CLB Khu vườn ngôn từ "Hôn thê của ma cà rồng:-Đố ngốc xem em chạy đi đâu!"

Lục Diệp Vũ

Banned
Banned
Thành viên
12 Tháng chín 2018
208
287
61
Bình Định
THCS Thị trấn Phù Mỹ
Chap 37
Bên cảnh sát vẫn chưa điều tra xong cái tên biến thái hút máu hàng loạt kia là ai thì ngay lúc này lại nảy ra một vấn đề mới...
-Bạn học Diêu Xích Nguyệt, thầy chủ nhiệm gọi.
Tôi đang cầm cuốn sách lịch sử chăm chú đọc thì thấy một bạn nữ hớt hải chạy vào và nói thế. Tôi đặt cuốn sách xuống bàn, ngạc nhiên hỏi:
-Có chuyện gì à?
Bạn nữ kia lắc đầu:
-Mình cũng không biết. Thầy chỉ bảo mình gọi bạn đến thôi.
-Ừm, vậy mình đi đây.-tôi nói rồi đứng lên.
Đến trước phòng giáo viên, tôi đưa tay lên gõ cửa, có tiếng nói vọng ra: "Em Diêu à, vào đi."
-Vâng.
Tôi nói rồi đẩy cửa bước vào. Thầy chủ nhiệm đang chăm chú nhìn vào một quyển sổ mỏng trên bàn, thấy tôi vào, thầy đặt quyển sổ xuống. Tôi lên tiếng trước:
-Thầy gọi em có việc gì ạ?
-À, là về chuyện của em Larbaru Rander. Em ấy nghỉ học cũng hơn ba tuần rồi sao vẫn không thấy đi học lại, em có biết không?
Tôi ngạc nhiên, quả thật hơn ba tuần nay kể từ ngày được đi học lại tôi không hề thấy hắn, nhưng vấn đề là tại sao thầy giáo lại hỏi tôi chứ không hỏi ai khác nhỉ? Tôi nói:
-Thưa thầy, em cũng không biết tại sao. Nhưng mà...sao thầy không hỏi những bạn khác mà lại hỏi em ạ?
Thầy chủ nhiệm thong thả viết gì đó rồi mới nói:
-Vì tôi thấy em có vẻ thân với em ấy, với lại, tôi nghe những học sinh khác nói rằng chỉ có em mới biết nhà Larbaru ở đâu. Như vậy, tôi muốn em đến nhà bạn học Larbaru đó, đưa tờ giấy này-vừa nói thầy vừa đưa cho tôi một tờ giấy-cho cậu ta và hỏi xem đến bao giờ thì cậu ta đi học lại, tiện thể thông báo cho phụ huynh của cậu ta luôn. Nếu cậu ta còn tiếp tục nghỉ thì sẽ bị nhà trường đuổi học, em hãy thông báo cho cậu ta như thế. Sao nào, em làm được chứ?
Nhìn ánh mắt đầy tin tưởng của ông thầy chủ nhiệm tôi thấy hơi khó xử. Tôi đành gật đầu.
-Vâng, em sẽ tới. Có thể cậu ta đau ốm gì đó nên mới nghỉ học.
-Ừm, nếu thế thì khuyên em ấy dưỡng bệnh cho tốt rồi đi học là được. Thôi, em về lớp đi.
Suốt buổi học ngày hôm đó đầu óc tôi cứ như đang lơ lửng trên mây, tôi chẳng còn biết quý thầy cô đứng trên bục giảng cái gì nữa. Tôi chỉ cầm lấy bút rồi cúi mặt nhìn quyển sách đăm đăm như nó nợ tiền tôi mười năm rồi vậy. Thấy tôi khác lạ so với mọi ngày, Yên Hựu huých vào tay tôi và hỏi:
-Này, cậu làm gì mà ngơ ngơ ngẩng ngẩng vậy? Tương tư anh nào à?
Tôi đẩy cô bạn phiền nhiễu ra rồi thở dài:
-Không có. Cậu có thấy lạ không?
