[VĂN HỌC] Thử tài sáng tạo văn học của bạn.

D

doigiaythuytinh


Tiếp nhá ;;)

Truyện ngắn "Cuộc chia tay của những con búp bê" :D

Kết thúc truyện là: Thành số với bố. Thuỷ về quê với mẹ. Và do hoàn cảnh gia đình ngoại khó khăn nên Thuỷ phải nghỉ học.

Kết thúc quá buồn :(

Mời bạn sáng tạo ;;)
 
T

tranhoangquan96

Thành về sống với bố, Thuỷ sống với mẹ ! mọi chuyện tưởng như đã an phận ! nhưng có vẻ như duyên của 2 anh em Thành - Thuỷ chưa chấm hết ! Vào một ngày ko xa, sau khi 2 anh em chia tay. Nơi Thuỷ ở xảy ra một trận lũ lụt , mọi người trong làng cũng như mẹ con Thuỷ phải rất khó khăn để chống lại với cơn giận dữ của thuỷ thần ! Vì để cứu mẹ Thuỷ đã phải ra đi một cách đau xót , Thuỷ rơi xuống, cuộn mình theo dòng nước chảy xiết ! Mọi người và mẹ Thuỷ rất đau buồn trước sự ra đi dũng cảm của Thuỷ nhưng ko còn cách nào khác ! Sau đó ko lâu, cơn lũ rút, nhà cửa bị tàn phá khá nặng nề nhưng nhờ được sự giúp đỡ của nhà nước mà vũng lũ -quê mẹ Thuỷ được sửa sang lại và bắt đầu phát triển !
10 năm sau .Tuy cuộc sống khá giả hơn nhưng trong sâu thẳm mỗi người và mẹ Thuỷ vẫn tồn tại hình ảnh cô bé Thuỷ dũng cảm cứu mẹ trong dòng nước lũ ! Nhưng vào một ngày..............
Khi bà đang cặm cụi nấu cơm trong bếp, có tiếng người gọi ở trước cửa nhà ! bà liền chạy ra thấy bóng của 2 người - 1 nam 1 nữ và khi 2 người đó quay lại phía bà.........
- T..h....ủ...y...
Bà không thể nói thêm gì nữa. Nước mắt trên mặt bà và 2 người kia cứ thế tuôn trào ! chắc hẳn ai cũng biết 1 trong 2 người đó không ai khác mà chính là Thuỷ - con gái bà. Bà ôm chầm lấy Thuỷ, sau một hồi tiếng nấc bà mới để ý đến người đi cũng Thuỷ . Lại một sự bất ngờ đến với bà....
- Mẹ
Người đó lên tiếng , bà sững người :
- Thành! Thành phải không con ! Thành của mẹ ...........
3 người ôm chầm lấy nhau trong niềm hạnh phúc và nước mắt .
Trong cái ngày mà Thuỷ bị dòng lũ cuốn trôi, có một gia đình đã vớt được Thuỷ khi cô bé đang cố bám vào một cành cây . Gia đình đó nhận nuôi Thuỷ và cho Thuỷ đi học. Thuỷ học lên đại học ! Một hôm Thuỷ bị hư xe trên đường về kí túc xã thì Thành vô tình lại giúp đỡ và 2 người làm quen! vô tình Thuỷ nhận ra được anh mình nhờ vào một lần đến thăm phòng trọ của Thành và nhìn thấy 2 con búp bê !Sau khi rõ sự tình Thành quyết định đưa Thuỷ về gặp bố ! Bố Thuỷ vẫn chưa tái hôn, sau khi li hôn ông nhận ra sự ấm cúng của gia đình - của mẹ Thuỷ và 2 anh em! Anh em Thuỷ lặng lẽ tìm về nhà mẹ và đã có cuộc hội ngộ hạnh phúc này !

Vài ngày sau Thành liên lạc với bố, ông tìm về đến nơi và gia đình hội ngộ !Từ đó gia đình Thuỷ lại sống hạnh phúc và luôn có sự hiện diện của 2 con búp bê trong gia đình anh em Thuỷ ! :)
-------------
viết theo cảm hứng nên mình ko bik diễn đạt sao cho hay ! Thông cảm hen :D
 
Last edited by a moderator:
D

doigiaythuytinh


Chị nghĩ nội dung khá là hay

Tất nhiên là lối diễn đạt chưa thực sự tốt

Nhưng mà, không biết chị có nhớ nhầm không nhưng hình như Thuỷ về sống ở quê ngoại là vùng núi thì phải (không chắc lắm :D)
 
T

tranhoangquan96

bạn ơi ! mình là con trai mà ! Trần Hoàng Quân đó ! :(
mình cũng ko nhớ chuyện này lém nữa !nhưng quê Thuỷ ở đâu thì ko rõ lém ! sửa đc kết thì sửa lun cái quê cho nó hấp dẫn !
 
S

s0cbay_kut3


Tiếp nhá ;;)

Truyện ngắn "Cuộc chia tay của những con búp bê" :D

Kết thúc truyện là: Thành số với bố. Thuỷ về quê với mẹ. Và do hoàn cảnh gia đình ngoại khó khăn nên Thuỷ phải nghỉ học.

