Khi con gái giả trai

N

natsume1998

Chiều nay là một buổi chiều bình thường như bao buổi chiều khác...
Trên con đường quen thuộc ấy, với những hàng cây ấy... Ôi, những tòa nhà cao tầng ấy....
Y Nhược đang “tung tăng quốc bộ” đi về.

Nhưng, cảm giác khó chịu đang “bao trùm” khắp cơ thể cô vì 1 điều “bất thường”... Hôm nay.... cô không về 1 mình.

.....

Cậu con trai “dỗi hơi” đang đi sau “áp tải” cô với bộ mặt “hớn hở” nhất có thể chính là Đỗ Phúc.
Điều này lại càng làm cô thấy bực hơn, cô không muốn dây dưa bất kì người nào có quan hệ với nhà họ Hạ.

Không thể chịu đựng được nữa, dừng lại, nhìn Phúc, cô quát:

- Này. Cậu không thấy phiền hả?

- Phiền? Phiền cái gì? – Đỗ Phúc chả phản ứng gì nhiều. Cậu chớp chớp mắt nhìn cô, mặt “ngây ngô” vô (số) tội.

- Cậu.... – Chỉ tay vào mặt Phúc. “Máu dồn lên não”, cô bực lắm rồi nhưng sức khỏe có hạn. Phải kiềm chế, kiềm chế. Cô đổi “chủ đề” khác. – Cậu không đi về cùng Thiện Thiện à?

- À. Cậu ấy nhắn tin nói có việc, bảo tôi về trước rồi.

* * *

- À. Cậu ấy nhắn tin báo có việc, bảo tôi về trước rồi. – Hắn ta lại cười.

Tên này đúng là khoái cười thật. Sao hắn không chịu hiểu ý tôi chứ. Bực mình.
Thôi kệ hắn ta.

- Sắp đến nhà tôi rồi. Cậu dừng ở đây đi.

Tôi quay mặt bước đi sau câu nói của mình. Thật sự, tôi chưa thấy tên nào như tên này. Không biết hắn “ngu” thật hay giả “ngu” nữa. Thật là.....

* * *

Đi được mấy bước tôi bắt đầu thấy choang choáng...

Đưa tay lên trán, Loạng choạng, tôi ngả người sang một bên.

Bộp....

Tôi... không bị ngã?....

Là Đỗ Phúc.... Hắn ta đỡ tôi?

- Này này. – Phúc cuống cuồng hỏi thăm. – Cậu không sao chứ.

Tôi chẳng nói gì, hẩy hắn ra rồi tiếp tục bước. Phiền thật. Đã bảo hắn ta về đi cơ mà.

Vẫn không chịu buông tha cho tôi, hắn cứ đi theo “léo nhéo”:

- Này... hình như cậu lại lên cơn sốt rồi... Này

- Cậu không biết lúc nào nên dừng à. – Tôi quát. – Đừng có tốt với người xa lạ quá.

- Xa lạ? Cậu với tôi đâu có xa lạ. – Đột nhiên hắn ta gù người xuống. – Lên đây tôi cõng cậu về.

- Cõng tôi về à? – Tôi cười khẩy. – Cậu ga lăng với nhầm người rồi.

Tôi quay đi định bước tiếp thì hắn kéo tay tôi lại.

- Cậu đừng bướng nữa có được không?

Bốp.

.....

Cái băng rơi ra, trên má hắn in nguyên bàn tay.... Đỏ chót....

- Cút mau. Tôi không cần ai thương hại. - Tôi “gào” to

Hắn nhìn tôi một lúc. Bộ mặt “hớn hở” kia đã được thay bằng một bộ mặt khác, mang đầy tức giận.

Hắn bỏ đi mà không quên bỏ lại một câu nói :

- Được rồi. Tôi mặc kệ cậu.

Phải rồi.... Đây mới chính là bộ mặt thật của mấy tên con trai như hắn. Quan tâm à? Không có đâu.

Tôi ngồi phịch xuống đất, tựa lưng vào tường.

Một mình như này, mới là cuộc sống của tôi.
Đã lâu rồi, tôi không được ai quan tâm, mãi như vậy cũng thành quen.

Tôi bị như này cũng chỉ tại tôi.... tại tôi hết.... Nếu không có tôi chị tôi đã không phải chết, nếu không có tôi thì bác Hạ đã không phải nằm viện, nếu không có tôi anh ấy đã không thành một người như thế này.... Tôi đang chịu quả báo... Là quả báo phải không?

Cười nhạt... Cái thứ nước mặn chát ấy lại lăn xuống từ khóe mắt tôi. Tôi khóc? Buồn cười thật.....

* * *

- Này... Cậu khóc à?

Giọng nói này.... là Đỗ Phúc... Hắn đứng cạnh tôi bao giờ thế? Tôi... tôi tưởng hắn đi rồi mà....

Cuống cuồng lấy tay gạt nước mắt. Tôi ngước lên nhìn hắn, chối :

- Tôi.... Tôi đâu có.

Phúc ngồi xuống, nhẹ nhàng lấy tay lau khô vệt nước còn lem trên khóe mắt tôi :

- Dù như thế nào, cậu cũng vẫn là một cô gái yếu đuối mà thôi. – Hắn mỉm cười.

Nụ cười, thật đẹp.....

Nhìn hắn. Tự nhiên tôi có cảm giác hai bên má nóng ran....

Vội vàng quay mặt đi. Tôi... ngại...


* * *


Vẫn giữ nguyên nụ cười ấy trên môi hắn dịu dàng :

- Nào... Giờ thì quý cô chịu để tại hạ cõng về rồi chứ. – Hắn quay lưng lại nhưng vẫn ngoái về phía tôi.

Một cảm giác ấm áp lan rộng từ trái tim. Bất giác, tôi cười theo hắn.

Không hiểu ma sai quỷ khiến thế nào, tôi lại ngoan ngoãn leo lên tấm lưng rộng của hắn.... Một cảm giác yên bình.....
 
N

natsume1998

<Quay về với lời dẫn của Ngọc Lam nhá :p >

Tôi và Hạ Thất Lăng dừng lại ở một bờ sông nhỏ cách thành phố khá xa. Hắn kéo tôi xuống xe rồi ngồi bịch xuống bờ cỏ đưa hai tay lên vươn vai :

- Hú....ú....ú.... Lâu lắm rồi mới ra đây. Ngồi xuống đi nhóc con.

Nhóc con? Hắn nói tôi à? Cái đồ “bửn”... Hơn tôi được có 1 tuổi mà lên mặt.

Tôi sút “nhẹ” vào mông hắn:

- Ai là nhóc con hả??? – Tôi gắt

Trái với “mong đợi” của tôi, hắn chả phản ứng gì nhiều. Nhìn tôi, hắn thở phì một cái rồi nằm ngửa ra sau, hướng mắt lên nhìn lên nhìn những đám mây bị nhuộm mầu của hoàng hôn

- Buổi chiều ở đây, bình yên thật. – Hắn nhẹ nhàng nói

Hở????? Lại... lại cái gì nữa đây. Thêm một con người khác trong hắn ư? Tôi chưa nhìn thấy hắn như thế này bao giờ.
Hết loi choi đến lạnh lùng rồi giờ lại trở thành người bình dị. Tên này.... liệu hắn có phải người đa nhân cách không đấy?

Thật là...tôi tự hỏi, đâu mới là con người thật của hắn đây?
Thở nhẹ, tôi ngồi xuống bên cạnh hắn :

- Ừ... Đúng là bình yên thật.

Cứ như vậy, tôi với hắn “nhìn mây ngắm gió” đến tận khi trời bắt đầu trở tối. Nhưng mà, hắn đưa tôi ra đây chỉ để “tự kỉ” với hắn à??????
Chán... Chán thế.... Không thể chịu được nữa rồi....

Tôi tự nhiên nổi cáu :

- Này.... Thế mấy hôm nay anh mất tích ở đâu hả? – Tiện chân, tôi đạp vào người hắn thật mạnh.

- Đau.... – Hắn “rên” rồi lồm cồm ngồi dậy – Làm gì thế? Nhóc muốn ăn đòn à?

- Ăn cái con khỉ mốc. Trả lời mau. – Tôi gắt

Được một lúc, hắn cũng thôi trợn mắt nhìn tôi. Thở dài, hắn nói :

- Vào thăm trại tam giam ấy mà.

- Hở****************************?

Mắt tôi dãn ra hết cỡ, hàm dưới theo đấy mà rơi xuống. Hắn nói cái gì cơ? Vào trại tạm giam á. Ôi.... Sốck.... Tôi bị sốck...

- Hở cái gì? Đậy vào. – Hắn chau mày. – Thì hôm đấy ở trường về, đi giải quyết mấy tên làm loạn chẳng may bị cảnh sát tóm luôn ấy mà.

- Hở??????????

Binh....

- Ui da.

Hắn.... hắn ta cốc vào đầu tôi.....

- Có thôi cái bản mặt ấy đi không hả? – Hắn cáu.

Tên “vũ phu” này. Sao hắn mạnh tay thế. Hix hix.... Tội cho cái đầu của tôi.... huhu

* * *

Tôi ôm đầu nhìn hắn. Hắn cũng nhìn lại vào tôi.... Và bốn mắt nhìn nhau “tóe lửa”.

Rồi đột nhiên tên họ Hạ ấy cười sặc sụa

- haha.... Khặc Khặc.... haha..... – Hắn ôm bụng “lăn lộn” – Nhìn cái mặt của nhóc ngố thật..... haha....

Bộ tên này bị điên cấp mãn tính à? Mà cái gì cơ...

- Anh nói ai là ngố hả tên 7 lạng kia.........- Tôi “vận nội công”, hét “hết công suất”.

Khà khà.... Có hiệu quả rồi... Cuối cùng hắn cũng im được vài giây....rồi lại tiếp tục....

- Kakakaka.........

***

Nhìn... Nhìn cái bộ dạng của hắn kìa..... Grừ....Grừ.... Ta...ta phải dìm hàng mi.....

Tách.... - Tôi đưa điện thoại ra chụp dấu ảnh hắn.

Anh chết với tôi rồi.... Tôi mà đưa cho cái ảnh này của anh loan khắp toàn trường thì anh chỉ có “không còn mặt” thôi nhé.

Tôi vênh lên, khoanh tay nhìn hắn. “Kiêu ngại, oai phong” tôi nói :

- Cười đủ chưa anh.....

- Ừ.... ừ..... – Hắn "nhịn" cườii rồi ngồi ngay ngắn dậy.

- Anh ngoan nhỉ.... – Tôi “dịu dành” khen đểu hắn

Nhìn tôi một hồi.... Và sau hắn đó lại :

- Khị... khị.... Hahaha.......

Tên này.... Hắn bị ngộ cười à....Hắn.... Hắn là cái đồ.....
Mắt tôi trợn ngược, mặt tôi đỏ bừng lên.

- Không được cười. Anh muốn chọc tức chết em đúng không? HẢ****************************? - Tức giận đến "tột cùng". Tôi cũng không biết mình đã hét to như thế nào nữa

- Thôi thôi.... Không cười nữa.... Được chưa

Cuối cùng thì hắn cũng thu hẳn được cái mồm loe của mình lại. Nhẹ cả người.

Hắn mà không thôi cười thì đừng hỏi "Tạ Thiếu gia" này sẽ làm những gì với hắn nhé


***


- Thỏa mái thật ấy.... – Vươn vai đứng dậy. nhìn tôi hắn nói. – Nhóc đi với đối thủ tương lai của mình mà không sợ à? Nhỡ đâu bị bắt cóc thì sao?

Tên này... hỏi thừa. Không sợ thì sao... Nhưng tôi đâu có lựa chọn nào khác... Lúc đấy mà không lên xe anh thì còn đáng sợ hơn ấy.... Hức hức... Tên ác ma bắt nạt trẻ con....

Mà này, hắn nói bắt cóc là sao?
Liệu có phải....?

Cảm thấy có mỗi nguy hiểm rình rập, lùi xa hắn mấy bước, tôi nhìn chằm chằm vào hắn :

- Đừng... đừng nói anh định bắt cóc em nhá.

Hắn hơi ngạc nhiên rồi mỉm cười bước gần đến chỗ tôi.

- Không bao giờ chó chuyện anh trai bắt cóc em mình nhé. – Hắn xoa xoa đầu tôi. – Ngốc thật. Nhóc mà là con gái, chắc anh yêu nhóc luôn mất... Haha.....

Hắn.... hắn nói cái gì vậy..... yêu.... yêu cái gì cơ?

- Này.... Anh... anh nói thế là sao... Em mà là con gái á. – Bị nói trúng “tim đen” tôi “nhảy dựng” lên. – Mà... Yêu cái gì mà yêu.... Em không có bị GAY nhá.....

- Nói chơi thôi mà. – Hắn tỉnh bơ. Rồi đưa tay chỉ vào mặt tôi– Có gì đâu mà mặt nhóc đỏ bừng thế kia. Hahaha.

- MẶT... MẶT EM KHÔNG CÓ ĐỎ....... – Tức mình, tôi mở volum to hết cỡ, hét lên....

- Haha.... Soi gương thì biết. Con trai gì mà như con gái. Haha. – Hắn lại cười “như điên dại”.

- Nói cái gì hả???????

Lơ đi câu hỏi của tôi. Hắn vừa cười nói:

- Haha.... Muộn rồ nhỉ.... Về thôi....haha
 
N

natsume1998


Cốc....cốc....

- Vào đi.....

Giọng nói sắc đá của chủ tịch Tạ vang lên.

Cánh cửa gỗ “nặng trịch” lạnh lẽo ấy từ từ mở ra... Tạo thành âm thanh rợn người.....

Két.......t..........t..........


- Thưa chủ tịch. – Thư kí Kim từ sau cánh cửa bước vào, cúi đầu chào lễ phép. – Chúng ta có một số rắc rối.

- Là cậu đấy à? – Ông Tạ nghiêm nghị nhìn. – Có chuyện gì?

Ánh mắt ấy tựa con dao sắc quét qua người làm thư kí Kim khẽ rùng mình :

- Doanh thu của chúng ta có chút sút giảm. Và.... – Ông ấp úng.

- Thư kí Kim. Từ bao giờ cậu có thói quen nói lấp lửng vậy? – Lại một lần nữa, ánh mắt sắc như dao ấy nhìn thẳng vào thư kí Kim.

- À... vâng.... Một số nhân viên giỏi bên chi nhánh XYZ của chúng ta từ bỏ công ti để đi theo Kim Ánh.

- CÁI GÌ.... – Ông Tạ nổi giận đứng phắt dậy đập bàn... Kìm nén tức giận, ông ra hiệu cho thư kí Kim ra ngoài. – Được rồi.....

- Vậy,tôi đi. - Thư kí Kim cúi đầu tỏ rõ sự tôn kính với chủ tịch Tạ một lần nữa rồi đi ra.....


Cái âm thanh “ken két” ấy lại vang lên. Cánh cửa gỗ ấy lại được khép chặt một cách lạnh lẽo.

Đây là lần đầu tiên thư kí Kim nhìn thấy chủ tịch Tạ nổi cáu. Đi theo chủ tịch gần 20 năm mà ông vẫn không thể hiểu được con người của chủ tịch. Cảm giác trong ông với chủ tịch có rất nhiều.... Tôn trọng.... Tin tưởng.... Kinh sợ.... đủ cả....

“Bà làm vậy là có ý gì đây.... Kim Ánh....”

* * *

Hạ Thất Lăng đưa tôi về đến tận cổng nhà... Đáng lẽ ra bây giờ tôi đang hưởng thụ cảm giác “sung sướng” trên chiếc giường êm của mình rồi mới phải....
Nhưng chẳng hiểu sao tôi cứ đứng ngoài cổng mãi. Một cảm giác bồn chồn lo lắng “bủa vây” lấy tôi.

- AA....aaaaaaaa..... Lam Lam.......

Khẽ rùng mình với tiếng gọi đằng xa xa....

Bộp....

- Lam Lam.... Cậu đây rồi.... – Đỗ Phúc từ đâu chạy đến ôm chặt lấy tôi....

Biết ngay mà.... Cảm giác của tôi cấm có sai.... Lại bị tên cao su này bám dính lấy rồi....
Vậy là tôi lại phải mang cả “cục thịt” này đến tận khi vào nhà nữa à... Huhu... Help.....me....... Ai cứu tôi không??

