[ Truyện tự sáng tác ] Ngốc à! Tớ ... thik cậu!

T

tanpopo_98

huynh ơi!
muội đang ngóng từng ngày nì! ^^
không ngờ là Shin vs Thúy lại....
Nói chung chap nì diễn biến nhanh nhưng ko như mọi khi, nó nhanh đột biến, hơi khó hiểu nhưng mà muội vẫn phục huynh như ngày nào! ;;)
Nhưng nếu thế thì sau này, Shi vs Ngân sẽ thành 1 đôi sao ạ! :-SS
Nếu thế, Duy sẽ..................
p/s: Èo, chắc muội nghĩ xa quá oy! ^.^
 
H

hoa_giot_tuyet

Ờm, t đã giải thích ở đây rồi mà, sao chưa đọc kĩ mà đã chê vậy :|
Tui đâu có chê cái nỳ, tui chê truyện của you quá là theo 1 khuôn mẫu sẵn, ko có sáng tạo. Viết truyện mà sao đó ai cũng bik' kết quả là ji`, đọc truyện mà cứ có mí tình huống như đánh nhau rồi vô bệnh viện,... nói túm lại tớ ko thick :)
 
R

ran_mori_1996

to mina:Umh!Mình cũng chỉ nhần xét theo những gì mình cảm nhận đc thui bạn.Mình hok phải tác giả nên chưa đánh giá đc.Umh!Nếu đúng như bạn nói thì ok!Mình sẽ chờ chap típ của bạn đó nha
To hoa tuyet:Bạn ơi.Bạn nghĩ gì khi vvaof fic của người khác,nhận xét bâng quơ vài ba câu như thế.Bạn bảo mina viết ko sáng tạo.Vậy ko sáng tạo ở chỗ nào.Thế nào là sags tạo theo định nghĩa của bạn.Bạn ko chỉ ra mà nói chung chung như thế.Ở 4rum này mình hok biết,chứ trên 1 4rum lướn mình từng tham gia đc tính là spam rùi đó.Đây là diễn đàn chung.Bạn hãy nói có căn cứ 1 chút.Có thể bnaj thấy chuyện ko hay.Đó là cảm nhận của bạn.Nhưng bạn cũng phải chỉ ra tại sao.Còn nhận xét như bạn thì người ta chỉ cần đưa mắt ko quá 20 s cũng nói đc bạn ạ.
 
M

meobachan

@goodfriend: đúng như bạn nói, không có cái gì là hoàn hảo cả, sẽ có những sai sót nhưng chắc bạn đã đọc thể loại truyện ngắn, bạn thấy nó thế nào so với truyện mà bạn mina sáng tác? Mình không đề cập đến việc hay hay dở, tất nhiên tự sáng tác sẽ gây ra thiếu sót nhưng mình đang nói đến cái căn bản nhất để phân biệt một truyện ngắn và một cái kịch bản! Mình hoàn toàn có thể sáng tác ra một câu chuyện đúng nghĩa là một "truyện ngắn", ai cũng đều có thể sáng tác nếu họ biết cách.
@Sakura: Mình có căn cứ để chê, nếu đọc kĩ sẽ thấy tâm lý nhân vật có vài chỗ không logic, tự nhiên cho lắm (đọc một câu chuyện của người khác, nhất là tự chính tay người ta sáng tác thì mình phải đọc kĩ chứ không đọc qua loa, lướt qua, như thế thể hiện sự tôn trọng người viết.) Nhưng nếu đây là một kịch bản, thì như bạn rua_it nói, mình không nhắc lại, Bạn Mina cứ sáng tác tiếp tục, mình muốn theo dõi xem nó sẽ được hoàn thiện ở các chap tiếp theo như thế nào.
Bạn ran có vẻ đúng như cái nick của mình nhỉ ;)) Vậy bạn nghĩ gì về lời nhận xét của mình trên đây? Mình đồng ý là truyện có sáng tạo nhưng mà là sáng tạo những gì ai cũng có thể nghĩ ra, kiểu sáng tạo này nếu không muốn nói là bình thường. Đọc hàng trăm cuốn truyện tranh, ba cái tiểu thuyết tình yêu thì đều có thể "sáng tạo" ra như thế, vậy còn gì gọi là "sáng tạo" nữa. Bạn gọi những chap này là gì, "truyện ngắn" à? Bạn có thể định nghĩa "truyện ngắn" giùm mình không?
@Mina: những chap tiếp theo cũng vẫn như trứơc :(
 
M

minatohokage

@ all: Xin lỗi đã viết quá khó hiểu. làm mọi người thất vọng. Chap này t sẽ cố gắng giải thcihs cho chap trước nhé ^.^

Chap 10:

