TẠP VĂN!

C

crazyfrog

Giấc mơ . . .

Khi những ánh nắng sớm mai tỉnh giấc. Nó đánh thức cả không gian dậy theo mình. Nhưng vẫn có những thứ ngủ. Nó trốn tránh ánh mặt trời dường như đó là thói quen của nó.
Giấc mơ của đêm qua đọng lại trong từng giọt sương sớm mai trên cành lá.
Nó vỡ ra khi giọt sương rơi xuống đất. Uhm vỡ mộng là vậy nhưng giấc mơ mãi còn trong mỗi chúng ta.
Giấc mơ thể hiện ước mơ của con người nhưng giấc mơ chỉ là giấc mơ nếu ta không cố gắng xây dựng nó. nhưng giấc mơ cũng có thể thành hiện thực nếu ta cố gắng.
Đêm qua cũng vậy. Và anh nghĩ đó chỉ là giấc mơ ...
 
C

congchualolem_b

Trước mắt là những con đường, đi trên con đường nào và đi như thế nào là tuỳ ở mỗi ng. Biết là thế nhưng k dễ để đc như thế.

Phía trước còn rất nhiều khó khăn hơn trước đây nữa. Nhưng biết làm sao để từ bỏ. Cuối cùng vẫn phải chấp nhận. Cái tệ nhất của mỗi ng là khi bị dồn vào những con đường bế tắc, thường buông xuôi và bỏ cuộc.

Màu đen...phủ kín....bức màn ngăn cách....chia xa một....

Nắng ngày mai liệu có đầy sức sống? Nắng đẹp nhưng lòng chắc đã đẹp?

Ôi giấc mơ...xin hãy đến vs tôi, dù chỉ 1 thoáng giây thôi để tôi tìm lại con đường đã đi....

Tôi ơi... làm sao vượt qua.... muôn trùng núi hiểm trở và khó khăn, biết làm cách nào để đi mà k bị té xuống vực???

Ngày mai ơi....xin cho tôi chút niềm sống và hi vọng để vượt qua cuộc sống này....
 
P

phaodaibatkhaxampham

Tại sao lại dính vào những chuyện không muốn dính , mình chả biết nữa .Phát điên lên mất .Nói gì đây .Mình không có cảm xúc gì với người ấy . Từ đầu đã là sai lầm .Mình nhắn tin nói bạn bè thôi ,nó lại nói những lời khó hiểu , mình cũng khó hiểu nữa
Tình cảm đến vs nhau đâu phải đơn giản chỉ nói thích là thích , nêu mình yêu mình đã nói thẳng ra rồi , nó không hiểu điều đó sao .tại sao nó cứ phải nói những lời cho mình áy náy như thế .
Thôi bỏ đi , chuyện tình cảm , vướng vào chỉ là mệt mỏi .Đừng làm mình cảm thấy không nên không phải .
 
P

phaodaibatkhaxampham

Hn đẹp nhất là khi nào ? Có lẽ là khi trời mưa , dù vs cái hệ thống cấp thoát nước quá kém cỏi và kinh khủng ở đây thì HN sẽ thành Hà Lội
Nhưng khoan hãy nhìn vào cái mặt thực tế của cuộc đời , bởi nêu chỉ mổ xẻ cuộc đời này bằng con mắt của thực tế thì mai thôi em sẽ thành người thực dụng và mai thôi sự hồn nhiên mến yêu cuộc đời của em cũng mất
HN mưa , phố như u buồn hẳn , Hn trở về HN ngày xưa em biết , một thành phố buồn buồn phủ mờ sương.Những giọt mưa khẽ rơi bên hồ , em đi với bạn em tay tháo dép hát vu vơ , kệ cho người đời quan sát , em chỉ thấy một vẻ đẹp bình yên và tấm lòng trong sáng , em ko bon chen nữa , kệ xác cho cuộc đời đấy trôi .Em không tham vọng nữa , phó thác cho con thuyền số phận
 
C

congchualolem_b

“nếu một ngày nào đó bn khóc, hãy đến vs tôi, tôi k hứa sẽ làm cho bn cười, nhưng tôi sẽ khóc cùng bn. Nếu một ngày nào đó bn k muốn nghe ai nói cả, hãy gọi cho tôi, tôi sẽ k nói j hết, chỉ im lặng.... Và nếu một ngày nào đó bn gọi đến tôi, và thấy tôi im lặng, khi ấy tôi đang rất cần bn...”

Trong cuộc sống của mỗi ng, ngoài sự nghiệp, tình yêu, gia đình thì bn bè vẫn luôn là những ng đồng hành k mệt mỏi bên cạnh chúng ta. Tình bn k phải thứ j cao xa nhưng cũng k phải dễ dàng tìm đc, nó là cả quá trình tìm hiểu, làm thân và chia sẽ cho nhau những tâm sự thầm kín nhất. Tình bn là sự cho đi và nhận lại để cùng đc quan tâm nhau. Tình bn như quả cầu pha lê trong sáng nhưng cũng dễ vỡ.... tình bn là ng bn đồng hành thân thiết và k thể thiếu trong cuộc đời mỗi con ng.

