CLB Khu vườn ngôn từ "Hôn thê của ma cà rồng:-Đố ngốc xem em chạy đi đâu!"

Sakura - chan

Banned
Banned
Thành viên
27 Tháng chín 2018
98
123
21
Lào Cai
THCS Kim Tân
Chap 8:
Tất nhiên,điều tệ nhất là không phải Larbaru đứng trước cửa mà là một...
"BÀ GIÀ" ăn mặc HẾT SỨC sang trọng!!!!!!!
Bà ta nhíu mày khi thấy tôi trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch và đang...chỉ tay vào mặt bà ta. Tôi lập tức thu ngay cái tay lại, mặt đỏ bừng:
-Chào...bà, bà là ai vậy?
Bà ta khá khó chịu trả lời:
-Cô đây là thiếu phu nhân sao?
-Ơ, vâng. Thế bà là ai mà lại bước vào tận phòng tôi vậy?
-Ta là nữ bá tước Diana. Ta theo lời mời của phu nhân Christana tới đây dạy phép tắc cho cô đấy,tiểu thư ạ.
"WHAT!!!!!!!!!!!!! Bà ta...bà ta.....bà ta là...là nữ bá tước đó sao?????? Thế vừa rồi bà ta sẽ nghĩ như thế nào về mình: lố bịch, thiếu gia giáo hay là...
Trời ơi! Onyx ơi là Onyx! Mi hành động quá ư là bừa bãi mà...Định tạo ấn tượng tốt với bà ta sao giờ lại thành tình huống gì thế này!!Ông trời ơi, ông đã gây ra sự việc này thì ông mau tìm cách cứu con đi!!Huhuhuhuhuhu....Muốn có cái lỗ để chui xuống ngay quá!"
Nội tâm tôi rối loạn dữ dội. Nhưng sau một thoáng suy nghĩ tôi đã lấy lại bộ mặt lạnh của mình và trả lời bà ta:
-À...tôi...tôi là đang...là đang diễn kịch với Larbaru thôi.
-Diễn kịch?-bà ta nhíu mày
-Ơ, vâng. Nếu nếu không tin bà có thể hỏi hắn,à không anh ấy đi.
-Ồ,tôi sẽ hỏi.-bà ta hoài nghi.
-Xin chào bá tước!
Larbaru đột nhiên từ đâu nhảy ra chen vào câu chuyện
-Xin hỏi ngài Rander này. Ngài và vợ ngài đang tập kịch gì vậy?
Larbaru lướt nhanh tôi,tôi nháy mắt kín đáo "Larbaru, tôi xin anh, chỉ lần này thôi!"
Rồi hắn nhanh nhảu đáp lời bà bá tước:
-À, tôi và em ấy đang định diễn một vở kịch nhỏ lấy chủ đề chủ tớ thôi mà.
-Vậy sao. Thế ai là chủ và ai là đầy tớ vậy?-bà ta giương cái mặt lạnh như xác chết lên
Larbaru ôm choàng lấy tôi,nhìn bà ta:
-Dĩ nhiên chủ nhân của ta phải là em ấy rồi.
Tôi nóng mặt,nhưng không thể đẩy hắn ra được nên đành cắn răng chịu. Bá tước Diana hài lòng, bà ta giãn mặt ra, nói với tôi rất nhẹ nhàng:
-Có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi nhỉ. Vậy, thưa tiểu thư, cô hãy theo tôi đến phòng tập để học nghi lễ.
-Vâng.-tôi ngoan ngoãn đi theo bà ta.
