TẠP VĂN!

C

congchualolem_b

12X àh... Tớ khóc... Và tớ đau... đau lắm...

Tớ là 1 kẻ tệ hại. Cậu nhỉ? Chỉ nhiêu đó đã làm tớ phải khóc. Chỉ nhiêu đó đã làm tớ thấy nản. Chỉ nhiêu đó đã khiến tớ gục ngã. Tớ là 1 kẻ chiến bại... Tớ k xứng đáng với tất cả những gì mọi ng đã tin, tớ k xứng đáng với danh hiệu hsg mọi ng thừa nhận, tớ càng k thể được gọi là Chuột mạnh mẽ... Tớ... Như một kẻ trắng tay lạc giữa khoảng trống bơ vơ... Tớ - kẻ vô hồn trôi đi trong niềm đau sâu kín...

Tớ mệt mỏi quá...! Trán tớ cứ nóng hầm hập, ng tớ rũ rượi, rã rời, tớ uể oải vô cùng... Cảm giác như vừa đánh nhau một trận sống chết với chàng lực sĩ nào đó, tớ bị tuốt hết mọi sức lực... Chỉ muốn đc nghỉ ngơi, chỉ muốn đc nhắm mắt lại và trôi đi... trong hư k... trong bình yên... chìm trong cảm giác... ngập trong yêu thương... đắm trong say mê một vòng tay... tớ cần... và rất cần cậu - mạch sống của tâm hồn tớ... Tớ ước gì tớ có thể... có thể được gượng dậy... Nhưng... Tâm hồn tớ đổ sụp rồi, mọi thứ vỡ tan, ướt nhoè... vụn vỡ...

Tớ đúng hay sai? Tớ có lầm k? Tớ có thách thức mình quá k? Tớ phải làm gì đây? Tớ đúng là kẻ ngốc! Cậu nhỉ? Tớ chẳng biết tớ đang làm gì nữa... Như kẻ điên vậy... Lang thang trong mênh mang xúc cảm để rồi đổ gục và thất bại... Tớ đau... Như con thú dữ bị thương... tớ chỉ muốn gào lên thật to, khóc thật lớn, tâm hồn muốn tan đi... mơ bay hoà vào nắng chiều vàng hắt tóc mai thương ai mà nhớ... Vỡ oà... Tớ khóc... Nước mắt... Giọt rơi sầu trên mi, đọng dài trên má như nỗi buồn chưa bao giờ dứt hẳn... làm lòng tớ miên man... trôi dạt về đâu chẳng rõ...

Gió chợt hôn nhẹ... cơn gió về đúng lúc thổi tan mây mù trong lòng... Lòng lạnh băng... Chẳng còn ấm áp như ngày nào, chẳng còn nhẹ nhõm, chẳng thanh thản. Gió chỉ thoáng qua, trong phút chốc, kịp tung mái tóc nhẹ lên k để ta thấy chút khí trời thoáng đãng bay phất vào ng... Nhưng rồi gió cũng qua, còn lại chăng vẫn chỉ là nước mắt bất lực... Vẫn là những dòng cảm xúc k dừng... Vẫn chỉ là những bất lực riêng tư... Những nỗi đau k bao h` vơi cạn... Và những thất bại cứ mãi dài nối tiếp.... Ai biết rằng tớ đang tự dày vò chính bản thân mình... Ừh thì tớ là vậy, ừh thì tớ vẫn luôn cố giữ mình với mọi ng mỗi khi tớ đau, ừh thì tớ chẳng bao giờ tìm đến cậu mỗi khi tớ buồn... Tớ... Tớ chẳng muốn khiến cậu phải như tớ... Tớ chỉ cầu chút bình yên trong lòng, nhưng... Vô vọng...

Bay về đâu... trôi về đâu... tan về đâu... hỡi những giấc mơ xa bay trong lòng... Tâm hồn em thoáng phương trời nao để trái tim mãi thổn thức những lời cầu ước xa xôi... Ai biết em khóc thầm mỗi đêm trong buồn lắng...Ai biết rằng, em cứng cỏi, rắn rỏi, em tươi cười, em vẫn cười nhưng nước mắt vẫn thấm đều mỗi đêm... hoà vào huyết quản, tuôn chảy tuần hoàn... con tim em rướm máu một nỗi buồn k đắp... Chỉ muốn mình k tồn tại, chỉ muốn biến mất đi để ghi dấu quá khứ đau buồn, để em k còn phải sống dài với những ám ảnh xa xôi, để tâm hồn trống rỗng... bay đi... trôi đi... xa đi... cho trái tim một lần yên bình trong hạnh phúc...

