Chap 8:
Tất nhiên,điều tệ nhất là không phải Larbaru đứng trước cửa mà là một...
"BÀ GIÀ" ăn mặc HẾT SỨC sang trọng!!!!!!!
Bà ta nhíu mày khi thấy tôi trong bộ dạng lôi thôi lếch thếch và đang...chỉ tay vào mặt bà ta. Tôi lập tức thu ngay cái tay lại, mặt đỏ bừng:
-Chào...bà, bà là ai vậy?
Bà ta khá khó chịu trả lời:
-Cô đây là thiếu phu nhân sao?
-Ơ, vâng. Thế bà là ai mà lại bước vào tận phòng tôi vậy?
-Ta là nữ bá tước Diana. Ta theo lời mời của phu nhân Christana tới đây dạy phép tắc cho cô đấy,tiểu thư ạ.
"WHAT!!!!!!!!!!!!! Bà ta...bà ta.....bà ta là...là nữ bá tước đó sao?????? Thế vừa rồi bà ta sẽ nghĩ như thế nào về mình: lố bịch, thiếu gia giáo hay là...
Trời ơi! Onyx ơi là Onyx! Mi hành động quá ư là bừa bãi mà...Định tạo ấn tượng tốt với bà ta sao giờ lại thành tình huống gì thế này!!Ông trời ơi, ông đã gây ra sự việc này thì ông mau tìm cách cứu con đi!!Huhuhuhuhuhu....Muốn có cái lỗ để chui xuống ngay quá!"
Nội tâm tôi rối loạn dữ dội. Nhưng sau một thoáng suy nghĩ tôi đã lấy lại bộ mặt lạnh của mình và trả lời bà ta:
-À...tôi...tôi là đang...là đang diễn kịch với Larbaru thôi.
-Diễn kịch?-bà ta nhíu mày
-Ơ, vâng. Nếu nếu không tin bà có thể hỏi hắn,à không anh ấy đi.
-Ồ,tôi sẽ hỏi.-bà ta hoài nghi.
-Xin chào bá tước!
Larbaru đột nhiên từ đâu nhảy ra chen vào câu chuyện
-Xin hỏi ngài Rander này. Ngài và vợ ngài đang tập kịch gì vậy?
Larbaru lướt nhanh tôi,tôi nháy mắt kín đáo "Larbaru, tôi xin anh, chỉ lần này thôi!"
Rồi hắn nhanh nhảu đáp lời bà bá tước:
-À, tôi và em ấy đang định diễn một vở kịch nhỏ lấy chủ đề chủ tớ thôi mà.
-Vậy sao. Thế ai là chủ và ai là đầy tớ vậy?-bà ta giương cái mặt lạnh như xác chết lên
Larbaru ôm choàng lấy tôi,nhìn bà ta:
-Dĩ nhiên chủ nhân của ta phải là em ấy rồi.
Tôi nóng mặt,nhưng không thể đẩy hắn ra được nên đành cắn răng chịu. Bá tước Diana hài lòng, bà ta giãn mặt ra, nói với tôi rất nhẹ nhàng:
-Có lẽ chỉ là hiểu lầm thôi nhỉ. Vậy, thưa tiểu thư, cô hãy theo tôi đến phòng tập để học nghi lễ.
-Vâng.-tôi ngoan ngoãn đi theo bà ta.
--------------------Tại phòng tập giáo lễ-------------------
Tôi vốn xuất thân gia đình ma pháp sư nên có lối sống tự do,không bị gò bó vào khuôn phép nên có "hơi" khó khăn trong việc học các nghi thức nghi lễ của tiểu thư quý tộc.
-Tôi biết cô sinh ra trong gia đình có lối sống và sinh hoạt tự do. Vì vậy cô phải bắt đầu học nghi lễ ngay từ hôm nay. Đầu tiên là cách chào. Là quý tộc, cô phải hiểu rõ địa vị và sự tôn quý của mình...
Bà ta nói thật nhiều về giá trị dòng dõi, địa vị, thân phận,..V.V. làm tôi ong cả đầu lên. Học chào thôi mà lắm thế!
-Đầu tiên, khi gặp một người bằng tuổi thì cô cúi nhẹ người xuống, tay khép vào người như thế này. Gặp người lớn tuổi hơn thì hai tay cô nắm nhẹ lấy hai bên váy, khẽ nhún người và cúi đầu thấp xuống. Gặp người nhỏ tuổi hơn thì để họ chào mình. Chú ý không chào gia nhân hay kẻ có địa vị thấp hơn. Rồi, tôi làm mẫu cho cô nhé.
Bà ta nói một lèo rồi làm mẫu thật nhanh khiến tôi choáng váng và làm lại sai bét hết. Bà ta giữ bình tĩnh:
-Được rồi,làm lại nào.
Tôi phải tập đến lần thứ mười mới xong hai cái động tác "đơn giản" đó(mà thực ra nó đơn giản mà-t/g). Bà ta tiếp tục:
-Khi chào xong, cô phải nhẹ nhàng đáp lời họ, nhớ là phải nói nhẹ nhàng, cư xử đúng mực.....
