Chị em song sinh

  • Thread starter nhoc_bettyberry
  • Ngày gửi
  • Replies 286
  • Views 45,630

G

girlbuon10594

Đợi...hơn một tuần, đọc được có tẹo:((
Tuần này...em phải tăng số trang lên đó, cho dài dài tí:x, ok?
 
N

nhoc_bettyberry

Chap 26:
- Con…

… nhất định sẽ ko nghe theo sự sắp đặt đó đâu!
Nó nói, rồi bước qua bố. Dừng lại như để níu kéo điều gì, nhưng điều đó đã ko xuất hiện. Nó chạy đi, cũng là lúc mắt bố nó ngân ngấn nước.
Lần đầu tiên, nước mắt của chủ tịch tập đoàn JG…
- Đi thôi!
Bố nó nói với vệ sĩ. Đến trước mặt Huy – người mà ông ko muốn gặp bây giờ nhất. Ko nói một câu nào, cả hai nhìn nhau. Ánh mắt Huy sắc bén, kiên định như muốn nói rằng sẽ ko bao giờ buông tay Bảo Trân, ánh mắt chủ tịch còn chưa hết ướt át, ông chỉ nhìn cậu – 5 giây.
Đi qua…
… và…
- Chúc cậu may mắn!
Huy bất ngờ trước câu nói của bố Trân. Cậu ngoảnh lại nhìn theo bước chân của ông. Hình như… có một bí mật gì đó… mà cậu và Bảo Trân vẫn chưa biết…
“ Tại sao chứ? Lúc thỳ làm người khác cảm thấy khó hiểu, lúc lại cho họ niềm tin… rốt cuộc hai người đó đang có ý định gì? Tại sao lại chia rẽ mình và Bảo Trân?”
-----
- Bình tĩnh lại chưa?
Trân xoa xoa cốc cà phê trong tay, mỉm cười:
- Cảm ơn Minh! Tớ khỏe lại rồi á! (^^)
- Uk!
Minh cũng cười, nhâm nhi cốc cà phê còn nóng. Nó định uống một chút thì bỗng sực nhớ ra điều gì:
- À! Sao cậu lại ở đây! Lúc sáng cậu cũng k đi học nữa? ( Bây h mới nhớ ra nè)
Minh đặt cốc cà phê sang một bên, rồi mỉm cười:
- Ko có gì! Mình mệt một chút ấy mà!
Minh bước vào bệnh viện. Nơi đây yên tĩnh thật, bây giờ chỉ mới là 7 h sáng. Thật sự rất yên tĩnh!
Nhưng… cậu đến đây làm gì?
Minh đẩy cửa bước vào. Trước mặt cậu là người chị song sinh của Bảo Trân, người đc mệnh danh là “thiên thần” cũng là người đã phải nằm viện suốt một tháng qua trong trạng thái hôn mê vì căn bệnh quái ác. Bỗng cậu thấy một tập hồ sơ cạnh giường. Cậu định mở ra xem…