Kết thúc quá buồn :(

Mời bạn sáng tạo ;;)

Em vẫn còn cái kết là bài làm của em trong club văn dạo trước: :D

Tôi đứng lặng, chết trân một hồi lâu, nhìn theo bóng chiếc xe đag nhòa dần cùng nước mắt và đang dần khuất dạng...Tôi nắm chặt lấy 2 con búp bê... Tôi ước giá như anh em tôi cũng như 2 con búp bê này, được ở bên cạnh nhau mãi...
------------------------------
Đã 2 tháng kể từ ngày Thủy và mẹ trở về quê ngoại, không biết giờ này em Thủy đang làm gì nhỉ? Không biết dạo này bệnh khớp gối của mẹ có còn hay tái phát nữa không? Tôi thường hay suy nghĩ vẩn vơ như thế từ khi mẹ và em đi khỏi nhà.
- Thành ở nhà, nấu sẵn cơm đợi ba về nhé, ba đi ra đầu làng có chút việc!
- Vâng ạ

... Tôi cơm nước sẵn đợi ba về dùng cơm. Cơn gió mùa hè mơn man trên da mặt, tôi lại nhớ những chiều hè em Thủy và tôi mắc võng ngoài vườn, nằm và tận hưởng những cơn gió hiếm hoi mà mát rượi, nhưng bây giờ.... Đang nghĩ , chợt tôi nghe thấy tiếng động lạ sau nhà, tôi chạy ra sau xem, một người đàn ông cao lớn, tay cầm gậy to tướng, mặt bịt kín mít đag cố khui chiếc khóa xe máy của ba. Biết chắc là trộm, tôi la lên tìm kiếm sự giúp đỡ của bà con xung quanh. Nghe tiếng hét, tên trộm xông vào tôi, giơ gậy lên, tôi hốt hoảng thật sự....
- Á Á Á Á.......!!!!!
- BB...Ố...P !!!!!!!!!!
Tôi từ từ mở tay che mặt ra, sờ khắp người. Ủa, mình còn lành lặn, vậy tiếng "Bốp" vừa rồi từ đâu ra vậy nhỉ ? Còn chưa hết bàng hoàng thì tôi lại ngạc nhiên và sữg sờ, tên trộm đã bị đo ván trên đất, chân tay bị trói chặt. Tôi ngỡ ngàng một hồi lâu, bỗng thấy từ sau người của gã, Vệ Sĩ bước ra, tay còn cầm chiếc gậy, và bên cạnh là Em Nhỏ với chiếc dây thừng.
- Vệ Sĩ, Em Nhỏ, ********* đã cứu tao phải không
- Đó là trách nhiệm mà cô Thủy đã giao cho chúng em, chúng em phải bảo vệ cậu, chỉ lo một nỗi, chúng em ở đây vậy còn cô Thủy...
----------------------------

-Thành! Thành! Thành! Dậy mau, dậy ăn cơm con, sao mà ngủ say thế !
- Vệ Sĩ, Em Nhỏ, Thủy....!
- Vệ Sĩ nào ở đây con, dậy rửa mặt cho tỉnh táo đi rồi ăn cơm!

Ba lay lay người tôi, mắt nhắm mắt mở, tôi gọi tên Thủy và 2 con búp bê. Thấy ba ngồi trước mặt, tôi ngớ người ra. Hóa ra là mình nằm mơ, tôi lóp ngóp ngồi dậy, mắt nheo nheo,lấy tay dụi mặt.
- Đấy, cho chừa thói trưa không ngủ, chập chiều rồi lại lăn ra ngủ mà mớ.

Ba nói trách. Tôi dậy ra giếng rửa mặt, Lòng bỗng trĩu lại. Cứ mỗi lần mơ thấy ác mộng như thế, tôi lại thấy con Vệ Sĩ và con Em Nhỏ , nhưng cũng đã lâu rồi tôi đâu có mơ gì, sao hôm nay lại như vậy nhỉ? Tôi nhớ lại lời con Em Nhỏ trong giấc mơ. Đúng rồi, hay là..hay là em Thủy cũng mơ thấy ác mộng, nhưg em ko có búp bê bên cạnh, làm sao đây...?

Ngồi ăn cơm, hôm nay tôi ăn ít hơn mọi ngày.
- Ba nè, hay...hay....
- Gì thế con?
- Hay... Là ba với con về quê ngoại thăm mẹ và em đi ba, con nhớ mẹ và em lắm!

Ba bỗng khựng lại, đặt bát và đôi đũa xuống, mắt nheo lại, tỏ ý không vui
- Chuyện đó để sau giờ mày lo ăn cơm rồi vào mà học hành, tao có việc phải đi.
- Nhưg...Ba...
- Không nhưng nhị gì hết, ăn xong rồi thì dọn mâm đi!

Tôi ức không dám nói ra, giận ba lắm, nhưng lại sợ ba đánh đòn nên chẳg biết làm gì, đành nuốt cục tức vào bụng.

Đêm, tôi trằn trọc không sao ngủ được, cứ nhắm mắt là lại nghĩ đến giấc mơ hồi chiều và nghĩ đến em Thủy. Càng nghĩ tôi càng giận ba….. Tôi muốn gặp mẹ, gặp em Thủy, muốn em cũng được che chở như tôi. Hình như ba cũng không ngủ được, nằm bên này, tôi nghe rõ tiếng thở dài của ba, nhưng cơn giận và nỗi nhớ đã chặn ngang sự quan tâm ấy…

Tôi đã quyết định, một quyết định mà ngay cả tôi cũng không biết nó có đúng đắn hay không, nhưg tôi thực sự muốn được làm điều ấy.

Tôi mang theo vài bộ quần áo và tất nhiên là cả 2 con búp bê nữa.Lúc quyết định đi, tôi thực sự không biết mình nên làm gì trước, trong túi không có tiền, cũng không biết đi bằng phương tiện gì, quê ngoại xa lắm, một mình đi bộ như tôi sao đến nơi được. Trời tối, đag lòng vòng trong suy nghĩ vẩn vơ chưa biết đi về đâu. Nhớ lại tất cả những người mình có thể tìm đến để nhờ sự giúp đỡ. Nhưng ở cái làng bé nhỏ này, ba và tôi đâu có thân với ai nhiều để mà họ có thể giúp đỡ tôi trong hoàn cảnh này. Chợt… A, đúng rồi! Hình như mê cung trong đầu tôi đã có lối thoát, đúng, chính là người ấy, chỉ có người ấy mới giúp được tôi thôi.

----------------------------------------

- Cô Tâm, cô Tâm ơi, mở cửa cho em với!
- Ơ, Thành! Phải Thành không, sao lại đến giờ này?
- Em đây cô ạ, em muốn nhờ cô một việc, cô mở cửa cái ạ.
- Ừ, đợi cô lát nhé, em vào nhà đi!

