TẠP VĂN!

V

vjtran

TẠP VĂN...
Cũng chẳng biết có phải là văn, khi cứ là văn người ta đòi đến nghệ thuật. Mà nghệ thuật ư? chưa chắc mình đã có, đã viết ra cho nó tròn vẹn hai chữ đó.
Gọi là TẠP, ừ có lẽ thế là hợp, cũng không biết rằng chủ topic ngày trước lập pic này với mong muốn gì, chỉ biết theo ngày tháng, pic trôi đi, với nhiều con người, nhiều trái tim, và ngập đầy xúc cảm, âu có lẽ đó cũng là thứ NGHỆ THUẬT, thứ nghệ thuật không tì vết, thứ nghệ thuật trong sáng, xuất phát từ những phút mênh mang của cảm xúc, thứ nghệ thuật thanh lọc, như dòng nước mát, như cơn gió nhẹ, không biết từ đâu, về đâu, chỉ thấy thoáng qua, cảm nhận và tràn trề lồng ngực những nguồn sống mới.
Ta thấy mình yêu đời hơn.
***

Sài Gòn mùa mưa, khác hẳn mãnh đất quê hương, với cơn mưa dầm dề đề mà "kiếp gian hồ không bến đợi" đấy, cơn mưa mang đầy tâm sự, dù chẳng buồn nhưng nó vẫn kéo tâm hồn ta trở về những kỉ niệm, dù buồn, dù vui vẫn đong đầy mật ngọt, vẫn đượm đầy thương yêu.
Mưa Sài Gòn kì lạ, mưa đến rồi đí, phút chốc. Mưa như vui tươi, mưa đem đến sự mát mẻ, đổi mới bầu không khí và làm sạch đường xá. Đứng ở ban công nhỏ, nhìn ra thành phố rộng lớn, những mái nhà nhấp nhô đầy màu sắc, dưới những mái nhà ấy là một gia đình, mỗi gia đình 1 hoàn cảnh, nhưng sao vẫn thấy ấm lòng, đầy lưu luyến và mơ tưởng.
Ta đã tới tuổi, tới tuổi biết thèm thuồng một cái gì đó ấm cúng vĩnh hằng, tới tuổi để mơ ước một tờ cam kết đảm bảo, tới tuổi để sẵn sàng hi sinh tất cả vì một miền yêu thương nào đó.
Sài Gòn vẫn thế, rộng lớn, đông đúc, nhưng trong ta nó không chật hẹp, Sài Gòn với ta là khúc nhạc dịu nhẹ của một nơi nào đó tình cơ đi qua "Trời Sài Gòn vừa sang đông, đêm lạnh giọt từng giọt sương rơi..." Sài Gòn trong ta là hình ảnh một cô bé lớp 5, nhón chân trên ban công nhìn nụ hoa mới hé sáng sớm. Sài Gòn với ta là những mái nhà nhấp nhô đầy màu sắc, mà ở nơi đó có những mái ấm....ta mơ tưởng.

Sài Gòn, dịu nhẹ, bềnh bồng.......ngày ta có anh.
 
N

nguoinghesicodon

đêm đêm nằm mơ phố...

bài hát thực sự rất hay..... tôi đã mơ tưởng về một đêm Hà Nội mùa đông cây cối trơ trụi lá, những chiếc lá vàng rụng xuống dường như là một đời người đã đến lúc lìa xa trần thế.

tôi mơ tưởng đến hạnh phúc của riêng mình....

hình dung ra viễn cảnh một cảnh trời lãng mạn... lá cây rụng xuống phủ kín cả mặt đường...tôi thỏa thích mỉm cười với sự mãn nguyện của lòng mình...

chớm lạnh... trời vào đông, cái cảm giác se lạnh trong người sẽ bao trùm tất cả.. nhưng sẽ hạnh phúc khi có ai đó cùng ta đi hết chặng đường..

tôi đã hình dung ra viễn cảnh nào đó khi tôi ở một nơi thật lãng mạn .... trên một thảo nguyên đầy cỏ xanh bao la và có những đứa trẻ... với bầy cừu non ....

