CLB Khu vườn ngôn từ "Hôn thê của ma cà rồng:-Đố ngốc xem em chạy đi đâu!"

Lục Diệp Vũ

Banned
Banned
Thành viên
12 Tháng chín 2018
208
287
61
Bình Định
THCS Thị trấn Phù Mỹ
[TẶNG BẠN] TRỌN BỘ Bí kíp học tốt 08 môn
Chắc suất Đại học top - Giữ chỗ ngay!!

ĐĂNG BÀI NGAY để cùng trao đổi với các thành viên siêu nhiệt tình & dễ thương trên diễn đàn.

"Choang..!"- tiếng ly vỡ trong phòng tôi làm mẹ giật mình.
-Con làm gì thế. Đây là cái ly thứ năm rồi đấy! Chỉ là cưới chồng thôi mà?- Mẹ tôi vừa nói vừa đẩy cửa bước vào phòng.
Một khung cảnh đáng sợ hiện ra trước mắt mẹ tôi: giường chiếu ngổn ngang, mền gối lung tung, gương lược gãy vỡ, mười cái ly vỡ nằm trên sàn và cạnh đó là...tôi!
-Con làm cái gì vậy hả! Con có biết mình đang làm gì không!
-Con không muốn lấy hắn!-tôi giận dữ gào lên- Hắn đã có tới hai lần vợ, anh em nhà hắn thì lúc nhúc, biến thái, bố mẹ hắn thì y như đồ điên!
-Con nói cái gì vậy?- Mẹ tôi bàng hoàng- Con quá lắm rồi Onyx ạ! Chồng tương lai của con là Larbaru đấy!
-Vậy mẹ gả con cho cái tên La...ba...láp ấy làm gì? Nhà mình đâu có nghèo đến nỗi phải gả con đi để giải quyết mối lo kinh tế, vả lại con phải được tự do quyết định hôn nhân cho mình chứ? Phải cho con một lí do chứ?...
-Đúng đấy mẹ à, tại sao lại quyết định gả em gái con cho tên đó?- tôi đang nói chợt anh cả Bokerthos bước vào xen ngang.
-Con cũng cảm thấy thế mẹ à, Onyx còn bé mà- tới lượt chị gái Lilyseric của tôi lên tiếng.
-Con không muốn rời xa Onyxy (cách gọi thân mật) đâu!- em gái Alane của tôi nũng nịu.
Mẹ tôi bối rối trước cảnh một đấu bốn này. Bà đành dịu giọng:
-Mẹ có một lí do không thể nói với các con được, mong các con hiểu cho mẹ và đừng làm khó mẹ nữa. Mẹ biết quyết định như vậy là rất vội vàng nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác khả quang hơn. Mẹ xin đấy, tối nay là đám cưới rồi. Onyx...
-Nếu là vì mẹ thì bất cứ điều gì con cũng sẽ làm mà không cần một lời giải thích ạ.-tôi đứng lên dõng dạc nói. - Con sẽ VUI VẺ, TÌNH NGUYỆN và...cam chịu cưới tên bá tước ấy!
-Này, bỏ bớt hai từ "cam chịu" được không? Như thế khác nào em từ chối chứ.
-Nhưng....Onyx, anh vẫn lo...
-Không sao đâu anh hai, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Em biết tự bảo vệ bản thân, anh đừng lo, em...sẽ hạnh phúc.
-Không phải là hạnh phúc hay không mà là...là...chồng của em là..
-Là gì ạ?
-Chồng chị là ma...-Alane đang mở miệng nói thì bị anh tôi bịt lại
-Chồng...chồng con là...là ma sao mẹ?- tôi tái xanh người hỏi mẹ.
-Ừm thì, không phải đâu con yêu, đừng sợ.
"Cưới ma? Thà mình chết đi còn hơn! Ông trời ơi, kiếp trước con đã làm gì thất đức để kiếp này ông hành hạ con>>>>>??????"
-Hu hu...mọi người cũng biết thứ duy nhất mà con sợ là ma mà...ahuhu...số nhọ!
-Thôi, nói thì nói luôn cho rồi, úp mở làm gì. Chồng em là ma cà rồng đó!- Chị Lilyseric cắt ngang nỗi sợ của tôi.
-M...M..A..CÀ RỒNG???????????- Đầu tôi xuất hiện hàng trăm dấu hỏi chấm, hỏi chấm, hỏi chấm,....
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Thế đấy, cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa năm mẹ con chúng tôi kết thúc. Tối nay, tôi sẽ là một cô dâu và sẽ được đưa thẳng về nhà chồng không mong ngày trở lại.
Lòng buồn vô hạn, tôi viết bốn tờ "di chúc" để lại cho anh, cho chị, cho mẹ, cho em :
"Gửi anh trai yêu quý, chị gái yêu quý, mẹ yêu quý và em gái...cũng yêu quý!
Hôm nay ngày x tháng x năm x con viết lá thư này để chia tay mọi người.
Con sắp phải đi xa rồi, con không còn được ở bên mọi người nữa...huhu...Cảm ơn mọi người vì quãng thời gian tươi đẹp mà con còn ở bên mọi người. Cảm ơn người anh trai "lạnh lùng boy" của em, anh đã che chở, bảo vệ em rất nhiều. Cảm ơn người chị gái "tiên lạc" của em, chị đã dịu dàng với em biết bao, chăm sóc cho em từng li từng tí . Cảm...