-Lạ ư? Chuyện gì mà lạ?-Yên Hựu ngạc nhiên
-Là hắn đó, cái tên Larbaru phiền phức ấy, đã ba tuần rồi hắn vẫn không đi học lấy một buổi.
Yên Hựu nghe tôi nói thì chống cằm ra bộ suy nghĩ, cô trầm ngâm:
-Đúng nha. Chắc là trốn học đi đàn đúm với bọn con gái...
-Không, tớ linh cảm không phải như vậy. -tôi xua xua tay
-Vậy giờ cậu tính sao?
-Thầy chủ nhiệm có nói lát nữa tớ nên ghé qua nhà cậu ta. Cậu đi cùng không?
Yên Hựu suy nghĩ một lát rồi lắc đầu, cô nói hôm nay cô phải đến cửa hàng hoa phụ dì, dì cô vừa mới mở shop bán hoa. Tôi đành phải đến nhà hắn một mình vì tôi có rủ Nhĩ Lan nhưng cô bạn cũng lại bận mất.
"Chậc, đến nhà hắn thì có gì là to tát. Để xem nhà hắn ở đâu nào...Để xem...Số...À. Nhớ ra rồi!...Số 428 đường X, tầng ba."
Nắng chiều úa tàn trên con đường nhựa. Mặt trời khuất dần sau mấy ngôi nhà cao tầng, tuy nhiên, cảnh quang không có gì là tối tăm cả, đèn đường bật sáng. Giờ tan tầm này mọi người lũ lượt ra về, không ai để ý đến cô nữ sinh đơn độc đi về phía những khu nhà trọ cũ, trên tay cô là những túi đồ mua ở cửa hàng tiện lợi.
Leo hết ba cái thang dài ngoẵng tôi mới đến được trước cánh cửa một căn phòng có dán số 8 to tướng. Đích thị là nó rồi. "Hừ, hại người ta mỏi nhừ cả chân, đồ chết tiệt! Lại mất cả mớ tiền mua 'quà' cho hắn nữa chứ. Lần nào chạm mặt hắn y như là phiền phức trút xuống đầu mình.."-tôi rủa thầm trong bụng khi giơ tay lên gõ cửa.
"Vào đi"
Tôi đẩy cánh cửa bước vào căn phòng nhỏ, không thấy có ai trong phòng. Tôi lên tiếng:
-Chào...tôi là Xích Nguyệt, cậu có nhà không Larbaru? À quên, tôi mới nghe thấy tiếng cậu mà.
Larbaru từ trong phòng tắm bước ra, trên người hắn phảng phất hương bạc hà mát dịu. Mái tóc đẫm ướt của hắn đang được lau bằng một chiếc khăn bông màu trắng. Hắn cười cười rồi nói:
-Chà...sao cậu lại đến đây? Nhớ tôi à.
"Hừ, đau ốm gì chứ! Vẫn là kiểu nói chuyện láo toét như mọi khi."-tôi tức tối nghĩ.
Nặn ra vẻ mặt tươi tỉnh, tôi cố nhẹ nhàng hỏi cậu ta:
-Sao ba tuần liên tiếp cậu lại không đi học?
Larbaru ngồi xuống sàn, vừa lau mái tóc ướt vừa nói:
-Hửm? Không đi học thì có sao à?
Thấy thái độ tỉnh bơ của của hắn tôi liền nổi xung:
-Sao trăng gì! Cậu mà không đi học là sẽ bị đuổi học đó, giấy thông báo đây này.
Tôi chìa tờ giấy cho Larbaru, hắn cầm lấy, lơ đãng xem qua loa rồi đặt xuống đất. Tôi đặt túi đồ xuống bàn học cho hắn rồi ngồi xuống, cố gắng kiếm lời lẽ khuyên nhủ:
-Cậu hãy đi học đi. Cậu không có bố mẹ, nếu không đi học thì sau này cậu sống như thế nào? Chẳng lẽ lại đi làm trai bao để kiếm ăn à? (T/g: Nói giè thế má?"
Larbaru bật cười khi nghe tôi nói thế, hắn lại gần tôi, dí sát mặt hắn vào mặt tôi rồi nói:
-Nếu thế thì em bao tôi nhé!