Nghĩ gì mà lại viết thế? Điên quá...! Ừh... Chỉ là tản mạn thôi... Ừh... Chỉ là cảm xúc thôi... Chính tớ cũng k hiểu nổi mình... Tớ khóc... Tớ cười... Tớ ... Chỉ muốn mình mất trí... Quên... Quên hết tất cả... Chẳng còn gì có thể khiến tớ phải buồn khổ như thế này nữa... Tệ gì hơn khi ngay cả bản thân cũng k thể đối xử tốt với mình. Tớ chỉ muốn hành hạ nó, đày đoạ nó, bỏ rơi nó, đày ải nó... Cho nó chết đi một con ng vô dụng... Cho nó biến mất đi một con ng đau khổ... Cho nó chẳng bao giờ có thêm giọt nước mắt đau thương nào...

Ý chí... Nghị lực... Tớ mất hết cả rồi... Sức mạnh... Nguồn sống... Bản năng... Tớ để nó lạc r`... Bên tớ giờ đây chỉ có hư vô... Trống rỗng. Vô vị. Tớ đang phải nếm trải cảm giác chết đến từng tế bào, đuối đến từng giọt máu... Tớ làm gì...Phải làm gì đây...??

Cảm xúc. Tản mạn trong mơ bay một chiều buồn nắng sáng.
 
C

congchualolem_b

Em xin lỗi thầy... Em đã k biết rằng thầy vẫn luôn dõi theo em, quan sát em mỗi ngày và thầy đọc đc tất cả tâm trạng của em... dù em đã k bao h` khóc trc' mặt thầy...

Em xin lỗi... Thầy đặt nhiều niềm tin vào em... nhưng em lại k hề biết... Em xin lỗi, thầy nói em là 1 cô gái có ý chí, có quyết tâm phấn đấu, nhưng em lại thấy mình quá yếu đuối, tự ti, k tài giỏi, k có khả năng....

Và em từng có ý định bỏ cuộc... Em xin lỗi... Em sẽ k thế nữa... Em sẽ cố gắng... Bằng tất cả niềm tin và hi vọng, em sẽ k tệ như thế nữa đâu thầy ạ...!
 
C

congchualolem_b

Và ta biết là ta hận Địa đến mức nào r`:| Chán nản ghê gớm... Thà rằng k cố gắng, cố r` mà vẫn chẳng đc gì, biết thế thì bỏ cho xong... Haizz....

Chiều nay đi cắt tóc cho bỏ ghét... Bức bối dễ sợ...
 
C

congchualolem_b

Đuối sức. Muốn buông xuôi. Muốn dừng lại. Muốn đc khóc, thật to, thật lớn, thật đã... Cho quên ...

Àh. Chết. Nhỉ? Àh. Tai nạn. Nhỉ? K sao. T chịu đựng đc. Àh. K có gì đâu. Àh. rồi sẽ qua. Đúng k Tí Lớn :) Tí Lớn k đc khóc nữa :) Thương Tí Lớn quá :) Biết làm gì giờ :)...

...
 
M

meo_luoihoc

Học đi cho thắm tuổi hồng

:p:p:p
Sao thê cô bé?? hận đời? hận người? hay hận bất kể thứ gì có thể hận thì...hận tuốt đi ^^
cô bé gét Địa thì phải nói sớm chứ! chuyên gia đội sổ Địa ngồi đây mà ko hỏi han gì à?
cô bé đã nghe câu nói của Adam Khoo chưa? "Tôi tài giỏi, bạn cũng thế!"
trên đời nay ko gì là ko thể đúng ko? phải có lòng quyết tâm chứ.:D nhưng xin đừng sớm bỏ cuộc như tôi, anh Nin nói rồi "Học, học nữa, học mãi" cơ mà. ta cố gắng hết sức thì sẽ thu được kết quả xứng đáng cho mình,\Rightarrowcó công mài sắt có ngày nên kim bé ạ, hêhê mà mình có nên nói chuyện với nhau 1 lát ko nhi???
 
