Khi con gái giả trai

N

natsume1998

Tôi không tin vào mắt mình. Sao lại trùng hợp thế này. Kẻ thù không độ trời đội trời chung lại đứng trước mắt tôi. Và phản ứng đầu tiên của tôi là
- Oh my god.......... Con khỉ đột – Tôi hét lên chỉ thẳng vào mặt hắn
Hắn cũng tròn mắt
Phịch........ – “con khỉ đột” ngạc nhiên. Giật nón chụp của tôi ra
- Hả??????????? Tên nhóc. Sao lại là cậu. – Mồm hắn há hốc, hàm dưới đập “binh” xuống đất. Hờ hờ. Không phải mình tôi ngạc nhiên đâu nhá. Nhìn cái bộ mặt của hắn kìa.
- Là tôi thì làm sao?
Cũng như hắn,tôi đứng giậy thật nhanh, lợi dụng thời cơ lúc đối phương không đề phòng(nếu không muốn gọi là chơi bửn) và ra đòn . Tôi đánh thẳng thật mạnh vào đỉnh đầu hắn nơi được gọi là “men” trong kendo.
- Á.....á........ – Hắn la lên.
Biết lợi hại của ta chưa. Không đau thì sao. Bổn cô nương đã ra đòn mà.
- Cậu làm cái quái gì thế hả? Lợi dụng lúc tôi không để ý để đánh à? – Hắn nói tiếp.
Lợi dụng cái gì chứ. Bổn cô nương đây chờ mãi mới có cơ hội đánh vào cái đầu con khỉ đột nhà mi khi mi kô đội nón chụp nhá. Hứ hứ. Bức xúc tôi cãi lại. Làm sao lại thua hắn được.
- Tôi chỉ làm giống cậu thôi mà. Cậu cũng lợi dụng lúc tôi đang ngắm ..... – Chợt giật mình trước câu nói của mình. Tôi... Tôi dịnh nói cái gì thế này. Dừng lại lưng lửng. Mặt tôi ngây ngô vô (số) tội.
Hắn cúi xuống xát mặt nhìn tôi :
- Ngắm cái gì thế cậu nhóc? Đừng bảo nhóc siêu lòng trước vẻ đẹp của ta nhé! Haha. Trúng phóc.... khặc khặc. – Thế là hắn cười “như điên dại”
Tên này.... Mi... Mi dám cười ta. Được lắm.... Ta không “tinh thần thượng võ” với mi nữa.
- Chết đi. Cái tên khỉ đột khốn kiếp này..... Chết đi. – Tôi vừa nói vừa cầm shinai đánh liên tiếp vào người hắn.
Khiến hắn ôm người la oai oái chạy khắp phòng tập thế mà không nín cái điệu cười “gây chết người” của hắn đi.
* * *
Mệt quá mệt quá. Phù phù. Tôi ngồi “bịnh” xuống sàn thờ phì phò.
- Ê nhóc. – Hắn lục cái túi của mình rồi ném cho tôi cái gì đó.
Theo phản xạ tôi đưa tay bắt. Oa........ Trai nước lọc “thơm ngon bổ dưỡng thưởng thức là mê”. Khà khà. Thế là tôi tu hết cả trai nước. Sảng khoái dài lâu ghê.
Đang mải sung sướng cười khúc khích với tài “tu 1 lúc hết trai nước của mình”, tôi chả để ý đến xung quanh.
- Này! Cậu không để phần cho tôi hớp nào à. – Một tiếng con trai ấm áp “the thé” vang lên bên tai tôi.
Óa óa. – Tôi giật nảy mình tung luôn trai nước lên.
Khi ta ném một vật gì đó lên trời. Ông trời sẽ trả chúng lại cho ta. Và tất nhiên, trai nước của tôi cũng không ngoại lên. Nó tung lên và hạ cánh ngay trên đầu “con khỉ đột”.
Mới đầu tôi tròn vo mắt nhìn hắn. Còn giờ thì....
- Há há há.... Kakaka. Khặc khặc. – Điệu cười “thùy mị nết na” nhất của tôi vang lên.
Hắn tức xì khói. Mặt đỏ như quả cà chua. Nhìn cái mặt “khỉ ăn ớt” của hắn làm tôi càng buồn cười, tiếng cười của tôi càng lớn hơn. Há há há
- Không được cười. Dám cười công tử ta à. Chết đi..
- ọe...ẹ...... B......ỏ............. R..............a.....
Trời ơi. Hắn dùng tay kẹp cổ tôi xuống eo hắn....... Chết tôi rồi. Tên ưa bạo lực này là người cầm đầu Black. Ẹ..............
- Chừa chưa. – Hắn vẫn kẹp chặt tôi.
- Ch.....ừ.....a.... Rồi.............
Cuối cùng thì hắn cũng bỏ tôi ra. Vênh mặt lên, hắn nói :
- Lần sau có dám thế không?
- Có cái gì mà không dám. – Tôi xoa xoa cái cổ mình, nói “vu vơ”
- HẢ****************************????????- Hắn lại tròn mắt lên nhìn tôi.
Thôi chết, lỡ lời.
- Ấ á..... Nhầm. Không dám nữa.Hề hề. – Tôi xoa xoa cái đầu của mình tỏ vẻ vô tội.
- Hừ. Tưởng nhóc dám thách thức ta.
Nhìn đi nhìn lại. Tôi vẫn không thấy hắn giống tin đồn tẹo nào. Hắn rất lanh tranh vui vẻ (giống hệt con tinh tinh bắt trước người). Có chắc hắn là con trai tập đoàn HT, người đứng đầu Black – Hạ Thất Lăng không?
 
