C
congchualolem_b
12X àh... Tớ khóc... Và tớ đau... đau lắm...
Tớ là 1 kẻ tệ hại. Cậu nhỉ? Chỉ nhiêu đó đã làm tớ phải khóc. Chỉ nhiêu đó đã làm tớ thấy nản. Chỉ nhiêu đó đã khiến tớ gục ngã. Tớ là 1 kẻ chiến bại... Tớ k xứng đáng với tất cả những gì mọi ng đã tin, tớ k xứng đáng với danh hiệu hsg mọi ng thừa nhận, tớ càng k thể được gọi là Chuột mạnh mẽ... Tớ... Như một kẻ trắng tay lạc giữa khoảng trống bơ vơ... Tớ - kẻ vô hồn trôi đi trong niềm đau sâu kín...
Tớ mệt mỏi quá...! Trán tớ cứ nóng hầm hập, ng tớ rũ rượi, rã rời, tớ uể oải vô cùng... Cảm giác như vừa đánh nhau một trận sống chết với chàng lực sĩ nào đó, tớ bị tuốt hết mọi sức lực... Chỉ muốn đc nghỉ ngơi, chỉ muốn đc nhắm mắt lại và trôi đi... trong hư k... trong bình yên... chìm trong cảm giác... ngập trong yêu thương... đắm trong say mê một vòng tay... tớ cần... và rất cần cậu - mạch sống của tâm hồn tớ... Tớ ước gì tớ có thể... có thể được gượng dậy... Nhưng... Tâm hồn tớ đổ sụp rồi, mọi thứ vỡ tan, ướt nhoè... vụn vỡ...
Tớ đúng hay sai? Tớ có lầm k? Tớ có thách thức mình quá k? Tớ phải làm gì đây? Tớ đúng là kẻ ngốc! Cậu nhỉ? Tớ chẳng biết tớ đang làm gì nữa... Như kẻ điên vậy... Lang thang trong mênh mang xúc cảm để rồi đổ gục và thất bại... Tớ đau... Như con thú dữ bị thương... tớ chỉ muốn gào lên thật to, khóc thật lớn, tâm hồn muốn tan đi... mơ bay hoà vào nắng chiều vàng hắt tóc mai thương ai mà nhớ... Vỡ oà... Tớ khóc... Nước mắt... Giọt rơi sầu trên mi, đọng dài trên má như nỗi buồn chưa bao giờ dứt hẳn... làm lòng tớ miên man... trôi dạt về đâu chẳng rõ...
Gió chợt hôn nhẹ... cơn gió về đúng lúc thổi tan mây mù trong lòng... Lòng lạnh băng... Chẳng còn ấm áp như ngày nào, chẳng còn nhẹ nhõm, chẳng thanh thản. Gió chỉ thoáng qua, trong phút chốc, kịp tung mái tóc nhẹ lên k để ta thấy chút khí trời thoáng đãng bay phất vào ng... Nhưng rồi gió cũng qua, còn lại chăng vẫn chỉ là nước mắt bất lực... Vẫn là những dòng cảm xúc k dừng... Vẫn chỉ là những bất lực riêng tư... Những nỗi đau k bao h` vơi cạn... Và những thất bại cứ mãi dài nối tiếp.... Ai biết rằng tớ đang tự dày vò chính bản thân mình... Ừh thì tớ là vậy, ừh thì tớ vẫn luôn cố giữ mình với mọi ng mỗi khi tớ đau, ừh thì tớ chẳng bao giờ tìm đến cậu mỗi khi tớ buồn... Tớ... Tớ chẳng muốn khiến cậu phải như tớ... Tớ chỉ cầu chút bình yên trong lòng, nhưng... Vô vọng...