--------------------Tại phòng tập giáo lễ-------------------
Tôi vốn xuất thân gia đình ma pháp sư nên có lối sống tự do,không bị gò bó vào khuôn phép nên có "hơi" khó khăn trong việc học các nghi thức nghi lễ của tiểu thư quý tộc.
-Tôi biết cô sinh ra trong gia đình có lối sống và sinh hoạt tự do. Vì vậy cô phải bắt đầu học nghi lễ ngay từ hôm nay. Đầu tiên là cách chào. Là quý tộc, cô phải hiểu rõ địa vị và sự tôn quý của mình...
Bà ta nói thật nhiều về giá trị dòng dõi, địa vị, thân phận,..V.V. làm tôi ong cả đầu lên. Học chào thôi mà lắm thế!
-Đầu tiên, khi gặp một người bằng tuổi thì cô cúi nhẹ người xuống, tay khép vào người như thế này. Gặp người lớn tuổi hơn thì hai tay cô nắm nhẹ lấy hai bên váy, khẽ nhún người và cúi đầu thấp xuống. Gặp người nhỏ tuổi hơn thì để họ chào mình. Chú ý không chào gia nhân hay kẻ có địa vị thấp hơn. Rồi, tôi làm mẫu cho cô nhé.
Bà ta nói một lèo rồi làm mẫu thật nhanh khiến tôi choáng váng và làm lại sai bét hết. Bà ta giữ bình tĩnh:
-Được rồi,làm lại nào.
Tôi phải tập đến lần thứ mười mới xong hai cái động tác "đơn giản" đó(mà thực ra nó đơn giản mà-t/g). Bà ta tiếp tục:
-Khi chào xong, cô phải nhẹ nhàng đáp lời họ, nhớ là phải nói nhẹ nhàng, cư xử đúng mực.....
Bà ta còn dạy tôi cách ngồi, cách nhìn,cách nói,cách đi đứng, cách ăn,.....
Trong suốt 4 ngày đầu, bà ta dạy tôi đủ thứ nhưng hầu như chả thứ nào vào đầu được cả. Bí thế, bà ta đành đem một "núi" sách sơ lược giáo tập đến nhưng tôi chẳng buồn đọc vì nó chán lắm. Chỉ còn một ngày nữa là đến vũ hội, bà bá tước "lực bất tòng tâm" đành "giao" tôi lại cho phu nhân Christana vậy. Phu nhân Christana nhìn tôi ăn bánh nhồm nhoàm thở dài. Lát sau bà ấy dắt Larbaru ra một chỗ:
-Con trai, có một nhiệm vụ rất quan trọng mẹ giao cho đây.
-Vâng?
-Mẹ giao Onyx cho con đấy. Vợ con thì con tự dạy giáo lễ phép tắc đi.
-Ồ, được chứ ạ.
---------------------------Tối hôm đó---------------
Nghĩ mình đã thoát kiếp nạn, tôi về phòng nằm phịch trên giường vuốt lông Bell.
-Ahihi. Ngươi thấy ta thông minh chưa. Thật ra ta biết hết từ đời nào rồi ấy nhưng cố tỏ ra thế để chọc giận mọi người chơi.
-Hầy, thông minh kiểu đó hại thân cho coi.
-Không sao đâu. Dù có đến vũ hội ta cũng sẽ như thế cho xem!
-Em linh cảm có điều chẳng lành đó chủ nhân ạ.