N

natsume1998

Để giải đáp sự hoài nghi của mình, tôi hỏi hắn
- Này, anh là Hạ Thất Lăng thật hả?
Hắn quay ra nhìn tôi không nói gì. Thôi chết, tôi nói sai gì à?
- Ơ ơ... Tôi xin lỗi. Tôi nói nhầm. – Tôi vội vàng phân bua.
- Haha.... Nhìn mặt cậu kìa. Buồn cười thật. Tôi có làm gì đâu mà cậu sợ! – Tự nhiên hắn cười lên. Tên này muốn mình nổ tai đây mà
Hừ hừ. Bổn cô nương ta mà phải sợ mi á. “Con khỉ đột” đáng ghét. Tôi tức sôi sùng sục máu mà không dám làm gì hắn. Hức hức. Cái môn vỗ “kẹp cổ” của hắn, tôi sợ lắm rồi.
Đang mái loay hoay với cái mớ suy nghĩ thì hắn nói tiếp :
- Thôi. Không đùa cậu nữa. Tôi là Hạ Thất Lăng, con trai tập đoàn HT, người đứng đầu black. Hàng thật 100%. – Vừa nói hắn cầm tay tôi đập đập nhẹ vào má hắn.
Theo phản xạ tôi rụt tay lại trợn mắt lên và rồi.... :
- Này, làm cái gì thế. Sàm sỡ bổn cô nương à?
Hắn nhìn tôi với mắt “hòn bi ve”. Ngạc nhiên chả hiểu gì :
- Ơ... ơ... Cô nương.... Là sao....
Oái oái..... Nỡ lời rồi. Tôi vội chữa
- Haha. Tôi chêu anh tẹo thôi. “nương” gì mà “nương”. Tại tôi thấy anh trả giống với lời đồn tẹo nào ấy mà.
................
Bổn cô nương? Tên này hắn nói cái gì thế này. Tôi ngạc nhiên mở to mắt nhìn, hỏi :
- Ơ... ơ... Cô nương.... Là sao...?
Thế là hắn cười phá lên nói là mình đùa. Tên nhóc này. Muốn mang mình ra làm trò cười đây mà.
Rồi hắn nói tiếp. Một câu nói khiến tôi phải suy nghĩ. Đồn? Tôi bị người ta đồn như thế nào?
- Thế mọi người đồn tôi như thế nào hả nhóc ? – Tôi hỏi hắn, mắt nhìn về phía trước suy tư.
- Thì... thì.... – Tên nhóc đó ấp úng.
Bộ dạng của tên này làm tôi phì cười :
- Cậu cứ nói đi. Tôi có ăn thit cậu đâu.
Chỉ chờ có thế hắn nói 1 lèo :
- Mọi người nói từ sau khi anh gặp tai nạn trở thành 1 người khác hẳn. Không cười. Ít nói. Vân vân và vân vân.
Tai nạn? Phải rồi, tai nạn. Từ lúc ấy đến giờ cũng 2 năm rồi nhỉ? Tôi đã thành con người thế nào từ vụ tai nạn ấy. Ác quỷ hay cái gì?
Sau một lúc im lặng, tôi phá tan bầu không khí bằng 1 câu hỏi cho hắn:
- Sao nhóc lại cho rằng ta khác với lời đồn?
- Thì tôi thấy nãy giờ anh cười như “tinh tinh” nên thấy khác thôi. – Hắn cũng nhìn “xa xăm” giống tôi.
Tên nhóc này nói tôi mới nhớ. Sao nãy giờ tôi lại cười nói vui vẻ với hắn được như thế nhỉ? Tôi không biết? Tôi cũng đang suy nghĩ về việc này. Nhưng khi nhìn thấy hắn, kể cả lần đầu tiên với lúc này, tôi cảm thấy hoàn toàn dễ chịu. Không một chút gò bó. Một cảm giác lạ chưa có suốt 2 năm qua.
Mà....... Hắn vừa nói ai là tinh tinh?
* * *
Tự nhiên tôi thấy hắn suy tư không nói gì. Lạ thật. Không biết hắn có để ý tôi vừa so hắn với “tinh tinh” không. Hix hix. Tôi nỡ lời mà. Các cụ nói cấm có sai. Cái mồm đúng là làm hại cái thân rồi. T.T
Phịch...... – Tự nhiên hắn đứng phắt giậy. Kéo tay lên và. Ẹ..........ẹ............ Cái trò gì thế này. Sao lại kẹp cổ tôi nữa. (Nhưng có vẻ lần này nhẹ nhàng hơn thì phải)
- Cậu vừa bảo ai là tinh tinh? – Hắn “gừ” lên
- T..ô..i.... X.i...n... l..ỗi.... – Tôi “dặn” mãi mới xong một câu
- Không được gọi tôi là tinh tinh nhớ chưa? – Vẫn giữ nguyên cái giọng ác quỷ ấy, hắn đe dọa tôi.
- R....ồ.......i
- Gọi tôi là anh mau. – Hắn ra lệnh
Cái gì. Bắt tôi gọi là anh á. Không bao giờ. Có chết cũng không.
- Không...... – Tôi trả lời rõ ràng hẳn. Đang bực mà. Đường đường là người thừa kế “to lớn vĩ đại” sao có thể dễ dàng gọi cái người khác là anh được
- CÁI GÌ. – Hắn quát to lên. Định đe dọa tôi hả. Never, không bao giờ.
- Không.... gọi.... – Tôi vẫn rõ ràng được 2 chữ này nhé. Keke
- Có gọi không? – Hắn kẹp chặt hơn.
Ôi cái cổ của tôi. Huhu. Tên ưa bạo lực này. Hắn nhẫn tâm làm thế với “nữ nhi” sao. Huhu.
- Khô....n....g- Quyết tâm không nhường hắn. Tha lỗi cho ta,cổ thân yêu........ Huhu
Hắn không chịu buông tôi ra:
- Chắc chưa.
- B...ỏ...... t.ô..i r...a.... Đ....au...hức hức. – Chả hiểu sao. Tự nhiên mắt tôi rơm rớm. Cái gì thế này. Không.... Không được. Chỉ dở võ “mít ướt” với papa thôi. Trời ơiiiiiiiiii............
Không ngờ môn võ “đặc chế” này lại có công hiệu với hắn. Hắn lập tức bỏ tôi ra, dơ 2 tay lên nhìn tôi như kẻ trộm bị cảnh sát bắt. Hắn nhìn thẳng vào tôi như vật thể lạ.
Tôi xoa xoa cổ mình. Mà hình như..... Trời ơi..... Mắt tôi vẫn rơm rớm.
- Cậu.... cậu.... – 1 tay hắn run run, chỉ trỏ vào mặt tôi.
Tức mình tôi hét lên
- CẬU CÁI GÌ MÀ CẬU.
Thế là tôi quay mặt nhẹ nhàng “rầm rập” bước đi. Định bụng ra khỏi cái phòng tập này thì.....
Xoẹt. – Tôi dẫm vào cái gì đó. Và....... Tôi đang bay.... Haha. Vui quá. Bay ngược ra đằng sau nhờ trai nước “yêu quý” vừa nãy.
Sắp ngã rồi. Tôi nhắm tịt mắt.
Bộp.....
- Này cậu nhóc. Không sao chứ?
Tôi hé dần mắt ra nhìn thẳng lên trên phía con “tinh tinh”.
Ôi.... Lẵng mạn làm sao. Hắn đỡ tôi... Và tôi với hắn đang ở tư thế giống trong phim “tình củm” ý. Nhân vật nam ôm eo nhân vật nữ khi cô ấy trượt ngã.
Nhưng mà quái quỷ gì thế này, tôi đang là con trai mà. Vội vàng đứng giậy.
- Tôi... Tôi... không sao.
- Tôi gì. Gọi anh đi. Anh học cùng khối với nhóc nhưng hơn nhóc một tuổi đấy nhé.
Lại anh. Hắn thích được làm anh thế à?Ta đang định cảm ơn mi mà mi không cho ta cơ hội đấy nhá.
- Ơ. Nhóc đi đâu ấy – Thấy tôi đi tiếp hắn gọi. – Dừng lại
- Plè..... Còn lâu nhớ. – Tôi quay lại lè lưỡi hắn.Cái này tôi học của thằng quỷ đây mà.
Oạch.........
What? Cái gì thế này. Trai nước.... Huhuhu. Trai nước đáng ghét... Ui cái mông của tôi....
- Haha. Anh đã nói là nhóc dừng lại rồi mà.
Á á. Hắn dám xưng anh với tôi lại còn cười tôi nữa. Tên này....Mi.... Mi cứ đợi đấy.
- Anh còn đứng đấy mà nhìn à? Kéo tôi giậy. – Tôi ra lệnh
Hắn ăn phải “củ ráy” hay sao ấy. Đỡ người ngã lại còn cười.
- Phải gọi anh xưng em. – Hắn cốc vào đầu tôi một cái. – Để ai lái xe lai nhóc về nhé.
Hừ.... hừ... Tên khốn này.... Kiềm chế... kiềm chế. Không thể chơi chính diện với tên ưa bạo lực này được. Phải tính kế lâu dài. Mà không ngờ tên này cũng biết lái xe ô tô à. Giỏi nhỉ.
- Thế thì cảm ơn anh nhé. – Tôi vặn vẹo mãi mới được nụ cười “củ chuối” này. Hix, “mông cổ” đang đau muốn chết đi ấy. Huhu
* * *
Thế là tôi cứ lẽo đẽo theo hắn ra khỏi phòng tập, rồi nhà tập. Đi qua chỗ để xe, không thấy hắn dừng lại tôi thấy lạ.
- Anh không lấy xe à? – Tôi thắc mắc
- Anh không để xe chỗ ấy. Toàn ô tô, khó chịu mùi ô tô lắm. – Hắn trả lời mà hơi nhăn mặt.
Thôi chết. Hắn ta không thích ô tô thì chả lẽ đi xe máy.
- Thế anh để xe ở đâu. Đi xe gì?- Tôi hỏi tiếp
- Sao nhóc quan tâm anh thế? Anh đi môtô phân khối lớn. Để ngay ngoài cổng. – Hắn nháy mắt. Tên này có coi tôi là con trai không hả. “Biến thái”
- Tôi mà (thèm quan tâm anh à)
- Không tôi. Em. Phải xưng em, muốn bị kẹp cổ à? – Hắn “nhảy” vào mồm tôi quát.
- Oái oái không.
Từ lúc hắn đe tôi, tôi im tịt. Thôi chết rồi, phải làm sao đây. Xe của tên khốn vừa nãy xượt qua mình là của tên này. Trời ơi....... Lậy chúa tha tội cho con. Huhu. Thôi, cứ lờ đi. Amen
Tôi lê từng bước nặng nề.
* * *
Cuối cùng cũng đến chỗ cái xe “yêu quý” ấy.
- HẢ......... CÁI GÌ THẾ NÀY......?
Đúng như dự kiến của tôi. Hắn hét ầm lên. Tôi chở vờ “vô tội” hỏi hắn :
- Có gì thế anh?
- Tên khốn kiếp nào dám đâm đinh vào xe anh. Grừ..... Anh mà bắt được anh giết nó.
Nghe hắn nói mà tôi rùng hết cả mình, lạnh hết sống lưng.
- Chắc tên đó không cố ý đâu anh ạ. Chắc nó không biết xe của anh. – Tôi phe phẩy cái tay nói.
- Này. – Hắn quay ra nhìn tôi. – Hay là em làm?
Á.....á.... Bị phát hiện.... Nhưng tôi vẫn gân cổ lên, trợn cả mắt cả mũi cãi lại
- Cái gì mà em. Anh... anh nghĩ em xấu xa như thế à? Anh... anh không được vu oan cho em. – Tôi ấp a ấp úng. Lấm lép tội minhg
- Anh chêu tí thôi mà. – Hắn cười xoa xoa đầu tôi. – Như này thì anh không lại em về được rồi. Em bắt taxi về tạm nhé!
* * *
Tôi đi taxi về trước. Con hắn ở lại. Phù phù.
Đến tận bây giờ, ngồi trên taxi về rồi mà tôi chưa hết sợ. Hức hức. Hắn làm tim tôi “bay ra khỏi lồng ngực” luôn.Thế là tôi phải gọi hắn là anh thật à. Oaoaoa.....
Mà để ý....hắn cười cũng đẹp thật đấy....
 
N

natsume1998

Reng.....reng......
- Hửm.... Ái ồng ồ ết iệt ày (Cái đồng hồ chết tiệt này) – Tôi vừa ngáp vừa đưa tay với cái đồng hồ tắt đi rồi ngủ tiếp. khò..... khò.....
Huỵnh huỵnh.... Bộp bộp.
Chẹp chẹp. Ai đang đấm lưng cho tôi à. Thỏa mái ghê. Mà mới sáng ra tôi đâu cần gì đấm lưng đâu nhỉ.
HẢ?????????????
Tôi bật dậy theo phản xạ, mắt tròn xoe, hình như... tỉnh ngủ rồi... :|
........
- Chị..... Chị không nhẹ nhàng được à. Ui za.
Tiếng một thằng nhóc “choe chóe” vang lên phía dưới giường. Tôi nhòm xuống, con quỷ nhỏ nằm bẹp dí dưới đât. Biết ngay mà, là nó dẫm lên người tôi chứ ai. Cho nó chừa.
- Thế nhóc nghĩ đang làm gì hả? Ai cho nhóc tự tiện vàp phòng ta lại còn dẫm lên ta?- Tôi "lên đời" nó.
- Thì chì có khóa cửa đâu. Tôi gọi chị dậy đi học mà. Gọi nhẹ nhàng thì chị không chịu tỉnh. Phỉa gọi biện pháp mạnh chứ! – Nó làu bàu

Mà....Đi học? Á.......á...á Hôm nay là thứ 2. Mấy giờ rồi?
Tôi cầm cái đồng hồ xem “6.40”. Trời ơi sắp muộn học rồi, sao Vy Vy không gọi tôi. Mà... Vy Vy, sao hôm qua, tôi không thấy cô ấy?
Ax ax. Chuẩn bị đi học đã, tính sau. Tôi cuống hết cả "cuồng" lên. Chạy "tưng tưng" khắp phòng. Thằng quỷ cũng lon ton đi sau.
* * *
Sau một hồi “vật lộn”, cuối cùng tôi cũng lên được cái xe để bác tài trở đến trường.
Bước xuống xe trong hình dạng “bơ phờ”, tôi cố lết cái “xác” của mình qua cánh cổng lớn ấy. Đây là kết quả cho việc dậy muộn rồi “om sòm” nhà lên với con quỷ nhỏ kia ấy mà. Hix.
Ôi, sao vẫn những hàng cây ấy, vẫn những bồn hoa ấy, vẫn những bạn học ấy mà tôi chả có tí sức sống tẹo nào vậy trời? Hức hức.
Nhưng cũng may thật, hình như cũng nhờ cái bộ dạng bây giờ mà chả có bà tám nào vây quanh tôi. Nhàn ghê. Ít ra thì cũng được an ủi phần nào.
Rồi đột nhiên....
- ÒA.............
- Á..........a....á....
Tôi giật nẩy mình hét lên khi đột nhiên có tiếng “gào” sau lưng mình. Hồn ơi mày bay đâu rồi, về đây với ta....
- Hì hì. Giật mình chưa. – Người phát ra tiếng “gào” êm tai ấy khoác lấy tay tôi rồi hỏi. – Có một hôm không gặp mà em nhớ anh quá đi. Hix. Sao trông anh mệt mỏi vậy?
- Mẫn Mẫn à? – Mặt tôi không chút biểu cảm. Hỏi trong “vô thức”. Hồn tôi nó vẫn chưa thèm về?. – Em vừa làm gì thế?
- Ơ....ơ.... Em xin lỗi anh. Em....em – Thấy tôi như vậy cô bé vội vàng xin lỗi, mặt mếu máo như trực khóc.
- Ớ.... Có gì đâu. Em.... Đừng .... – Tôi giật mình, cuống cuồng quay sang Mẫn. Tôi thành người dỗ “trẻ con” bao giờ thế này. Hờ hờ. Nhưng cũng nhờ đứa “ trẻ con” này mà hồn tôi quay lại. Một buổi sáng bình yên ghê.
Lúc tôi đang dỗ dành Mẫn Mẫn thì có 1 anh “hót gơn Hoa quả Sơn” đi qua “nhẹ nhàng” chào hỏi.
- Sợ thật . Mới sáng ra đã gây chuyện làm con gái khóc. –. Chú khỉ đáng “iu” đó nhấn mạnh từng chữ để trêu đểu tôi.
Hừ hừ. Con ai được nữa. Tên Đường Doanh đáng gét, sáng ra đã phá ta. Xem ta “phản công” này.
- Cậu không nhìn thấy à. TỚ đang dỗ cô ấy mà. – Tôi nhấn mạnh chứ “tớ”. Hắn muốn tôi xưng hô như thế mà. – Chậc. Đâu có giống như một số “đàn bà” mới sáng ra đã chen vào chuyện người khác đâu. Haizzzz
Đúng như tôi dự đoán. Mắt hắn trợn ngược lên, tay dơ ngón trỏ lên chỉ vào tôi, run run vì sợ (Vì hắn gồng lên ấy mà. Nói “sợ” cho oai. Hehe) :
- Cậu.... Cậu.... nói ai đàn bà HẢ****************************? – Lại “rống” lên rồi. Tên này khoái tra tấn lỗ tai người khác thật
- Tôi đâu có nói cậu đâu. Tôi nói mây nói gió trúng ai thì trúng. Hớ hớ. – Tôi cười đểu rồi tiếp tục “miền quê thẳng tiến” đến lớp. Haha. Đầu tuần mà đã vui ghê.
 