Bà ta còn dạy tôi cách ngồi, cách nhìn,cách nói,cách đi đứng, cách ăn,.....
Trong suốt 4 ngày đầu, bà ta dạy tôi đủ thứ nhưng hầu như chả thứ nào vào đầu được cả. Bí thế, bà ta đành đem một "núi" sách sơ lược giáo tập đến nhưng tôi chẳng buồn đọc vì nó chán lắm. Chỉ còn một ngày nữa là đến vũ hội, bà bá tước "lực bất tòng tâm" đành "giao" tôi lại cho phu nhân Christana vậy. Phu nhân Christana nhìn tôi ăn bánh nhồm nhoàm thở dài. Lát sau bà ấy dắt Larbaru ra một chỗ:
-Con trai, có một nhiệm vụ rất quan trọng mẹ giao cho đây.
-Vâng?
-Mẹ giao Onyx cho con đấy. Vợ con thì con tự dạy giáo lễ phép tắc đi.
-Ồ, được chứ ạ.
---------------------------Tối hôm đó---------------
Nghĩ mình đã thoát kiếp nạn, tôi về phòng nằm phịch trên giường vuốt lông Bell.
-Ahihi. Ngươi thấy ta thông minh chưa. Thật ra ta biết hết từ đời nào rồi ấy nhưng cố tỏ ra thế để chọc giận mọi người chơi.
-Hầy, thông minh kiểu đó hại thân cho coi.
-Không sao đâu. Dù có đến vũ hội ta cũng sẽ như thế cho xem!
-Em linh cảm có điều chẳng lành đó chủ nhân ạ.
-Kệ mọe nó đi, ta thích thì ta làm thôi, ai làm gì được ta. Hahaha...
-Không ai làm gì được à?-tiếng Larbaru đột ngột vang lên làm tôi giật bắn mình. Bell vội chạy nấp sau tấm rèm
-Á...Anh.. Làm sao anh vào được đây?
-Phòng của chúng ta mà anh không được vào à. Onyx này, vợ chồng thì không nên giấu giếm nhau, dù bất kì lý do gì nhỉ.
-Anh..anh nói thế là có ý gì.
Hắn ta không trả lời, tiến lại gần cái rèm, thọc tay vào lôi Bell ra.
-Trả tôi!
-Em biết gì không, Kistor là chúa giết mèo đấy. Nếu để Kistor thấy thì...
-Anh muốn gì!
-Rất đơn giản, vũ hội hai ngày nữa..
-Làm cho tốt vào chứ gì! Được thôi, với điều kiện là sau vũ hội phải trả con mèo cho tôi.
-Được rồi. Miễn là em giữ lời hứa.
-Nhưng..nhưng
-??
-Tôi không biết...khiêu vũ!
-Anh sẽ dạy em.
Hắn nói rồi dẫn tôi tới phòng nhảy.
Hắn đặt tay trái của tôi lên vai hắn, rồi nắm lấy tay phải của tôi.
-Nhảy rất đơn giản Onyx à. Nhìn anh này.
Thình thịch...gần..gần quá. Tôi cố tập trung vào điệu nhảy nhưng không được, tôi liên tục giẫm phải chân hắn.
Có lẽ Larbaru rất đau nhưng mặt hắn vẫn tươi cười. Nhìn nét mặt tươi như hoa của hắn tôi có dự cảm không lành, vẻ như hắn muốn nói: "Hết điệu nhảy này em biết tay anh!"
Điệu nhảy kết thúc, tôi cảm ơn hắn rồi vội vã về phòng. Thế nhưng Larbaru đã "bắt" tôi lại
-Em trả công anh thế à. Biết anh đau chân lắm không?
-Tôi...tôi xin lỗi.
-Em nghĩ xin lỗi là xong ư?
Hắn ôm lấy tôi, dồn tôi vào góc tường và mặc cho tôi hết sức phản kháng, hắn áp môi hắn vào cổ tôi rồi cắn một phát. Răng nanh hắn phập vào cổ tôi đau nhói, máu đỏ tuôn ra.
-Á...đau...đau quá.
-Em muốn nhẹ nhàng hơn à.
-Buông tôi ra, mau buông tôi ra!
Thay vì làm theo lời tôi nói, hắn ghé sát mạt hắn vào mặt tôi. Bờ môi hắn càng lúc càng gần. Rồi hắn hôn tôi. Tôi cố sức đẩy ra nhưng hắn vẫn nhất quyết không buông. Hắn định dùng lưỡi cạy miệng tôi ra thì tôi đã lập tức cắn hắn một phát. Hắn không hôn môi nữa nhưng lại chuyển sang... hôn má! Tôi cố gắng thoát ra nhưng không được. Hắn thấy như vậy lại càng làm già. Tay hắn luồn vào áo tôi. Tôi bất giác khóc òa lên. Hắn buông ra
-Ai làm gì mà em khóc hoài vậy?
-Anh...anh là đồ xấu xa, tên đê tiện!
Nói rồi tôi chạy ào ra ngoài, tuy nước mắt rơi nhưng tim hình như vẫn đập loạn xạ...