Tôi vừa mới viết được tới đó thì bỗng một giọng cười ha hả cất lên:
-Cô đi lấy chồng hay ung thư giai đoạn cuối vậy? Lại còn viết cả thư "tuyệt mệnh" nữa chứ! Hơ hơ hơ...
Tôi quay ngoắt lại tìm kiếm cái "đứa ngu" nào phát ngôn câu đó.
Dưới ánh trăng hiện ra một anh chàng đẹp trai, vẻ đẹp "quyến dũ" không tì vết: đôi hàng lông mày đen đậm cong vút, đôi môi mảnh mai gợi cảm, nhất là đôi mắt: một đôi huyết mâu tuyệt đẹp! Tôi còn đang ngẩn ngơ ngắm thì hắn đột nhiên lên tiếng:
-Cô là Onyx?
-Hửm...à..à sao..sao anh biết tôi?
-Bởi vì tôi là....
-----------hết chap 1-----------
Truyện này do mình viết trên Wattpad, sẽ đăng đều đặn cho các bạn 1 tuần 1 chap nhé! P/s: Nếu thấy được thì like ủng hộ mình nhé!
 

nhi1234

Học sinh tiến bộ
HV CLB Địa lí
Thành viên
20 Tháng tám 2010
625
1,329
221
Nghệ An
The Fighting Boys
hi,truyện của chị hay lắmJFBQ00172070308A
 