N

natsume1998

Vào tiết 1, tâm trạng “khoan khoái” của tôi bay đi hết. Hờ hờ. Cũng “nhờ” cái tiếng gáy “du dương” của con “khỉ” Đường Doanh đấy mà. Tức quá tức quá. Tên này có cho ai học không đây. Grừ grử. Đã vậy đừng trách ta “ đao kiếm vô tình”
* * *
let's start. Bắt đầu trò chơi của Tạ Ngọc Lam nào!!!
Tôi lục cặp tìm bút dạ, tô tô vẽ vẽ những hình ảnh “ngộ nghĩnh” lên khuôn mặt “đáng yêu” của hắn. Hehe. Mặt “khỉ” mà thêm ria mèo thì sao ta... Ừm ừm... Xem nào, thêm một cái mũi hề đen vậy. À há, lông mày “xếch” nữa cho đẹp. Mà tên này ngộ ghê, vẽ thế mà không biết dậy.
Ngắm nghía hắn một lúc. Ừm... Xem nào, hình như tác phẩm này của mình chưa hoàn thiện lắm thì phải. Thêm 1 số chi tiết nữa thì sao ta?
- Oáp................
- Oái..............
Đang thu hẹp cự li để vẽ lên mặt hắn thì tự nhiên hắn tỉnh. Giật bắn cả mình. Trời ơi cái bút dạ, rơi “bắn” luôn đâu rồi.
- Cậu làm gì mà ngắm tôi ghê vậy. Thích tôi hả tên lùn. Oáp... oàm – Hắn nhìn tôi nói trong tiếng ngắp.
Xoẹt xoẹt....... Đoàng. – Nguyên cả trận sét đánh trúng vào tôi. Cái gì cơ? Ngắm hắn á? Thích hắn á? Lùn á?.... Mi... Mi dám xỉ nhục ta. Vẫn chưa biết lợi hại của môm “võ kháy đểu” của ta à, xem bổn cô nương trổ tài tiếp đây....
- Tôi đâu có thích cậu. Tại tôi lùn nên mới “hâm mộ” chiều cao của cậu thôi !!- Hảy tưởng tượng cách nói “đá đểu” hết sức của bạn đi, đó chính là cách tôi nói với hắn. Nếu tôi nhớ không lầm thì hắn lùn hơn tôi mà.
Trái với tưởng tượng của tôi. Hắn hết sức bình tĩnh.
- Thôi! Tôi không dỗi hơi để đấu võ mồm với cậu đâu. Sắp ra chơi rồi. Căng-tin thẳng tiên thôi. Oáp..... – Hắn nói xong ngáp tiếp 1 hơi dài. Phải công nhận tên này khoái ngáp ghê. Nằm cả tiết mà vẫn buồn ngủ à?
Reng......reng...........- Tiếng chuông cắt ngang dòn suy nghĩ của tôi.
Ơ.... Ra chơi thật à? Sao tên này vừa ngủ dậy mà đã biết hay thế.
- Ê.... Sao cậu biết săp ra chơi? – Tôi hỏi hắn. Có ngớ ngẩn lắm không? Lỡ mồm rồi, khéo hắn lại tưởng mình muốn thân với hắn thì ..... Huhu
- Tôi ngủ theo giờ mà.... Quen rồi. – Hắn cúi xuống nhặt cây bút dạ cho tôi. – Của cậu à! Cầm cẩn thận không rơi nữa nhé!
Ơ hơ, mặt trời mọc đằng đông à mà sao tên này tự nhiên tốt thế. Chẳng lẽ mình nhìn nhầm. Nhìn cái bộ dạng ngái ngủ, đút tay túi quần ung dung đi của cậu ta làm tôi không khỏi bật cười.
Mà.... Hắn đi.... Á á... Cái mặt của hắn. Trời ơi............... Trong “hoang mang” tôi không dám gọi hắn lại.
- Haha.........haha..................
Biết ngay mà. Khi hắn ra khỏi lớp là “các bạn học sinh thân yêu” ấy cười ầm cả lên.
- Hey... Thiện Thiện. Là cậu vẽ phải không. – Một tên quay xuống nói với tôi. – Cậu gan thật ấy. Tớ phục câu lắm. Lần sau cứ thế phát huy nha. Cho đáng đời tên hống hách ấy.
- Ôi... Thiện Thiện của lòng em thật dũng cảm.....
Vân vân và vân vân những lời “khen” (đểu) của các bạn ấy dành cho tôi. Mấy người.... Khen chả đúng lúc gì cả. Sớm muộn hắn cũng biết.... Nỡ hắn làm gì tôi thì sao. Huhu
Lậy chúa che trở cho đứa con gái bé bỏng này. Con vô số ấy nhầm vô tội mà. Hix hix.
 
N

natsume1998

- Thiện Thiện.
Một tiếng gọi “êm ái” vang lên. . Lẽ nào, tên ấy quay lại nhanh thế. Tôi “chết đứ đừ” đứng im như pho tượng. Trời.... trời... ơi.....3 Hồn 7 vía ơi.... Mi bay đâu rồi
- Thiện thiện.
Lúc này thì giả vờ yếu đuối là tốt nhất. Đúng rồi, võ “Mít ướt”.
- Đừng gọi tôi. Cho tôi xin. – Chắp tay lại, Tôi làm bộ mặt “mếu máo” nhất từ trước đến nay, rồi quay ra phía cửa để nói. – Tôi biết tôi.... Ơ....Mẫn. Là em à?
Nhìn thấy “nguyên hình khuôn khổ” của đối phương tôi lập tức đổi thái độ ngay.
- Anh.... Anh không thích em gọi tên anh. Huhuhu......
- Ơ kìa.... Anh......
Mẫn Mẫn khóc thút thít, quay đầu “cất bước ra đi”. Mặt tôi “đờ” ra. Nhưng mà..... may ghê, không phải tên khỉ vàng kia là được rồi. Phù phù.
* * *
Tôi xuống căng-tin, lòng nhẹ hơn chút. Ít ra cũng có thời gian chuẩn bị tâm lí cho cuộc chiến giữa 2 người đàn ông đích thực ( giống 2 bà bán cá ngoài chợ hơn nhỉ?). “Nam tử hán đại trượng phu”, sao phải sợ “con khỉ tóc vàng” ấy chứ. Đường đường là Tạ Ngọc Lam, kungfu đầy mình mà.
Hừ hừ. Chân! Tay! ********* có nghe ta không. Ai cho run run hả.

Ọc....ọc... – Bụng tôi “hát”.À há! Vậy có thể hiểu tay chân tôi run không phải sợ nhá, tại đói rồi thôi. Haha.
Chậc....Phải nạp năng lượng chiến đấu trước đã. Căng- tin yêu dấu thẳng tiến.Ya hú..... (Cái này tôi xem hoạt hình Tarzan này)
...
Đói quá đói quá. Cuối cùng cũng “lết” được đến cửa phòng căng-tin. Chân tay dã dời hết cả rồi. Sườn ơi, thịt quay ơi... Tớ nhớ các cậu lắm. <Chọp chẹp>....
Vèo......... – Tôi nghe thấy có tiếng gió vút qua mình. Và rồi, chả hiểu sao tôi đã đứng trước một cái bàn bầy toàn là món “tủ” của mình. Há...há.... Trời thương ta ư?Chén thôi. <nhồm nhoàm> Thế là tôi cứ ăn, chẳ biết gì đến sự hiện diện của người xung quanh. Người ta gọi là thấy "thức ăn" mà "sáng mắt lên" đấy.
Khà khà. No ghê, đây là miếng thịt cuối cùng rồi.

- Hì hì. Anh ăn có vẻ ngon miệng thật. May quá anh không chê em nấu dở.
Hự..... Tiếng này... của Triệu Mẫn.... Ặc....Vừa cho được miếng thịt vào mồm.... Trời ơi. Nghẹn rồi... Nghẹn...

- Hự... hự.... Ặc –Tôi “nhẹ nhàng” cất tiếng “nghẹn”, đứng lên đập đập vào ngực mình.

- Anh.... Thiện... – Như hiểu được vấn đề, cô ấy cuống quýt đưa ngay cho tôi chai nước. – Đây... Đây, nước của anh đây. Uống đi..

- Ực ực ực. – Tôi tu một hơi hết sạch.

Hờ hờ.Được cứu rồi.Số tôi khổ thế này sao hả trời. Cứ cái đà này, chưa chết vì bị khủng bố chắc cũng “toi” củ tỏi vì mấy cái chuyện này mất. Tổn thọ. tổn thọ rồi

- Sao bây giờ em mới lên tiếng. – Tôi ngồi xuống trách Mẫn

- Tại...tại.... – Mặt cô bé lại mếu xị lại. Biết ngay lại dở trò làm nũng này mà. – Tại em thấy anh ăn ngon quá mà... Hix

Hừm. Còn mếu à. Lúc nào cũng mếu.
.............Trời ơi. Đừng mếu mà Mẫn, Hix hix. Dỗ em khó như nào em biết không. Tha cho anh đi mà.
A! Phải rồi. 36 kế, “chuồn” là thượng sách. Tôi phải rời đây trước khi bé “cún iu” ấy “Cry cry – T-ara”.

- Ừ. Cảm ơn vì bữa ăn ngon tuyệt của em. Vậy anh lên lớp trước nhé. - Tôi đổi thái độ, cười hề hề, sãn sàng trong tư thế "chuồn"
Được rồi. Chạy thôi. Vèo........
- Nếu anh thích mai em lại làm cho anh tiếp nha. – Có thể nghe thấy tiếng cô ấy đằng sau.
Không đi theo. Vậy thì........Thoát rồi Hahaha ...
Mà cô bé này, nấu ăn cũng tài ghê. Cảm ơn Mẫn nha!
 
N

natsume1998

Đang “oai phong” đi về lớp sau khi “thoát” khỏi “quỷ dạ xoa” thì chả hiểu sao tóc gáy tôi lại dựng đứng lên. Hình như... có cái gì đó chạy dọc sông lưng thì phải. Trời ơi, cái cảm giác “nguy hiểm” này ở đâu ra vậy. Tốt nhất là lên đi nhanh trước khi có chuyện gì... (xảy ra)

- TÊN KIAAAAAA...............

Á.....á...... Tên nào dám cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.
Ơ.... Ơ.....Liệu có phải gọi mình? Thôi chết tôi rồi.... “Con khỉ đột” làng nước ơi...........

***

Người tôi cứng đơ. Chưa “hoàn hồn” để quay lại
- Tên kia. Có nghe ta nói gì không đấy hả??? – Có một bàn tay nắm lấy vai tôi. Hắn “rống” lên. Lại một lần nữa,có dòng điện chạy dài lưng tôi.

