TẠP VĂN!

C

conech123

A!A!A!... Mình điên mất rồi ! =.=
Tại sao ko nghe lời anh chứ ? Anh đã bảo không được thức khuya , sẽ làm anh lo lắng mà! Ko muốn làm anh lo lắng :(. Ngày mai à nhầm hôm nay (sang ngày rồi ^^) anh sẽ thi ĐH , muốn nhắn cho anh 1cái tin "nhớ ngủ sớm nhé , tự tin , cố lên!" nhưng thôi , đã nói sẽ ko nt 12 ngày mà , biết đâu sự xuất hiện của mình lại ko tốt cho anh. Đành thôi!
Hôm nay có vẻ bị ốm rồi , đầu đau nhức :( vậy mà vẫn thế =.= sao thế này ?
Hôm qua mình còn ko nhớ nổi xa anh bao lâu rồi , hình như mới hôm trước thôi , mà ko phải! lâu vậy kia mà ! :(
Nhớ không ? Tuần sau đi học rồi , bài tập vẫn chất đống , sao tồi tệ thế ? Quên rồi sao ? ko quên! vậy thì làm đi , mình ko như thế mà. Phải! Cố gắng
PHẢI CỐ GẮNG!
Ngủ thôi ! Nhi ơi , từ ngày mai (à hôm nay) đừng như thế nhé ! sẽ làm được thôi mà !
Mệt rồi !
 
M

maybay_giay

Có lúc quay đầu lại , nghĩ là anh sẽ ở đó . Nhưng dù có tìm khắp nơi , có đưa mắt đến từng góc một . Thì cảnh vật xung quanh em cũng không có anh .
 
Last edited by a moderator:
C

congchualolem_b

tâm hồn chai sạn mất rồi... chẳng còn có thể cảm nhận được cái gì nữa...

buồn...giận...nhưng thương vẫn thương...ghét quá đi thôi...
 
L

luanpham_88

thật may mắn cho những ai đã tìm được mảnh ghép hoàn hảo của đời mình.nhưng nếu chưa tìm thấy cũng xin đừng thất vọng,bởi tình yêu luôn có ở khắp nơi trong cuộc sống và đừng ngại yêu nhau để tình yêu là bất tử,thắp sáng trái tim bao dung của mọi người.Tình yêu luôn là sự ngẫu nhiên bởi yêu thương sẽ gắn kết nhũng tâm hồn xa lạ,làm cho họ tốt hơn,biết san sẻ,biết yêu thương,bao dung,tha thứ và biết hy sinh cái tôi ích kỷ của minh phải không? {đây là một chút ngẫu hứng mình viết ra các bạn hãy góp ý nhé }
 
C

congchualolem_b

thế là hết...hết...chẳng còn ai ở lại nữa cả...ai cũng đi...và rồi cái box văn này....sẽ lại càng hiu quạnh và ảm đạm hơn nữa...

bỗng dưng thấy buồn vô đối...có cái j xót xót cay cay trong lòng....một vùng đất vốn màu mỡ nay đã bị bỏ hoang trong sự tàn phế...không biết bao giờ nó mới có thể sống lại được nữa....
 
C

congchualolem_b

Một ngày nữa lại trôi qua...

Hôm nay, ngày đầu tiên trong đời mình siêng năng đột xuất :)) sáng ra đã ngồi ôm máy tính để học AV :))k bik bão có về tới CM k nữa =)).

Giận thằng em zai :(, ghét em zai :( buồn em zai :( tức cái đt của em zai :-s pm hoài mà k trả lời :(( đến chừng on được thì giải thích là tại cái mạng yh cùi bắp chiên bơ =((. chán hết biết :-s đã vậy còn bị hiểu lầm là k quan tâm tới nó :-s ai k quan tâm đâu :(( quan tâm trên mức cần thiết nữa ấy chứ :-s vậy mà nó k hiểu cho mình :-s oan uổng :((.