Tất cả sững sờ trước tin này của Shin. Mọi người đều trừng mắt nhìn 2 người họ như tỏ ý nghi ngờ. Rồi họ xôn xao ...
- Sao Shin lại thích Thuý được nhỷ?
- Sao lại ko thể? Họ chơi với nhau từ nhỏ cơ mà! Gia đình lại ngang hàng ...
- Nhưng, Shin thích học tập, còn Thuý lại hoàn toàn ngược lại. Tuy lực học của Thuý rất tốt nhưng dường như cô ấy ko thích?
- Người ta bảo những người tính tình trái ngược nhau or ghét nhau thường " nên duyên " mà ;))
Hs ko ngớt bàn tán. Nhưng Ngân ngớ người nhìn Shin và Thuý, thật trùng hợp - Shin và Thuý cũng nhìn Ngân. Huyền bắt đầu nghi ngờ ( Bao giờ Huyền cũng là thông minh nhất ;)) )
-----
Reng ... reng ...
Kết thúc buổi học. Shin định ra về với Thuý thỳ bị Huyền giữ lại.
- Thuý! Cậu ra về trước đi, t có chuyện quan trọng này mún hỏi Shin đó! - Huyền đề nghị.
- Uk. Nhanh nhé! - Thuý quay đầu đi.
5 phút sau ...
- Cậu ... thực sự ko thích Thuý hả? - Huyền đột ngột hỏi.
Shin giật mình:
- Cái ... cái gì?
- Cậu chỷ cần trả lời t thôi! - Huyền lạnh lùng.
- Ukm. Cậu buồn cười thật! Ko thích Thuý sao t lại làm bạn trai của cô ấy! - Shin cười gượng gạo.
- T thấy 2 người ko hề có tình cảm. - Huyền buột miệng. - À mà ko, phải là cậu ko có tình cảm với Thuý. T chưa từng thấy ai tuyên bố rằng mình có bạn gái một cấch lạnh lùng như vậy. :| Lúc ở trên bục, t chỷ thấy mỗi mình Thuý đỏ mặt thôi. Shin à! Cậu làm t nghi ngờ rồi đó!
- Thất ... thật sao? - Shin vẫn cố giữ bình tĩnh - Ai ... ai nói ko đỏ mặt là ko thích ... _ __ Cậu ... cậu hiểu lầm rồi - Shin cố gắng giải thích.
- Nói thật với t đi! - Huyền nhăn mặt.
- Thật ... thật ra ...
- Là cậu thích Ngân phải ko? - Huyền nói.
Shin bất ngờ:
- Đâu ... đâu có ...
- Đừng dối t nữa! - Huyền tiếp tục.
- Nhưng sao cậu lại cho rằng t thik Ngân chớ?
- Cai đó chỷ cần tinh mắt là nhận ra thôi!
Cơn gió ùa qua làm Shin lạnh giá.
1 phút im lặng ...
- Được được rồi! - Shin thở dài - Đã đến nước này thỳ t nói luôn vậy! Tớ thik Ngân! Nhưng Ngân lại thik Duy. Tớ ko hiểu tại sao? Người Ngân thân trước là t mà! T muốn giật lại cô ấy từ tay Duy. Nhưng t chả biết làm cách nào. Đúng lúc đó, Thuý đã nghĩ ra 1 cách ... là thế này đây!
- Thế ... Thuý có thik cậu ko? - Huyền tiếp tục.
- Có ... - Shin nói.
- Cậu nên từ bỏ Ngân đi! - Huyền bước đi, ko quên nói một câu.
- Tại sao chứ? - Shin bất ngờ.
- Bởi vì ... - Huyền ngếch mặt ra sau - Duy ... cậu ấy có lẽ đang thik Ngân. Hai ng` đó ...
Huyền ngoảnh mặt lại. Cô ấy bỏ đi. Để lại Shin đứng ngơ ngác. " Mình đoán ko sai mà ... "
-----
Tại bệnh viện ...
- Cháu chào bác! ^.^
Huyền vui hẳn lên khi thấy bác đã tỉnh lại. Bác ngồi dậy:
- Cháu là cô bé tốt bụng đã giúp bác hôm wa phải không? Cảm ơn cháu nhé!
- Ý - Huyền vội vàng chạy lại đỡ bác - Bác khoan đã ngồi dậy, bây giờ bác vẫn chưa khoẻ hẳn mà.
- Uk. Bác ko sao.
- À, thật thất lễ quá, cháu vẫn chưa biết tên bác ...
- Bác tên Hùng, còn cháu?
- Cháu tên Huyền ạ! ^.^
- Huyền?
- Vâng, cháu rất vui vì ít ra đây là tên thật của cháu ...
- Ủa, dó là tên bố mẹ đặt cho, sao lại " tên thật " hay ko?
- Dạ - Huyền đột nhiên cúi sầm mặt - Cháu là trẻ mồ côi. Người ta tìm thấy cháu bên cạnh có một tờ giấy ghi tên ...
- Vậy ... vậy sao? - Bác Hùng cảm động - Thật xjn lỗi cháu. Bác đã ...
- Ko sao bác à - Huyền đột nhiên lau nước mắt - Ủa, sao lúc nãy cháu thấy bên ngoài có nhiều người mặc áo, đeo kính đen sợ lắm bác à T.T
- À, đó là vệ sĩ của bác đó ^.^
- C-cái gì? V-vệ sĩ?
- Uk. Cháu ko thích hpj sao? - Bác Hùng cười hỏi.
- Vâng, trông họ hung dữ ghê - Huyền sợ sệt
- Ko sao đâu cháu, trông họ thế thôi chứ hiền lắm ... - Bác Hùng đột nhiên ngừng lại - Ủa, cháu đem theo thứ gì trên tay đó?
Huyền nhìn vào cái bao giấy:
- Á, cháu quên khuấy đi mất, cháu có đem theo ít bánh bao cho bác ăn! Cái này ngon lắm bác à ;))
Huyền mở bao ra lấy đĩa và thìa mời bác Hùng ăn. Bác nhìn Huyền " Mình cảm giác nó thật giống con gái mình, cả cái tên cũng vậy ... lẽ nào ... "
- Uk. Tóc cháu rối rồi kìa! - Bác Hùng cười đùa
- Ủa, thật vậy sao? - Huyền vội vàng xoa lại tóc
- Lấy cái lược này mà chải nè ^.^ - Bác Hùng đưa cho Huyền một chiếc lược con gái
- Vâng ạ! ^.^ Ủa mà sao bác có lược con gái hay vậy cà?
- Bác mua cho con gái của bác đó! - Bác Hùng nhẹ nhàng nói
- Vậy chắc con gái bác rất dễ thương ... - Huyền cười tít mắt
- Nó mất tích từ khi mới sinh ... Bác chỷ mua đợi một ngày nào đó nó trở về ...
- V-vậy ... ạ ... Cháu ... xjn lỗi - Huyền có vẻ hối hận
- Ukm. ko sao mà, cháu cứ chải đi.
- Vâng - Huyền chải tóc chỷ mất một phút ( Tóc dài mà sao chải nhanh ghê >.< ) - Đây ạ! - Nó cầm lược trả cho bác.
- Uk. - Bác Hùng đón lấy, giấu kỹ.
- Ôi chết rồi! - Huyền nhìn đồng hồ - Cháu phải về nàh nấu cơm đây ạ, cháu xin lỗi bác! - Huyền cúi đầu chò rồi mau mắn chuồn lẹ.
- Uk. chào cháu - Bác Hùng nói khi nó đã đi khuất. Bác nhổ một sợi tóc trên đầu mình, rồi gọi vệ sĩ vào.
- Anh đưa đến trung tâm 2 mẩu tóc anyf, xác định xem có phải là cha con ko?
- Vâng - Chàng vệ sĩ cầm 2 mẩu tóc, phi ngay đến TT
" Mong rằng điều mình nghĩ ... sẽ đúng ... con gái yêu ... " - Bác Hùng nghĩ
-----
- Sao về muộn dữ vậy? - Khánh nhăn mặt
- X-xin lỗi ... t - Huyền thở hồng hộc - T có việc ở bệnh viện
- Việc gì? - Khánh " cất mắt " khỏi tờ báo
- À, thăm một bác đáng kính t gặp giữa đường ý mà, mà - Huyền giật mình - Chuyện này dài lắm, bây giờ t phải đi nấu cơm cái đã
- Ko cần, t nấu rồi
- Hả? - Huyền cực-kỳ-bất-ngờ-trước-tin-hot - Cậu ... cậu chủ nấu rồi ư?
- Uk. Nấu rồi - Khánh đỏ mặt - Làm gì mà hoảng dữ vậy? - Khánh chuyển sang tức giận
- À ... à ^.^ Ko có gì 0.0 - Huyền ngắt ngứ - Chỷ ... chỷ thấy hơi lạ ...
- Lạ lùng gì, mau soạn ra ăn thôi! - Khánh lảng sang chuyện khác
- V ... vâng ^.^
-----
Tại công viên, trên chiếc xích đu ...
- Chúng ta ... ko nên làm thế nữa, Thuý à - Shin chợt đề nghị
Thuý giật mình ...
- Làm gì cơ?
- Làm người yêu của nhau. Huyền đã biết hết rồi - Shin vò đầu
- V ... vậy sao? - Thuý cúi mặt xuống - Có lẽ ... t nên đi ...
- Đi đâu cơ? - Shin nhìn vào Thuý
- Một nơi xa nơi đây - Thuý nhìn vào bầu trời.
- Cậu ... đi đến đâu? - Shin có vẻ lo lắng - Người phải đi là t!
- Ko, t là người làm hỏng mọi chuyện. - Thuý cúi gầm mặt xuống - T sẽ chôn dấu tình yêu đối với cậu. Vì thế đừng lo, shin à!
Thuý đứng dậy, bước đi. Shin chỷ đơ ra nhìn, chẳng còn biết làm gì. Chỷ thấy lo lắng một cách khó hiểu.
" Thuý, xin lỗi, t ko biết là t có thích cậu ko nữa " - Shin nghĩ

