TẠP VĂN!

P

_phonglinh_

Ôi! Những cảm xúc buồn miên mang ở đây như muốn nhấn chìm mình!

Quá khứ?? Cảm xúc?? Hoài niệm?? Có phải là tất cả??

Mình muốn thay đổi, muốn tìm những chân lí mới hơn, Sao cứ nhắc mãi những điều đã nhàm chán?? Những điều cũ kĩ??

Đời là 1 cuốn film?? Tôi là một diễn viên, tôi sẽ cố đóng hết nó bằng tất cả tâm huyết và đam mê, ko phải chỉ tua đi tua lại những đoạn hay để xem...

Đời thật mết mỏi?? Tất nhiên tôi sẽ ngừng lại đôi chút để nghỉ ngơi và chiến thắng nó.

Đời là cuộc cuộc thi hay nhiều cuộc thi chăng nữa?? Tôi ko quan tâm... Kết quả chẳng còn ý nghĩa gì với tôi vì tôi biết mình đã nỗ lực đến đâu.

Tôi ngàn lần muốn thét lên: "TÔI MUỐN SỐNG" . Ko phải theo cách của người này hay người khác. Ko giống như vĩ nhân này hay thiên tài nọ. Đơn giản là tôi sống và sáng tạo với trí tuệ của chính tôi. Kiến thức là sự hỗ trợ cần thiết nhưng ko phải là tất cả. Tôi ko muốn sống 1 cuộc sống secondhand, bắt chứơc, nhái theo ng` ta!

Đây! Tôi tự hào nói rằng đây là "tạp văn" của chính tôi!
 
P

phaodaibatkhaxampham

Cố lên em ! bao lần tôi nói thế , nói vs em tôi cũng tự nhắc nhủ bản thân mình .Cố lên em.Cuộc sống chẳng dễ dàng với bất kì ai cả , nhất là vs những kẻ có chút gắn bó với văn chương, suy nghĩ quá nhiều, phức tạp quả nhiều ,và băn khoan cũng quá nhiều nữa ... việc học hành , việc gia đình , bè bạn, có lúc không thể tránh " ú ớ cơn mê , thon thót giật mình", chúng ta ai cũng khát khao cái ta toàn vẹn và khẳng định bản thân .Bởi thế âm thầm ta tranh đấu , muốn vươn lên như đỉnh Hi Mã Lạp Sơn sừng sững .Cố lên em , vì tuổi trẻ .Phút s này nó ngắn ngủi chóng tàn, quay đầu nhìn lại , thời gian thoáng bay , những gì đã làm được thì nhỏ nhoi, những gì chưa làm được thì vô vàn , cứ cố gắng .Đời có thể phụ ta , nhưng ta hông tự phụ mình .Em nhé !
Em trẻ , ôm giấc mộng lớn , hãy cố hêt mình em nhé , đừng để ngọn lửa nhiệt thành âm thầm tắt , đừng để một ngày ca bài ca của người tuyệt vọng " tuyệt vọng vào hai chữ lòng tin , yêu đời bằng niềm đau của tên tuyệt vọng hay tin cuộc đời vốn không thể khác " ( Trịnh Công Sơn)
Tôi tin em làm được nhưng gì em muốn, cũng như tôi đang bắt đầu bước chân cố gắng cho những gì tôi muốn .Cứ cố lên em , hãy tin có những người đồng hành chung vai cùng con đường em đến .Trong đêm lạnh , trong âm thầm , tôi muốn nói cho tất cả" cố lên em"
 
C

conech123

2 tháng rồi chẳng có gì thay đổi !
em chỉ vậy thôi sao ?
chỉ là con bé khờ ngồi lặng yên trong góc tối , vẫn biết rằng có người đang chửi rủa mình , vẫn biết rằng có đứa đang nhiếc móc , nói đểu , vẫn biết rằng em sai , vẫn biết rằng em không thể tuyệt vọng , em phải bước tiếp, nhưng sao ...
" Đường đi quá nhiều rồi mà sao vẫn mịt mùng, mà sao vẫn không tìm thấy lối đi cho riêng mình...."
Và rồi em tự hỏi , viết để làm gì đây ? em đang soi lại mình, 1 khuôn mặt của kẻ vô dụng, nhơ nhớt, em tồi quá !
Không , em không đc phép gục ngã , ông bà không cho phép em gục ngã , bố mẹ không cho phép em gục ngã . Tìm lại chính mình đi em ! Chẳng phải em bền bỉ lắm sao ?
 
C

congchualolem_b

by ocean Cuối cùng thì thầy cũng đã tìm được những gì thầy mong đợi. Em biết thầy mong đợi gì không? Đó chính là bức mail của em đó. Từ khi em về thăm thầy vào ngày khai giảng, và từ khi thầy cho em địa chỉ mail của thầy thì cứ hai hôm thầy lại check mail một lần. Thầy hy vọng là sẽ nhận được những lời tâm sự của cô bé học trò mà thầy thật sự yêu mến nhưng không biết là cô bé ấy có nhớ gì về cái “tổ chim” ngày xưa ấy không??? Nhưng hôm nay vào một ngày mà những cơn gió bấc đầu mùa vô tình kéo đến làm cho lòng thầy cảm thấy hơi se lạnh, thầy cũng lại check mail như mọi khi thì …một món quà bất ngờ đã được ai đó gửi đến cho thầy. Oh dear ! It’s a nice surprise ! Thầy đọc đi đọc lại nhiều lần, đọc đến đâu, lòng thầy cảm thấy ấm lên đến đó. Ngày xưa thầy cũng là một học sinh có năng khiếu môn Văn nhưng đọc bức mail của em, thầy thấy học trò của thầy giỏi hơn thầy hồi xưa nhiều lắm. Thầy định reply lại cho em ngay nhưng thầy sợ rằng bức mail của thầy sẽ không sánh được với những lời lẽ đậm đà tình cảm nhưng cũng không kém phần hoa mỹ của cô học trò giỏi Văn ngày nào nên thầy phải dành một ít thời gian để “lục lại” quyển “võ công” của thầy ngày xưa đó. Bây giờ thầy “đi vài đường” cho em xem nhé !

