khiến cho gió thấy có thế làm đc mọi chuyện

nhưng mà gió đã lầm
gió với hoa cũng đâu gần
đất mới là kẻ yêu thầm
đất cần hoa hơn .




"Hoa có yêu gió ko" sao hoa trả lời là " ko "

mặc kệ gió sẽ đưa hoa đi trên những chiếc cầu vồng .

Hoa muốn đc gió ôm vào lòng
nhẹ nhàng vuốt tưng sợi bông trắng
hoa có thấy ấm áp ko


Cây có hoa nhưng ko giữ nổi hoa
hoa chỉ thick vươn mình đi theo gió . trong những cuộc chơi sa đà
đã hơn 1 năm hoa đã cùng gió bay đên những vùng đất lạ
để rồi 1 ngày hoa tỉnh dậy đã thấy gió đang rất xa


Gió sjnh ra đâu phải để dừng chân
trên những miền đất bao la hoang vu như cánh đồng

Đó ko phải nơi cư ngụ


gió là dứa con của ngao du

là 1 báu vật của thiên thu
thay đổi như thế vì hoa đã quá đủ
GIó Phải đi .........

Mỗi ngày đc nhìn thấy đất , đc nững nịu chính là hạnh phúc ở đâu xa
gió trên cao lặng khoc .
trời trưa nắng . cơn mưa lạ
 
Last edited by a moderator:
P

phamminhkhoi

Bồ công anh khônn đẹp, bồ công anh không có sắc hương. Hoa không thắm nhưng trong lành. Mỗi cánh hoa bay là một lần li biệt: Hạt rơi xuống đất, hoa rụng, gió đưa, đến những miền xa khác tiếp tục làm đẹp cho đời. Một ngày, một ngày thôi, hoa tuy ngắn ngủi, gúo thì vĩnh viễn, ai biết hoa và gió có còn gặp nhau. Gió vô tình mà quên hoa, hoa òcn vương vấn một chút duyên trần, cánh mỏng mà vi vu khúc ly tao. Bài thơ của em làm anh nhớ đến một câu chuyện, vội vã chép lên đây:
Trên một cánh đồng nọ, có một loài cây có những bông hoa vàng rực, những chiếc lá dài, xanh thẫm với những chiếc răng cưa nhọn hoắt như những chiếc răng nanh của con sư tử. Người ta gọi nó là cây Răng Sư Tử.Răng Sư Tử nằm đủng đỉnh bên trên đồng cỏ dại, trong trái tim chàng ôm ấp những cánh hoa vàng như màu nắng. Người chàng yêu chính là đoá hoa nở rộ từ chính trong vòng tay ấm áp của chàng. Những chiếc lá gai góc của Răng Sư Tử ôm vòng lấy những đoá hoa, chở che và đầy khao khát.

Mùa hạ đến, những bông hoa trút bỏ những chiếc trâm cài đầu vàng óng, chiếc áo ruộm nắng được thay bằng một cái áo choàng bông nhẹ, trắng muốt và mịn như những chiếc lông ngỗng. Bông hoa từ trong vòng tay chàng trai vươn cao lên đầy kiêu hãnh. Răng Sư Tử vẫn say mê ngắm nhìn và thầm ngợi khen vẻ đẹp ấy của nàng. Người con gái của chàng đã biến thành bông Bồ Công Anh với chiếc áo choàng satin trắng xốp. Tình yêu cứ thế lớn lên...

Bỗng một ngày, từ một miền xa xôi nào đó, thổi đến một người con trai có cái tên là Gió. Gió ồn ào, mạnh mẽ, cuồng nhiệt và sôi nổi. Gió lướt đi trong vũ khúc quay cuồng. Gió cầm trên tay cây sáo trúc, thổi những bài ca đẹp về cánh đồng, và về những miền đất mà chàng đã đi qua. Gió kiêu hãnh, Gió lạnh lùng, và Gió cũng vô tâm. Gió lướt đi ngang qua trên cánh đồng, khiến biết bao loài cây phải hướng mắt theo. Bên trên cái thế giới nhỏ bé ấy, chàng là người được yêu mến và ngưỡng mộ.

Bồ Công Anh không phải là ngoại lệ. Gió ập tới khiến nàng choáng ngợp, choáng ngợp trước vẻ phong lưu và bất cần. Khi cơn Gió lướt qua trên cánh đồng, nàng vươn mình theo hướng gió, đón Gió về lại bên nàng. Nàng muốn được những ngọn gió mát rượi ôm ấp vào lòng, vuốt lên từng sợi bông của chiếc áo choàng trắng xốp. Nàng yêu Gió, trong sáng và trọn vẹn.

Nhưng Gió sinh ra không phải để dừng chân. Chàng là đứa con của Ngao Du và Mạo Hiểm. Cánh đồng cỏ bình yên không phải là chỗ trú ngụ đời đời. Gió lại ào ạt thổi qua. Bồ Công Anh cố níu giữ, cố nắm bắt Gió bằng thân hình mảnh dẻ của mình, nàng vươn mình ra. Nhưng vô ích. Gió vẫn cứ thổi lạnh lùng.

