B
barbieflower
- Dừng lại đi. Đừng có đuổi theo em nữa~~~
- Sao em không dừng lại đi?
- Dừng lại để bị “sát” à. KHÔNG BAO GIỜ~~~~
Cứ thế tôi xách váy, “vắt chân lên cổ” mà chạy. Đằng sau tôi, Hạ Thất Lăng đuổi theo với vận tốc nhanh không kém.... Huhu... Tôi bắt đầu hối hận vì cái trò đùa “hoàn hảo” của mình sau gần một tiếng đuổi nhau khắp cái công viên này rồi đấy...
Ôi ôi... Cái chân tôi.....
.
.
- Sao anh có thể kiên trì đuổi theo em suốt nãy đến giờ thế hả? – Tôi cố gắng vươn lên rồi tăng tốc thật nhanh khi Hạ Thất Lăng sắp túm được mình.
.
Miệng anh ta cũng "nhỏ" không kém gì miệng tôi :
- Em "đào" đâu ra sức mà chạy “dai” thế????????? Dừng lại mau.
Dừng lại, dừng lại á? Để xem nào...
Trong lúc chạy, tôi nhanh tay “vùi hoa dập liễu” hái một bông hoa bên đườn rồi bứt từng cánh của chúng...
Dừng lại này, không dừng lại này, dừng lại này, không dừng lại này, dừng lại này....
Mà... ặc....ặc... Mình đang làm cái trò gì thế này????????
.
.
.
** **
- Em thua... Em thua... em thua.... – Dùng nốt sức lực còn lại, tôi hét lên...
Thiệt tình, mệt, mệt lắm lắm lắm ấy....
.
.
Mặc kệ cho chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, tôi dừng lại, ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển...
“Vô vọng” rồi, làm sao có thể thắng được “sinh vật” đầy “nội lực thâm hậu”, không biết mệt mỏi này cơ chứ...
.
.
Cũng như tôi, Hạ Thất Lăng di chuyển chậm lại rồi thở lên thành-từng-tiếng.
Hờ hờ...Nhìn là đủ biết, sức lực trên người anh ta cũng sắp bị rút cạn hoàn toàn rồi kìa....
Sau lần này, chắc tôi và Hạ Thất Lăng có thể đi làm vận động viên marathon được rồi đấy.
** ** **
.
.
BINH
- Ui za. Sao anh cốc đầu em....
- Cho chừa cái tội bầy trò đi. Chưa “thịt” em là còn may ấy.
- Đồ....
Ọc.... ọc.....
Tôi giật mình với cái tiếng vừa phát ra. Này này, có phải nó phát ra từ bụng tôi không?
Hình như.... tôi lại đói rồi thì phải....
Mặt đỏ bừng bừng nhìn Lăng Lăng :
- Anh... Em... đói.........- Tôi ngập ngừng
- Hở????????? Em nói cái gì? - Thất Lăng trợn tròn mắt ngạc nhiên
- Ăn nhiều thế mà đã đói????
Haizzz...Biết làm sao được cơ chứ, ai bảo đuổi nhau cả tiếng, bánh vừa ăn cũng chuyển hóa thành năng lượng hết rồi còn đâu.... Đói~~~
.
.
.
Tôi nhẹ nhàng, cúi đầu xuống trả lời :
- Vâng
...
- Đúng là, em chả khác gì con heo con.....
Ọc.... ọc.....
.
.
.
Âm thanh vui tai ấy lại phát ra lần nữa...
Tôi thoáng ngạc nhiên vài giây rồi nhanh bụp miệng lại bằng tay, cố để tiếng cười không bật ra... Khặc khặc....
Nhìn Hạ Thất Lăng, tôi nói :
- Anh... Hình.... hình như bụng... anh vừa réo thì... phải... Haha....haaha
Thôi, thôi rồi... Tôi không thể nào mà nhịn cười được nữa rồi.... Ôi ôi, nhìn cái mặt đầ|n thố|i của Lăng Lăng kìa....
.
.
Không để tình trạng "xấu hổ" của mình diễn ra lâu thêm, Lăng Lăng kiếm cớ:
- È hem... Ừm thì, bây giờ cũng gần 2 giờ rồi... Anh có được ăn nhiều như em đâu.
- Hai giờ á??????? – Giật mình, tôi dơ ngay cái đồng hồ trên tay mình ra xem...
Xời... Đồng hồ đẹp chưa? Hàng hiệu của Ý hẳn hoi nhá
. Mà.... ĐÚNG LÀ GẦN HAI GIỜ THẬT RỒI.... SAO THỜI GIAN TRÔI NHANH THẾ NÀY............
May mà chạy mấy vòng rồi cũng quay về vị trí cũ, nơi “con xe” phân khối lớn của Hạ Thất Lăng “ngự trị” nên chẳng tốn thêm thời gian “quốc bộ” về vạch xuất phát nữa ấy.
Chọn đúng lúc để dừng lại thật.... Mình phục mình ghê...
.
.
Đánh trống lảng sang vài chuyện vớ vẩn khác một lúc, Hạ Thất Lăng “kính cẩn” “mời” tôi lên xe rồi trở tôi đi ăn... Ăn món cay kiểu Trung quốc hẳn hoi nhá.
Chẹp... Nghĩ đến thèm ghê...
Bao lâu rồi tôi không dám động đến món cay rồi nhỉ?