Này...Này... nhá. Bổn cô nương vừa nạp năng lượng rồi ấy nhá. Sao không nghe thấy hả.
Định bụng quay lại “đấu võ mồm” với hắn thì... hắn đã đổi “trò”, xoay tôi 180 độ.
Ố là lá, Cái mặt “con khỉ đột” “đập thẳng” ngay trước mắt tôi. Khuôn mặt bừng bừng tức giận, mắt tóe lửa ấy.... Thật sự... thật sự... Nhìn.... Rất buồn cười.... haha...
- Cậu chưa rửa mặt đi hả? Hahaha. – Tôi chỉ chỉ vào mặt hắn. Cười ha hả.
- Lại còn cười hả....... Tôi còn chưa xử cậu đâu đấy nhá!– Hắn lại “gào” lên, bóp trặt 2 tay đang để trên vao tôi.
- Ái ái... Đau. Hahaha
- Không được cười nữa... Tên nhóc này....
Có đánh chết tôi cũng không nhịn được... Cứ nhìn tác phẩm “chưa thật sự hoàn hảo” của mình trên mặt hắn là tôi lại phá lên cười. Khặc khặc. Cười chảy cả nước mắt rồi này.
- Thôi ngay....
- Rồi rồi. Không cười nữa. – Tôi có nín cười. <Khị khị> Đúng là cực hình.

Lấy trong túi quần một tập khăn ướt, dùng 1 tờ lau cho hắn....
Này... này....nhá. Không phải ngạc nhiên là sao tôi lại mang khăn giấy đâu nhá. Tôi cũng có thích dùng khăn giấy đâu, tại v.ú Lý ấy chứ. Chuẩn bị quần áo cho tôi mà không quên bỏ vào túi quần 1 bên giấy ướt, 1 bên khăn mùi xoa mà. Hờ hờ
 
N

natsume1998

Điên lên mất. Cái thằng nhóc này, dám vẽ vào mặt tôi mà còn cười to thế được à? Phải kiềm chế lắm tôi mới không đấm 1 cái vào mặt tên này đấy nhé.
- Không được cười nữa... Tên nhóc này.... – tôi bóp trặt tay mình lại. - Thôi ngay....
- Rồi rồi. Không cười nữa. – Nhìn cái điệu bộ của tên nhóc này làm tôi tức muốn “hộc máu”
Hắn vẫn giữ nguyên cái bộ mặt nhăn nhở rồi lấy ra một tờ giấy ướt, lau đều lên mặt tôi....


Bây giờ, tôi mới nhìn kĩ mặt hắn ta. Hắn có đôi mắt rất đẹp. Lông mày thanh, cặp mi dài, cong vút. Mũi cao. Da hắn ta mềm mại. Xem nào....Haha.... Trông chả khác gì con gái.
Mà... Cái.... cái quỷ quái gì thế này. Hắn... Hắn ta đang lau mặt cho tôi.
Mặt tôi tự nhiên nóng ran. Sax.... Hắn ta là con trai mà... Đường Doanh, mày đang ngại cái gì thế này????????
...
Tự nhiên mặt hắn đỏ chót. Ơ hay, tôi có nhét ớt vào giấy đâu nhỉ. Cái tên này, mi nhìn ta kiểu gì thế hả.
- Này. Mặt tôi dích nhọ hả.
Bực mình tôi đẩy hắn ra.
- Ơ...... – Mặt hắn vẫn ngây thơ như không biết gì
- Ơ cái gì mà ơ. – Tôi gắt lên, móc cái khăn mùi xoa ấn vào mặt hắn. – Cầm cái khăn này mà đi rửa mặt đi con “king kong”
- Ơ... Này...
- Này cái gì mà này. Plè....- tôi lè lưỡi hắn rồi bước đi. - Tôi đi trước. Nhớ giặt sạch cái khăn rồi chả lại cho tôi đấy.
....
- Này. Mặt tôi dích nhọ hả. – Tên nhóc đẩy tôi ra.
Hơi giật mình trước hành động của hắn, tôi chả nói được gì ngoài “Ơ...ơ”. Hắn bực tức ấn cái khăn mùi xoa vào mặt tôi rồi bước đi mà không quên tặng cho tôi cái “bản mặt” lè lưỡi của hắn.
Chậc. Tên này giống trẻ con thật. Nhìn bộ dạng hắn mà tôi phì cười.
Được rồi. Tôi sẽ giặt sạch rồi chả cho cậu.
Ơ...Mà này. Người tức phải là tôi mới đúng chứ. Ax ax...... Cái quỷ quáy gì thế này???
 
N

natsume1998

Đứng ở cửa lớp cùng mấy tên đàn em, dường như Lăng Lăng “phát hiện” ra một “cái” gì đó rất “thú vị”. Mắt anh “sáng rực” lên.

Hình như....Đúng rồi... Là tên nhóc ấy. Tạ Thiện Thiện... đang “lù đà lù đù” bước từng bước.

Như một “phản xạ”, Thất Lăng chạy nhanh về phía Thiện. Thật sự không hiểu, tại sao anh lại làm vậy và tại sao anh lại cảm thấy vui khi nhìn thấy Thiện. Một điều chưa từng xảy ra với anh trong 2 năm qua.

.....

Bộp....

- Hêy nhóc. – Tiếng nói vang lên cùng lúc với tiếp “đập muỗi” trên vai tôi.
Chả buồn giật mình, tôi quay lại nhìn “kẻ tỏ gan” sau lưng mình với vẻ mặt “bơ phờ” nhất có thể.

- Hở......ở........ – Tôi trả lời một cách khó nhọc.

- Oái oái..... Cậu bị sao thế?

Tên quái quỷ nào đây. Dám cả gan “nhát ma” bổn cô nương xong còn tỏ vẻ nhân hậu hả? May cho mi là ta không có “hứng” đấy nhé. (không có “sức” thì đúng hơn ấy)

- Anh là ai thế...? – Mắt tôi “lờ đờ” nhìn kẻ đứng trước mình, hỏi theo theo bản năng của mình.

Hình như, vẻ mặt hắn đang “cau có” lại thì phải.... Xem nào, nhìn quen quen, gặp ở đâu rồi phải không ta?

Hai tròng mắt tôi dần dần dãn to ra. Hình....hình... như.... Hắn là.... là... HẠ THẤT LĂNG...

- Dám quên ta hả tên nhóc kia – Con “người yêu khỉ” quát trong “lửa giận”. Tiện vớ luôn cái cổ tôi kẹp vào eo hắn.... Ẹ.....Ẹ.... – Dám quên ta hả?????????

- Ẹ..... Ông... ải.... (không phải)

- Không cái gì hả? Còn cái à? – Hắn kẹp chặt hơn....

- Ỏ...á.....(Bỏ ra)

- Thích chết hả??????? – Hắn lại càng vặn “volum” to hơn.

- Ông..... He...ôi...ói ã...nào (Không, nghe tôi nói đã nào)

- Nói. – Hắn bỏ “đầu” tôi ra. Mặt vẫn “nhăn như khỉ ăn ớt”. Mà tên này giỏi nhỉ? Dịch được tôi đang nói gì cơ.


Nhanh lấy cơ hội, tôi tránh xa hắn mấy bước. Ập pù....Cuối cùng thì hắn cũng buông tôi ra, sợ nhất là cái “ngón” võ này của hắn.... Mà này, sao hắn vẫn chưa buông tha cho cái “khuôn mặt” của hắn nhỉ?

Mẹ tôi nói, khi ai đó yêu thích một con vật thì sẽ rất na ná con vật ấy. Chắc tên này yêu khỉ. (Xin lỗi mẹ, con không cố ý bịa chuyện.Hix hix)

Lấy đà.... Chuồn thôi...........
 
N

natsume1998

- Định đi đâu thế nhóc....

Thôi, chết rồi.... Cái cổ áo tôi đang bị ai đó kéo lại... Đừng bảo là tên Hạ Thất Lăng ấy chứ. Huhuhu

Nhẹ nhàng quay lại nhìn vẻ mặt đắc trí của hắn mà tôi nổi cả da gà.

- Tôi... á nhầm.... Em đi về lớp chứ đi đâu... Hix – Tôi nhìn hắn với bộ mặt “hối lỗi” kết hợp đôi mắt long lanh nhất có thể.Mong rằng hắn sẽ động lòng.

- Chưa giải thích với anh mà nhóc dám đi à? - Hắn chống nạnh, hất mặt lên nói....

- Em....Em.... – Tôi cúi gằm mặt xuống.Chết rồi.... Giải thích gì được bây giờ?
Soi xét tôi từ trên xuống dưới 1 lượt, rồi hắn “kiêu ngạo” hất lông mày lên, cười “đểu”.


- Anh biết sao nhóc ở đây rồi.

Ngạc nhiên chưa. Tôi còn không biết tôi đang làm gì, sao hắn biết được nhỉ? Tài thế

Hắn tiếp tục màn độc thoại của mình:

- Chắc nhóc nhớ anh mới sang đây tìm anh phải không? Há há há....

- Hả?????– Oh my god. Lâu lắm rồi hàm dưới của tôi mới được dịp rơi tận xuống chân.

Cứ thế, tôi “trố” mắt nhìn hắn mà không nói nổi câu nào. Chỉ 1 câu với tôi bây giờ thôi, “Sốck toàn tập”.

- Sao không nói gì, Ngại à? Hé hé – Đứng xát vào tôi, hắn cười “khánh khắch..Ôi, Điêu cười man rợn mới “hay” làm sao...
 
N

natsume1998

Tên này đúng là ăn dưa bở nhiều quá rồi. Lấy lại tinh thần, tiện thu cằm về đã.

Mà này, cái gì đang nặng nặng trên vai tôi ấy nhỉ? Chậc. Thì ra là một cánh tay. Tưởng gì, tay tên Hạ Thất Lăng chứ còn tay ai.

Hả?????? Tay Hạ Thất Lăng.... Thế có nghĩa là...Hắn đang khoác vai tôi. Á....á.... Bớ người ta sàm sỡ....

***

Hất tay hắn ra. Lần này thì tôi bực thật sự rồi đấy nhé. Hắn là cái thá gì mà dám khoác vai tôi. Lại còn bắt lỗi tôi nữa chứ. Tôi nhịn đủ rồi. Là đối thủ nhà họ Tạ thì sao tôi có thể để hắn “áp đảo” mình được.

- Anh là cái quái gì thế hả? – Tôi quát lên, dở thói đánh đá.

- Cái gì là cái gì? – Hơi giật mình trước hành động của tôi, hắn nói.

- Lại còn tỏ vẻ ngây thơ hả? Ai cho anh khoác vai tôi? Ai nói với anh là tôi nhớ anh?

- Chậc, giật cả mình. Làm gì mà phải giận thế. Anh em khoác vai nhau mà còn gại à. Như con gái ấy.... Haha

Mũi tôi xì khói, mắt tôi trợn lên đi kèm khuôn mặt đỏ chót vì giận. Tôi ú ớ không nói lên lời....A.....a..... Ai giúp tôi đập hắn một trận với.
 
N

natsume1998

- Không nhớ thì sao nhóc ở đây?

Uỳnh..... Câu nói của hắn như sét đánh ngang tai tôi. Thật sư... Tức lắm rồi, không thể chịu nổi được rồi.

- Tôi về lớp chứ mắc mớ gì đến nhớ anh hả??????? – Vận hết công lực, tôi“rống” lên hết cỡ.

Phải kiềm chế lắm mới không “đấm” nguyên vào cái mặt nhăn nhở kia đấy nhá.