Có ai sống mà k có bn, ai k bn là sống đc? Dù rằng nó k mang lại lợi ích về vật chất, nhưng nó lại là thứ mà mỗi khi ta đau buồn, cô đơn và cảm thấy nặng trĩu trong lòng lại đến và san sẻ cùng ta, giúp ta gượng dậy và tiến bước vs niềm tin yêu mãnh liệt vào cuộc sống. Đừng bảo rằng bn cô đơn hay từ nhỏ đến lớn chưa hề có 1 ng bn thân. K phải k có mà là bn k nhận ra. Tình bn và ng bn tốt k đơn thuần chỉ là đến khi bn buồn, chăm sóc và lo lắng cho bn, hiểu bn.... Tình bn còn là những cử chỉ rất nhẹ nhàng, những hành động thật nhỏ nhưng lại có ý nghĩa rất lớn.

Hãy thử lục lại trí nhớ của mình xem, có bao giờ bn thấy vui khi nhận đc cái kẹo từ tay con bn khi đang tức tưởi vì bị thằng bn trêu? Có khi nào thằng nhóc cạnh nhà chạy sang và mang cho bn trái ổi vẫn còn nguyên cái cuống? Có khi nào bn thấy nhẹ nhõm khi đứa ngồi chung bàn sẵn sàng cho bn mượn cái bút để hôm nay k bị trừ điểm? Có khi nào bn đã cười thật tươi khi có bn đồng hành trên con đường về nhà.... Nhiều lắm bn ạ, nó k xa xôi đâu, hãy thử nhìn lại đi, dù rằng họ k thể tiếp cận bn nhiều hơn, nhưng họ luôn sẵn sàng chia sẻ vs bn những j và họ có, sẵn sàng đồng hành cùng bn trên mọi nẻo đường, mặc dù vs bn hoặc vs chính họ cả 2 k phải là tri kỉ, chỉ đơn thuần là “bạn” mà thôi.

Giá trị của tình bn là vô hạn, nó k thể cân đo đong đếm hay mua bán như những thứ hàng hoá thông thường khác. Tôi tin rằng, tất cả những đã và đang cảm nhận đc tình bạn hẳn sẽ k ngần ngại từ bỏ những thứ tiền bạc, vật chất xa hoa, con đường dục vọng để giữ lại một tình bn đẹp. Vs những ng sẵn sàng bán rẻ tình bn thì cũng đừng vội kết tội họ. Họ k có lỗi đâu, nhìn một cách khách quan, họ làm như vậy bởi họ chưa cảm nhận đc tình bn chân thành hoặc theo cái nhìn của họ, tình bn vẫn luôn là dấu chấm hỏi. Khi ấy, ta đừng nên xa lánh họ mà hãy đến bên họ, cho họ biết, khơi nguồn cho họ biết thực ra “bạn là gì”. Chắc hẳn rằng bn sẽ lại có thêm ng bn tốt nữa.

Tình bn k chỉ là tình cảm mà còn là những bài học đắt giá, nó dạy con ng ta cách đối nhân xử thế ở đời, đạo lí làm ng và những bài học “xương máu” về cuộc sống. Có những điều bn k thể học ở trường học, ba mẹ hay tình yêu mà tình bn sẽ dạy cho bn. Đó là hãy biết cách tha thứ vs 1 ng mà bn k hề quen biết mỗi khi họ phạm sai lầm và biết cách quay lại. Đó là hãy luôn mỉm cười và tự tin vào cuộc sống mặc dù ng yêu hay ng thân đang dần xa rời bn. Đó là những giá trị vô giá của cuộc sống mà chúng ta cần phải trân trọng. Đó là hãy luôn dang tay và mở rộng lòng vị tha vs mọi ng. Đó là giá trị thực của cuộc sống.
 
C

congchualolem_b

cuộc đời thực sự là một cuộc đua mà con người là những cỗ máy chỉ biết lao đầu về phía trước. Có đôi lúc muốn dừng lại để nghỉ ngơi cũng thật khó khăn. Những khoảnh khắc hiếm hoi được dừng lại cũng chỉ để cấp thêm năng lượng để tiếp tục chạy. Có bao giờ con người thực sự có được giây phút của riêng mình. Càng lao đầu vào công việc tôi càng thấm thía sự quý báu về thời gian của những ng bận rộn. Cuộc sống muôn màu muôn sắc nhưng nào có chỗ trống để cho ta thưởng thức, chỉ biết gửi lòng mình qua những lời tâm sự.