Nhà cô giáo Tâm- cô chủ nhiệm cũ của em Thủy là một căn nhà cấp 4 nhỏ, cô sống một mình. Nhà tôi biết cô vì cô là cô giáo của em Thủy, cũng vì tấm lòng của cô cả làng đều biết. Nhận hâu, vị tha và tốt bụng, đó là những gì mà người trong làng dành tặng cho cô giáo trẻ đág kính này. Căn nhà cô tuy nhỏ nhưng cũg đủ để tôi tìm thấy được sự ấm cúng và một nét an tâm. Cũng chẳng hiểu vì sao tôi lại nghĩ như vây nữa.

- Có chuyện gì vậy Thành? Em định đi đâu mà lại mang theo đồ đạc thế ?
- Em…Em bỏ nhà đi cô ạ, em muốn về quê ngoại.
- Sao, em bỏ nhà đi? Có thật không vậy? sao chuyện này….
- Vâng ạ, em bỏ nhà đi, em muốn gặp mẹ, muốn gặp em Thủy…

Rồi tôi kể cho cô nghe về ý định của tôi, cả những gì tôi nhớ về mẹ và em Thủy, về cả chuyện những con búp bê, cả giấc mơ lúc chiều… Tôi kể hết, kể trong tiếng nấc nghẹn ngào của một người con nhớ mẹ, của một người anh nhớ em gái. Tôi khóc và cô giáo Tâm cũng vậy, cô khóc hình như là bởi sự rung động của tâm hồn nhạy cảm và biết yêu thương của cô. Dường như bằng cử chỉ ân cần, nhẹ nhàg và yêu thương nhất, cô vuốt tóc tôi và lau nước mắt cho tôi.

- Em thân yêu, cảm ơn em vì đã chia sẻ cho cô, em yên tâm, cô sẽ giúp em. Cô sẽ đưa em về với mẹ và em gái. Nhưng bây giờ em hãy ngủ một giấc đi, lấy sức để ság mai lên đường.
- Em cảm…cảm ơn cô nhiều lắm.
---------------------------------------

Cô Tâm và tôi đi trên chiếc xe máy nhỏ của cô. Cổng làng kia rồi,quê ngoại kia rồi

- Anh Thành ơi, cây gì mà cao thế anh?
- Thủy ngốc xít, cây tre mà cũng không biết à?
- A, anh Thành giỏi quá ha, Em Nhỏ ơi, cây tre kìa, đẹp không ? anh Thành cho con vệ sĩ nhìn cây tre với, thích quá !
- Con nhỏ này, búp bê sao mà nhìn được chứ ?
- Xí, anh còn ngốc hơn em, Em Nhỏ và Vệ Sĩ “giỏi” lắm đấy, chúng biết nhìn mà.
- Á À, dám chê anh ngốc hả ? …

Kí ức ùa về trong tôi, ngày đó bé Thủy còn bé xíu, lần đầu tiên thích thú vì cây tre, vui vẻ với tôi và 2 con búp bê cũng ở ngay cổng làng này.
Đường vào nhà bà vẫn thế, vẫn con đường sỏi đá, hai bên là những hàng cây cổ thụ rợp bóng mát, xen giữa là những hàng tre quen thuộc của làg quê. Nhìn ra xa, tôi vẫn thấy những cánh đồng lúa xanh ngắt, rộng mênh mông mà mẹ tôi vẫn nói là tuổi thơ mẹ gắn với nơi ấy.

- Quê ngoại em đẹp thật đấy, không khí lại trong lành.
- Vâng ạ,em thích quê ngoại lắm, nhưg ít khi được về chơi.
….

Đỗ xe trước cổng nhà bà ngoại, Bà mất đã lâu, nhà cửa để cho cậu mợ chăm sóc. Hình như so voi lần trước về thăm quê, cái cổng nhà đã được sửa lại, rộng hơn, lại thêm giàn hoa lý trước cổng nữa.

- Mẹ ơi, Thủy ơi, anh Thành về rồi này
Tôi gọi to, có tiểng trả lời, nhưg không phải là của mẹ và em Thủy mà là của mợ tôi. Tôi hơi thất vọng.
- Thành về đấy hả cháu?
- Vâng ạ, cháu chào mợ ạ, mẹ và em cháu đâu rồi hả mợ?

Mợ tất tưởi chạy từ dưới bếp lên

- Mẹ và em đang đi bán ngoài chợ, cậu đi làm đồng chưa về, có mỗi mợ ở nhà thôi. Ơ, cô đây là…
- Vâng, chào chị, tôi là cô giáo của em Thành và Thủy ở bên kia ạ.
- À, chào cô giáo ạ.
- Mợ ơi, cháu và cô giáo ra chợ đây ạ.

Chợ cũng không xa nhà lắm, nhưg hình như hôm nay tôi đi nhanh hơn mọi khi, hoặc là tôi lớn , chân dài ra, bước nhanh hơn, hoặc là vì tôi háo hức muốn được gặp mẹ và em quá.

Thủy kia rồi, cả mẹ nữa. Bên cạnh cái thúng hoa quả, em đang rao bán cho khách mua hàng. Ơ, hình như cả mẹ và em đều gầy đi thì phải. Không đợi được nữa, tôi chạy lại ngay đến trước mặt mẹ và em

- Anh mua….Ơ…A…Anh Thành…Anh Thành, đúng rồi, mẹ ơi, anh Thành về rồi…Anh Thành…về…thăm mẹ con mình rồi..Hức hức
- Thành…về rồi hả con, giỏi lắm, ngoan..lắm.
Thủy nó bật khóc ngon lành khi nhìn thấy tôi, nó nói nấc, khiến cổ họng tôi cũng ứ lại

- Con chà…o mẹ, Thủy, anh đây, anh nhớ em lắm
- Thủy cũng vậy, Thủy cũng nhớ anh, nhớ anh nhiều, nhớ cả Em Nhỏ và Vệ Sĩ nữa
- Ừ, Em Nhỏ và Vệ Sĩ anh đã mang về cho em đây rồi.