"Lại 'em'. Hắn hình như không phân biệt được gia cảnh tuổi tác khi nói chuyện hay sao í."
Tôi hít một hơi thật sâu rồi đẩy hắn ra, tôi quyết phải làm chủ được hắn. Tôi dõng dạc nói:
-Từ ngày mai, cậu phải có mặt ở trường cho tôi!
 
  • Like
Reactions: VânHà.D

Lục Diệp Vũ

Banned
Banned
Thành viên
12 Tháng chín 2018
208
287
61
Bình Định
THCS Thị trấn Phù Mỹ
Chap 38
Tuy tôi đã "xuống lệnh" như thế nhưng ngày hôm sau cái tên Larbaru đó vẫn không đến lớp.
Tôi khá bực mình và đã quyết định chiều nay sẽ lại tới dần cho hắn một trận. Thế là tôi vội chạy đi gọi bọn Yên Hựu để rủ họ cùng đi. Nhưng cũng như lần trước, ai cũng kiếm cớ bận và từ chối lời kêu gọi thống thiết của tôi nên cực chẳng đã, lần này tôi lại phải đi một mình.
--------TvT-------
*Trước cửa phòng Larbaru*
"Cốc cốc cốc"
-Rander. Larbaru Rander, cậu có nhà không?
Không có tiếng đáp.
-Này, cậu không mở là tôi phá cửa vào đấy. Cậu không trốn tôi được đâu!-tôi bắt đầu bực.
Chờ thêm nửa tiếng nữa mà cánh cửa phòng vẫn không nhúc nhích, tôi đành phải...phá cửa. Trong lúc tôi đanh kê vai cố sức đẩy cánh cửa thì một người phụ nữ trung niên đã đứng bên cạnh từ lúc nào. Bà ta khẽ lên tiếng làm tôi giật thót:
-À cháu, cậu Rander đã đi biển từ sáng sớm rồi.
-Chào ...chào bác. O, bác nói gì cơ, cậu ta đã đi biển rồi cơ ạ?-Tôi tròn xoe mắt
Người phụ nữ trung niên đáp:
-Đúng vậy. Cậu ta còn dặn bác, nếu thấy một cô nữ sinh dữ tợn đến phá cửa thì nhắn lại với cô ta cậu ấy đang ở bãi biển Trương Xan.
"Cô nữ sinh dữ tợn"? Tên này thật là làm mình tức sôi máu mà! Tôi đứng đó, lửa giận xông lên ngùn ngụt tưởng chừng ngọn lửa đó đủ để đốt cả khu nhà trọ này. Người phụ nữ trung niên kia thấy thế thì khuyên tôi nên đi tìm cậu ta. Nói xong bà ta vội vã rút lui luôn.
Tôi kịp hãm cơn giận để còn đi tìm cái tên khốn kiếp ấy.
Nhưng đi bằng gì bây giờ? Điện thoại thì tôi để ở nhà, không thể gọi cho anh Tần An lái xe đến chở mình đi được. Cũng không thể đi bộ, bãi biển cách đây tới bảy tám cây số lận. Đi taxi thì cũng được, nhưng tôi lại không đem theo tiền mới ác chứ! Tôi còn đang loay hoay vò đầu bứt tóc thì bỗng một chiếc xe hơi màu hồng dừng ngay trước mặt tôi. Tôi ngước mặt lên nhìn người ở trong xe đang bước ra.
-Mỹ...Mỹ Uyên, sao cô lại đến đây?
Mỹ Uyên mỉm cười hiền dịu rồi nhẹ nhàng giải thích với tôi lý do mà cô ta đến khu nhà trọ của Larbaru.
-Mình lo cho cậu ấy lắm Nguyệt Nguyệt ạ. Lúc nãy mình được quản lý khu nhà trọ nói rằng cậu ấy ra biển Trương Xan, mình vội đi ngay, không ngờ vòng ra phía sau lại thấy Nguyệt Nguyệt, chắc cậu cũng lo cho cậu ấy lắm nhỉ?