Hắn bịt tai, không nói được câu nào. Chờ “tiếng cò báo động” của tôi ngứng hắn chỉ tay còn lại về hía sau lưng tôi.
Tò mò tôi quay lại nhìn. Ồ... bất ngờ chưa, kia là phòng học thân yêu của tôi mà.
Giờ mới để ý, xung quanh đây toàn học sinh lạ. Vậy là sao ta?

.....

Mặt “chàng Thiện” “nghệt” ra. Hình như cô cuối cùng cung nhận ra mình đi nhầm đường thì phải.
Khuôn mặt trắng hồng cô từ từ chuyển sang “đỏ chót” nhìn người con trai đứng trước mình đang cười “khúch khích”

- Đi “lạc” đường về lớp hả? – Anh hỏi “đểu” cô

- Không có . – Cô bé “giả trai” mặc dù ngại “chín” mặt nhưng vẫn cố cãi bằng được.

- Thôi. Đúng rồi thì nhận luôn đi. Haha. Nhìn nhóc là anh biết rồi.

Lăng Lăng ác thật, anh “chọc” ngay vào “nỗi khổ tạm thời” của Lam khiến cô ngại muốn kiếm cái lỗ nào đó chui xuống trốn tạm.

***

Tên này.... Ta thề trên danh nghĩa người thừa kế tập đoàn MH, ta phải hạ nhục lại mi.
Hừm hừm... Xem nào... Hạ nhục hắn ta qua một cuộc thi chẳng hạn. Đấu kendo thì không ổn, hắn ta cũng “nguy hiểm” lắm ấy chứ.
À há, BÓNG RỔ. Đúng rồi, mình còn thắng được cả “vua bóng rổ” black thì hắn là cái gì. Haha.

Nghĩ cái tôi nói liền luôn:

- Nếu anh thắng, tôi sẽ nhận. – Hình như tôi bắt trước hắn chốc nạnh vênh mặt lên thì phải. (Dễ bị tiêm nhiễm ghê)

- Thắng? Thắng gì? – Hắn nhìn tôi với cái “mẹt” ngây thơ (vô) số tội.

Tôi thề, tôi hứa, tôi đảm bảo, nhìn mặt hắn lúc này “gét” thôi rồi, chỉ muốn “bụp” cho hắn 1 phát. Nhưng mà... Tôi sợ bị hắn kẹp cổ lắm. Hix hix. Thôi đành nhịn vậy

- Anh có dám thi bóng rổ với tôi không?

Ơ. Sao hắn lại bịt mồm cười nhỉ. Câu nói của tôi có vấn đề à? . Nhanh lấy lại bình tĩnh, hắn đứng thẳng người nói :

- Rồi. Ok. Cuối buổi học ở phòng thể dục nhé?

- Cuối thì cuối. Sợ gì.... - Tôi lại “oai phong” hất cằm lên nói chuyện với hắn.

Haha, không nhờ hắn “cắn câu” nhanh thế. Mi trúng kế rồi, Hạ Thất Lăng ơi!

Mà xem nào. tôi có quên cái gì không nhỉ. “Thể dục”. “Thể dục”....
Á.....á.... Tiết thể dục, thầy khó tính. Làng nước ơi tôi muộn tiết rồi.....

Mặc kệ tệ họ Hạ. Tôi “vắt chân lên cổ” chạy với tốc độ “1000/s”. Huhu. Mong cho không có chuyện gì xảy ra.

...

<Chuyển qua Hạ Thất Lăng nhá !!!>

- Ơ này... – Tôi gọi với cái tên nhóc đang chạy “bán xác”.

Tên này thật là..... Không biết định kiếm trò gì đây. Đấu gì không đấu lại đấu bóng rổ. Chắc nhóc này không biết tôi là quán quân bóng rổ toàn quốc 2 năm Thì phải. Liều thật

Không biết nên so hắn với trẻ con hay gì nữa đây.
 
N

natsume1998

Ngày hôm nay đúng là “siêu may mắn” nhất trong đời “đương kim tiểu thư” tôi. Tôi cứ ngỡ khi về Việt Nam sẽ không bao giờ phải làm công việc “của con gái” nữa chứ....
Vậy mà.... giờ đây tôi đang cầm 1 cây chổi trên tay, miệng bịt khẩu trang và “nhẹ nhàng” quét dọn nguyên cả phòng thể dục. Hờ hờ....

< Nghĩ lại giữa tiết cuối... Khoảng 1 giờ 30 phút trước>

Tôi rón rén trước cửa phòng thể dục với tâm trạng sợ sệt... Hix hix. Chỉ tại tên “7 lạng” ấy mà tôi bị muộn tiết, đã thế còn là tiết thể dục của thầy Đăng “hắn ám” nữa chứ.

Nghe “tương truyền” lại, cái tên “hắc ám” ấy không phải tự nhiên được gắn cho thầy đâu.
Ngoài việc “quá” nghiêm khắc với học sinh ra thì thầy cũng là người liên quan đến “vô số” các “vụ án” trong trường.
Hóng hớt từ mấy bà tám, tôi biết được vụ án gần đây nhất của thầy.
Cách đây hơn 3 tháng, có một cậu học sinh nam “dám” cả gan cãi lại thầy. Và ngay tối hôm ấy, tai họa ập lên đầu cậu. Cậu nhập viện mà không ai biết lí do. Sáng hôm sau, gia đình cậu mời cảnh sát đến điều tra mà vẫn không thu được kết quả gì. Đến bây giờ, nguyên nhân cậu con trai ấy nhập viện vẫn là 1 ẩn số với học sinh trong trường tôi.

Càng nghĩ càng thấy sợ. Biết đâu, “lịch sử lập lại” với tôi thì sao? Huhu.

...

Bộp...bộp.... – Có bàn tay ai đó đang vỗ vào vai tôi.

- Trời ạ. Vào lúc nước sôi lửa bỏng này mà còn làm phiền tôi à. Để tôi yên đi. – Bực mình, tôi hẩy bàn tay ấy khỏi vai mình nhưng mắt vẫn “ngóng” vào trong.

Bộp...bộp...

Lại nữa. Tên dỗi hơi nào thé không biết.

- Làm cái trò gì thế hả? – “Máu dồn lên não”, Tôi quay lại hét to mà quên mất nhiệm vụ “đột kích” của mình.

- HẢ? – Một giọng nam trầm lạnh băng vang lên đầy sát khí.

Nhìn người trước mặt mình mà tôi sắp đứng không vững. Đầu óc tôi quay cuồng, chân ta bủn rủn, mồ hôi cứ tuôn ra như mưa. Miệng tôi lắp bắp :

- Th...th.....ầ.....y......
 
N

natsume1998

Đấy chính là lí do đứa con gái “đảm đang” như tôi đang phải dọn dẹp nguyên cả cái phòng thể dục.
Vâng, người thừa kế “cao quý” tập đoàn MH – Tạ Ngọc Lam đang BỊ PHẠT. *Hức hức*.
Thầy Đăng đúng là hắc ám, đã thế còn không cho phép bất kì sự trợ giúp nào cho tôi nữa chứ. Làm mĩ nam kế của tôi cũng trở nên vô dụng. Huhu.

Còn về kết quả trận đấu giữa tôi và tên họ Hạ thì chẳng cần nói chắc cũng biết luôn kết quả rồi.
Chẹp.... Tất nhiên, một người độ lượng, tốt bụng, “cao quý” như tôi làm sao có thể “chấp” “tiểu nhân” được. Và vì không “thèm” chấp nên tôi “nhường” cho hắn thắng luôn.
(Nghĩ đến mà đau lòng. Tại sao tôi có thể thua một tên “7 lạng” như hắn được nhỉ. Thanh danh của tôi còn đâu nữa chứ. Huhu. )

***

Hạ Thất Lăng, hắn là tên vô ơn bạc nghĩa. Tôi đã nhường cho hắn thắng thì ít ra khi biết tôi bị phạt, hắn không giúp được gì cũng phải đứng “cổ vũ” cho tôi chứ. Đằng này, sau khi đấu thắng một người “không còn tinh thần” như tôi lúc này hắn lại bốc hơi mất hút. Đồ...đồ .... máu lạnh.

- TA HẬN MI................... – Tôi mở volum hết cỡ, “gào” “tung cả nóc” phòng thể dục lên cho bõ tức.

Cốc....

- Ui da... – Tôi giật mình, tròn mắt quay lại nhìn kẻ vừa ra tay với cái đầu thân yêu của mình.

- Hận với thù cái gì. Uống nước đi này.

Đứng trước tôi là một "chàng hoàng tử" đẹp trai, cao "tựa cây sào". Vâng. Không ai khác. Kẻ to gan dám cốc vào đầu tôi chính là “công tử” Hạ Thất Lăng. Hắn chìa ra trước mặt tôi một chai nước ngọt vẫn còn lạnh....
Oa.... Nước. Chả lẽ hắn biến mất để mua nước cho tôi à? Tâm lí ghê. Liệu tôi có nhìn lầm con người thật của tên này không ta?

- Cho tôi à? – Mắt sáng long lanh nhìn chai nước trên tay hắn nhưng vẫn phải hỏi lại cho chắc.

- Thế không uống à? – “Anh ý” nhìn tôi nghi ngờ rồi vặn lắp chai nước ấy ra. - Nhóc không uống thì anh uống vậy

- KHÔNG..............

Giật nhanh chai nước từ tay hắn, tôi tu một mạch gần hết . Khà..... Một cảm giác rất yomost!
Mà sao tự nhiên hắn tốt với tôi như thế nhỉ? Có khi nào... trong chai nước này có độc không?... Á....Độc....
Tôi trợn tròn mắt ra nhìn hắn.

- Không có gì đâu mà nhìn đểu. – Hắn ta lên tiếng, chau mày.

Ơ... Tên này biết đọc suy nghĩ trong đầu tôi à? Tôi còn chưa nói gì mà.

- Không phải “dán” 2 chữ thắc mắc lên chán đâu.

Hả???? Sao hắn biết tôi đang thắc mắc? Thậm chí hắn còn chưa nhìn tôi một cái mà. Thôi chết rồi, hắn biết đọc suy nghĩ trong đầu người khác thật rồi. Tôi cúi đầu, đưa mắt liếc hắn.

.......

Dường như vẫn còn nghi ngờ, cô cúi cúi đầu, đưa mắt liếc lên nhìn cậu hỏi :

- Không có gì thật chứ?

Cốc....

- Ái ui. - Cô kêu lên vì cái cốc thứ 2 của cậu.

- Thật. Anh trai sao lại đi hại em mình được. – Cậu hơi chau mày nhìn “tên nhóc” trước mặt mình. – Lau nước miếng đi kìa, khiếp quá.

Mặt Lam Lam từ trắng chuyển sang hồng , đưa tay “quệt” nhanh miệng mình. (Eo ơi. bửn kinh. Phải người thừa kế họ Hạ thật không đây? )

Phì cười trước hành động của Lam, cậu nhẹ nhàng lấy tay xoa nhẹ lên đầu cô.
Ố là lá, mặt Tiểu Lam lại đổi sắc từ hồng sang đỏ chót kìa. Haha...Tạ Ngọc Lam biết ngại
 
N

natsume1998

- À.... 3 tháng trước.... – Đột nhiên hắn “hét” lên trong “sung sướng”.

Rồi kể lể.