Răng Sư Tử nhói lên trong lòng. Trái tim chàng như bị chính những chiếc răng cưa cào xé. Chàng che chở cho người con gái chàng yêu, để rồi mất nàng trong giây lát. Răng Sư Tử tuyệt vọng giơ những cánh tay xanh biếc ra, giữ chặt lại Bồ Công Anh trắng muốt. Nhưng cánh tay chàng chơi vơi trong Gió. Những cánh hoa Bồ Công Anh xinh đẹp và mềm mại đã tự tách khỏi nhuỵ hoa, để bay cùng chiều với Gió mất rồi.

Và ngày ngày, những người nông dân đi trên cánh đồng vẫn nghe tiếng Răng Sư Tử thì thầm cùng với chàng Gió từ miền xa thổi đến, hỏi những cánh Bồ Công Anh đã được Gió mang tới nơi đâu... "Ở nơi đó, cô ấy sống thế nào?". Gió im lặng, Gió không thể mang Bồ Công Anh đi mãi. Cô gái ấy rơi xuống trên những cuộc hành trình, vùi mình vào trong đất, để rồi lại hồi sinh thành những đứa con và đặt tên chúng là Răng Sư Tử...

Cây có Hoa, nhưng không giữ được Hoa. Hoa chỉ luôn vươn mình theo Gió. Gió lại khó nắm bắt, lại chỉ biết yêu những cuộc hành trình. Và khi cơn Gió qua rồi, Hoa mới biết: cội nguồn của mình là nhựa chảy trong máu của cây...



======

Lời tiên tri hay lời cầu nguyện?

Sẽ không thể nào quên
Sau một lần được thấy
Những nụ hôn vàng cháy
Của hoa Bồ Công Anh
Trên má cánh đồng xanh
Ngất ngây và bát ngát

Đã lâu lắm rồi, khi con người mới hình thành nên các quốc gia và đang cố gắng củng cố sự vững mạnh của đất nước mình. Ở một vương quốc nọ, cũng giống như nhiều quốc gia khác, họ đang sống trong những ngày tháng đầu tiên của một thời kỳ phát triển mạnh mẽ. Cả đất nước dường như sôi nổi và phân kính với sự phát triển.

Ở nơi đó, trong một gia đình của vị quan có hai người con trai, một người còn khá nhỏ, người con trai còn lại đã bước sang độ tuổi 14. Cuộc sống của gia đình đối với nhiều người được coi là êm đềm và đầy đủ. Thế nhưng, cho đến một ngày, người cha gọi người con trai lớn và hỏi:" Sống ở trên đời việc lớn nhất đối với người con trai là gì?"

Người con trai trả lời: "Là một người con trai thì nên học tập và rèn luyện, còn là một người đàn ông thì phải giữ được cái cốt cách của một người con trai".

Người cha cau mày và nói: "Vậy là con biết mình phải sống thế nào rồi hả?".

"Dạ"- Người con trai đáp.

Người cha quay lưng đi mà không nói thêm lời nào.

Trong suốt quãng thời gian sau, cậu con trai lớn không ngừng trải qua bao nhiều thách thức của cuộc sống. Những bài học của từ những người trong gia đình đã trui rèn nên một con người, một người đàn ông thực sự.

Cậu con trai 14 năm nào đã trở thành chàng thanh niên cao lớn. Trong trái tim chàng là ẩm ủ bao nhiêu hoài bão, bao nhiêu mơ ước. Có những ước mơ thất nhỏ bé như một câu chuyện tình, có những hoài bão to lớn như một vị hoàng đế. Có những mơ ước mà chàng đã giành được, những vinh quang nhỏ nhặt và có cả những thật bại đầy nước mắt. Cho đến một ngày, chàng muốn đi tìm một chỗ đứng riêng cho mình, muốn một cuộc sống độc lập, chàng đã quyết định ra đi.

Với nguồn lực của mình và số bạn bè của mình, chàng tự thiết lập cho mình một đội quân. Chàng muốn tự mình xây dựng một đế quốc cho riêng mình. Chàng đã ra đi.

Trải qua hàng trăm, hàng ngàn trận đánh. Đi qua biết bao nhiêu ngôi làng, nhưng những gì chàng giành được ngày một hùng mạnh, nhưng trong đàu chàng mới chỉ vọn vẹn có "kinh nghiệm về sự mất mát".Thời gian dần trôi, mải mê với chính chiến, mái tóc xanh thủa nào đã ngả màu tráng ngà, cái màu của tuổi tác và sự phản chiếu của ánh nắng mặt trời.Vị hoàng đế, một mình một người chậm bước trên đất nước rộng lớn mà mình tạo ra. Ông mải mê đi, đi mãi, và dừng chân nghỉ trong phòng khác của một ngôi nhà nhỏ. Ngước mắt nhìn qua cửa sổ, ánh trăng đã lên cao.Trong mắt ông những kỷ niệm như tràn về, từ những ngày tháng thơ ấu, đến thời gian tha hương, xa xứ. Trong đâu ông hàng loạt những câu hỏi, những suy nghĩ về những gì ông chưa làm được. Ông nhớ những người thân thân, những người bạn, những người ông chưa làm được gì nhiều cho họ...

Ánh trăng đã xuống dần và vị hoàng đế gọi chủ nhà lại và nói: "Khi ta chết hãy chôn ta ở nới cánh đồng thảo nguyên rộng lớn ở quê ta. Ta muốn linh hồn ta được về với quên hương, để trở về với nới ta sinh ra. Dù ta ở đâu, bay xa đến đâu cũng sẽ có một ngày ta trở về mảnh đất đó"..."ta muốn gửi muôn phần hồn ta vào gió, phần theo cha, phần gửi mẹ, phần gửi người ta yêu, phần gửi những người ta đã lỡ hẹn, gửi những người cho ta là không đúng..."..."mỗi phần hồn là một lời nguyện cầu, nơi ta đến có nụ cười, có cả nước mắt,..."