"Lo lắng cái khỉ mốc, bà đang chờ gặp hắn để giã cho hắn một trận đây."-Tôi nghĩ thầm.
-Vậy Nguyệt Nguyệt cũng lên xe đi.
Mỹ Uyên nói rồi đẩy tôi vào trong xe, ông tài xế kiêm bảo vệ của cô ta đóng cửa xe lại. Xe bắt đầu chuyển bánh.
Trong suốt quãng đường, Mỹ Uyên ngồi nói huyên thuyên về các món đồ đắt tiền mà bố cô ta tặng nhân dịp công tác ở nước ngoài về. Mỹ Uyên còn chìa cho tôi xem cái đồng hồ Graff Diamonds - The Fascination đắt thứ hai thế giới với giá khoảng 40 triệu đô. Quả thật chiếc đồng hồ kim cương chế tác tinh xảo này rất đẹp, nhưng tôi giả lơ không để ý. Cô ta biết tôi cũng là một tiểu thư nhà giàu mà lại đem đồ trang sức đắt tiền ra khoe khoang, ngụ ý là xem thường địa vị của tôi, rằng tôi chỉ là một đứa con nuôi không rõ lai lịch. Biết vậy nên tôi chỉ ậm ừ khen ngợi rồi nhìn đi chỗ khác, tránh ánh mắt khinh khi của cô ta.
Nói một hồi, Mỹ Uyên mới hỏi tôi:
-À mà sao Nguyệt Nguyệt không đeo nữ trang nhỉ? Cậu không thích à?
-À không...Tại tôi không muốn đeo nữ trang tới trường thôi.
-Thật à? Sao hôm trước mình thấy Nguyệt Nguyệt đeo một chiếc vòng cổ đẹp lắm mà?
Nghe cô ta nói, tôi vội kéo cao cổ áo lên, vì lâu nay tôi vẫn đeo sợi dây chuyền đó.
-Cho mình xem với, được không? -Mỹ Uyên nài nỉ.
-Cái này...Tôi đã tháo ra cất ở nhà rồi, bây giờ không mang theo đâu.
Nghe tôi nói vậy Mỹ Uyên định nài thêm nhưng người tài xế bỗng nói:
-Tới nơi rồi thưa tiểu thư.
Ông ta vòng ra bên phải mở cửa xe, Mỹ Uyên và tôi bước ra.
Oa...cảnh hoàn hôn trên biển thật đẹp! Mặt trời như một cái mâm lửa đỏ rực, hắt ánh sáng mạnh mẽ của nó lên bầu trời và làm những đám mây như được dát vàng. Mặt nước biển hứng ánh mặt trời sóng sánh và lấp lánh như vàng lỏng. Cảnh vật thật huy hoàng!
Tôi và Mỹ Uyên thích thú rời bãi đậu xe và chạy thẳng ra biển. Tôi bảo Mỹ Uyên cởi giày ra cho cát khỏi tràn vào giày. Lúc đầu Mỹ Uyên hơi ngần ngại nhưng sau đó cô cũng làm theo tôi.
-Ôi, cát nóng quá Nguyệt Nguyệt!
-Không sao đâu, chúng ta chạy ra mép nước là hết nóng thôi.
Tôi và Mỹ Uyên chạy ra bờ biển, từng con sóng bạc chạy xô vào bờ và đổ ầm lên chân của chúng tôi. Đang thích thú đùa nghịch với nước biển mát rượi chợt một xô nước hắt cả lên người tôi làm tôi ướt hết cả mình mẩy, tóc tai. Quay lại, tôi thấy một bọn người đang cầm mấy cái xô đứng gần, chắc chắn họ là những kẻ đã tạt nước vào người tôi. Một người trong bọn thấy tôi trừng mắt quay lại nhìn thì vội cười nói:
-Ôi, tôi xin lỗi. Cô bỏ qua nhé!
Nói xong bọn chúng vội bỏ đi sau khi đã tạt thêm cho tôi vài xô nữa. Tôi cứng hàm, không thể ngờ được. Một mùi khai khăm khẳm bốc lên báo cho tôi biết thứ nước đó không tốt đẹp gì. Tôi tức đến gần bật khóc. Mặt tôi đỏ bừng, bàn tay tôi nắm chặt.