Đúng lúc đó, Minh nghe thấy tiếng nói vọng từ xa:
- Cô thật là bất cẩn!
- Xin lỗi! Xin lỗi viện trưởng ạ! Tôi sẽ cẩn thận hơn!
- Nếu mà bộ hồ sơ đó bị lộ ra thì cả cái bệnh viện này sẽ bị đóng cửa! Cô hiểu chứ?
Dường như hiểu ra vấn đề, công với sự tò mò bẩm sinh, Minh nhìn quanh. Cậu kiếm đc một tập hồ sơ giống hệt rồi bỏ vào chỗ cũ, còn tập hồ sơ kia thì dấu vào balô…
Cánh cửa phòng bệnh bật mở. Cô y tá reo lên:
- Ô kìa! Tập hồ sơ!
Viện trưởng vội cầm tập hồ sơ lên, thở dốc:
- Thật may mắn!
Vừa nhìn thấy cậu, viện trưởng vội cất tập hồ sơ đi, chưa kịp kiểm tra.
- Cậu bé! Cậu là ai vậy?
Minh trả lời viện trưởng:
- Cháu là bạn thân của Ngọc Trân ạ! Bao giờ thỳ bạn ấy tỉnh lại bác sĩ?
Viện trưởng mỉm cười, một nụ cười bí mật…
- Chiều nay thôi!
- Chiều nay?
Thật bất ngờ! Việc Minh ko ngờ đến cuối cùng cũng đã đến. Ngọc Trân sắp tỉnh lại!
Cậu cúi chào viện trưởng rồi đi về. Khi đã yên vị trên giường trong phòng kín, cậu bật đèn lên, và từ từ lôi bộ hồ sơ ra…
“ Chắc chắn nó phải có bí mật gì đó… nếu đc sẽ có ích cho kế hoạch của mình”
Dưới ánh đèn, từng chữ trong bộ hồ sơ đập vào mắt cậu:
Phạm Nguyễn Hồng Ân 29 tuổi Bệnh máu trắng _ qua giai đoạn giữa _ Trạng thái: Hôn mê _ đang đc điều trị tại bệnh viện Mĩ (…)
“ Huh?” Minh suy nghĩ “ Đây có phải là mẹ của Bảo Trân ko nhỷ? Nhưng nghe nói thỉnh thoảng bà ấy vẫn điện về cơ mà? Tại sao lại đề cập trang thái hôn mê thế này? Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?”
Tò mò, cậu dở sang trang tiếp theo:
Hoàng Ngọc Trân 17 tuổi bênh máu trắng _ Giai đoạn đầu _ phương pháp điều trị: Ghép tủy – Thành công _ (…)
Minh gật gù. Cái này thì cậu cũng biết. Nhưng phương pháp điều trị là ghép tủy à? Chắc đau lắm. mà cô ấy hôn mê mà! Phải ko nhỷ?
Vừa giở sang trang tiếp theo, những dòng chữ ập vào mắt Minh, cậu làm rớt bộ hồ sơ xuống…
Hoàng Bảo Trân 17 tuổi _ Chẩn đoán ban đầu: bệnh máu trắng _ Di truyền – nặng.
Trân à… tớ… phải làm sao đây…