Hôm nay lang thang trên vietnamnet, tình cờ đọc được một bài viết hay :D Chia sẽ với mọi người nè nhé ^^.


Thì thầm 21: Trò chơi chọn một




Đêm lạnh
Chông chênh
Con đường xa tít
Một ta một bóng đổ dài
Liêu xiêu

Ta chưa bao giờ thấy mình cô đơn như thế, giống như một kẻ lữ hành cứ bước mãi trên một con đường vắng lặng, giống như lâu lắm ta chưa được nghe thấy tiếng người, giống như ta đang sống nhưng lại cảm thấy mình không thở. Nếu sống mà không biết yêu thương thì còn không bằng một nấm mồ khiến người ta than khóc. Cứ thế mỗi ngày ta lại cảm thấy mình đang tan ra, chút một, chút một…..

Cuộc đời bỏ rơi ra trước, hay ta bỏ rơi cuộc đời trước, ta không biết. Chỉ nhớ một chiều ta ngồi nhìn người ta cười đùa hạnh phúc mà cố nén một giọt nước mắt rơi, ta đã quyết định ta không thể sống mãi là một kẻ quỵ lụy tình cảm người khác. Ta cũng biết cười, biết khóc, biết đau và sợ đau, nếu ta mất hết cảm giác thì ta sẽ không còn thấy đau nữa, vì thế, ta chấp nhận từ bỏ những cảm xúc của người đời.

Ta từ bỏ hết những thói quen. Ta tập đi ăn một mình, đi mua sắm một mình, đi lượn phố một mình thay vì luôn phải có người bên cạnh như trước. Ta tập dành cả buổi tối để đọc và viết những entry thay vì nhắn tin cho ai đó. Ta tập bỏ những câu hỏi thăm, ta tập không quan tâm, ta tập ít mỉm cười. Ta tập thờ ơ với những nỗi đau của người khác, bàng quan với tất cả những niềm vui.

Ta thức dậy trong một căn phòng chỉ có ta và những đồ vật vô tri vô giác. Ta làm viêc trong một góc nhỏ chẳng động chạm đến ai. Hết ngày làm việc ta lại về nhà, tự làm cho mình một bát mì gói, xem một bộ phim rồi đi ngủ. Ta đã tập sống như thế và tự nhủ với mình “Rồi ta sẽ quen, rồi mọi việc cũng sẽ qua thôi”. Giống như một con ốc sên co mình vào vỏ mỗi khi ai đó chạm vào.

images1995390_codon2ojobatanesi.jpg
Ảnh minh họa: ojobatanesi​

Người ta rủ ta đi ăn, ta từ chối.

Người ta kêu mệt, ta không quan tâm.

Người ta bảo sao ta có thể thay đổi nhanh đến thế, ta cười, nụ cười nhạt thếch.

Người ta nói thói quen có thể thay đổi nhưng bản chất chẳng thể thay đổi được đâu. Ta nghĩ. Ta không nói ra nhưng ta nhận ra điều ấy đúng. Và ta sợ….

Thực sự…ta đã khóc khi ta chỉ có một mình. Ta đã loay hoay cầm điện thoại, nhắn tin biết bao nhiêu lần mà không dám gửi. Ta đã ngập ngừng khi ta đi qua ngõ nhà người ta, muốn vào và gọi người ta xuống. Ta đã luôn muốn hỏi người ta ăn chưa, rồi mua bữa tối đến bắt người ta ăn như ta đã từng làm. Thực sự ta đã nhớ lắm nụ cười của người ta nhưng ta chẳng biết làm gì khác.

Ta đã từng yêu thích lắm trò chơi chọn một, nhưng cuộc đời chẳng bao giờ có thể lựa chọn dễ dàng như một trò chơi. Nếu người ta là ta, người ta sẽ chọn một cuộc đời vô cảm, ít niềm vui nhưng cũng không có thất vọng hay chấp nhận ở bên cạnh một người, chấp nhận là kẻ luôn làm cho người đó vui nhưng cũng phải chấp nhận nhìn người đó ở bên một người khác nữa không phải là ta. Nếu người ta là ta, người ta sẽ lựa chọn cái nào.