Chết rồi ! mãi “nỗ” với em mà dòng suy nghĩ của thầy tan biến mất rồi. Để thầy xem lại bức mail của em rồi thầy sẽ tâm sự với em nhé. Bắt đầu từ quyển lưu bút nhé. Nó thật sự là “cái tổ chim” thu nhỏ của thầy trò mình hồi xưa đó. Mỗi khi buồn, thầy hay xem lại để nhớ về những “con chim non” ngày nào. Những chú chim thật ngon, biết thương yêu nhau, đoàn kết thật tốt. Chính vì vậy mà thầy đã hứa với lòng mình là sẽ thương yêu các em bằng cã tấm lòng và không muốn nhận thêm một lớp chủ nhiệm nào khác sau khi các em ra trường. Các em có biết rằng thầy khó khăn lắm mới từ chối làm chủ nhiệm được không vì nhà trường buộc thầy phải chủ nhiệm lớp đấy. Thầy đã quyết định từ chối vì thầy không muốn làm phép so sánh mà hai đối tượng được so sánh thầy biết trước là hoàn toàn không bằng nhau. Thầy muốn tập thể lớp 9A1 của các em là cột mốc cuối cùng trong lòng thầy.

Các em biết thầy thật sự có ấn tượng với các em từ khi nào không? Là lúc các em thi làm lồng đèn trung thu và thi hùng biện cho những chiếc lồng đén đó. Thầy rất bất ngờ vì các em có tinh thần tập thể cao và bài hùng biện của tổ nào cũng hay cả. Thầy biết mặc dù các tổ không được chấm giải nhất không vui nhưng các em không thể hiện vẻ không vừa lòng ra ngoài. Các em vẫn nói cười thân thiện với nhau. Từ hôm đó thầy đã quan tâm, thương mến các em nhiều hơn. Trước đó thầy còn nhớ là có một lần trong giờ sinh hoạt lớp, thầy đã dạy các em rằng “các em là những học sinh khá giỏi, được học trong lớp chọn, các em đừng quá tự hào về thành tích học tập của mình mà quên đi việc rèn luyện hạnh kiểm. Các em phải làm sao để khi ra trường, thầy cô còn nhớ thương các em. Thầy không thích chủ nhiệm lớp chọn vì lớp chọn thường hay tự cao, tự đại…”. Sau lần đó, thầy đã có cái nhìn khác với tập thể lớp các em. Để rồi giờ đây, mỗi lần đến lớp 9A1, thầy lại phải làm phép so sánh và kết quả thật là thất vọng.

Còn nói về lúc các em đến thăm thầy hồi khai giảng hả ? Thầy thấy các em khóc chứ. Hi hi. Lúc đó thầy định chạy ra ngoài để đón các em nhưng thầy sợ sẽ không kìm chế được xúc động để rồi lại khóc trước mặt các em thì thật là mắc cỡ nên thầy cố ngồi lại thêm giây lát rồi thầy mới mời các em về nhà thầy. Lúc đó thầy còn chưa tự tin là sẽ không ứa lệ nên thầy không dám đi gần các em, thầy đi trước các em một đoạn xa lắm, các em có thấy lạ và có tự hỏi tại sao thầy không đợi các em không?

Các em ạ! Không có gì vui bằng học trò cũ còn nhớ đến thầy cô và trở về thăm thầy cô. Thật ra thầy không thích tiếp học trò đang còn học mà đến thăm thầy đâu. Nhưng mỗi lần có học trò cũ về thăm thì thầy vui lắm. Chẳng hạn như hôm nay nè. Chỉ cần một bức mail của em thôi mà suốt ngày nay thầy cảm thấy vui thật lạ thường. Nếu không gửi được cho em bức mail này thì có lẽ tối nay thầy không ngủ được… Cho dù sau này có rời xa quê hương để tiếp tục bước đi trên con đường mà em đã chọn đến đâu đi nữa thì khi nào nhớ đến thầy thì các em chỉ việc gửi mail để tâm sự với thầy các em nhé. Ngày đó đã xa rồi nhưng chỉ cần nhớ lại thì nó ở rất gần bên ta. Cơn mưa ngày nào, những giọt nước mắt chia tay đầy nuối tiếc hôm nào vẫn luôn ẩn hiện trong tâm trí của thầy. Những hình ảnh đó luôn là nguồn sức mạnh giúp thầy vượt qua những vất vã của cuộc sống đời thường để dành trọn lòng tin yêu cho “những chú chim non” ngày nào. Thầy luôn cầu mong cho các em được vui tươi, may mắn, học thật tốt và sau này khi gặp lại nhau, chúng ta lại kể về “cái tổ chim” đầy kỷ niệm của chúng ta. Cho thầy gửi lời thăm các bạn nhé. I love you, 9A1!

Mình vui đến rớt nước mắt, vui đến k thể kềm đc lòng, vui k thể nào tả nổi, thầy vẫn là thầy, thầy vẫn là số 1, ôi k biết nên nói j nữa....
 
P

phamminhkhoi

Nhớ một mùi hương ngọt lịm trên những con phố dốc cong cong đổ xuống những đoạn dài. Nắng rớt xuống qua những mái vòm dịu hẳn đi, lốm đốm như ai vô tình vẩy mực.


Muốn buông xuôi ất cả, chỉ để quay về, nhưng về đâu. Bịt bùng, bức bối và khó chịu như ở trong một cái chăn đóng kín.

Chỉ muốn quay về quá khứ thôi. Quá khứ đẹp, còn hiện tại có gì....Trời ơi ! Sao mỗi lúc tôi muốn quên đi thì y như rằng người ta lại nhắc lại. Cuối cùng, đâu lại hoàn đó, những suy nghĩ dở dang...