Mỹ Uyên vội chạy lại nói giọng giả tạo:
-Ôi, cậu có sao không?
Trò này...trò này là của cô ta! Chính cô ta dàn dựng nên...
Cô ta...
-Để mình đi tìm người giúp nhé!
Tại sao chứ! Hu hu...Tại sao cô lại đối xử như thế với tôi...
Tại sao...
Tôi không kìm được nước mắt tủi thân, những giọt nước mắt lã chã rơi xuống. Tôi ngồi sụp xuống, bịt chặt tai để không phải nghe điệu cười thỏa mãn của cô ta ở phía xa.
 
  • Like
Reactions: VânHà.D

Lục Diệp Vũ

Banned
Banned
Thành viên
12 Tháng chín 2018
208
287
61
Bình Định
THCS Thị trấn Phù Mỹ
68747470733a2f2f73332e616d617a6f6e6177732e636f6d2f776174747061642d6d656469612d736572766963652f53746f7279496d6167652f65574d466644677a354d323079773d3d2d3533383336343637312e313531356638326464663166333935353431323734323935343038322e6a7067

Okie, giao lưu với tác giả xíu nào...
 

Lục Diệp Vũ

Banned
Banned
Thành viên
12 Tháng chín 2018
208
287
61
Bình Định
THCS Thị trấn Phù Mỹ
Okie, chap 39 đây các bác
Nhưng tôi chỉ khóc một lúc thôi, sau đó tôi chợt nghĩ: "Tại sao mình phải để cô ta ức hiếp hết lần này tới lần khác. Chả lẽ lại chờ ai đó tới giải vây cho sao? Không! Lần này là quá lắm rồi, mình nhất định phải khiến cô ta phải trả giá. Hừ! Có ân báo ân, có oán báo oán, mình không thể đóng vai nữ chính ngốc nghếch mãi!"
Nghĩ thế nên lúc cô ta quay lại, tôi vẫn giả vờ ngồi trên cát, úp mặt vào tay. Nghe bước chân Mỹ Uyên chạy lại, tôi nắm sẵn trong tay một vốc cát. Bỗng tôi nghe tiếng cô ta:
-Ôi, hóa ra cậu ở đây à...
Tiếp theo đó.
"CHÁT!"
-ỐI!
Một tiếng kêu của bàn tay đánh vào đâu đó khiến tôi vội ngửng mặt lên, đánh rơi cả nắm cát đã nắm lấy sẵn.
Trước mặt tôi là một cảnh tượng không thể tin nổi: Larbaru đứng cạnh tôi, bàn tay đang siết chặt. Trước mặt tôi, nằm ngã sóng soài trên cát là Mỹ Uyên, đầu tóc cô ta rũ rượi và rối tung, ,một bên má cô ta còn in hằn năm ngón tay như năm con lươn chình ình trên mặt. Larbaru...hắn ta...tát cô ta sao? Làm sao mà...
-Hộc...hộc...Nguyệt Nguyệt, cậu có sao không?-Giọng nói của Yên Hựu vang lên bên tai tôi.
-Hựu Hựu! Nhĩ Lan! Lam Hải, Dương Minh Trì. Mọi người...
Yên Hựu và Nhĩ Lan ngồi xuống bên cạnh tôi, vỗ về tôi như một người mẹ. Tôi cảm động đến phát khóc. Ngước mặt lên tôi thấy Larbaru vẫn đứng nhìn chằm chằm Mỹ Uyên, khí tức của hắn ta lúc này khiến cho ai cũng phải run sợ.
Mỹ Uyên mặt tái xanh lồm cồm bò dậy. Cô ta lắp bắp mãi mới nói ra tiếng:
-Sao cậu...Sao cậu dám đánh tôi? Larbaru?