* * *

Dựng chiếc xe moto phân khối lớn của mình vào gara, Hạ Thất Lăng khó chịu bước vào nhà.

Điều anh lo nghĩ cuối cùng cũng đến... Vừa mở cửa ra anh đã thấy một người phụ nữ sang trọng ngồi xẵn ở sofa đợi mình.

- Con làm gì giờ này mới về. – Người phụ nữ ấy lên tiếng. – Cảnh sát báo con được về cách đây mấy tiếng rồi cơ mà.

Dùng thái độ khinh khỉnh, Thất Lăng trả lời :

- Tôi đi đâu không phải việc của bà. Đừng nhầm lẫn. Tôi không phải con bà

Nói rồi anh bước tiếp, để mặc người phụ nữ ấy ở lại gọi với lên :

- Con như thế thì đến bao giờ ba con mới yên tâm giao cả tập đoàn cho con hả?

.............

Bà ấy là Kim Ánh, mẹ 2 của Hạ Thất Lăng....

* * *

Nằm lăn qua lăn lại trên chiếc đệm êm, Đường Doanh cứ vò đầu bứt tóc mãi....

Cậu đang khó chịu vì chính bản thân mình....

Khuôn mặt ấy... hàng mi ấy... đôi môi ấy....

Trời ơi.... Mấy ngày hôm nay cậu cứ nhớ mãi đến một người con trai... Đó là TẠ THIỆN THIỆN....

“Cái gì thế này.... Cái gì thế này.... Sao cái “mẹt” thằng nhóc ấy cứ xuất hiện ở trong đầu mình thế này.... AAAAAAa..... Chẳng lẽ tâm sinh lí mình phát triển không bình thường? Không... không thể nào.... AAAAAAa....”


* * *

Y Nhược.... Cô ngồi viết nhật kí.... Một nụ cười xuất hiện trên môi cô...

Cô cười.... là một điều hiếm thấy....

“ Ngày... tháng... năm....

Tôi hẹn gặp Vy Vy... và tôi gét con nhỏ ấy.... Nó dám tát tôi.... Cái tát này tôi sẽ không bao giờ quên.
Nhưng, cũng nhờ nó mà tôi được tiếp xúc được với Đỗ Phúc.... Cậu ta cũng thú vị ấy chứ. Nụ cười rất đẹp... Nhưng có chút ngờ nghệch...
Mà lúc chiều, có phải tôi hơi quá tay với cậu ta không... Cũng may, cậu ta không giận tôi....
Tôi có cảm giác bình yên và an toàn đến lạ thường khi ở cạnh cậu ta... Điều này là sao?”

* * *

- Báo với ông ấy... Đây là những gì tao mới biết....

Vy Vy đang đứng ở một góc khuất cạnh nhà họ Tạ, bí mật nói chuyện với một ai đó.

- Em biết rồi....

- Phải thật cẩn thận, nhớ chưa?

- Vâng....

Sau khi người lạ ấy đi khuất, Vy Vy mới yên tâm vào nhà.

Nhưng.....

- Cháu vừa gặp nói chuyện với anh đấy?
 
N

natsume1998

- Vy Vy. Cháu vừa nói chuyện với ai đấy

Vy vừa quay lại thì giật mình trước giọng nói của người đứng trước mặt... Là v.ú Lý.
Cô đứng chết trân, không nói lên lời :

- Cháu... Cháu....

- Ta hỏi cháu vừa nói chuyện với ai?

V.ú Lý vừa hỏi Vy vừa nhìn về phía cái bóng đen đang xa dần. Hình như lúc tên đưa tin vừa đi cũng chính là lúc v.ú Lý xuất hiện thì phải.
Kịp nhận ra điều đó sau một vài giây, cô lấy lại bình tĩnh đáp :

- Là cô bạn Liêu Tịnh cháu kể với bác đấy. – Cô cười rất tươi. Dường như cô đã trở đúng về với vai Vy Vy của thường ngày. – Cô ấy đến hỏi cháu một chút chuyện ấy mà.

- Là bạn tại sao cháu không mời vào nhà. Ông chủ Hạ cũng đâu cấm cháu tiếp bạn của mình. – Bà hơi chau mày nghi ngờ.

- Không có gì đâu bác. – Cô lẩn tránh ánh mắt v.ú. – Cháu vào nhà bác nhé.

Sau câu nói của mình, cô bước đi thật nhanh, bỏ lại v.ú Lý ở sau. Chính hành động lạ thường này của cô làm v.ú Lý có chút nghi hoặc. Nhưng bà cũng nhanh gạt sự nghi ngờ của mình sang một bên. Còn quá nhiều công việc cần bà giải quyết.

>>>

Reng….reng…..reng…..
Bộp bộp
- Ái ồng ồ ết iệt này… oáp… (Cái đồng hồ chết tiệt này.)
Một loạt các âm thanh vui tai vang lên kèm theo tiếng “chử-i rủa” từ cái miệng xinh xắn của “công tử đẹp trai” – Tạ Thiện Thiện.
Vừa ngồi dậy tắt được cái âm của đồng hồ cô đã ngã ngửa xuống giường, ngủ tiếp tập 2. (_ __!)

* * *

- LAM LAM..... CẬU CÓ DẬY ĐI HỌC KHÔNG.........?

- Á.á...á.á.... – Tôi giật mình, bật dậy, hét lên trước tiếng một cái loa phát thanh...

- Hừ. Cuối cùng cậu cũng chịu dậy à?

Vẫn chưa kịp định thần xem chuyện gì vừa xảy ra, tôi chỉ thấy trước mặt , Đỗ Phúc đang chống nạnh nhìn mình.

Hồn ơi.... Mày bay đâu rồi... Về đây với ta.. huhuhu???

- Này này.... – Phúc cúi xuống, đưa mặt xát vào mặt tôi,thắc mắc – Cậu chưa tỉnh ngủ hả? Dậy đi học thôi chứ!
.
.
.
Ngủ ... Ngủ....

Đỗ Phúc...

Chợt nhận ra... Tôi hét lên :

- ĐỖ PHÚC.... CẬU LÀ ĐỖ PHÚC... – Tôi chỉ thẳng vào mặt cậu. – Sao cậu vào được đây?

Cuối cùng thì bộ não tôi cũng chạy xong phần xử lí thông tin...

Phúc “oai phong” hất hất cái “mẹt” lên. (Nhìn cái điệu này quen quen, cậu ấy học ở đâu đây nhỉ?)

- Chậc. Bé Phúc của nhóc Lam thì gì chẳng làm được. Tớ chỉ cần lấy chìa khóa phòng cậu từ v.ú Lý là được mà.

Hở... Cái gì cơ????
Hàm dưới của tôi kéo dãn ra, đập bộp xuống giường...
Sao...sao v.ú Lý lại tiếp tay cho giạc xâm nhập vào lãnh địa của tôi thế này

Mà Đỗ Phúc... Cậu ta định bám dính tôi từ bây giờ à? Tôi đã kịp “uýnh” răng rửa mặt đâu cơ chứ

- Thế cậu vào đây có chuyện gì? – Tôi mếu máo, rưng rưng

Cậu ta tỉnh bơ nhìn tôi với đôi mắt long lanh gắn sao :

- Thì tớ gọi nhóc Lam của tớ dậy đi học mà.

Hừ... Nhìn cái bản mặt của cậu ta kìa. Tại sao các đấng nam nhi xung quanh tôi đều “yêu khỉ” thế này nhỉ >”< ?
Gọi đi học thì đâu cần hét lên như thế chứ....

.
.
.
.

Khẽ liếc đi chỗ khác, mắt tôi đập thẳng vào cái đồng hồ báo thức bung nắp dưới sàn gỗ.
Đi học à...? Lẽ nào... Lẽ nào...

- Này Đỗ Phúc. Bây giờ là mấy giờ rồi. – Để đính chính lại những suy nghĩ của mình, tôi nhìn lên hỏi Phúc.

- 7h kém 20. Còn 20’ nữa là vào lớp đấy.

- Hả****************************???

Vậy ... vậy.. LÀ TÔI LẠI SẮP MUỘN HỌC thật rồi.... Cứ tưởng cái hàm dưới thân yêu không bao giờ còn rơi xuống nữa chứ... Ai mà ngờ tôi vừa thức dậy đã để nó “tiếp đất” những 2 lần.huhu Còn tên “dưa bở chúa” kia, tại sao hắn vẫn còn cười rõ tươi trong kkhi nước sôi lửa bỏng thế này được nhỉ? Đồ vô tình...
.
.
.
Tôi nhảy thật nhanh xuống giường, “lao” đầu vào nhà tắm rồi lại “bay” ra ngoài. ...

Trời ơi.... Còn 20 phút, kịp không đây?
 
N

natsume1998

- Thưa cậu chủ Đường, tôi đã chuẩn bị xe...

Bà quản gia “đứng hình” khi nhìn thấy cậu chủ nhà mình bước từ trên lầu xuống. Bà không tin vào mắt mình. Liệu, kia có phải con trai của ông chủ Đường Minh – Đường Doanh cao ngạo mà bà biết.

- Ừ....... – Đường Doanh mệt mỏi, đưa ánh mắt lờ đờ nhìn bà quản gia.

Đầu tóc bù xù, mắt “gấu trúc”, Doanh lê từng bước mệt mỏi ra khỏi ngôi biệt thự nhà mình....
Cậu “được” như bây giờ cũng là nhờ cả vào cơn ác mộng đã phá giấc ngủ lúc nửa đêm qua.

Trong đầu cậu bây giờ chỉ có 1 suy nghĩ "giản đơn" :- ************........... TÊN KHỐN TẠ THIỆN THIỆN........
.
.Cậu đã mơ thấy gì?
.
.
.
.

* * *

Thật là... Từ ngày về Việt Nam, tôi không được ngày nào yên bình cả. Haizzz. Hết chuyện này lại đến chuyện kia... Có lẽ nào, theo papa về Việt Nam là 1 quyết định sai lầm?

Hôm nay, suýt nữa thì muộn giờ vào lớp. Cũng may tôi chỉ mất có 5 phút để chuẩn bị, 7 phút để đến trường, vậy là còn những 8 phút nữa mới vào lớp. Phù...ù....
.
.
Bước xuống xe với “cục thit” mang tên Đỗ Phúc đang bám bên tay... Nhan sắc của tôi bị giảm sút đáng kể...
Còn đâu cái tên “Hot boy cô độc” nữa hả trời
Thôi thì... đành chấp nhận số phận mà thôi.... Mong chúa phù hộ cho con... hức hức

.
.

Vừa đặt nửa bước chân vào cổng trong sân trường, đột nhiên có một dòng điện chạy dọc sống lưng tôi. Cảm giác nguy hiểm lên tới đỉnh điểm... Theo bản năng tôi nhìn qua liếc lại để xác định xem mối nguy hiểm là gì...

Đưa cái mũi lên “hít hít”... Tôi thấy có một cái mùi...Hình như, là mùi nước hoa của...

- ANHHHHHH................ – Đâu đó vang lên tiếng la “thất thanh”

Uỵch...

Đỗ Phúc bị đẩy ngửa ra sau, đập nguyên cái mông “nhẹ nhàng” xuống đất.
.
Người ôm tay tôi đã được thay thế....
.
.Hix hix
.
Biết ngay mà...Cái mùi nước hoa này... không lẫn vào đâu được... là Triệu Mẫn

Vậy là trực giác của tô hoàn toàn chính xác rồi....


* * *

- Anh... Sao hôm nay anh lại như thế này. – Mẫn lấy tay bẻ bẻ rồi vuốt lại cái cổ áo cho tôi. Mắt rơm rớm. – Anh xem này. Hix hix.... Đầu tóc, quần áo xộc xệch... Sao Thiện Thiện của em lại ra nông nỗi nà chứ.

Hừ... Bà cô này. Làm như người ta tả tơi lắm không bằng ấy. Mới có 1 buổi sáng vật lộn với thời gian thôi mà.

- Anh không sao. – Cố gắng kiềm chế trước Triệu Mẫn...Tôi nhẹ nhàng cười rõ "khả Ố". Với Mẫn Mẫn, tốt nhất là nhường nhịn... Nếu không muốn ngồi dỗ “bà cô trẻ” nín khóc

- Vậy em đưa anh lên lớp nha . – Chưa kịp để tôi phản ứng, cô ấy đã kéo tay tôi đi...

* * *
.
.
.
- Này... Này....này
.
- Này....này
.
- Này...

Bộp...

- Á ... á... á. – Mẫn Mẫn la to....

Một bàn tay kéo tôi lại đằng sau.

Là Đỗ Phúc. Cậu ấy... vừa “nhẹ tay”... đẩy Mẫn Mẫn.... ra khỏi tôi.
.
.
- Cô định đưa Thiện Thiện đi đâu?.... – Phúc trợn trừng mắt lên với Mẫn

Không chịu thua, bà cô trẻ giật mạnh tay tôi về phía mình, mở to volum :

- Đưa đi đâu là quyền của tôi... Ai cho anh dám đẩy tôi hả??.

- Ai bảo cô dám lơ tôi...

- Thế anh là gì mà tôi phải chú ý.

- Là người chứ là gì. Thiện Thiện là của tôi. Ai cho cô giật cậu ấy đi. Hả?????

- Thiện là của tôi.

- Của tôi chứ.

- Của tôi...............

Vậy là cuộc đọ mồm của 2 “bà trẻ” lắm điều xẩy ra một cách rất quyết liệt, không ai chịu nhường ai. Họ “chiến” nhau gay cấn đến nỗi cứ một câu nói lại giật mạnh tay tôi một lần, khiến tôi hết quay sang bên này lại ngoái sang bên kia...

Huhuhu... Ai đưa tôi di với.... Help....

Ngày nào cũng như này thì sống sao nổi đây?????

* * *

- Của tôi chứ.

- Là của tôi.

- Của tôi.

- Của tôi.

- HAI NGƯỜI THÔI CHO TÔI NHỜ....

Lam Lam giật mạnh hai cánh tay của mình ra khỏi hai tên phiền phức kia, cố gắng dùng hết nội công hét lớn.

- Hừ hừ... Tôi là của bố mẹ tôi chứ của hai người ààà.......?????????

Nhìn thấy Lam Lam như vậy, Hai nhân vật kia nép hẳn sang hai bên.
Có lẽ vì dùng quá nhiều nội công nên hai mắt của Lam đỏ ngầu, long sòng sọc, mũi “phì ra khói”....


Bớ người ta.... Lam Lam bị tầu hỏa nhập ma rồi.....
.
.
Một phút... Rồi 2 phút trôi qua... Họ cứ im lặng trong tiếng gió thổi những chiếc lá lao xao dưới đất...
"Bốn mắt" bị lép vế bởi "2 mắt".......
Chỉ đến khi tiếng chuông báo vào lớp vang lên... Lam Lam mới “quay bước ra đi”. Thấy vậy Đỗ phúc nhảy “tưng tưng” theo mà không quên quay lại Plè.... 1 cái :|

Triệu Mẫn đứng chết trân với suy nghĩ : “ Anh ấy... Giận mình thật rồi.....”


* * *


Cuối cùng thì Lam Lam cũng “an tọa” bình yên ở cái bàn cuối lớp 12A...
Cô thở dài với những ánh nhìn “tóe lửa yêu” của mấy bà tám trong lớp... Haizzzz. Trái ngang cho số cô
.
.
.

***

..... Két.............

Âm thanh ghê rợn được tạo ra bởi tiếng cửa lớp mở vang lên ken két khiến ai cũng không khỏi rùng mình.... Mọi ánh mắt “hình viên đạn” đổ dòn về phía tạo ra âm thanh phát ra để “chào đón” sự xuất hiện của người mở ra nó...

Và... Đâu ai ngờ tới.... Người sau cánh cửa ấy chính là “kẻ ồn ào” Đường Doanh

......

Học sinh trong lớp... từng người từng người một... không hóa đá thì cũng sốck đến độ gần ngất xỉu trước sự xuất hiện và ngoại hình lạ thường của Đường Doanh...
Bộ sắp bão hay sao mà cậu ta không đá cửa, xông phi vào lớp???
.
Họ đâu có biết... Cậu ta vừa trải qua một đêm dài khủng khiếp chìm trong địa ngục...
.
.
.
Đường Doanh lê cái thân “hoang tàn” của mình xuống cuối lớp... Và chỉ dừng lại khi...