Tan trương, THPT Teitan …

- Này, chiều nay đi công viên chơi chứ? - Duy đề nghị với Ngân
- Chỷ có 2 chúng ta à? - Ngân ngây ngô hỏi
- Ko, Nhóm night tổ chức - Duy nghĩ ngợi - Có ai nhỷ, 3 tên trong hội này, rồi cả Huyền, Thuý và Ngân nữa
- Thú vị vậy sao? - Ngân nhảy cẫng lên vui sướng - Cuối cùng cũng đc đi chơi đầy đủ một bữa!
- Này, làm gì vui dữ vậy đi chơi thoy mà - Duy nhìn Ngân khó hiểu
- Ừ, vui hơn cả tưởng tượng! - Ngân ôm chầm lấy Duy
- Ý, thả ra xem nào - Duy đỏ mặt
Ngân đột nhiên thả ra, rồi bối rối giải thích:
- À á, quên khuấy mất - Ngân đỏ mặt - Tại ... t vui quá mà ...
- Ukm. Thôi, mau về nhà thay quần áo rồi đi! - Duy cầm tay Ngân dắt ra ngoài
- Từ từ nào - Ngân cười tít mắt rồi cùng đi với Duy.
-----
Tại công viên TT
- Đúng giờ rồi, cũng đầy đủ rồi - Shin nói
- Chơi trò gì nhỷ? - Huyền cười đểu
- Tuỳ các cậu - Khánh nói ngắn gọn
- Hay vào kia đi! - Thuý lạnh lùng chỷ tay vào hang động ma quỷ
- Á! - Ngân sợ hãi nép sau Duy - T sơ ... sợ ma ... lắm, hổng dám vào đâu
- Đi cả đội mà, sợ gì! - Duy cười
- Ừ, vào đó đi! - Khánh đồng tình
Tất cả quyết định vào trong hang. Ngân nắm chặt áo Duy, run bần bật. Huyền bắt đầu ghê rợn với ko khí trong hang.
Hù !!! Một hiếc đầu lâu hiện ra. Ngân và Huyền đồng thanh hét lên.
- Hàng giả đó - Thuý lắc lắc cái đầu - Làm gì sợ dữ vậy
- Em, gúm quá! - Huyền sợ sệt
- Hay là ả đi! - Ngân đề nghị
- Ra còn gì là thú vị - Shin cười trừ.
Đột nhiên hang tối sầm, cả nhóm ko thấy nhau. Một phút sau, hang lại sáng trở lại.
- Eo, tự nhiên lại tối, sợ chết - Ngân run bần bật
- Phình phường mà, cả nhóm vẫn đầy đủ chứ? - Duy hỏi
- Đầy đủ à? Tớ nghĩ là ko đâu! - Huyền đảo mắt
- 1, 2, 3, 4, 5, sá... ủa, thiếu một người - Shin nói
- Thuý đâu rồi nhỷ? - Khánh tìm xung quanh
- Thuý ... mất tích rồi! - Huyền sợ hãi nói
- Cái ... gì ... Thuý ... ko tìm thấy Thuý ư? - Shin lo lắng.