Hừ hừ... Tự nhiện nghĩ lại lại thấy nổi da gà, chắc là tôi không ăn cay từ lúc "nếm" phải bánh-kem-đặc-biệt của thành nhóc “loi choi” kia rồi
....
- Sao em không dừng lại đi?
- Dừng lại để bị “sát” à. KHÔNG BAO GIỜ~~~~
Cứ thế tôi xách váy, “vắt chân lên cổ” mà chạy. Đằng sau tôi, Hạ Thất Lăng đuổi theo với vận tốc nhanh không kém.... Huhu... Tôi bắt đầu hối hận vì cái trò đùa “hoàn hảo” của mình sau gần một tiếng đuổi nhau khắp cái công viên này rồi đấy...
Ôi ôi... Cái chân tôi.....
.
.
- Sao anh có thể kiên trì đuổi theo em suốt nãy đến giờ thế hả? – Tôi cố gắng vươn lên rồi tăng tốc thật nhanh khi Hạ Thất Lăng sắp túm được mình.
.
Miệng anh ta cũng "nhỏ" không kém gì miệng tôi :
- Em "đào" đâu ra sức mà chạy “dai” thế????????? Dừng lại mau.
Dừng lại, dừng lại á? Để xem nào...
Trong lúc chạy, tôi nhanh tay “vùi hoa dập liễu” hái một bông hoa bên đườn rồi bứt từng cánh của chúng...
Dừng lại này, không dừng lại này, dừng lại này, không dừng lại này, dừng lại này....
Mà... ặc....ặc... Mình đang làm cái trò gì thế này????????
.
.
.
** **
- Em thua... Em thua... em thua.... – Dùng nốt sức lực còn lại, tôi hét lên...
Thiệt tình, mệt, mệt lắm lắm lắm ấy....
.
.
Mặc kệ cho chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, tôi dừng lại, ngồi bệt xuống đất, thở hổn hển...
“Vô vọng” rồi, làm sao có thể thắng được “sinh vật” đầy “nội lực thâm hậu”, không biết mệt mỏi này cơ chứ...
.
.
Cũng như tôi, Hạ Thất Lăng di chuyển chậm lại rồi thở lên thành-từng-tiếng.
Hờ hờ...Nhìn là đủ biết, sức lực trên người anh ta cũng sắp bị rút cạn hoàn toàn rồi kìa....
Sau lần này, chắc tôi và Hạ Thất Lăng có thể đi làm vận động viên marathon được rồi đấy.
** ** **
.
.
BINH
- Ui za. Sao anh cốc đầu em....
- Cho chừa cái tội bầy trò đi. Chưa “thịt” em là còn may ấy.
- Đồ....
Ọc.... ọc.....
Tôi giật mình với cái tiếng vừa phát ra. Này này, có phải nó phát ra từ bụng tôi không?
Hình như.... tôi lại đói rồi thì phải....
Mặt đỏ bừng bừng nhìn Lăng Lăng :
- Anh... Em... đói.........- Tôi ngập ngừng
- Hở????????? Em nói cái gì? - Thất Lăng trợn tròn mắt ngạc nhiên
Haizzz...Biết làm sao được cơ chứ, ai bảo đuổi nhau cả tiếng, bánh vừa ăn cũng chuyển hóa thành năng lượng hết rồi còn đâu.... Đói~~~
.
.
.
Tôi nhẹ nhàng, cúi đầu xuống trả lời :
- Vâng
- Đúng là, em chả khác gì con heo con.....
Ọc.... ọc.....
.
.
.
Âm thanh vui tai ấy lại phát ra lần nữa...
Tôi thoáng ngạc nhiên vài giây rồi nhanh bụp miệng lại bằng tay, cố để tiếng cười không bật ra... Khặc khặc....
Nhìn Hạ Thất Lăng, tôi nói :
- Anh... Hình.... hình như bụng... anh vừa réo thì... phải... Haha....haaha
Thôi, thôi rồi... Tôi không thể nào mà nhịn cười được nữa rồi.... Ôi ôi, nhìn cái mặt đầ|n thố|i của Lăng Lăng kìa....
.
.
Không để tình trạng "xấu hổ" của mình diễn ra lâu thêm, Lăng Lăng kiếm cớ:
- È hem... Ừm thì, bây giờ cũng gần 2 giờ rồi... Anh có được ăn nhiều như em đâu.
- Hai giờ á??????? – Giật mình, tôi dơ ngay cái đồng hồ trên tay mình ra xem...
Xời... Đồng hồ đẹp chưa? Hàng hiệu của Ý hẳn hoi nhá
May mà chạy mấy vòng rồi cũng quay về vị trí cũ, nơi “con xe” phân khối lớn của Hạ Thất Lăng “ngự trị” nên chẳng tốn thêm thời gian “quốc bộ” về vạch xuất phát nữa ấy.
Chọn đúng lúc để dừng lại thật.... Mình phục mình ghê...
.
.
Đánh trống lảng sang vài chuyện vớ vẩn khác một lúc, Hạ Thất Lăng “kính cẩn” “mời” tôi lên xe rồi trở tôi đi ăn... Ăn món cay kiểu Trung quốc hẳn hoi nhá.
Chẹp... Nghĩ đến thèm ghê...
Bao lâu rồi tôi không dám động đến món cay rồi nhỉ?
Hừ hừ... Tự nhiện nghĩ lại lại thấy nổi da gà, chắc là tôi không ăn cay từ lúc "nếm" phải bánh-kem-đặc-biệt của thành nhóc “loi choi” kia rồi