Lục Diệp Vũ

Banned
Banned
Thành viên
12 Tháng chín 2018
208
287
61
Bình Định
THCS Thị trấn Phù Mỹ
Hắn đang định nói hắn là ai thì bỗng một tên thứ ba xuất hiện, trông có vẻ khá vội vã nhắn nhủ hắn rằng:
-Sao anh không mau về. Sắp đến giờ rồi đấy!
Hắn có vẻ khó chịu:
-Rồi rồi, tôi về ngay!
Và hắn quay sang nhìn tôi, cười quỷ quyệt rồi chạy mất hút. Tôi còn đang thắt mắc vì sao hắn biết mình đang chuẩn bị hôn lễ thì Alane chạy ra, gọi rối rít:
-Chị Onyx ơi, xe tới rồi! Khởi hành thôi!
-Được, chị ra ngay!
Tôi vừa nói vừa đứng lên chỉnh lại trang phục.
Đáng ghét, nếu không vì mẹ thì làm sao tôi chịu có một hôn lễ sắp đặt chứ! Mà tệ thay hôn phu lại là một con vampire không biết đã mấy trăm tuổi. Nhỡ nó buồn tình đè mình ra hút sạch máu thì sao? Vampire thì chắc chắn có anh em, mà chắc chắn đều là lũ biến thái cả! Trời ơi, bằng ấy con vampire bu lại hút máu, không biết sẽ chết trong mấy giây a! Có khi vừa chân ướt chân ráo tới nơi liền bị họ hàng nhà nó quật chết không chừng!
Hàng trăm câu hiện ra trước mắt tôi trên suốt chặn đường đến nhà vị hôn phu! Tôi cố trấn tĩnh: "Cố lên Onyx, thân thủ của mày tốt thế chẳng nhẽ chết ngay hôm nay. Ít nhất cũng được vài chục năm chớ. Hơ hơ, ai chứ bọn ma cà rồng thì Onyx đây không sợ! Bọn bay chuẩn bị quan tài để ngủ vĩnh viễn đi ha ha ha!"
Mải mê với những suy nghĩ "đen tối" xe chúng tôi đã đến nơi lúc nào mà tôi không hề hay biết. Chỉ đến khi chị Lilyseric vỗ tay lên vai tôi:
-Onyx, đến nơi rồi đấy! Đưa tay đây chị đỡ xuống cho.
Tôi cùng chị bước xuống xe.
Thật là một khung cảnh....không biết nói gì hơn:
Một toà lâu đài lộng lẫy nhưng lại tối tăm u ám đến đáng sợ, quạ bay từng đàn, dơi kêu chói lói. Những mái vòm cổ kính mọc lên trên là những bông hoa hồng màu đen như điểm thêm sắc thái đáng sợ cho lâu đài. Cái cổng vào vừa to đồ sộ, vừa trông đến phát khiếp bởi những hoa văn phức tạp chồng chéo lên nhau. Cổng lớn từ từ mở ra cho đoàn xe vào, hiện ra phía trong là một bồn hoa lớn ngay trước mặt tiền, xung quanh bồn hoa đó là những hồ nước trong vắt nhưng lại phản chiếu cái khung cảnh ảm đạm này.
