Chap 21
Tôi tỉnh dậy và thấy mình hơi đau đầu, kì lạ là mình chả nhớ được bất cứ việc gì của quá khứ và thấy mình đang nằm trên một thảm cỏ rộng ven một cái vịnh nhỏ. Trước mắt tôi là những dãy nhà rất cao, những cái cột với một mớ dây thì nhiều chằng chịt, khói bốc lên từ một khu nhà rất to lớn làm tôi tưởng ở đó đang bị cháy.
Tôi ngơ ngác nhìn quanh, thấy mọi thứ đều lạ lẫm, chỉ nhớ được tên mình là Onyx và một cái tên nữa: Larbaru. Tôi chả biết Larbaru là ai, mình là ai, từ đâu tới. Lát sau tôi thấy một quý ông chừng năm mươi tuổi đang thơ thẩn đi dạo quanh đó. Tôi nhìn thấy ông ta vừa lúc ông này phát hiện ra tôi.
Quý ông ấy tiến lại gần, nói bằng tiếng Anh:
-Cô là ai?
-Tôi...tôi không biết!
-Sao cô lại ở đây vậy tiểu thư?
-Tôi...cũng không biết.
Ông ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
-Cô bị sóng đánh vào đây à?
-Vâng...chắc là vậy.
-Thế cha mẹ cô là ai?
-Tôi không biết.
-Cô không nhớ gì cả à? Quê của cô ở đâu? Cô hiểu được tiếng Anh thì hẳn cô là người châu Âu nhỉ? Mái tóc bạch kim của cô thật đẹp.
-Cảm ơn. Thật ra tôi không nhớ được gì cả. Tôi cũng không biết tại sao lại bị sóng dạt vào đây.
-Cô tên gì?
-Tên của tôi? Hình như là Onyx.
-Ta tên Diêu Kha Huân. Ta là người Trung Quốc.
-Trung Quốc?
-Đó là một nước ở châu Á.
-Châu Á là châu gì ạ?
Quý ông này sửng sốt nhìn tôi, rồi nhìn kĩ trang phục tôi ông hỏi.
-Cô...không là người của thế kỉ hai mốt sao tiểu thư?
-Thế kỉ hai mốt? Chắc tôi không phải người của nó rồi.
Lại một lần nữa vẻ ngạc nhiên hiện trên nét mặt của quý ông lớn tuổi này khi nghe tôi nói "nó" để ám chỉ "thế kỉ hai mốt".
Ông ấy lại nghĩ ngợi, rồi hỏi tôi, giọng rất dịu dàng.
-Nếu cô bé đồng ý, thì hãy về làm con gái nuôi ta, đã bấy lâu nay ta ao ước có được một cô con gái.
Tôi biết tình cảnh của mình hiện giờ rất bi đát nên nghĩ rằng chấp thuận lời đề nghị lịch sự của quý ông ấy. "Thật may mắn vì mình đã gặp được quý ông này nếu không mình chẳng biết đi đâu về đâu nữa.". Nghĩ vậy nên tôi gật đầu và đứng dậy theo ông ấy đi ra khỏi thảm cỏ.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi thấy một khối đen bóng bốn bánh nên sợ hãi lùi lại. Bố nuôi ân cần vỗ vào vai tôi:
-Không sao đâu con gái. Đây là xe ô tô, nó sẽ đưa ta và con về nhà đấy, không có gì đáng sợ cả.
-Xe ô tô? Ta không dùng xe ngựa sao bố?-tôi nói từ "bố" hơi ngượng nghịu.
-Hầy, xe ngựa bây giờ lỗi thời rồi, ta đi xe ô tô sẽ êm hơn và nhanh hơn đấy con ạ.
Tôi cũng không hỏi nữa, lẳng lặng chui vào "xe ô tô", trong đầu còn bao điều thắc mắc.
Quả nhiên cái xe đi rất êm, trong xe còn rất mát nữa. Điều tôi ngạc nhiên là dù không có ngựa kéo nhưng cái xe vẫn chạy rất nhanh đến nỗi tôi tưởng họ dùng phép thuật điều khiển.