- Minh ơi! Minh! Cậu bị làm sao vậy?
Trân vừa gọi vừa xua tay trước mặt Minh đưa cậu trở về với hiện tại. Cậu nhìn Trân:
- Ko có gì!
- Uk!
Trân tiếp tục nhâm nhi li cà phê. Minh nhìn nó, mỉm cười:
- Tớ… sẽ ko bao giờ rời xa cậu! Cậu cũng thế! Đc ko?
- Huh?
Trân đưa ánh mắt ngây thơ nhìn sang Minh.
Im lặng…
 
N

nhoc_bettyberry

Chap 27:
Nó mỉm cười:
- Tất nhiên rồi!
- Thật chứ?
Minh xích lại gần, nháy mắt:
- Vậy ngoắc tay hứa nhé!
- Hứa à?
- Uk!
- Đc thôi! Tớ ko sợ đâu nhé
(^^)
Dưới ánh nắng, nó mỉm cười và ngoắc tay hứa với Minh.
Chúng ta sẽ là bạn thân mãi mãi…
Nhất định…

… và…
… xin lỗi, Bảo Trân…
-----
- Nhắm mắt lại nào!
- Làm gì cơ!
- Cứ nhắm thử đi!
Trân nghe lời Huy, từ từ nhắm mắt lại. Nó cảm giác như có một thứ gì đó luồn vào ngón tay mình. Huy mỉm cười:
- Đc rồi! Mở mắt ra!
Nó từ từ mở mắt. Trước mặt nó là một chiếc nhẫn nhỏ, xinh xinh. Nó bất ngờ:
- Đẹp… đẹp quá…
- Đây là nhẫn chứng nhận Hoàng Bảo Trân là vợ chưa cưới của Nguyễn Vĩnh Huy.
- Anh cũng có một cái kìa!
- Đôi mà!
Nó mỉm cười, rồi đặt một nụ hôn lên má Huy, làm mặt cậu vừa đỏ bừng vừa ngơ ngác:
- Cảm ơn nhé! Chúc ngủ ngon!
Nói xong nó vội chuồn lẹ. Hồn Huy chưa kịp “nhập xác” thì nó đã đi mất tiêu.
“ Cảm ơn…”
Bước vào phòng, đóng sập cửa lại, nó nằm ập lên giường, rồi quay qua đèn, giơ tay lên phía trước. Rồi nó ngắm nghía chiếc nhẫn và mỉm cười:
- Woa! Thích quá! Đẹp thật đấy! Sao mình hạnh phúc thế này nhỷ?
- Đây là nhẫn chứng nhận Hoàng Bảo Trân là vợ chưa cưới của Nguyễn Vĩnh Huy.
- Aaaa. Trân mày đang nghĩ gì thế này!!@ Ko đc ko đc, để kỉ niệm ngày đáng nhớ này…
Tít tít tít
- Alo? Minh xin nghe
- Minh à! Mình vừa có một chuyện vui! Huy vừa tặng nhẫn cho mình nè! Cái nhẫn đẹp lắm! Huy cũng có một cái nữa! Anh ấy thật dễ thương, phải k?
Đầu dây bên kia bỗng im lặng đến lạ. Minh bất ngờ, và từ từ trở nên tức giận. Lòng căm thù lại trở lại, tích tụ trong lòng cậu…
- Alo! Minh à! Minh!
- Hả? – Minh giật mình.
- Cậu làm sao thế?
- À! Ko có gì! Chúc mừng cậu! Bây h tớ bận rồi! Gặp lại sau nhé!
- Uk! Pp!
Minh cúp máy. Lần này… cậu nhất định sẽ ko yếu đuối trước mặt Trân nữa…

P/s: Eo, cháp này lại ngắn :D .
 
H

hihihaha111

huhu thứ mấy chị mới đăng típ a? hay wa xa luôn, chị viết rất hay nhưng chị là nhà văn à?
 
N

nhoc_bettyberry

Ước mơ của chị đó em à, nhưng mà chị biết nó sẽ k thành hiện thực (@.@) .
 
G

girlbuon10594

Ước mơ của chị đó em à, nhưng mà chị biết nó sẽ k thành hiện thực (@.@) .



Nếu nói là...thích thì lại khác
Đừng bao giờ nhầm lẫn giữa "thích" và "ước mơ"
Nếu em đã nói "Ước mơ của em là làm nhà văn" thì tại sao lại không nhỉ?

P/S: Hy vọng em hiểu hết những "ý ngầm" của chị:D
 
N

nhoc_bettyberry

Ko phải là nhà văn chị à, nhưng 1 nghề dạng dạng thế - như là viết tiểu thuyết hay đại loại thế. :)) .
Nhưng văn em ko đc khá lắm - môn yếu nhất tr 3 môn T, A, V. Em làm mod ngữ văn cũng là để improve trình độ của mình :D.
 
H

huyenthoai_smile

Sao mà dài vậy :Mrofl:
Đọc mãi chả hiểu vấn đề tình cảm lắm :khi (3):
Tóm lại là giống phim :D Xem phim thực tế hơn_=))
 
G

girlbuon10594

Sao mà dài vậy :Mrofl:
Đọc mãi chả hiểu vấn đề tình cảm lắm :khi (3):
Tóm lại là giống phim :D Xem phim thực tế hơn_=))



Mình đoán là bạn...còn bé:D
Vì những người đang ở tuổi mới lớn thích cái kiểu truyện này, và có khi vừa đọc đã hiểu và đoán được phần sau:)
Nhưng phải chờ đợi một cái gì đó ~> Như chờ nhoc ra chap mới chăng hạn, cũng rất thú vị:D ~> Chờ dể đọc và cũng chờ để.....

P/S: Nếu nói sai đừng oánh mềnh:p
 
Top Bottom