Đứng đón chúng tôi chỉ có một người quản gia già. Khuôn mặt ông ta cũng ảm đạm thê lương như cái lâu đài và khung cảnh. Khi trông thấy xe của mẹ chúng tôi, ông ta vội vàng bước đến mở cửa và mời gia đình tôi xuống. Tôi cảm thấy khá ớn lạnh khi đặt bàn tay vào đôi tay lạnh ngắt của ông ta "Chắc hẳn ông ta cũng là ma cà rồng!"- tôi thầm nghĩ khi ông ta dắt tôi vào sảnh chính.
-Các vị- ông ta nói với mẹ và các anh chị em tôi- nên dừng ở đây thôi, cô dâu sẽ được đưa vào một mình.
Rồi lão quản gia sai đám gia nhân "mời" gia đình tôi ra ngoài sảnh chính. Chị tôi nói với theo:
-Dũng cảm lên, Chúa sẽ luôn bảo vệ em, Onyxy thân yêu!
Mẹ tôi cũng sụt sịt:
-Hạnh phúc nhé con gái!
Anh trai tôi thì không nói gì nhưng lại nhìn theo bóng lưng tôi với con mắt buồn bã và lo lắng. Em gái tôi thì khóc nức nở và cố giấu mặt vào lòng mẹ.
Nhìn cái khung cảnh thê thảm ấy tôi bất giác nghĩ thầm: "Sao có cảm giác mình giống như vật hiến tế ấy nhỉ???"
Chúng tôi phải đi qua một dãy hành lang dài đằng đẵng và lạnh ngắt để đến gian phòng khách. Thật tồi tệ, nếu bạn ở vào hoàn cảnh của tôi, bạn có nghĩ đây là cảnh một cô dâu về nhà chồng không? Có mà lên đoạn đầu đài thì đúng hơn!
Chú rể tương lai thì chả thấy đâu, anh em họ hàng gì bên ấy cũng không thấy nốt, chỉ có một lão quản gia già nua ốm yếu. Thế này thì tẩu thoát cũng được nhỉ? Nhưng tiếc cái mình vừa đến đây chẳng nhẽ chạy đi ngay? Thôi thì cứ phó mặc cho số phận vậy, được đến đâu hay đến đó đi!
Cuối cùng cũng đến gian phòng khách to lớn, lão quản gia mời tôi ngồi chờ trên ghế sô pha rồi lão lại biến đâu mất hút, bỏ lại mình tôi trong căn phòng to lớn, lạnh lẽo.
"Ông trời ơi, đồ ăn sắp lên dĩa như con mà còn phải ngồi chờ kẻ tới ăn mình, thật bất hạnh!"
-Chả biết mình tới đây để cưới thằng ngốc nào. Giờ này mà hắn còn chưa xuất hiện, không biết "nhan sắc" ra sao mà giữ kĩ vậy!
-Em đang tìm tôi à tiểu thê tử?- một giọng nói lành lạnh cất lên làm tôi giật bắn mình
-Ai?-tôi quay phắt lại
-Là tôi đây, Larbaru!
-La..lar..baru- tôi còn đang hốt hoảng thì tự nhiên căn phòng sáng bừng lên.
Trước mặt tôi là một nam nhân điển trai ăn mặc sang trọng. Đôi mắt hai màu của anh ta nhìn tôi chằm chằm.
 