Xe dừng trước một tòa lâu đài tráng lệ.(Tôi gọi nó là lâu đài vì nó rất lớn và đẹp). Bố nuôi dắt tôi vào trong, giới thiệu tôi với đám gia nhân và mở một buổi khiêu vũ chào đón tôi vào gia đình ông.
Thời gian trôi qua...
Năm tháng sau tôi đã biết lịch sử hình thành nên cái thế kỉ hai mốt này và đã có thể pha cà phê một cách khá thành thục. Tôi được học đủ thứ: ngoại ngữ, tên gọi và các vật dụng trong nhà, ngoài trời, biết cách sử dụng chúng. Lúc đầu tôi rất vụng về, nhưng lâu dần, nhờ có sự giúp đỡ của những vú nuôi nên tôi cũng biết và sử dụng chúng khá tốt. Điều tôi vui nhất là được học thêm các ngôn ngữ khác để giao tiếp với mọi người và có thể tự làm mọi việc mà không cần sự giúp đỡ của ai. Bố nuôi tôi có vẻ rất vui vì thấy tôi học mọi thứ một cách nhanh chóng.
Tôi khá hài lòng nhưng vẫn rất thắc mắc vì thấy trên cổ mình có một sợi dây chuyền rất đẹp kiểu cổ đính một viên ngọc lục bảo màu xanh rất to và trên tay là một chiếc nhẫn bên trong có khắc chữ O và chữ L lồng vào nhau trong một khung nhỏ hình trái tim.
-Giống kiểu nhẫn cưới thật.-bố nuôi Kha Huân nhận xét khi nhìn chiếc nhẫn.-Chắc đây là nhẫn của bố mẹ ruột con nhỉ, chứ con mới mười sáu mà?
-Vâng, chắc là vậy ạ.
Tôi đáp nhưng lòng vẫn còn thắc mắc vì tên tôi là Onyx có chữ đầu là O và cái tên mà tôi nhớ-Larbaru có chữ đầu là L. Tôi tự nhủ rằng sau này mình nhất định phải tìm ra nguồn gốc cái nhẫn, cái dây chuyền và...cả nguồn gốc bản thân....
Tôi tỉnh dậy và thấy mình hơi đau đầu, kì lạ là mình chả nhớ được bất cứ việc gì của quá khứ và thấy mình đang nằm trên một thảm cỏ rộng ven một cái vịnh nhỏ. Trước mắt tôi là những dãy nhà rất cao, những cái cột với một mớ dây thì nhiều chằng chịt, khói bốc lên từ một khu nhà rất to lớn làm tôi tưởng ở đó đang bị cháy.
Tôi ngơ ngác nhìn quanh, thấy mọi thứ đều lạ lẫm, chỉ nhớ được tên mình là Onyx và một cái tên nữa: Larbaru. Tôi chả biết Larbaru là ai, mình là ai, từ đâu tới. Lát sau tôi thấy một quý ông chừng năm mươi tuổi đang thơ thẩn đi dạo quanh đó. Tôi nhìn thấy ông ta vừa lúc ông này phát hiện ra tôi.
Quý ông ấy tiến lại gần, nói bằng tiếng Anh:
-Cô là ai?
-Tôi...tôi không biết!
-Sao cô lại ở đây vậy tiểu thư?
-Tôi...cũng không biết.
Ông ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
-Cô bị sóng đánh vào đây à?
-Vâng...chắc là vậy.
-Thế cha mẹ cô là ai?
-Tôi không biết.
-Cô không nhớ gì cả à? Quê của cô ở đâu? Cô hiểu được tiếng Anh thì hẳn cô là người châu Âu nhỉ? Mái tóc bạch kim của cô thật đẹp.
-Cảm ơn. Thật ra tôi không nhớ được gì cả. Tôi cũng không biết tại sao lại bị sóng dạt vào đây.
-Cô tên gì?
-Tên của tôi? Hình như là Onyx.
-Ta tên Diêu Kha Huân. Ta là người Trung Quốc.
-Trung Quốc?
-Đó là một nước ở châu Á.
-Châu Á là châu gì ạ?
Quý ông này sửng sốt nhìn tôi, rồi nhìn kĩ trang phục tôi ông hỏi.