20-11 có gì..sao tôi chẳng thể có một chút tình cảm nào với các thầy cô ở cấp 3, thấy nó nhàn nhạt, và vô vị. Cũng là những con người. Tôi ích kỷ quá chăng, thì cứ coi là tôi ích kỷ, tôi vô tâm, tôi không đáng làm một học trò. Những cái vỏ ngoài sáo rỗng và giả tạo đôi khi làm người ta phát bực. Mình cũng thế, tại sao ta cứ phải nói yêu khi sách bảo yêu, nói ghét khi sách bảo phải ghét, những cái chung chung và chỉ chăm chăm soi mói vào hình thể. Muốn khóc lắm. Nhưng không khóc được, đơn giản vì một lẽ người đời không cho tôi khóc. Đấy, những thứ hoàn toàn chẳng phải là của mình.

Thấy nhớ hồi cấp 2, sân trường nguyễn du, một bên cửa sổ gió lùa vào tràn cả cái phòng học rộng chưa đầy năm sáu mươi mét vuông, nghe cô H giảng về một bài toán. Thời ấy sống với nhau còn hồn nhiên lắm, người ta chưa tính toán, chưa so đo, và nhất là chưa nhỏ mọn như bây giờ. Trời ơi, sao những phút giây đẹp nhất thì có lúc ta lại luôn mong cho nó chóng đi qua. Cấp 3, đại học, chao ôi, biết bao giờ còn gặp lại..
.
 
C

conech123

cuộc đời mong manh thật ..................
Làm sao đây ? liệu có còn cầu vồng sau cơn mưa như mọi lần nữa không ?
 
C

congchualolem_b

Mình cứ tưởng mình đùa, người ta cũng tưởng mình đùa, nhưng thật mình đâu có đùa, xoá cũng mấy chục nick rồi chứ nhỉ :)

Mình cũng thấy tiếc, nhưng ngẫm lại thấy chả cần, vốn không thân thiết thì níu giữ làm gì. Cái nick thật ra cũng như một ngôi nhà vậy, có anh chị em, có bố có mẹ, có cô có chú, thì sao lại phải chứa những người không xem mình là người một nhà ??

Có đôi lúc mình cũng thật nông nổi lắm, nhưng mình đã làm rồi và mình không muốn phải hối tiếc và sẽ không bao giờ hối tiếc. Mình không chịu nổi với những cái nick cứ câm lặng với nhau, nếu đã không muốn nói với nhau điều gì thì đưa vào danh sách bạn bè làm gì??? Chữ bạn bè dễ dàng trao nhau đến vậy sao? Đâu phải chỉ xưng hô "bạn", "tôi" thì đã là bạn.

Với tôi, người bạn là người như anh, khi tôi để status buồn, anh sẵn sàng bỏ việc để ngồi tâm sự và cho tôi lời khuyên. Người bạn là như đệ tử, khi sư phụ khóc thì luôn dỗ dành và chọc sư phụ cười. Người bạn là như chú, luôn cho con những niềm vui, chú tếu thật. Người bạn là như K, luôn sẵn sàng nghe em nói, nghe em than phiền đủ chuyện và bật cười "em ngốc quá". Người bạn là như T, dù cách nhau một vòng Trái Đất nhưng không bao giờ bỏ rơi nhau...

Chứ không phải như những người khác chỉ đến khi cần nhờ vả, chỉ biết "nhận" mà không biết "cho", những người chỉ pm nhau và nói những chuyện không liên quan gì nhau, những người chỉ vì công việc, và cả những người chưa bao giờ giao tiếp...

Tôi không muốn phạm sai lầm lần thứ hai, không thích cứ tuỳ tiện cho người khác add nick tôi, tôi luôn dè dặt. Có thể đó là ích kỉ, nhưng tôi mặc kệ người khác nói cái gì, tôi chỉ cần biết đó là thế giới của riêng tôi, tôi có quyền giữ nó, có quyền cho ai vào và cấm cản những ai không đáng để được vào. Cũng như tôi từng làm chuyện động trời. Ai bảo tôi hối hận? Tôi biết mình đang làm cái gì, tôi biết rồi sẽ ra sao và người ta sẽ nghĩ gì về tôi. Nhưng nó đâu có ích gì với việc cần làm đối với một người bạn sắp xa mình? Tôi đã làm đúng đó chứ.

Và lần này tôi cũng không nghĩ mình đã sai, anh P đã nói rồi đó, em đã làm thì em đừng bao giờ hối hận. Dĩ nhiên là vậy.

Ngày hôm qua, ngày hôm nay và ngày mai... Thời gian rồi cũng trôi qua như thế đó, mọi thứ dần phai đi, tôi biết onl là không dài lâu, nhưng chẳng phải tôi đã kéo dài được nó hay sao? Không cần mãi mãi, chỉ cần biết một ngày vẫn còn những người bạn như thế, tôi vẫn thấy cuộc đời quá đủ với tôi và tôi không việc gì phải tìm đến những người khác thế giới với tôi cả...
 