B

bookho

Tạp văn

1h30! Sau 1 hồi đấu tranh tih thần..quyết địh..bùg 1 buổi phụ đạo:)p) chiều theo cái đầu ươg bướg đag nhức ug!

Đạp xe đến ao làg, trốn 1 góc.Sau rặg nhãn..

Thỉh thỏag gió thổi qua mag theo làn hươg man mát của làg quê thân yêu..Đỡ căg thẳg!:)))
Bất chợt..1 cáh hoa đỏ rụg xuốg..là hoa gạo..Ngơ ngác! Đâu đó vag lên..tiếg ve! Thảg thốt! Hè! Hè ư? Hè về thật rồi? "K thể! Chưa thấy phượg mà!"-"rồi đấy! bên kia kìa!" Đôi mắt lập tức đáp lời..Chùm hoa phượg đầu tiên trên cây phượg duy nhất! Về thật rồi,hè ơi!!

Từ trog đầu bật ra bao nhiêu là ý nghĩ, bao nhiêu là hìh ảh..cánh diều..ly kem lạh..tên bạn thân..Cổ họg tự dưg nghẹn lại, tựa hồ như dòg kí ức bị chặn lại ở đó..rồi vỡ òa nơi khóe mắt..! Min-tên bạn thân của ta! Giờ mi vẫn khỏe chứ, mi mà ốm k xog vs ta! Ta sẽ k cho mi mượn diều của ta nữa (r` mi lại làm gẫy nó như lần đó /:)) sẽ k để mi chở đi ăn kem nữa, biếk chưa!... Min..có còn nhớ ta?

Tiếg ve nhỏ dần nhỏ dần...

Mùa thi..đến r`! Min...xem ta "vượt vũ môn" nhé!

Ta hứa-Lời hứa dah dự! :)

_Chú ý: bạn nên giữ gìn sự trong sáng của tiếng Việt (Ít nhất là đối với box văn). Cám ơn!
 
Last edited by a moderator:
C

conu

Đi, đi mãi, mệt nhoài, dừng chân, nghỉ ngơi, suy nghĩ, quyết định giải phóng, đi tìm những điều mới lạ, thay đổi cục diện bức tranh cuộc sống trong vài ngày, mọi thứ đều tràn đầy sinh khí, năng lượng được nạp đầy, trở về, tươi sáng, ý tưởng dồi dào.....
Luôn cần sự cân bằng trong cuộc sống, suy nghĩ một cách tích cực và thay đổi màu sắc cho bức tranh ảm đạm của hiện tại. Sự khởi đầu nào chẳng tràn đầy hứng khởi, và khát vọng chinh phục. Chỉ số hạnh phúc và quyết tâm chỉ giảm xuống khi con người lao như con thiêu thân vào những lối mòn. Khi cảm thấy chán nản, đối diện là tốt, nhưng đối diện để chấp nhận và dám làm lại, dám mạnh dạn phá bỏ khuôn mẫu tù túng mà bản thân đã tự trói buộc - chứ ko phải để đối diện mà dày vò mình trong vô ích. Muốn đc thế cần sáng suốt, muốn sáng suốt cần vững tâm đứng giữa mắt bão lắng đọng tâm hồn trong yên lặng. Nhảy ra vùng biên mắt bão, chỉ bị vùi dập thêm mà thôi. (lúc buồn đi nghe hòa nhạc, lúc bế tắc đi chơi, lúc nặng nề đi xem phim.... để rồi khi quay lại ta đủ sự tỉnh táo mà tìm phương hướng giải quyết)
Muốn đi đường trường ko cần chỉ có tham vọng mà còn phải biết tôn trọng và lắng bản ngã chính mình.
 
Last edited by a moderator:
B

bookho

Xin lỗi :p tại tớ mún viết cho nhanh :| tớ đag bức xúc :| lần sau sẽ k thế nữa :D
 
C

congchualolem_b

Hụt hẫng... 1 hụt hẫng lớn...

:)

Chỉ có mình mới cảm nhận đc cảm giác này. :) Có ng vô tư k biết. :)

Vô tình.

Ghét cách ai đối xử.

Không bao giờ. Không bao giờ chạm đến nữa. Một vết cắt... sâu và rất sâu... Một nỗi đau... lâu và rất khó để quên. Nhưng thôi. Bước qua và không muốn nhìn vào nữa... Mãi mãi...