trên thảo nguyên đó.. tôi sẽ sống một cuộc sống bình dị nhưng đầy màu sắc vui tươi và hạnh phúc....

hình dung ra xem... ở đó sẽ có những tiếng ríu rít của những con chim.. tiếng cười nô đùa của những đứa trẻ. và ở đó tôi có một cuộc sống của riêng mình..

dưới hồ có đôi thiên nga đang xòe cánh tung bay.. nó quấn quýt nhau như không muốn lìa xa....
một sắc cảnh thật đẹp , thật đáng yêu và đầy lãng mạn thật đấy..

trong những cuốn tiểu thuyết hay những câu chuyện cổ tích tôi đã từng được nghe và đã được đọc....

đột nhiên xuất hiện một cơn bão.... cuốn phăng đi tất cả mọi thứ....

đột nhiên có một người con trai nào đó đến đưa những đứa trẻ và cả người của tôi đi xa mất.....

trên cánh đồng thảo nguyên ấy... đã bị người đàn ông lạ mặt nào đó và cơn bão nào đã cuốn phăng đi tất cả...

tuyệt vọng và đau đớn....
tôi cố đi tìm lại viễn cảnh cuộc sống lãng mạn thật đẹp của tôi... nhưng cố mãi, cố mãi tôi cũng chỉ bắt gặp nó trong giấc mơ... hay trong những câu chuyện cổ tích... và chẳng bao giờ... câu chuyện cổ tích là đời thực cả... vì hiện thức sẽ đánh chết những giấc mơ...
 
C

congchualolem_b

Ah ! Định đi ngủ cho lành thân, nhưng gặp anh... lại thấy khó.

Buồn thật nhỉ? Mới biết đây mà phải chia tay anh rồi.

Thật ra thì... em k nghĩ anh là ng quá xấu dù rằng anh đã phạm khá nhiều sai lầm. Ngay từ đầu em đã có thể đoán đc anh là ng như thế nào rồi, cho đến khi tự anh nói ra em mới càng biết rõ hơn. Dù sao thì cũng cám ơn anh rất nhiều vì đã k ngừng giúp đỡ em trong mọi chuyện... Có một người bạn như anh thật thú vị, nhưng mà... tiếc là duyên k bền, anh em phải nói tiếng xa nhau rồi :].

Miêu nói là Miêu ghét anh nhiều lắm :] Anh đã chạm đến nhiều người mà Miêu yêu quý, Miêu cảm thấy anh là cả một sự xấu xa... Ừ không sao. Tuỳ ý nghĩ của cậu ấy. Em vẫn giữ cách nhìn của mình :] Đóng kịch, đạo diễn, diễn viên, khóc rồi cười... tất cả kết thúc bằng nỗi đau của riêng người đứng sau bức màn nhung. Cuối cùng, chốt lại nỗi đau vẫn là anh gánh nhiều nhất, dằn vặt nhất. Đúng là em k thể hiểu được cảm giác của anh lúc này nhưng em có thể thông cảm được. Anh cũng đã nói rằng quá khứ qua rồi thì hãy để nó qua, cuộc sống còn nhiều điều thú vị khác... Em mong anh nói đc vậy và làm được vậy. Em thực sự đã k sao rồi, em đã có thể đứng dậy đc, học cách đối diện với bản thân mình, học cách làm người lớn hơn một chút, biết sống một mình như trước đây mà không buồn phiền nữa. Anh sẽ phải một mình một thời gian dài đó :] Sẽ k có ai bên cạnh mà giúp anh đâu, nhưng anh hãy cố gắng nhé, dù sao thì đối với em anh cũng là một người có ơn đã giúp em đứng dậy :] Đừng nghĩ mình quá xấu vì thực tế rằng... có ai đẹp đâu, chỉ có chúng ta biết đối diện với bản thân, làm cho nó đỡ xấu hơn thôi :]