Thật sự... Khi nghe câu chuyện của hắn.... Tôi không thể tin nổi liệu tai tôi có bị làm sao không nữa.
Truyện kể rằng. Ngày xửa ngày xưa... Xưa ơi là xưa... Tầm 3 tháng trước. Có một người thầy tên là Đăng đã “dũng cảm” ngăn cản một cậu học sinh cá biệt đi “thanh toán lẫn nhau”, nhưng kết quả không như ý muốn, thầy đã không cản nổi tên “côn đồ” đó.
Thất vọng vô cùng, tan trường thầy chưa về thẳng nhà mà còn đi dạo mấy vòng. Bất ngờ thay, thầy lại đi qua “bãi chiến trận” đã tàn của tên học sinh cá biệt ấy. Thứ duy nhất thầy “tìm” lại được ở đấy là tên học sinh kia nhưng toàn thân hắn ta đã bị bầm dập. “Thương tình”, thầy tận tay đưa cậu hắn ta vào bệnh viện.
Còn về phía cảnh sát, không hiểu sao họ biết chuyện. Ngay sáng hôm sau đã đến thăm bệnh “tiện thể” dành nguyên cho tên "côn đồ học đường" ấy cái bản kiểm điểm.
Tất nhiên, tên học sinh kia chỉ phải làm bản kiểm điểm và chuyện này được “bịt kín”. Đơn giản, vì cậu ta là con nhà giầu, vì cậu ta chính là con trai tập đoàn HT – HẠ THẤT LĂNG......
Quên mất, còn 1 tin “giật gân” hơn nữa, thầy Đăng chính là anh họ của tên Hạ Thất Lăng này.
Liệu có phải hắn ta thấy thầy còn trẻ mà nhận bừa không?
...

Hắn tạo cho tôi hết từ “bất ngờ này” đến “bất ngờ khác” khiến tôi không kịp “xử lí nhanh dữ liệu thông tin” vào đầu.
Giờ thì tôi hiểu tại sao cả thầy Đăng lẫn tên “7 lạng” này lại “ác ma” như nhau rồi. Amen, mong chúa che trở cho con.

....

Sau “1 hồi nhập dữ liệu”. Không chỉ riêng cái “mẹt” đỏ lừ lên nữa mà thêm cả “những làn khói” bốc ra từ đầu tôi. Tôi mỉm cười, “nhẹ nhàng” rậm “huỳnh huỵch” cầm chai nước bước đến gần hắn.

Bốp Bốp. – Âm thanh “vui tai” của sự “va chạm” giữa chai và đầu vang lên.

- Hai cái đập này là trả lại 2 cái cốc của anh. – Tôi “dịu dàng” giảng giải.

Bốp.... – Thêm cái nữa

- Còn cái này là cho tội anh không chịu nói nói sớm. – Tôi ngây thơ vô (số) tội nhìn hắn. – ANH NÓI SỚM THÌ TÔI ĐÂU CÓ PHẢI DỌN CẢ CÁI PHÒNG NÀY HẢ........
Tức mình tôi hét lên. Hừ hừ. Sắp dọn xong hắn ta mới nói chứ.
Lại còn đứng ôm đầu nhìn tôi à? Huhuhu. Sao số tôi khổ thế này.... Hết chú lại đến cháu, thay nhau hành hạ tôi....
 
N

natsume1998

- Vừa làm cái gì thế hả? – Tiếng hét “long trời lở đất” vang lên từ “cái miệng “xinh xinh đáng iu” của tên “7 lạng”. Tên này phản ứng chậm thật, phải mất đến “3,14s” để hắn xử lí thông tin.

Tôi giật mình quay ra nhìn hắn, “ngây thơ vô số tội”.

Oh my god.... Cái gì kia.

Tôi “choáng toàn tập” với “hình anh” hiện tại của hắn.

Mắt trợn ngược, đỏ ngầu. Mũi “xì khói”, tóc tai dựng đứng....

Bớ người ta, Hạ Thất Lăng, hắn bị tầu hỏa nhập ma rồi......

“Chuồn” lẹ thôi

...

Sau khi “xác định” được “nguy hiểm đang rình rập”, “Tạ Thiện Thiện” không thể đứng nguyên chờ chết được. “Cậu” lấy đà, “co giò” chạy “tóe khói”.

Thấy con mồi định “tẩu thoát”, Thất Lăng đuổi theo với “vận tốc” nhanh không kém. Và tất nhiên, cậu không quên kem theo lời đe dọa

- Đứng lại........ Tên nhóc kia....... Muốn chết hả????– Lăng Lăng “gầm” lên.

- Ngu gì mà đứng lại... Plè... – Lam Lam quay lại “lè” lưỡi. Đây chính là “hậu quả” của việc ở gần nhóc Bin lâu ngày

Đúng rồi, chỉ cần cô đến được cái cửa phòng nhỏ bé xinh xinh kia là “OK”.


***

Mà, nhìn cái cảnh này quen quen.... Hình như thấy ở đâu rồi thì phải.
Ơ...mà... Chai nước tôi vừa cầm đâu?

Xoạt.......

Nghe thấy tiếng động, tôi quay lại đằng sau kiểm tra...

Một “vật thể lạ” mang tên Hạ Thất Lăng đang lao đầu, trượt về phía trước vì “lỡ chân” dẫm phải một cái bẫy bất ngờ (Khỏi nói chắc ai cũng đoán được hắn vừa đạp phải cái gì. Đúng là lịnh sự lập lại thật rồi. Thảo nào thấy quen...)

Theo như phản xạ, tôi dơ tay ra đỡ .... Nhưng, ai ngờ, hắn nặng quá. Tôi không đỡ nổi, và....

Bịnh....

Ngã rồi.... Phải công nhận, Tôi “có duyên” với mấy chai nước kiểu này thật

***

Sau “cú ngã ngoạn ngục”, Lam Lam nằm “sõng xoài” dưới sàn. Cả người bị một thứ gì đó đè nặng lên.
Cô nhìn thấy một đôi mắt mầu nâu dẻ đang mở to ngạc nhiên cùng với cảm giác ươn ướt và nóng bỏng ở đầu môi.

HẠ THẤT LĂNG !!!!! Có khi nào... cô và hắn....

- Á....á..........á......... – Lam Lam đẩy “vật thể lạ” đang đè trên người mình ra, hét to....

Cô.... Hắn..... Nụ hôn đầu suốt 18 năm dìn giữ, bị cướp đi một cách dễ dàng như vậy sao? KHÔNG THỂ NÀO..............

>>>

Cô nhìn chằm chằm vào anh và bắt gặp đôi mắt mầu nâu hạt dẻ ấy cũng đang nhìn lại mình. Cứ như vậy, họ nhìn nhau... 1 phút.... 2 phút..... 5 phút..... trôi đi, trong không gian “tĩnh lặng”.

Cảm nhận được không khí ngại ngùng đầy “sát khí” bao quanh, Lăng Lăng xua xua tay lên tiếng :

- Này nhóc. Có gì đâu mà ngạc nhiên. Cái này giống như là anh em trong gia đình thôi mà.

Nói vậy chứ, chính anh cũng không tin rằng mình vừa “hun” một người “cùng giới” (Cùng giới là vì Thất LĂng không biết Thiện là con gái nhá)

Còn về phía Lam Lam, cô chưa hết “bàng hoàng” sau cú sốck “nụ hôn đầu tiên” nên chẳng nói được câu nào, vẫn “đóng băng” nhìn anh.

***

<Cùng lúc, trên sân thượng>

- Đường Doanh.... Y nhược.... – Một cậu con trai hớt hải goi lớn. – Tìm được 2 người rồi.

Đôi “trai gái” đang ngồi “hàn huyên” bị quấy dầy bởi tiếng gọi liền quay ra :

- Ai cho MÀY gọi thẳng tên TAO hả?????? - 2 cô cậu đồng thanh “rít” lên

Bị quát, cậu nhóc kia luống cuống, tỏ rõ sự sợ hãi.

- Tại... Tại chuyện gấp quá.... – Cậu ta ấp úng

- Chuyện gì? Nói nhanh lên.... – Đường Doanh “nặng” tiếng ra lệnh

- V..âng... Bọn ở khu XYZ... làm loạn, cần đại ca Lăng đi giả quyết.... Là “bậc” dưới, em không có số điện thoại để báo...

- Được rồi, mày cứ đi chuẩn bị đi. Tao sẽ báo với anh ấy. – Chưa để cậu nhóc kia nói hết lời, Đường Doanh đã chen vào.


Chỉ chờ có vậy, cậu ta chạy một mạch xuống tầng, thật nhanh, như muốn thoát khỏi “địa ngục” nơi có 2 “con quỷ” đang “khát máu” kia càng sớm càng tốt.

Khi chắc chắn là chỉ còn 2 người ở đây, Đường Doanh đứng dậy, cậu cho 1 tay vào túi quần và nói :

- Y Nhược à, nghe lời tớ đi. Cậu đừng động vào cô bé vô tội ấy, nếu như cậu không muốn bị anh ấy gét thêm.

- Gét thêm à? Cậu nghĩ tớ bị gét chưa quen sao? – Y Nhược khinh khỉnh. – Hay là cậu sợ khuôn mặt giống người con gái cậu từng thương thầm nhớ trộm ấy một lần nữa biết mất. Xót ư? – Cô cố gân dài 2 từ cuối.


Vốn nóng tính, lại nghe được những lời ấy từ cô bạn thân của mình, Đường Doanh “nổi cáu” :

- THÔI ĐI. – Cậu quát. – Tớ không muốn đôi co với cậu. Tớ đi.

Nói xong, cậu bước đi thật nhanh. Cậu không muốn nghĩ đến người con gái đã mất ấy thêm 1 lần nào nữa và cậu cũng không muốn cô bạn của mình tiếp tục dằn vặt bản thân.

>>>

“Cậu ấy đi rồi... Ngay cả người cuối cùng bên cạnh cũng bước đi rồi....
Bạn thân ơi, ngay cả cậu cũng không hiểu tớ ư?....
Y Tuyết, chị thấy rồi chứ? Vui không? ... Tôi là cái quái gì trong họ chứ?...Haha”

Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mỉm cười dù cho lòng nặng trĩu.... Một giọt nước, nhẹ nhàng rơi xuống từ khóe mắt Y Nhược. Đến bao giờ cô mới tìm được 1 hạnh phúc thật sự đây?

***
 
N

natsume1998

<Quay trờ lại với phòng thể dục.>

Thất Lăng không chịu nổi “cái nhìn say đắm” của cậu nhóc Thiện Thiên nữa, anh “kiếm chủ đề” khác :

- Này nhóc. Anh là người thắng đúng không?

- Hở......- Thiện “vô hồn” trả lời.

Cuối cùng thì “chàng” kia cũng lên tiếng. “Thở phào nhẹ nhõm”, Thất Lăng nói tiếp.

- Hở gì. Nghe điều kiện của người thắng này.

- Ừ... Hả????? Cái gì cơ... – Lam Lam giẫy nảy. - Còn điều kiện nữa á


Cuối cùng thì “con rô-bốt hết pin” cũng hoạt động trở lại. Phải công nhận là cô bình phục nhanh thật ấy. Mới đó mà đã ....

- Chứ còn (gì)....

Tít..... Tít..... – Chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên tiếng chuông điện thoại trong túi quân Hạ Thất Lăng vang lên

....

Khi cuộc nói chuyện kết thúc. Hắn chỉ “để” lại cho tôi một câu nói : “Cứ thế nhé. Điều kiện anh nói với nhóc sau!” rồi đi mất.