Tạm biệt :)

IWTSTYILYSMN
 
T

thehouseofapple

Có lẽ tôi chẳng bao giờ quên được mái trường cấp 3 thân thương, người thầy già nua đã

dạy toán cho tôi, khơi dậy đam mê toán học nơi tôi. Em yêu thầy lắm ạ, cảm ơn thầy,

biết bao nhiêu lời cảm ơn cho đủ đây. Em sẽ cố gắng đỗ đạt, không phụ công dạy dỗ
của

thầy cô, lên người rồi sẽ trở lại gặp thầy.

Tôi yêu tất cả những người xung quanh tôi, luôn yêu thương, dành những điều tốt nhất

cho tôi. Tôi hứa sẽ không để tình trạng tình cảm lấn át ý chí nữa, mạnh mẽ , lặng lẽ

chạm tay đến thành công. Đem lại niềm vui, phấn khởi, mát lòng nơi mọi người.

Tôi không kém cỏi mà là đứa có đầu óc nên càng không thể lãng phí, xao nhãng đc, cố gắng nhé .
 
C

congchualolem_b

Đêm thứ 2... vỡ oà với những cay đắng...

Khóc... Ta khóc làm j cho hao mòn thân xác... mà thực sự thì thân xác ta cũng chẳng còn gì để hao vs mòn nữa cả... mất... ta mất hết... tay trắng vẫn hoàn trắng tay...

Sao nhỉ? Nghỉ hay k?

Ta... tự hào là ng đứng trên bao kẻ khác... Nhưng hôm nay, ta chấp nhận... ta thua cuộc. Ừ thì ta chỉ là kẻ yếu đuối, ừ thì... ta thiếu ý chí, ừ thì ta k có nghị lực... ta bỏ... ta buông... ta đầu hàng số phận... Thi gì chứ? Ta biết chắc chắn là ta rớt mà... ta biết thế nào rồi ta cũng thất bại. Sao ta cứ ấm ủ và mơ về những điều vốn ngoài tầm với của mình? Ta... kẻ điên loạn... chỉ biết sống hờ!

Ta cảm giác tự ái khi bạn nói như thế. Nhưng ngẫm lại, hoá ra bạn lại đúng. Sai lầm... Cuộc đời ta là cả một sai lầm, sai lầm từ lúc sinh ra, cho đến sai lầm khi phải sống, và giờ là.... hàng loạt những sai lầm khác... Tệ thật! Ta ước gì mình chưa bao giờ tồn tại. Ta ước gì ta chưa một lần hít thở bầu k khí này, cho ta chết đi, biến mất đi, k xuất hiện nữa... Để nước mắt k bao h dằn vặt đau đớn như hôm nay....

18 năm sống. Đc gì? Mất gì? Ta chẳng biết. Dường như... vốn dĩ ta chỉ là kẻ sống hờ, chờ đợi sự thương hại của ng khác... Ừ... ta chỉ có thế. Con ng ta chỉ có từng ấy giá trị để ng khác nhìn vào. Gớm thật! Tởm thật! Ta ghê sợ chính bản thân mình, ta khinh bỉ chính ta.. vì những ý nghĩ điên rồ, vì những quyết định chẳng giống ai...

Và...

mãi mãi...

Cuộc đời ta chỉ là thế. Có thế. Rồi một mai nó cũng kết thúc mà thôi...

Chóng vánh!
 
H

hip.chickenz

16 năm..
Tôi đã chọn cho mình những lối đi khác biệt và tôi cũng đã nhận lại những kết quả rất "khác biệt".
Họ nói tôi "tự cao" !?
"em được đào tạo kĩ càng, nhưng hôm nay em thua một đứa bình thường, vậy chúng ta có thể nói đứa con gái đó may mắn hay không?"
Họ đã hỏi tôi như thế :) Như đánh trúng vết thương vậy, tôi lãng sang chuyện khác, nhưng thật ra tôi đang chạy trốn sự thua cuộc của bản thân...
Tôi đã tự ví von mình như một ngôi nhà có móng nhưng thiếu gạch! Đúng vậy, tôi "tự cao" nên đánh mất số gạch ấy.
Điểm Văn trong khối, tôi đã kém rất nhiều người! Giờ đây tôi ngại khi nhắc đến Văn Học, ngại khi cầm quyển sách rách nát của Mẹ tặng từ năm cấp I, ngại với cả bản thân mình! Thật ra, tôi chỉ biết ngại nhưng không biết cách vượt qua cám dỗ :) Tôi đã đi sâu vào những trò lẽ ra tôi không nên đến gần...Tôi học sút mất rồi!
Làm ơn, hãy kéo tôi về với tôi của ngây thơ đi !
Làm ơn, hãy giữ tôi lại với tôi của thôn dã đi !
Làm ơn.....!
:)
-----------------------------------------------
[Tôi mở đôi mi để thấy, nhưng không có nghĩa tôi thấy
Nên tôi khép đôi mi, để thấy những gì không thể thấy] :) !
 