Liệu Shin sẽ ứng xử ra sao? Sau chuyện này chàng có nhận ra tình cảm thật sự của mình ko nhỷ? Liệu Thuý - Shin có là cặp đôi đầu tiên trong bộ sáu này!?Mời các bạn đón xem chap 11
 
T

tanpopo_98

Chài ui!
Tâ[j nì hay hết nói! ^^
Huynh ơi!
( bỗng ko biết nói gì nữa)
mún đọc tiếp quá!
chài ui!
Đừng để tuần sau nữa!
Tiếp luôn đi huynh ơi! :)
 
R

ran_mori_1996

Mình gọi nó là fanfic.Đc chứ?Bạn nói là ai cũng sáng tạo đc.Vậy bạn có sáng tạo đc như vậy ko?Mình thấy mina đang viết ngày 1 lên tay đấy.Có thể truyện ko có nội dung thật khác biệt vs các truyện khác,nhưng bạn hãy đọc hết câu truyện của bạn ấy đã nhé.Các fic bây h cũng có nhìu điểm giống nhau,các tác giả đọc nhìu thì ảnh hưởng có lẽ cũng là tất yêu.Nhưng mình tin rằng,truyện của mina có những nét riêng của nó.Mình chưa muốn nói đến nội dung vội,vì mới chỉ có 11 chap,chưa thể nhận xét đầy đủ đc.Mình chỉ nói qua về giọng văn và cách viết thui.Truyện của mina có cách viết khá hài hước và gây bất ngờ cho người đọc.Bạn hãy đọc chap này của mina rùi hãy nói nhé.Mình cũng thật sự bất ngờ đấy.Mình ko thể bảo bạn phải thích hay bất cứ gì tương tự.Đó là suy nghĩ của mình thui....

To mina:Bạn viết ngày một lên tay đấy.Ở chap này bạn viết rất tuyệt.Hihi!Mình cũng thật sự bất ngờ đấy mina ạ.Bạn cứ tiếp tục như vậy nhé.Biết đâu chap tiếp theo lại là 1 sự thay đổi ngoạn mục nhỉ.Mình cũng đã nói ở trên rùi.Mình tin là truyện của bạn sẽ có những nét riêng,khác biệt vs các chuyện khác ở các chap sau nha(Bạn nghe nhận xét ở trang trước rùi đó bạn).Nào,nhận xét cụ thể nào
-Ưu điểm:
+Có những tình huống bất ngờ
+Giọng văn hài hước
+Khắc phục đc nhìu những khuyết điểm có từ trước
+truyện logic hơn.
Nhược điểm:
+Mạch chuyện nên chậm lại chút bạn ạ.Tất nhin là lần này mạch chuyện của bạn chậm lại nhìu rùi.hưng bận nên miêu tả kĩ hơn một chút về tâm lí nhận vật mina ạ.Miêu tả tâm lí thì ko nhất thiết phải nói trực tiếp ra.Bạn có thể miêu tả sự thay đổi trên khuôn mặt nhân vật.Hay nhìn cảnh vật,nhìn sự việc qua con mắt của nhân vật chẳng hạn.
+Có một chút mình nghĩ bạn nên sửa,một chút thui,rất nhỏ thui.Lời nói của Huyền lúc hỏi tên ý bạn."Thất lễ quá".Trời ơi bạn ơi.Huyền còn đi học mà sao ăn nói như bà già vậy bạn?hixhix.Bạn có thể xây dựng thêm chi tiết dựa trên tính cách của huyền.Huyền mún hỏi tên,nhưng cứ mãi hok biết hỏi thê snaof chẳng hạn.Nó sẽ đúng vs tuổi và tính cách cảu huyền hơn đó mina ạ.
Vậy thui.Mình hok nhận xét thêm.Cố lên mina nha!
To bun:Hihi.Mình cũng thích cặp này nhất ý.
;)
 
P

...pebun...gac0n...