C

congchualolem_b

chú Hùng:
llvllss. K_a_r_e_n: cười j chú
chú Hùng: hổm nay quên quánh cháu nay nhớ ra
chú Hùng:
llvllss. K_a_r_e_n: bữa nay cho chú quánh 1 bữa đó
chú Hùng: đang làm gì cháu iu ?
llvllss. K_a_r_e_n: tìm cách giải sầu chú ơi
chú Hùng: nói nghe giống mấy bợm nhậu quá
llvllss. K_a_r_e_n: con đâu có bia đâu mà nhậu
llvllss. K_a_r_e_n: mà cũng k còn tiền để nhậu
chú Hùng: cuôi tuan mà sao nghe buon vay cháu iu
chú Hùng: zui len để mai bước vao tuan moi chứ
llvllss. K_a_r_e_n: cháu k thèm
llvllss. K_a_r_e_n: tuần mới vs tuần miếc
llvllss. K_a_r_e_n: toàn linh tinh
chú Hùng: người buồn nói chuyện nghe ghét thiệt
llvllss. K_a_r_e_n: ghét thì chú cứ mặc cháu đi
llvllss. K_a_r_e_n: còn nếu k thik
llvllss. K_a_r_e_n: del nick là xong
chú Hùng: gì mà ghê zậy. del nick chú của cháu ko giận quá mất khôn đâu
chú Hùng: ai làm cho cháu ta bực minh vay ne ?
llvllss. K_a_r_e_n: có nói chú cũng k bik
llvllss. K_a_r_e_n: mà chú có khôn vs cháu bao h đâu mà giận wa mất khôn
chú Hùng: ý nói chú ngốc chứ gi ?
llvllss. K_a_r_e_n: chính xác là vậy
chú Hùng: người khôn thường nhậ n mình ngốc và ngược lại
llvllss. K_a_r_e_n: chú đâu có nhận mình ngốc bao h
llvllss. K_a_r_e_n: mà có ng nói
llvllss. K_a_r_e_n: biết mình ngu tức là k ngu
llvllss. K_a_r_e_n: hay thiệt hen chú
chú Hùng: hay chỗ nao ?
llvllss. K_a_r_e_n: vì nó là sự thật nên nó hay
llvllss. K_a_r_e_n: hen chú
chú Hùng: tạm cho là vay đi
chú Hùng:
llvllss. K_a_r_e_n: k phải tạm
llvllss. K_a_r_e_n: mà là chắc chắn
llvllss. K_a_r_e_n:
llvllss. K_a_r_e_n: chú tếu wa
chú Hùng: cũng có ngườu ngu thiệt thì nhận mình ngu đó thôi
chú Hùng: đâu phải ai nhận ngu cũng khôn đâu
chú Hùng: hen cháu
llvllss. K_a_r_e_n: ng ta nói k ngu chứ có nói là khôn đâu chú
chú Hùng: GI VAY ?
llvllss. K_a_r_e_n: http://diendan.hocmai.vn/showthread.php?p=883638#post883638
llvllss. K_a_r_e_n: chú đọc chơi
llvllss. K_a_r_e_n: cấm chú cười
llvllss. K_a_r_e_n: cấm chú chọc
llvllss. K_a_r_e_n: cấm chú bắt bẻ
llvllss. K_a_r_e_n: cấm chú nói lung tung nữa
chú Hùng: cấm đr chưa ?
chú Hùng: đủ
llvllss. K_a_r_e_n: chú cứ đọc đi
llvllss. K_a_r_e_n: còn cấm cái j nữa cháu nói sau
llvllss. K_a_r_e_n: k cấm trước thì nguy hiểm lắm
llvllss. K_a_r_e_n: cháu bik chú mà
llvllss. K_a_r_e_n: sao chú im re
llvllss. K_a_r_e_n: cấm nhìu wa hết nói hả
chú Hùng: ko phai
chú Hùng: tai đọc bai tho nên tu tu suy nghi
llvllss. K_a_r_e_n: chời
llvllss. K_a_r_e_n: có j suy nghĩ
llvllss. K_a_r_e_n: chú tính kiếm chỗ chê hả
chú Hùng:
chú Hùng: từ từ
llvllss. K_a_r_e_n: sợ chữ từ từ của chú wa
chú Hùng: ê
chú Hùng: iu rồi hả ?
llvllss. K_a_r_e_n: ai bảo iu
chú Hùng: Khúc tình buồn vang một góc trời thu.
llvllss. K_a_r_e_n: ơ
llvllss. K_a_r_e_n: bộ có chữ tìh là iu đó sao
chú Hùng: Có cái gì mằn mặn thấm vào tim?
llvllss. K_a_r_e_n: ơ
llvllss. K_a_r_e_n: bộ có nc mắt là nc mắt vì tình sao
chú Hùng: Nửa luyến lưu, nửa chờ đợi, điều gì?
llvllss. K_a_r_e_n: ơ
llvllss. K_a_r_e_n: bộ chờ đợi vs luyến lưu thì phải là iu sao
chú Hùng: ơ như thế mà ko phải iu ư ?
llvllss. K_a_r_e_n: dĩ nhiên
chú Hùng: ơ
chú Hùng: như thế là mình nói sai ư ?
llvllss. K_a_r_e_n: chính xác là vậy đó
chú Hùng: cung ko sao
llvllss. K_a_r_e_n:
chú Hùng: biet đâu đúng mà cháu nói lảng đi đó thôi
chú Hùng: ai biết đc
llvllss. K_a_r_e_n: mà cháu có iu có đương thì cũng có liên wan j chú đâu
chú Hùng: thì chú chỉ hỏi thôi chứ có nói gì đâu
llvllss. K_a_r_e_n: 8
llvllss. K_a_r_e_n: chú hỏi nhìu wa
llvllss. K_a_r_e_n: coi chừng cháu nói cháu iu chú đấy
chú Hùng: chú của cháu đương nhiên phải hỏi nhìu hơn cháu
llvllss. K_a_r_e_n: hỏi nhiều là 1 tật xấu
chú Hùng: cháu cứ iu chú vô tư, còn chú có iu cháu hay ko là chuỵen khác
chú Hùng: hỏi nhiều là một nghệ thuật, người hỏi nhìu cũng là nghệ sĩ
llvllss. K_a_r_e_n: cháu chỉ nói vậy thôi chứ bao h cháu mới iu chú
llvllss. K_a_r_e_n: cháu nghĩ chỉ có chú mới nhận nói nhiều là 1 nghệ thuật
llvllss. K_a_r_e_n: mà cứ cho nó là nghệ thuật đi
llvllss. K_a_r_e_n: chú cũng k làm nổi nghệ sĩ
chú Hùng đang trả lời
chú Hùng: sao vay ?
llvllss. K_a_r_e_n: chú hok có tâm hồn nghệ sĩ
llvllss. K_a_r_e_n: ng sống thực tế có bao h bik lãng mạn đâu mà nghệ sĩ
:) chú iu :X
 
C

congchualolem_b

Có nhiều người tự cho rằng mình luôn đúng, trong mọi trường hợp luôn rất mạnh miệng và nghĩ rằng mình đã nhìn thấu suốt vấn đề. Nhưng họ không biết ngay trong bản thân mình cũng có những điều rất tầm thường, cuối cùng thì cái mà họ lên án người khác lại chính là điều họ vấp phải.
 