M

meobachan

Ngày xưa Khổng Tử đã từng thua trí 1 đứa bé. Ngày nay 1 con người được đào tạo kĩ càng vẫn có thể thua 1 con người bình thường. Là chuyện thường! Bạn không "tự cao", trong lĩnh vực Văn học, hoàn toàn có thể xảy ra những chuyện như thế. Mỗi người có 1 cách cảm nhận khác nhau. Về người chấm, có người thích giong văn này, người lại thích giọng van kia, không thích thì cho điểm thấp, hợp giọng văn thì cho điểm chất ngất, đó là chuyện thường. :) Về người viết, nhỡ khi đó tâm trạng đang hưng phấn, cảm xúc dồi dào, chân thật, xuất phát từ trái tim thì 1 con người bình thường vẫn có thể viết hay hơn 1 con người có đào tạo nhưng cảm xúc lại không có hoặc chỉ là sự gượng ép :). Ôi, Văn học vốn dĩ là 1 phạm trù thuộc về tâm linh con người, mà đã thuộc về tâm linh thì khó có thể giải thích tại sao người này viết hay hơn người kia, tại sao người này có khả năng cảm thụ hơn người kia. Trong Văn học, tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra. :)

Có điêu này không hiểu, học Văn mà cũng phải qua đào tạo sao? Khả năng viết của 1 người không lẽ được đo bằng phải thắng những con người bình thường chưa qua đào tạo sao? Văn chứ có phải những môn tự nhiên đâu! Đâu phải ai cũng viết 100 bài đều hay 100 bài? Các nhà thơ nỗi tiếng như Xuân Diệu, Huy Cận cũng viết những bài hay, những bài dở, có phải vì những bài dở mà người khác chê trách họ không?

Cái câu hỏi mà ai đó hỏi bạn, bạn không cần phải bận tâm hay để ý, vì họ không thực sự hiểu biết về Văn học!

Bạn học tốt Văn hay không, diều đó không phải chứng tỏ qua những con điểm! Điểm chỉ đánh giá 1 phần thực học của bạn, nhiều khi do người chấm không thích giọng văn của bạn, không đồng tình với quan điểm của bạn. Đã có trường hợp xảy ra, 1 bài thi đưa cho vị giám khảo này chấm thì 10 điểm nhưng đưa cho người khác thì chỉ đáng 0 điểm. Bạn nghĩ là vì sao? :)

Tôi rất thích việc bạn chọn cho mình những lối đi khác biệt. Bạn rất dũng cảm và có cá tình. Không như tôi, chỉ thích đi những con đường mòn. Dù việc phá cách đó đôi khi sẽ mang lại những điều không tốt - vốn dĩ nền giáo dục ta rất bảo thủ - nhưng ít ra bạn dám làm theo những gì mình muốn và thích, ko phải ai cũng làm được như bạn, và đó là cách để bạn hiểu mình hơn. :)

Bạn học sút, bạn ý thức được điều đó thì tại sao bạn ko phấn đấu làm lại? Không ai có thể giúp bạn ngoài chính bản thân bạn. :) Thất bại lần này sẽ là kinh nghiệm, là động lực cho bạn đứng lên chứ không phải là tảng đá đè bạn xuống.Bạn muốn mình mãi mãi là 1 kẻ thất bại chứ? :)


 
H

hip.chickenz

Tôi thắc mắc tại sao cả lớp chấm bài tôi, còn thấy thì ngơ đi và chấm bài của người ấy !?