BINH....


.
.
***

Sự xuất hiện của tên "khỉ vàng" làm tôi sốck hết chỗ nói....
Nói thật thì... Hôm nay cậu ta chả khác gì 1 cái xác khỉ ý lộn... xác di động cả... Đầu tóc bù xù, dây giày chưa thắt và... đáng chú ý hơn cả là cái mắt thâm quầng... Bộ cậu ta bây giờ chuyển từ thích khỉ sang thích gấu trúc hả... Haha

Cậu ta bước từng bước chậm rãi xuống cuối lớp... làm cho tình thế lúc này vô cùng nguy cấp... 2m....1m...50cm.. 10 cm... Và...

BINH.... – Cái đầu mến yêu của cậu đập mạnh vào tường


- Haha haa... – Tôi không nhịn được cười, đứng phắt dậy chỉ thẳng tay vào mặt Đường Doanh. – Đồ ngốc.... Cậu làm trò hề đấy hả... Haha....

Hắn ta chầm chậm ngẩng mặt lên nhìn tôi... Hai con ngươi từ từ dãn rộng ra cùng cái miệng lắp bắp :

- Thiện..... Thi...ệ....n

- Gì thế? – Tôi hãnh diện, hất mặt lên đưa xát vào mặt hắn. – Thấy tôi đẹp trai quá à?

- Thi..ệ..n ...Á...á........á.....

.
.
.
- Á...á........á.....

Đường Doanh quang cái cặp lại, vừa bỏ chạy ra khỏi lớp vừa hét ầm lên....
Để mặc Lam Lam cùng học sinh trong lớp ở lại ngơ ngác chả hiểu gì
 
N

natsume1998


* * *


Với cái mớ ý nghĩ lộn xộn trong đầu, đích đến của tôi là sân thượng.
Cũng chả hiểu sao, khi nhìn thấy Tạ Thiện Thiện tôi lại bỏ chạy nữa. Chả lẽ tôi sợ?
Ặc Ặc... Không bao giờ, Đường Doanh thì làm gì biết sợ cái gì chứ?

Thế thì.... Có lẽ nào là tại cái giấc mơ quái dị hôm qua?
Trời ơiiiiiiiii....Tại sao tôi lại học cùng lớp, đã thế còn ngồi cùng bàn với cái tên y chang con gái ấy thế này????...Chết tiệt...
.
.
.
Chạy “hết sức lực bình sinh”, cuối cùng tôi cũng leo tới sân thượng. Nhưng... chỉ cần nhớ đến cái cảnh trong mơ ấy là tôi lại không tự chủ được. Đá binh cái cửa, tôi hùng hổ chạy ra, hét lên :

- ************A..... Cậu là tên khốn!

.
.
- Này tên kia. Làm gì mà hét to thế? Thất tình à?

Một giọng nữ vang lên “the thé” làm tôi giật nảy. Vội vàng quay lại, tôi hỏi “

- Ai... ai đấy?

- Đến bạn mình còn không nhận ra à? Uống chứ?

* * *

Y Nhược trốn tiết. Cô định bụng mang bia lên sân thượng uống 1 mình nhưng không ngờ mình lại chậm chân hơn Đường Doanh 1 bước. Thấy cậu bạn thân đang “nổi điên” cô chêu chọc làm cậu luống cuống quay lại :

- Ai...ai đấy.

- Đến bạn mình còn không nhận ra à? – Y nhược dơ 2 chai bia lên. – Uống chứ?

.
.
.
.
- Làm gì mà mới sáng ra cậu đã lên đây “xả” thế? – Nhược ngồi tựa lưng vào lan can hỏi.

Đường Doanh ngẩng mặt lên “nhìn mây ngắm gió”. Nhấp một hụp bia, cậu thở dài :

- Haizzz. Cũng chả có gì.

- Không có gì á? Điêu. Không có gì mà cậu lại hét to thế. - Nhược nhìn Doanh nghi ngờ.– Hay là... Thích em nào rồi nhưng lại bị đá chứ gì. Haha

.
.
.
* * *

“Nghe Y Nhược nói đến chữ “Thích”, tôi đờ ra vài giây. Trong đầu tôi bây giờ tự nhiên hiện lên hình ảnh của Tạ Thiện Thiện. Rồi cả cái cảnh cậu ta mặc váy cưới đi cùng tôi vào lễ đường trong giấc mơ hôm qua nữa.... Chả lẽ... Chả lẽ..."

- Này này. – Y Nhược lấy tay huơ huơ qua mặt Đường Doanh. – Cậu sao thế?

- Hở hở. – Ngơ ngác, cậu nhìn cô với bộ dạng ngây thơ vô (số) tộ, hỏi . – Cậu nói gì?

Nhìn bộ dạng của Đường Doanh bây giờ khiến Y Nhược không khỏi buồn cười. Cô đưa hai tay lên bụp miệng rồi phá lên :

- Haha.... Tên khỉ tóc vàng nhà cậu làm sao mà đỏ hết cả mặt kia.... Bị tớ nói chúng rồi chứ gì? Haha....
.
.
.
Bị chọc đúng tim đen nhưng tôi vẫn “sừng cổ”, “gằn giọng” lên cãi :

- CÁI RÌÌÌÌÌÌ..... TỚ ĐÂU CÓ THÍCH.... - Tôi dừng "bắn" người lại.

Suýt thì chết. May mà nói thêm ra 3 chữ "Tạ Thiện Thiện" nữa không thì toi với bà cô này.

Vậy mà, thấy bạn mình như thế, Y Nhược vẫn không chịu tha cho tôi, vẫn vừa cười vừa "tấn công kịch liệt" :

- Thích ai... Thích ai mà giật mình thế. Hahaha... - Nhịn cười vài giây, Nhược đập "chát" vào vai tôi rõ mạnh. - Này. Chả lẽ cậu thích con trai? Hahhaa.....


...phụt... -

Bia trong miệng bị tôi theo câu nói của cậu ta mà bay hết ra ngoài. Bà cô này càng ngày càng ác. Chọn ngay lúc tôi vừa đưa thêm hớp bia vào mồm là sao.

- Cậu bị dở à? ....... - Tôi cau có.

- Khiếp... Gì mà phản ứng ghê thế tên mê trai... Haha

- NÓI CÁI GÌ HẢ.

"Tớ sắp không kiềm chế được rồi đấy nhé.... Đừng có tấn công tớ nữa con quỷ kia.... >"<."

- Mê trai chứ gì.

- CÁI ĐỒ.... ĐÃ BẢO LÀ KHÔNG PHẢI...........................

- Haha.....

* * *
 
N

natsume1998

- Này.... Nhìn anh Thiện Thiện kìa....

- Wow.... Thiện là số một...

- Đúng đúng... Anh ấy là số 1.... Học giỏi, thể thao giỏi, gương mặt thanh tú... Đúng là hot boy mà... Ôiiii Tớ yêu anh ấy mất rồi...

Có thể thấy bên cạnh sân thể dục ngoài trời, các bà tám đang tụ họp lại, bàn tán sôi nổi. Họ vừa chỉ chỏ vừa reo hò ...

- Xìììì... Cậu nói đúng thì đúng thật ấy, nhưng mà anh Thiện đẹp như con gái ý.... Còn vẻ con trai phải nói đến anh Đường Doanh với anh Đỗ Phúc kia kìa. Đường Doanh thì có vẻ đẹp hoang dã, còn Đỗ Phúc thì mang phong thái thư sinh.... Ôiiiii... Tớ sắp chết vì họ mất....

- Không... Tớ gét Đường Doanh. Cậu ấy thô bạo lắm. – Một bà tám lên tiếng “phản bác”

- Xời...Các cậu chả biết gì cả. – Bà tám còn lại dơ tay chỉ chỉ. – Nhìn các anh đang đá bóng phía kia kìa....
.
.
- Á...á.............á.... ANH HẠ THẤT LĂNGGGGGGGGGGGG......

- Thân hình cân đối... Khuôn mặt đẹp như tranh.... Anh ấy còn là thủ lĩnh lạnh lùng của Black nữa chứ....Anh ấy mới là số 1.

- Đúng đúng. Cậu nói đúng.... Anh ấy mới là vua trường ta. Mà nghe đồn thực ra anh ấy phải ra trường rồi nhưng 2 năm trước không may gặp tai nạn phải nghỉ nên năm nay học khối 12 đó....

- Ôi. Thật vậy à..... Hix... Tớ thương anh ấy quá đi mất.
.
.
.

Hôm nay là ngày đặc biệt. Trường XYZ.. dành ra 2 tiết của 2 lớp thể thao để tuyển chọn thành viên cho đội bóng đá và đội bóng rổ đại diện trường đi thi đấu giải quốc gia.
Vậy mà hội bà tám cứ ra sức suýt xoa nói về vẻ đẹp của các HOT mà không thèm để ý xem lí do tại sao họ lại tập chung có mặt ở đây... (_ _!)


* * *

Tạ Thiện Thiện vừa đứng vừa thở “phì phò” trong sân.
Haizzz. Đừng tưởng “cậu” thở vì mệt nhá, “cậu” đang “thở dài” vì những ánh nhìn say đắm ngoài kia kia kìa
.
.
.
Mải “Thả hồn theo mây”, “chàng” Thiện nhà ta không thèm để ý xem xa xa trên trời cao, một vật thể lạ đang rơi vèo vèo tới với “vận tốc ánh sáng” mà đích đến của nó là.....
.
.
Tình thế bây giờ vô cùng nguy cấp... Càng ngày “vật thể lạ không rõ tên” ấy càng rơi xát lại gần Thiện Thiện... Và..và..và

BINH...

Lịch sử đã lập lại....Mọi chuyện diễn ra thật quen thuộc...
Chả lẽ, cuộc sống của Lam Lam ở quê nhà chỉ toàn “dẫm vỏ chai” với “chọi đầu với bóng” à

.

* * *

BiNH....

Hình như có cái gì vừa rơi chúng đầu tôi hay sao ấy nhỉ?
.
.
Ồ..... Một quả bóng lăn dưới đất...Thì ta là nó à.

Mắt trợn ngược, mặt đỏ bừng, mũi “xì khói”, tôi “vui” đến nỗi gào ầm lên :

- ĐỨA LÀOOOOOOOOOO............

BINH...

Ấu zề...
Lại thêm 1 quả bóng rơi từ trên “nhẹ nhàng” “hạ cánh” xuống đầu tôi lần nữa.
Và lần này thì còn kèm thêm cả cái giọng “dễ mến” quen thuộc vang lên :

- Là em trai anh mà chưa chi đã đứng thở rồi á?

Hóng theo nơi phát ra tiếng nói, tôi ngẩng đầu lên....

Ồ..... “Xuống Bảy Lạng” (Hạ Thất Lăng) đấy hở :

- ANH LÀM CÁI TRÒ GÌ THẾ HẢ? – Không kìm được “xúc động” tôi “văn volum” hết cỡ, tay chỉ thẳng vào con “khỉ đột” đứng trên hàng rào

* * *

- Ôi.... Hạ Thất LĂng....Nhìn điệu cười nửa miệng của anh ấy kìa.

- Ôi ôi... Anh ấy đang đứng trên hàng rào kia... Oai chưa...

- Nhìn Tạ Thiện Thiện.... Anh ấy bị chọc tức... trông buồn cười thật ấy...

Này này... Tai tôi thích lắm đấy nhé mấy nàng kia...
Đưa ánh mặt “chan chứa yêu thương” hình “lựu đạn” liếc mấy bà tám đang sôi nổi bên ngoài...Tôi những mong mấy bà cô lắm điều ấy biết thân mà rút...ai ngờ....

- Ôi... Anh Thiện ấy nhìn tớ kìa..... Tớ ngất mất thôi.....

Oh my god Người sắp ngất là tôi này.... Lậy hồn, bó tay mấy cô nàng hám trai
.
.
.
- Nhìn đi đâu thế nhóc?– Thất Lăng nhếch một bên mép lên. – Tập đi. Đừng đứng thở nữa.....

BING.....

Ố là lá....

Lần.... lần .... lần thứ 3 rồi đấy.... Tên...tên khốn kia....
.
.
100% lửa giận trong tôi nổi lên.... Tức mình, tôi gom hết 3 quả bóng ném thẳng vào con monkey đang “ngổ ngáo” đứng trên rào...

Hắn loạng choạng, trượt chân, ngửa ra sau.

- Á...á....Ngã chết mất. – Thất Lăng la lên....

- Haha.... – Tôi nhe hết cả răng lẫn lợi ra, cười “trong sung sung sướng”. – Cho chết cái tội chêu bổn công tử nhé!

Nhưng... Nụ cười trên môi tôi nhanh “tắt ngóm” khi tên họ Hạ kia tiếp đất một cách an toàn. Hắn đứng thẳng, cho tay vào túi quần.
Vênh mặt lên, hắn nói :

- Đùa thôi. Anh không dễ ngã như nhóc tưởng đâu nhé.

Nháy mắt 1 phát rồi hắn quay bước ra đi, không thương tiếc lưu luyến gì đứa con gái “yếu đuối” đang tức nổ đom đóm mắt ở đằng sau.
Tên vũ phu.... Mi cứ chờ đấy... Thù này ta sẽ chả cả vốn lẫn lãi cho miiiiiiii.....

.
.
.
- Thiện Thiện... Cậu sao thế....????

Đỗ Phúc từ đâu “hùng hổ” chạy tới hỏi thăm tôi tới tấp.... Đồ... đồ... Đồ Phúc ngố... Sao bây giờ mới đến để người ta bị bắt nạt hả????
Mà... cậu có đến thì cũng chả làm được gì (_ _!) Số mình "sướng" ghê!
 
B

barbieflower

- Ta nghe con với Đỗ Phúc đều được chọn vào đội tuyển bóng rổ phải không?

- Tất nhiên. Người thừa kế tương lai làm sao có thể thua người thừa kế hiện tại được.

Hiện tại tôi đang ngồi trên bàn ăn, dối diện với papa...
Hừ.... Cứ tưởng sẽ được bình yên nghỉ ngơi sau khi về nhà chứ. Ai ngờ khi ăn cơm còn phải đối mặt với “đối thủ” đáng gờm nhất....

- Ồ. Con nghĩ mình có thể hơn được ta? Haha. – Papa cười thách thức. – Ta sẽ công nhận con hơn ta khi con sẵn sàng chuẩn bị tất cả để thừa kế tất cả. Còn bây giờ con chỉ là một đứa nhóc.

- Papa quá coi thường con đấy. – Tôi đứng dậy đập mạnh xuống bàn. – Rồi papa cứ chờ xem.

Ông ấy thật là.... Dù gì mình cũng là con của ông ấy, vậy mà...

Thôi bỏ đi. Giờ cũng quá muộn. Ông ấy hoàn toàn khác lúc tôi còn bên Mĩ. Haizzzz.

Tôi nghĩ mình không thể ngồi thêm với ông ấy một phút nào nữa.
Mỗi lần hai cha con ở cạnh nhau, papa lại “tăng thêm cân” cho cái “gách nặng” tôi phải gách vác sau này. Chính vì vậy không khí trong nhà lúc nào cũng ngột ngạt.
Tôi còn chẳng thể tưởng tượng nổi cuộc sống ở Việt Nam của mình sẽ như thế nào nếu không có Đỗ Phúc. Mà nhắc mới nhớ, lên “dưa bở” ấy đâu rồi nhỉ?Thiệt tình...

Thôi mặc kệ... Làm gì bây giờ ta?
.
.
.
.
***

- Con đi đâu đấy? Không ăn cơm à?

- Con lên phòng đây.

- Nhớ phải thắng tên con trai nhà họ Hạ đấy. Đừng để mất mặt ta.

Tôi hơi khựng lại khi papa nhắc đến họ Hạ.

A..! Đúng rồi... Tôi còn chưa nghĩ kế trả thù tên Hạ Thất Lăng kia. May quá, papa không nhắc chắc tôi quên mất đấy.
LÊN PHÒNG NHANH NÀO...!!!

* * *

Chờ cho Lam Lam đi khuất, v.ú Lý lên tiếng :

- Lam Lam càng ngày càng giống ông chủ đây!

- V.ú thật là... Con thì phải giống cha chứ. Tôi tin là nó sẽ còn làm tốt hơn cả tôi. Haha.