T

thuhientob

Ngốc thât!....vô trách nhiệm quá mất thôi...tai sao lại buông xuôi vậy chứ...Ngày mai, có ai biết ngày mai sẽ thế nào đâu...sao mà phải như thế. Chết à ? có sao đâu...ai mà không phải chết...!
Ngoài kia trời vẫn nắng...rực rỡ quá mà thấy xot xa trong lòng...
Anh vẫn nói" cuộc sống vốn rất công bằng"...sao mà..?em không thấy thế...Em còn nhiều thứ đang dang dở...còn nhiều dự định lắm anh biết không...? sao lại thế...? em không sợ cái chết đâu nhưng em sợ trong tiềm thức em khônng là em nữa...em không sợ cái chết đâu nhưng em sợ phải rời xa những người em yêu...Em sợ mẹ em sẽ tuyệt vọng...em sợ mẹ đau lòng...em sợ anh sẽ chỉ tồn tại trong vô thức...
Em đã không thể làm cô sinh viên như em vẫn mong muốn...chưa một ngày được bước vào giảng đường đh...sao em lại ngã bệnh vào đúng thời điểm có giấy báo như thế chứ............
Chiều rồi...tất cả đều nhuốm một màu vàng buồn lặng lẽ...có cái gì đó đang ra đi trong em như nuối tiếc một ngày nắng rực rỡ...tạm biệt anh...tạm biệt em...tạm biệt ki niệm...thuhientob tạm biệt học mãi...!
 
P

phaodaibatkhaxampham

"Ôi quê tôi,lưng còng dáng mẹ"
Những sai lầm tiếp diễn ,những nỗi đau chồng chất.trái tim rỉ máu rồi.Chập nhận nhưng lại đau khổ, làm gì đây, Thượng đế ! "Chúa đã bỏ loài người " Ta cũng đã không còn tin chúa trời muôn kiếp .
Lạnh là trời lạnh hay tim lạnh, lạnh là đêm lạnh , hay lòng người trống rỗng .Không dám tin , không dám nói , không dám dựa dẫm.Mạnh mẽ ! cô độc ! mãi mãi !
Những việc đã làm,tốt ,xấu đúng ,sai.Không quay đầu lại, giấc mơ đã mơ , tan biến hư vô không ngẩng mặt nhìn........
Không trở về , bàn tay không, không trở về đau thương nhạt nhòa
Trách nhiệm, ai cũng đòi hỏi ta trách nhiệm......... ta cũng chỉ là một kẻ nhát gan thôi.....sao không ai hiểu ...... cố tình mạnh mẽ làm gì ....... không ai thấu.
Mạnh lên.Ta xin ta! Xin trở về ! dựa là mềm yếu , đứng dậy ..........đi ........ không quay đầu nhìn quá khứ, không cúi mặt nhìn hiện tại
 
C

congchualolem_b

Ngày mai, 20 tháng 11, lòng cứ nao nao, có cái gì man mác, buâng khuâng, nhói nhói và buồn buồn len vào lòng...
Mưa... ngày này mà mưa thì buồn thật, buồn quá là buồn, cái quá khứ đẹp đẽ cứ về lại và nhảy múa trước mặt. Nhớ quá, nhớ lớp da diết, nhớ từng ánh mắt, nhớ từng nụ cười, nhớ những cái nắm tay thật chặt, nhớ những cái ôm tha thiết...Giá như... giá như... ngày ấy trở lại thì hay...nhưng sao mình chỉ biết mơ mộng, cứ biết mong ước một quá khứ đã xa trở về? Dẫu biết rằng điều đó là không thể, nhưng lòng vẫn muốn. Không biết mọi người có như mình không nữa...?
Không biết có ai đã thay đổi k, k biết có còn cái hồn nhiên của ngày xưa nữa k.... Mình vẫn còn in dấu rất rõ, kiên hai sò lùn lùn có răng khểnh này, bích cằm nhọn đẹp gái này, biên nổ cười có duyên này, bé gương xinh gái này, nghĩa cu tủn hát rất hay này.... sao mà mong quá... mong ngày mai mau đến, mình sắp được trở lại cùng với ngôi nhà thân thương, về với tìh yêu, về với bao giấc mơ đẹp của tuổi học trò...
Mình vẫn luôn ao ước, khao khát được bước vào lớp cũ, một lần nữa...ngồi vào chỗ cũ... mình vẫn nhớ vị trí của từng người trong lớp, nhớ rõ lắm...rõ như chỉ mới ngày hôm qua thôi... Nước mắt lại ứa ra, sao cứ mỗi lần nhớ lớp là lại khóc, ngày chia tay mình cũng khóc, ngày liên hoan cũng khóc, tối đó cũng khóc và...hôm nay cũng khóc... Cứ nghĩ đến vịêc mình k còn học trò của trường QT, k còn là học sinh của QT, k còn là thành viên của ngôi nhà ấy nữa thì mình buồn đến đứt ruột...ừ... người miền nam bọn mình vẫn hay nói về cái buồn như thế...nhưng với mình thì nó còn hơn cả đứt từng đọan ruột. QT đã đánh dấu một bước đi của mình, đánh dấu nhiều sự kiện, đánh dấu nhiều cột mốc quan trọng để mình dần trường thành. Nơi đó, dạy cho mình học cách yêu thương bn bè, lòng vị tha, sự quan tâm chân thành, dạy mình cách nở nụ cười với thất bại, cách sống tràn đầy niềm tin và hạnh phúc...
Yêu lắm...yêu...yêu mãi... có nhiều ng ít nhớ về ngôi trường cấp 2, ng ta vẫn nói về cấp 3 và lớp 12 là nhiều, nó đánh dấu bước ngoặt quan trọng trog cuộc đời, nhưng vs mình thì ngược lại, dù chưa thực sự đứng đắn và trưởng thành như 12, chưa rắn rỏi và hiểu sự đời như các anh chị, nhưng từng giây từng phút trôi qua, sống trong tình thương và nụ cười tại QT, mình càng thêm thấm thía tình thầy trò. Bọn mình vẫn luôn nhớ về thầy cô, nhiều ngày tháng trôi qua rồi, thầy cô vẫn k quên 9a1 và 9a1 cũg k thể quên thầy cô, cứ mỗi lần về thăm thì cả lớp lại kéo nhau đi hết dãy tập thể dành cho giáo viên, những căn phòng nhỏ hẹp, ng ngồi chen ra cả ngòai đường, nhưng vẫn rộn vang tiếng cười, tiếng cười vang lên thật giòn giã và tự nhiên, tiếng cười như đang phát huy hết mọi công lực của nó để khuấy lại những ngày tháng buồn tẻ vừa qua, vì k có 9a1, k có bọn nghịch ngợm thì khu tập thể này cũng k còn náo nhiệt nữa...
một bữa liên hoan nho nhỏ, ca hát, chơi trò chơi....và nếu đc thì sẽ 1 lần nữa...sống lại những ngày tháng ấy...sẽ được nắm tay nhau thành vòng tròn..cùng hát bài hát lớp đoàn kết...cùng chơi trò kéo co...cùng chơi u hơi...cùng nhảy múa....càng lúc càng nhớ...càng nghĩ càng nhớ...càng nhắc lại càng đau... đến chết vì nhớ và yêu mất...sao QT lại đáng yêu đến vậy? sao QT lại chứa nhiều kỉ niệm đến vậy, nhiều đến nỗi mình k biết nên cho nó chứa vào đâu, k biết nên cất chỗ nào để thời gian k thể động chạm j đến nó đc
ngày hôm qua mình mơ...áo trắng...phù hiệu xanh...huy hiệu đoàn....vẫn còn mới lắm....cặp sách cũng đang tươi cười cùng mình...ngôi trường nhìn từ xa k khác gì một toà lâu đài nhỏ nằm sâu trong rừng thẳm, ẩn chứa vẻ đẹp kì bí, nhưng QT k quá kì bí, QT chỉ có tình yêu vẫn luôn cháy rực mà thôi...
ảnh đã ngã vàng...giấy cũng đã vàng...kí ức cũng đang chuyển sang màu vàng...nhưng tình bạn, tình thầy...như đang về với màu nguyên thuỷ...ngày mai...
 