Đó là do khách quan, còn bản thân tôi, tôi "tự cao" vì tôi được đào tạo, ấy là từ nhỏ mẹ cho đọc sách và được tham gia các cuộc thi có liên quan Văn Học nho nhỏ ở trường và địa phương, thì tôi nghĩ bài viết của tôi ắc hẳn sẽ nhỉnh hơn bài của bạn gái "quậy phá" ấy. Đó chỉ là cái mở bài, cả lớp nói của tôi trau chuốt và hoàn chỉnh hơn, có đủ cấu trúc của 1mở bài bài nghị luận tác phẩm văn học, tại sao thầy không đoái hoài đến nó !? Thầy dạy tôi học văn phải học bằng chính cái tâm, vậy khi chấm bài, thầy dùng cái tâm chưa? Thầy đã không dùng một phút nào để cảm nhận nó cả...

Lần trước thì tôi hơn điểm 1 bạn trong khi 2 bài giống nhau. Hóa ra, thầy chỉ chấm bài bằng tay !?
Tôi thật sự bức xúc ... :) !
 
Last edited by a moderator:
T

tsukushi493

Lần 1

Lần 2

Lần 3

.........Thi thật đã đến, thật nhiều cảm xúc xen kẽ , chen lấn, xô đẩy nhau, nào ước mơ, nào đam mê của mình, nào bố mẹ muốn học cái này, thi cái này........ rồi cảm xúc ra trường, cảm xúc 12 năm học đã kết thúc, đã hết thời học sinh nữa ............ @-) , lo lắng nữa, cái jh cũng biết rồi cái jh cũng lao vào làm , ham muốn biết .

Thôi không sao hết, dù sao mình cũng là chính mình, so sánh sao được, ai cũng có thế mạnh điểm yếu riêng, khó có thể toàn diện cả. Mình làm được, mình có khả năng, mình không kém cỏi mà, cố thêm chút nữa, nỗ lực thêm chút nữa, hết mình hơn nữa , sẽ sớm chạm tay vào điều mình muốn, mình đam mê yêu thích nó thôi.

Điều jh rồi cũng sẽ đến, mình pải đối diện với nó hơn là lẩn tránh, mình học và cố gắng, thi cử có jh mà áp lực, mệt mỏi mà, kệ nó đi, không việc jh pải lo lắng, mất thời gian vì nó thôi mà chẳng giải quyết được jh cả, đúng không Makino ;).

Túm lại thời gian còn lại tập trung cao độ, học hết mình, bổ sung đầy đủ, không rỗng, thủng chỗ nào mình sẽ ổn thôi, không có thời gian để suy nghĩ tiêu cực đâu đấy. Biết không Makino . Cố lên Makino :)>- . Không muộn nếu mình còn cố gắng.
Hết mình cho ước mơ và đam mê của mình đấy .
 
T

tear.

Ngu ngốc. Điên rồ. Chán ngắt. Thi với chả cử. Cứ môn nào mình tin tưởng y như rằng sai toàn những cái ko đáng.

Lâu lắm ko khóc để rồi khóc oà lên như 1 đứa trẻ...... Khóc cũng chẳg biết vì làm sao. Điểm chắc cũng ko đến nỗi tệ nhưng chán vì cái sự bất công của xã hội,của thi cử. Ngồi nghe những câu người ta thường an ủi khi thấy bại lại càng thấy chán. Nhiều cái bất cập lắm.

Lúc đầu thì cứ nghĩ đơn giản là học kĩ, nắm chắc thì cái câu " Học tài thi fận" nó sẽ ko rơi vào mình. Nhưng h mới biết cái " số" mình của mình, người ta gọi là " phận" lúc nào nó cũng cứ dai dẳng bám lấy. Quyết tâm để làm gì ?. Cố gắng để làm gì rồi đến lúc chỉ vì 1 giây vì quên mà ảnh hưởng đến kết quả cả 1 thời quyết tâm cố gắng hết sức.

Cứ nói điểm số ko quan trong. Thế sao còn cứ hỏi thi cử thế nào ? Đc bao nhiêu điểm ?. Tại sao ?. Chẳng phải cái người ta đáng giá 1 con người là cái nhìn thấy trên bề mặt hay sao. Có những người bất chấp tất cả rồi giành đc thành công quá dễ dàng, có những người luôn cô gắng đi trên chính đôi chân của bản thân thì cũng chỉ thế thậm chí còn tệ hơn.