Mình gọi nó là fanfic.Đc chứ?Bạn nói là ai cũng sáng tạo đc.Vậy bạn có sáng tạo đc như vậy ko?Mình thấy mina đang viết ngày 1 lên tay đấy.Có thể truyện ko có nội dung thật khác biệt vs các truyện khác,nhưng bạn hãy đọc hết câu truyện của bạn ấy đã nhé.Các fic bây h cũng có nhìu điểm giống nhau,các tác giả đọc nhìu thì ảnh hưởng có lẽ cũng là tất yêu.Nhưng mình tin rằng,truyện của mina có những nét riêng của nó.Mình chưa muốn nói đến nội dung vội,vì mới chỉ có 11 chap,chưa thể nhận xét đầy đủ đc.Mình chỉ nói qua về giọng văn và cách viết thui.Truyện của mina có cách viết khá hài hước và gây bất ngờ cho người đọc.Bạn hãy đọc chap này của mina rùi hãy nói nhé.Mình cũng thật sự bất ngờ đấy.Mình ko thể bảo bạn phải thích hay bất cứ gì tương tự.Đó là suy nghĩ của mình thui....

To mina:Bạn viết ngày một lên tay đấy.Ở chap này bạn viết rất tuyệt.Hihi!Mình cũng thật sự bất ngờ đấy mina ạ.Bạn cứ tiếp tục như vậy nhé.Biết đâu chap tiếp theo lại là 1 sự thay đổi ngoạn mục nhỉ.Mình cũng đã nói ở trên rùi.Mình tin là truyện của bạn sẽ có những nét riêng,khác biệt vs các chuyện khác ở các chap sau nha(Bạn nghe nhận xét ở trang trước rùi đó bạn).Nào,nhận xét cụ thể nào
-Ưu điểm:
+Có những tình huống bất ngờ
+Giọng văn hài hước
+Khắc phục đc nhìu những khuyết điểm có từ trước
+truyện logic hơn.
Nhược điểm:
+Mạch chuyện nên chậm lại chút bạn ạ.Tất nhin là lần này mạch chuyện của bạn chậm lại nhìu rùi.hưng bận nên miêu tả kĩ hơn một chút về tâm lí nhận vật mina ạ.Miêu tả tâm lí thì ko nhất thiết phải nói trực tiếp ra.Bạn có thể miêu tả sự thay đổi trên khuôn mặt nhân vật.Hay nhìn cảnh vật,nhìn sự việc qua con mắt của nhân vật chẳng hạn.
+Có một chút mình nghĩ bạn nên sửa,một chút thui,rất nhỏ thui.Lời nói của Huyền lúc hỏi tên ý bạn."Thất lễ quá".Trời ơi bạn ơi.Huyền còn đi học mà sao ăn nói như bà già vậy bạn?hixhix.Bạn có thể xây dựng thêm chi tiết dựa trên tính cách của huyền.Huyền mún hỏi tên,nhưng cứ mãi hok biết hỏi thê snaof chẳng hạn.Nó sẽ đúng vs tuổi và tính cách cảu huyền hơn đó mina ạ.
Vậy thui.Mình hok nhận xét thêm.Cố lên mina nha!
To bun:Hihi.Mình cũng thích cặp này nhất ý.;)


thik kái nxét nài of kậu
:x :x :x
sau nài ckắc kậu nhèm nhà fê bình văn học đc đoá!!
:) :) :) :)
 
M

meobachan

@Gacon: bạn đã đọc các bài viết của các nhà phê bình văn học chưa mà nói câu ấy? =)). Phê bình "Văn học" đấy =))

@Ran: Nói thật với bạn, truyện mà bạn gọi là fanfic này là loại mà mình dễ sáng tạo nhất trong tất cả các loại truyện mình sáng tác. 15 tuổi mình đã băt91 đầu sáng tác những loại truyện thế này, mỗi truyện cũng mất một, hai cuốn vở dày =)). Nhưng giờ mình không sáng tác những lọai như thế này nữa, vì nếu ai đó đọc xong rồi thì cuối cùng đọng lại trong họ sẽ là gì? Dài, ngắn không quan trọng, quan trọng là chất lượng và khi kết thúc rồi, truyện sẽ để lại trong lòng người đọc những gì. Mấy kiểu ttruyện fanfic thế này chỉ như một món mì ăn liền, xem xong là quên tuốt, cốt chỉ để coi cái nội dung, cuối cùng kết thúc như thế nào. Kiểu này đúng là chỉ có "teen" thích =)). Mình hứng thú với những thể loại đúng chất là "văn học", là "chất Việt" chứ chả du nhập ở đâu cả. Cái kiểu truyện mà cứ gạch đầu dòng, gạch đầu dòng tuốt luột từ đầu đến cuối, không có một dòng miêu tả tâm lý nhân vật kĩ lưỡng, ko một dòng miêu tả cảnh vật, dẫn đắt truyện kĩ lưỡng cho người đọc hiểu, tên nhân vật thì cứ lộn xộn lung tung, chứng tỏ không tôn trọng gì mấy đến tác phẩm mình đang viết nên cứ làm người đọc hiểu nhầm lung tung, đưa cho những nhà văn nghiệp dư, họ đọc được mấy dòng đầu thì chói mắt lắm. Bạn bảo viết khá, thế sao không hỏi bạn mina gửi truyện cho các báo đang có trào lưu đăng fanfic ấy, như Mực tím chẳng hạn, mình đảm bào bài của Mina sẽ được đăng ngay =))
Mình không hứng nói nữa. Qua cái topic này mình đã hiểu được lối đọc và lối viết của teen hiện nay thế nào. Thảo nào có nhiều bài văn dở khóc dở cười. Thật là đáng buồn cho nền văn học bây giờ.... Mina cứ sáng tác, mình không bàn luận gì thêm nữa.
 
