TẠP VĂN!

B

bebu2412_2008

...Đã lâu lắm rồi Người Ấy và tôi ko còn nói chuyện với nhau nữa. Nhiều khi nhớ tôi vẫn hay tự hỏi chẳng biết bây giờ Người Ấy của tôi đang sống như thế nào...
Nếu ngày mai là ngày cuối cùng của tôi trên cuộc đời này thì hôm nay tôi sẽ đến thật gần bên Người Ấy. Tôi sẽ nhìn Người Ấy thật lâu,thật lâu,thật thật lâu...Tôi cứ nhìn Người Ấy như thế...Nhìn bằng ánh mắt chất chứa yêu thương pha lẫn sự tuyệt vọng. Nhìn bằng ánh mắt nhạt nhòa, đẫm nước...
Tôi khóc...Tôi khóc ngay trước mặt Người Ấy. Lần này cũng ko phải là lần đầu tiên tôi khóc trước mặt Người Ấy, và lần này...Lần này tôi sẽ nhận ra rằng đôi khi - khóc - cũng - ko - phải - là - điều - tồi - tệ - nhất. Ví như ngày mai đây tôi có muốn khóc vì Người Ấy thì cũng có khóc đc nữa đâu...
...Hôm nay...Người Ấy đang ở ngay trước mắt tôi.
Hôm nay...Người Ấy đang ở rất gần bên tôi.
Hôm nay...Người Ấy đang trong bàn tay tôi...
...Đúng rồi...Hôm nay tôi sẽ nói chuyện với Người Ấy. Tôi chỉ nói với Người Ấy một câu thôi, chỉ một câu duy nhất thôi...
Vẫn biết là tấm ảnh mà tôi đang cầm trên tay không nghe không hiểu gì hết. Nhưng...
Tôi chỉ nói một câu thôi! Tôi nói với Người Ấy...run run...nghèn nghẹn: VĨNH BIỆT ANH,NIỀM ĐAU CHÔN GIẤU CỦA EM!

..............................................................
 
B

bebu2412_2008

Chẳng phải bỗng tự dưng mà người ta lại nói sống còn khó hơn chết. Vâng, đúng thật là như thế. Sống mới khó chứ chết thì có khó gì!
Tôi đang sống ở xa nhà, rất xa, xa lắm. Cuộc sống tha phương của những người như tôi quả thực ko đơn giản và dễ dàng chút nào. Tôi phải tự mình học cách tự lập cho bản thân và cũng chính bởi vậy mà những khó khăn tôi gặp phải trong cuộc sống hàng ngày chứ chồng chất, chồng chất mãi lên.
Tôi ko biết cái ngày mai của mình nó sẽ như thế nào cả. Tôi chỉ biết ngày hôm nay và ngày hôm qua tôi cứ phải sống chung với những hụt hẫng thất bại, với nỗi cô đơn, sự mệt mỏi, với những khắc khoải nhớ mong và...với cả những giọt nước mắt.
Có những lúc quá buồn chán tôi thấy mình suy sụp hoàn toàn, tôi ko còn thiết tưởng gì nữa, tôi chán ghét tất cả... Nhưng tôi lớn rồi, tôi biết mình phải làm gì và ko đc làm những gì. Tôi ý thức đc rằng tôi sống ko phải chỉ cho riêng mình mà tôi còn phải sống cho những người họ hết mực yêu thương tôi nữa... Và tất nhiên, tôi cũng cần phải sống cho cả những ước mơ, những hy vọng mà tuổi trẻ giờ đây tôi đang có. TÔI CHƯA MUỐN CHẾT. Phải, tôi chưa muốn chết một tí tẹo nào...
 
B

bebu2412_2008

Nếu... vâng, nếu như tôi biết ngày mai là ngày cuối cùng của mình trên cuộc đời này thì ngay bây giờ, ngay lúc này đây tôi sẽ bay về quê ngay lập tức. Tôi cần đc về lại với ngôi nhà của mình, tôi cần đc gặp bố mẹ tôi và các anh chị tôi... Tôi cần lắm lắm... Tôi ko muốn lãng phí bất cứ một phút một giây quý giá nào của tôi ở nơi đất khách xa xôi này nữa!
Sẽ ko như mọi lần, lần này trở về nhà tôi quyết định ko mua quà cáp gì cho bố mẹ tôi cả. Tôi đâu có nhiều thời gian đâu. Thời gian đối với tôi bây giờ nó quan trọng hơn nhiều so với cái áo tôi mua tặng mẹ hay là bịch cà phê cho bố... Tôi biết bố mẹ tôi sẽ chẳng bao giờ vì thế mà phiền lòng tôi đâu, vì tôi hiểu, sự trở về nguyên vẹn của tôi sau những ngày đi xa đó mới chính là món quà duy nhất ma bố mẹ tôi cần và hẳng mong mỏi nhất ở tôi...
 