Thôi phải bình tĩnh lại. Phải đứng dậy. Phải cho người ta thấy mình ko fải 1 đứa bỏ cuộc cho dù kết quả như thế nào ... miễn sao sau này ko phải hối hận.
 
Last edited by a moderator:
N

nguoinghesicodon

t đã cố muốn xóa đi hình bóng cậu trong tim tớ. Nhưng thực sự tớ không thể làm được điều đó. Đã rất nhiều lần tớ muốn làm mọi việc thật cật lực để không phải suy nghĩ về những miền kí ức xưa.

Càng cố xóa thì hình ảnh cậu lại càng trở về trong tớ và nó cứ lập lờ ẩn hiện trong suy nghĩ dại dột mà tớ đang đối mặt.

t muốn chạy trốn tất cả, chạy trốn tất cả mọi thứ và không bao giờ để cậu hay một ai khác làm tớ cảm thấy phải suy nghĩ quá nhiều.

t muốn biến mình là một kẻ lạnh lùng, nhưng trái tim tớ nó không cho phép tớ được làm như vậy?

có phaỉ miền kí ức nào đã qua thì hãy để nó qua đi hay không? t cũng ko biết và ko thể giải thích cho chính mình được.

t phải quên, quên tất cả, quên đi những gì mà cậu để lại trong tớ.

t hận mình vì sao đã gặp cậu và để hình bóng cậu in đậm trong tớ như thế..........
 
N

nguoinghesicodon

Có những nỗi nhớ tưởng đã cất giữ ở trong một góc trái tim nào đó để giờ đây nó lại được lôi ra và để rồi làm đau một lần nữa. Cứ tưởng những nỗi đau ấy nó đã vùi sâu vào trong kí ức rồi ấy vậy mà giờ nó lại nhen nhóm lên làm ta.........
Uh nhỉ! Có ai là vĩnh viễn xóa bỏ được đâu? Bởi càng cố xóa đi thì nó lại càng hiện hữu về rồi làm ta đau nhói.

Ai? Cái gì làm nó trở lại trong ta, hay chính ta làm nó trở về để rồi lại đau khổ?
Không? Ta không biết? Ta cũng không biết rồi ta sẽ ra sao nữa.

Có những nỗi nhớ không tên, không làm sao ta gọi được. Có những nỗi nhớ có tên , làm ta gọi được. Và chung quy thì cả hai đều làm ta đau nhói.
" Hoa ban nở trắng rừng
Chim hót chào nắng mai
Người khóc ừ người khóc
Phải chi người vô tình!
U, đúng rồi! Phải chi người vô tình, có những nỗi nhớ vô tình trở lại làm ta đau.!Có những nỗi nhớ......................... tưởng đã cất giữ từ lâu!
 
C

conech123

Mình thật điên rồ khi lại chen chân vào chốn này . Biết thế nào được , có lẽ đây là nơi xa lạ , góc tối , hay cái gì đó ít được để ý đến sẽ chôn giấu những thứ ở sâu thẳm này .
Chẳng nhớ kể từ lần trước , đã là bao lâu mình mới vào lại đây . Vẫn những mớ cảm xúc buồn chán , tức giận , đau khổ , tự kỉ ,... suy nghĩ linh tinh ? Anh bảo "mỗi lần em tự ti em lại tìm đến anh" thật là như vậy sao :-< mình không để ý nữa , nhưng mình biết tìm đến nơi nào ? con mắt mình thì cứ cay cay, mình ngu ngốc nhiều lần rồi , hèn hạ nhiều lần rồi . Và thêm một ngày hôm nay .

[MUSIC]http://static.mp3.zing.vn/skins/mp3_main/flash/player/mp3Player_skin2.swf?xmlurl=http://mp3.zing.vn/blog?MjAxMS8wMy8wMy82LzYvInagaMENjYxNWE3ZDg1M2Q2MGYzMjdkZTRjYjUyYTmUsICxMjZkZWUdUngWeBXAzfFdpdGhvInagaMEdXQgWW91fE1hmUsICmlhaCBDYXJleXx8Mg[/MUSIC]

Cho tôi xin thêm một lần này .