-Kệ mọe nó đi, ta thích thì ta làm thôi, ai làm gì được ta. Hahaha...
-Không ai làm gì được à?-tiếng Larbaru đột ngột vang lên làm tôi giật bắn mình. Bell vội chạy nấp sau tấm rèm
-Á...Anh.. Làm sao anh vào được đây?
-Phòng của chúng ta mà anh không được vào à. Onyx này, vợ chồng thì không nên giấu giếm nhau, dù bất kì lý do gì nhỉ.
-Anh..anh nói thế là có ý gì.
Hắn ta không trả lời, tiến lại gần cái rèm, thọc tay vào lôi Bell ra.
-Trả tôi!
-Em biết gì không, Kistor là chúa giết mèo đấy. Nếu để Kistor thấy thì...
-Anh muốn gì!
-Rất đơn giản, vũ hội hai ngày nữa..
-Làm cho tốt vào chứ gì! Được thôi, với điều kiện là sau vũ hội phải trả con mèo cho tôi.
-Được rồi. Miễn là em giữ lời hứa.
-Nhưng..nhưng
-??
-Tôi không biết...khiêu vũ!
-Anh sẽ dạy em.
Hắn nói rồi dẫn tôi tới phòng nhảy.
Hắn đặt tay trái của tôi lên vai hắn, rồi nắm lấy tay phải của tôi.
-Nhảy rất đơn giản Onyx à. Nhìn anh này.
Thình thịch...gần..gần quá. Tôi cố tập trung vào điệu nhảy nhưng không được, tôi liên tục giẫm phải chân hắn.
Có lẽ Larbaru rất đau nhưng mặt hắn vẫn tươi cười. Nhìn nét mặt tươi như hoa của hắn tôi có dự cảm không lành, vẻ như hắn muốn nói: "Hết điệu nhảy này em biết tay anh!"
Điệu nhảy kết thúc, tôi cảm ơn hắn rồi vội vã về phòng. Thế nhưng Larbaru đã "bắt" tôi lại
-Em trả công anh thế à. Biết anh đau chân lắm không?
-Tôi...tôi xin lỗi.
-Em nghĩ xin lỗi là xong ư?
Hắn ôm lấy tôi, dồn tôi vào góc tường và mặc cho tôi hết sức phản kháng, hắn áp môi hắn vào cổ tôi rồi cắn một phát. Răng nanh hắn phập vào cổ tôi đau nhói, máu đỏ tuôn ra.
-Á...đau...đau quá.
-Em muốn nhẹ nhàng hơn à.
-Buông tôi ra, mau buông tôi ra!
Thay vì làm theo lời tôi nói, hắn ghé sát mạt hắn vào mặt tôi. Bờ môi hắn càng lúc càng gần. Rồi hắn hôn tôi. Tôi cố sức đẩy ra nhưng hắn vẫn nhất quyết không buông. Hắn định dùng lưỡi cạy miệng tôi ra thì tôi đã lập tức cắn hắn một phát. Hắn không hôn môi nữa nhưng lại chuyển sang... hôn má! Tôi cố gắng thoát ra nhưng không được. Hắn thấy như vậy lại càng làm già. Tay hắn luồn vào áo tôi. Tôi bất giác khóc òa lên. Hắn buông ra
-Ai làm gì mà em khóc hoài vậy?
-Anh...anh là đồ xấu xa, tên đê tiện!
Nói rồi tôi chạy ào ra ngoài, tuy nước mắt rơi nhưng tim hình như vẫn đập loạn xạ...
very good^^
 