P

...pebun...gac0n...

meobachan;1331380 [B said:
@Ran: Nói thật với bạn, truyện mà bạn gọi là fanfic này là loại mà mình dễ sáng tạo nhất trong tất cả các loại truyện mình sáng tác. 15 tuổi mình đã băt91 đầu sáng tác những loại truyện thế này, mỗi truyện cũng mất một, hai cuốn vở dày =)). Nhưng giờ mình không sáng tác những lọai như thế này nữa, vì nếu ai đó đọc xong rồi thì cuối cùng đọng lại trong họ sẽ là gì? Dài, ngắn không quan trọng, quan trọng là chất lượng và khi kết thúc rồi, truyện sẽ để lại trong lòng người đọc những gì. Mấy kiểu ttruyện fanfic thế này chỉ như một món mì ăn liền, xem xong là quên tuốt, cốt chỉ để coi cái nội dung, cuối cùng kết thúc như thế nào. Kiểu này đúng là chỉ có "teen" thích =)). Mình hứng thú với những thể loại đúng chất là "văn học", là "chất Việt" chứ chả du nhập ở đâu cả. Cái kiểu truyện mà cứ gạch đầu dòng, gạch đầu dòng tuốt luột từ đầu đến cuối, không có một dòng miêu tả tâm lý nhân vật kĩ lưỡng, ko một dòng miêu tả cảnh vật, dẫn đắt truyện kĩ lưỡng cho người đọc hiểu, tên nhân vật thì cứ lộn xộn lung tung, chứng tỏ không tôn trọng gì mấy đến tác phẩm mình đang viết nên cứ làm người đọc hiểu nhầm lung tung, đưa cho những nhà văn nghiệp dư, họ đọc được mấy dòng đầu thì chói mắt lắm. Bạn bảo viết khá, thế sao không hỏi bạn mina gửi truyện cho các báo đang có trào lưu đăng fanfic ấy, như Mực tím chẳng hạn, mình đảm bào bài của Mina sẽ được đăng ngay =))[/B]
Mình không hứng nói nữa. Qua cái topic này mình đã hiểu được lối đọc và lối viết của teen hiện nay thế nào. Thảo nào có nhiều bài văn dở khóc dở cười. Thật là đáng buồn cho nền văn học bây giờ.... Mina cứ sáng tác, mình không bàn luận gì thêm nữa.


theo như bn nói ở trên thì truyện như thế nài chỉ có teen mí đọc thoy fải k???
teen mí đọc => hầu hết nhữg mem trg dd nài đọc
( bởi mem trg dd gần như là teen moà)
:)) :)) :)) :)) :))

bn hứg thú vs nhữg thể loại đúg chất là " văn học" là "chất việt" thì đó là bn thik văn, thik truyện chiết lí.
chiện triết lí rất có í nghĩa, thg` để lại trg long mỗi ng`1 chút giề đó, nhưg nó lại k có cảm xúc vui vẻ khi đọc như chiện dành cho teen
 
Last edited by a moderator:
M

minatohokage

Chap 11:
Một cái kết có hậu cho Thuý nhưng Huyền và Khánh liệu có bị chia cách?!


Hang tối om, có 3 ngã rẽ, thy thoảng lại một ngọn gió thổi qua lạnh buốt, làm ai đứng đó cũng phải nổi da gà. Bây giờ Thuý lạc nhóm rồi, ko biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
- Đi tìm thôi, còn ngẩn người ra đó làm gì? - Khánh lạnh lùng đút hai tay vào túi đi sâu vào hang
Thấy Khánh đi vào ngã rẽ giữa tối đen, Huyền lo lắng vội chạy theo:
- Cậu chủ đợi t với!
Ngân thấy vậy, giật giật tay áo Duy:
- Duy, chúng ta sang ngã rẽ bên kia tìm nhé!
- Uk. Shin, còn cậu qua ngã rẽ bên này - Duy đề nghị
- Uk. Nếu tìm thấy thỳ phone cho nhau, rồi tập hợp tại đây nhé!
Shin lo lắng chạy đi. Ngân nhìn theo bóng Shin khuất dần vào rẽ bên phải, nó có cảm giác khá lạ. " Giá mà Duy cũng thật sự thích mình, lo lắng cho mình như Shin và Thuý " - Nó quay lại. Nó ngây thơ ko biết đc cái sự thật đau lòng mà Thuý đang phải chịu đựng khi giả làm bạn gái của Shin để giúp Shin và Ngân thành đôi.
Ngân đi theo bước chân của Duy. Trong đầu nó đột nhiên xuất hiện lại hình ảnh Duy gần 1 tháng trước ...

- Ko cần lâu đâu, 50 ngày là đc! - Duy nói lạnh lùng
Ngân ko hiểu:
- 50 ngày làm bạn gái ư? Đây đâu phải là tình yêu?
Duy nhếch mép cười có ý xem thường:
- Thế cô nghĩ tôi thực sự thích cô à? Tự tin quá nhỷ?
- Thỳ ra cậu muốn lợi dụng tớ để tránh xa Quỳnh? - Ngân tức giận nói. Nó nghĩ rằng Duy quá xem thường người khác.
- Tuỳ cô nghĩ. Biết điều đi - Duy bước đi - Dù sao thỳ ngày mai cô cũng sẽ là bạn gái 50 ngày của tôi, tôi sẽ ko đối xử tệ bạc đâu!
Ngân đỏ mặt. Nó tưởng ...