Ông Tạ cười mãn nguyện. Con gái ông đã trưởng thành hơn rất nhiều từ khi nó thoát khỏi bà chằn ý nhầm vợ ông. Đưa Lam Lam về Việt Nam là một quyết định sáng suốt... Đã đến lúc Tạ Ngọc Lam phải dần đối mặt với mọi thứ rồi.

- Mà ông chủ ...

V.ú Lý đang định nói cái gì đó thì bị ông Tạ chen lời

- Ta biết. Bà ta về đây thì kế hoạch của chúng ta coi như thất bại rồi. Để Lam Lam tiếp cận nhà họ Hạ cũng chả được gì. – Ông thở dài.

* * *

Ọc....ọc.....

Trời ạ... Cái bụng của Lam Lam.... Cô đang “ngồi thiền” tính kế mà nó cứ réo là sao...
MatCuoi%20%288%29.gif

Nếu biết thế này thì vừa nãy kể cả có 10 papa thì Lam Lam cũng phải “chén” cho cái bụng no bằng được.
Đúng là tự mình hại mình mà
MatCuoi%20%288%29.gif

.
.
.
Cốc...cốc...

- Tớ, bé Phúc đây....

Là Đỗ Phúc. Sao cậu lại đến vào lúc Lam Lam đang ở tình trạng này chứ
MatCuoi%20%2818%29.gif
. Đành vậy Lam “chém gió” Đỗ Phúc :

- Tớ đang mệt. Chuẩn bị ngủ rồi.

Nghe thấy Lam Lam nói vậy, ở bên ngoài, Phúc thất vọng “tột cùng”.

- Bây giờ có 8 giờ mà. Cậu ngủ sớm thế. Chán ghê.... – Phúc xị mặt xuống. – Vậy... Cái bánh tớ vừa làm giờ sao đây.

Bánh!? Bánh á?
.
.

.
.


Nghe Đỗ Phúc nhắc đến đồ ăn, mắt Lam Lam “sáng rực lên cả một vùng phòng”. Không cần biết mình vừa “chém” cái gì, cô vội nhảy vội xuống giường ra mở cửa cho Phúc :

- Tớ đây. Hí hí. – Lam Lam cười rõ tươi. Cô chào Phúc nhưng... mắt thì đang long lanh lóng lánh nhìn cái bánh trên tay cậu
MatCuoi%20%2841%29.gif


Chết vì cái tội tham ăn mất thôi(_ _!)...

***

Nhồm nhoàm... nhồm nhoàm...
MatCuoi%20%2840%29.gif


- Này này. Cậu ăn chầm chậm thôi chứ. – Phúc nhắc nhở khi nhìn thấy La, trong tình trạng “Ăn không biết trời đất”.

Cậu thật là... Mang tiếng là bạn thân từ bé của Lam mà chả hiểu gì cả. Lúc cô ăn thì trời có sập cô cũng chả để ý đâu. Hờ hờ(_ _!)
 
B

barbieflower

icon1.gif

- Lam Lam này. Cậu làm gì mà đến nỗi phải nói dối tớ là đang mệt thế? – Phúc nghiêng nghiêng đầu nhìn tôi.

Câu hỏi của Phúc làm tôi khựng lại. Buộc phải kìm hã.m cái “thú vui sung sướng” khi ăn, tôi vận dụng toàn bộ “trí thông minh trời phú” của mình để nghĩ ra câu trả lời thỏa mãn nhất cho Phúc.
Thiệt tình.....Cái tên này sao lại phát hiện ra mình “chém gió” sớm thế?
17.gif

,
,
,
- Hê... hê...hê... – Tôi lấy tay đưa lên “gãi gãi” má. – Tại có một số việc khiến tớ cần phải suy nghĩ ấy mà.

Đây là câu trả lời duy nhất tôi có thể nghĩ ra lúc này.

Thật là.... Tôi còn chả dám tưởng tượng mình bây giờ trông như thế nào nữa
17.gif
..... Hức Hức. Mất hết cả phong độ.
MatCuoi%20%288%29.gif

.
.
.
- Cậu mà cũng biết suy nghĩ á. – Phúc há hốc mồm, trợn mắt nhìn tôi.

BINH...

- Áu ui. Sao cậu cốc đầu tớ?

- Cho chết. Tớ suy nghĩ thì sao hả?

Tôi dơ cao tay, cốc thật mạnh vào đầu Phúc sau hành động và thái độ của cậu ấy. Tên dưa bở này định chọc tôi tức chết à? Hứ.
MatCuoi%20%287%29.gif


- Đâu có.- Phúc mếu máo đưa tay xoa xoa cái quả ổi mọc trên đầu mình,– Tại bình thường Nhóc Lam của tớ sống vô tư yêu đời lắm. Có phải suy nghĩ cái gì đâu. Hix Hix
MatCuoi%20%2861%29.gif


Đấy. Nói thế thì còn nghe được. Chứ dám bảo bổn cô nương đây không biết suy nghĩ là không cso được đâu nhé!
.
.
.

- Mà này, chả lẽ cậu đang tính kế chả thù tên sáng nay à? – Phúc ngây thơ hỏi.

Hở... Trúng phóc.
MatCuoi%20%2820%29.gif
Sao Phúc Phúc có thể nói trúng “tâm địa trong sáng” của tôi một cách chính xác như vậy được nhỉ?

- Ấy... Sao cậu biết. – Tôi sướng nhẩy “cẫng” lên, đôi mắt thì sáng long lanh khi thấy có người “đồng cảm” với mình. – Đúng là chỉ có Phúc Phúc hiểu tớ nhất...

Phúc hơi cúi đấu xuống, cậu liếc liếc nhìn tôi, cười “bẽn lẽn”:

- Hì hì...

Ối trời ơi. Nhìn cái cậu ấy kìa
MatCuoi%20%281%29.gif

.
Đúng rồi, chắc chắn là trong người tôi có sức mạnh làm thay đổi con người rồi. Chứ không tại sao cái “mẹt” bình thường vốn trắng sáng “không tì vết” kia làị biến sắc thành một mầu đỏ chót thế này... Haha.
MatCuoi%20%281%29.gif

Tôi bụp miệng cười vì “người con gái thùy mị nết na” trước mắt mình. Thiệt tình... Dù chỉ nhớ được một phần nhỏ những gì trong quá khứ nhưng... Cái tên Bé Phúc... tôi cũng hiểu được một phần nào khi mình lại gọi Phúc với 1 cái tên hay tuyệt vời đến thế rồi...
MatCuoi%20%281%29.gif


Tạ Ngọc Lam, Tạ Thiện Thiện có khác. Mình đúng là n01...
MatCuoi%20%289%29.gif
 
B

barbieflower


- Haizz... Đúng là tớ đang tính kế trả thù thật. Nhưng mà...

Tôi khựng lại như một phản xạ. Hành động này vô tình đã “kích thích” tình tò mò của ông tướng đang hào hứng kia :

- Nhưng mà sao? – Phúc sốt ruột.

- Ờ ờ thì... – Tôi lấp lửng trả lời Phúc. – Thì tại tớ nghĩ ra nhiều trò quá nên chả biết dùng trog nào ấy mà...

- Thật vậy á?- Phúc reo "toáng" lên. - Giỏi như nhóc Lam cũng khổ thật ấy. hix.
monkey44.gif


- Chứ lại không? – Hất mặt lên, oai phong nhìn Phúc, tôi nói.
.
.
.
May thật, tôi chưa “phun” hết những lời định nói ra. Làm sao có thể để cậu ấy biết tôi chưa nghĩ ra trò gì nên hồn được. Còn đâu thanh danh của người thừa kế cao quý tôi đây.
17.gif


Nhưng mà câu trả lời kia lại làm Phúc tin sái cổ mới chết chứ
MatCuoi%20%281%29.gif


Hố hố...Mình phục mình quá...Cái đầu của người thông minh luôn có hiệu quả vào phúc chót mà.
MatCuoi%20%289%29.gif

.
.
.
- Mà thôi. Bỏ cái vấn đề ấy đi. Tớ cho cậu xem cái này.

Phúc chìa một bức ảnh ra đưa tôi. Vì cái tính tò mò nó ăn sâu vào ra thịt rồi nên chả chờ Phúc đưa tận tay. Giật phăng bức ảnh, tôi cười khè khè :

- Hé hé. Cái gì đấy. – Tôi nhìn Phúc bằng ánh mắt gian nhất có thể.

- Ảnh Nhóc Lam hồi bé đấy. – Phúc vừa nói vừa ghé đầu vào, “liếc” cái ảnh cùng tôi.
.
.
.
Trong ảnh, tôi thấy một thằng nhóc.... Ý quên, là tôi hồi bé.:|
.
.
1s...2s...3s....

Cái gì thế này????????
MatCuoi%20%2820%29.gif
Tôi có nhìn nhầm không????
Tại sao tôi lại có thể....????

- Ai... là người chụp... tớ lúc... này thế? – Tôi xúc động đến nỗi bất động, nói mãi mới lên câu.

- Sao. Cậu thấy đẹp không? – Phúc nhìn tôi đầy hào hứng. – Đây là lúc cậu bật cười khi ngồi xem phim ma đấy. Dễ thương ghê!

HỞ???????? Cậu ấy nói cái gì cơ
MatCuoi%20%2820%29.gif
Xem phim ma mà tôi lại cười lăn lộn dưới đất thé này á. Sốck... Hớ hớ
.
.
.***
- Này Phúc. Những bức ảnh kiểu này, tớ cấm cậu để lộ nó ra ngoài. Không thì..... – Lam Lam lấy tay đưa ngang cổ. – Cậu hiểu chứ?

Câu nói lấp lửng cộng theo hành động của Lam khiến Đỗ Phúc sợ tái mét. Mồ hôi mồ kê chảy “đầm đìa”. Cậu lắp bắp :

- Tại... Tại sao...?

- Lại còn hỏi à? – Lam Lam gắt lên. – Cậu ngố thật hay giả ngố thế? Những kiểu ảnh như này mà lan ra ngoài thì tớ còn mặt mũi nào hả??? Cậu định “dìm hàng” tớ à?Hừ hừ....

“Grừ....Grừ.... Ta...ta phải dìm hàng mi.....

Tách.... Tách...”

Dìm hàng? Dìm hàng...

Một hình ảnh quen quen hiện xoẹt qua tâm trí Lam...

AAA!!! Phải rồi...Chính là nó! Cái ảnh “dìm hàng” chụp lén tên Hạ Thất Lăng lúc ở bờ sông cô vẫn chưa xóa.....

Haha... Lam Lam ơi là Lam Lam. Sao cô không nghĩ ra sớm hơn nhỉ? Chỉ cần nhờ Triệu Mẫn loan cái ảnh đấy ra khắp trường là có thể trả thù được tên Hạ Thất Lăng kia rồi....
Nhờ có Phúc mà cô mới nghĩ ra “kế sách” và cô cho là vẹn toàn này. Sung sướng đến nỗi quên hết những gì mình vừa “đe dọa” Phúc, cô chớp chớp mắt nhẹ nhàng gọi :

- Phúc ới ời....

***

- Phúc ới ời....

Một luồng điện chạy dọc sống lưng tôi khi Lam Lam đột nhiên đổi thái độ.
Vừa làm mặt sát thủ, bây giờ lại gọi tôi trong ngây thơ là sao?....

Cảm giác nguy hiểm “dâng tràn” đầy người... Tôi “run lẩy bẩy” nhìn Lam Lam với suy nghĩ “cô ấy lại toan tính cái gì đây?”.

Bộp....
Đột nhiên một “vật thể” nào đó lao mạnh vào người tôi...

Mải “lang thang” trong đống suy nghĩ lộn xộn, Tôi chưa kịp định thần xem chuyện gì đã xảy ra.....
Chỉ thấy.... Trước mắt ....Lam Lam... Đang ôm mình...
MatCuoi%20%2820%29.gif


- Cảm ơn cậu lắm bé Phúc của tớ!

.
.
.
Sau vài phút, cuối cùng tôi cũng hoàn thành khâu “xử lí thông tin”.
Vẫn chưa khỏi “bàng hoàng”, tôi hỏi trong “vô thức”:

- Này Lam Lam... Sao cậu lại ôm tớ?

- Cậu không nghe thấy à... Hí hí... Tớ đang cảm ơn Bé Phúc của tớ mà.

- Cảm... cảm... ơn á? – Tôi lắp bắp. Cô ấy cảm ơn tôi về cái gì?

.
.
.
Buông tôi ra, Lam Lam nhìn chằm chằm :

- Này. Cậu ngại hở?

Thôi chết... Phải tỏ ra thật tự nhiên mới được.... Không thể để cô ấy nghĩ tôi vẫn là “bé Phúc” của ngày bé nữa....

- Đâu ... đâu có. – Tôi chối. – Tại.....tại...

- Tại gì? – Lam Lam nheo mắt tò mò.

Tôi đưa tay lên bịt mũi :

- Người cậu hôi quá.... Cậu chưa tắm hả?

- HẢ????????? – Lam Lam há hốc mồm ra nhìn tôi. Rồi đăm chiêu. – Mà hình như tớ chưa tắm thật....
monkey36.gif


- Thảo nào... Người cậu toàn mùi hương “quyễn rũ”. Đi tắm đi chứ.
monkey04.gif


- Ừ.... Mà. – Lam Lam Đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi – Này Phúc...

- Ơ... Ơi....


- Cậu còn ở đây làm gì??? Định nhìn trộm tớ tắm hả???. – Lam Lam super soi tôi từ trên xuống dưới. – Hay là muồn tắm cùng tớ

- Hả??? Đâu... Đâu có.

Cậu ấy đúng là thích làm người khác tổn thọ mà. Cứ thay đổi trạng thái liên tù tì... Giật hết cả mình.

- Vậy thì ra ngoài đi nàooooooooo.....

Lam Lam vừa nhảy “tưng tưng” điệu chân sáo vừa kéo tôi ra ngoài....

RẦM!!!
...........

Cánh cừa đóng lại trước mắt. Với Phúc, Lam Lam vẫn vậy, cô vẫn là nhóc Lam ngày xưa, vẫn chưa “lớn” thêm được tẹo nào....
Cậu mỉm cười.... Cô ấy đã deo trước vòng cổ luồn trước nhẫn của cậu rồi....
 
N

natsume1998

- Của tôi chứ... Anh là cái thá gì?

- Này nhé. Tôi với Thiện quên nhau từ bé, cô thì mới đây thôi. Cậu ấy là của tôi mới đúng. Đừng có cãi cùn nhá!

- Cấm đến gần Thiện Thiện của tôi...... Tên kia

Haizzz.... Ở nhà thì chán mà đến trường thì đúng là cực hình. Cứ xểnh ra tí nào là hai ông bà cụ non kia lại cãi nhau dành tôi là sao?

- Này Tiểu Mẫn. – Tôi cắt ngang màn cãi nhau “say đắm” của 2 con người kia. – Chuyện anh nhờ em thế nào rồi?

- Tránh xa tôi ra. – Mẫn gắt lên rồi huých Phúc ra rồi chạy lẹ về phía tôi. Xoay 180*. – Xong hết rồi ạ!

- Này này Thiện Thiện của tớ... Cậu nhờ “Mic” cái gì thế.

- Cái gì mà Míc hả? ĐÃ BẢO ANH THIỆN LÀ CỦA TÔI CƠ MÀ..À..À..À....

- CỦA TÔI..................

Á..á..Cái lỗ tai của tôi....

Hix... Sao số tôi khổ thế này....
Thôi... Cố lên. Sắp chủ nhật rồi. Về lớp cái đã

* * *

- Chào anh! Em có thể ngồi đây được chứ?

Bơ đi câu hỏi của Vy Vy, Thất Lăng vãn ngồi ăn ngon lành trong căng tin. Đành vậy, cô tự kéo ghế ngồi xát lại gần anh.

- Anh là Hạ Thất Lăng phải không? – Vy hỏi. Cô có vẻ không giữ được bình tĩnh với thái độ này của anh ta. – Này này... Anh trả lời em đi chứ. Sao cứ im lặng mãi thế?

- Nói.

Khựng lại sự bực tức trong người mình. Giọng nói của Thất Lăng khiến cô khẽ rùng mình.... Một giọng nói “sắc” như dao.
Cậu khó gần hơn cô tưởng...

- Em muốn tìm hiểu bạn của Thiện Thiện thôi mà.

* * *

- Em muốn tìm hiểu bạn của Thiện Thiện thôi mà. – Tôi cố cười thật tươi với hắn ta.

