Chap 28:
- Chị vẫn chưa đi học sao?
- Ukm… Xin lỗi… có lẽ chị vẫn chưa thể bình phục hẳn đc.
- Vậy… em cúp máy nhé!
“ Chị vẫn giận em lắm phải ko? Em biết mà… nhưng em đâu có làm khác đc… xin lỗi chị… vết thương chưa bình phục đc… ở trong tim phải ko chị…?”
- Hức… hức… hức… đồ xấu xa… cậu xấu xa lắm… tớ đau quá… đau ở đây này… trong tim tớ đó… tại sao… tại sao… tại sao?? Cậu có biết là… tớ ko thể… ko thể chấp nhận chuyện này k?...
Ngọc Trân xoa đi nước mắt.
Tớ sẽ mãi mãi bên cạnh cậu…
“ Ko đc… tớ nhất định phải níu giữ cậu lại… Bảo Trân… xin lỗi”
-----
- Sao nhìn bà vui thế?
- Tất nhiên là có lí do rồi!
- Gì?
- Bí mật!
Trân cười ha hả mặc Ngân cứ phải nhăn mặt vì ko hiểu có chuyện gì vui mà con bé cứ mỉm cười suốt. Chỉ có hai người biết thôi… Đó là? Huy nhìn Trân, thấy nó vui vẻ, cậu mỉm cười nhẹ nhàng.
- Trân! Có chuyện gì vui thế?
Nó ngoảnh lên. Là đại ka Khánh.
- Vâng. Chào đại ca! ^^
- Đừng lảng sang chuyện khác chứ =.=!
Đột nhiên nó cảm thấy chơi vơi. Nhìn sang thì đúng như dự đoán – Ngân đã biến mất = =.
- Ủa! Lúc nãy còn ở đây. Giờ đâu rồi?
Nó ngoảnh trái rồi lại ngoảnh sang phải, dò xét nhưng ko thấy Ngân. Cô bạn mất tiêu rồi. Khánh đột nhiên lo lắng:
- Ngân… dạo này cô ấy cứ tránh mặt huynh... Tại sao nhỉ?
- Hả? Dạo này à?
Khánh gật đầu:
- uk! Đã mấy ngày rồi ko nói chuyện đc với cô ấy.
Nó để ý thấy nét buồn trên khuôn mặt Khánh. “Ngầm” hiểu ra vấn đề, nó cười đểu:
- Đc rồi! Để muội hỏi lí do cho
).
- Thật á?!
Khánh mừng rỡ cầm tay Trân. Nó tiếp tục nụ cười như “cắt ngang tim” Khánh:
- Cần gì mừng zữ vậy? Chỉ là hỏi lí do thôi mà huynh cũng vui nhỷ? Cứ như thể hai người thích nhau rồi giận ý
).
- Ai bảo?
Mặt Khánh bắt đầu ửng hồng. Nó biết mình đi quá liền chấm dứt nụ cười và nháy mắt:
- Đc rồi! Muội sẽ tìm giúp huynh!
- Nhờ cả vào muội đấy!
- Ok ^^
Thình thịch… thình thịch…
- Lại thế rồi… Lúc nào gặp cậu ấy tim mình cũng đập mạnh như thế là sao nhỷ? Cái quả tim đáng ghét này…
Nói rồi Ngân đập vào lồng ngực… nhưng càng đập tim lại đập càng mạnh…
- Aaa… Đáng ghét thật… mình…
- Bà đang làm gì thế?
Ngân giật mình quay lại. Là Bảo Trân.
- Làm gì mà đứng ở sân thể dục la hét vậy? Lại còn… xem cái mặt kìa… đỏ như vừa uống rượu á…
Nó nói tỉnh bơ nhưng trong lòng thì cười đắc chí. Chỉ cần xác định lại chắc chắn, nó sắp có chị dâu
).
- Ơ.. làm gì… mặt… mặt tui đỏ lắm hả?
- Uk! Giống như quả cà chua vậy! Mà huynh nhà tui rất ghét cà chua!
Ngân rưng rưng:
- Ghét… ghét cà chua… mặt tui… mặt tui giống cà chua… Aaa, ko chịu đâu…
Nó nháy mắt, cười đểu giả:
- Quan tâm làm gì, trông bà thế mà lại dễ thương! Huynh ghét kệ huynh ý! Liên quan gì đao! Bà vẫn kute là ok!
Ngân hét lên:
- Ko… ko đc! Tui ko thể xấu như thế này trc’ mặt Khánh đc!
- Why not?
Nó tỉnh bơ, theo dõi từng cử chỉ của Ngân. Đúng như dự đoán, cô bạn lắc đầu nguầy nguậy:
- Ko… tui cũng ko biết nữa…
- Nhưng tui biết! ^^
- Hả? gì?
Nó ko nói gì, chỉ quay mặt rồi đi thẳng về phía lớp, cười:
- Khà khà khà… ( Học theo mấy ông quan thời xưa = =)
Ngân chạy theo nó:
- Ây! Bà vẫn chưa nói…
- Hổng có gì đáng nói hết =))
- Ko nói đi! Nài nỉ mà!
- Im đi cho tui nhờ…
- Đi mà…. Trân yêu quý…
…….
_ End chap 28 _