Kuroko - chan

Học sinh tiêu biểu
HV CLB Hội họa
Thành viên
27 Tháng mười 2017
4,573
7,825
774
21
Hà Nội
Trường Đời
Đây là ngoại truyện kể về chuyện lúc nhỏ của anh em Onyx và anh em Larbaru. Cùng nhau lật tiếp những trang nhật kí để hiểu thêm về những cô cậu đáng yêu này nhé!
--------------------------------------------14 năm về trước-----------------------------------------
Tại vườn nhà Onyx.
-Nè, Larbaru, cậu đưa cái xẻn cho tôi đi!-Bokerthos (lúc bé) ra lệnh
-Tui không đưa đâu!
-Bỏ tay ra nào...
-Trả lại cái xẻn cho tui...huhu....Mẹ ơi Boker ghẹo con nè....huhu
Phu nhân Christana đang nói chuyện với mẹ Onyx thì nghe tiếng khóc to kinh người của cậu con trai cả yêu quý. Bà vội cáo lỗi chạy ngay ra:
-Ôi, Bokerthosy, cháu lại chọc ghẹo gì Larbaru thế?
-Nhưng...nhưng em ấy lấy cái xẻn của cháu.*vẻ mặt ngượng nghịu*
Phu nhân Christana còn chưa kịp nói gì thì Onyx đã chạy xộc ra:
-Anh hai! Sao anh dám làm cho Larbaru khóc!-Onyx chỉ tay vào mặt Bokerthos thét lớn.
-Ơ...Onyx. Em xem trọng hắn hơn anh hai em sao*nước mắt chảy ròng ròng*
-Mặc kệ anh-Onyx chạy lại lau nước mắt cho Larbaru (T/g: Làm sao thấy kì kì.)
Larbaru ngước khuôn mặt mũm mĩm đầy nước mắt lên nhìn Onyx. Onyx vừa xoa đầu hắn vừa nhẹ nhàng nói:
-Từ nay về sau sẽ không ai được phép bắt nạt mèo con của Onyx nữa nha.
-Huhu...Onyx...em là tốt nhất...
-------------------------------------------------------------------------------------
Hậu trường.......
T/g:
-Nè, hai người diễn nhầm vai của nhau rùi, xem lại kịch bản đi.
Onyx,Larbaru,Bokerthos cầm tờ kịch bản trên tay chăm chú đọc.
-À nhỉ,chúng ta đóng sai vai rùi.
-Đúng vậy, vai chạy đến xoa đầu an ủi đó là của anh mà, sao em đóng?
-Thì ai biết đâu,tại anh ham chơi, chạy lại chơi nên em đành đóng vai còn lại thôi.Mà sao anh Bokerthos cũng không nhắc gì vậy,rùm beng hết cả lên.
-Thì ai mà biết,anh cứ hoàn thành vai của anh là xong mà.
-Các người ồn quá!-t/g gào lên. -Lần sau mà còn đóng sai vai thì coi chừng đó. Làm các độc giả không hiểu cái mô-tê gì hết là sao? Tôi trả lương cho các người để làm gì????
-Ủa,cô có trả lương cho chúng tôi à?-cả ba đồng thanh
-À...thì...các người đâu có làm tốt vai trò đâu.
-Ơ,thế lượt xem lên đến 6.9k, lượt vote hiện giờ là 357 không phải công của chúng tôi à?
-Công của các người? Chính ta dàn dựng,viết kịch bản,đăng lên thì có!!!!-t/g gầm lên.
Và thế là...T/g, Onyx,Larbaru,Bokerthos nhảy vào "cắn xé" nhau, chả ai để ý đến cái ngoại truyện chưa đi đến đâu cả. Thế nên...ngoại truyện đầu tiên đành....kết thúc tại đây (chưa có nổi tiêu đề lun). Cảm ơn các bạn đã ghé qua. Vote để trợ lý có thêm tiền đưa các "bệnh nhân" của cuộc ẩu đả này vào bệnh viện. Mà không phải một cái bệnh viện đâu, hai cái lận. Cái thứ nhất là bệnh viện AAA, cái thứ hai là bệnh viện Thần kinh trung ương! (Và có lẽ chap mới sẽ ra muộn vì họ phải nằm viện khá lâu.)TvT
ngầu hết chỗ nói
 