" 1, 2, 3 ... vậy là 41 ngày rồi, chỷ còn 9 ngày nữa, mình sẽ ko còn là gì của Duy " - Ngân buồn rầu - " Dù sao 41 ngày qua, mình cũng đã hạnh phúc thật sự "
- Này, suy nghĩ gì mà đi chậm thế - Duy nhăn mặt.
- Ukm, chả có gì đâu - Ngân gượng cười
- Thế đi nhanh nào! - Duy năm tay Ngân dẫn đi.
" Ấm áp quá " Ngân mỉm cười " Giá mà bàn tay này ... mãi mãi ..."
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- Đây ... là đâu thế này - Thuý tỉnh dậy.
Cô bé nhìn xung quanh. Một đống đất đã. Hình như Thuý bị trượt vào cái hố, xung quanh tối đen, chỷ thấy một chút ánh sáng làm mắt Thuý chói
- Hic, lạnh quá! - Thuý xoa xoa đôi tay
- Làm sao để lên bây giờ nhỷ? - Thuý đứng dậy, đột nhiên đất đá rơi xuống
- Chậc, chỗ này dởm rồi!
Nói rồi Thuý tìm đường có ánh sáng tiến tới. Đang đi thfy bỗng một cái xác treo trên trần hang rơi xuống ngay trước mặt Thuý ...
- Á !!!!!!!!!!!!!!!!!! - Thuý hét lên sợ hãi.
- Đó là tiếng của Thuý! - Shin vội vàng chạy theo hướng con tim mách bảo - Thuý! Thuý! Cậu ở đâu?
Trong lúc đó, Thuý ngồi phịch xuống đất, khóc om sòm:
- Ghê ... ghê quá ... doạ người ... người ta quá ... đáng ...
Đột nhiên một cơn gió thoáng qua, Thuý ngồi thụt vào góc hang sợ hãi nghe tiếng quạ.
- Công viên gì ... gớm thế này ... hu hu hu ... Shin ơi! Cứu tớ! - Thuý hét lên rồi gục đầu xuống, khóc và run bần bật.

" Hình như có tiếng bước chân ... là một người đang chạy sao? Người? Hay là ma? " - Thuý run run nghĩ, rồi cô bé cúi hẳn mặt xuống. Thuý sợ phải nhìn xung quanh, ngay lúc này.
Một bàn tay chạm vào vai Thuý khiến cô bé giật mình:
- Này, làm gì khóc dữ vậy
Là … Shin.
- Hu hu hu - Thuý đứng dậy ôm lấy Shin - Tớ sợ lắm Shin à, sợ lắm ...