Bài viết của anh em đã đọc rồi :] Em biết tất tần tật đấy, em chỉ giả nai thôi :] Em cũng cáo k kém gì anh đâu :] Nhưng mà đôi khi cái vỏ bọc ấy của anh lại rất tốt :] Em tin họ sẽ không quên được anh đâu, vì anh... cũng như con gió vậy, nhẹ nhàng thổi vào cuộc sống họ một hơi thở mới để họ thấy sảng khoái hơn, thích thú hơn, yêu sống hơn. Nhưng rồi... gió cũng bay đi và bỏ lại sau lưng tất cả... Chẳng sao. Đó là quy luật mà :] Em muốn làm em gái của anh lắm... Nhưng có vẻ như không được rồi nhỉ ^^. Không sao ! Em giữ kí ức này lại là đc r` :x Làm người k nên quá tham lam, nhỉ?

Đêm khuya rồi :] Anh cũng nên ngủ sớm đi, mong anh sẽ không suy nghĩ nhiều về những chuyện đã qua nữa, thay đổi và sống thật tốt, thật hạnh phúc :x

Thật ra, em không phải đứa giỏi an ủi người khác, cũng k biết ăn nói làm sao cho dễ nghe nữa, em chỉ biết nói những lời thật lòng thôi, đừng cười nhé :] Em k sành đời như anh, nhưng đôi lúc nếu nhìn đời bằng đôi mắt ngây thơ như em sẽ tốt hơn hơn nhỉ? K phải bận nghĩ nhiều, k phải tính toán, so đo, cũng k phiền muộn... Chúc anh tìm lại được mình và tìm được một người xà ích giỏi :]

Good luck to you :] My brother >:D<
 
T

trinhluan

Nhìn vào vô ảnh, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng thấy trong người mệt mỏi lạ kỳ. Để mặc xe ở đó tôi lết bộ ra ngõ và ngồi phệt xuống.Từ trên cao đèn cao áp soi rõ từng hạt mưa rơi tan tác góc đường, những đám lá rụng tả tơi bên bao mảnh nhựa vỡ từ xe máy nằm phơi la liệt. Bên kia hè đường một em gái nhỏ khi sang nhà đúng lúc đoàn xe đến bị xe quệt đang nằm đau đớn, quanh đó một vài người che ô cho em để chờ xe cấp cứu... Lững thững đến nhìn em, thấy em ngồi im, chân run lên vì đau tôi thấy sống mũi cay cay, tự ngẫm nghĩ và ân hận về hành động nông nổi a dua của mình...


Thời gian trôi theo những cơn mưa, tôi vào Đại Học… Tôi dần cảm nhận được cuộc sống, cơn mưa có thể là cái gì đó lãng mạn với tôi nhưng đôi khi lại là sự cực khổ, khó khăn của ai đó. Tiếng loẹt quẹt quét chổi trong mưa, tiếng xẻng xúc cát, những bước chân nặng nề với quang gánh trên vai cùng tiếng rao của ai đó làm tôi thấy đồng cảm... Rồi bao phiên chợ ế ẩm dưới cơn mưa, trút lên nỗi lo toan cơm áo làm ngập ứ những mảnh đời nhỏ bé.


Thời gian trôi theo những cơn mưa. Vẫn mưa...nhưng giờ đây thật khó để tôi tự nhiên vầy mưa như ngày trước nhưng bù lại tôi có thể ngồi viết blog trút tâm sự cùng mưa. Tôi không thể ngồi vào chậu chơi trò đi canô mỗi khi mưa ngập nhưng tôi lại thấy như đang bay trong mưa khi nghe những bài hát về mưa… Và tôi vẫn thấy mưa đẹp lắm, lúc nào đó vẫn có thể đứng bên cô bạn mới quen và khoác áo ngoài của tôi để cho em đỡ lạnh... Chà lãng mạn thật đó. Nếu thế thì " mưa ơi mưa , mưa cứ rơi đi ".
 
Last edited by a moderator:
N

nguoinghesicodon

Tớ bắt đầu ghét cảm xúc của chính mình vì nỗi nhớ cậu quá nhiều. Tớ không hiểu vì lí do gì cả. Mọi thứ trong tớ bây giờ muốn xé tan ra, tớ muốn đập phá muôn hét thật to rằng : Tớ nhớ cậu nhiều lắm”. Cảm xúc này tớ vẫn cứ giấu kín im bặt và lặng lẽ.