Ta không phải là người may mắn trong các trò chơi may rủi vì thế cuộc đời ta là một chuỗi những sự lựa chọn sai lầm. Nhưng có thật là cuộc đời chỉ có hai lựa chọn như vậy thôi không.

Tại sao ta không thể lựa chọn mỉm cười dù không có người ta bên cạnh? Tại sao ta không thể chọn quan tâm đến một ai khác nhiều hơn thay vì chỉ nghĩ đến một người ta? Tại sao ta không thể là chính ta, sao ta không sống như ta mong muốn và thấy vui vẻ? Tại sao ta không thể hạnh phúc khi thấy người ta hạnh phúc? Sao ta không chọn một lựa chọn thứ ba?

Có phải ta đã sống thật ích kỉ, ích kỉ với người ta và không công bằng với chính bản thân ta nữa? Có phải ta đã tự mình đánh mất đi nụ cười của chính ta và của người ta yêu quý? Có phải ta đã gục ngã quá sớm, đã đầu hàng mà không một lần cố gắng vươn lên.

Ta nhớ một câu thơ của Nguyễn Phong Việt đã từng làm ta bật khóc:

“Nếu không muốn đi hết con đường….
Thì nên dừng lại, rồi bước đi một con đường khác bằng niềm tin
Đừng bắt ta phải sống cho hạnh phúc của người khác”



images1995391_codon1kleanthis.jpg

Ta sẽ không bước tiếp con đường đã làm ta đau khổ, ta cũng sẽ không đày đọa bản thân bởi bản chất của ta không phải là một kẻ chỉ biết sống một cuộc đời vô nghĩa. Ta sẽ mỉm cười và lại tiếp tục yêu thương, không phải là mang mãi một tình yêu vô vọng, ta sẽ cho đi nhiều hơn và đợi đến lúc ta được nhận về, cuộc đời lúc nào cũng công bằng như thế.

Người ta có thể không yêu ta nhưng chắc chắn người ta cần ta như một người bạn thân thiết, cần ta lúc người ta buồn, gọi ta khi người ta vui. Ta cũng có thể không chỉ hướng về người ta nữa nhưng ta cũng vẫn có thể đi ăn cùng người ta, vẫn có thể quan tâm đến người ta như ta quan tâm đến mọi người khác. Ta – và- người ta, đâu nhất thiết phải lựa chọn hoặc yêu hoặc ghét, người ta vẫn đi bên nhau mà chẳng cần yêu hay ghét rạch ròi đấy thôi.

Bất giác ta lại muốn nhấc điện thoại lên, bấm số quen thuộc. Chúng ta không phải là sự lựa chọn của nhau, đơn giản chúng ta đều là những mảnh của cuộc đời mà thôi…