C

congchualolem_b

buồn...biết nói làm sao cho hết buồn...k biết mình buồn vì cái gì nữa...bỗng dưng...

sao mình ngốc quá...khóc từ qua tới giờ...có đáng không? Có cần phải khóc nhiều tới vậy không? Mình đâu dư nước mắt đâu...

kết thúc rồi, tất cả sẽ dừng ở đây... cuối cùng thi mình cũng chỉ là một kẻ thừa thãi, trong cuộc đời này, chưa ai cần mình cho....cho bất cứ cái gì....và mình cũng k thể cho ai cái gì.... Hóa ra, cho và nhận trong cuộc sống cũng không dễ dàng tí nào, mình muốn cho, nhưng ng ta k thích nhận, mình ao ước được nhận, nhưng lại k ai muốn cho... ******** là vậy...

tao biết, tao với mày là hai con ngừoi khác nhau, mày dịu dàng, mày dịu dàng, mày xinh gái, mày hoà đồng, mày vị tha, khoan dung với mọi người, ai ai cũng thích mày, ai cũng mến mày, mày chưa bao giờ làm ng khác phải giận mày lâu vì nụ cười của mày... mày là một đứa hoàn hảo...ừ...là hoàn hảo.... Còn tao, tao là một đứa ích kỉ, tao không thích cười, trong con người tao chỉ có nước mắt, tao chỉ biết khóc, k ai ưa tao, tao cũng k ưa ai, k đứa nào muốn gặp mặt tao, tao cũng k muốn gần ai... Tại sao mày thì có tất cả còn tao thì k...Tại sao ??? tao cũng là ng, mày cũng là ng, tao cũng từng như mày vậy, sao khi đó k ai coi tao ra gì cả, rồi đến khi tao biến chất, tao trở về con ng thực thì cũng k có ai bên tao??????

Mày có bao giờ biết đến hai chữ chán đời đâu...mọi thứ với mày đều suông sẻ...còn tao...tao luôn bị bỏ rơi...bn bè...ng thân...anh chị...cả ba má cũng bỏ tao, cuối cùng tao cũng chi là một ng thừa, chẳng làm được gì cho xã hội cả, một "thằng đầu bò" =)) Tao cười....tao muốn cười...tao cười thât to...tao mỉa mai cho chính cuộc đời tao, cuộc đời ******** nhất, cuôc đời chó đểu nhất, cuộc đời mất day nhất...chưa có đứa nào phải như tao...tủi nhục, đau đớn...cái gì cũng phải nếm gấp mấy lần ng khác... Mày có bao giờ phải nếm cái gì đâu, với mày...mọi thứ luôn tươi đẹp, êm ấm...mà đâu có đau khổ và tự dày vò mình trong đêm....

Trời khuya...tiếng ếch nhái kêu ran....chỉ có tao một mình nép trong góc phòng...tao khóc...khóc nức nở....tiếng khóc uất nghẹn lại nơi cổ họng...tao k thốt đc nên lời...cứ mỗi lần tao kềm lại tiếng nấc lại là mỗi lần lòng tao đau nhói... như dao cắt vậy... Mày có nếm thử bao giờ chưa...chắc là chưa đâu, tao cá đó, mày làm gì biết chứ... chi có tao, một kẻ thừa thải của xã hội. bị vứt bỏ nên mới phải chịu cảnh đó thôi....


