Chap 31:
Hức… hức…
Nó ngã gục xuống…
- Trân!
Khánh vội chạy đến, lay lay người con bé. Nó từ từ mở đôi mắt ướt đẫm ra…
- Huynh…
- Sao vậy? Huynh đã bảo muội đừng làm thế mà!
- Cậu ấy đi rồi, đi thật rồi
Khánh nhắm đôi mắt lại…
- Khỉ thật…
- Ko đc…
Nó vội vội vàng vàng đứng dậy, trong phút giây Khánh ko hiểu gì, nó nhảy ùm xuống nước…
- Trân, muội làm gì thế hả?
Khánh vội lại gần chỗ Trân. Cả hai ướt đẫm, như ko biết, đôi mắt Trân như đang tìm kiếm điều gì…
- Muội ko thể để mất đc… ko thể…
Nói rồi nó lại dáo dác tìm kiếm. Khánh ko hiểu gì, nhưng biết rằng em gái mình làm thế chắc hẳn phải có nguyên nhân, cậu đứng yên.
- Á!
Tiếng của Trân vang lên. Nó ngã ùm xuống nước. Hình như vấp phải vật gì, Khánh hoảng hốt lại gần, đỡ nó:
- Này! Muội định làm huynh lo lắng đến khi nào hả?
Một ít nước màu đỏ nổi lên, Khánh càng tức giận:
- Chân muội bị thương rồi kìa, sao lại bất cẩn thế hả?
Đáp lại câu hỏi đó là nụ cười của nó, nụ cười trông thật hạnh phúc nhưng sao mà cũng đau khổ đến thế…
- Muội tìm thấy rồi…
Nở một nụ cười, nó giơ chiếc nhẫn lên, chiếc nhẫn của nó và Huy, chiếc nhẫn đã làm nó hạnh phúc ko chừng, chiếc nhẫn đã làm nó chảy máu, nhưng nó ko cảm thấy đau ở đâu cả, nó chỉ thấy trái tim nó như bị dao đâm thôi…
“ Đồ ngốc…”
-----
Xôn xao… xôn xao…
- Nhìn kìa, lại còn đỡ nhau nữa chứ…
- Họ có tình cảm sao? Xưa kia tớ cứ nghĩ họ chỉ là anh em cơ đấy…
- Đúng là xấu mặt… tội nghiệp Huy quá…
Bên ngoài cửa lớp, Khánh dìu nó đi vào, cái chân bị thương hôm qua cà nhắc. Huy nhìn họ rồi đeo cái tai phone vào, xem như ko nghe và ko thấy gì. Vào chỗ ngồi, nó nhìn cậu. Nó biết cậu tỏ ra bình tĩnh nhưng chắc chắn đang bị tổn thương lắm…
“ Xin lỗi… em xin lỗi…”
-----
- Cậu hỏi gì tớ?
Ngân cố lấy hết sức hít một hơi thật sâu. Cô gặng hỏi:
- Tớ đã nói rồi: Tại sao cậu lại đi chung vs Trân mà ko phải…
- Tớ thích Trân
Câu trả lời ngắn gọn của Khánh như cái gì đó nhọn hoắt, đau nhói. Ngân lắp bắp:
- Cái… cái gì…?
- Tớ bảo là tớ thích Trân!
Ngân tròn mắt nhìn cậu. Ko thể tin vào lời cậu nói. Cậu thích Trân? Thích trân thật ư? Vậy tại sao lại cùng mình lập kế hoạch để hai người đó bên nhau? Tại sao vậy? Tại sao?
- Cậu… chơi đùa với mình à…?
- Cái gì?
Mắt đối mắt. Chỉ còn tiếng trái tim đập thình thịch, ko rõ là của ai…
- Cậu phải chịu trách nhiệm.
- Trách nhiệm gì?
…
- Vì…
… cậu đã làm một người thích cậu rồi…
Một phút yên tĩnh. Khánh bất ngờ đến mức ko thể tưởng tượng. Cậu đã phải tập đi tập lại hàng chục lần để nói ngắn gọn nhất với người cậu thích rằng cậu thích Trân, nhưng cậu ko ngờ…
- Tớ…
Ngân bước đi, xượt qua người Khánh. Cậu đứng im như tượng, bàn tay phải bỗng cảm thấy ươn ướt, cậu giơ lên…
“ Nước mắt sao?”
- Hức… đồ ngốc… tớ… tớ ko tin… ko tin - Ngân chạy vào lớp, gục mặt xuống bàn. Ko ai để ý hành động đó của cô cả ngoài một người. Người đó đang đứng nhìn cô, từ cửa sổ…
“ Xin lỗi… Tớ cũng thích cậu…”
-----
- Hôm nay chúng ta sẽ có bạn mới… à ko… mới mà cũ, bạn ấy vừa trờ lại!
Cô giáo “dõng dạc” tuyên bố. Ngay sau lời nói của cô một bạn gái xuất hiện. Mái tóc dài của cô ấy nhẹ nhàng bay khi cô bước vào trong. Ngọc Trân
“ Chị?” - Bảo Trân tròn mắt. Ko ngờ chị nó lại trở lại vào đúng lúc này…
- Em ngồi chỗ cạnh bạn Huy nhé! Chỉ còn 1 bộ bàn ghế trống ở đó thôi!
- Vâng ạ - Ngọc Trân mỉm cười.
Cô bước lại chỗ ngồi quen thuộc của mình. Chỗ ngồi này thuộc về cô. Và nhất định những thứ cô đã đánh mất cũng sẽ trở lại thôi…
_ End chap 31 _