Nhắc đến tên Thiện, hắn quay lên nhìn tôi ngay. Chả lẽ con bé Lam Lam này đã thân thiết với tên họ Hạ như thế?

- Tìm hiểu? – Hắn ta hỏi cụt lủn, vẻ mặt không biểu lộ cảm xúc gì nhiều.

Bực thật. Nếu không phải vì công việc chắc tôi đã hất nguyên cốc nước vào mặt anh ta rồi....Cười nào..cười nào.....

- Vâng. Bạn ấy là bạn thân của em mà. ^^!

- Cô tên gì?

- Em tên Vy Vy.

- Ừ. Vy.

Thái độ của anh ta là sao thế????

- Mà anh cười đẹp thật đấy! – Tôi nhe răng ra. Cố gắng kiềm chế bản thân mình.

- Cười? – Thất Lăng tỏ ra rất ngạc nhiên.

Giơ điện thoại với cái ảnh “khỉ khô” đang ôm bụng lăn lộn của anh ta ra.

- Đây này.
.
.
.
Mắt long sòng sọc. Mặt chuyển dần sang mầu đỏ.

- CÁI GÌ ĐÂYYYY????? – Thất Lăng “gầm” lên.

- Ảnh của anh. Cái này cả trường đều biết rồi mà.

- Tôi có việc. Cô ngồi đây nhé!

Nói rồi anh ta chạy vội. Thiệt tình... Biểu lộ cảm xúc rồi à? Cũng dễ thương ấy chứ.
Tiếp cận bước 1 thành công!
.
.
.

“Tạ Thiện Thiện..... Cậu chết với tôi....”
 
N

natsume1998

Í...ì..ì.... Sao tự nhiên lạnh hết sống lưng thế này nhỉ?

- OÁch.... xì......

- Cậu cảm à? – Phúc Phúc nhìn tôi lo lắng.

- Không sao đâu. – Tôi xua xua tay.

Cái gì thế này? Tự nhiên tôi thấy bất an lắm. Hay lại sắp có chuyện gì xảy ra.
Ôi noooooooooo.....
.
.
- Này Phúc... – Tôi giật giật tay Phúc. – Cậu nhìn đi....

Phúc ngơ ngác :

- Nhìn á?

- Ừ. Nhìn. – Tôi quay nghiêng quay ngả, nhìn tứ lung tung. – Cậu thấy gì không?

- Tớ đâu có thấy gì đâu.

- Nhìn kĩ xem nào.... – Tôi vẫn tiếp tục xoay đầu, “do thám” xung quanh.

- Thấy...– Phúc đột nhiên reo lên. – AAA...Tớ thấy rồi....

- Đâu. Thấy gì? – Giật mình, tôi quay ngoắt mặt ra nhìn thẳng vào cái “mẹt” Phúc.

Chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt tôi. Phúc cười rõ tươi :

- Mắt cậu có cục ghèn to đùng kìa....

Binh.....

- Ui za... Sao cậu đánh tớ?

- Cho chừa. – Tôi bực dọc.

.
.
.
Đúng là.....đồ Phúc ngố.

Đang định nhờ cậu ta xem xem xung quanh có gì khả nghi không, ai ngờ lại quay ra nhìn cục ghèn trong mắt tôi. Thật là tức chết mất. Hừ hừ...
.
.
- Tớ đi WC chút. Cậu ở lại lớp chờ tớ nhé.

- Ừ.... – Phúc vẫn mếu máo vì cái cốc của tôi.

Mặc kệ cậu ấy. Phải đi rửa mặt rửa mũi cái đã. Nhà wc thẳng tiến. Hí hí.....

* * *

Í....ì.....ì... Tôi lại rùng mình phát nữa. Sao càng đi càng thấy lạnh sống lưng, cảm giác bất an càng lớn thế này.....

Dừng lại. Tôi ngó xung quanh... Hình như không có gì.... May quá. Phù Phù....

- Tạ Thiện Thiện.....

- A...a.aa....a.....– Tôi giật mình hét lên...

.
.
.
- Tạ Thiện Thiện.....

- A...a.aa....a.....

Đột nhiên có một bàn tây đạp mạnh vào vai tôi cùng theo tiếng gọi mang đầy sát khí.
Chả lẽ... Chả lẽ... thần chết đến đòi mạng tôi. Không thể nào....
Nam mô adi đà phật... Nam mô adi đà phật... Huhu

- Thiệnnnnnnnnnnnn..... - Tiếng gọi ấy cất lên một lần nữa.

Tôi run lẩy bẩy, chầm chầm quay lại sau lưng.....

Trước mắt tôi... Một khuôn mặt còn đáng sợ hơn thần chết. Mắt đỏ ngầu, long sòng sọc. Mũi xì khói giống Ngưu Ma Vương. Quanh người tỏa ra một luồng sát khí lớn....Sợ quá... huhu...

- Á.á....á...á...... – Tôi hét lên tập 2.
.
.
.
- Hét cái gì mà hét. – Ngưu Ma Vương kẹp tổ tôi. – Thích chết không hả??????

- Ẹ...Ỏ... a... (Bỏ ra)

- Có hét nữa không???

Hình như... Con Ngưu Ma Vương này là người hay sao ấy.... Cái điệu này chỉ có....
Ẹ...ẹ. CÁi cổ của tôi.
.
.
.
- K...h.ô.....n.g. – Tôi “chật vật” trả lời tên đang kẹp cổ mình – Hạ Thất Lăng.
.
Cuối cùng thì hắn ta cũng bỏ cái cổ thân yêu của tôi ra.

- Có chuyện gì mà anh đến ám sát em thế. – Tôi nhăn nhó, lấy tay “xoa bóp” lại cái cổ của mình.

- Còn giả ngố à. – Hắn đưa một cái ảnh ra. – Cái này là cái gì...
.
.
.
Tôi cầm lên xem..... Hớ.. Thì ra là ảnh con khỉ lăn đất à? đẹp chưa kìa....
.
.
- Cái gì là cái gì. – Tôi bụp miệng. Cố gắng nhịn cười nhìn hắn.

- Thế chẳng lẽ tác giả bức “kiệt tác” này không phải là em?

- Anh... Anh nói cái gì thế. Sao lại là em được...

Tôi chối đây đẩy. Hắn cũng biết đây là bức kiệt tác cơ. Haha.... Mà sao hắn biết là tôi chụp được nhỉ.

- Còn cãi à. Hôm đấy chỉ có anh với em ở bờ sông, không em chả lẽ ma chụp chắc. – Hắn ta tự nhiên nổi cáu lên. – Có khai mau không hay thích bị kẹp cổ....

- Á...á... Em nói... Là em... Được chưa...

.
.
Đang làm động tác tư thế môn võ “kẹp cổ”, Hạ Thất Lăng tự nhiên đứng thẳng dậy. Nhìn tôi chằm chằm với nụ cười gian không thể tả hết.

Lại một dòng điện nữa chạy dọc sống lưng tôi.... Mồ hôi mồ kê đầm đài trên chán. Tôi nhìn thấy hắn đang tiến xát lại gần mình. 3 bước, 2 bước, 1 bước.... 2O cm...

Hắn cũi xát mặt xuống mặt tôi :

- Nhận lỗi từ đầu có phải hơn không?

Oạch..... Tôi “lăng đùng” ra đất.

Cái tên này..... Vậy mà cứ tưởng hắn ta định ăn gì mình cơ. Phù... phù...
.
.
.
.
- Anh đinh tra tấn tinh thần em đấy à. – Đứng dậy phủi phủi quần áo. Tôi “trách yêu” Thất Lăng.

- Tra tấn cái gì. Vểnh tai mà ghe hình phát dành cho em này.

Cái gì cơ??? Tôi trố mắt ra nhìn hắn :

- Hả?? Phạt á??????

- Chứ còn gì nữa.... Sai là phải phạt. Ngày mai như đi học đứng đợi anh ở cổng trường nhé. – Thất Lăng nhìn tôi cười nhẹ.

Nụ cười này.... thật ấm áp .... Quen lắm!...
.
.
.
- Này này. – Lăng Lăng lấy tay hươ hươ qua mặt tôi. – Em nghĩ cái gì thế?

- À à... Không ạ. – Câu nói của anh ta kéo tôi lại hiện tại. – Mà đợi anh làm gì?

- Cứ ra rồi biết. Thế nhé anh đi đây....

Nói rồi tên họ Hạ “té” mất.
.
Cứ thế tôi đứng chôn chân lại với 1 đống thắc mắc. Đợi làm gì??? Anh ta có mưu kế gì đây??
.
.
.
 
N

natsume1998

“Ngày hôm nay thật đẹp.... Trời xanh cao với những đám mây lơ lửng.... Ước gì thời gian người trôi.....

- ĐỢI ANH Ở CỔNGGGGGGGGGGG....................”


- Á......á.......

Tôi bật dậy.
.
Cái...cái... gì thế này.... Thì ra là mơ. Phù Phù.
Cái tên chết dí Hạ Thất Lăng này... Đến mơ ngủ cũng quấy tôi mới chết chứ.... Hừ hừ...

Mà hôm nay, hình như tôi dậy trước cả chuông báo thức thì phải.
Oh my god... Bây giờ có 5 giờ kém . Vậy thì..... Nằm xuống ngủ tí nữa đã. Z..Z..z
*Nằm kềnh*
.
.
.
1s..2s..3s...

Tôi lại bật dậy với cái mắt mở thô lố.

Cái quái quỷ gì thế này????? Sao mình không ngủ được nữa... AAAA.....

* * *

Muốn chợp mắt thêm một tẹo nữa mà không được.... Đành vậy, tôi tự dựng cái thân mình lên, “lết” vào nhà tắm “uýnh” răng rửa mặt rồi thay quần áo. Nhìn cái bộ dạng thảm hại lúc vừa ngủ của tôi kìa. Chán chưa.
.
.
Đằng nào cũng còn nhiều thời gian, đi dạo một chút vậy.
.
.
.
.>>>
Giữa sớm thu, trời se se lạnh, một cô gái tóc ngắn trong bộ váy trắng dịu dàng bước ra từ cánh cửa nhà họ Tạ.
Gió thổi nhè nhẹ, thổi lướt qua từng bông hoa hồng mỏng manh được trồng ngoài sân.... Cô đưa tay với theo cánh hồng đang lơ lửng trong không khí... Rồi từ từ đi ra khỏi cánh cổng lớn..... Dạo phố.
.
Không khí sáng sớm thật trong lành.... Thật bình yên..... Khác hẳn với sự tạp nham đầy bất công trong cuộc sống hàng ngày.
.
.
Rồi cứ thế, cô thả mình vào gió, đưa mắt ngắm những đám mây trắng đang trôi trên bầu trời cao kia....

Và...Không hề chú ý đến chiếc moto phân khối lớn mầu đen vừa đi ngược nhanh qua mình....

***

- Này nhá Tạ Ngọc Lam... – Đỗ Phúc nhìn tôi, quát ầm lên . – Sao cậu dám mặc váy ra khỏi nhà hả. Nhỡ ai nhìn thấy ra thì sao?

- Làm gì mà cậu hét to thế. – Tôi vừa đưa tay lên ngoáy ngoái tai vừa đưa mắt lảng đi chỗ khác. – Sáng sớm như thế có ai đâu mà lo.

Ôi cái lỗ tai của mình. Vừa nãy lúc mới về, bước vào nhà một cái là đã gặp cái bản mặt cau có của Đỗ Phúc rồi. Cậu ấy ca thán từ khi tôi thay quần áo, chuẩn bị đi học cho đến bây giờ. Công nhận nhiều hơi thật ấy....
.
.
- Đấy không phải là vấn đề. - Phúc tiếp tục hét lên. - Tại sao cậu không rủ.... Mà... Mà mác kệ cậu. Tớ ra xe đây. Hứ...

Nói rồi cậu ấy quay lưng, nhấc gót bước đi. Thật là... Tức vì không được rủ đi cùng thì nói luôn đi. Còn bầy đặt lí do lí trấu....

- Thế mai dậy sớm đi cùng tớ nhá..... – Tôi nói với, chạy theo cái tên đang bước đi “hùng hổ” mang cái tâm trạng “dỗi” kia.

Cứ quyết định vậy đi. Mai sẽ dậy sớm tiếp... Chứ không thì... Ôi Ôi cái lỗ tai bị tra tấn của tôi. Hix
 
N

natsume1998

Chờ cho bác tài lái xe đi khuất, tôi mới quay ra chơm chớp mắt nhìn Đỗ Phúc.

- Phúc ới....ời.... Cậu cầm cặp dùm tớ rồi lên lớp trước nhé.

Tỏ rõ sự ngạc nhiên :

- Thế cậu làm gì? – Phúc thắc mắc.

- Tớ có chút việc ấy mà. hí hí.

Cậu ấy thở dài, làm bộ ông cụ nhìn tôi :

- Thế cậu làm gì thì nhanh rồi lên lớp nhé!

- Chiêu chớp mắt này của Triệu Mẫn công nhận có hiệu quả thật? – Tôi lẩm bẩm.

- Hử?

- À không không.... Tớ sẽ lên nhanh. Hí hí.

Nhét cái cặp cho Phúc. Tôi đủn “***” cậu ấy đi cho lẹ.

Xong. Giờ thì yên tâm chờ cái tên “Giảm 7 lạng” kia rồi.
Mà.... đểu nhỉ. Chờ hình phạt của hắn mà tôi lại thấy hồi hộp rồi cả hào hứng mới chết chứ.... Kì thật...
.
.
- Hôm nay tên nhóc này ngoan chưa kìa. Đứng đây đợi luôn cơ.

Một giọng nói “véo von” vang lên châm chọc tôi.
Không thể nhầm được.... Chính là tên Hạ Thất Lăng.
Công nhận anh ta thiêng thật ấy, vừa nhớ đến là đã có mặt ngay.
Anh ta mà “ngỏm” sớm, khéo nhắc 1 cái là hiện hồn về kéo luôn cả tôi đi theo mất.... Eo ơi... Rùng hết cả mình...

- Ê..ê. Thấy anh đẹp trai quá ngẩn ra ngắm à?– Thất Lăng gọi, rồi ném cho tôi cái mũ bảo hiểm. – Lên xe đi.
.
.
.
.
.

***

- Này này... Anh đi chậm thôi. Phóng nhanh quá đấy.

- Cái gì cơ. Nói to lên. Tiếng gió ù to quá anh không nghe rõ....

- Đi chậm thôi.....

- Chậm quá đi nhanh lên á... OK

Vèo.......

- Á.....á.............

Tôi với lấy cái lưng Hạ Thất Lăng, ôm chặt....
Hú hồn. Tí thì bay ra khỏi xe. Mà bộ tên này điếc hả? Bảo đi chậm mà lại phóng xe như bay thì sao?
.
.
.
- Đồ con khỉ... đồ con heo... đồ tai lòi....đồ điếc... – Tôi lẩm bẩm

- HẢ. Em nói gì? Anh không rõ....

- KHÔNG CÓ GÌ.......... – Tôi hét lên rồi vén nhanh cái kính chắn của mũ bảo hiểm xuống.

Bực hết cả mình. Chẳng ai điên mà nói chuyện với anh bây giờ nhá. Không khéo lại nghe nhầm cho xe phóng vèo vèo nhanh hơn nữa thì chết người chứ chẳng chơi....
.
.
Nhưng mà.... cái cảm giác... này.....
.
.
.
- Dừng... lại... – Tôi đập đập vào lưng Hạ Thất Lăng....

- Gì?

- EM BẢO DỪNG LẠI.........

* * *
.
.
.

- ỌE.........E...E................E..

- Đi xe máy mà cũng say. Anh chịu em rồi đấy. Thế mà còn bảo đi nhanh lên. – Thất Lăng vừa vỗ lưng cho tôi vừa than vãn.

- Cái gì chứ.... Ai bảo anh đi nh.... ỌE.........E...E................E..

- Thôi thôi. Cho anh xin. Xong đi rồi nói gì hãy nói.

Sao cái số tôi khổ thế này. Gặp ngay cái tên tai điếc mà lại còn “rung ring” nữa chứ. Không tại hắn tự nhiên phóng nhanh thì tôi đâu có sao. huhuhu Đúng là hình phạt kinh khủng nhất trong đời tôi mà... Khó chịu... quá...