* Gửi từ Một bạn đọc giấu tên
 
M

matrungduc10c2

Hì..hì...! Các bạn viết tạp văn hay quá..:), cho mình tham gia với nha....^_^
Vào một buổi tối êm lặng như những buổi tối khác, ko còn tiếng còi xe, tiếng rao hàng và ko còn cái náo nhiệt của buổi sáng nữa...Cả nhà An chuẩn bị bữa ăn tối , hôm nay thì bữa ăn được bắt đầu hơi muộn so với mọi khi..An vốn là thằng con trai cả trong gia đình,nó có 1 mái tóc đen pha đôi chút màu vàng nhạt do bị nắng cháy và một khuôn mặt với 1 vết sẹo nhỏ ở gò má bên trái do tai nạn để lại...Nhưng, nó là đứa đặc biệt lắm..ở chổ là nó mới thi đại học xong 2 hôm trước..Không biết khi nào An lại hay cười và tự tin lắm, bởi lẽ nó ''mơ'' là sẽ đậu ĐH...Bữa cơm của cả nhà củng rất đạm bạc chĩ 1 vài con cá đồng kho tiêu, nhưng sự đạm bạc ấy dường như ko là gì bởi trong bữa ăn ấy có rất nhiều tiếng cười nói của cả nhà An....
Nhanh thật, mới đó đã 1 tuần trôi qua rồi..Báo chí, truyền hình đều thông báo đã có điểm thi ĐH rùi...Thằng An nó vui lắm, nhưng nhìn kỹ thì trong lòng nó lộ rõ vẻ lo lắng..Nhà nó nghèo nên ko có máy vi tính hay ''in-tơ-nét'' gì như những nhà khác, thế nhưng nó chạy 1 tăng đến tiệm game online gần đó để xem điểm thi ngay...''Ghi giờ em 2000, em lên ,mạng coi tý xíu rồi out ngay..''-tiếng thằng An vang cả chổ chơi game đó, nhưng mà ko ai để ý đến nó cã,thậm chí là nhìn nó 1 cái...Bởi vì cái tiệm này toàn là dân thuộc dạng ''NGHIỆN'' game online thứ thiệt ko àh....An nhập tên mình, tên trường.v.v.. Các thao tác khá nhanh và trông nó y như 1 kỹ sư vi tính vậy, ''Cạnh''..tiếng bấm phím ''enter'' để hoàn tất thủ tục thì nó ngồi cứng đơ,5 phút...rồi 10 phút...AN ko nói gì cả mà nó cứ ngồi đó như 1 người bị mộng du giữa ban ngày....Ông chủ tiệm thấy nó sao là lạ, nên ổng hỏi nó ''Đậu ĐH rùi hả nhóc ?, anh chúc mừng chú mày nha...!'',đến lúc này thằng An mới tĩnh lại, nó chỉ nhìn ông chủ tiệm game rùi cười cười...''Hình như là thằng An con của cô ''Tư cò'' đâu ĐH hay sao ấy, ông coi nó vừa đi vừa cười kìa...''-Tiếng thì thằm của 2 vợ chồng bà Ba ''hủ tiếu''... (còn tiếp) .
Mình viết như vậy thôi, nếu bạn nào thấy hay thi mình viết tiếp....:)
 
C

conech123

Có thể ... tất cả chỉ là có thể...

Sắp tới , ko xa ?
Mình sẽ lại gặp bất hạnh ư ? Không muốn thế chút nào ! KHÔNG MỘT CHÚT NÀO HẾT!
Gia đình ?
Cuộc đời ?
Tại sao như thế chứ ?
Thật muốn hét lên "Bố mẹ ích kỉ lắm !"
Tại sao lại gây dựng cho ta nhưng suy nghĩ ấy , nhưng hình ảnh ấy , để gia đình trong ta không còn hạnh phúc .
Bố mẹ thỏa sức nói , thả sức xả bức tức , còn ta thì đau đớn , bất hạnh thay!
Trách móc nhau được gì ? Hối hận được gì ? Ai đau khổ ? Ai sung sướng ?
Được - mất mong manh quá !
Nếu trở lại những ngày tháng ấy , liệu ta còn đủ sức lực để đối mặt, để vươn lên ko ?
Ta có đủ niềm tin , tin vào cuộc sống , vào người ta thân yêu ko ?
Ta sẽ thành công chứ ?
Ta run rẩy, lo sợ ... nếu điều đó xảy ra , ta sẽ lại muốn biến mất , ko phải chỉ là 5s nữa , có thể lâu hơn 1 chút !
À , chắc chắn sẽ mạnh mẽ hơn ! Bên ta còn có 1 tình yêu mà !
Cảm ơn ... !
 
C

congchualolem_b

Trở lại mái nhà xưa :)

Cần phải cố gắng hơn nữa mới được, không được chùn bước, tiếp tục đi...bước thật vững...và rồi sẽ đi đến 1 kết cục tốt đẹp...
 
