Chap 16:
Trời đã sang xuân...
Một buổi sáng, tôi và Bell đang tập kiếm dưới sự giám sát của John Blackwell thì một hầu nam chạy vào,trên tay là một cái bì thư.
-Có chuyện gì? -John ngừng nhìn chúng tôi,quay lại hỏi người hầu.
-Thưa ngài, có thư từ ngài Rander.
John Blackwell cầm lấy phong thư, xé ra đọc.
Tim tôi thót lên một cái khi nghe cái tên Rander. Tôi tò mò nhìn John đọc thư. Nét mặt anh ta thay đổi, John khẽ cười khi đọc hết lá thư. Rồi hắn quay sang tôi và Bell.
-Ngài Rander mời tôi đi dự một vũ hội hai ngày nữa. Để.... mừng vợ chồng ngài ấy có....em bé!
Có....có....e..m......bé? Đầu óc tôi quay mòng mòng,mặt tôi nhợt nhạt hẳn đi.....Có lẽ tôi sẽ ngất đi nếu như không có Bell đỡ lấy eo và thì thầm "Bình tĩnh lại chị Onyx!". Tôi tái người đi khi nghe cái tin sét đánh ấy. Chẳng lẽ.....chẳng lẽ.....Larbaru....anh ấy không.... Nước mắt tôi chực rào ra nhưng tôi đã nhanh chóng gạt đi, quay mặt chỗ khác sợ John nhìn thấy. Hắn ta hình như không để ý lắm đến biểu cảm của tôi nên nói tiếp:
-Và ngài ấy đề nghị tôi mang theo năm sáu người học trò. Tôi sẽ cho hai cô đi cùng.
-K....Không cần đâu...-tôi run run cất tiếng,hai tai ù lên.
-Không được,tôi đã chọn ra sáu người ưu tú nhất. Hai cô tuy là người mới nhưng rất có tư chất nên phải đi!
Tôi không nghe gì nữa và chạy về phòng như người mất hồn...
------------------------------------------------Tối hôm đó---------------------------
Tôi nằm trên giường cả ngày, đóng chốt trong mặc cho Bell ra sức kêu gọi. Tôi không muốn nghe gì nữa. Tôi đã nghĩ chỉ cần chờ đợi....chờ một thời điểm thích hợp để quay về....vậy mà.....
Tôi không còn sức để khóc, hai mắt trống rỗng. Đã tự nhủ rằng phải tin tưởng anh ấy....nhưng..... Bell vừa phá cửa vừa gào:
-Windy(Windy là tên gọi của tôi khi ở đây)! Windy,mở cửa cho em! Chị điên à? Chị nghe gì không? Windy!
Tôi nói không ra hơi:
-Để....chị yên....Em đi tìm phòng khác ở tạm đi....
-Không! Windy....nghe này. Chị không được xem đó là sự thật! Biết đâu là một trò lừa bịp của Iren thì sao? Em biết rằng cô ta không biết đến dung mạo chị sau khi bị thay đổi vì cô ta đã nhờ mẹ chị làm việc đó. Nên....nên rất có thể vũ hội này mở ra là để điều tra xem chị còn sống hay đã chết thôi. Nên...nên chị phải dự cho bằng được,đừng để mất cơ hội quý giá này. Chị nghe em đi...
Tôi như bừng tỉnh sau những lời thuyết phục của Bell. "Ờ phải, có thể cô ta làm lắm chứ. Sao phút chốc ta lại quay về với điệu bộ yếu đuối thế này? Chắc phải dùng thuốc nhuộm lại mái tóc lần nữa quá!"
Tôi nhanh chóng nhảy xuống giường và mở cửa cho Bell:
-Thú thật là lúc ấy chị mất bình tĩnh.
-Em nghĩ bất cứ ai bị như vậy cũng thế thôi,em hiểu mà. Giờ chị mượn bà quản qia thuốc nhuộm tóc đi, em dùng ma thuật đổi màu mắt xíu là được rồi.
Nhuộm tóc, lại nhuộm tóc....Sao tui không được sống thật với dung mạo của mình zậy trời....
---------------------------------------------2 tiếng sau-----------------------------------
Tôi xuất hiện với mái tóc xoăn màu đen khiến John Blackwell hơi ngạc nhiên:
(Sory tui hết hình.)
-Cô làm tóc à?
-Ơ...vâng.
-Chi vậy?
-Tại...tại tôi thích một mái tóc màu đen(chết liền)
-Thế à. Cũng khá đẹp đấy. Ngày mai chúng ta sẽ dùng dịch chuyển tức thời để đến nơi làm dấu, từ đó đến lâu đài của nhà Rander không xa đâu.
-Thế à? Tôi tưởng phải đi nhiều ngày mới tới chứ.
-Chúng ta là ma pháp sư, cô quên à?
-Mà....mà tôi có thấy ngài dùng ma pháp lần nào đâu?
-Tôi không thích!
Đáp lại câu hỏi của tôi bằng một câu gọn lỏn, Blackwell lại tiếp tục đọc sách.
"Kiêu ngạo y như ông chồng mình."-tôi thầm nghĩ
-----------------------------------------------------------------------
Rồi ngày đó cũng đến. Tôi cùng Bell, 4 học viên được chọn khác, Leonado và bá tước Blackwell bước vào vòng tròn ma thuật. Tôi nhận thấy Blackwell không niệm thuật nhưng nghĩ rằng đó là do anh ta "không thích" nên cũng chẳng suy nghĩ nhiều về việc đó.
Mở mắt ra chúng tôi đang ở một nơi cách lâu đài Rander không xa. Có hai chiếc song mã sang trọng đợi ngay tại đó. Tôi nghe bá tước Blackwell nói gì đó với Leonado và cuối cùng là :"Hành động cho tốt!".
Thế là chúng tôi chia làm hai và xuất phát. Lòng tôi cực kì bồn chồn không tả nổi khi sắp thấy lại "ngôi nhà thật sự" của mình. Cuối cùng xe cũng dừng lại trước cổng chính.
-Chà, ngài ấy mời nhiều người thật.-Bob(một trong 4 học viên, mà 4 học viên này đều là bạn thân của tôi)
-Lâu đài này cũng đẹp không kém "nhà" thầy chúng ta nhỉ? Đúng không Windy? Ồ, sao lại ngẩn người ra thế?-Lency trầm trồ (soái tỷ này hay giúp tôi trong việc luyện tập)
-Ơ...gì? Đẹp à? Đúng là rất đẹp.
Rồi chúng tôi cùng vào bên trong.
Tất cả đèn đuốc đều thắp sáng trưng, ngay trên bục cao nhất của sảnh chính Iren đứng đó...trong hình dáng của tôi...
Xinh đẹp....và lộng lẫy bên cạnh Larbaru thân yêu của tôi...