Tống Huy

Cựu TMod Cộng đồng
Thành viên
25 Tháng sáu 2018
4,084
7,241
691
19
Hà Tĩnh
THPT Lê Hữu Trác
"Choang..!"- tiếng ly vỡ trong phòng tôi làm mẹ giật mình.
-Con làm gì thế. Đây là cái ly thứ năm rồi đấy! Chỉ là cưới chồng thôi mà?- Mẹ tôi vừa nói vừa đẩy cửa bước vào phòng.
Một khung cảnh đáng sợ hiện ra trước mắt mẹ tôi: giường chiếu ngổn ngang, mền gối lung tung, gương lược gãy vỡ, mười cái ly vỡ nằm trên sàn và cạnh đó là...tôi!
-Con làm cái gì vậy hả! Con có biết mình đang làm gì không!
-Con không muốn lấy hắn!-tôi giận dữ gào lên- Hắn đã có tới hai lần vợ, anh em nhà hắn thì lúc nhúc, biến thái, bố mẹ hắn thì y như đồ điên!
-Con nói cái gì vậy?- Mẹ tôi bàng hoàng- Con quá lắm rồi Onyx ạ! Chồng tương lai của con là Larbaru đấy!
-Vậy mẹ gả con cho cái tên La...ba...láp ấy làm gì? Nhà mình đâu có nghèo đến nỗi phải gả con đi để giải quyết mối lo kinh tế, vả lại con phải được tự do quyết định hôn nhân cho mình chứ? Phải cho con một lí do chứ?...
-Đúng đấy mẹ à, tại sao lại quyết định gả em gái con cho tên đó?- tôi đang nói chợt anh cả Bokerthos bước vào xen ngang.
-Con cũng cảm thấy thế mẹ à, Onyx còn bé mà- tới lượt chị gái Lilyseric của tôi lên tiếng.
-Con không muốn rời xa Onyxy (cách gọi thân mật) đâu!- em gái Alane của tôi nũng nịu.
Mẹ tôi bối rối trước cảnh một đấu bốn này. Bà đành dịu giọng:
-Mẹ có một lí do không thể nói với các con được, mong các con hiểu cho mẹ và đừng làm khó mẹ nữa. Mẹ biết quyết định như vậy là rất vội vàng nhưng mẹ cũng không còn cách nào khác khả quang hơn. Mẹ xin đấy, tối nay là đám cưới rồi. Onyx...
-Nếu là vì mẹ thì bất cứ điều gì con cũng sẽ làm mà không cần một lời giải thích ạ.-tôi đứng lên dõng dạc nói. - Con sẽ VUI VẺ, TÌNH NGUYỆN và...cam chịu cưới tên bá tước ấy!
-Này, bỏ bớt hai từ "cam chịu" được không? Như thế khác nào em từ chối chứ.
-Nhưng....Onyx, anh vẫn lo...
-Không sao đâu anh hai, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Em biết tự bảo vệ bản thân, anh đừng lo, em...sẽ hạnh phúc.
-Không phải là hạnh phúc hay không mà là...là...chồng của em là..
-Là gì ạ?
-Chồng chị là ma...-Alane đang mở miệng nói thì bị anh tôi bịt lại
-Chồng...chồng con là...là ma sao mẹ?- tôi tái xanh người hỏi mẹ.
-Ừm thì, không phải đâu con yêu, đừng sợ.
"Cưới ma? Thà mình chết đi còn hơn! Ông trời ơi, kiếp trước con đã làm gì thất đức để kiếp này ông hành hạ con>>>>>??????"
-Hu hu...mọi người cũng biết thứ duy nhất mà con sợ là ma mà...ahuhu...số nhọ!
-Thôi, nói thì nói luôn cho rồi, úp mở làm gì. Chồng em là ma cà rồng đó!- Chị Lilyseric cắt ngang nỗi sợ của tôi.
-M...M..A..CÀ RỒNG???????????- Đầu tôi xuất hiện hàng trăm dấu hỏi chấm, hỏi chấm, hỏi chấm,....
-----------------------------------------------------------------------------------------------
Thế đấy, cuộc đối thoại ngắn ngủi giữa năm mẹ con chúng tôi kết thúc. Tối nay, tôi sẽ là một cô dâu và sẽ được đưa thẳng về nhà chồng không mong ngày trở lại.
Lòng buồn vô hạn, tôi viết bốn tờ "di chúc" để lại cho anh, cho chị, cho mẹ, cho em :
"Gửi anh trai yêu quý, chị gái yêu quý, mẹ yêu quý và em gái...cũng yêu quý!
Hôm nay ngày x tháng x năm x con viết lá thư này để chia tay mọi người.
Con sắp phải đi xa rồi, con không còn được ở bên mọi người nữa...huhu...Cảm ơn mọi người vì quãng thời gian tươi đẹp mà con còn ở bên mọi người. Cảm ơn người anh trai "lạnh lùng boy" của em, anh đã che chở, bảo vệ em rất nhiều. Cảm ơn người chị gái "tiên lạc" của em, chị đã dịu dàng với em biết bao, chăm sóc cho em từng li từng tí . Cảm...

Tôi vừa mới viết được tới đó thì bỗng một giọng cười ha hả cất lên:
-Cô đi lấy chồng hay ung thư giai đoạn cuối vậy? Lại còn viết cả thư "tuyệt mệnh" nữa chứ! Hơ hơ hơ...
Tôi quay ngoắt lại tìm kiếm cái "đứa ngu" nào phát ngôn câu đó.
Dưới ánh trăng hiện ra một anh chàng đẹp trai, vẻ đẹp "quyến dũ" không tì vết: đôi hàng lông mày đen đậm cong vút, đôi môi mảnh mai gợi cảm, nhất là đôi mắt: một đôi huyết mâu tuyệt đẹp! Tôi còn đang ngẩn ngơ ngắm thì hắn đột nhiên lên tiếng:
-Cô là Onyx?
-Hửm...à..à sao..sao anh biết tôi?
-Bởi vì tôi là....
-----------hết chap 1-----------
Truyện này do mình viết trên Wattpad, sẽ đăng đều đặn cho các bạn 1 tuần 1 chap nhé! P/s: Nếu thấy được thì like ủng hộ mình nhé!
Oa ! Truyện hay quá >< Hóng chap 2 ><
 