Larbaru lạnh lùng khoanh tay trước ngực rồi nói:
-Tôi chưa bao giờ đánh con gái, nhưng hôm nay trò đùa của của cô đã vượt quá sự chịu đựng của tôi rồi đấy. Nói cho cô biết, cô có thể chà đạp bất kì ai, ngoại trừ Onyx. Lần này là cảnh cáo.
Đến đây Yên Hựu hình như không nhịn được, vội cướp lời.
-Nếu mày mà còn dám động vào một cọng lông của Xích Nguyệt nữa thì bà đây liều chết với mày ngay! Mày nghĩ mày là ai? Nguyệt Nguyệt là ai? Mày một vừa hai phải thôi chứ. Nói cho mày biết nhá! Tụi tao biết lâu rồi...nhá! Chỉ là tụi tao cố chờ xem mày có biết tu tỉnh lại hay không. Hôm trước ở hẻm 247 tao đã nói với mày rồi mà?
Mỹ Uyên vội sừng sộ:
-Tôi làm gì con gái nuôi Diêu Thị? Bằng chứng đâu!
Nhĩ Lan tiếp ngay:
-Bằng chứng à? Trong đại hội thể thao kì trước chính mắt tôi thấy cô cứa dây giày của Nguyệt Nguyệt, tôi làm ngơ đi rồi thay dây mới cho cậu ấy, chính vì vậy mà khi thi chạy 400m nữ cô không thể giành giải quán quân được. Cô còn gài kim găm vào áo khoác, vào giày, vào hộc bàn của Nguyệt Nguyệt, nếu Larbaru không thấy thì Nguyệt Nguyệt sẽ ra sao? Cô còn cố tình sửa bài kiểm tra của Nguyệt Nguyệt, may nhờ có Larbaru phát hiện nên kế hoạch của cô mới bị thất bại? Cô còn...
-Thôi đừng nói nữa. Đủ rồi. Về thôi. -Larbaru cắt lời hai cô nàng lúc này đang hăng tiết.
Mỹ Uyên mặt trắng bệch, không một lời chống chế. Cô ta ngồi sụp xuống đất, mặt mày ngơ ngác, vô hồn như vừa mới bị tuyên án xong. Tôi không để ý đến cô ta nữa. Lúc này trong tai tôi chỉ còn lại những lời mà Nhĩ Lan vừa nói. Larbaru...cậu ta đã âm thầm bên cạnh tôi, tháo gỡ khó khăn cho tôi bao lâu nay sao? Tôi đã hiểu nhầm cậu ta trong suốt quãng thời gian đó? Thế mà tôi không để ý, dửng dưng trước ánh nhìn đau lòng của cậu ta đôi lúc hướng về phía tôi. Tôi còn tỏ ra cáu bẳn, khó chịu khi cậu ta ở bên cạnh. Lúc này tôi cảm thấy mình đối xử thật quá tệ với Larbaru. Tôi thầm trách móc bản thân, tự cho rằng Mỹ Uyên có làm thế chứ làm nữa thì những thiệt thòi mà tôi phải nhận chẳng lớn hơn những thiệt thòi của Larbaru chút nào. Tôi là ai mà lại được mọi người quan tâm săn sóc đến thế kia chứ? Larbaru...đối với cậu, tôi quan trọng đến thế sao? Đang suy nghĩ mông lung thì chợt trong lòng tôi lóe lên một dự định.
--------------Nhà Onyx-----------
-Tắm rửa sạch sẽ đi Nguyệt Nguyệt, người cậu bốc mùi kinh quá! -Yên Hựu nhăn mặt nhìn tôi, hai tay xua tôi như xua hủi.
-Uhm, mọi người chờ tớ chút.
Tôi tắm rửa sạch sẽ cái thứ nước nhơ bẩn kia đi, mặc một bộ váy giản dị màu trắng rồi lao xuống thang.
Thấy các bạn ngồi đùa giỡn như con nít, tôi khẽ dặng hắng.
Mọi người quay lại nhìn tôi.
Tôi hít một hơi rồi thong thả cất lời:
-Mọi người, tớ có lời muốn nói.
-Chuyện gì đấy? Nguyệt Nguyệt nói đi.
Tôi cúi gập người, đầu gần chúi xuống đất.