Có chuyện gì mà hắn lại đi vội như vậy nhỉ. Nhìn sắc mặt thì có vẻ không được tốt cho lắm. Ánh mắt của hắn lúc bỏ đi khiến tôi “ớn lạnh”. Hắn như như biến hành một con người khác... không phải tên “hâm hâm” vài phút trước đây.
Đúng rồi. Cái cảm giác xa lạ và khó chịu giống y lần đầu tiên tôi và hắn gặp nhau.
Tôi tự hỏi, liệu đâu mới là con người thật của hắn đây.

Mà thôi mặc kệ hắn, chả mắc mớ gì đến tôi.... Về thôi. ĐÓI QUÁ.....

>>>
< Tại Mĩ >

- Thua phu nhân. Có người muốn gặp bà.....

Cô thư kí cẩn trọng trong từng câu nói với vị phu nhân đang ngồi bên bàn làm việc.

- Chào bà, bà Tạ....

- Thưa bà.... Khoan....khoan...đã. - Cô thư kí lúng túng khi thấy vị khách kia tự ý bước vào.

- Không sao đâu. Cô ra ngoài đi, tiện pha trà cho tôi.

- Thôi, Không cần trà. Tôi đến đây chỉ để nói chuyện với bà một lát thôi.

....

Căn phòng rộng được bài trí nội thất mạch lạc, đồ đạc sang trọng mang đậm phong cách Châu âu. Bàn ghế và các sản phẩm nội thất khác đều thường được thiết kế rất tinh tế, cầu kỳ với cửa sổ rộng nhìn ra ngoài có thể thấy cảnh quan những tòa nhà cao “chọc trời”. Trong không khí căng thẳng, họ đã nói gì? Chỉ biết vị khách tức giận bỏ đi không quên để lại một câu nói với giọng sắc lạnh:

- Tôi sẽ cho bà hối hận vì những câu nói của mình.





>>>



Cuối cũng thì Lam Lam cũng “lết” được cái “xác” về đến nhà. Cả người có mệt lừ, chân tay dã dời...
Cánh cổng lớn ấy lại được mở ra với “dàn người hầu kẻ hạ”, khổ nỗi Lam Lam nhà ta chả còn sức mà “oai phong” bước vào nữa. Sao hôm nay đường vào nhà với cô lại dài ra thế này.

- A....a........... Lam lam về rồi......

Nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé của cô, V.ú Lý “reo” lên rồi chạy đến cùng một người nào đó.... Là... là.... Đỗ Phúc!

- Con về trễ quá.

- Cậu không sao chứ?

Họ hỏi “tới tấp”, sao không ai biết là “Tạ thiếu gia” đang “mệt muốn chết” vậy trời??? Khổ thân “anh ấy”.

Đa thế Phúc còn “nhảy bổ” đến ôm chầm lấy cô, cái ôm của “người thân xa cách lâu năm”.... (Bó tay cái cậu này, có 1 ngày mà đã....)

.....

- Nhóc Lam, cậu ở nhà có vui không. Cậu nhớ tớ lắm phải không? – Cậu ta tự nhiên ôm chặt lấy tôi. Cái tên này, hắn lại “chén” thêm được mấy quả dưa bở” nữa à? Không biết là ai nhớ ai đây.

- Mãi không thấy cậu về, tớ với V.ú Lý lo lắm đấy. – Cậu ta vẫn tiếp tục màn độc thoại của mình. Rồi đột nhiên “vặn volum to lên” - V.ú! Con mượn Lam Lam một tẹo nhá.

Mượn tôi à?
Hả...Cái gì?....?

Vèo..... – Oh my god...Vừa kịp xử lí đống dữ liệu thông tin trong đầu, tôi đã bị “tên ăn dưa bở” này lôi “xoành xoạch” đi. Ai cứu tôi không.......

>>>

- Đến rồi! – Phúc “thông báo”.

- Đến rồi à?- Tôi hỏi lại theo phản xạ

Đầu “quay quay”, người “bay bay” tôi đưa đôi mắt “lờ đờ” vì chóng mặt nhìn xung quanh.
Một không gian xanh mát với những chậu hoa xung quanh. Bộ bàn ghế tre được đặt ngay ngắn.... Đây là sân sau nhà tôi mà. Tên này sao lại dẫn tôi ra đây? Mà quan trọng hơn là... Sao hắn lại để cái bánh kem to tướng trên bàn thế này???.

- Của tớ đúng không. – Tôi chỉ tay vào cái bánh, mắt long lanh

- Ừ. Tớ làm cho....

Chưa để hắn nói hết câu, tôi đã nhảy bổ vào cái bánh, ăn “ngấu nghiến”. Đói bỏ xừ, hơi sức đâu mà nghe hắn nói hết (Nhưng mà tôi vẫn có sức ăn nhá. Tài chưa)
Phúc ngồi xuống bên cạnh tôi, mỉm cười nói :

- Cậu ăn từ từ thôi... Không nghẹn bây giờ.

- Ừ... Ớ iết ồi... (Ừ, tới biét rồi) – Tôi vừa ăn vừa trả lời cậu ấy nên thành ra ... thế ấy mà

- Cậu vẫn như ngày nào. Mà hôm nay ở trường, có chuyện gì với cậu thế? – Giọng nói của cậu dịu dàng, chân thành đầy quan tâm.

Nghe thấy giọng , tôi ngừng ăn, ngước lên nhìn cậu mắt dưng dưng.
Lâu lắm rồi, tôi mới nhận được sự quan tâm thế này. Xúc động...
Bao nhiêu “tủi nhục” ngày hôm nay, khiến tôi òa lên.... Huhuhu. Khóc nhè rồi. (Ăn vạ thì đúng hơn)
Bé Phúc cuống lên, không hiểu sao tự nhiên tôi “rơi lệ”. Cứ thế ra sức dỗ tôi.
 
N

natsume1998

- Truyện là thế à? Khổ thân nhóc Lam của tôi. – Phúc nhìn tôi với ánh mắt xót xa.
Tôi thở dài. Đúng là có người để “dốc bầu tâm sự” xong cũng nhẹ cả người.

- Ừ. – Nhẹ nhàng, tôi trả lời Đỗ Phúc.

- Nhưng mà Lam này. Nếu cậu chỉ môi chạm môi với tên đấy thì không phải là nụ hôn đầu của cậu đâu. – Phúc đưa tay xoa xoa cằm, “đăm chiêu” suy nghĩ.

Không phải nụ hôn đầu thế là nụ hôn cuối à? Tên Phúc này nói thế là có ý gì nhỉ.

- Là sao. – Tôi thắc mắc. Cầm cốc nước lên uống. Kể lể nãy giờ khát hết cả họng rồi.

- Sao là sao.– Cậu ta quay ra nhìn tôi cười toe toét. - Thì tại hồi bé cậu hun tớ suốt mà.

Phụt............. – Nước trong miệng phun hết ra. Tôi “vận công lực” hét lên hết cỡ :

- Cái gì cơ?

Tôi không tin vào tai mình. Cái gì mà hun suốt chứ, chả lẽ hun suốt mà tôi không biết. Tên này ăn dưa bở nhiều quá mà.

- Có gì đâu mà phải ngạc nhiên. Tớ nói sự thật mà. – Phúc vẫn tỉnh bơ.

Sự thật? Sự thật gì chứ. Tại sao hắn có thể thản nhiên nói những lời như thế được nhỉ?

>>>

“ Hihi.....hahahaha....
- Đến đây cho tớ hun một cái nào....”

Đột nhiên hình ảnh về hai đứa nhóc hiện lên trên đầu tôi. Tôi thấy hơi nhói ở đầu. Thế này là sao?
Một loạt những thắc mắc khác hiện lên trong đầu tôi. Tại sao tôi lại biết chơi bóng rổ? Hai đứa trẻ trùng tên với tôi và Đỗ phúc là ai? Còn cả người phụ nữ ấy nữa? Chuyện này là sao?
Đau.... Đầu tôi đau quá....

- A...a...... – Tôi ôm đầu, khụy xuống, hét lên.
- Lam Lam.... Cậu sao vậy... Lam Lam

Chân tay tôi nhũn ra. Không gian chao đảo. Tiếng hét của Đỗ Phúc.... và.... tôi rơi vào một vùng tăm tối....
 
N

natsume1998

Tôi mơ màng mở mắt ra. Đầu tôi vẫn còn hơi choáng. Hình như, tôi được đưa về phòng rồi thì phải.

Bên cạnh tôi, bé Phúc mừng rỡ :

- Lam. Cậu tỉnh rồi à?

- Đây... là phòng... tớ? – Tôi hỏi đứt quãng. Xoay người ngồi dậy.

- Cậu mệt thì cứ nằm yên đi. – Phúc lo lắng, giữ người tôi nằm yên lại. – Vừa nãy cậu làm tớ sợ quá.

Vừa nãy ư? Vừa nãy....Đúng rồi. Vừa nãy tôi ở vườn sau nhà với Phúc.
Hình ảnh hai đứa bé.... Người phụ nữ.... Liệu có phải... ?

- Này Đỗ Phúc. – Tôi chồm lên. – Có thật cậu là bạn thân từ bé của tớ không?

- Ơ... – Phúc hơi ngạc nhiên. – Cậu hỏi vậy là sao?

- Nếu cậu là bạn thân thuở nhỏ của tớ thì cậu phải biết ngày bé tớ như thế nào đúng không? Có phải có chuyện gì đã xảy ra không? Có phải tớ dã quên đi cái gì đó không?

Tôi liên mồm hỏi cậu ấy. Tôi cũng không hiểu được mình lúc này nữa. Chỉ thấy rất bối rối, muốn có câu trả lời cho tất cả những thắc mắc trong đầu mình.

Cậu ấy nhìn tôi, rồi khẽ cười.

- Hình như, cậu đã nhớ ra được điều gì đó.

- Nhớ? Vậy đúng là tớ đã quên một số việc phải không?

Phúc không nói gì. Cậu cúi xuống gầm giường, lấy ra một cái hộp gỗ rồi đưa cho tôi. Ở đấy có dấu một hộp gỗ sao? Đến tận bây giờ tôi mới biết.

- Cậu xem cái này rồi sẽ hiểu thôi. Tớ đi trước nhé. – Cậu ấy nhìn tôi. Ánh mắt thật khác lạ.

>>>

Phúc đi ra ngoài rồi. Chỉ còn tôi một mình trong phòng. Cái hộp gì đây?

Tôi tò mò mở ra thì thấy trong hộp có rất nhiều ảnh và một bức thư gửi cho tôi.

“Lam lam à. Không biết đến bao giờ cậu mới đọc được những dòng này của tớ nhỉ?
Có lẽ,đến tận lúc cậu đọc bức thư này, cậu cũng chưa thể nhớ tất cả những việc đã xảy ra. Tớ biết, những chuyện ấy là một cú sốck rất lớn đối với cậu. Một cú sốck khiến cậu có thể quên tất cả, kể cả tớ và Vy Vy. Sau khi bac Hạ đưa cậu sang Mĩ, tớ đã tự hứa với bản thân mình. Tớ hứa sẽ ở bên cậu để giúp cậu nhớ lại tất cả. Tớ hứa sẽ không để cậu chịu nỗi đau ấy 1 mình lần nữa.... Tớ hứa trên danh dự là bé Phúc của cậu đấy đấy.
Cậu xem những bức ảnh hồi bé của chúng ta đi... Những kỉ niệm ấy đẹp lắm. Biết đâu sẽ giúp cậu nhớ thêm được gì thì sao.
Mà quên mất, cậu tìm cái túi nhỏ dưới đáy hộp và mở ra nhé.