C

congchualolem_b

Hừ :-w sáng ra oể oải cả ng :-s cái tội hum wa đi chơi quá trời :(( ngồi xe hơn 200km :(( k chết là may rồi :(( lại còn dầm mưa :( ôi số fận :(( hẩm hiu wa :((
 
V

vjtran

Nobody!

Một sự thật mà mình biết.....vẫn là chờ!
Có hay không?
Hư ảo quá!
Giá mà mọi như cứ sờ sờ trước mắt
trọn vẹn
và thật chất của nó
Giá mà...
mình không điên rồ
____
Cuộc sống là những mảnh ghép xù xì của một bức tranh, mình đang cố ghép nó cho hoàn thiện, nhưng dường như...không đúng cách!
Gọt dũa những mảnh ghép ư?
Mình sai rồi!
Sai thật rồi...
____

Mình sẽ phải làm gì tiếp theo?
Mơ mộng và chờ đợi?
nhìn cuộc sống bằng:
con mắt huy hoàng?
tâm hồn mơ mộng?
Chờ đợi- vẫn là chờ đợi
Hay.......
_____

Cuộc sống là gì hả em? Là lời ru của bà, là hơi âm của mẹ, là khung trời quê hương.
Cuộc sống là gì hả em? Là tình yêu của anh, là hạnh phúc chờ đợi, là hi vọng trước mắt, là ước mơ xa xăm.....

Liệu cuộc sống là gì hả em????[/SIZE]
 
C

conech123

Sáng nay.
Mở mắt .
Nhìn điện thoại .
Không gì cả !
Biết trước rồi mà !
Sao vẫn hụt hẫng ?
15 + 30 min ngắn ngủi lắm .
Buồn !
Dù biết lí do.
Mất phương hướng !
Khóc.
Tại sao?
Hay là quên ?​
 
Last edited by a moderator:
C

congchualolem_b

hừ :-w mệt mỏi :-w uể oải :-w đau tay, đau lưng, đau cổ :( đau khắp ng :(( bực bội tức tối trong người :(( thèm uýnh nhau ghê :((
 
C

congchualolem_b

ta đang lâng lâng trong niềm hạnh phúc, ta cảm thấy sung sướng tột cùng, ta chưa bao giờ thấy vui như lúc này, ta bỗng thấy cuộc đời sao đáng yêu quá...ít nhất, đối với box văn, ta vẫn còn góp được một chút phần gì đó...cám ơn, cám ơn các mod, mod văn ta là number 1 :))
 
C

congchualolem_b

1 ngày...chỉ trong 1 ngày mà xảy ra bao nhiêu chuyện....mình gánh k nổi...cả mọi ng...cả anh...ai cũng vậy...đánh phủ đầu mình...ác..sao ác quá vậy...

sụp đổ...sụp đổ hoàn toàn...mất...mất tất cả...cứ ngỡ...sẽ khác đi...sẽ k giống nữa...nhưng mà...cũng vẫn vậy...cũng k khác...đau...đau quặn trong lòng...

mồ côi lần thứ 2 =]], có ai như mình k nhỉ =]], trẻ mồ côi nó còn được ng ngoài quan tâm, mình cũng mồ côi mà sao =]], mồ côi đi mồ côi lại =]] sao k mồ côi 1 lần thôi cho nó đỡ đau =]], bỏ đc rồi sao k bỏ luôn, trở lại làm j rồi lại bỏ nữa =]]...ôi đời :)) hài wa :)) chắc chỉ có mình ta mới fải chịu đi chịu lại cái cảnh oan trái đó mà thôi =]]
 
T

trinhluan

Giá trị của những dấu chấm câu
Có một người chẳng may đánh mất dấu phẩy. Anh ta trở nên sợ những câu phức tạp và chỉ tìm những câu đơn giản. Đằng sau những câu đơn giản

là những ý nghĩ đơn giản.