ỌE.........E...E................E..
.
.
.
Cuối cùng thì cũng xong. Tôi “mệt đứ đừ” từ từ đứng dậy.

- Đỡ chưa? Giấy ướt này. – Hạ Thất Lăng nhìn tôi với vẻ hơi lo lắng, rồi xòe ra túi giấy ướt

- Anh kiếm đâu ra cái này thế? – Tôi đưa tay lấy.

- Lúc em đang “vật vã” ở kia anh đi mua chứ đâu. May cho em là gần đây có quán đấy nhé!

- Vậy à? Em cảm ơn. – Tôi cười nhẹ.

Coi bộ anh ta cũng ga lăng gớm nhỉ?
.
.
ỌC....ọc... – Oái.... Cái bụng chết dí. Sao lại réo vào lúc này.

Tôi đần ra. Đưa cái mặt ngây thơ vô (số) tội ra ngố Hạ Thất Lăng.

Anh ấy nhìn tôi, nhìn xuống cái bụng của tôi rồi cười tủm tỉm :

- Thế đói chưa? Đi ăn sáng nhé?

- Nhưng mà.. anh lái chầm chậm thôi nhé.

- Ừ...ừ... Biết rồi khổ lắm nói mãi. Haha... Nhát chết.
 
N

natsume1998

Cách chỗ Tạ Ngọc Lam vừa “đánh trận” không xa, cô và Hạ Thất Lăng đang ngồi trong quán ăn nhẹ nhỏ.
.
.
- Hahaha.... Tại em nói bé ấy chứ. Ai mà nghe thấy cái giọng chim ri của em. Haha...

- Giờ anh còn đổ cho em à... Có mà tại tai anh có vấn đề ấy.

Mọi ánh mắt đổ dồn vào phía 2 con người bất lịch sự kia. Quán đang trong không khí lãng mạn thế này tự nhiên lại có 2 thằng con trai kẻ cười người hét. Thật là... “vô cùng duyên dáng” mà

- Này này. Be bé cái mồm thôi. – Hạ Thất Lăng đưa ngón trỏ lên miệng. – Người ta nhìn kìa.

- TẠI ANH CHỌC TỨC EM ẤY.....

* * * *
- TẠI ANH CHỌC TỨC EM ẤY..... Hừ.
Tôi bực bội ngồi phịch xuống ghế, nhét nốt miếng bánh vừa xúc dở vào miệng. Đấu khẩu với anh ta chỉ tổ tốn hơi rồi được ôm thêm cả cục tức to tướng vào người. Hừ hừ.
.
.
.
- Mà bánh gì ăn chán thế? – Tôi “xả” luôn những suy nghĩ của mình bằng lời.

Lại một lần nữa, mấy “cái” cặp tình nhân kia lại đưa ánh nhìn hâm mộ về phía tôi. Hạnh Phúc ghê......
.
.
- Á... Hì hì... – Đưa tay quơ qua quơ lại nhìn họ, tôi thanh minh. – Không có gì đâu... Mọi người đừng để tâm.

Thiệt tình.... Ngày gì mà xui thế không biết
.
.
.

***


- Chết chưa. Ai bảo làm ồn cơ.

Tôi đưa mắt lườm nguýt cái kẻ vừa phát ra câu nói “đong đầy thân thương” ấy. Hạ Thất Lăng, anh ta không chọc tôi 1 giây không chịu được à?

- Nói thật mà. Bánh ở đây chả ra gì. Không ngon. - Tôi chau mày.

Dột nhiên mắt, mũi, lông mày anh ta “co rúm” vào 1 chỗ tỏ vẻ rất bất ngờ :

- Thế này mà không ngon. Không ngon mà em chén những 4 cái to tướng nãy giờ. .

Nhìn cái “mẹt” của hắn kìa. Bình thường thì trông đã giống khỉ rồi, giờ làm trò lại càng giống đười ươi hơn. Bộ anh ta yêu động vật thế cơ hả? >”<
.
- Không ngon là không ngon chứ sao. Em làm còn ngon gấp trăm lần nhá. Chẳng qua em đói em mới ăn như vậy thôi. – Tôi tua lời một mạch. Không thể chịu nổi cái mặt của anh ta nữa. AAAAAa

- Em biết làm bánh?

- Ừ. – Tôi vênh mặt lên oai phong nhìn hắn.

- Thất á?

- Thật chứ còn gì n.....

Thôi chết... Hớ mồm rồi. :|

- Thế thì đi nhận phạt rồi làm bánh cho anh ăn.

Tôi im bặt nhìn anh ta nhảy điệu “tưng tưng” .
.
.
Chẳng chờ cho tôi phản ứng, anh ta đã kéo cổ tôi lôi đi xoành xoạch....
Thôi..... Đời tôi xong thật rồi. ĐÃ kịp tính kế gì đâu.... huhuhu
 
N

natsume1998

- E phải giết chết anh...........

- Oái oái... Bớt nóng. Có 2 tiếng thôi mà....

- Còn nói à? Đã trốn học còn mất thời gian ở đây.... Huhu... Thương thay cho cái đời tôi....

Tạ Ngọc Lam đang đứng la hét ngay ngoài quán bánh kem. Cô chỉ trỏ “thẳng mặt” Hạ Thất Lăng. Còn anh, anh chả có thể làm gì ngoài bịt tai và “hối lỗi”. Trước mặt anh là “mụ sư tử Hà Đông” cơ mà... Tội nghiệp....

Cũng chỉ vì hai tiếng trước....
.
.
.
- Thiện... Em có thấy ví tiền của anh đâu không?

- Anh ..để đâu... Nhoàm nhoàm... Em biết làm sao.. nhoàm...được.

Cầm cái bánh ga-tô “nho nhỏ” trên tay, “chàng” Thiện nhà ta vừa trả lời Hạ Thất Lăng vừa nhai nhồm nhoàm.
Cô làm anh càng thêm cau có ( Giống khỉ la ó ). Sốt ruột, anh “tự sờ soạng” người thật nhanh, “luống cuống” lục xem cái ví của mình đang chơi trốn tìm nơi đâu.
.
.
- Cậu em đẹp trai thật đấy... Chẹp.... Nhưng mà.... Quán là quán... Chị là người kinh doanh, không thể vì em có nhan sắc mà bỏ qua được. – Bà chủ quán “súp pờ soi” từng mi-ni-mét trên cơ thể Hạ Thất Lăng rồi lên tiếng.

Hờ ờ... Lại thêm được một nhân vật “hám trai”....
“Đẹp quá cũng khổ”... Càng ngày càng phải công nhận câu nói này “chuẩn không cần chỉnh”. .
.
.
.
Bơ đi giọng nói “ngọt ngào” của chị chủ quán, Hạ Thất Lăng làu bàu :

- Này thằng nhóc kia. Cứ đứng đấy mà nhồm nhoàm là sao. Anh mất vì rồi đây này.

- Nhoàm... Mất ví thì làm sao?

- Em giả đần à? Không có ví thì móc đâu ra tiền mà thanh toán cái đống em ăn.

- Kệ anh chứ. Đấy đâu phải vấn đề của em... nhoàm....nhoàm....

- Cái thằng này... Có thôi ngay cái trò ăn uống của em đi không? Anh để em tự thanh toán nhá.

- Ừ... Nhoàm... Mà.. - Dừng lại một lúc, Lam Lam hét lên. - CÁI RRRRỀ...Ề..Ề... ANH MẤT VÍ Á?

Mặt cô biến sắc. Cuối cùng thì cũng chịu hiểu ra tình huống lúc này.(_ _!)...
.
- Đấy. Của em đấy... Em làm sao thì làm. – Hạ Thất Lăng tỉnh bơ, quay mặt đi hướng khác.

- Nhưng mà... – Lam Lam mếu máo. – Em để ví trong cặp rồi... Có mang theo đâu.

.
.
.
Bỗng nhiên "vang đâu đây" giọng nói "kute" của bà chị chủ quán

- Vậy thì hai chàng đẹp trai, làm phục vụ bàn ờ đây hai tiếng trừ tiền nhé.


Không để cho 2 nhân vật chính phản ứng, bà chị “mê trai” đã ném thẳng cho hai “chàng” xui xẻo kia 2 quyển menu rõ là dầy.

Thế là xong.... Không có tiền thì phải chịu thôi.... “Mỗi” 2 tiếng, nhanh không ấy mà
.
.
.
Tình thế bắt buônc, Lam Lam “vác” nguyên bản mặt bí xì xị, lê từng bước nặng nề đi đến từng bàn. Còn cái tên " Giảm Bảy Lạng" kia kìa , khỏi nói cũng biết ảnh toàn chơi độc. Mặt lạnh tanh phục vụ khách bằng cách “phi” menu .... Hờ hờ.
Ấy mà chả giảm đi tẹo khách nào, thậm chí còn tăng vèo vèo cơ. Sao lạ thế nhỉ?.
.
.
.
- Này này... Hai anh kia là phục vụ mới à? Đẹp trai chưa?

- Alo... Mày ơi. Đến đây đi... Ừ ừ. Quán bánh ấy. Có phục vụ đẹp trai lắm

Vậy là Hạ Thất Lăng và Tạ Thiện Thiên nhanh chóng trở tành tâm điềm của sự chú ý với hàng tất sự tò mò của chị em phụ nữ..... <Hãnh diện gớm >

* * *

Hai tiếng “trật vật” đã xong. Hạ Thất Lăng cũng Tạ Thiện Thiên "vác xác" ra khỏi quán.
.
.
.
Nhìn tên nhóc đang bơ phờ cạnh mình, Thất Lăng chỉ biết thở dài.

Anh toan cầm cái mũ bảo hiểm đưa cho Lam Lam...thì.... thật không ngờ... Một kết quả vô cùng "lớn lao"... :|
.
.
.
- Thiện... – Thất Lăng “nhẹ nhàng thỏ thẻ”. – Anh để quên ví trong mũ bảo hiểm...

- Anh nói cái gì cơ?

- Thì... Ví của anh ở đây. - Giơ cái ví lên, mắt Thất Lăng long lanh kèm thôi bộ mặt ngây thơ vô (số) tội....

- Anh quên ví ở đây á? - Lam Lam đập đập tai, cô mong là mình nghe nhầm...

- Ừ.....

- NOOOOOOOOOOOOOOOO...... – Hét lên trong xúc động, Lam Lam không biết nói gì hơn ngoài câu... – EM GIẾT ANH...........

“Bi kịch”.... “Bi kịch” là đây
 
N

natsume1998

Bóng đêm bao trùm...Trong ánh đèn đường lập lòe....Tiếng gió rít cọ xát với lá cây... Tạo lên một âm thanh ghê rợn khiến ai nghe cũng phải rùng mình....
.
.
Trước cánh cổng lớn nhà họ Tạ, một bóng đen đang thập thò.... Rất khả nghi... Bây giờ là 12h đúng...

** **

Trời ơi... là trời... Ai mà ngờ bây giờ đã muộn thế chứ. Nhà mình tắt điện “tối om” hết rồi...
.
.
Trong đầu tôi bây giờ không có gì ngoài suy nghĩ “phải làm gì để đột nhập vào nhà?”.
Định bụng trèo tường...nhưng mà... Cái cổng cao thế này... thì trèo sao hả trời. huhu...
.
.
“Hay là gọi điện cho Đỗ Phúc”... Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu, đã liền bị dập tắt ngay khi tôi vừa cho tay vào trong túi quần...
Điện thoại....Tôi để trong cặp rồi còn đâu..
làm sao bây giờ...làm sao bây giờ...làm sao bây giờ...
.
.
.
.
.

** **
- L...a.....m.... La......m

Một tiếng gọi “run run” văng vẳng đâu đây kéo tôi ra khỏi cái mớ lộn xộn trong đầu... Khẽ rùng mình, tôi quay ngả quay nghiêng tìm kiếm...

Quái lạ. Chả có ai. Mà giữa đêm thế này.... Liệu, có phải là....
.
.
.
- L...a.....m.... La......m

Tiếng gọi ấy một lần nữa vang lên...Tôi đứng chết trân, không dám nhúc nhích, không dám tưởng tưởng gì thêm... Miệng lẩm bẩm “đọc kinh phật”....
Mà... mà chả...chả... lẽ...là....ma thật....
.
.
.
- Này Lam Lam... Cậu còn đứng đấy làm gì vậy, tớ bé Phúc đây mà.. Hêy hêy...

Nam mô a di đà phật....
Nam mô a di đà phật....

Con ma này còn biết giả dạng người thân để hại tôi nữa kìa. Sao số tôi đen thế này hả trời....

** **

Mặc dù sợ nhưng cái bản tính tò mò đã ăn sâu vào da vào thịt. Tôi từ từ quay lại chiêm ngưỡng xem hình dạng con ma ấy thế nào...
.
.
.
Vừa quay đủ 180 độ, mắt tôi ngay tức khắc bị dán vào con ma trước mặt .....
.
.
Ồ....Tôi có thể nhìn rõ đôi mắt mầu xanh với cặp lông mày thanh thanh của nó...Con ma này..đẹp trai ghê
.
.
** **
- LAM...- Con ma đang đứng ở một lỗ hổng trên hàng rào hoa nhà tôi, gọi tên tôi đầy thắc mắc ....

Giật mình sau tiếng gọi “thất thanh” của chàng ma đẹp trai.

- Hở hở. – Tôi ngơ ngác.

Con ma chống nạnh :

- Hở cái gì mà hở. Đậy vào. Cậu định đứng đây đến bao giờ. Có vào nhà không thì bảo đây.

- Vào? Nhà nào?

- Thì vào nhà chứ nhà nào.

Tôi vẫn ngây thơ đưa đôi mắt “nai tơ” chớp chớp nhìn con ma :

- Vào nhà tớ á? Thế cậu không phải là ma à?

- Hả???? Ma nào... Lam Lam ngố bị ấm đầu rồi kìa. Tớ, Đỗ Phúc, Đỗ Phúc đây ạ.ạ.ạ...

- Đỗ Phúc á. Phúc nào nhỉ. AAA.... Đúng rồi...- Tôi reo lên “trong sung sướng” vì cái đầu mình vừa kịp xử lí xong thông tin. - Thảo nào thấy con ma này quen quen... Haha...

Rồi cứ thế tôi nhắm tịt mắt cười khanh khách. Đến lúc mở mắt ra thì đã thấy mình bị Phúc túm cổ kéo đi. Tiện đó Phúc còn khuyến mại thêm cho tôi câu nói :

- May mà mọi người ngủ hết rồi đấy nhá. Chứ cậu về muộn thế này mà bị phát hiện là toi...

Ờ... hớ... Phúc không nói thì tôi cũng quên mất bây giờ là mấy giờ... Hờ hờ.... Cũng lề mề đến hơn 12h đêm rồi còn gì...
.
.
.
.
** **
.
.
.
.
Tôi và Phúc ròn rén, cố gắng đóng thật nhẹ cánh cửa gỗ “to đoành” ấy để không gây ra tiếng động.
.
.
Vừa thở phào nhẹ nhõm khi đã “đột nhập thành công” vào trong nhà....... Tôi đã thấy ánh sáng của đèn chùm bỗng nhiên sáng rực lên, lung linh huyền ảo... Xóa tan hết bóng tôi.... Kèm theo sau đó còn là một giọng nói “ấm áp, nhẹ nhàng” đến rùng mình vang lên... :

- Con ta đi chơi về sớm quá nhỉ?

Xúc động nói không lên lời, mắt tôi “âu yếm” nhìn chủ nhân của giọng nói ấy...Là papa. Ông ấy làm gì mà thức muộn thế này
.
.
.
- Trốn học đi chơi có vui không... – Papa super soi tôi, nhấn mạnh từng tiếng.

Mồ hôi mồ kê tôi cứ thu nhau rơi như mưa... Run run, tôi trả lời :

- V..ui.... L...ắ..m ạ!

- LẠI CÒN VUI NỮA À.... CON CÓ BIẾT BÂY GIỜ LÀ MẤY GIỜ RỒI KHÔNG??????? CÁI CON QUỶ NHỎ NÀY.... – Ông quát lên. – CON NHÌN ĐI ĐÂU ĐẤY? KHÔNG PHẢI LIẾC ĐỖ PHÚC. TA BIẾT NÓ ĐỢI CON NGOÀI “CỔNG HANG ĐỘT KÍCH” NHƯNG NÓ THÌ KHÔNG BIẾT TA CÒN THỨC... HIỂU CHƯA HẢẢẢẢ?????????????