- Thành, ba đâu con?
- Con..Con không về với ba, con về với cô giáo Tâm.

Nghe đến tên cô giáo Tâm, Thủy quay phắt đầu lại, cô giáo đứng ở cách chỗ mẹ con chúng tôi không xa, nhìn với ánh mắt yêu thương và vui mừng. Nhanh như một con sóc, Thủy cahỵ lại ôm chầm lấy cổ cô, mẹ tôi và tôi đi theo sau.
- Cô giáo, em chào cô, cô ơi, em nhớ cô, nhớ các bạn lắm, em muốn đi học, muốn được cô dạy, cô ở lại dạy cho em học tiếp nhé cô ?
Cô Tâm lặng lại, không nói gì, hình như tôi thoáng thấy một giọt nước mắt lăn trên má cô.
---------------------------------------------

 
Last edited by a moderator:
S

s0cbay_kut3

Hôm nay mẹ và Thủy dọn hàng sớm, mời cô giáo về nhà. Mợ, mẹ và Thủy chuẩn bị bữa trưa đãi khách, tôi phụ cậu chẻ củi ngoài sân. Lần đầu tiên trong 2 tháng qua, tôi thấy trở lại chút ấm cúng và hơi vị gia đình, nhưng hình như tôi vẫn thấy thiếu cái gì đó. Một cái gì mà rất quan trọng, thiếu nó thì cảm giác về một gia đình không thể hoàn thiện được trong tôi. Bất giác, tôi nghĩ đến ba…
Ăn xong, tôi và thủy ra trước khoảnh sân sát vườn, nơi có chiếc bàn gỗ nhỏ và hai chiếc ghế xinh xắn dưới tán của cây ổi mỡ mà bà tôi đã trồng lâu lắm. Tôi đặt hai con búp bê lên bàn. Mắt Thủy sáng lên. Ôm chầm lấy 2 con búp bê, vuốt vuốt mái tóc con Em Nhỏ, xoa xoa cái đầu con Vệ Sĩ.
- Em Nhỏ, Vệ Sĩ, chị nhớ các em lắm, dạo này 2 em vẫn hòa thuận chứ hả? vẫn thương yêu nhau chứ hả? Vệ Sĩ, mày có canh giấc ngủ cho anh Thành không đấy, không thì liệu hồn với chị nghe chưa?
Tôi phì cười, cười cái hồn nhiên và thơ ngây của bé Thủy. Nhìn đôi mắt long lanh của em, vuốt mái tóc ngắn đáng yêu của em, tôi muốn trở về với ngày trước, khi ba và mẹ còn ở với nhau, khi anh em tôi ở chung một nhà.

- Cảm ơn cô giáo, tôi…tôi sẽ cố gắng.
- Chị cứ yên tâm đi, em sẽ giúp đỡ một phần, có gì chị cứ nói với em, em thương 2 đứa nhỏ lắm.
Tiếng mẹ và cô giáo vọng ra, hình như mẹ và cô đang nói chuyện gì nghiêm trọng lắm. Nhưng tôi không mấy quan tâm lắm chuyện của người lớn, bây giờ tôi chỉ biết là 2 anh em tôi đang ở cạnh nau, như 2 con búp bê lúc này.
- Thủy này, Anh Thành và Thủy sẽ không rời xa nữa đâu nhỉ, như con Em Nhỏ và con Vệ Sĩ này, đúng không?
- Ừ đúng rồi đó, vậy là từ nay, 2 em lại ở với chị với anh Thành rồi, sướng nha.
Tôi và Thủy đều cười vang, tôi chợt thấy ánh mắt của mẹ và cô Tâm đang nhìn chúng tôi. Cả 2 cũng đang cười.

- Thành, Thủy, lại đây mẹ bảo
- Vâng ạ
- Ngày mai hai con ra chợ phụ mẹ, trưa về Thành bày cho em Thủy học với nha con, Hết hè này, mẹ sẽ cho 2 đứa đi học.

“ Mẹ sẽ cho 2 đứa đi học” Có thật không vậy, có phải tôi đang nghe nhầm
- A. hoan hô, hoan hô, được đi học, được đi học rồi, vui quá, cảm ơn mẹ, anh Thành ơi, em lại được đi học rồi…..
Nghe Thủy hét lên vui sướng thế, tôi biết mình không hề nghe nhầm, mẹ đã đổi ý, Thủy lai được đi học, vui biết mấy.

Sáng hôm sau, Thủy dậy sớm, tôi thấy em đang chải tóc cho con Em Nhỏ:
- Em Nhỏ ngoan, chị đi bán về, anh Thành bày cho chị học, chị lại bày chữ cho em nhé.
Tôi bật cười.

Sáng nay, mẹ con chúng tôi tiễn cô giáo về, tôi ở lại với mẹ và em. Sau đó, tôi phụ mẹ và em Thủy mang thúng hoa quả ra chợ bán.
- Mọi người ai lại mua hoa quả tươi đây, hoa quả ngon đây, đảm bảo không ngon không lấy tiền nha, mua đi.
- Anh Thành rao hàng hay quá ta, em học theo anh Thành nè, hihi
- 2 đứa con rao kiểu gì để buổi này bán hết thúng hoa quả kia là được đó