Bay về đâu... trôi về đâu... tan về đâu... hỡi những giấc mơ xa bay trong lòng... Tâm hồn em thoáng phương trời nao để trái tim mãi thổn thức những lời cầu ước xa xôi... Ai biết em khóc thầm mỗi đêm trong buồn lắng...Ai biết rằng, em cứng cỏi, rắn rỏi, em tươi cười, em vẫn cười nhưng nước mắt vẫn thấm đều mỗi đêm... hoà vào huyết quản, tuôn chảy tuần hoàn... con tim em rướm máu một nỗi buồn k đắp... Chỉ muốn mình k tồn tại, chỉ muốn biến mất đi để ghi dấu quá khứ đau buồn, để em k còn phải sống dài với những ám ảnh xa xôi, để tâm hồn trống rỗng... bay đi... trôi đi... xa đi... cho trái tim một lần yên bình trong hạnh phúc...
Nghĩ gì mà lại viết thế? Điên quá...! Ừh... Chỉ là tản mạn thôi... Ừh... Chỉ là cảm xúc thôi... Chính tớ cũng k hiểu nổi mình... Tớ khóc... Tớ cười... Tớ ... Chỉ muốn mình mất trí... Quên... Quên hết tất cả... Chẳng còn gì có thể khiến tớ phải buồn khổ như thế này nữa... Tệ gì hơn khi ngay cả bản thân cũng k thể đối xử tốt với mình. Tớ chỉ muốn hành hạ nó, đày đoạ nó, bỏ rơi nó, đày ải nó... Cho nó chết đi một con ng vô dụng... Cho nó biến mất đi một con ng đau khổ... Cho nó chẳng bao giờ có thêm giọt nước mắt đau thương nào...
Ý chí... Nghị lực... Tớ mất hết cả rồi... Sức mạnh... Nguồn sống... Bản năng... Tớ để nó lạc r`... Bên tớ giờ đây chỉ có hư vô... Trống rỗng. Vô vị. Tớ đang phải nếm trải cảm giác chết đến từng tế bào, đuối đến từng giọt máu... Tớ làm gì...Phải làm gì đây...??
Cảm xúc. Tản mạn trong mơ bay một chiều buồn nắng sáng.
Tớ là 1 kẻ tệ hại. Cậu nhỉ? Chỉ nhiêu đó đã làm tớ phải khóc. Chỉ nhiêu đó đã làm tớ thấy nản. Chỉ nhiêu đó đã khiến tớ gục ngã. Tớ là 1 kẻ chiến bại... Tớ k xứng đáng với tất cả những gì mọi ng đã tin, tớ k xứng đáng với danh hiệu hsg mọi ng thừa nhận, tớ càng k thể được gọi là Chuột mạnh mẽ... Tớ... Như một kẻ trắng tay lạc giữa khoảng trống bơ vơ... Tớ - kẻ vô hồn trôi đi trong niềm đau sâu kín...
Tớ mệt mỏi quá...! Trán tớ cứ nóng hầm hập, ng tớ rũ rượi, rã rời, tớ uể oải vô cùng... Cảm giác như vừa đánh nhau một trận sống chết với chàng lực sĩ nào đó, tớ bị tuốt hết mọi sức lực... Chỉ muốn đc nghỉ ngơi, chỉ muốn đc nhắm mắt lại và trôi đi... trong hư k... trong bình yên... chìm trong cảm giác... ngập trong yêu thương... đắm trong say mê một vòng tay... tớ cần... và rất cần cậu - mạch sống của tâm hồn tớ... Tớ ước gì tớ có thể... có thể được gượng dậy... Nhưng... Tâm hồn tớ đổ sụp rồi, mọi thứ vỡ tan, ướt nhoè... vụn vỡ...