Thôi.... Vậy là đời tôi coi như xong rồi.... Hix hix... Tội nghiệp cái lỗ tai tôi

Chưa bao giờ tôi thấy papa giận như bậy giờ.... Chỉ vừa có ý định liếc Phúc mà papa đã chặn mặt thế này thế này thì làm ăn gì
.
.
.
- Ha...ha... ha... Cháu gái ta đi chơi về rồi đấy à? Nhờ cháu mà ta biết cái “lỗ” thằng con trai ta nó phá rào ra có tên là gì rồi đấy... Haha
 
N

natsume1998

- Ha...ha... ha... Cháu gái ta đi chơi về rồi đấy à? Nhờ cháu mà ta biết cái “lỗ” thằng con trai ta nó phá rào ra có tên là gì rồi đấy... Haha

Tôi ngước lên phía bậc cầu thang....

Một ông lão lưng còng, tay chống gậy gỗ....

Là...
Là...
ÔNG NỘI TÔI...
.
.
.
- Ông nội. Sao ông lại ở đây? – Tôi há hốc mồm.

Ông nội nhìn tôi, rồi cười sảng khoái :

- Ta nhớ cháu gái ta nên về đây không được hả?.... Haha...
.
Điệu cười này... Đúng là ông nội thật rồi...
.
.
.
Tôi nhảy điệu “tưng tưng” lên từng bậc thang để đến chỗ ông nội, Không quên “huých” luôn papa qua một bên.

Hây za... Khiếm nhã, thật là khiễm nhã quá đi. ....
.
.
.
- Ông nhớ cháu thật hả? Ông về mà chả nói trước với cháu gì cả. – Vừa bóp bóp vai ông, tôi vừa nịnh hót.

- Ừ. Nhớ thật chứ sao. Ta ở bên mĩ một mình, không có con nhóc này phá nên cũng buồn lắm...

Nghe ông nói cậy, tôi cười tít cả mắt. Hì hì. Ông nội tôi vẫn vui tính thật ấy. Ở cạnh ông, tôi thật nhỏ bé phải không?
.....
- A...Đúng rồi... – Tôi reo lên rồi đung đung đưa đưa hai tay, làm nũng – Vậy ông có mang đồ ăn gì từ bên Mĩ về cho cháu không ạ?
.
.
- Lam Lam... Con đã đi chơi về muộn còn dám vòi ăn nữa hả?????
*** **

- Lam Lam... Con đã đi chơi về muộn còn dám vòi ăn nữa hả?????

Tim bay viu ra ngoài nồng ngực... Tôi giật bắn cả người khi nghe thấy papa “gằn” lên từng tiếng gọi tôi “trong yêu thương”.

Chả lẽ đây là cách papa thể hiện tình cảm với “con gái rượu” của mình ư?
Còn ông nội, sao ông vẫn có thể giữ nguyên điệu cười “khủng bố” ấy được nhỉ?... Bộ ông cũng thấy vui khi tôi bị mắng ư???????????
.
.
Hix hix hix... Chắc mình phải tham gia chương trình 1000 câu hỏi vì sao mất...
.
.
.
.
** **
Ông nội thở nhẹ:

- Doanh. Con nghiêm khắc quá với con bé rồi đấy. Nhớ lúc con bằng tuổi Lam Lam, ngày nào con mà chẳng trốn đi chơi về muộn y như thế này...

Tôi gật gù theo tường tiếng nói của ông nội...

Thấy chưa. Papa cũng trốn... ... ..


- HẢẢẢẢẢẢ...????????????? – Hạ cằm “nhẹ nhàng” đập “binh” xuống sàn. Tôi trố mắt nhìn ông nội – Ông nói vậy là sao ạ??????????
.
.
.
Ông nội lấy tay chỉ thẳng vào papa:

- Thì hồi bằng tuồi cháu, mặc dù bị ta cấm nhưng papa cháu vẫn trốn đi chơi như thường. Cái lỗ mà cháu vừa vào nhà cũng chính là do papa cháu bí mật phá rào để tiện cho việc đi chơi đấy. Hahaa...

Ông.. ông nội vừa nói gì vậy?....Papa..pa mà cũng trốn đi chơi á?
Liệu... Liệu tôi có nghe nhầm không???

Tôi "đứng hình", không nói thêm được câu nào.
Một câu với tôi lúc này thôi.... SỐCK TOÀN TẬP...
.
.
.
.
Phản ứng của Papa cũng không kém gì tôi. Mắt trợn ngược, mặt biến sắc, papa lắp bắp nói mãi mới thành câu :

- Cha... Cha...Cha... nói.. nói cái gì vây.

Thiệt tình. Nhìn papa thế này, tôi tin chắc có đến 99,9% sự thật trong lời nói của ông rồi.Haizzz...

Papa à, thật là mất mặt quá đi.
.
.
** ** **

Tội nghiệp thay cho papa. Tôi nghĩ kĩ rồi, việc lúc này tôi nên làm chỉ có thể là tiếp tục cùng ông chọc papa.. Oái oái nhầm, thông cảm với papa mà thôi. Haizz...

Đưa bộ mặt kèm theo ánh mắt ngây thơ vô (số) tội, tôi nhìn papa, cất giọng “oanh vàng thỏ thẻ”, nói :

- Con hiểu mà papa.... – Tôi che miệng, cố nén cơn cười để không bật thành tiếng. Khị khị...

- Con... Con thì biết cái gì. Về phòng ngayyyyyyyyyyyyyy...............

Hahaha... Papa cáu rồi kìa. Chuồn thôi chuồn thôi....
.
.
Nghĩ là làm, tôi chạy vèo vèo về phía phòng mình.

Mà quên. Cho tôi gửi lời cảm ơn đến ông nội nha.
.
.
.
.****
.
.
.
Mở cửa, tôi bước nhanh vào phòng, Thả mình cuống giường, tôi suy nghĩ

Ngày hôm nay, quả thật có quá nhiều chuyện xảy ra.

Nói thật thì... đây không phải lần đâu tiên tôi trốn học, nhưng thật sự... chưa bao giờ tôi được thoải mái như hôm nay... Hì hì. Hạ Thất Lăng, đi chơi cùng với anh ấy công nhận vui thật ấy.

Mà này này... Đừng nghĩ tôi công nhận tên họ Hạ đấy là anh mình nhá. Tại.. tại hắn ta bắt ép tôi gọi là anh, dần dần rồi thành quen miệng thôi.

..
..
..
** ** **

- Này tên nhóc. Còn định đứng đấy tự kỉ đến bao giờ đây?

- Anh nói thì dễ nghe lắm ấy. Phải biết quý trọng thời gian chứ. Hức hức... Hai tiếng... Ôi hai tiếng của đời tôi....

- “Zời” ạ...Đi... Đi mau....

Nhìn cái “rễ” đang mọc dần dưới chân Lam Lam, Hạ Thất Lăng thở dài. Anh buộc phải túm cổ cô quẳng lên xe... Thật là.... Chính cô mới là người đang không biết quý trong thời gian kia kìa...
.
.
.
** ** **

VÈOOOOOOOOOOOO..................

- Á....Á.....Á...................Á................

Một màn phóng xe đẹp mắt vừa diễn ra. Chỉ vì tâm hồn treo ngược cành cây mà Lam Lam không chịu để ý xem vài giây trước đó Hạ Thất Lăng đã bắt đầu khởi động.
.
.
Cô hét ầm sau lưng anh :

- ANH MUỐN GIẾT NGƯỜI À...À....À.........?

- Ai bảo em không chịu để ý.

- Để để cái gì? Đồ.. Đi... iên..... Á.á.á..................

Không để Lam Lam nói hết, Lăng Lăng đã tăng tốc vèo vèo...
Sau lưng anh, cô la hét.
.
.
Chới với, theo phản xạ, Lam túm lấy cái tấm lưng “to khủng bố” của Lăng Lăng, ôm chặt.
.
.
.
.
*** **

- Haha.... Phóng nhanh thế này mới vui chứ. Ít ra cũng khiến cái mồm nói nhiều của em trai ta dừng lại. Hahaa

Hạ Thất Lăng phóng xe với vận tốc ánh sáng. Mặc cho Lam Lam sợ đến nỗi bấu chặt lấy anh, anh vẫn “gắng sức” trêu chọc cô bằng được.

Sau đó, màn đấu võ miệng giữa hai “Hót boy” xảy ra vô cùng quyết liệt. Không những vậy, hai “chàng” nhà ta còn vặn “vo lum” hết cỡ...

- Ai nói nhiều?

- Em chứ ai. Hệt như mấy bà bán cá ngoài chợ.

- Hô hô hô... Thì em giống người nhận em là em trai ấy mà.

- Vậy hả? Vậy thì hai anh em nhà ta đều bán cá ngoài chợ ấy nhở?

- Được lắm. Anh cứ đá đểu đi, em nôn vào lưng anh tiếp bây giờ.

- Em bảo cái gì? Anh không nghe rõ. Thích ôm lưng anh á?

- CÓ THÔI NGAY KHÔNG THÌ BẢO ĐÂYYYYYYYYYY?????????

- Ha....ha..a.ha....
.
.
Đúng như dự đoán, đi đến đâu hai “tên khùng” này cũng trở thành tâm điểm của bao con mắt. “Điên” đến mức độ này mà vẫn khiến bao cô gái bên đường suýt xoa kìa...

A men...Lậy chúa tôi....
.
.
.
*** **


- Xuống mau.

- Hở hở?

- Xuống xe mau.

Phanh kít lại trước cửa thời trang nữ, Hạ Thất Lăng “buông một câu nói lạnh lùng” khiến “Bé trai” vốn chậm hiểu lại càng hiểu chậm hơn. Cô ngơ ngác :

- Xuống làm gì?

- Thì cứ xuống đi rồi tẹo anh mua bánh cho.

- Á... Bánh hở? Chờ em chút. Xuống ngay.

Lam Lam chỉ cần nghe vậy đã nhanh chóng nhảy xuống xe. Cô cười toe toét.

Đúng là chết vì tham ăn. Nghe thấy bánh là tít hết cả mắt vào, chả thèm biết trời biết đất ở đâu nữa kìa.

Khiếm nhã, khiễm nhã quá. May cho cô là không có papa ở đây đấy nhé.
.
.
Hạ Thất Lăng xoa xoa đầu Lam Lam. Anh cười. :

- Haha. Dụ em dễ thật ấy. Đồ trẻ con như em giống hệt con gái luôn. May mà em là con trai đấy nhé. Mà là con gái thật thì chả có “ảnh” nào theo đâu. Haha. Chờ anh tẹo nhé. Anh đi gửi xe.

Nói rồi Hạ Thất Lăng phóng xe “vèo vèo” đi.

Ế. Hình như có luồng khí gì đen đen phát ra từ người Lam Lam kìa.... À, phải rồi phải rồi. Có người vừa động chạm lòng tự ái của cô mà.
.
.
.
.
** ** **
.
.
.
- Bánh của em đâu?

Vừa thấy Hạ Thất Lăng xuất hiện, mắt Lam Lam nhà ta đã sáng long lanh. Cô ngóng chờ anh từ nãy đến giờ.

- Bánh gì nữa. Em ăn cả “đống” chưa chán à? – Lăng Lăng huýt huýt sáo, tỏ vẻ ngây ngô.

Đúng như dự đoán của anh, cô thất vọng đến nỗi xụ “cả rổ” thịt mặt xuống.

Nhìn “thằng” em trai “bé bỏng” của mình như vậy, Thất Lăng có vẻ động lòng trắc ẩn. Anh cốc đầu cô :

- Thôi thôi. Tẹo anh mua cho nhóc, được chưa?

- Ui za. Đau – Cô mếu máo. – Chả tin anh được. Hix.

- Không tin à? Không tin thì chịu phạt đi nhé.

Nói xong, anh kéo mạnh tay cô, chạy vào cửa hàng thời trang nữ....
.
.
.
** ** **
.
.
.
- Wow... Đẹp trai chưa... Nhìn 2 anh chàng đằng kia kìa...

- Ừ ừ... Đẹp trai thật ấy.

- Nhưng mà đẹp trai như thế sao lại đi cùng nhau vào đây. Chẳng lẽ là gay?

- Này này. Nói bé bé thôi. Họ nghe thấy bây giờ.

Mấy cô nhân viên cửa hàng cứ nhìn hai “bạch mã” hoàng tử rồi ra sức bình luận.

“Không may thật, tôi nghe thấy rồi đấy nhé!” – Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Lam Lam lúc này. Đường đường là đại tiểu thư nhà họ Tạ, gay là gay thế nào. Cô là con gái mà, chỉ đang giả trai thôi ấy chứ. Hừm.
.
.
.
- Chào anh. Anh muốn tìm đồ gì trong đây ạ?

Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên, kéo cả cục tức ra khỏi Lam Lam. Cô khẽ rùng mình, dựng hết cả tóc gáy....
.
Trước mặt Lam Lam bây giờ là một cô bé ấy mặc đồng phục nhân viên, tóc xoăn xù được cột lại bằng hai cái nơ “to tổ bố”.

Mẫn.... À à... Không phải Mẫn rồi...
.
.
.
.
- Không...không. – Lam Lam nhìn cô bé, lắp bắp. – Anh đi theo anh trai thôi.

- Vậy ạ. Hai anh đẹp trai thật ấy. Hihi.

- À ờ ừm... Cảm ơn em.

Cô bé mỉm cười. Với ánh nhìn thắm thiết, cô super soi từng minimét trên người “chàng” Thiện :

- Anh ngại à?

- Đâu có. Hì hì. – Lam Lam tự xoa xoa đầu mình. – Tại em xinh quá ấy mà.

- Thật ạ. - Cô bé reo lên. - Từ trước đến nay ai cũng khen em như vậy hết á.
.
Nhìn cái điệu bộ này....

Chính.. chính xác rồi....
Đây đúng là một bản sao hoàn hảo của Triệu Mẫn rồi.
.
.
.
Lam Lam. Cái số cô nó khổ thế đấy. Đi đâu cũng đụng toàn phải mấy người bình thường đến nỗi bất thường hoài....Tội nghiệp...

** ** ** **

- Thật mà. Nhìn em rất giống một người quen của anh.

- Ai hả anh? Em giống người quen của anh ở chỗ nào ạ?

Cô bé nhân viên “ngúng nguẩy” chờ đợi câu trả lời của Lam Lam.
.
- Ừ. Để xem nào... – Lam đăm chiêu suy nghĩ. – Cả hai người có nhiều điểm chung lắm. Nhất là đều rất giống con Míc. Hehe. Con Mic dễ thương lắm lắm đấy.

- Thật vậy ạ. – Cô bé nhân viên lại reo lên. – Vậy là em cũng dễ thương phải không?

- Ừ. Rất dễ thương. Y con Míc luôn.

- Woa.... Vui quá.- Cô bé chợt khựng lại. - Mà...khoan đã... Míc.. Con Míc.... Chả lẽ là...????????

Lam nhe răng, cười rõ tươi. Cô trả lời cô bé nhân viên một cách bình thản :

- Ừ. Míc là con chó mà anh cưng nhất đấy. Mà thôi. Anh ra chỗ anh trai anh đây. Bái bai em nha...

Nói rồi, cô quay gót “cất bước ra đi”. Bỏ lại sau lưng một cô bé tội nghiệp với luồng sát khí đen kịt đang tỏa ra...

Thật là nhẫn tâm.....

** * ** *
.
.
.
- Này này. Anh làm cái gì mà lôi em vào đây thế? Way...Tên kia. Anh có nghe thấy em nói gì không????

Bơ đi câu hỏi của người đằng sau, Hạ Thất Lăng vẫn tiếp tục huýt sáo.

Anh lấy ra một cái váy trắng liền thân, rồi khoe với Lam Lam :

- Này nhóc. Em thấy cái váy này đẹp không?

- Ừ đẹp. MÀ ĐẸP THÌ LIÊN QUAN GÌ???????? – Cô “rống” lên.

- Liên quan quá ấy chứ. Đây là hình phạt dành cho em mà?

- Hình phạt gì?

- Cầm cái váy này vào thử đi.

- HẢ? – Lam Lam “nghệt” mặt ra. Cô chả hiểu anh nói về vấn đề gì luôn.

Chậm hiểu thật...
Ơ mà... sao Hạ Thất Lăng lại bắt Lam Lam thử váy ta??
 