Ít lâu sau vị hoàng đế băng hà. Theo lời căn dặn của ông, ông được chôn cắt tại thảo nguyên rộng lớn nơi quê hương ông sinh ra. Và từ nơi ông được chôn cắt mọc lên một loài hoa. Loài hoa lạ khi nở hoa trông như như những chiếc răng của loài sư tử. Khi hoa tàn những cánh hoa bay theo làn gió. Những cánh hoa tựa như những cây hoa thu nhỏ. Dựa mình theo gió mà bay...
Loài hoa đó được gọi tên hoa Bồ Công Anh... nơi gửi gắm những lời nguyện ước...



======

Ngày xưa, xưa thật là xưa, vị thần của các loài hoa bay xuống Trái Đất để tìm loài hoa Cô yêu thích nhất. Cô đi khắp các cánh đồng, các khu rừng và cả các khu vườn. Trong khu vườn nọ, Cô gặp hoa Tulip sặc sỡ với toàn màu đỏ và cam, đứng ngạo nghễ và kiêu hãnh. Cô hỏi Tulip: “Này Tulip, em muốn sống ở đâu cả đời?”. Tulip dõng dạc nói: “Tôi muốn sống trong chậu kiểng với thảm cỏ xanh mượt làm nên. Ở đó, màu sắc của tôi sẽ nổi bật. Mọi người sẽ phải trầm trồ than phục vẻ đẹp của tôi”.

Vị thần hoa thất vọng vì sự ngạo mạn của Tulip và quay sang hỏi hoa hồng câu hỏi tương tự. Hoa Hồng đáp: “Em chỉ muốn sống bằng cách leo trên bờ tường lâu đài thôi. Bởi vì em yếu đuối và mong manh lắm, không thể tự đứng 1 mình. Em cần có sự giúp đỡ và che chở”.

Thần Hoa lại buồn bã quay đi và gặp hoa Violet trong một khu rừng. Cô lại hỏi: “Em muốn sống ở đâu cả đời?”. Violet nói ngay: “Tôi muốn ở đây, giữa các tán rừng, nơi có dòng suối làm mát chân tôi, nơi cây cối giúp sắc tím của tôi không bị sức nóng ánh nắng phá huỷ”.

Một lần nữa, Thần Hoa lại thất vọng đi tiếp cho đến khi thấy hoa Bồ công anh cứng cỏi có sắc màu vàng giữa đồng cỏ. Cô hỏi: “Em muốn sống ở đâu cả đời?”.
Bồ công anh từ tốn trả lời: “Em muốn sống ở nơi trẻ em có thể tìm thấy em và mang em đến trường, nơi mà chúng có thể chơi đùa với em. Em muốn sống ven đường, trên đồng cỏ, giữa những bức tường đá trong thành phố để mọi người có thể thư giãn với màu sắc của em”.

Thần Hoa hài lòng với sự tốt bụng của Bồ công anh, Cô nói: “Em chính là loài hoa đáng yêu nhất. Em sẽ nở khắp nơi từ mùa Xuân cho đến mùa Thu và em sẽ là Hoa của trẻ con”.

Kể từ đó, Bồ công anh được đặc quyền nở sớm và có thể sống khắp nơi từ bờ tường, cánh đồng, cạnh túp lều… với sức sống bền bỉ, hạnh phúc.



======

Cha mặt trời và mẹ mặt trăng có rất nhiều con. Đó là những vì sao xinh xinh mà chúng ta thường thấy trên bầu trời đêm. Khi chúng lớn, mẹ mặt trăng tặng mỗi đứa một ngọn đèn để cùng mẹ làm nhiệm vụ thắp sáng bầu trời đêm.
6c4b2423d3ae08c95717e1b2f5af091e.jpg


Một vài ngôi sao nhỏ cảm thấy công việc này thật chán,đặc biệt là vào mùa đông khi vạn vật chìm trong giấc ngủ say và ấm áp, chỉ còn những vì sao đứng lẻ loi giữa vũ trụ bao la. Một buổi tối mùa đông, chúng từ chối làm việc. Chúng rủ nhau chơi trò cút bắt mặc cho mẹ Mặt trăng kêu gào khản cổ. Bỗng một cơn gió mạnh thổi qua. Những ngôi sao bị cơn gió cuốn bay xuống mặt đất. Bầu trời tối đen. Những ngôi sao nhỏ run lên vì sợ.

Trời sáng dần. Những ngôi sao vội vàng gọi cha Mặt trời giúp chúng quay lại bầu trời. Nhưng cha bảo: những ai đã rời khỏi bầu trời thì không thể nào quay lại được nữa. Đêm nào các ngôi sao nhỏ cũng khóc. Mẹ Mặt trăng cũng khóc vì nhớ các con. Mỗi đêm, từ trên trời cao mẹ cất tiếng hát ru:"Twinkle,Twinkle Little star, How I wonder where you are?"

Đông qua, xuân đến. Một sáng tháng 4, cha mặt trời nhìn thấy những đứa con tội nghiệp đang co ro bên vệ đường. Thương tình, ông biến chúng thành những bông hoa màu trắng và tặng chúng mỗi đứa một cây đèn giống như chúng từng mang lúc còn ở trên trời. Và đó chính là hoa BỒ CÔNG ANH.

Có lẽ hoa bồ công anh là như thế
 
C

congaigiaitoan_5

Thổi nhẹ…
Một cánh bay đi…Yêu thương bay đi rồi.
Bay đi thôi, không mất đâu… Bay đi để đến những vùng đất mới, để yêu thương trải rộng khắp nơi…
Cho thế giới đều tràn đầy yêu thương nhé…

Và ước mơ sẽ thành hiện thực…

Thổi nhẹ…
Mang bình yên đi khắp nơi bồ công anh nhé…
Mọi sóng gió sẽ qua, sẽ không còn những rắc rối khiến người ta bận tâm lo lắng nữa……
Và lòng lại bình yên

Thổi nhẹ…
Sao cánh hoa bay nhiều quá…
Bay đi nhé, bay đi nhé hoa ơi…
Bay đến thật nhiều nơi nhé. Phủ những cánh bồ công anh nhỏ đến mọi miền. Rồi từng cây bồ công anh lại mọc lên…
Cứ thế cứ thế nhân lên thật nhiều nhé. Những cánh hoa nhỏ lại bay đi… thật cao… thật xa…
Nhẹ bay… nhẹ bay… đến những miền xa xôi nhất…
Mỗi cánh hoa là một niềm hạnh phúc…
Và hạnh phúc sẽ ngập tràn quanh tất cả…
Bồ công anh cũng là một lời tiên tri…

Thổi nhẹ… thổi nhẹ…Cánh hoa bay đi nhiều không..?

Thổi nhẹ… thổi nhẹ…
Chỉ còn một cánh thôi… Cánh hoa nhỏ nhất, yếu ớt nhất…
Sao chẳng bay đi thế..?

Thổi nhẹ…
Vẫn không bay đi sao..?

Thổi nhẹ…
Còn lại một cánh hoa…
Yêu thương, phiền muộn, bình yên, hạnh phúc… tất cả đều bay đi rồi… Để xung quanh tràn ngập nắng ấm…
Còn một cánh hoa… Một chút tiếc nuối…

Để vào tim nhé, mãi mãi là một kỉ niệm đẹp chẳng bao giờ quên…

Hoa bay hết rồi…
Nhưng sẽ có rất nhiều, rất nhiều bông bồ công anh khác mọc lên…Lời tiên tri của hạnh phúc…

Thổi nhẹ…
Một cánh bay đi…Yêu thương bay đi rồi.
Bay đi thôi, không mất đâu… Bay đi để đến những vùng đất mới, để yêu thương trải rộng khắp nơi…
Cho thế giới đều tràn đầy yêu thương nhé…

Thổi nhẹ…
Lại một cánh hoa nhẹ bay…
Lo âu, phiền muộn bay đi rồi… bay đi thật xa, không bao giờ trở lại…
Sẽ mãi mãi trên trời cao, không đáp xuống ai đâu.
Cánh hoa phiền muộn bay mãi chẳng dừng chân…
Và ai sẽ chẳng ai còn lo âu buồn bã…

Thổi nhẹ…
Một canh nữa bay đi rồi…
Cánh hoa này là gì nhỉ..? Hoa ơi bay cao thật cao nhé, mang những giấc mơ đến với vì sao…
Bay cao bay cao…
Và ước mơ sẽ thành hiện thực…

Thổi nhẹ…
Mang bình yên đi khắp nơi bồ công anh nhé…
Mọi sóng gió sẽ qua, sẽ không còn những rắc rối khiến người ta bận tâm lo lắng nữa……
Và lòng lại bình yên

Thổi nhẹ…
Sao cánh hoa bay nhiều quá…
Bay đi nhé, bay đi nhé hoa ơi…
Bay đến thật nhiều nơi nhé. Phủ những cánh bồ công anh nhỏ đến mọi miền. Rồi từng cây bồ công anh lại mọc lên…
Cứ thế cứ thế nhân lên thật nhiều nhé. Những cánh hoa nhỏ lại bay đi… thật cao… thật xa…
Nhẹ bay… nhẹ bay… đến những miền xa xôi nhất…
Mỗi cánh hoa là một niềm hạnh phúc…
Và hạnh phúc sẽ ngập tràn quanh tất cả…
Bồ công anh cũng là một lời tiên tri…

Thổi nhẹ… thổi nhẹ…Cánh hoa bay đi nhiều không..?

Thổi nhẹ… thổi nhẹ…
Chỉ còn một cánh thôi… Cánh hoa nhỏ nhất, yếu ớt nhất…
Sao chẳng bay đi thế..?

Thổi nhẹ…
Vẫn không bay đi sao..?

Thổi nhẹ…
Còn lại một cánh hoa…
Yêu thương, phiền muộn, bình yên, hạnh phúc… tất cả đều bay đi rồi… Để xung quanh tràn ngập nắng ấm…
Còn một cánh hoa… Một chút tiếc nuối…

Để vào tim nhé, mãi mãi là một kỉ niệm đẹp chẳng bao giờ quên…

Hoa bay hết rồi…
Nhưng sẽ có rất nhiều, rất nhiều bông bồ công anh khác mọc lên…Lời tiên tri của hạnh phúc…

Thổi nhẹ…
Một cánh bay đi…Yêu thương bay đi rồi.
Bay đi thôi, không mất đâu… Bay đi để đến những vùng đất mới, để yêu thương trải rộng khắp nơi…
Cho thế giới đều tràn đầy yêu thương nhé…

Thổi nhẹ…
Lại một cánh hoa nhẹ bay…
Lo âu, phiền muộn bay đi rồi… bay đi thật xa, không bao giờ trở lại…
Sẽ mãi mãi trên trời cao, không đáp xuống ai đâu.
Cánh hoa phiền muộn bay mãi chẳng dừng chân…
Và ai sẽ chẳng ai còn lo âu buồn bã…

Thổi nhẹ…
Một canh nữa bay đi rồi…
Cánh hoa này là gì nhỉ..? Hoa ơi bay cao thật cao nhé, mang những giấc mơ đến với vì sao…
Bay cao bay cao…
Và ước mơ sẽ thành hiện thực…

Thổi nhẹ…
Mang bình yên đi khắp nơi bồ công anh nhé…
Mọi sóng gió sẽ qua, sẽ không còn những rắc rối khiến người ta bận tâm lo lắng nữa……
Và lòng lại bình yên

Thổi nhẹ…
Sao cánh hoa bay nhiều quá…
Bay đi nhé, bay đi nhé hoa ơi…
Bay đến thật nhiều nơi nhé. Phủ những cánh bồ công anh nhỏ đến mọi miền. Rồi từng cây bồ công anh lại mọc lên…
Cứ thế cứ thế nhân lên thật nhiều nhé. Những cánh hoa nhỏ lại bay đi… thật cao… thật xa…
Nhẹ bay… nhẹ bay… đến những miền xa xôi nhất…
Mỗi cánh hoa là một niềm hạnh phúc…
Và hạnh phúc sẽ ngập tràn quanh tất cả…
Bồ công anh cũng là một lời tiên tri…

Thổi nhẹ… thổi nhẹ…Cánh hoa bay đi nhiều không..?

Thổi nhẹ… thổi nhẹ…
Chỉ còn một cánh thôi… Cánh hoa nhỏ nhất, yếu ớt nhất…
Sao chẳng bay đi thế..?

Thổi nhẹ…
Vẫn không bay đi sao..?

Thổi nhẹ…
Còn lại một cánh hoa…
Yêu thương, phiền muộn, bình yên, hạnh phúc… tất cả đều bay đi rồi… Để xung quanh tràn ngập nắng ấm…
Còn một cánh hoa… Một chút tiếc nuối…

Để vào tim nhé, mãi mãi là một kỉ niệm đẹp chẳng bao giờ quên…

Hoa bay hết rồi…
Nhưng sẽ có rất nhiều, rất nhiều bông bồ công anh khác mọc lên…Lời tiên tri của hạnh phúc…
Thổi nhẹ…
Một cánh bay đi…Yêu thương bay đi rồi.
Bay đi thôi, không mất đâu… Bay đi để đến những vùng đất mới, để yêu thương trải rộng khắp nơi…
Cho thế giới đều tràn đầy yêu thương nhé…

Thổi nhẹ…
Lại một cánh hoa nhẹ bay…
Lo âu, phiền muộn bay đi rồi… bay đi thật xa, không bao giờ trở lại…
Sẽ mãi mãi trên trời cao, không đáp xuống ai đâu.
Cánh hoa phiền muộn bay mãi chẳng dừng chân…
Và ai sẽ chẳng ai còn lo âu buồn bã…

Thổi nhẹ…
Một canh nữa bay đi rồi…
Cánh hoa này là gì nhỉ..? Hoa ơi bay cao thật cao nhé, mang những giấc mơ đến với vì sao…
Bay cao bay cao…
Và ước mơ sẽ thành hiện thực…

Thổi nhẹ…
Mang bình yên đi khắp nơi bồ công anh nhé…
Mọi sóng gió sẽ qua, sẽ không còn những rắc rối khiến người ta bận tâm lo lắng nữa……
Và lòng lại bình yên

Thổi nhẹ…
Sao cánh hoa bay nhiều quá…
Bay đi nhé, bay đi nhé hoa ơi…
Bay đến thật nhiều nơi nhé. Phủ những cánh bồ công anh nhỏ đến mọi miền. Rồi từng cây bồ công anh lại mọc lên…
Cứ thế cứ thế nhân lên thật nhiều nhé. Những cánh hoa nhỏ lại bay đi… thật cao… thật xa…
Nhẹ bay… nhẹ bay… đến những miền xa xôi nhất…
Mỗi cánh hoa là một niềm hạnh phúc…
Và hạnh phúc sẽ ngập tràn quanh tất cả…
Bồ công anh cũng là một lời tiên tri…

Thổi nhẹ… thổi nhẹ…Cánh hoa bay đi nhiều không..?

Thổi nhẹ… thổi nhẹ…
Chỉ còn một cánh thôi… Cánh hoa nhỏ nhất, yếu ớt nhất…
Sao chẳng bay đi thế..?

Thổi nhẹ…
Vẫn không bay đi sao..?

Thổi nhẹ…
Còn lại một cánh hoa…
Yêu thương, phiền muộn, bình yên, hạnh phúc… tất cả đều bay đi rồi… Để xung quanh tràn ngập nắng ấm…
Còn một cánh hoa… Một chút tiếc nuối…

Để vào tim nhé, mãi mãi là một kỉ niệm đẹp chẳng bao giờ quên…

Hoa bay hết rồi…
Nhưng sẽ có rất nhiều, rất nhiều bông bồ công anh khác mọc lên…Lời tiên tri của hạnh phúc…

Thổi nhẹ…
Một cánh bay đi…Yêu thương bay đi rồi.
Bay đi thôi, không mất đâu… Bay đi để đến những vùng đất mới, để yêu thương trải rộng khắp nơi…
Cho thế giới đều tràn đầy yêu thương nhé…

Thổi nhẹ…
Lại một cánh hoa nhẹ bay…
Lo âu, phiền muộn bay đi rồi… bay đi thật xa, không bao giờ trở lại…
Sẽ mãi mãi trên trời cao, không đáp xuống ai đâu.
Cánh hoa phiền muộn bay mãi chẳng dừng chân…
Và ai sẽ chẳng ai còn lo âu buồn bã…

Thổi nhẹ…
Một canh nữa bay đi rồi…
Cánh hoa này là gì nhỉ..? Hoa ơi bay cao thật cao nhé, mang những giấc mơ đến với vì sao…
Bay cao bay cao…
Và ước mơ sẽ thành hiện thực…

Thổi nhẹ…
Mang bình yên đi khắp nơi bồ công anh nhé…
Mọi sóng gió sẽ qua, sẽ không còn những rắc rối khiến người ta bận tâm lo lắng nữa……
Và lòng lại bình yên

Thổi nhẹ…
Sao cánh hoa bay nhiều quá…
Bay đi nhé, bay đi nhé hoa ơi…
Bay đến thật nhiều nơi nhé. Phủ những cánh bồ công anh nhỏ đến mọi miền. Rồi từng cây bồ công anh lại mọc lên…
Cứ thế cứ thế nhân lên thật nhiều nhé. Những cánh hoa nhỏ lại bay đi… thật cao… thật xa…
Nhẹ bay… nhẹ bay… đến những miền xa xôi nhất…
Mỗi cánh hoa là một niềm hạnh phúc…
Và hạnh phúc sẽ ngập tràn quanh tất cả…
Bồ công anh cũng là một lời tiên tri…

Thổi nhẹ… thổi nhẹ…Cánh hoa bay đi nhiều không..?

Thổi nhẹ… thổi nhẹ…
Chỉ còn một cánh thôi… Cánh hoa nhỏ nhất, yếu ớt nhất…
Sao chẳng bay đi thế..?

Thổi nhẹ…
Vẫn không bay đi sao..?

Thổi nhẹ…
Còn lại một cánh hoa…
Yêu thương, phiền muộn, bình yên, hạnh phúc… tất cả đều bay đi rồi… Để xung quanh tràn ngập nắng ấm…
Còn một cánh hoa… Một chút tiếc nuối…

Để vào tim nhé, mãi mãi là một kỉ niệm đẹp chẳng bao giờ quên…

Hoa bay hết rồi…
Nhưng sẽ có rất nhiều, rất nhiều bông bồ công anh khác mọc lên…Lời tiên tri của hạnh phúc…

Thổi nhẹ…
Một cánh bay đi…Yêu thương bay đi rồi.
Bay đi thôi, không mất đâu… Bay đi để đến những vùng đất mới, để yêu thương trải rộng khắp nơi…
Cho thế giới đều tràn đầy yêu thương nhé…

Thổi nhẹ…
Lại một cánh hoa nhẹ bay…
Lo âu, phiền muộn bay đi rồi… bay đi thật xa, không bao giờ trở lại…
Sẽ mãi mãi trên trời cao, không đáp xuống ai đâu.
Cánh hoa phiền muộn bay mãi chẳng dừng chân…
Và ai sẽ chẳng ai còn lo âu buồn bã…

Thổi nhẹ…
Một canh nữa bay đi rồi…
Cánh hoa này là gì nhỉ..? Hoa ơi bay cao thật cao nhé, mang những giấc mơ đến với vì sao…
Bay cao bay cao…
Và ước mơ sẽ thành hiện thực…

Thổi nhẹ…
Mang bình yên đi khắp nơi bồ công anh nhé…
Mọi sóng gió sẽ qua, sẽ không còn những rắc rối khiến người ta bận tâm lo lắng nữa……
Và lòng lại bình yên

Thổi nhẹ…
Sao cánh hoa bay nhiều quá…
Bay đi nhé, bay đi nhé hoa ơi…
Bay đến thật nhiều nơi nhé. Phủ những cánh bồ công anh nhỏ đến mọi miền. Rồi từng cây bồ công anh lại mọc lên…
Cứ thế cứ thế nhân lên thật nhiều nhé. Những cánh hoa nhỏ lại bay đi… thật cao… thật xa…
Nhẹ bay… nhẹ bay… đến những miền xa xôi nhất…
Mỗi cánh hoa là một niềm hạnh phúc…
Và hạnh phúc sẽ ngập tràn quanh tất cả…
Bồ công anh cũng là một lời tiên tri…

Thổi nhẹ… thổi nhẹ…Cánh hoa bay đi nhiều không..?

Thổi nhẹ… thổi nhẹ…
Chỉ còn một cánh thôi… Cánh hoa nhỏ nhất, yếu ớt nhất…
Sao chẳng bay đi thế..?

Thổi nhẹ…
Vẫn không bay đi sao..?

Thổi nhẹ…
Còn lại một cánh hoa…
Yêu thương, phiền muộn, bình yên, hạnh phúc… tất cả đều bay đi rồi… Để xung quanh tràn ngập nắng ấm…
Còn một cánh hoa… Một chút tiếc nuối…

Để vào tim nhé, mãi mãi là một kỉ niệm đẹp chẳng bao giờ quên…

Hoa bay hết rồi…
Nhưng sẽ có rất nhiều, rất nhiều bông bồ công anh khác mọc lên…Lời tiên tri của hạnh phúc…
Thổi nhẹ…
Một cánh bay đi…Yêu thương bay đi rồi.
Bay đi thôi, không mất đâu… Bay đi để đến những vùng đất mới, để yêu thương trải rộng khắp nơi…
Cho thế giới đều tràn đầy yêu thương nhé…

Thổi nhẹ…
Lại một cánh hoa nhẹ bay…
Lo âu, phiền muộn bay đi rồi… bay đi thật xa, không bao giờ trở lại…
Sẽ mãi mãi trên trời cao, không đáp xuống ai đâu.
Cánh hoa phiền muộn bay mãi chẳng dừng chân…
Và ai sẽ chẳng ai còn lo âu buồn bã…

Thổi nhẹ…
Một canh nữa bay đi rồi…
Cánh hoa này là gì nhỉ..? Hoa ơi bay cao thật cao nhé, mang những giấc mơ đến với vì sao…
Bay cao bay cao…
Và ước mơ sẽ thành hiện thực…

Thổi nhẹ…
Mang bình yên đi khắp nơi bồ công anh nhé…
Mọi sóng gió sẽ qua, sẽ không còn những rắc rối khiến người ta bận tâm lo lắng nữa……
Và lòng lại bình yên

Thổi nhẹ…
Sao cánh hoa bay nhiều quá…
Bay đi nhé, bay đi nhé hoa ơi…
Bay đến thật nhiều nơi nhé. Phủ những cánh bồ công anh nhỏ đến mọi miền. Rồi từng cây bồ công anh lại mọc lên…
Cứ thế cứ thế nhân lên thật nhiều nhé. Những cánh hoa nhỏ lại bay đi… thật cao… thật xa…
Nhẹ bay… nhẹ bay… đến những miền xa xôi nhất…
Mỗi cánh hoa là một niềm hạnh phúc…
Và hạnh phúc sẽ ngập tràn quanh tất cả…
Bồ công anh cũng là một lời tiên tri…

Thổi nhẹ… thổi nhẹ…Cánh hoa bay đi nhiều không..?

Thổi nhẹ… thổi nhẹ…
Chỉ còn một cánh thôi… Cánh hoa nhỏ nhất, yếu ớt nhất…
Sao chẳng bay đi thế..?

Thổi nhẹ…
Vẫn không bay đi sao..?

Thổi nhẹ…
Còn lại một cánh hoa…
Yêu thương, phiền muộn, bình yên, hạnh phúc… tất cả đều bay đi rồi… Để xung quanh tràn ngập nắng ấm…
Còn một cánh hoa… Một chút tiếc nuối…

Để vào tim nhé, mãi mãi là một kỉ niệm đẹp chẳng bao giờ quên…
 
P

phamminhkhoi

Hoa bay đi đâu
Trời xa vô cùng biết đâu là bến đỗ
Một ngày, một ngày thôi
Một ngày gió và hoa gặp gỡ...
Gió nói điều chi ?
Có những ước mơ bất chấp thời gian cách trở
Thế rồi hoa tàn
Kỷ niệm ngày xưa vụn vỡ
Tan hoang....

Bồ công anh
Có lẽ nào một giấc mơ em đã gọi tên anh
Loài hoa của gió
Mỗi cánh trôi trong giấc mơ là một tâm tình nho nhỏ
Loài hoa của bình yên...
Cánh hoa trôi mang đi bao ký ức êm đềm...
Vọng về trong thương nhớ
Em thấy không? Có một cánh hoa bay vào trong ô cửa sổ
Sao em cứ dõi hoài theo ?
dandelion%5B1%5D.jpg


Bồ công anh
Có lẽ câu chuyện hoa-gió ngày xưa không bao giờ chấm dứt
Biết làm sao, bởi vì gió là bất tận
Sớm mai nức nở chia phôi
Những cánh mỏng tinh khôi
Ai bảo ai sẽ theo gió bay đi đến cùng trái đất ?
Mà gió ơi? Làm sao vô tình lắm !
Rồi mai gió quên hoa...

Bồ công anh
Anh sợ rằng ngày mai có thể mình sẽ là cơn gió
Anh cố lục tìm trong trái tim một bài ca dang dở
Điệu đàn run
Mùa xuân ủ rũ buồn
Có phải không em ? một vì sao nào đã chết
mang theo bên mình muôn ngọn nến
Lung linh những cánh hoa bay

Bồ công anh
những mơ ước trẻ con không bao giờ chấm dứt
Mùa xuân tới rồi em ! Trên con đường thưa thớt vắng
Hoa bay như giấc mơ
Em nghe không gió kể chuyện ngày xưa
Câu chuyện về làm sao nên mối tình hoa-gió
Em bâng khuâng khi một cánh hoa sa mình xuống cỏ
Lụi tàn rồi những chuyến phiêu lưu...

Bồ công anh
Em e ấp bông hoa trong tay, thổi nhẹ
Đi đi hoa, đến những miền xa hoa nhé
Thổi về những ước mơ
Hoa bay rồi, sao lòng em vẫn ngẩn ngơ...
có lẽ một vì sao nào vừa hạ thế
Muốn chu du trần gian nên vờ làm một cánh hoa rất nhẹ
Mặc gió buồn đưa đi...

Bồ công anh
Buồn làm chi nữa hoa, hãy vui theo làn gió buồn bay bổng
Anh cố với hoài một cánh hoa xinh
Sao chỉ thấy bàn tay chơi vơi trong nắng ?
Tháng ngày mong manh
Hoa không kịp nhận ra trời đát này thật rộng
Mỗi cánh hoa bay mải miết đi ươm mầm sự sống
Quên đi rồi thời gian cứ trôi...

Bồ công anh ơi
Anh không thấy hoa đâu dù hoa bay nhiều đến thế
Gió đưa hoa đến phương nào...
Mà mùa xuân năm nay. chỉ một mình anh đứng trông hoài, lặng lẽ

Hoa bay
Hoa bay
Đưa yêu thương đến mọi miền vắng vẻ.
 
C

congaigiaitoan_5

Hừm, pic này đông ko đông mà vắng không vắng, em thừa bik chủ pic không muôn đông chi, dạo này chủ pic hay chèn ảnh vào bài thơ nhỉ, chắc do thi vik cảm xúc qua hình ảnh;))
 
P

phamminhkhoi

Buông chèo trôi trong bến sông mơ
Trăng bến tầm dương nguyệt lững lờ
Vang váng tiếng đàn còn nương hận
Có phải dây đàn trong câu thơ ?

Ngây ngất sóng xa .Lẳng lặng nhìn/
Trời thanh mà trăng đứng lặng im
Có phải ngàn sao còn lưu luyến
Một chút hương thừa ở trong tim

Lẳng lặng đôi cây, trúc cúi mình
Mắt ai lúng liếng nụ cười xinh
chèo mơ đưa em về bến mộng
Còn một mình trăng trong bến thanh

Anh nhìn lặng lẽ đám mây trong
Sông sâu lan rộng đến chẳng cùng
Mơ màng tưởng bến tầm dương trước
Cô phụ buông đờn bên bến sông

Tầm Dương hôm nay bến không trăng
Sương khói từ xa dệt nước vàng
Mây mù về bến xây khói hận
Ai hay đò cũ đã qua ngang

Tầm dương cô phụ chết từ xưa
Mà sao để hận đến bây giờ
Chèo trôi khỏi bến không dừng được
Hồn nàng đẽ chết trên đường tơ

Buông chèo cho thuyền theo nước trôi
Đêm nay trăng không sáng trên trời
Hay tiếng sầu ngàn xưa vẳng lại
Bỗng nghe run rẩy ở đầu môi

Tầm dương đêm ấy không có em
Thuyền buồn cứ thế trôi trong đêm
Mây mờ giăng mãi về bất tận
Có nghe gió lặng. Sóng triều lên

Những con thuyền cứ mãi trôi xa
than ôi còn trở lại bao giờ
Mười năm chưa tìm ra bến đậu
Sóng gột thân thuyền sông trơ trơ?
***

Đêm nay anh buông chèo ra sông
tầm dương buồn lắm có phải không?
Nghe tiếng lưng chiều dần sa xuống
***
Không bến sầu đau. Chặng cuối cùng.
 
Last edited by a moderator:
T

thienduong123

@congaigiaitoan: bài thơ phảng phất một nỗi buồn vương vấn, ẩn trong ánh nắng, bụi tre và mùig hương hoa. Ý thơ hay, nhưng lời thơ có vẻ chưa ăn khớp với nhịp lòng. Những cảnh vật cùng xuất hiện đột ngột quá dễ làm cho độc giả cảm thấy mệt mỏi. Bài thơ này anh nghĩ em nên làm dài ra thì hơn. Mỗi ý thơ nên kéo dài làm một vài câu, sẽ thể hiện rõ được chủ đề bài thơ, "phảng phất".
@thien duong 123: tôi yêu bài thơ của bạn. Những câu thơ vẫn thế:không thực sự mơ màng, tinh tế, nhưng xúc động, chân thành. Một hồn thpow nhưn thế tất phải được khơi nguồn từ những rung động sâu xa. Nói về tình bạn, xưa nay khiông thiếu nhưng trong thơ bạn không có vẻ vay mượn. Dường như có gì là trải nghiệm của chính lòng mình, chính con người mình. Những trải nghiệm đó sẽ giúp bạn đứng vững hơn trong cuộc sống. Tôi tin thế
tôi thực sự đã trãi qua rồi...trãi qua 1 thời tình bn trong sáng ấy........những h đã là quá khứ thôi.........
 
G

gororo

Trùi ui sao toàn những người thơ văn lai láng thế này?hay wa hay wa, viết tiếp đi anh ơi:M062::M02::M060:
 
C

congaigiaitoan_5

Trùi ui sao toàn những người thơ văn lai láng thế này?hay wa hay wa, viết tiếp đi anh ơi:M062::M02::M060:

Bạn nàk
Đọc phía trước đi, rõ ràng sf Khôi bảo anh ý hcỉ là dân tự nhiên, chị Linh và mọi người cũng thế, sao lại lai láng vs lạ toàn những người???
 
Top Bottom