B

bebu2412_2008

Tôi cũng chẳng mang theo đồ đạc gì về cả. Ngay đến chiếc áo ưng ý nhất mà hôm chủ nhật vừa rồi tôi đã phải mất cả ngày trời để lựa mua mới có đc thì giờ tôi cũng ko thèm màng tới. Ngày mai tôi chết đi rồi thì nó có còn giá trị gì nữa đâu...Tất cả mọi thứ đồ đạc cá nhân của tôi đối với tôi bây giờ chúng cũng đều chẳng còn giá trị gì nữa! À... không, ko phải thế... Vẫn còn có một thứ... Vẫn còn có một thứ còn có ý nghĩa rất lớn đối với tôi đấy. Nó là kỷ vật duy nhất mà Người Ấy gửi tặng cho tôi ngày trước... Tôi sẽ mang nó theo về với tôi... mang nó theo về với giây phút cuối cùng của cuộc đời tôi...
 
B

bebu2412_2008

Về đến nhà tôi sẽ ôm cả bố cả mẹ tôi thật chặt. Tôi ôm tất cả mọi người trong gia đình tôi va...tôi khóc. Làm sao lúc đó tôi có thể ko khóc cơ chứ. Tôi sẽ khóc nhiều lắm đấy. Tôi vốn là đứa hay khóc nhè mà lại... Tôi sẽ vừa khóc vừa nói với bố mẹ rằng đc gặp bố mẹ tôi mừng lắm... Tôi sẽ nói rằng đc khóc trong vòng tay bố mẹ tôi hạnh phúc lắm... Tôi sẽ nói với bố mẹ tôi rằng ko có nơi nào yên bình và ấm cúng như gia đình mình cả...
 
H

hoaithanh.tlq

Anh ! Đã bao tháng rồi chúng ta không tay trong tay đi trên con đường kia? Đã bao lâu rồi chúng ta không ngồi dưới ánh trăng? Đã bao lâu rồi anh không còn noíc chuyện với em nhiều như trước? Đã bao lâu rồi? Đã bao lâu rồi anh để em cô đơn bên chiếc đàn này? Đã bao lâu không đàn 1 khúc nhạc nào cho anh nghe. Anh có nhớ không? Đã bao nhiêu tháng trôi qua? Em ngồi đây và nhớ đến anh. Đã lâu rồi từ lần cuối chúng ta ngồi ben nhau để cùng ngâm thơ và vịnh thơ. Đã bao lần em định hỏi anh có yêu em không? Đã bao lần rồi? Mà sao nhiều lúc em thấy mình giống như con bé ngốc ngếch chỉ biết đứng đó mà nhìn anh gục xuống. Em không biết làm gì để động viên anh cả. Thật lòng sao anh không hề nói cho em những cảm giác thật sự của anh? Sao anh lại có thể làm vậy? Đã bao lần rồi.......
 
B

bebu2412_2008

Tôi sẽ ko đi đâu ra khỏi nhà hết. Tôi sẽ tranh thủ dọn dẹp nhà cửa của mình thật gọn gàng, sạch sẽ... Bữa cuối cùng đó tôi sẽ giành cho mình bằng đc cái quyền đc tự mình vào bếp nấu cho cả nhà ăn. Tôi sẽ cố gắng tập trung để nấu thật ngon, để lần cuối cùng tôi sẽ ko bị cả nhà chê là vụng về nữa, để lần cuối cùng bữa cơm đầm ấm đầy ắp niềm vui ấy sẽ theo tôi mãi về cõi vĩnh hằng...
Đêm cuối cùng của cuộc đời mình tôi sẽ nằm bên mẹ. Tôi ko ngủ mà sẽ thức để tâm sự với mẹ suốt đêm luôn... Tôi nói cho mẹ nghe những điều mà trước đây tôi chưa bao giờ nói. Tôi sẽ kể cho mẹ nghe về Người Ấy của tôi.
 