Beo1206

CTV Thiết kế
Cộng tác viên
11 Tháng mười 2017
2,347
3,064
474
17
Vĩnh Phúc
THPTXH
Last edited:

Vicky<3

Học sinh chăm học
Thành viên
25 Tháng ba 2018
122
188
56
Quảng Nam
THCS Lê Đình Dương
Hắn đang định nói hắn là ai thì bỗng một tên thứ ba xuất hiện, trông có vẻ khá vội vã nhắn nhủ hắn rằng:
-Sao anh không mau về. Sắp đến giờ rồi đấy!
Hắn có vẻ khó chịu:
-Rồi rồi, tôi về ngay!
Và hắn quay sang nhìn tôi, cười quỷ quyệt rồi chạy mất hút. Tôi còn đang thắt mắc vì sao hắn biết mình đang chuẩn bị hôn lễ thì Alane chạy ra, gọi rối rít:
-Chị Onyx ơi, xe tới rồi! Khởi hành thôi!
-Được, chị ra ngay!
Tôi vừa nói vừa đứng lên chỉnh lại trang phục.
Đáng ghét, nếu không vì mẹ thì làm sao tôi chịu có một hôn lễ sắp đặt chứ! Mà tệ thay hôn phu lại là một con vampire không biết đã mấy trăm tuổi. Nhỡ nó buồn tình đè mình ra hút sạch máu thì sao? Vampire thì chắc chắn có anh em, mà chắc chắn đều là lũ biến thái cả! Trời ơi, bằng ấy con vampire bu lại hút máu, không biết sẽ chết trong mấy giây a! Có khi vừa chân ướt chân ráo tới nơi liền bị họ hàng nhà nó quật chết không chừng!
Hàng trăm câu hiện ra trước mắt tôi trên suốt chặn đường đến nhà vị hôn phu! Tôi cố trấn tĩnh: "Cố lên Onyx, thân thủ của mày tốt thế chẳng nhẽ chết ngay hôm nay. Ít nhất cũng được vài chục năm chớ. Hơ hơ, ai chứ bọn ma cà rồng thì Onyx đây không sợ! Bọn bay chuẩn bị quan tài để ngủ vĩnh viễn đi ha ha ha!"
Mải mê với những suy nghĩ "đen tối" xe chúng tôi đã đến nơi lúc nào mà tôi không hề hay biết. Chỉ đến khi chị Lilyseric vỗ tay lên vai tôi:
-Onyx, đến nơi rồi đấy! Đưa tay đây chị đỡ xuống cho.
Tôi cùng chị bước xuống xe.
Thật là một khung cảnh....không biết nói gì hơn:
Một toà lâu đài lộng lẫy nhưng lại tối tăm u ám đến đáng sợ, quạ bay từng đàn, dơi kêu chói lói. Những mái vòm cổ kính mọc lên trên là những bông hoa hồng màu đen như điểm thêm sắc thái đáng sợ cho lâu đài. Cái cổng vào vừa to đồ sộ, vừa trông đến phát khiếp bởi những hoa văn phức tạp chồng chéo lên nhau. Cổng lớn từ từ mở ra cho đoàn xe vào, hiện ra phía trong là một bồn hoa lớn ngay trước mặt tiền, xung quanh bồn hoa đó là những hồ nước trong vắt nhưng lại phản chiếu cái khung cảnh ảm đạm này.
Đứng đón chúng tôi chỉ có một người quản gia già. Khuôn mặt ông ta cũng ảm đạm thê lương như cái lâu đài và khung cảnh. Khi trông thấy xe của mẹ chúng tôi, ông ta vội vàng bước đến mở cửa và mời gia đình tôi xuống. Tôi cảm thấy khá ớn lạnh khi đặt bàn tay vào đôi tay lạnh ngắt của ông ta "Chắc hẳn ông ta cũng là ma cà rồng!"- tôi thầm nghĩ khi ông ta dắt tôi vào sảnh chính.