Anh kể cho tôi chuyện làm anh thấy rất buồn , nếu tôi là anh tôi cũng , giờ tôi không phải anh nhưng tôi cũng buồn chả kém , tối chỉ biết làm mấy ký hiệu " :( " để anh biết là tôi cũng rất buồn , tôi lóng ngóng không biết phải làm thế nào đây , nếu là người khác thì có lẽ mọi chuyện sẽ tốt hơn và không dẫn đến cái kết cục là "anh mệt" - " vậy anh nghỉ đi" - "anh thoát đây" - ... nhưng rõ ràng anh đã muốn tôi onl để chia sẻ....tôi
Cái cảm giác mình thật vô dụng ùa lên trong tôi, tôi nghĩ tôi thật tệ khi không thể làm gì , tôi không thể làm một nơi an toàn, bình yên giống như anh đối với tôi, khi có chuyện gì tôi hay thích rúc vào lòng anh, nhắm mắt lại và chẳng có chuyện gì xảy ra lẽ , chỉ là nghĩ thế thôi cũng cảm thấy bình yên . Tôi thật lạ , tại sao lúc nào cũng thích trốn tránh , tôi làm một việc là coi thường mình , tôi thật buồn cười . Tôi phải làm thế nào đây ?
Tôi trốn tránh như cái sự học hành đang tới , tôi nhớ là tôi đã từng rất quyết tâm , giờ tôi tin rằng quyết tâm của tôi cao cũng không kém , nhưng tại sao , tôi vẫn dậy trễ , họ dậy từ 4h , tôi 7h, tôi làm việc gì cũng chậm , và vẫn mải mê với vài ba bộ phim truyền hình...Tôi bị mất ngủ về đêm , thường thì 2h mới ngủ được dù tôi đã lên giường từ lúc 0h, vậy là thỉnh thoảng buổi sáng tôi sẽ bị buồn ngủ rũ mắt . Tôi phải làm thế nào đây ?
Mẹ tôi, có lúc tôi đã nghĩ là phải ghét phải ghét , nhưng mẹ tôi nói đúng " cả đời mẹ tôi sống chỉ vì con cái" , tôi nói tôi thấy ghét vì tôi không đồng ý với mẹ nhiều chuyện, vì tôi không được chứng kiến thưở nhỏ mẹ đã chăm sóc tôi như thế nào , sinh tôi đau đớn như thế nào , còn vì sự tức giận nông nổi mỗi khi mẹ tôi ép buộc tôi điều gì . Tôi quả là nhơ nhớt .
Tôi phải làm thế nào đây ?
Việc duy nhất mà tôi làm mẹ thấy tốt hơn là nói lời xin lỗi thật lòng , mẹ vỗ về tôi còn tôi trào nước mắt.

Phải rồi , cuộc đời sẽ còn nhiều thứ khác , tôi còn muốn nhiều thứ nữa , tôi không thể cho phép mình như thế này, không thể trông cậy vào một điều gì đó, tự tôi phải tìm cái mà tôi muốn trở thành, có khi thậm chí tôi không xác định được mình là người như thế nào .
Không bao giờ là muộn và cũng chẳng bao giờ là sớm .
Làm được mà , phải không ?
Thế này là đủ rồi, sẽ khép lại góc tối ở đây.
 
N

nguoinghesicodon

Mỗi khi tôi cảm thấy cô đơn vì nhớ em tôi thường nghe bài songs from a secret garden. tôi cũng chẳng hiểu vì sao bài hát này nó làm tôi cảm thấy nỗi nhớ cứ hiện về... tôi nhớ nhiều lắm....
Trong tình yêu.. cái cao thượng nhất chính là để cho người mình yêu có được hạnh phúc..Biết hai đứa không có kết cục gì thì phải chia tay thôi đúng không. yêu nhau mà không đến được với nhau còn là điều gì đau khổ hơn như thế.

Tôi không hiểu mình tại sao những lúc cô đơn như này nỗi nhớ và hình bóng em cứ hiện về hiện về làm cho tôi đau và nhớ.
uh nhỉ
nỗi đau
có phải mi làm cho ta đau đớn và tuyệt vọng hay không?
Đã quá xa rồi... phải trở về với hiện thực thôi... tôi phải trở về với thực tại của chính mình....
Tôi lại trở về với Tạp Văn... nơi đã để cho tôi gửi gắm những nỗi nhớ.......
Tôi nhớ em da diết..............
 
Top Bottom