Sau đó, không may, anh ta lại làm mất dấu chấm than. Anh bắt đầu nói khe khẽ, đều đều, không ngữ điệu. Anh không cảm thán, không xuýt xoa.

Không gì có thể làm anh ta sung sường mừng rỡ hay phẫn nộ nữa cả. Đằng sau đó là sự thờ ơ đối với mọi chuyện.

Kế đó, anh ta đánh mất dấu chấm hỏi và chẳng bao giờ hỏi ai điều gì nữa. Mọi sự kiện xảy ra ở đâu, dù trong vũ trụ hay trên mặt đất hay ngay

trong nhà mình mà anh ta không biết, anh ta đánh mất khả năng học hỏi. Đằng sau đó là sự thiếu quan tâm với mọi điều.

Một vài tháng sau, anh ta đánh mất dấu hai chấm. Từ đó, anh ta không liệt kê được, không còn giải thích được hành vi của mình nữa. Anh ta đổ lỗi

cho tất cả trừ chính mình.

Cứ mất dần các dấu, cuối cùng, anh ta chỉ còn lại dấu ngoặc kép mà thôi. Anh ta không phát biểu được một ý kiến nào của riêng mình nữa, lúc nào

cũng chỉ trích dẫn lời của người khác. Thế là anh ta hoàn toàn quên mất cách tư duy.

Cứ như vậy, anh ta đi đến dấu chấm hết.

Thiếu những dấu chấm câu trong một bài văn, có thể bạn chỉ bị điểm thấp vì bài văn của bạn mất ý nghĩa, nhưng mất những dấu chấm câu trong

cuộc đời, tuy không ai chấm điểm nhưng cuộc đời bạn cũng mất ý nghĩa như vậy.

Hy vọng mọi người không bao giờ đánh mất những dấu chấm câu trong cuộc đời của mỗi người . Hãy cố gắng trân trọng những gì mà cuộc sống đã

đem lại cho chúng ta .
 
Last edited by a moderator:
T

traimangcaugai

Lớp 12 có nghĩa là...

Lớp 12 có nghĩa là...

Lớp 12,có nghĩa là câu hỏi "mày thi gì?"thay cho lời chào mỗi khi bạn bè gặp mặt,là chuyện chọn trường,chọn nghề bên cạnh những câu chuyện phiếm quen thuộc mỗi giờ ra chơi.

Lớp 12,nghĩa là học đêm,là những cốc cafe bên cạnh chồng sách dày cộp.Nhìn kim đồng hồ chỉ 2h sáng và tự nhủ"làm thêm một đề nữa rồi mới ngủ nhé!".

Lớp 12,có nghĩa là quanh nhà chi chít những mẫu giấy nhỏ kiểu"cố lên" hay "sang năm mình sẽ là sinh viên đại học"...hơi bừa bội một chút nhưng mà đi đâu cũng thấy,và thấy để biết mình phải_làm_gì.

Lớp 12 có nghĩa là những quyển lưu bút đưa vội,để rồi dù bận đến mấy cũng cố viết thật hay.Dễ hiểu thôi,xa nhau phải có nét bút "lưu" để mà nhớ chứ! Lớp 12 còn là những món quà chia tay:mua có,tự làm cũng có.Hơn ai hết,teen 12 hiểu rằng đó là những mốn quà của trái tim đã được lựa chọn kĩ lưỡng và ý nghĩa của nó không phải là "tạm biệt" mà là "hẹn gặp lại,tớ luôn ở bên cậu...".

Lớp 12 có nghĩa là những khi đang học,chạy ra ngoài trời hít thở cho đỡ buồn ngủ và bấm vội tin nhắn cho đứa bạn "mở cửa sổ ra đi mày, trời nhiều sao, đẹp lắm" và mỉm cười khi đọc tin reply "ừ, tao và mày cũng là một ngôi sao lung linh thế đấy,cố lên!"