Lục Diệp Vũ

Banned
Banned
Thành viên
12 Tháng chín 2018
208
287
61
Bình Định
THCS Thị trấn Phù Mỹ
Chap 9: Cái chết của Larbaru
Hôm nay là vũ hội, các ngày trước dù đã chuẩn bị rất kĩ càng nhưng sáng hôm nay, mới tờ mờ sáng mà mọi người đã lại dậy để trang hoàng lần nữa. Tôi có cảm giác cả lâu đài như sáng bừng lên. Tôi được phu nhân Christana giao cho nhiệm vụ kiểm tra phòng nhảy và phòng ăn. Sau khi đi khắp lượt, tôi chả nhận thấy điều gì đáng chê trách, mọi thứ đều hết sức hoàn hảo.
Cuối cùng,chán quá tôi lại đi vòng vòng với ý định...tìm Bell. Kể từ sau đêm tân hôn đó tôi đã "đuổi" Larbaru ra ở riêng nên giờ lại phải đi khắp lâu đài để kiếm phòng hắn! "Thật tệ,mình không thể hỏi hắn:"Giờ anh ở phòng nào?" được." Thế đấy,giờ tôi phải "lê" cái xác đi từng phòng.
Đang nhìn ngó lén lút thì Larbaru từ đâu xuất hiện:
-A,chào vợ ngốc!
-Câm cái miệng anh lại đi!
-Mới sáng mà em đã nạt nộ anh rồi...
-....
-Em đang lén lút làm điều gì mờ ám phải không?
-Anh nghĩ ai cũng như anh à?
-Hmmm...em đi tìm phòng anh à?
Bị đoán trúng tim đen tôi suýt giật mình. Nhưng tôi cố trấn tĩnh.
-Ai thèm!
-Ồ,thế sao? Vậy để anh xem phản ứng của em như thế nào đã.
Hắn nói rồi bế xốc tôi lên. Thấy tôi vừa giãy giụa vừa gào thét thì hắn đột nhiên nghiêm mặt:
-Em làm thế bọn gia nô thấy chúng cười cho thối mũi đấy.
Lời đe dọa của hắn khiến tôi im bặt. Mà phải,dù là bị ép cưới thì hành động đó của tôi nếu lọt ra bên ngoài thì sao? Con người cưới ma cà rồng thường bị bọn chúng coi rẻ. Rất có thể bọn ma cà rồng quý tộc ấy sẽ xem tôi không ra gì,như kiểu "được cưng chiều quá sinh hư" ấy. Tôi thật không muốn thế một chút nào nên ngoan ngoãn để hắn bế về phòng. Bọn nữ tỳ trông thấy vậy thì ôm mặt suýt xoa:
-Ôi,nhìn kìa, thật lãng mạn quá đi!
-Thiếu gia thật đẹp trai a...
-Thiếu phu nhân thật hạnh phúc quá...
......
Tôi ngoảnh mặt đi: "Nếu được thì tôi nhường hắn cho các cô!". Hình như Larbaru nhận thấy vẻ mặt bất mãn của tôi nên hắn khẽ nhíu mày.
Có lẽ hắn khá tức giận nên khi bế tôi vào phòng hắn dùng chân đạp cửa một cái Rầm rồi quăng tôi xuống giường như quăng cái gối.
-A! Anh làm cái gì thế?
-....
Hắn không nói gì. Tôi tưởng sẽ như mọi khi,hắn sẽ "trừng phạt" tôi nên tôi nhắm tịt hai mắt lại. .....Một lúc lâu không thấy có động tĩnh gì nên tôi mở mắt ra...Tôi có nhầm không? Tôi không tin vào mắt mình nữa: Larbaru nằm sóng xoài trên đất,hai mắt nhắm nghiền. Tôi dụi mắt hai ba lần. Vẫn cái cảnh tượng đó. Đầu tiên tôi ngạc nhiên,nhưng sau đó,một cảm giác hốt hoảng pha lẫn lo sợ ập đến làm tôi lao ngay xuống giường.
Không hiểu sao tim tôi bất giác đập liên hồi,một nỗi sợ bao trùng cả căn phòng. Tôi khẽ tiến lại gần hắn. Tay tôi run run đưa lên mũi hắn: Không có hơi thở!
Tôi hết sức kinh ngạc, tim hắn không đập, da hắn trắng nhợt,lạnh ngắt! Tôi hốt hoảng,vừa lay hắn vừa gọi người đến. Lần này tôi hoảng sợ thật sự. Mặt tôi tái mét, tay tôi run lên. Tôi gọi to nhưng chả ai đến cả.
-Anh chịu khó nằm đó tôi đi tìm người giúp!