Tao ước....tao thèm khát...tao mong chờ một cái nắm tay, một cái khoác tay, một cái vuốt nhe lên mái tóc, một nụ cười của một đứa bạn thân...tao muốn tao được như moi ng...tao ước tao đc mọi ng nhớ tới...tao ước... tao ước...tao chỉ biết ước...lúc nào tao cũng ước...ước nhiều mà chẳng đươc bao nhiêu, cố làm thât nhiều nhưng cuối cùng cũng không đươc gì...mày đừng nói với tao hai chữ cố gắng...mày tưởng tao k gắng hết mình sao??? Tao đã ráng lăm đó chứ, tao dốc hết sức mình, tao đã làm hết sức....nhưng cuối cùng thì sao hả?? Tao cũng chỉ là một con ngốc, ngốc hết sức ngốc....buồn cười...

forget...ừ thì quên...thời gian sẽ làm tao quên...nhưng đến bao giờ mới quên???? Ng ta chỉ nói "đến một lúc nào đó", nhưng lúc nào đó là lúc nào chứ?? Tao đã chẳng chờ đó sao, tao chờ bao nhiêu lâu rôi chứ??? Nhưn càng lúc nó càng nhớ, nhớ quá nhiêu, nó ăn sâu và da thịt tao, nó biến chất con ng tao, tao k còn là tao nữa, tao là một đứa khác, một đứa chỉ có nỗi đau, hận thù và sự tàn nhẫn...

Nước mắt rơi.... k thể nào nén nước mắt được, k thể kềm lại đc...nó muốn rơi...tao cũng bất lực cho nó rơi...tao buông xuôi, tao ngã gục...tao mất....tao mất tất cả...tao cũng sẽ xoá hết tất cả...tao k giữ lại nữa...ngàn lần tao k muốn giữ...tao k muốn....
 
C

congchualolem_b

Tao...lại một lần nữa...tao phải đối mặt với mày...đê tiện....tao... muốn... hủy diệt mày...nhưng...tao k thể....tao k còn j để đấu với mày nữa....đê tiện....

Tao...mày tưởng tao k muốn đứng dậy sao, mày tưởng tao k muốn chiến thắng chính tao sao, mày tưởng tao k muốn bước đi sao??? Mà mày có biết tao đã nỗ lực đến mức nào đâu, tao đã gắng hết sức, tao lấy hết tất cả khả năng của tao để bước lên, tao đã đứng trong thất bại và tìm cách mỉm cười với chính mình, để tao tìm đc 1 con đường khác dành cho tao!!!! Mà mày tưởng dễ đến vậy sao, mày tưởng đời dễ đùa lắm hả??? Mày nghĩ lại đi, mày nhớ lại đi.... mày đã làm đươc cái quái j mà mày cười tao??? Mới sinh ra mày đã bị bỏ rơi, 7t mày không cha không mẹ, 9t mày đi ở đợ cho người ta, bị ng ta sỉ vả vào đầu, 12t mày phải khóc vì bị bạn bè chê cười vì bị bỏ rơi... Mày đâu có hạnh phúc hơn tao nên mày cũng hok có tư cách dạy tao đứng lên. Soi lại mình đi, tao với mày đâu có gì khác nhau, cuối cùng thì....tao và mày lại k thể tách khỏi nhau...buồn cười...

Đời...mày hiểu đời là cái gì?? Mày nghe mấy người đó nói về đời mà mày có chắc họ nói đúng như những gì mày đã trải hok??nực cười, họ chỉ nói thôi chứ có trải đâu mà cứ tin hả?? con ngốc, nhìn lại đi, mày hok thể sống theo họ, nghe họ và vì họ, tỉnh mộgn đi, sống là phải thật tàn nhẫn :))
 
C

conech123

Có phải mỗi lần thất bại là 1 lần đau ?
Có phải chiến thắng là không bao giờ thất bại ?
Có phải đằng sau nụ cười không bao giờ là nước mắt ?
Có phải bao giờ cầu vồng cũng xuất hiện sau cơn mưa ?
Có phải ta không bao giờ khóc ... ?
Không !
Không thể chấp nhận , không thể nhìn thứ ta đang kiếm tìm bị tuột mất khỏi tay , không muốn thua kém , không muốn là người thất baị , không muốn là người gánh chịu cái cười khinh miệt , không muốn bị đánh giá , không muốn vẫn chỉ là không muốn ... Sự thật kia rồi ,ta biết làm sao , ta biết làm sao ?
Khóc ư ? khóc rồi ! Đau ư ? đau rồi !
Em ơi, còn nuối tiếc điều gì nữa ?
Liệu ngã gục hay bước tiếp ?
Liệu chán nản hay cứ cười đi em ?
À không ,hãy khóc để còn được cười em ạ !
Ừ thôi , khóc rồi và giờ thì phấn đấu nhé . Có bao giờ em quên ?
 
M

maybay_giay

Tự tôi đi tìm cảm giác một mình ...
Tự tôi thức cả đêm không ngủ , chẳng nghĩ gì hết , chong chong nhìn vô định ...
Tự tôi mở mắt , đón ánh nắng ban mai rồi bật khóc nức nở ...
Chùm chăn kín mít , lúc này tôi mới nhận ra vết thương hôm qua ông cứa vào tim tôi sâu thế nào ! Tôi đau lắm !
Tôi tự tìm lấy những chiều đứng một mình ...
Tôi tự tìm lấy những khi nhìn sang bên cạnh không thấy bóng dáng gầy liêu xiêu quen thuộc ...
Tôi tự tìm lấy những lúc tìm kiếm hoài một đôi mắt sâu hút , ấm áp mà không thấy ...
Là tôi tự tìm cho mình đấy chứ ....
Là tôi ngốc nghếch tự cho mình quyền tin tưởng ai đó bằng cả tâm hồn mình ... Là tôi ngốc nghếch , tự cho rằng mình đặc biệt với ai đó ... Giống như cái cách mà người ta vẫn đặc biệt với tôi ... Là tôi ngốc nghếch , tự chuốc cho mình một vết thương sâu quá ....
Ông hiểu tính tôi mà , nếu tôi không muốn giận , tôi sẽ chẳng bao giờ để bụng , chẳng bao giờ nhớ ...
Nhưng nếu tôi đã ghi nhớ , nếu tôi đã tổn thương , thất vọng và đánh mất niềm tin của mình ... Tôi sẽ không bao giờ tha thứ ... Ông hiểu điều đó rất rõ mà sao còn làm tổn thương tôi ???