Lớp 12 ngiã là hồi hộp cho tới tháng 3,để biết thêm 3 môn thi tốt nghiệp,và thở phào khi năm nay toàn môn 'tủ" *.^

Lớp 12 có nghĩa là...thi thử:thử tốt nghiệp,thử đại học.Mấy nhỏ bạn vốn sợ các kì thi là thế mà cũng hăm hở đi thi càng nhiều càng tốt.Chắc để năm vững tâm lí hơn, vì "thử" tức là một lần chuẩn bị cho "thật".

Ghế đá,sân trường sẽ chỉ còn là kỉ niệm...

Lớp 12 là đã biết lo cho tương lai, thấy mình lớn hơn,trưởng thành hơn và chín chắn hơn một chút, để biết rằng những lời la mắng của bố mẹ, của thầy cô chỉ là vì thương mình. Tự hứa đến một ngày sẽ đền đáp lại công ơn đó.

Lớp 12 có nghĩa là cốc sữa nóng mẹ pha, là những món ăn mới vừa hôm trước còn nói "con thèm..." hôm sau đã thấy xuất hiện trên mâm cơm mẹ nấu.

Lớp 12 có nghĩa là những buổi cuối tuần bố đưa đi chơi, những cuốn sách anh mua cho, những công việc nhà được em gái làm giúp .Lớp 12,mọi người luôn dành cho mình nbhững điều kiện tốt nhất.

Lớp 12 có nghĩa là tự nhiên...mê tín^^ ,là những đứa tưởng không đi chùa bao giờ,nay cũng cầm bó hương nghi ngút khói và xì xụp khấn:"Xin phù hộ cho con năm nay thi đậu".

Lớp 12 có nghĩa là... xấu hơn một chút.Da hơi sạm, mấy bé mụn trứng cá tấn công tới tấp.

Lớp 12 có nghĩa là liên hoan,là chia tay,là nước mắt và cùng nhau hát lên bài tạm biết "bước trên đường bạn hiền ơi xin chúc, nơi xa ấy sẽ mãi luôn bình an,luôn thành công,luôn yêu đời trên đường sắp đi...".

Lớp 12 có nghĩa là những lời hứa hẹn...Hứa có gắng và hẹn gặp lại ỏ Đại Học.Cả hứa và hẹn nhất định sẽ thực thiện cho bằng được.

Lớp 12 có nghĩa là...lớp 12, là năm học cuối cùng trong đời học sinh, là sắp thành sinh viên, và sẽ rất nhớ về năm học lớp 12...
 
C

congchualolem_b

ck ơi...vk mệt mỏi quá...đủ thứ chuyện đổ lên đầu vk...vk đuối quá ck àh...những gánh nặng tinh thần...khó gánh quá...cứ trầy trật trên vai thật là khó chịu...

ck ơi...vk sẽ cố...vk sẽ phấn đấu hết sức mình vì ck, k bao h bỏ cuộc, ck tin ở vk nha, rồi sẽ có ngày vk ck mình được gặp nhau, tại đất Sài Thành...Tí nị...vk yêu Tí nị lắm...giờ đây Tí nị là nguồn động lực duy nhất đối với vk, là ng duy nhất bên vk, đừng bao h xa vk nha Tí nị, vk k thích cảm giác xa Tí nị đâu...khó chịu lắm...nhớ lắm...Qua ngày hôm nay vk sẽ bắt đầu hành trình mới, vk học, học hết sức mình, vk phấn đấu, phấn đấu hết sức mình...26đ...vk sẽ cố...cố thật nhiều...

Vk yêu Tí nị...

 
C

congchualolem_b

Tí Nị...Vk nhớ Tí Nị quá...vk thèm được nói chuyện với Tí Nị ghê...ngồi 1 mình onl, treo nick cả 2 vk ck mà vk càng thấy trống vắng hơn...nick ck vẫn sáng đấy...nick ck vẫn đang onl...mà vk k thể pm được...