-Các vị- ông ta nói với mẹ và các anh chị em tôi- nên dừng ở đây thôi, cô dâu sẽ được đưa vào một mình.
Rồi lão quản gia sai đám gia nhân "mời" gia đình tôi ra ngoài sảnh chính. Chị tôi nói với theo:
-Dũng cảm lên, Chúa sẽ luôn bảo vệ em, Onyxy thân yêu!
Mẹ tôi cũng sụt sịt:
-Hạnh phúc nhé con gái!
Anh trai tôi thì không nói gì nhưng lại nhìn theo bóng lưng tôi với con mắt buồn bã và lo lắng. Em gái tôi thì khóc nức nở và cố giấu mặt vào lòng mẹ.
Nhìn cái khung cảnh thê thảm ấy tôi bất giác nghĩ thầm: "Sao có cảm giác mình giống như vật hiến tế ấy nhỉ???"
Chúng tôi phải đi qua một dãy hành lang dài đằng đẵng và lạnh ngắt để đến gian phòng khách. Thật tồi tệ, nếu bạn ở vào hoàn cảnh của tôi, bạn có nghĩ đây là cảnh một cô dâu về nhà chồng không? Có mà lên đoạn đầu đài thì đúng hơn!
Chú rể tương lai thì chả thấy đâu, anh em họ hàng gì bên ấy cũng không thấy nốt, chỉ có một lão quản gia già nua ốm yếu. Thế này thì tẩu thoát cũng được nhỉ? Nhưng tiếc cái mình vừa đến đây chẳng nhẽ chạy đi ngay? Thôi thì cứ phó mặc cho số phận vậy, được đến đâu hay đến đó đi!
Cuối cùng cũng đến gian phòng khách to lớn, lão quản gia mời tôi ngồi chờ trên ghế sô pha rồi lão lại biến đâu mất hút, bỏ lại mình tôi trong căn phòng to lớn, lạnh lẽo.
"Ông trời ơi, đồ ăn sắp lên dĩa như con mà còn phải ngồi chờ kẻ tới ăn mình, thật bất hạnh!"
-Chả biết mình tới đây để cưới thằng ngốc nào. Giờ này mà hắn còn chưa xuất hiện, không biết "nhan sắc" ra sao mà giữ kĩ vậy!
-Em đang tìm tôi à tiểu thê tử?- một giọng nói lành lạnh cất lên làm tôi giật bắn mình
-Ai?-tôi quay phắt lại
-Là tôi đây, Larbaru!
-La..lar..baru- tôi còn đang hốt hoảng thì tự nhiên căn phòng sáng bừng lên.
Trước mặt tôi là một nam nhân điển trai ăn mặc sang trọng. Đôi mắt hai màu của anh ta nhìn tôi chằm chằm.
hóng chap 3 quá!:Rabbit1:Rabbit1
 

Lục Diệp Vũ

Banned
Banned
Thành viên
12 Tháng chín 2018
208
287
61
Bình Định
THCS Thị trấn Phù Mỹ
- Truyện đấy của một bạn trên Wattpad viết , nick là kotomiya111 , và truyện này đang bị drop rồi nhé =))
Ân , bổ sung một chút , tớ không biết đây có phải là truyện của bạn @hoaithunguyenpm@gmail.com hay không nhé =))
Mình chính là tác giả bạn ạ. Nếu cần xác minh thì các bạn cứ lên inbox với nick kotomiya111, mình sẽ hồi đáp ngay ạ.
 
  • Like
Reactions: Beo1206
Top Bottom