Nói rồi tôi định lao ra khỏi phòng nhưng phát hiện...cửa đã bị khóa trong! Tôi điên tiết đập phá cái cửa, sợ rằng nếu chậm trễ có lẽ hắn sẽ chết. Nhưng dù tôi có làm thế nào cánh cửa vẫn đóng im ỉm. Tôi chạy lại bên cái xác lạnh ngắt. Nước mắt tôi bất giác rơi xuống. Tôi khóc ư? Không thể nào...Không thể...Tôi...tôi bất lực...Nhưng tôi lại chợt nghĩ:"Tại sao hắn lại khóa trong?". Tôi lục lọi khắp người hắn mong tìm được chìa khóa. Nhưng một lần nữa...tôi lại không thấy gì. Nước mắt bất lực cứ rơi...tôi cũng không hiểu vì sao...
........Nửa tiếng trôi qua hắn vẫn bất động như vậy.....Tôi nói trong nước mắt:
-Larbaru...xin anh....Dù tôi rất ghét anh nhưng....nhưng tôi...tôi không muốn...không muốn anh chết trước mặt tôi....Tôi...tôi hận hận anh...nhưng cầu xin anh...đừng chết......huhu...
Tôi không ngờ có lúc mình yếu đuối đến thế. Hay là...hay là...tôi...đã yêu hắn! Không! Tôi không thể yêu hắn. Nhất định là tôi khóc vì thấy mình bất lực trước cái chết của một người thôi....Không! Tôi cố đuổi khỏi óc cái suy nghĩ tôi yêu hắn. Làm sao có thể. Hay vì cuốn sổ...Hay vì những cử chỉ âu yếm của hắn. Cái gì làm tôi yêu hắn chứ??
Tôi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của hắn. Nhưng lý trí đến kịp thời. Một ý nghĩ lóe trong óc tôi: "Có thể hắn giả bộ thế để lừa mình. Rồi sau đó sẽ ngồi bật dậy cười ngặt nghẽo thì sao?". Nước mắt tôi bỗng chốc bốc hơi cả. Một nỗi tức giận xông lên. Tôi đứng phắt dậy:
-Larbaru! Anh mà còn giả chết nữa thì tôi cho anh chết thật đấy!
....5 phút...10 phút.....
.....Nửa tiếng nữa lại trôi qua....Hắn vẫn....bất động! Tôi lại hoảng lênTôi gần như hối hận,lại lay gọi hắn. Nhưng đôi mắt hai màu vẫn nhắm chặt. Tôi cố nâng mi mắt hắn lên,tự nhủ: "Hắn đâu đau ốm gì. Chắc là giỡn mình thôi!". Nhưng...nhưng...tôi đã thấy...: đồng tử hắn giãn ra gần hết! Tôi bỗng thấy ngực đau nhói. Giá nước mắt của tôi cải tử hoàn sinh được thì tốt nhỉ. Tôi chợt nghe phía bên ngoài có tiếng phá cửa. Cánh cửa mở tung ra, gỗ bay khắp phòng.
-Anh Larbaru làm sao thế!-Kistor hét lên rồi nhào ngay lại
-Con trai!!!!-phu nhân cũng chạy ngay lại
Tất cả mọi người đều vây lại xung quanh Larbaru. Thật khó có thể thấy được cảnh tượng nào đau lòng hơn. Ông quản gia lặng lẽ chấm nước mắt. Phu nhân Christana khóc thật to,tay vẫn ôm chặt Larbaru. Chợt Hasttern như nhớ ra điều gì. Hắn ta thét lên:
-Mọi người! Đến gặp mẹ Onyx ngay!
 
  • Like
Reactions: Khalynh Nguyễn

nhi1234

Học sinh tiến bộ
HV CLB Địa lí
Thành viên
20 Tháng tám 2010
625
1,329
221
Nghệ An
The Fighting Boys
hem,cái này em đọc xong từ lâu rồi:rolleyes::D
mà chị đã viết chap mới chưa thế?:)
 

nhi1234

Học sinh tiến bộ
HV CLB Địa lí
Thành viên
20 Tháng tám 2010
625
1,329
221
Nghệ An
The Fighting Boys
nhanh lên nhá chị,mọi người chờ:rolleyes::p
 

huyenhuyen5a12

Học sinh chăm học
Thành viên
20 Tháng bảy 2018
829
929
146
17
Thái Bình
THCS Lê Danh Phương
chị ơi nhanh lên chị cho em biết kết đc ko ! Vì lúc đầu em thấy hay quá em đã đọc đến chap 35 rùi hay lắm lun
 
Top Bottom