Tôi và Thủy lại cười vang, hồn nhiên cả một góc chợ làng.
- Ơ kìa, b….a….ba…sao…
Ba chợt xuất hiện trước mặt mẹ con chúng tôi, mặt tôi tái lại, lo lắng.
- Ba chào 2 con, chào mình, dạo này mọi người vẫn khỏe chứ?
- Ba ơi, Thủy khỏe, Thủy nhớ ba nhiều…
- Ừ, ba cũng nhớ công chúa của ba lắm.
Lần đầu tiên, tôi thấy đôi mắt ba nhìn Thủy như vậy, tôi không thể diễn tả đôi mắt đó như thế nào, chỉ biết có cảm giác gì đó thật ấm áp.
Mẹ tôi lặng thinh, không nói gì.
- Mình, tôi xin lỗi mình, xin lỗi 2 con. Mình tha lỗi cho tôi, mình và 2 con về với tôi nhé. Tôi thề với mình từ nay tôi sẽ quan tâm đến cái gia đình này, quan tâm hơn đến mình và đến 2 con. Tha lỗi cho tôi nhé.
- Đồ… sao bây giờ ông mới biết nói những lời này? Sao cái lúc mà ông đi phiêu du, kiếm tiền, không biết đến gia đình ông không nghĩ thế? Sao cái lúc mà ông quát tháo mạnh mồm ông không nghĩ thế đi hả?
Tôi và em đứng mép một bên, lần đầu tiên thấy mẹ giận giữ như thế
- Mình cho tôi xin lỗi, vừa rồi, tôi đứng đầu kia, nghe thấy tiếng cười hồn nhiên của tụi trẻ, thấy ánh mắt tươi vui hạnh phúc của chúng, thấy được nụ cười ấm áp mà hình như tôi chưa bao giờ để ý ở mình….Tôi….Tôi biết rằg, tôi đã sai rất nhiều, tôi biết rằng, bọn trẻ cần mình hơn tôi, và bọn trẻ cần ở bên nhau. Mình không tha lỗi cho tôi cũng được, nhưg mìh hãy nghĩ đến bọn trẻ, cho chúng được ở gần nhau.

Mẹ tôi lại không nói gì. Tôi hiểu, đây là lúc mà tôi và em Thủy cần làm gì đó. Như hiểu ý tôi, Thủy chạy lại cầm lấy tay ba, còn tôi nắm lấy tay mẹ. Thủy và tôi kéo tay 2 người lại, nắm vào nhau
- Ba và mẹ hãy như thế này nè, cho con và anh Thành có một gia đình ấm cúng.
- Cho con và em Thủy được sống có tình yêu của cả 2 chứ không phải của một người nhé
Mẹ tôi cười, ba cũng thế.
- Hay quá, mẹ cười rồi, vậy là đồng ý rồi nhé, bây giờ, mẹ, ba, em Thủy và con là một gia đình hạnh phúc, 4 người chúng ta mãi ở bên nhau nhé.
- Ơ khoan, anh Thành lại ngốc rồi.
Thủy chạy lại bên thúng hoa quả, lấy từ trong túi ra 2 con búp bê.
- Gia đình ta có 6 người chứ, Ba, mẹ, anh Thành, Thủy, thêm cả con Em Nhỏ và con Vệ Sĩ nữa, vậy là 6 người, nhớ nhé.
- Ừ, bé Thủy thông minh, gia đình ta có 6 người, không bao giờ tách rời nữa.
Cả nhà tôi nắm tay nhau, Thủy và tôi giữ chặt 2 con búp bê, cái cảm giác về hạnh phúc gia đình giờ đây đã hòan thiện trong tôi. Chợt, tôi thấy bóng một ai đó với giọt nước mắt trên má, rất quen thuộc, sau rặng tre làng, Cô giáo Tâm!
 
Last edited by a moderator:
L

lucky_star114

Bố vẫn hok chịu về nhà...Bố bảo bao giờ mẹ con Thuỷ dọn đi bố sẽ về nhà ở lại...Đêm trước ngày Thuỷ phải lên đường về quê trời mưa rả rích, Thuỷ đứng ngoài cửa mắt nó hướng về phía đầu hẻm - nó nhớ lần nó bị sốt nằm mê man ba nó thức suốt đêm bên cạnh nó ôm nó vào lòng và luôn miệng nói:
-dũng cảm lên con gái! Dũng cảm lên ba luôn ở bên con mà!
Từ đó cứ bao giờ gặp khó khăn trong cuộc sống nó lại nghĩ về hình ảnh của ba mà vượt qua. Nhưng từ giờ mọi thứ đã khác rồi...Thuỷ tựa vào vai Thành:
- Ba hok cần em nữa hả anh? Ba hok thể về tạm biệt em lần cuối sao anh?
Giọng Thuỷ nghèn nghẹn hình như có một thứ gì đó chặn lại ngay cuốn họng. Thành nhìn em! Mắt thằng bé đỏ hoe...Tối hôm ấy Thành gọi điện cho ba nó kể về Thuỷ nó nói về những thứ mà đã đang và sẽ đến với Thuỷ. Ba nó hok nói một lời ông nhắm mắt lại và những hình ảnh ấm áp về gia đình lại hiện về. Ông nhớ nụ cười của bé Thuỷ lúc nó còn nhỏ rồi tự nhiên ông lại nghĩ về nụ cười hiền lành của mẹ bé Thuỷ, ông nhớ những ngày cả gia đình ông cùng quây quần bên nồi bánh tét nóng hoi hỏi, ông nhớ những bữa cơm gia đình biết bao...Mấy hôm nay ở cơ quan suốt ông thấy mình cô đôc quá! Trống vắng quá! Lẽ nào chỉ vì một chút sỉ diện mà ông đánh mất cả niềm hạnh phúc của mình! Ông dẹp bỏ những suy nghĩ ích kỷ bỏ qua tất cả mọi thứ và quyết định sáng hôm sau chạy về xin lỗi mẹ con bé Thuỷ. sáng hôm sau ông đã chạy ngay về nhà cố chạy thật sớm cho kịp trước khi mẹ con Thuỷ đi. Tưởng thế là xong ai ngờ lại bị kẹt xe ông đành gửi xe ở nhà một người quen rồi chạy bộ về...! Mồ hôi nhễ nhại ông xin lỗi mẹ con Thuỷ. Mẹ thuỷ nhận ngay một phần vì thấy thành ý của ba Thuỷ một phần vì thương anh em Thuỷ. Từ đó họ sống hạnh phúc bên nhau.
Những chuyện đã xảy ra xem như là một bài học giúp họ biết trân trọng hơn niềm hạnh phúc mà mình đang có!
p/s: Tớ viết văn chán lắm ( đang cố gắng cải thiện) mọi người nhận xét để lần sau tiến bộ hơn nghen!
 
Last edited by a moderator:
T

thuyhoa17

2 anh em đang ngồi trong khu vườn ấy, nơi mà đã chứa bao tiếng cười của 2 đứa, bây giờ nó dường như trống vắng, chỉ còn văng vẳng đâu đây cái tiếng gió đìu hiu thổi. Gió lạnh! Hay lòng của 2 anh em đnag đóng băng vì buồn khổ ^^
-Em đi ra đây 1 chút anh nhé.
-Em đi đâu?
-Em đi chào mấy đứa bạn, chắc lâu lắm nữa mới có thể gặp lại chúng nó.
-Anh đi với em.
-Thôi, em ko thích đi với anh, anh nhiều chuyện lắm, bọn bạn em nó ko thích. Hahaha.
-Xí, ừ, em đi cẩn thận đấy, nhớ về sớm.
-Dạ!
Thủy cầm theo con búp bê, ôm chặt nó trong lòng, đi.
Đi đâu, đến nhà bạn? ko, Thủy ko đến nhà bạn, em đi, đi, (tự nhiên già quá :)) ). Đến công viên? Đến đó làm gì để rồi lại phải nhớ về kỉ niệm.
Ngày mai, nơi này sẽ là “quê cũ” của em. Em sẽ đến 1 nơi mới, và chắc sẽ nhwos nơi này, em muốn đi để biết được những thứ mà mình chưa để ý về nơi này trước đây.
Dường như cái khoảng cách giữa NAY và MAI nó quá mong manh, quá nhanh chóng.
Rầm!!!
Con búp bê rơi xuống đường(Thủy vẫn cầm nó ^^), kèm theo đó là những giọt máu nhỏ bé của 1 đứa trẻ rơi ra, từng giọt từng giọt.
-Con tôi sao rồi vậy thưa bác sĩ?
-Mời anh chị vào thăm bé.
Ba, mẹ và Thành chạy ùa vào, nhanh chóng như sợ thứ gì đó sẽ tan biến mất. Thủy đang nằm trên giường, vẫn ôm con búp bê. Bên cạnh em là bao nhiêu thứ dụng cụ hỗ trợ bệnh nhân, ước gì những thứ dụng cụ đó biến thành anh trai, ba và mẹ thì sẽ ấm áp biết bao.
Thủy đi trên đường, mãi suy nghĩ không biết rõ nội dung, chỉ vì nó quá mơ hồ, lúc thực lúc ảo, đột ngột 1 chiếc xe máy ^^ (xe này cho nhỏ ;)) ) chạy đến, quá vội vàng, đã khiến cho con người bé nhỏ ấy nằm ở giường bệnh bây giờ.
-Con có sao không, con thấy trong người thế nào, Thủy ơi, con có muốn ăn gì không, mẹ sẽ đi mua.
Những lời nói kèm theo tiếng nấc dài của mẹ.
Nỗi đau không nói nên lời của ba.
Ánh mắt âu lo của anh trai, lo cho đứa em gái bé bỏng.
Chính ngay giờ phút này, Thủy mới thực sự cảm nhận được cái hơi ấm gia đình mà dường như nó đã quá xa lạ với Tủy trong mấy năm nay. Cảm giác đó ùa về, thật tuyêt!
Bây giờ cái khoảng cách giữa nay và mai đã được lấn chiếm bởi cái mong manh dễ vỡ của SỐNG và CHẾT.
Bác sĩ đến.
-Kết quả sao ạ?
Thở dài trong nỗi xót xa:
-Chúng tôi xin lỗi, vì cháu quá yếu, đã mất máu quá nhiều, có lẽ…
Ôi, lẽ nào lại như thế, lẽ nào những thiên thần ở trên kia nỡ mang đi 1 sinh linh bé nhỏ như thế này, Thủy mong muốn cái cảm giác ấm áp của gia đình ấy bao nhiêu thì bây giờ lại phải mất nó bấy nhiêu.
Em đưa tay lên, như ra hiệu với mọi người.
Mẹ và ba đến cầm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn ấy, còn Thành thì chỉ dám đứng nép ở sau, có lẽ là hối hận – “nếu như lúc đó, mình quyết tâm đi theo em thì đã chẳng xảy ra …. Thủy muốn nói điều gì đó, với cả ba và mẹ. Hai người ghé sát tai mình vào Thủy để nghe em nói ra những tiếng nói nhẹ như có thể mất đi nếu Thủy nói mạnh hơn.
…..
Mẹ và ba Thủy nghe xong, lặng nhìn nhau, không nói gì.
Và….
Đôi bàn tay bé nhỏ đã không còn nắm chặt nữa, buông ra, vẫn nằm trong tay ba mẹ, còn tay kia của em … con búp bê nhạ nhàng rơi xuống đất, như chính cái lúc em ra đi – cũng thanh thản và nhẹ nhàng như thế. Lặng yên, 1 không gian yên tĩnh bao trùm, mẹ Thủy cũng ko thể nào nấc để tạo âm thanh duy nhất được nữa.
Rồi sau đó, ba mẹ Thủy đã về sống với nhau cùng với Thành, họ sinh thêm một đứa con gái, nó giống Thủy như khuôn đúc, và cũng được ba mẹ Thành đặt tên là Thủy.
Ở trên đó, chắc em cũng sẽ vui vì ước nguyện của mình đã trở thành hiện thực.
Vì trước khi đi, Thủy nói khẽ với ba mẹ “ Con mong muốn gia đình mình hạnh phúc.”
Và một bé Thủy nhỏ xinh nữa chính là kết quả mà ba mẹ đã cố gắng để thực hiện được ước mơ của Thủy, và giúp Thành vơi đi phần nào nỗi nhớ thương.
Một ngày, Thành bế em gái Thủy nhỏ bé ra khu vườn, cùng với 2 con búp bê, cậu khẽ nói: “Hai con búp bê đã được sống vui vẻ bên nhau em gái ạ!”

bé Thủy này hơi già ^^
Mạ ơi, thanks động viên tình thần cho con :D
 
G

girltoanpro1995

Tiếp nhá ;;)

Truyện ngắn "Cuộc chia tay của những con búp bê" :D

Kết thúc truyện là: Thành số với bố. Thuỷ về quê với mẹ. Và do hoàn cảnh gia đình ngoại khó khăn nên Thuỷ phải nghỉ học.

Kết thúc quá buồn :(

Mời bạn sáng tạo ;;)
Chị ơi, cho em hỏi tý. Chị có thể lấy đề là " nêu cảm xúc của em nhân ngày kỉ niệm 10 năm thành lập trường ". Em phải làm cái đề này để chào mừng ( thầy chủ nhiệm dạy văn => cả trường lấy 1 bài =.=!). Ai làm hộ em nhé, em tks nhìu :D.
Có mí cái nè :
-Trường có quyết địh thành lập vào tháng 10 năm 2000.
-Thầy hiểu trưởng tên là " Nguyễn Thiết Hùng"
-Trường đc đưa vào giảng dạy năm học 2001-2002.
-Thầy làm hiểu trưởng đã 33 năm.
-Trước đây trường đc tách từ trường PTCS Lê Hồng Phong.
-Trường ở " Thị xã Gia Nghĩa- Đắc Nông"
-Trường có nhìu thành tích học tập như " thị xã - tỉnh - khu vực "
p/s: Mod ơi, xin đừng del bài em. Em xin đó, để cả nhà bày em với k em chết mất :((. Mà ai cần thêm thông tjn j thỳ pm cko em nhá :(. E cần gấp lém vì thầy cứ thúc hoài :((. E sợ thầy thất vọng lắm =.=!
 
D

doigiaythuytinh

Em post cái này sai pic rồi :| :|

Vả lại, chị nghĩ
E cần gấp lém vì thầy cứ thúc hoài . E sợ thầy thất vọng lắm =.=!
thì tức là thầy em đã hy vọng về em --> chứng tỏ em là người có khả năng trong mắt thầy ;))
Vì vậy, với cái đề thiên về cảm xúc như thế này, em nên tự làm là tốt nhất :)
Dàn ý chị nghĩ em biết rồi :D
 
T

thuyhoa17

tiếp theo là truyện thơ Lục Vân Tiên của Nguyễn Đình Chiểu.

Kết: Sau khi được chữa sáng mắt thì Lục Vân Tiên lên kinh ứng thí, tiếp tục con đường khoa cử, và đã thi đỗ, được sai đi đánh giặc Ô Qua. Khi Lục Vân Tiên cùng với Hớn Minh đánh xong giặc Ô Qua, bị lạc vào rừng và ở đây, chàng gặp lại Kiều Nguyệt Nga. Hai người đoàn tụ, về kinh, Lục Vân Tiên được ban thưởng vì đã tiêu giệt được quân giặc, còn Trịnh Hâm, Bùi Kiệm ... chịu hình phạt ^^. Từ đó LVT và KNN sống hạnh phúc bên nhau.

Mời các bạn sáng tạo!
 
C

congchuatuyet_lc

Ơ.........nhưng mà truyện lục vân tiên thì lại phải sáng tác ra thơ típ á chị
khó ghê á
hay là chỉ truyện thôi?
 
T

tranhoangquan96

vì cái kết này có hậu rùi nên khó sáng tạo quá
-------------------------
Sau khi được chữa khỏi mắt , Lục Vân Tiên lại tiếp tục lên kinh ứng thi ! Chàng đã thi đỗ và được cử đi đánh giặc Ô Quan. Lục Vân Tiên đã giành được chiến thắng nhưng thật ko may, trong trận chiến người Phó tướng thân cận của Tiên và cũng là bạn thân Hớn Minh của chàng phải bỏ mạng vì một chút sơ sót. Bấy giờ, Hớn Minh đã có thê tử và cậu con nhỏ đang chờ ở quê là Hạnh Từ (tự nghĩ tên :D), khi nghe LVT nói Hớn Minh hy sinh , Hạnh Tử vô cùng đau đớn. Nàng mô côi cha mẹ từ bé , ko một người thân bên cạnh , đến khi được Hớn Minh cứu thoát khỏi bọn xấu nàng đã đem lòng yêu Hớn Minh và 2 người đính ước. Nay nghe tin này thật sự nàng ko mún sống trên cõi đời này nữa. Cảm thương cho số phận của mẹ con Hạnh Tử cùng với lời hứa với Hớn Minh trước khi chết , LVT đã đưa 2 mẹ con Hạnh Tử về phủ của mình để chăm sóc và nhận con của Hớn Minh làm con nuôi. Tuy 2 người luôn quan tâm lẫn nhau nhưng giữa 2 người vẫn luôn giữ khoảng cách. Hạnh Tử vẫn luôn chung thuỷ với Hớn Minh. Còn Lục Vân Tiên vì mải miết với công việc triều chính, trừng trị những tên gian ác như Trịnh Hâm , Bùi Kiêm,.. và nỗi nhớ Kiều Nguyệt Nga da diết nên chàng không bao giờ nhắc đến việc lập gia thất.
Trong lúc đó, Kiều Nguyệt Nga sống cùng bà lão trong rừng ngày đêm mong nhớ Lục Vân Tiên, bà lão thấy thế cũng thương con nên đã bảo Nguyệt Nga thử tìm tung tích của LVT. Sau nhiều ngày ở kinh thành tìm người yêu , cuối cùng nàng cũng tìm đến phủ của Lục tướng. Khi định gõ cửa thì nàng thấy Lục Vân Tiên cùng Hạnh Tử đang chơi đùa với cậu con nuôi của chàng. Nguyệt Nga sửng sốt , nước mắt ứa ra , nàng chỉ còn biết quay lưng mà chạy, chạy cho đến khi những giọt nứơc mắt khô hết. Khi bình tĩnh lại nàng nghĩ có lẽ Lục Vân Tiên đã có một gia đình hạnh phúc , vì thế nàng quyết định trở lại với bà lão trong rừng. Sau đó , Lục Vân Tiên nghe người hầu kể lại mọi chuyện chàng biết ngay đó là người mà chàng mong nhớ từ lâu. Chàng cho người tìm khắp nơi nhưng ko biết được nàng đã về đâu. Vô vọng, chàng buồn bã cầm cung đi săn một mình để giải sầu. Khi vào rừng chàng chẳng may bị thương bất tỉnh. Khi chàng tỉnh lại thì thấy đang nằm trong một gian nhà lá nho nhỏ, có một người con gái đang chăm sóc chàng, khi nhìn kỹ thi đó không ai khác mà chính là Nguyệt Nga. Chàng bật dậy cầm chặt lấy tay Nguyệt Nga nhưng nàng rụt tay lại. Lục Vân Tiên khi nghe Nguyệt Nga nói muốn cho gia đình chàng hạnh phúc và chàng hiểu ra mọi chuyện. Sau khi giải thích rõ ràng mọi chuyện, Kiều Nguyệt Nga vô cùng hạnh phúc, hoá ra nàng đã hiểu lầm chàng bấy lâu !
Mọi chuyện được làm sáng tỏ , LVT đón bà lão và Kiều Nguyệt Nga về phủ và họ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời :)
 
Last edited by a moderator:
P

phiphikhanh

tiếp theo là truyện thơ Lục Vân Tiên của Nguyễn Đình Chiểu.

Kết: Sau khi được chữa sáng mắt thì Lục Vân Tiên lên kinh ứng thí, tiếp tục con đường khoa cử, và đã thi đỗ, được sai đi đánh giặc Ô Qua. Khi Lục Vân Tiên cùng với Hớn Minh đánh xong giặc Ô Qua, bị lạc vào rừng và ở đây, chàng gặp lại Kiều Nguyệt Nga. Hai người đoàn tụ, về kinh, Lục Vân Tiên được ban thưởng vì đã tiêu giệt được quân giặc, còn Trịnh Hâm, Bùi Kiệm ... chịu hình phạt ^^. Từ đó LVT và KNN sống hạnh phúc bên nhau.

Mời các bạn sáng tạo!
Để em tưởng tượng nhá:)):))
Cái này em viết là tổng hợp có các truyện cổ tích trong đó + # trong sgk ít chj tiết , nói chung ko logic , có chj ko phải mọi người đừng ...em nhá:))
-E hèm---
Sau khi được chữa sáng mắt , LVT lại tung tăng đi lên đường lên kinh ứng thí , tiếp tục sự nghiệp công danh của mình .Nhưng ko may , do bị mù quá lâu , nên kiến thức của LVT bị hổng hơi nhiều nên chàng đã thi rớt do lệch tủ:)) . Thất vọng , chàng trở về quê làm vườn:))
Năm ấy , giặc Ô Qua hoành hành , nhà vua cử bao nhiêu tuớng đi mà vẫn thất bại , vua cho truyền mời gọi tất cả các võ sĩ toàn quốc , ai đánh được giặc thì ban cho chức tước ( cái ni giống truyện Thánh Gióng:))=))) . LVT cũng hăm hở lên đường xin đi đánh giặc . CHàng được cử đi cùng Hớn Minh ( Hớn Minh là ai thế nhể , chẳng bik là ai nên ko bik nói về ông thế nào , có j` mọi người đừng ném đá em nhá )_ một người bạn . Với tài trí của LVT và HM
,họ đi tới đâu , giặc chít tới đó:)) Sau khi đánh thắng giặc Ô Qua , LVT trở về cung và được nhà vua ban thưởng . Còn Trịnh Hâm , Bùi Kiệm ..bị phạt chím đầu vì tội khoác lác trước mặt nhà vua là sẽ đánh tan giặc nhưng lúc cầm quân đánh giặc thj` ko chỉ huy quân mà lo chạy trối chết:)). Sau khi LVT làm quan _ tâm phúc của nhà vua, nhiều viên quan gạ gẫm gả con gái mình cho LVT nhưng LVT vẫn còn thương nhớ KNN nên đã từ chối .
Thời gian cứ trôi , một lần đi vi hành ở các tỉnh ở phía Nam , LVT ghé vào một quán nước ven đường giải khát . Nơi đây hoang vu hẻo lánh , mà trời thj` đã tối nên xin chủ quán_là một bà lão 70 , cho nghỉ nhờ qua đêm , bà lão liền gọi người con gái bà ra dọn phòng cho LVT nghỉ , ko ngờ người con gái ấy chính là KNN . Hai người gặp nhau mừng mừng tủi tủi . Sáng sớm ngày hum sau , lập tức LVT thuê 1 chiếc xe ngựa đưa bà lão và KNN về phủ và từ đó 2 người sống hạnh phúc bân nhau :))=))=))=))=))

 
T

thuyhoa17

@ congchuatuyet_lc: ừ, tất cả đều viết thành đoạn văn em ạ . :)

@ tranhoangquan96: đúng là mem E.F. Sáng tạo đâu là cứ chuẩn đấy :))

Bấy giờ, Hớn Minh đã có thê tử và cậu con nhỏ đang chờ ở quê là Hạnh Từ

Cái này sai trật tự tí ^^, đngá lẽ là: Bấy giờ, Hớn minh đã có thê tử là Hạnh Tử và cậu con nhỏ đang chờ ở quê chứ nhỉ ;)) Em viết làm người đọc hiểu nhầm là đứa con trai tên là Hạnh Tử . :D

@ phiphikhanh: Lục Vân Tiên + Thánh Gióng + Tấm cám + .... ;))

Thanks các bạn lắm!

 
P

phiphikhanh

Em đã bảo là tổng hợp truyện cổ tích mà ,
Em thuộc đạo...văn , còn có tên khác là Đại Văn Xào:))=))
 
Top Bottom