Cậu đã từng hỏi tớ: Cậu có thể yêu tớ ko?
Tớ trả lời: Tớ sợ rồi một ngày nào đó tớ lại xa cậu và chúng ta lại như người dưng. Tớ muốn tớ cả cậu là bạn mãi mãi….
Bây giờ ngồi đây, trước màn máy tính với bài blog raido: Nơi đấy có bình yên không cậu?

Rồi tớ chợt nhận ra rằng tớ và cậu đã không nói chuyện với nhau cũng lâu rồi.
Tớ không hiểu tại sao mình lại hèn nhát như thế. Tại vì tớ lo sợ. tớ sợ rồi 1 ngày nào đó cậu cũng sẽ rời xa tớ, xa mãi mãi cậu ạ…..

Người đang hát tình ca…. bỗng nhiên ngừng trong phút giây………
 
C

congchualolem_b

Con ngựa hoang...

Người xà ích...

Đi tìm nhau giữa rừng người đầy vô vọng...

Tôi muốn đưa anh về với yêu thương nhưng bất lực nhìn dòng đời cuốn anh đi...

Tội lỗi ơi xin đừng buông xuống đời cho lắng lại những làn trong trẻo của tâm hồn...

Tôi thấy thương cho một người vẫn hay làm cho người khác đau. Những nỗi đau không nguôi ngoai. Thường thì người ác khi làm tổn thương người khác, họ chẳng đoái hoài gì tới đối phương, cứ để mặc người ta tự dằn vặt, rồi trách móc, rồi đay nghiến... Mà sao với anh... Tôi đồng cảm lạ. Ừh anh cũng là người đã làm nhiều người đau. Mà anh cũng lại đau. Thậm chí đau hơn gấp hai, gấp ba lần... Tôi lắc đầu ngán ngẩm cho cái gọi là mùi đời này...

Một chút van xin với đời... Một chút cầu lạy người... Đừng xa lánh và đừng lên án con người tội lỗi... Vì chăng họ vẫn chỉ là mảnh đời đáng thương...

Cứ đi và tìm những gì anh muốn. Cứ rong ruổi như con ngựa hoang chưa thuần. Rồi khi mệt mỏi. Khi chán chê với những đen - trắng của đời. Khi chẳng còn nơi nào để bám víu. Anh có thể lại về, về với em :] Em k đủ sành sỏi về đời. Em k đủ rắn rỏi để vực anh dậy. Em chỉ có thể nghe anh nói để anh vơi đi. Đôi lúc có cảm giác như mình đang gánh trên vai số phận của một con người khác, có thể làm họ quỵ ngã hoặc giúp họ đứng lên trên những đau thương... Chỉ một mình em tin anh. Chỉ một mình em đồng cảm. Đó không phải thương hại, xin đừng nhầm lẫn. Chỉ là... với em, anh cũng chỉ là một nạn nhân, nạn nhân của chính mình, họ đau... và anh cũng đau. Em chỉ là một thứ thuốc giảm đau đơn thuần chứ không thể trị thương. Tự anh phải đi tìm phương thuốc ấy riêng cho mình...

Em chỉ như đứa bé sơ sinh mới mở mắt nhìn đời. Thoáng qua thấy nhiều sắc màu rực rỡ, thấy nhiều hi vọng nhưng bỗng dưng với anh, em thấy nó nhiều màu xám xịt. Cái người ta vẫn hay gọi là vòng xoay của con tạo sao mà đắng chát, nó làm biến chất con người, làm mọi thứ đổi thay... Đôi khi nhìn lại, thấy choáng ngợp.

Nhưng anh àh... Dù thế nào em vẫn là người đứng sau để mỗi lần chán ngán anh có thể quay lại và tựa vào mà khóc. Em nhỏ nhoi lắm. Nhưng giàu thông cảm lắm. Đi đi. Sống với căn nhà mới, nơi có ô cửa sổ, có những giàn phong lan mới nở... có chiếc đàn guitar... và phong lưu với những người xà ích giả...