-Cô...không là người của thế kỉ hai mốt sao tiểu thư?
-Thế kỉ hai mốt? Chắc tôi không phải người của nó rồi.
Lại một lần nữa vẻ ngạc nhiên hiện trên nét mặt của quý ông lớn tuổi này khi nghe tôi nói "nó" để ám chỉ "thế kỉ hai mốt".
Ông ấy lại nghĩ ngợi, rồi hỏi tôi, giọng rất dịu dàng.
-Nếu cô bé đồng ý, thì hãy về làm con gái nuôi ta, đã bấy lâu nay ta ao ước có được một cô con gái.
Tôi biết tình cảnh của mình hiện giờ rất bi đát nên nghĩ rằng chấp thuận lời đề nghị lịch sự của quý ông ấy. "Thật may mắn vì mình đã gặp được quý ông này nếu không mình chẳng biết đi đâu về đâu nữa.". Nghĩ vậy nên tôi gật đầu và đứng dậy theo ông ấy đi ra khỏi thảm cỏ.
--------------------------------------------------------------------------------------------
Tôi thấy một khối đen bóng bốn bánh nên sợ hãi lùi lại. Bố nuôi ân cần vỗ vào vai tôi:
-Không sao đâu con gái. Đây là xe ô tô, nó sẽ đưa ta và con về nhà đấy, không có gì đáng sợ cả.
-Xe ô tô? Ta không dùng xe ngựa sao bố?-tôi nói từ "bố" hơi ngượng nghịu.
-Hầy, xe ngựa bây giờ lỗi thời rồi, ta đi xe ô tô sẽ êm hơn và nhanh hơn đấy con ạ.
Tôi cũng không hỏi nữa, lẳng lặng chui vào "xe ô tô", trong đầu còn bao điều thắc mắc.
Quả nhiên cái xe đi rất êm, trong xe còn rất mát nữa. Điều tôi ngạc nhiên là dù không có ngựa kéo nhưng cái xe vẫn chạy rất nhanh đến nỗi tôi tưởng họ dùng phép thuật điều khiển.
Xe dừng trước một tòa lâu đài tráng lệ.(Tôi gọi nó là lâu đài vì nó rất lớn và đẹp). Bố nuôi dắt tôi vào trong, giới thiệu tôi với đám gia nhân và mở một buổi khiêu vũ chào đón tôi vào gia đình ông.
Thời gian trôi qua...
Năm tháng sau tôi đã biết lịch sử hình thành nên cái thế kỉ hai mốt này và đã có thể pha cà phê một cách khá thành thục. Tôi được học đủ thứ: ngoại ngữ, tên gọi và các vật dụng trong nhà, ngoài trời, biết cách sử dụng chúng. Lúc đầu tôi rất vụng về, nhưng lâu dần, nhờ có sự giúp đỡ của những vú nuôi nên tôi cũng biết và sử dụng chúng khá tốt. Điều tôi vui nhất là được học thêm các ngôn ngữ khác để giao tiếp với mọi người và có thể tự làm mọi việc mà không cần sự giúp đỡ của ai. Bố nuôi tôi có vẻ rất vui vì thấy tôi học mọi thứ một cách nhanh chóng.
Tôi khá hài lòng nhưng vẫn rất thắc mắc vì thấy trên cổ mình có một sợi dây chuyền rất đẹp kiểu cổ đính một viên ngọc lục bảo màu xanh rất to và trên tay là một chiếc nhẫn bên trong có khắc chữ O và chữ L lồng vào nhau trong một khung nhỏ hình trái tim.
-Giống kiểu nhẫn cưới thật.-bố nuôi Kha Huân nhận xét khi nhìn chiếc nhẫn.-Chắc đây là nhẫn của bố mẹ ruột con nhỉ, chứ con mới mười sáu mà?
-Vâng, chắc là vậy ạ.
Tôi đáp nhưng lòng vẫn còn thắc mắc vì tên tôi là Onyx có chữ đầu là O và cái tên mà tôi nhớ-Larbaru có chữ đầu là L. Tôi tự nhủ rằng sau này mình nhất định phải tìm ra nguồn gốc cái nhẫn, cái dây chuyền và...cả nguồn gốc bản thân....