Bây giờ , có những lúc tôi ngẩn ngơ nhận ra , thằng nhóc cao lênh nghênh đèo tôi về không có mái tóc nâu giống ông ... Thằng nhóc hằng ngày dỗ tôi , ở bên tôi có một đôi mắt thật đẹp , trong sáng và cuốn hút , nhưng không ấm áp màu cà phê sữa như ông .

Tôi khô khan quá , tôi chẳng còn là con bé bay bổng ngày xưa , tôi chỉ đơn giản là thấy rất đau , thấy tổn thương , và tôi chỉ đơn giản muốn nói là " không ai thay thế được ông , không ai quan trọng bằng ông , đặc biệt như ông , đối với tôi " nhưng tôi không thể nói như vậy với ông . Nên viết ra đây thế thôi .
Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông , thật đấy :)
 
C

conech123

Ta không thất bại ...
Ta đang vui mừng ...
Vui mừng gì đây khi phía trước vẫn còn 1 gáng nặng lớn ?
Tự hào gì đây khi mới chỉ đạt chút cỏn con ? Còn xếp thứ 4 nữa
Mặc dù ta đã vui sướng và tự hào về những điều ta đã làm về thành công của chiến dịch , điều ta lo lắng bây lâu đã ko thành sự thật ... nhưng ta ơi , xin nhớ cho 1 điều ta chả là cái gì cả đâu ! 1 hạt cát ! 1 hạt bụi ! Hay chỉ là 1 điện tích ! Đời à ? Mênh mông , xa lắc nhưng chỉ vẻn vẹn trong tầm tay thôi , cố mà đoạt lấy !
Ta có thể làm đc hơn những gì ta đã làm , có thể thu đc hơn những gì ta đang có .
Thời gian đang trôi ngược , không đầy 2 tuần nữa ...
Ta ơi hãy tạm gác cái gọi là thành công kia đi và đối mặt tiếp vs những thử thách mới nào !!!
Chợt nhận ra , mình là con bé tồi ! =.=
 
C

conech123

Mày vẫn thế , con bé ngu ngốc kia ... =((
Dằn lòng thế mà vẫn thế ?
Mưa rồi kìa ! Hình như mưa cũng cuốn đi cái sắt đá trong con người mi rồi thì phải ?
ôi sót sa !
Đừng như thế nữa , sắp đến rồi ! Nhanh lắm !
Nào ... cố lên !!! Đừng hát bài ca dĩ vãng nữa ! buồn lắm ! Buồn vì mi đấy ạ !
I can do !
 
T

trinhluan

gió đã về, mang theo chút lạnh buồn man mác.
Cũng vào một buổi chiều thu như thế, tôi đã cảm nhận mùi hương thoảng bay của mái tóc em.....
Ta vẫn tay trong tay đi giữa con đường đầy hoa sữa..................
Buổi chiều thu ấy...................có hai đứa học sinh đạp xe lòng vòng dưới những tán cây của Hà Nội...........hạnh phúc lắm khi hoa sữa nở............một mùi hương quyến rũ.............và môi mấp máy mở những lời nói thương yêu đầu tiên..........
Gió đã về mang theo những cảm giác.........a....giờ trống vắng, cô đơn, lẻ loi trên con đường năm nao......Gió! Gió cứ vương vấn điều gì! Gió cứ quấn quít điều gì!
Bên tai em là tiếng anh nói với em phải không gió ơiii!
Gió! Gió hát bên em thầm thì! Gió hát bên em điều gì!
Cho em nghe lại tiếng anh yêu đang kề bên gió ơiii!
Gió! Có nghe chăng từng đêm! Nổi đau như dày thêm! Thời gian ơi! Một lần thôi!
Em muốn nghe thêm một lần nữa anh nói rằng “Anh rất yêu Em!”


=>gió đã đi về rồi, còn một người kia có bao giờ trở lại về phía bên tôi...........
vào một buổi chiều thu ấy, người ra đi và đến giờ này không bao giờ quay lại bên tôi....................
Đợt gió năm nay khác xa lắm đợt gió năm nào, không còn sự ấm áp bên tôi, không còn đùa giỡn với tôi, chỉ còn tôi với cơn gió ấy..........
Anh hứa rồi sẽ vẫn mãi bên em dù sông cạn!
Sẽ vẫn mãi bên em dù núi mòn!
Giờ thì sông vẫn còn! Giờ thì núi vẫn còn! Mà sao hình anh tan như khói mây!
Đếm ngoài trời có những ánh sao băng vội qua thềm
=>Mượn những lời bài bài hát gió, gửi đến nơi kia..............và anh nói rằng"anh rất yêu em"
 
C

conech123

A.....a....************************************!!!
Muốn hét lớn. Muốn khẳng định . Muộn chưa ?
Cái lạnh ngoài trời thấu cả vào tim gan nó, nó rùng mình mấy cái. Lạnh!
Nó là ai ? Nó đã làm gì ? Nó đang làm gì? Nó sẽ làm gì ?
Sao nó không làm như những gì nó đã nghĩ ? Sao nó lại tồi tệ đến như thế ?
hực ! Nó nhếch mép , cười nụ cười 1/6 , nó đang cười ai đây ? Chính nó ! Bất lực , tội lỗi! Nó trách mình đã không giữ lời hứa. Nó tự hỏi biết bao nhiều câu nhưng không thể tìm ra được câu trả lời . Nó muốn thật nhiều thứ . Nó tham lam quá ? Nó buồn , nó muốn chết lặng ngay tức khắc. Nếu có thể hãy cho nó chết trong 5s đi, khi tỉnh có lẽ nó sẽ không như bây giờ. Giờ đây nó sẽ phải làm sao đây ?
Không thể thế này đc . Nó - khác , chẳng phải cứng rắn lắm sao ? cút đi mà làm những gì tốt nhất cho nó. Đúng vậy , phải chuộc lỗi. Có làm đc ko ?
Có mà !!!
--------------------------------------
Hình như tôi luôn tìm đc cái tôi muốn ở nơi đây . Ôi con người !
 
Top Bottom