Tớ đúng hay sai? Tớ có lầm k? Tớ có thách thức mình quá k? Tớ phải làm gì đây? Tớ đúng là kẻ ngốc! Cậu nhỉ? Tớ chẳng biết tớ đang làm gì nữa... Như kẻ điên vậy... Lang thang trong mênh mang xúc cảm để rồi đổ gục và thất bại... Tớ đau... Như con thú dữ bị thương... tớ chỉ muốn gào lên thật to, khóc thật lớn, tâm hồn muốn tan đi... mơ bay hoà vào nắng chiều vàng hắt tóc mai thương ai mà nhớ... Vỡ oà... Tớ khóc... Nước mắt... Giọt rơi sầu trên mi, đọng dài trên má như nỗi buồn chưa bao giờ dứt hẳn... làm lòng tớ miên man... trôi dạt về đâu chẳng rõ...
Gió chợt hôn nhẹ... cơn gió về đúng lúc thổi tan mây mù trong lòng... Lòng lạnh băng... Chẳng còn ấm áp như ngày nào, chẳng còn nhẹ nhõm, chẳng thanh thản. Gió chỉ thoáng qua, trong phút chốc, kịp tung mái tóc nhẹ lên k để ta thấy chút khí trời thoáng đãng bay phất vào ng... Nhưng rồi gió cũng qua, còn lại chăng vẫn chỉ là nước mắt bất lực... Vẫn là những dòng cảm xúc k dừng... Vẫn chỉ là những bất lực riêng tư... Những nỗi đau k bao h` vơi cạn... Và những thất bại cứ mãi dài nối tiếp.... Ai biết rằng tớ đang tự dày vò chính bản thân mình... Ừh thì tớ là vậy, ừh thì tớ vẫn luôn cố giữ mình với mọi ng mỗi khi tớ đau, ừh thì tớ chẳng bao giờ tìm đến cậu mỗi khi tớ buồn... Tớ... Tớ chẳng muốn khiến cậu phải như tớ... Tớ chỉ cầu chút bình yên trong lòng, nhưng... Vô vọng...
Bay về đâu... trôi về đâu... tan về đâu... hỡi những giấc mơ xa bay trong lòng... Tâm hồn em thoáng phương trời nao để trái tim mãi thổn thức những lời cầu ước xa xôi... Ai biết em khóc thầm mỗi đêm trong buồn lắng...Ai biết rằng, em cứng cỏi, rắn rỏi, em tươi cười, em vẫn cười nhưng nước mắt vẫn thấm đều mỗi đêm... hoà vào huyết quản, tuôn chảy tuần hoàn... con tim em rướm máu một nỗi buồn k đắp... Chỉ muốn mình k tồn tại, chỉ muốn biến mất đi để ghi dấu quá khứ đau buồn, để em k còn phải sống dài với những ám ảnh xa xôi, để tâm hồn trống rỗng... bay đi... trôi đi... xa đi... cho trái tim một lần yên bình trong hạnh phúc...
Nghĩ gì mà lại viết thế? Điên quá...! Ừh... Chỉ là tản mạn thôi... Ừh... Chỉ là cảm xúc thôi... Chính tớ cũng k hiểu nổi mình... Tớ khóc... Tớ cười... Tớ ... Chỉ muốn mình mất trí... Quên... Quên hết tất cả... Chẳng còn gì có thể khiến tớ phải buồn khổ như thế này nữa... Tệ gì hơn khi ngay cả bản thân cũng k thể đối xử tốt với mình. Tớ chỉ muốn hành hạ nó, đày đoạ nó, bỏ rơi nó, đày ải nó... Cho nó chết đi một con ng vô dụng... Cho nó biến mất đi một con ng đau khổ... Cho nó chẳng bao giờ có thêm giọt nước mắt đau thương nào...
Ý chí... Nghị lực... Tớ mất hết cả rồi... Sức mạnh... Nguồn sống... Bản năng... Tớ để nó lạc r`... Bên tớ giờ đây chỉ có hư vô... Trống rỗng. Vô vị. Tớ đang phải nếm trải cảm giác chết đến từng tế bào, đuối đến từng giọt máu... Tớ làm gì...Phải làm gì đây...??
Cảm xúc. Tản mạn trong mơ bay một chiều buồn nắng sáng.