 
N

nguyen.94

NHỮNG CÁNH PHƯỢNG RƠI

Tháng sáu chuyển mình
Cho sắc phượng hồng trên tàn lá non xanh biếc
Tôi chợt nhớ những ngày hè mang bao nuối tiếc
Khi cánh phượng rơi đỏ thắm những bóng hình...

Nhớ những ngày thu ngập tràn sắc đỏ
Của lá cờ reo vui tiếng trống tựu trường
Rồi biết thế nào là trang sách hồng quyển vở
Để tuổi học trò trôi theo những yêu thương.

Bước chân lớn dần trên tuổi thơ non mơn mởn
Những kí ức, những con người cứ lẳng lặng đi qua
Cánh phượng vẫn khẽ rơi, trái tim bổng lớn
Để mỗi hè sang, lòng càng thấy nhớ thiết tha.

Tà áo nhuộm màu những cánh hoa bát ngát
Tung bay ngọt ngào trong ánh nắng dần tan
Rồi giã biệt mái trường, mùa hè tung tăng reo hát
Bước qua cánh phượng hồng mà muốn níu thời gian.

Có khi nào những cánh phượng vỡ tan?
Cho nỗi nhớ bay đi về một chân trời xanh rất lạ
Để mỗi lúc hè sang, lay cánh phượng hồng rơi nhè nhẹ
Lòng không còn nghe bao nỗi xốn xang.

HỒ SỸ DŨNG
Tháng Sáu – 2011.
Kính tặng cô Bùi Thu Hòa, người đã cho em những định nghĩa rất chân thật và xúc động về cánh phượng.

Sáng nay con đi học về, chạy ngang công viên Trần Hưng Đạo, đầu tháng 9 mà vẫn còn những cánh phượng điểm sắc hồng nhạt dọc hai bờ sông đó cô! Sao hồi đó dạy tui con cô không nói gì về cánh phượng như với các anh khóa trước ạ? Cô còn giận tụi con buổi nào quậy phá nơi góc lớp làm cô phiền lòng? Nhưng cô ơi, giận thì giận mà thương thì thương phải không cô? Tụi con vẫn thích nhất tiết Văn của cô, thích nghe giọng miền Bắc của cô, thích nghe cô kế chuyện, thích cùng cô vui đùa, thích được cười cùng cô. Cô cho đề kiểm tra khó nhằn và chấm điểm thì "khó như ma", mỗi lần cô cho đề kiểm tra là tụi con kêu la quá chừng. Nhưng con thích cảm giác nhận bài viết có điểm 7 đỏ chót của cô hơn là điểm 8 của các thầy cô khác ạ! Con còn nhớ hồi nào, bạn Bí lớp con tuyên bố hùng hồn: Mời kem cả lớp nếu bài viết của nhỏ được năm điểm rưỡi. Năm nay bạn Bí tính thi khối D đó cô, cày môn Văn quá chừng luôn.

Dạo này con lười học Văn lắm cô à, không thích thú với những câu chữ nữa và thật là cực hình khi nói những lời yêu thương. Trong giờ học, con không còn siêng năng chép bài, tóm tắt và thống kê bài học nữa; nhiều hôm con chép bài mà con không biết là con chép cái quỷ gì nữa, hết giờ là đầu óc con trống rỗng. Con sai con biết nhưng con không nói được lời xin lỗi, bạn Hạnh nhặt giùm con cây viết mà con chẳng thèm cảm ơn, con biết con làm một người buồn nhưng chẳng lựa được câu nói nào hay ho. Như vậy là con tệ lắm rồi phải không cô? Chắc là hôm nào rảnh, con đi nhà sách tìm truyện ngắn của Nguyễn Nhật Ánh và Dương Thụy đọc cô ha, nhưng con cũng không biết là khi nào con rảnh nữa!