Một cảm giác ấm áp bao trùm cả ko gian. Shin như cảm nhận đc tình yêu của mình. Thật hạnh phúc, Shin nhắm mắt lại:
- Ko sao đâu, đã có t rồi
Một phút yên lặng … Thuý bỏ tay Shin ra. Shin cảm thấy như hụt hẫng quá. Thuý là tình yêu của Shin ư? Phút yên lặng đó, trái tim Shin như ngừng đập. Thuý lau nước mắt:
- T xin lỗi, cậu ... cậu còn phải bảo vệ ... Ngân ...
Nhưng Shin đã níu Thuý lại ...
- Thuý à ... cậu đừng đi! - Shin nói
- Cậu ... cậu ... làm sao ...
- Tớ biết rồi, người t thích là cậu! Giữa t và Ngân chỷ là cảm xúc thoáng qua, còn cậu, cậu là tất cả đối với tớ! - Shin tiếp tục - Cậu luôn cãi nhau với t vì tính cách chúng ta trái ngược nhau, nhưng cậu luôn luôn giúp t, làm ấm lòng t, t xin lỗi, xin lỗi vì đã ko nhận ra tình cảm của mình sớm hơn!
- Thật ... đây ko phải là mơ sao ... - Thuý khóc trong hạnh phúc.
- Uk. Tớ thích cậu, ngốc à, đó hoàn toàn là sự thật!
- T ... thích cậu - Thuý cười.
Cuối cùng Shin đã tìm đc tình yêu của mình. Một phút thôi. Nhưng Shin thật sự hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả khi đi chơi cùng Ngân, hạnh phúc hơn bất kỳ khoảnh khắc nào. " Ngốc! Bây giờ mới dám xác định cảm xúc của mình ... "
-----
Trên đường về nhà ( Sao im lặng ghê ) AI cũng thở phào nhẹ nhõm khi Shin tìm đc Thuý và Thuý ko bị làm sao. Ngân vẫn còn nổi da gà:
- Hôm nay đi chơi sợ ghê - Ngân lên tiếng.
- Cậu khóc nhiều lắm hả Thuý - Huyền lo lắng hỏi
Thuý cười, nụ cười ko tỏ ra sợ sệt mà còn ngược lại - hạnh phúc
- Ờ, ko sao! Tớ rất vui vì chuyến đi chơi này là đàng khác đấy chớ! - Thuý trả lời làm Huyền thật sự khó hiểu.
Duy tò mò nhìn Shin và Thuý, rồi lại nhìn vào đôi tay đang nắm chặt vào nhau của họ:
- Hai người là lạ làm sao ý ! Tay nắm chặt như thể sợ bay mất vậy! - Câu nói của Duy làm cả nhóm nhìn vào tay của Shin và Thuý ;))
- Hé, mới làm bạn gái mà đã nắm tay rồi, chết thật! - Ngân trêu làm Shin và Thuý đỏ mặt
- Khao đi! - Khánh lên tiếng ;))
- Khao ... khao à ... - Shin bối rối - Nhưng ... khao gì bây giờ?
- Đi ăn kem nhé! - Ngân đề nghị.
- Uk, vậy lại quán kia đi! - Shin nói
- Ồ, t có việc phải đi trước! Xin lôi nhé! - Huyền cười.
- Chán vậy - Ngân xịu mặt - Thôi, cậu cứ đi đi!
Huyền cảm ơn rồi chạy ngược trở lại. Khánh nhìn theo bóng Huyền, sao Khánh có cảm giác như Huyền đang dần xa Khánh Một cảm giác thực sự khó chịu ...
-----
Tại bệnh viện ...
Vệ sĩ cầm từ giấy xét nghiệm trên tay, nói dõng dạc:
- Xác định đây là hai cha con ạ!
Bác Hùng giật mình, đầu tiên là bất ngờ, sau đó là vui mừng. Bác đính chính lại với giọng run run:
- Thật ... thật ư? Là cha ... con ... thật sao?
- Vâng, 99% ạ - Vệ sĩ đột nhiên dừng nói tiếp khi có tiếng mở cửa.
Bàn tay Huyền đẩy nhẹ cửa ra. Huyền tròn xoe mắt khi thấy vệ sĩ, vội lễ phép cúi đầu:
- Cháu chào bác ạ! Nếu cháu đã làm phiền thỳ cháu sẽ đi ra ạ!
Bác Hùng vội nói:
- Ko sao Huyền à, cháu mau lại đây! - Bác Hùng ngoảnh sang vệ sĩ - Anh đi ra trước, tôi có chuyện này muốn nói với cô bé!
Lúc vệ sĩ đã đi ra khỏi phòng và đóng cửa lại, bác Hùng mỉm cười nhẹ nhàng nhìn Huyền:
- Cháu ngồi xuống ghế này đi! - Bác đề nghị - Hôm nay bác sẽ đc xuất viện!
- Oa! - Huyền thích thú - Cháu chúc mừng bác ạ! ^.^
Bác Hùng tiếp tục:
- Uk. Nếu đc xuất viện bác sẽ làm một việc cho cháu.
Huyền tò mò hỏi:
- Dạ thưa bác, đó là việc gì ạ?
- Cháu sẽ biết sớm thôi ^0^ - Bác Hùng cười
- Vâng ^0^ Cháu sẽ cố đợi đến ngày đó ;))
- Uk. Bây giờ, cháu có thể gọt giúp bác quả táo này ko nhỷ? - Bác Hùng đề nghị
Huyền cầm quả táo và chiếc dao con lên. Cô bé cười mỉm, nhẹ nhàng gọt quanh quả táo một cách điêu luyện. Khi vỏ táo sắp đc cắt hết thì bỗng nhiên ...
Keng !!!
Huyền đánh rơi chiếc dao xuống đất và ngất lịm. Bác Hùng lo lắng:
- Huyền! Huyền! Cháu bị làm sao vậy? - Bác Hùng vội gọi vệ sĩ - ANh vệ sĩ! Mau lại giúp tôi.
Lập tức một người mặc áo đen đeo kính đen chạy vào phòng và cúi đầu:
- Vâng, thưa ông chủ, có việc gì vậy ạ?
- Anh mau gọi bác sĩ tới đây! Con tôi ngất rồi! Nó ngất rồi! Gọi mau lên!
- Vâng a! - Vệ sĩ tuân lệnh rồi phi vội đi. Một lúc sau thì có bác sĩ cùng 2 cô y tá đến, đưa Huyền vào phòng bệnh khác. Bác Hùng cũng ra khỏi giường bệnh, theo các bác sĩ xét nghiệm cho con gái mình. Sau đó ...
- Con gái tôi có bị làm sao ko ạ? - Bác Hùng lo lắng hỏi bác sĩ
- Ông là bố của bệnh nhân? - Bác sĩ hỏi
- Vâng! - Bác Hùng trả lời
- Ông có thể ra đây một lúc ko ạ? - Bác Hùng theo bước chân của bác sĩ - Xun ông hãy bình tĩnh. Con gái ông bị bệnh thiếu máu. Nhóm máu của cô bé này ko còn trong dự trữ của bệnh viện.
- Cái gì ... thiếu máu? - Bác Hùng gần như ngã quỵ.
Nhưng câu nói tiếp theo của bác sĩ là sự giải thoát cho bố của Huyền.
- Bây giờ ông nên đưa cô bé đến Mĩ để điều trị! Chứng bệnh này ko là gì so với tay nghề của bs bên đó!
- Thật ư? - Mắt bác Hùng như có tia hi vọng
Bác sĩ tiếp tục:
- Theo chẩn đoán của tôi thỳ căn bệnh của cô bé này sắp đến giai đoạn cuối, tốt nhất ngay ngày mai ông nên đưa cô bé đó sang Mĩ!
- Vâng, tôi sẽ cố gắng! - Bác Hùng nói.
- Vậy tốt rồi! - Bác sĩ đi về phía phòng xét nghiệm.
Bác Hùng đi một mình về phía phòng bệnh của Huyền. Bác tự nhru thầm: " Con gai' yêu, bao lâu nay bố đã bỏ rơi con, khién con phải khổ lắm rồi, bây giờ dù có phải làm chuyện gì, bố cũng sẽ đánh đổi để con đc sống! "

Huyền sẽ sang Mĩ để điều trị? Liệu cô bé có chấp nhận nổi khi biết về bố và căn bệnh thiếu máu? Vfa tình cảm của Khánh và Huyền sẽ ra sao khi Huyền phải wa Mĩ để điều trị một time dài? Mời các bạn đón xem chap 12
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom