Mưa...
Nhớ một ai đó, ừ thì không đứa nào chịu làm rùa cả, bởi vậy cả offline cả 2 ngày :-w. Lão này cũng gan thật :| dám đùa vs ta :|
Hắn đâu biết hắn làm ta khổ tới mức nào, thời gian còn lại k nhiều mà hắn cứ như trẻ con vậy, cứ đánh mất từng giờ từng phú quý giá bằng những lần giận hờn. Cũng đã không còn bé bỏng gì để ngồi mà nhõng nhẽo, đợi ai đó nói lời xin lỗi mới chịu cười, nhưng hắn lại là kẻ không nên thân chút nào, cũng không biết làm sao để trị cái tội lì của hắn nữa.
Chẳng bao lâu nữa, cũng chẳng còn được bao lâu nữa... Ta chẳng muốn chút nào, sao thời gian không bước chầm chậm chút nhỉ, chậm chút nữa cho ta kịp thưởng thức chút hạnh phúc, chút nhỏ nhoi thôi, k tham lam quá đâu....
Nghĩ tới hắn mà ta thấy buồn cười ^^ Hơn 20 rồi đấy, mà ăn cơm vẫn còn đòi đút cho ăn , thiệt tình ^^. Nhưng thật khó có thể biết được đằng sau nụ cười đó, đằng sau nét mặt bình thản đó là cả sự cô đơn bao trùm, ta cũng không ngờ hắn ôm trong mình nhiều nỗi đau đến vậy... Ta cũng nào biết được hắn lại mang trong mình những điều khủng khiếp... Đôi lúc ta trách bản thân ta, ta trách mình đã xuất hiện trước mặt hắn bởi ra cho rằng chính ta đã mang xui xẻo cho hắn, chính ta làm hắn ra thế này, và vả chăng khi ta không gặp được hắn thì giờ này hắn đâu có tuyệt vọng trong đau khổ... Phải không????
Ss bảo rằng ta ngốc, hắn cũng hay bảo ta là chuột ngốc, ta đâu có ngốc, chỉ có 2 ng lúc nào cũng trêu ghẹo ta. Nhưng ta lại muốn rằng ta cứ mãi ngốc như thế đấy, ngốc hoài đi thôi, đừng bao giờ cho ta ngừng ngốc, để ta làm hắn cười, ta sẽ làm hắn vui bằng những câu nói cực kì ngây ngô, ta sẽ làm hắn thích thú khi nhìn ta ngượng đỏ cả mặt... Chỉ cần như thế thôi là ta đã thấy hạnh phúc rồi.
Nhưng rồi ta biết hắn không còn bên ta được bao lâu nữa, số phận đã an bài như thế và ta ghét cái gọi là số phận đó, giá như nó k có thì hay biết mấy... Tại sao số phận cho ta gặp hắn để rồi ra đi trong chốc lát, để ta phải đau khổ 1 mình chứ.... Dù ta nhủ lòng rằng đừng đau khổ khi hắn ra đi, nhưng ta biết làm sao được, hắn đã là một phần cuộc sống của ta, phải chi hắn đừng xuất hiện thì....
Hắn cũng đã ước như thế, ước mong manh thôi, ước như để vơi bớt chút đau khổ trong lòng, để tự gạt mình tất cả chỉ là giấc mơ, của ta, của hắn... của gia đình hắn, của bn bè hắn...Để rồi quay lưng đi, gạt nước mắt, dối lòng sẽ k sao đâu mà thực chất thì... vết thương cứ lở loét dần, hành hạ và đau đớn như bị xát muối vậy....