Chừng nào con hết làm người khác buồn con chở cô đi ăn bún cá với bạn Kiều nha :D Nhưng con chạy xe ẩu lắm nên chắc cô hổng có chịu ngồi xe con chở đâu ha :D Năm nay nếu lớp con có tổ chức buổi học ngoại khóa thì cô yên tâm, con chọn cho cô chỗ ngồi khác không để cô ngồi chung với bạn Kha đâu ạ (hồi đi Cần Thơ là bạn đó 8 lần ọc ọc còn lần đi Vĩnh Long là gấp đôi chắc lần đi Sài Gòn là gấp tư quá cô ha).

Chào cô!
 
N

nhoc_nhoc_baby

các anh chj trong tạp văn ơi em viết văn o hay nên nhờ mòi người làm cho em cái đề này xíu
chon 1 trong 2 đề:
1người ấy (bạn, thầy,người thân,...) sống mãi trong lòng tôi
2.tôi thấy mình đã khôn lớn
nhờ mọi người giúp em cái nha

 
C

conech123

21/1/12

[MUSIC]http://www.nhaccuatui.com/m/FwsI1ZQHoA[/MUSIC]

...
Boy I missed your kisses all the time but
This is twentyfive minutes too late
Though travelled so far
Boy I'm sorry you are
Twentyfive minutes too late ...

Hôm nay chẳng rõ là cái cảm giác gì nữa , dường như mình làm mọi thứ đều ko thành

công , ko hoàn hảo. Thật là tệ! Ghét cảm giác đó , mình thấy ngột ngạt và tưởng tượng

mình là đứa ngu ngốc, có thể coi thường mình như vậy ư ?


Thèm một gì đó , hành động gì đó, ...từ ai đó...

Không biết có vậy không ?
 
Last edited by a moderator:
C

conech123

25/1/2012

Tôi rất nhớ, thực sự là thế...nhưng người ấy không còn quan tâm đến tôi nữa! Như thể tôi không còn là một phần cuộc sống của anh, 1/2 , thậm chí 1/4. Tôi bình thường và chẳng thể hơn. Tôi không còn cảm nhận được ấm áp nữa , tôi không tìm được niềm vui hay hạnh phúc. Tôi tẻ nhạt. phải chăng điều tôi sợ - yêu thương ấy ,nó đã vụt mất ? [hay còn ẩn hiện nơi đâu mà tôi không thể chạm tay đến được. Tôi cảm thấy anh không muốn tôi nữa , không cần tôi nữa đâu! Chỉ là cái trách nhiệm ngớ ngẩn buộc tôi vào anh. Tôi không muốn mỗi ngày anh mệt mỏi hay chán nản vì tôi, vì phải gửi tôi cái trả lời hay cử chỉ yêu thương gượng ép. Tôi thích cái xuất phát từ trái tim, cái xưa kia làm tôi hạnh phúc biết bao. Hay một sự thật tàn nhẫn rằng anh chẳng thật sự yêu tôi lúc nào?
Tất cả những cảm giác đau khổ này của tôi , là tôi hay anh gây ra ? Tôi sai phải không ?
Khi tôi có những biểu hiện bất thường tại sao không tìm nguyên nhân mà vội đẩy tôi đi? Tại sao không thật hiểu tôi như xưa? Tại sao không nắm lấy tay tôi , cứu tôi thoát khỏi sự bức bối này?
Vậy là sao đây?


[MUSIC]http://www.nhaccuatui.com/m/kNGSZsSjEI[/MUSIC]​
 
Last edited by a moderator:
C

conech123

11/3/2012

[MUSIC]http://www.nhaccuatui.com/m/_3SQ6_2PMr[/MUSIC]​

Now I'm sader and sader. Did you miss me ?
 
Last edited by a moderator:
T

thuyhoa17

Hoàng hôn... phía Đông mây đen xám xịt, phía Tây ánh mặt trời chiếu rọi tới tận trời...đẹp một cách khó nói và ...

Đến tối ngày 3/7 thôi là sẽ xong. Coi như là đền bù đi ^^. It ra là cũng làm được cái gì đó!!!
 
Top Bottom