Cuộc đời cứ luôn thúc giục con ng, phải sống, phải đi, phải chạy, phải dùng hết tốc lực để vươn về phía trước nếu như k muốn bị bỏ lại phía sau. Tôi như chiếc lá mỏng manh bị cuốn đi bởi làn gió dập vùi của cuộc đời. Nếu như một ngày có 48 tiếng thì sẽ hay biết mấy, ngoài công việc, học tập tôi sẽ có thời gian lo cho bản thân mình. Từ lâu rồi tôi k chăm lo cho chính mình, nhìn tôi bây giờ xơ xác và tiêu điều hệt như cánh hoa héo tàn vậy. Thức khuya, học bài, làm bài, áp lực học tập, tất cả đè lên vai tôi. Ước gì tôi có sức mạnh của một võ sĩ Sumo để gắng gồng gánh vác cái bao tải to đùng mỗi ngày như nặng thêm trên vai mình.

Thời gian k đợi con ng, còn con ng luôn níu gọi thời gian hãy đợi tôi với. Sao cuộc đời luôn có nhiều ngang trái, phũ phàng và đầy rẫy những cám dỗ. Con người ta bỏ hết tất cả, vứt tình bn sang một bên để đổi lấy cái gọi là “k bị sỉ nhục”, tôi k hiểu tôi có làm j sai hay k nữa, nhưng nó k còn là nó, nó k còn là Ngân mà tôi từng biết. Nó bảo rằng nó k muốn thua kém tôi, k muốn bị tôi coi thường, k muốn bị mọi ng coi là “kẻ nghèo hèn”. Nhưng có bao giờ mọi ng xem nó là thế đâu, tôi chẳng biết ai đã làm nó như thế nữa. Trước mắt tôi bây giờ nó là kẻ xảo trá hơn ai hết, tôi k dám đến gần nó vì nó có thể quay sang và cắn mình lúc nào k hay. Ôi con ng, cứ phải thay đổi hay sao? Thay đổi mà như thế ấy thì thay đổi làm j chứ?

Nhắm mắt lại, tự dưng thấy cay cay khoé mắt, ôi ước mắt rơi rồi.... Sao tôi lại khóc? Tôi cũng k biết nữa, chỉ biết lúc này đây tâm hồn tôi rất bình yên, tôi cảm thấy thoải mái và yên bình lắm. Tôi cố lắng nghe, nghe cuộc sống thì thầm, nghe lòng thủ thỉ, nghe tiếng anh vọng về bên tai. Tôi bỗng thèm, thèm đc ôm con bn và dựa vào vai nó để cảm nhận hơi ấm lan toả, tôi thèm trái ổi vườn vừa thơm vừa giòn, tôi thèm nụ cười sảng khoái, tôi thèm cái cảm giác thanh bình khi đi dạo quanh xóm.... Thèm khát thì nhiều mà sao khó thực hiện quá. Càng lớn con ng ta càng phải cố gắng rượt thời gian, k còn những khoảnh khắc quý báu đó nữa, ngày xưa đã là ngày xưa, còn hiện tại vẫn phải đối mặt.....

Nắng, mưa, gió lốc.... cứ thổi từng cơn, sáng nào đến trường cũng có cảm giác như sắp bị thổi bay đi trong gió, tưởng chừng như bão sắp đến rồi. Giá như bão nó cuốn hết cả cái trường ây để đc nghỉ học thì sướng.... Gió thổi lạnnh làm cứ tưởng sắp tết rồi, chưa j đã vội mộng tưởng. Thôi thì phải cố xoá mộng tưởng để đối mặt vs sự thật. Tôi k muốn sống vội vàng như Xuân Diệu, nhưng tôi vẫn đi bởi có bao giờ thời gian dừng lại chờ tôi đâu....
 
T

trinhluan

lâu rồi đấy,cũng không có thời gian mà viết bài trong cái topic tạp văn mà ngày xưa nó nổ rộ như thế. Bạn bè ta đa phần đã đi học hết rồi và không có nhiều thời gian vào nơi đây nữa.
Tự nhiên nhớ rất nhiều....rất nhiều thứ.......... tự nhiên thấy trống vắng, buồn man mác một thứ gì đó, dù không phải là của mình. Nhớ những ngày ý, vẫn đều đặn hàng ngày lên đây..........................nhưng giờ thi không thể.............

tạp văn ơi..........mày cứ đợi bọn ta nhé.............rồi một ngày nào đó, bọn ta lại quay trở về nơi đây thôi!
 
P

phaodaibatkhaxampham

Tạp văn hồi này không phải ế mà mốc ,thương thay cho những tâm huyết một thời
I come back
Cuối cùng cũng về đến nhà , my room , my fa , OMG
 
C

congchualolem_b

khó chịu quá, cứ thấy bức rức trong ng, muốn làm cái j đó nhưng k xác định rõ là cái j....

tối nay trời đầy sao. K biết bao lâu rồi k ngắm sao nữa. Mình đã bị cuốn trôi theo thời gian và k còn nhận ra những giá trị quý báu?? Sao sáng và thật đẹp, ánh sao lấp lánh chứa ngàn ước mơ. Ngày ấy mình vẫn hay ngồi ngắm sao và mỗi khi thấy ánh sao băng vụt qua (hiếm hoi) lại cuống quýt lên mà quên cả cầu nguyện....

Sao của mình nằm ở đâu? cũng k rõ nữa, chỉ biết nó hòa lẫn vào vườn sao trên kia, hệt như những viên kim cương tỏa ra xung quanh ánh sáng kì diệu và hạnh phúc. Ngôi sao nào cũng cố hết sức tỏa sáng để tô thêm vẻ đẹp cho bầu trời đêm, ước j mình cũng là 1 ngôi sao....

Xa xa đằng kia, có 1 ngôi sao nhỏ, cô đơn và lẻ loi, chỉ mình nó đơn độc giữa trời sao. Ánh sáng của nó thật yếu ớt và mỏng manh làm sao, nó có thể bị chìm ngập giữa những vì sao khác. Nó thật đáng thương. Nhưng nó cũng thật mạnh mẽ. Tạo hóa đã bắt nó phải đứng 1 mình giữa thế giới rộng lớn, bắt nó phải nhỏ bé và mỏng manh như vậy đấy, nhưng nó lại k chịu thua, nó vẫn luôn cố tỏa sáng và cống hiến vẻ đẹp của mình cho thiên nhiên....

Gió lạnh thổi qua.... tóc bay trong gió, cảm giác gì đó thật mơ hồ, bỗng dưng muốn nắm lấy nhưng lại k nắm đc, càng muốn nắm thì nó lại càng xa... giá như mình có đôi tay thật dài và thật to để ôm cả cuộc sống, để đc truyền chút niềm tin yêu của cuộc đời, để có thể xóa hết những ưu phiền trong lòng....

Mưa tí tách rơi... trời này mà vẫn còn mưa, những cơn mưa bất chợt càng làm tăng thêm nỗi buồn và nỗi nhớ. Trời sao cũng mờ dần, đâu đó chỉ còn lại vài ánh sao cố gắng hắt chút ánh sáng để k bị chìm hẳn vào vầng mây đen.

Chỉ trog chốc lát thì bị che khuất hẳn, chỉ đôi lúc tỏa sáng rồi lại vụt tắt, tạo hóa có thể tạo ra những vẻ đẹp làm quyến rũ lòng ng nhưng cũng sẵn sàng xóa bỏ nó. Thật đáng tiếc. K có cái j tồn tại mãi mãi, giá như... giá như....

......
 
C

conu

Lâu rồi ko vào đây. Thời điểm ở nghĩa hiện tại mình vào hocmai thì cảm xúc đã khác mất rồi, ko phải là phụ bạc box Văn, nhưng cái ngọn lửa ngày nào giờ đã nguội. Vào đây chỉ để hoài cảm, để nhớ, để nhìn lại, vì 1 phần con người mình đã từng lưu dấu ở đây.
 
Last edited by a moderator:
C

congchualolem_b

chả thấy còn j ngoài những tàn tích còn sót lại. Đổi mới??? cũng k khác j mấy, k ai có thể làm cho nó khác hơn đc. Ng ta đã hứa nhiều, hứa làm đủ mọi chuyện để nó có thể tốt hơn, ấy vậy mà có thấy j đâu????

Vắng vẻ, đìu hiu, thi thoảng mới thấy vài dòng chữ ở đây, đi đâu hết rồi. Khi đến đc 1 nơi nào đó thú vị hơn ng ta lại quên đi nơi đã từng gắn bó, từng yêu mến và xem đó là 1 phần trong cuộc sống của mình. Vậy mà k thấy về thăm????
 
T

tranquang

Con người ta thường nói: "Không có gì là mãi mãi!"

Hôm nay đi làm về ngang đường chợt nghe câu hát: "Tuổi trẻ nào rồi cũng sẽ qua một thời"!

Ta không biết cái thời của Ta đã đi qua chưa? Nhưng chắc chắn 1 điều rằng, những gì dành cho nơi này đã qua mất rồi.

Qua thật rồi!

Nghĩ thấy sao có cái gì đó nhói nơi ngực trái. Tự nhiên thấy giần giật nơi thái dương!

Thỉnh thoảng Ta vẫn quay lại nơi này để làm gì nhỉ? Chỉ đơn giản là nhìn lại những "đứa con tinh thần" của mình đang thế nào.

Hay...

Nói đơn giản như Conu: "Để hoài cảm, để nhớ, để hìn lại, vì 1 phần con người mình đã từng lưu dấu ở đây". Có lẽ vậy!

Chẳng dám trách ai nên cũng mong đừng ai trách ai, đừng ai trách Ta. Tội lắm! Nên nghĩ rằng mọi thứ đều có cái thời của nó mà thôi!

Mỗi người 1 cách nghĩ riêng! Mỗi người đều có con đường riêng! Và cuốn film đời này, mỗi người phải đóng rất nhiều vai mà!

Nên Ta ơi, đã qua cái thời của Ta ở nơi này rồi, và lúc này Ta sẽ vào vai diễn mới, và một phiên khúc mới đang bắt đầu!
 
P

phaodaibatkhaxampham

ngồi viết lên cát hai chữ cô đơn để mãi mong bọt biển cuốn vào đẩy ra xua tan nó .Cô đơn là gì ? đôi khi em tự hỏi mình như thế.Dẫu cuộc sống chộn rộn đến đâu tại sao vẫn không thể ngăn nỗi cảm giác cô đơn trong tâm tưởng , có những giấc mơ xa xưa , những cơn ác mộng chưa muốn tỉnh , liệu em có phạm phải quá nhiều sai lầm trong cuộc sống này .
Nhiều khi em cũng ước có ai đó để gắn bó và san sẻ nhưng ai để em có gan trao trọn trong đó tất cả niềm tin , chúng ta có thể lấy thước đo trọn giang sơn sông núi , nhưng có chiếc thước nào đo được lòng dạ con người thâm sâu , dài ngắn .Có chiếc thước nào đủ để đo độ tin yêu.Bạn nói vs em trong cs phải công bằng , t/y cũng thế .Em cười , nụ cười dễ dàng cho một kẻ ngây thơ.Cs chẳng hề công bằng tí nào và t/y có khi là 100/0 .Có ai đếm được mẹ đã cho bạn bao nhiêu , có ai đếm được người ta đã cho bạn mấy phần và bạn trả lại được mấy phần trong đó .Bạn cứ tưởng mình chính chắn và người lớn ,bạn hãy còn ngây thơ lắm , một vẻ nhìn cứ tưởng dà dặn nhưng thật ra là rất ngây thơ .Con người còn được cái ôm ấp của gia đình .
quả thật em rất cô đơn , cô đơn mà không hiểu vif sao mình cô đơn , nỗi cô đơn trống rỗng , những nỗi buồn do chính bản thân tự tạo ra , dẫu biết thật là bờm như thế nhưng không hiểu vì sao cứ lao đầu đâm thẳng , cứ như con nghiện ko thể ngăn chặn được cơn khát heroin .
Những ngày không có net đúng là sầu tức tưởi , ko thể chán hơn . giờ ko có mạng thi biết làm sao bây giờ hic hic , cuộc đời cứ rơi vào vòng xoáy và vũng lầy của bi kịch , Chán muốn khóc lên được >”<
Nhiều khi cũng không biết gõ lóc cóc trên máy tính để làm gì chắc chỉ là kiếm việc gì đó làm cho quên sầu .^^ Học hành biếng lười .Chiều nay 5h mới chường mắt ra để đón tí ánh sáng còn sót lại qua cả buổi tối tăm vì chỉ lo ngủ ngáy .>< Càng ngày càng tệ , càng ngày càng lười , không biết làm gì để thoát khỏi cái vũng lầy luẩn quẩn này , không biết làm gì để đỡ chán hơn .Học kt đôi mắt chỉ sáng ngời $-$ kiểu như thế ,tẩy não đừng hỏi , nhắc đến vđ dù lớn dù nhỏ cũng cứ hỏi $-$ vậy đấy ! Hư hỏng thật rồi .Mình càng ngày càng sa đà vào những thú vui vật chất .Ôi ! tiền ơi ! tiền ơi
 
T

trinhluan

ngày qua ngày
phố vắng đôi cơn mưa...............
dòng người vẫn cứ đi tấp nập........
ta cố gắng dõi mắt theo bóng người và tự nhiên sửng sốt khi có bóng dáng người quen..............
là người ta ư? ôi không phải..........
Ánh nắng đầu mùa thu không còn gay gắt như ánh nắng Hà Nội... nhưng oi hơn... thỉnh thoảng buổi sáng sớm có đợt gió hơi may se lạnh...
Gió .... không là những cơn gió lạnh của mùa đông.... rét run cầm cập...mà chỉ là những cơn gió mát mẻ... thổi hương cốm đến................
Hà Nội ngày ấy khác giờ ôi sao nhiều thế.....................
Ta thích dáng bóng Hà Nội của ngày xưa, giờ thay đổi quá.............
Ôi còn đâu nữa.....những gánh cốm làng Vòng..... những tiếng reo của bác bán kẹo kéo.............
Tuổi thơ... Hà Nội trong tôi là điều gì đó, yên bình, dẹp đẽ lắm, thanh tịnh lắm.... chứ không ồn áo như bây giờ....
Không ai có thể giữ ôm khư khư quá khứ, mọi thứ phải thay đổi theo thời gian.....
Nhưng tôi ước một lần... ước một ngày nào đó... dù chỉ trong chớp nhoáng... tôi lại được về với tuổi thơ Hà Nội của tôi.... ở nơi đó..................... tôi thấy Hà Nội tôi đẹp đẽ biết bao nhiêu
 
P

phaodaibatkhaxampham

Mệt mỏi là gì ? Mệt mỏi là khi đầu óc xoay lung tung như mớ vũ điệu của mưa .Mơ màng và ảo tưởng , trí tuệ lao xao trước những tri thức đời thường , những tri thức đáng nên phải có mà sao thấy mình thiếu sót vô vàn.Thôi! hãy cứ cố lên, tìm lại chút tự tin cho bản thân như thuở nào ta đã từng như thế.Học hỏi là quá trình phấn đấu không ngưng nghỉ, loay hoay đến khi ngã gục.Ngẩng đầu lên thấy mặt trời vẫn bừng chói ngoài kia, sống trong đời phải biết ngửng mặt, cao đầu em nhỉ ? Cố lên em.Kệ thiên hạ như ngày xưa em vẫn thế.Cố lên em.Mọi tri thức , mọi thứ bao giờ chẳng bắt đầu bằng con số 0 tròn trĩnh.Cố lên em! trong mệt mỏi , trong cái ao mênh mông cs, em sẽ tìm được người để em tin, để khi buồn em có thể bớt cô đơn.Cố lên em! mọi thứ bắt đầu đều bằng từ “không thể”
Đừng chông chênh em nhé , đừng chông chênh khi chưa tìm ra con đường em phải đi , mục đích em hướng tới.Dẫu không khỏi giật mình khi được hỏi “ Em có dự định gì?”.Ánh sáng của tương lai còn chờ đợi em phía kia , xa xôi, em hãy cứ nhẹ nhàng từ từ bước tới , đừng quá băn khoăn,cứ từ từ rồi câu trả lời sẽ đến.Hãy cứ tin cuộc đời em sẽ không thể”ngàn mai gió cuốn chim bay mỏi” như ngày xưa em trăn trở.Cứ tin đi em, có mất gì đâu 2 chữ “lòng tin”.Cái gì em đưa cho cuộc đời , em sẽ nhận lại như thế, và dẫu không nhận lại, em cũng sẽ tự tin rằng mình đã sống chứ không phải đã tồn tại.
Quá khứ đã qua rồi, lâu lắm.hãy để cho quá khứ ngủ yên lành và ngoan ngoãn .Đừng gợi lại chỉ để tăng những niềm đau em nhé .Sao mỗi khi yếu đuối , em lại nhớ về những nỗi đau để đau thêm, hãy để cho những gì em không thể thay đổi được ngủ yên.Dẫu trong hiện tại , hay là một mốc thời gian nào đó, biết “chấp nhận” đi , như ai kia từng khuyên bảo, sao phải nghĩ là “ chịu đựng” cho nó thêm nặng nề tâm trí .
 
C

congchualolem_b

ngày mai mình sẽ bước vào cuộc thi. Con đường phía trước sao chông chênh quá. Mình lúc nào cũng là ng thiếu tự tin, vs mình mọi việc đều khó khăn, mình thường lo sợ và luôn tự nghĩ rằng thất bại sẽ đến vs mình. Dù mọi ng đã khuyên mình rất nhiều nhưng vẫn k khả quan hơn. Ngày mai...vs mình là cả 1 thử thách, phải làm sao để đối mặt??? Nếu như thử thách cũng như việc bước qua 1 hòn đá nhỏ thì sẽ dễ dàng lắm. Nhưng thật đáng tiếc, cuộc đời k hẳn chỉ là 1 hòn đá, mà là cả 1 tảng đá chắn trước mặt mình, phải tìm cách phá vỡ nó và bước qua để tiếp tục đi về phía trước....

Sẽ k phải bận tâm thế này nếu như thầy k quá chu đáo và tận tình vs mình như thế. Thầy đã làm rất nhiều vì mình, mình k muốn làm thầy thất vọng, nhưng để thầy hãnh diện và tự hào thì cũng k phải chuyện đơn giản. Làm sao mình có thể bước qua hàng chục đối thủ nặng kí để đạt thành tích cao, làm sao mình có thể giữ đc bình tĩnh và định hướng đc bài làm. Chính sự thiếu tự tin càng làm mình trở nên bối rối hơn. Mình cần 1 cái j đó, 1 cái j đó tiếp thêm nghị lực và sức mạnh cho mình vượt qua ngày mai... Chưa phải là chính thức nhưng nó vẫn làm mình cảm thấy chóng mặt, áp lực căng thẳng và thấy mọi thứ xa vời quá.....

Mình thèm.... thèm đc bước dưới mưa.... thèm cảm giác bình yên.... lúc nào mình cũng cần bình yên nhưng chưa bao h đc bình yên thực sự... Mọi thứ cứ cuốn lấy mình, ai cũng vây lấy mình, cái j cũng là mình, tại sao luôn phải là mình mà k phải là ng khác???? Mình sợ lòng tin của mọi ng dành cho mình, vì cứ mỗi lần như vậy thì mình lại càng làm họ thất vọgn nhiều hơn. Mình biết k phải dễ để có đc lòng tin ở ng khác, nhưng mình k bik làm cái nào để đem về cái vinh quang ấy cho mọi ng. Nó k còn là đam mê và là mục đích phấn đấu của mình nữa, mình đã chuyển đối tượng, nơi mà mình muốn đến là 1 nơi khác.....

Cơn gió nhẹ thổi qua... gió ơi... xin hãy nói tôi nên làm j bây h?!

Tôi vừa viết về cánh hạc giấy, tôi đã nói ai cũng có 1 cánh hạc giấy, chỉ cần biết tự tin, dũng cảm và có lòng tin yêu thì sẽ làm đc ước mơ.... Nhưng tôi lại k làm đc như thế, quả là viết thì dễ mà làm thì khó.... Ng ta sẽ trách tôi nếu tôi chỉ biết nói suông mà tôi lại k làm đc.... Chả biết làm sao cả....
 
C

congchualolem_b

chán wa...k biết nên làm j nữa... sáng nay không làm đc j cả.... ngày mai lại thêm 2 thử thách nữa phải bước qua... liệu có bước nổi k.... tôi ơi....

nhớ mày quá Thảo àh.... tao muốn nghe mày hát lắm, giờ này chắc mày đang ngủ ngon lắm.... lâu rồi tao k đc gặp mày, k đc tâm sự cùng mày. tao buồn lắm Thảo àh, anh em bn bè đều đi hết rồi, ai cũng từ bỏ onl, tao k bik phải làm sao nữa, chỉ còn lại mình tao, tao nhớ lắm, tao nhớ những ngày mới quen nhau, dù là bị té nhiều nhưng vẫn vui lắm....

Tạm biệt anh sp4m... lại thêm 1 ng nữa ra đi. Em vs anh tuy k thân nhau lắm, nhưng mà anh rất tốt vs em, lời cuối anh nói: k có ai đừng để ai ăn hiếp nữa....". Em không thể hung dữ vs ng khác đc, ng ta có ăn hiếp em cũng đành chịu.... em chỉ mong anh đừng onl nữa, lo mà làm lại, lấy lại những j đã mất đi....

anh ku to, đã mấy tháng k găp anh, chắc anh đã đi làm rồi, em vẫn nhớ anh lắm, những lần em chọc anh, anh em mình giỡn nhau vui wa mà..... Trong tất cả anh em, em thấy có anh là thẳng thắn nhất, anh k bận tâm ng khác nghĩ j, anh chỉ nói những j anh nghĩ, em mến anh ở cái tính đó. Em hi vọng ước mơ nhỏ bé của anh sẽ đc thực hiện, anh sẽ có 1 mái nhà nhỏ vs ng mà anh iu.....

Bụt, 5k, OZ, PZ, Tyn.... nhớ mọi ng wa, lâu rồi k gặp mọi ng, ai cũng đi hết, giờ em về nhà cũ, k còn ai nữa cả, buồn lắm anh chị ơi, em nhớ giọng hát của anh Cóc, em nhớ giọng nói dễ thương của pé Tyn.... Nhưng biết bao h đc gặp lại mọi ng, cùng sum họp và hát hò như xưa....

Cháu nội, cháu cố.... 2 đứa cháu yêu của bà, bà nhớ cháu lắm, cháu trốn mọi ng, bà cũng k ép buộc cháu, cháu có tự do của mình, cháu hãy sống theo cách mà cháu muốn. Có ai ăn hiếp cháu thì cứ Pm bà, bà sẽ xử nó cho cháu xem :-w bà của cháu chiến đấu cũng ghê lắm ;))

Hoạ mi, pé xù :( nhớ 2 chị em mày quá đi thôi. Những lúc tao buồn, 2 chị em mày luôn ở bên tao, tao cảm ơn 2 chị em mày lắm, 2 đứa mày thực sự rất tốt. Tao hi vọgn mọi điều tốt đẹp sẽ đến vs mày....

SS Bad, anh Nhok.... chúc anh chị vui :) đừng có trách em sao mà đi mà k nói chào tạm biệt nha, em k muốn lại vào nhà cũ, rồi luyến tiếc, rồi k thể đi nữa....

Chú iu :X lâu cháu hok găp chú, k bik chú có bị gãy cái chân nào hok nữa :( chú già cả rồi, đi đứng cẩn thận nha ;)) Cháu cám ơn chú nhiều lắm, chú rất tốt vs cháu,\ chú luôn c cho cháu nhưữg lời khuyên tốt nhưng mà chú lanh wa, cháu cãi hok lại chú _._!

Tạm biệt mọi ng, tạm biệt ngôi nhà 17, em sẽ về thăm mọi ng :) 1ngày nào dó k xa đâu :) pé chuột vẫn là em út :)
 
T

trinhluan

gió đã về, mang theo chút lạnh buồn man mác.
Cũng vào một buổi chiều thu như thế, tôi đã cảm nhận mùi hương thoảng bay của mái tóc em.....
Ta vẫn tay trong tay đi giữa con đường đầy hoa sữa..................
Buổi chiều thu ấy...................có hai đứa học sinh đạp xe lòng vòng dưới những tán cây của Hà Nội...........hạnh phúc lắm khi hoa sữa nở............một mùi hương quyến rũ.............và môi mấp máy mở những lời nói thương yêu đầu tiên..........
Gió đã về mang theo những cảm giác.............giờ trống vắng, cô đơn, lẻ loi trên con đường năm nao......Gió! Gió cứ vương vấn điều gì! Gió cứ quấn quít điều gì!
Bên tai em là tiếng anh nói với em phải không gió ơiii!
Gió! Gió hát bên em thầm thì! Gió hát bên em điều gì!
Cho em nghe lại tiếng anh yêu đang kề bên gió ơiii!
Gió! Có nghe chăng từng đêm! Nổi đau như dày thêm! Thời gian ơi! Một lần thôi!
Em muốn nghe thêm một lần nữa anh nói rằng “Anh rất yêu Em!”


=>gió đã đi về rồi, còn một người kia có bao giờ trở lại về phía bên tôi...........
vào một buổi chiều thu ấy, người ra đi và đến giờ này không bao giờ quay lại bên tôi....................
Đợt gió năm nay khác xa lắm đợt gió năm nào, không còn sự ấm áp bên tôi, không còn đùa giỡn với tôi, chỉ còn tôi với cơn gió ấy..........
Anh hứa rồi sẽ vẫn mãi bên em dù sông cạn!
Sẽ vẫn mãi bên em dù núi mòn!
Giờ thì sông vẫn còn! Giờ thì núi vẫn còn! Mà sao hình anh tan như khói mây!
Đếm ngoài trời có những ánh sao băng vội qua thềm
=>Mượn những lời bài bài hát gió, gửi đến nơi kia..............và anh nói rằng"anh rất yêu em"
 
H

htmd_1306

Chậc, lại quay về như ngựa quen đường cũ. Chắc mình đã trở nên ít tính người quá.
Mà cũng không rõ, uống cà phê nhiều vẫn không hiểu..
Thực ra, mình trông chờ cái gì bên ngoài khung cửa sổ.

Ps: FF và Unikey bị điên.:-j
 
C

congchualolem_b

Quá khứ trôi qua đã là lịch sử, ngày mai là món quà của cuộc sống.... Ừ thì mình sẽ sống trọn từng ngày, cố gắng hết mình, nỗi lực hết mình để vươn lên. Ngọn cỏ dại như sao bạc còn có sức sống mạnh mẽ, có thể sống và tươi xanh giữa những miền lạnh giá thì tại sao một con người như mình lại k thể? Mình biết để làm đc điều đó k phải là dễ. Nào là cần tiền, nào là cần năng lực, nào là niềm tin, nào là bản lĩnh.... ôi còn nhiều thứ nữa... và mình biết phía trước k chỉ có thế, mình chỉ có thể dự đoán đc 1 phần của tương lai chứ sao làm sao hoạch định đc tất cả trong đầu mình....

Nhưng mỗi khi nhìn ra cửa sổ, nhìn thấy chú chim non đang cố vươn lên mà sống, thấy những chồi non đang cố hết sức sống trọn vẹn từng ngày.... mình tự nhủ... mình là 1 ng, mình có nghị lực thì sao mình lại k thể làm đc như vậy?? vậy hoá ra mình còn kém cỏi hơn cả những thứ vô tri....

Tạp văn đã k còn là tạp văn như ngày xưa nữa, k còn mấy ai ghé vào đây, nó đã vắng hơn nhưng mình vẫn xem nó là ng bn iu quý nhất, là nơi mình có thể sống trọn vẹn như từng từ.

Mai gắng lên!!!!
 
Top Bottom