Bé Phúc ”

Bức thư giấy đã ngả vàng, nét chứ nắn nót trong thư ấy là của Đỗ Phúc. Tôi mất trí, đó đúng là sự thật rồi.

Tôi lật đống ảnh lên để tìm cái túi nhỏ Phúc nói. Nó là cái túi giấy mầu hồng, gắn hình con thỏ dễ thương.
Để xem trong túi có gì nào. Nhẫn.... một chiếc nhẫn được xỏ qua vòng cổ...
Còn một mẩu giấy ghi cái gì đó nữa.

Nhẹ nhàng mở mẩu giấy ra. Ba chữ được viết in hoa trong mẩu giấy ấy dán chặt vào mắt tôi.
“ TỚ THÍCH CẬU ”
Nét chữ này... giống y trong thư... Có...có phải của bé phúc không... Cậu ấy thích tôi?
Đây có thể xem là tỏ tình không?

Tôi há hốc mồm, không tin những gì mình nhìn thấy. Chuyện gì xảy ra vậy? Có người tỏi tình với tôi? Tôi đang mơ?

>>>

Cái tình trạng bây giờ của tớ thì khỏi nói chắc cũng đoán ra được. Mắt trợn tròn, cằm rơi xuống..... Choáng toàn tập... hờ hờ
 
N

natsume1998

Đã 2 ngày trôi qua kể từ khi tôi biết mình bị mất trí nhớ. Đỗ Phúc từ hôm đấy lúc nào cũng dính chặt lấy tôi. Một bí mật giật gân khác được cậu tiết lộ, đó là.... Cậu mất tích một hôm là để hoàn tất tất cả các thủ tục nhập học vào trường học tôi. Lần này thì mệt dài dài rồi.


Còn về tên Hạ 7 lạng, hắn biệt tích luôn từ hôm ở phòng thể dục đến giờ. Chả hiểu hắn bận bịu gì mà chẳng thấy mặt ở trường. Hình ảnh của hắn lúc tạm biệt làm tôi lạnh cả người, khó chịu đến bây giờ... Chết tiệt. Sao mấy hôm nay tôi hay nghĩ đến hắn thế... Huhu, chỉ tại cái điều kiện hắn chưa nói ấy mà.

Vy Vy, cô ấy cũng đã trở về... với danh nghĩa là cháu nhận của nhà họ Tạ. Tôi biết mình hiểu lầm Vy nhưng.... thật khó để đối mặt với cô ấy.

* * *

- Cô hẹn tôi ra đây có chuyện gì?

- Nói chuyện. Không được à?

Hai cô gái đứng ở một góc vắng vẻ sân sau trường. Cô gái mang “đầy sát khí” là Liêu Y Nhược, còn người còn lại...... là Lý Vy Vy.
Vài phút trước đây, Vy nhận được tin nhắn của Liêu Tịnh nên mới ra đây. Ai mà ngờ, người cô gặp lại là “con bé đáng ghét” này.

- Tôi với cô thì có chuyện gì để nói. – Vy tỏ ra khó chịu. Cô chả ưa gì Y Nhược cả.

- Có chứ. Nhiều là đằng khác. – Vừa nói, Y Nhược vừa tiến lại gần Vy. Cô nâng cằm Vy lên. – Tôi mừng vì con hồ li tình cuối cùng cũng trở về rồi.

Khó chịu nối tiếp khó chịu, Vy hất tay Y Nhược ra :

- Tôi không rảnh.

Nói rồi Vy toan bước đi nhưng lại bị Nhược chặn lại.

Bốp.... Huỵch.....

- Tôi cảnh cáo cô. Đừng bao giờ động đến tôi nữa......

Bàng hoàng trước cảnh tượng vừa rồi. Không ngờ răng một cô gái hiền lành như Vy Vy lại có thể ra tay mạnh đến nối khiến Liêu Y Nhược ngã lăn ra đất, bên má in đỏ 5 nốt ngón tay.

“ Lộ đuôi cáo rồi nhé Lý Vy Vy. Là chó săn của nhà họ Tạ... Cô quá giỏi trong việc giả tạo đấy! Cuối cùng cũng chứng minh những điều tôi điều tra là thật. Haha... Cô cứ chờ đấy. Cái tát này, tôi sẽ chả lại cho cô....”

....

Vy bước đi trong lửa giận. Cô trở về đây để gặp Đỗ Phúc. Cô chỉ cần “yếu đuối” trước Phúc. Đúng. Vậy thì cần gì phải nhường nhịn bất kì ai.... Kể cả Tạ Ngọc Lam....

“Liêu Tịnh.... Mày không xứng làm bạn tao”
 
N

natsume1998

Hai ngày hôm nay đến trường, Lam Lam và Đỗ Phúc chẳng lúc nào được yên. Cái cảnh hot boy bị bà tám vây quanh chả còn gì lạ nữa nhưng.... khổ nỗi.... Cả Lam và Phúc đều bị bám đến nỗi phải “chạy trốn”.

...

- Quái thật. Sao mình lại chạy tít ra đây được nhỉ. – Phúc vừa thở vừa lẩm bẩm. – Không biết nhóc Lam ở đâu.... Chết tiệt.... Có 20 phút nghỉ giải lao mà lạc mất cô ấy....

Bộp... Bịch....

- Ui da.

***

Tôi... đang ở đâu đây... Đau đầu quá....

- Cậu tỉnh rồi.

Tỉnh rồi? Hình như... Mắt....

- Á á.á......... ????????? – Tôi hét to khi kịp nhận ra có một khuôn mặt xát lấy mặt mình.

- Tốt rồi!

- Tốt... Tốt cái gì... – Đẩy mạnh chủ nhân của khuôn mặt kia ra.

Hắn ta... là Đỗ Phúc.

Người có liên quan đến nhà họ Hạ làm gì ở cạnh tôi?.... Hình như... Đây là phòng y tế trường mà... Tôi làm gì ở đây?

- Chẳng lẽ cậu không nhớ gì lúc nãy. – Hắn ta ngơ ngác, chớp mắt nhìn tôi.

Chuyện lúc nãy..... lúc nãy tôi nằm ở sau trường...


- Này này... Cậu tỉnh dậy đi... Này này...

- Tránh.....

- Này... Cậu sốt rồi... Tớ đưa cậu đên y tế

- Đã bảo tránh mà.....

- A.....a.........a.... ”

A! Đúng rồi. Lúc tôi ở sau trường, có ai đó cố gắng đến gần tôi rồi bị tôi.... Hả???????

Tôi nhìn chăm chú vào cái băng y tế trên má tên họ Đỗ kia. Chẳng lẽ . . .

- Cái kia.... Là do tôi. – Tôi chỉ vào cái băng, ấp úng.

- May quá. Cậu không bị ảnh hưởng thần kinh. – Hắn ta lại cười toe toét. – Chờ tớ ở đây một chút nhé!

- Cút luôn đi......... – Tôi hét to

Cái gì mà ảnh hưởng thần kinh. Tên dỗi hơi này... Hắn xỉ nhục tôi đấy hả. Lúc nãy... tôi cào vào mặt hắn cũng chẳng oan mà.

Nhưng mà, sao tôi lại ở đây được nhỉ?

....

- Tiểu Nhược, bao nhiêu lâu rồi em mới phải tới đây nhỉ?

Một giọng nói vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ lúc này của tôi. Là cô Liên - Y tá trường.

Lâu? Tôi thoáng ngạc nhiên trước câu nói của cô.

À. Phải rồi, thời gian trôi nhanh thật. Nhấm mắt cũng đã 2 năm tôi chưa đến đây. Mọi chuyện.... như mới xảy ra ngày hôm qua...

- Em chẳng lớn được tẹo nào cả. – Cô cười dịu dàng. - Thật sự em phải cảm ơn cậu bạn đẹp trai ấy đấy nhé!

Bất giác tôi cười theo cô. Lâu lắm rồi, cảm giác ấm áp này mới bao chùm lấy tôi....
Phòng y tế... đã từng là nơi tôi “trú ngự”. Cô Liên đã từng là người thân nhất của tôi, chịu mắng tôi khi tôi “vác thêm việc” cho cô.



***

- Mà cảm ơn... – Tôi thoáng ngạc nhiên trước câu nói của cô. – Cảm ơn là sao hả cô?

- Thì cảm ơn cậu nhóc đã đưa em đến đây ấy. Con bé này. Chả lẽ em không biết sức khỏe mình thế nào à? Sốt tận 39 độ đấy! – Cô hơi chau mày

Tên nhóc đưa mình đến đây... chả lẽ là tên Đỗ Phúc kia? Cảm ơn á? Sao tôi phải cảm ơn/ Dù cho hắn có cứu mạng mình, tôi cũng không cảm ơn.

- Em, không biết cảm ơn. – Nghĩ là tôi nói. Liêu Y Nhược này không biết cảm ơn ai bao giờ.

- Cái gì.... – Cô quát. – Lại còn bướng. Nếu không được đưa đến đây, em cứ nằm chết dí ở cái chỗ ẩm ướt ấy đi nhá!


- Ơ... Em... - Tôi giật mình.

................

- Này cô. Bạn ấy là bệnh nhân đấy nhé!

Tôi và cô Liên cùng quay ra cửa, nơi phát ra tiếng nói ấy.

Sax... Là tên họ Đỗ... Sao tên này thiêng thế. Vừa mới nhắc đến hắn mà hắn đã xuất hiện.


- À ừ.... - Cô Liên hơi ngỡ nàng rồi quay mặt đi mỉm cười. – Cô xin lỗi.


Thấy vậy, tên họ Đỗ cũng đổi thái độ, tiến về phía tôi nhẹ nhàng đưa tay ra nói :


- Về thôi. – Hắn cười.

- Về... Về đâu - Tự nhiên... tôi hơi bối rối.

- Thì tôi đưa cậu về. Sách vở và cặp của cậu, tôi cất trên xe nhà tớ rồi.

- Cái gì...????????? – Tôi giãy nảy. - Ai cho cậu tự tiện động vào đồ của tôi?

- Thì tôi đã đưa người bệnh đến đây thì phải đưa người bệnh về nhà chứ. – Hắn nói tình bơ.

- Cậu....

Định mắng cho hắn 1 trận thì tôi bắt gặp ánh mắt “đe dọa” của cô Liên. Cô ấy muốn tôi....

- Ừ. – tôi hẩy tay hắn ra. – Nhưng tôi không cẩn đỡ.

Không phải vì cô Liên thì cậu chết với tôi đấy nhé! Thật là.... Tức chết đi được ấy.

...

<cùng lúc tại cổng trường>

- Học sinh gì mà đông thế không biết. “chui” mãi mới thoát ra được cái cổng. – Chàng Thiện vừa đi vừa lụng bụng

- Này nhóc. Lên xe đi. – Tiếng gọi phát ra từ một tên con trai ngồi trên xe mô tô phân khối lớn mầu đen.

Thiện quay mặt lên...Cái giọng này...
Biết ngay mà, cái xe kia chính là cái mà cô đâm thủng lốp....

Chủ nhân của nó không ai khác... Đúng, là tên Hạ Thất Lăng....

Hờ hờ...Sau bao nhiêu ngày “quy ẩn giang hồ”, cuối cùng hắn cũng xuất hiện

- Anh gọi tôi. – Cô “trả vờ” ngơ ngác

Anh không nói gì chỉ ném cho cô cái mũ bảo hiểm rồi ra lệnh:

- Nhanh


* * *
 
Top Bottom