-Hic....Cảm ơn....cảm ơn mọi người. Hic....Tớ thật có lỗi khi đã khiến mọi người phải bận tâm. Mọi người ơi...Cảm ơn...Cảm ơn...
Yên Hựu lại gần tôi, vỗ nhè nhẹ lên lưng tôi rồi nói:
-Người cậu phải cảm ơn không phải là bọn mình. Bọn mình chỉ đi theo làm...nền thôi. Cậu phải cảm ơn là cảm ơn hắn đó.
Tôi hiểu từ "hắn" ở đây ám chỉ ai. Nhưng tôi không biết phải nói thế nào để bày tỏ hết sự cảm kích của mình. Vả lại, tôi còn nợ hắn một lời xin lỗi chân thành nữa. Cả cái câu: "Làm bạn gái tôi chứ!" mà đêm nào hắn cũng nhắn cho tôi, bảo là đợi tôi trả lời. Tôi không trả lời chỉ vì tôi còn hơi lưỡng lự (vả chăng lúc đó tôi luôn đeo bộ mặt ghét bỏ hắn mà) giờ thì có lẽ không cần phải đắn đo nữa rồi.
-Ê, vậy tụi này về nha, có gì hai người cứ từ từ nói chuyện.
Nói rồi Lam Hải và ba đứa kia chuồn nhanh như có phép lạ.
"Hả, nói về là về sao trời! Sao mà nhanh lẹ thế!"
Vì tuần trước bố tôi đã đáp máy bay đi Luân Đôn nên giờ trong nhà chỉ còn có tôi và...hắn.
Nhưng khác với mọi ngày, Larbaru vẫn lặng lẽ ngồi yên, mắt không nhìn tôi một phút.
Tôi nín thở, lấy hết can đảm tiến lại gần hắn rồi khẽ cất tiếng.
-Uhm...chuyện hồi chiều. À không...chuyện từ trước đến giờ...Cảm ơn cậu rất nhiều. Và cũng...xin lỗi cậu rất nhiều nữa...
-Xin lỗi tôi vì chuyện gì?- Larbaru vẫn không ngẩng mặt lên
-Vì...vì...Vì...tất cả...Cậu...cậu đừng giận tôi nữa, nhé?
Larbaru khẽ nhếch mép:
-Xin lỗi thế là xong à? Đơn giản quá nhỉ? Không có tí thành ý nào hết!
Nghe hắn trách, nước mắt tôi cứ chực ứa ra. Như thế là hắn vẫn còn giận. Tôi nhẫn nhục cúi đầu, lời lẽ thống thiết:
-Vậy...vậy tôi phải làm sao thì cậu mới hết giận đây?
-Đáp ứng tôi 5 điều. -Hắn quay mặt lại nhìn tôi.
Tôi gật gật cái đầu.
-Thứ nhất: Làm bạn gái tôi, ngay và luôn. Thứ hai: Tôi bảo gì phải nghe nấy. Thứ ba: Tôi từng cứu mạng cô nên cô phải...lấy thân báo đáp. Thứ tư: Làm theo tất cả ba điều trên, không được ý kiến. Thứ năm...
-Khoan đã, vậy là tôi sẽ trở thành bạn gái cậu ngay bây giờ luôn hả?
-Đúng. Và thứ năm: Đổi cách xưng hô, để tôi gọi bằng "em", không được xưng "tôi" với tôi. Nghe rõ chưa?
Thấy tôi còn ngập ngừng, Larbaru quay mặt đi chỗ khác.
-Thế thì tôi giận tiếp đây.
Tôi hốt hoảng, khó lắm hắn mới chịu nghe tôi nói cơ mà.
-A không không. Tôi đáp ứng...tôi đáp ứng hết!
-Vi phạm điều thứ 5.
-À...E...m....E...m đáp ứng hết. Được chưa!
Tức thì hắn quay ngay mặt lại.
-Nói thế còn dễ nghe đấy. Hừm, bắt đầu ngày mai, đến nhà, chở tôi đi học. Bằng-xe-đạp.
 
  • Like
Reactions: VânHà.D
Top Bottom