B

barbieflower

Đến tận bây giờ, nhớ lại mọi chuyện xảy ra, tôi vẫn vui “dã man” nhưng mà bực cũng không kém....Hừ hừ hừ...
.
.
.
.
- Mặc thử váy chứ cái gì.

- Này..này nhớ. Anh..anh có bị sao không? Đường đường là công tử lá ngọc, ý nhầm công tử đậm chất manly như em mà phải mặc váy á?

- Có công tử bột ấy. Vào thử đy. Nói nhiều quá.

- Cái gì.... Không bao giờ...... NE VỜ........ (never)

Cứ thế, tôi với Hạ Thất Lăng đứng “tranh luận” sôi nổi cả 1 góc cửa hàng, làm thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt tò mò kiểu như là “hai tên khùng làm trò gì thế”. Tức chết mất
monkey50.gif


Trong đầu anh ta đang toan tính cái gì mà bắt tôi mặc váy không biết...

KHÔNG... KHÔNG THỂ ĐƯỢC... Mình đang đóng vai Thiện Thiện đẹp trai mà... Mặc máy thì còn mặt mũi nào nữa~~
.
.
.
.
- Em có mặc không đây. – Hạ Thất Lăng nhìn tôi bằng ánh mắt khiêu chiến.

Tức mình, tôi oai phong, vênh mặt lên nói :

- Không là không. Có giỏi thì anh mặc làm mẫu trước cho em đi.

- Haizzz. – Anh ta thở dài. – Con trai tập đoàn MH, Tạ Thiện Thiện, nổi tiếng cả trong lẫn ngoài trường khiêu chiến với con trai tập đoàn đối thủ - Hạ Thất Lăng, THUA. Tin này mà lan ra thì sao ta?

- Anh nói thế là sao? – Tôi chau mày nhìn anh ta.

- Thì còn sao nữa. Anh đang định “thông báo” chuyện em là người thua cuộc cho mọi người cùng biết ấy mà. Có được không nhỉ?

- Hở????? – Hàm dưới tôi lại được dịp đập binh xuống đất
MatCuoi%20%2820%29.gif


Hạ Thất Lăng... Anh..anh ta vừa nói Cái GÌÌÌÌÌÌIÌÌ??? Anh... anh ta tính đi hớt lẻo chuyện tôi bị thua á....
Đồ... đồ... “chim lợn chúa”.
Nhìn mặt thì không đến nỗi nào... Thế mà tâm địa còn hơn cả đại ác ma...

Run run, tôi lấy tay chỉ chỉ Hạ Thất Lăng... sốck đến nỗi nói không lên lời.
.
.
- Sao thế? – Anh ta hất mặt lên hỏi. – Không nói được gì nữa à? Anh thì nghĩ là sau này khi anh và em lên thừa kế tập đoàn nhà mình, HT sẽ nhanh chóng vượt qua MH ngay. Chẳng đối tác nào tin tưởng vào kẻ thua cuộc, đúng không? Còn bây giờ, mọi người trong trường mà biết thì sẽ nhìn em bằng ánh mắt thế nào nhỉ??
MatCuoi%20%289%29.gif



Nhìn bằng ánh mắt như thế nào á? ÔI NOOOOOOOOOOOOO........... Triệu Mẫn, Đỗ Phúc, Vy Vy, tên khỉ Đường Doanh, “bà già” Y Nhược... Mọi người.... Không thể để mọi người biết tôi là kẻ thua cuộc được. huhu..


Ai cứu tôi với....

.
.
.

Hix. Thôi.. Đành vậy...Tôi ngậm đắng nuốt cay “vác” cái váy vào phòng thử đồ.
MatCuoi%20%288%29.gif

Papa... thứ lỗi cho con gái khi chưa xin phép đã đi “làm đẹp”....

** ** **

- Đã xong chưa??

- Chưa là chưa mà lại.

Tôi gắt lên với tên Hạ Thất Lăng đang đứng bên ngoài. Buồn cười thật, cứ 3 đến 5 phút anh ta lại gọi tôi một lần là sao?
Người ta đang ngắm mình trong gương mà cứ quấy. Rõ là đểu.

Mặc kệ cho anh ta sốt ruột bên ngoài, tôi vẫn cứ đứng trong loay hoay soi gương.
Công nhận cái váy này đẹp thật. Mà còn đẹp hơn khi mình mặc nó nữa chứ.
MatCuoi%20%281%29.gif
.

Ước gì được bỏ cái áo nịt này ra...
MatCuoi%20%2857%29.gif

.
.
.
Xoạt......

- LAM LAMMMMMMMMM...

- Á....á....á.........

BỐP....

Đột Nhiên cừa phòng thay đồ mở ra...Tôi giật mình tát bốp vào mặt tên “yêu râu xanh” vừa thò đầu vào... Theo bản năng "tiểu thư yếu đuối", tôi hét lên
MatCuoi%20%2818%29.gif

.
.
- QUÁI VẬT... BIẾN THÁI... DÊ CỤ.... AAAAAA... CỨU... Ưm...ưmm....

Một bàn tay “sần sùi” dơ lên bịt chặt miệng tôi.

- Suỵt suỵt.... Làm gì mà hét to thế..

Tôi trợn tròn mắt, phải mất mất mấy giây mới bình tĩnh lại. Trước mắt tôi, một con “chi.m lợn chúa” đang “khua tay múa chân”.

- Thì ra tên biến thái là anh à. – Tôi ngây ngô, mắt chơm chớp. – Mà anh làm cái trò gì thế???
.
.
Khuôn mặt Hạ Thất Lăng từ trắng chuyển dần sang đỏ :

- Em có biết mình ở trong đấy bao nhiêu lâu rồi không? – Anh ta “gằn” lên từng tiếng. Giọng trầm hẳn xuống, pha chút bực tức.

Tôi hơi ngạc nhiên đôi chút rồi nhanh chóng cãi lại :

- Ai...ai bảo anh bắt em mặc váy. Em là con trai, cũng ngại chứ. XÍÍ......

- THẾ EM MẤT MỒM À? GỌI BAO NHIÊU LẦN KHÔNG THÈM TRẢ LỜI... ĐI. ĐI MAU.

Chưa kịp nói dứt câu, anh ta đã kéo tay, lôi tuột tôi ra ngoài.

- Này này... Chậm... chậm thôiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii..........

.
** ** **

- Này này... Bỏ tay em ra... Đau.. Anh sao vậy. Em thử quần áo trong phòng chứ có mất tích đâu.

- Chính vì thế nên mói phải lo. Em không nghe thấy mấy bà nhân viên bán hàng nói gì à? Bình thường em hóng giỏi lắm cơ mà.


Hóng cái gì mà hóng. Cái tên Hạ Thất Lăng hâm hấp này. Anh ta cứ nói “nhặng xì ngậu” cái gì đó lên mà tôi chả thể nào hiểu được.

Ngang dọc, trái phả, trên dưới, nhìn qua nhìn lại tôi cũng chả nhận ra người trước mặt mình liệu có phải là Hạ Thất Lăng hay không nữa.
Anh ta bây giờ, khác-hoàn-toàn so với lời đồn cũng như cái lần đầu tiên gặp tôi.
Ăn nhầm củ ráy trộn ớt hay sao mà vừa nói nhiều vừa nhăn như khỉ thế không biết. Bực cả mình.
.
.
.
Tôi “bắt trước” anh ta, nhăn nhó theo :

- Hóng cái gì? Nghe cái gì?

- Thì anh vừa nghe mấy bà ấy nói gần đây, ở cửa hàng lúc vắng, rất nhiều khách thử đồ trong phòng lâu đều mất tích hết mà không rõ lí do.

- Mất tích hết?

- Ừ.

- Mất tích hết? – Tròn mắt, tôi nhìn anh ta chớp chớp “âu yếm”

- Đã bảo ừ rồi mà lại

- “Thì anh vừa nghe mấy bà ấy nói gần đây ở cửa hàng lúc vắng, rất nhiều khách thử đồ trong phòng lâu đều mất tích hết mà không rõ lí do”. Hahaha...Hahaha...Hahaha... Anh là đồ ngố. – “Nhại lại” theo “công thức” anh ta vừa nói, tôi phá lên cười.

Bớ làng nước ơi, Hạ thất Lăng vừa nói gì hay chưa này. Hahaa....

- Cười cái gì thế?
monkey13.gif


Ối giời ơi... ối giời ơi... Haha... Nhìn cái mặt "đầ.n th|ối" của anh ta kìa.... Haha...

- Anh tin ba cái chuyện đồn nhảm ấy à? Đây là chiêu câu khách của mấy cửa hàng bị ế đấy ạ. Haha... Ngố, ngố đặc, ngố tệ.....hahahaha...
.
.
.
- Shut up. Không được cười nữa~~~~ Lâu không ăn “uýnh” nên được đà hả?

- Ẹ..é.... C....ổ.... e...m.......

Đời tôi xong thật rồi.... Tôi quên mất cái môn võ “bí truyền” này. Ôi...ôi cái cổ của tôi.. Ẹ.é..è...... Help...me...
 
B

barbieflower

- Hờ hờ....

Bỏ ra rồi... Ập pù.... Cứ tưởng là chết ngạt ở đây luôn rồi chứ.....
.
.
- Ác ma. Biến thái. Dê cụ. – Tôi làu bàu ngay sau khi anh ta buông tôi ra.

Không thèm để tâm đến thái độ hay hành động của tôi, Hạ Thất Lăng loay hoay “trèo” lên xe, ném cho tôi cái mũ rồi ra lệnh :

- LÊN!

Khẽ rùng mình với cái giọng “sát thủ” của ấy, tôi dựng luôn cả tóc gáy.

Tuy các cơ trên mặt có dãn ra đôi chút nhưng xem ra sát khí trên người Hạ Thất Lăng vẫn còn “nặng mùi”.

Hơi chần chừ đôi chút nhưng rồi tôi cũng “lon ton” trèo lên xe.
Thà chết còn hơn bị bỏ lại đây
MatCuoi%20%289%29.gif

.
.
.
Bánh xe bắt đầu lăn, Hạ Thất Lăng vẫn không nói thêm bất kì một chữ nào. Anh ta, hình như lo cho tôi thật hay sao ấy.
Trời đất, cái cảm giác tội lỗi đang “chạy” trong người tôi là gì thế này.

Túm lấy tay áo của Hạ Thất Lăng, giật giật :

- Anh.... – Tôi hơi ngập đôi chút. – Anh lo cho em à?
monkey42.gif


Anh ta vẫn im lặng, tôi liên tục giật tay áo anh một lần nữa :

- Này... này....

- Ngồi im đi.

Lại cái giọng lạnh tanh ấy.... Hạ Thất Lăng... Anh ta giận tôi thật rồi...........
MatCuoi%20%288%29.gif


** ** **

Bỏ tay khỏi áo anh ta ra, tôi “thỏ thẻ” :

- Em xin lỗi....

Tôi nói bé, rất bé. “Em xin lỗi”, chỉ ba từ thôi, nhưng có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình nói ba từ này một cách thành thật nhất. Hix...
.
.
.
.
.
- Anh có nghe thấy em nói gì không... Hix hix

- Ừ. Thấy. biết sai là được rồi. Ngồi trật tự rồi anh mua bánh cho.

- Hế... À ừm. Tuân lệnh sếp.

Thoáng vài giây ngạc nhiên, tôi nhanh chóng reo lên...

Như vậy là...Hạ Thất Lăng bớt giận tôi chưa?

Mà quan trọng hơn....Hình như tôi sắp được ăn bánh tiếp kìa... Hu ra......

** ** **

- Này.

- A.a.a.a. Của em hả.

Đang im lặng, ngoan ngoãn ngồi trên ghế đá trong công viên, tôi bỗng reo lên khi thấy Hạ Thất Lăng trở về và xòe ra trước mắt tôi cả một túi bánh “to đùng”.
Mắt sáng long lanh, tôi đưa tay ra giật “phăng” cả túi, mở từng cái ăn ngấu nghiến.
MatCuoi%20%2840%29.gif

Chọp chẹp...Đúng là không uổng khi phí công đợi ở đây nãy giờ.
MatCuoi%20%289%29.gif

.
.
- Khuyến mại thêm cho em lon nước.

- Ảm ơ oanh.... e in (Cảm ơn anh em xin) – Dơ lên một cái bánh khác, tôi nói. – Oanh ó ăn ông ? (Anh có ăn không)

Thông cảm cho tôi chứ, đang ngậm đầy cả mồm bánh thì nói sao rõ được.
monkey36.gif


Thấy bộ dạng của tôi như vậy, Thất Lăng chỉ cười, nhẹ lắc đầu rồi ngồi xuống.
Thôi kệ, “chén” tiếp cái đã.
.
.
***
. 1 cái... 2 cái... 4 cái.... Không biết tôi mất bao nhiêu thời gian vào “đống” này rồi nhỉ?
.
.
.

- Phù.... No quá~~~~ Này Lăng Lăng, ăn nốt hộ e.... Ớ, “ngẻo” rồi à?

Tôi khẽ “than vãn”, rồi quay sang Hạ Thất Lăng định nhờ “chén” hộ.

Hơi “giật mình” khi thấy “lão” anh mình nhắm tịt, ngửa người ra sau tựa lưng vào ghế.

- Anh... anh... Tỉnh lại đi... Đừng chết... Đừng bỏ em lại... – Tôi “khóc than trong đau thương”, lay lay Hạ Thất Lăng. – Dậy ăn nốt hộ em cái bánh đã~~~
.
.

Quái. Cái tên này... Gọi như thế mà anh ta cũng chỉ khẽ chép chép miệng, mắt vẫn không thèm hé nửa mí... Ngủ gật gì mà say thế không biết...
Tôi mà mang theo bút dạ ở đây thì.... Hừm.
.
.
.
** **
Soi xét từng chân lông của người đang "gáy" khò khò cạnh mình... Tôi nhận ra một điều...Hạ Thất Lăng, nhìn anh ta lúc ngủ... hay hay ...

Hình như đây là lần đầu tiên tôi được nhìn anh ta gần và lâu nhất thì phải...
Xem nào... Con trai gì mà lông mi dài thế, không có thêm cái cặp lông mày “đen xì” này thì chắc xinh gái lắm đây
MatCuoi%20%281%29.gif
.
Da anh ta mịn thật ấy, tôi bới lá tìm sâu nãy giờ mà chả thấy một chấm mụn nào... Cái này giống tôi này, há há.
monkey36.gif
.



Mà ai cho anh ta ngủ ngon như thế hả????
***
.
.
Ớ. Anh ta đi giầy dây à?

Trong đầu tôi bỗng lóe lên một ý tưởng...... .
monkey52.gif

.
Tôi cúi xuống, loay hoay thắt thắt buộc buộc thêm mấy cái nơ “mới” cho đôi giầy Hạ Thất Lăng đang đeo.

HOÀN THÀNH.
Mãn nguyện với tác phẩm của mình, tôi cười sung sướng. Lần này thì anh chết với tôi rồi nhá, “lão anh thân yêu”.

** ** **

- CỨU EM.....HẠ THẤT LĂNG......

- Hả????

Oạch....

- Hahaha.....

Tôi cười sặc sụa lên, chỉ thẳng tay vào tên đang nằm sõng soài trên... Biết ai không? Hạ Thất Lăng... là Hạ Thất Lăng đấy... Haha...

Thật đúng với dự đoán. Không uống công tôi hét cháy cả cổ. Haha.
Ai bảo ngủ say trước mặt tôi cơ. Cho chết.
.
.
Xoay một vòng, Hạ Thất Lăng ngồi dậy. Anh ta nhìn tôi rồi nhìn xuống chân, nơi dây giầy của mình đang “tình củm” ôm chặt nhau.

- Là em làm phải không? – Anh ta gầm lên từng tiếng.

- Plè. – Đưa kái lưỡi thân yêu ra, tôi lêu lêu Hạ Thất Lăng. – Chuẩn luôn... Haha
.

.
- Em... Ê...Đứng lại... Thằng nhóc kia.....

Oạch....

Há há há... Hạ Thất Lăng ngã tập 2 kìa.

Chưa gỡ được dây giầy thì đừng hòng đuổi theo em được nhá. Không dại mà đứng lại đâu. Em chạy đây. Đi sau hít khỏi mạnh khoe... Ha ha....
 
Top Bottom