Gặp Tí Nị như là 1 thói quen của vk rồi, thiếu Tí Nị vk luôn thấy vắng vẻ và chẳng biết nên làm gì cả...

17 ngày...mới nhiêu đó thôi mà vk đã khó có thể tách khỏi Tí Nị rồi...nếu như thêm 1 năm nữa thì...vk sợ thiếu Tí Nị thì vk sẽ chẳng còn j nữa cả...Tí Nị ơi...hôm nay vk đi học, thầy cô đã định hướng cho vk rồi...vk sẽ cố gắng Tí Nị àh...vk k làm Tí Nị thất vọng đâu...Tí Nị tin vk nha...vk sẽ cố và cố hơn nữa...k bao h bỏ cuộc...lúc nào vk cũng sẽ nghĩ...vk đang học vì vk và cả vì Tí Nị nữa....đó là động lực lớn nhất của vk...

Bụt ơi...con nhớ bụt quá àh...h chắc bụt đang buồn lắm...tiếc là con k được gặp bụt....k đc ở bên cạnh để cùng chia sẽ vs bụt...bụt ơi...chỉ là trượt đh thôi mà...k sao cả đâu bụt...có ng đậu thì fải có ng rớt chứ...mình k rớt thì sao nó đậu đc fải k bụt...nhưng...mất cơ hội vào đh k có nghĩa là mất tất cả đâu mà bụt...vẫn còn...nhiều cơ hội lắm bụt...con tin bụt...bụt của con rất giỏi...bụt viết rất hay...thật đấy...con yêu thích cách viết của bụt và dường như con cũng bị ảnh hưởng từ phong cách đó của bụt...thành công mà con có bụt cũng có phần nhiều công sức đào tạo trong đó...bụt ơi...mạnh mẽ lên...mọi ng luôn bên bụt...con yêu bụt lắm...

vk tao ơi...nhớ mày ghê vk ơi...h này tao thèm đc nói chuyện vs vk ghê...vậy là hết thật rồi đó vk àh...nó k nghe vk ck mình...nó đi theo con đường mà nó chọn và rồi nó sẽ fải hối hận...ck cũng k hiểu nó đang nghĩ j nữa...nó sa đoạ, sa lầy, nó k còn là nó của trc đây nữa...rồi nó cũng sẽ như con kia...đi mà k tìm đc đường về nữa...vk ck mình thất bại thật rồi...vk ck mình k kéo nó về đc nữa...ck cũng k hiểu nó đang nghĩ j nữa...ck k biết nó đang tính toán cái j nữa...đau thật vk àh...nhìn thấy nó vậy ck cũng chỉ biết ngậm ngùi, k ngờ đứa bn ngày nào che cùng chiếc áo mưa, ngồi chùng chiếc ghế lại thay đổi nhanh đến vậy...rồi mai đây...nó sẽ là ng như thế nào...rồi tương lai nó sẽ ra sao...ai mà biết đc cơ chứ...
 
C

congchualolem_b

Mệt mỏi quá...thân xác mỏi rã rời...lại phải lo lắng đủ điều....cảm thấy đuối và thèm ngủ quá chừng....chắc mai k onl...để tâm trạng thư thái và giữ sức khoẻ 1 chút...

Bỗng dưng...muốn h này có anh bên cạnh...kêu anh hát cho em nghe...đc dựa vào vai anh và đánh 1 giấc ngon lành...lời hứa vs anh đúng là k dễ thực hiện chút nào...em đang thấy kiệt sức...em sợ mình k đủ khả năng vượt qua tất cả...nặng nề quá...mà em thì yêu đuối quá...mà dù thế nào chăng nữa vẫn phải cố gắng...vượt qua tất cả để tìm đến đc vs hp...nó vẫn còn đang ở cuối con đường và em chỉ mới vừa đi đc 1 quãng ngắn mà thôi...
 
Top Bottom