B

bebu2412_2008

Tôi kể với mẹ rằng, Người Ấy của con ở xa lắm... Người Ấy ko đẹp trai, ko cao to vạm vỡ, ko công tử hào hoa, nói chuyện ko săn đón... Người Ấy của con chỉ bình thường thôi! Người Ấy còn có thêm nhiều tật xấu nữa. Người Ấy hay hút thuốc, thường uống rượu và lại còn hay thức rất khuya nữa... Như thế là ko tốt cho sức khỏe mẹ nhỉ! Còn nữa, Người Ấy cũng ko tốt với con lắm đâu. Người Ấy cứ hay làm cho con phải khóc thật nhiều và...và mẹ ạ... cũng đã hơn một lần Người Ấy bỏ rơi con. Con nhớ Người Ấy lắm... Những đêm mất ngủ con mới lại biêt thêm đc là con nhớ Người Ấy nhiều như thế nào... Con cần đc trò chuyện với Người Ấy biết bao...
Mà ko đâu mẹ, Người Ấy ko hẳn xấu với con như thế đâu. Thực ra Người Ấy cũng tốt và quan tâm đến con nhiều lắm, tại Người Ấy cứ giấu con vậy thôi. Mẹ biết ko, con nhớ có lần Người Ấy nói với con rằng... Mẹ tin ko Người Ấy đã nói với con rằng...Cho dù ngày mai có là ngày cuối cùng của Người Ấy thì Người Ấy - vẫn - yêu - con - đấy mẹ ạ! Uhm... Con cũng vậy thôi, nếu...nếu... chẳng may ngày mai là ngày cuối cùng của con trên cuộc đời này thì hôm nay con sẽ vẫn nói thật to với mẹ rằng...CON YÊU NGƯỜI ẤY, YÊU NHIỀU HƠN BAO GIỜ HẾT!
 
B

bebu2412_2008

Chắc chắn nghe tôi nói như thế xong mẹ tôi sẽ liền kháo vào đầu tôi và mắng: ''Bố mầy, ko đc nói dại. Thôi ngủ đi!''. Mẹ tôi chỉ mắng vậy thôi chứ tôi biết mẹ ko giận tôi đâu. Tôi biết mẹ tôi đang nghĩ gì... Tôi cũng rất muốn và chỉ muốn mẹ tôi sẽ nghĩ như thế thôi. Mẹ nghĩ rằng: Con gái của mẹ ĐÃ LỚN thật rồi. Nó đã biết yêu...
Và rôi...tôi cũng ngủ. Khoảnh khắc cuối cùng của mình tôi vẫn đc nằm trong vòng tay ấm áp của mẹ. Tôi cảm thấy hạnh phúc vì vẫn đc mẹ ôm tôi, yêu thương tôi và che chở cho tôi như ngày nào tôi còn thơ bé...
Giấc ngủ cuối cùng đến với tôi thật ấm áp, nhẹ nhàng...
 
B

bebu2412_2008

Tôi ko là gì cả. Tài ko, giỏi ko, khôn ko, ngoan ko... Tôi chỉ là một đứa trẻ nhỏ bé và cũng rất mỏng manh, so với đời tôi còn trẻ dại lắm... Bởi vậy trước khi phải rời xa cái thế giới muôn màu này tôi chẳng có bất cứ lời khuyên bảo nào dành cho ai cả. Tôi cũng ko có tâm nguyện hay việc làm gì cao xa to tát... Trước lúc rời xa tôi chỉ muốn đc gặp lại những người tôi thương yêu nhất, để tôi đc cảm nhận thật rõ tình cảm mà họ dành cho tôi, để tôi đc yêu thương, đc chia sẻ...Và quan trọng nhất là để tôi đc thấy lòng mình thật nhẹ nhàng, thanh thản. Thế thôi!
 
T

tranquang

Dù đục dù trong dòng sông vẫn chảy
Dù cao dù thấp cây lá vẫn xanh
Dù người phàm tục hay kẻ tu hành
Vẫn phải sống từ những điều rất nhỏ ta hay chê cuộc đời méo mó
Sao ta không tròn tự trong tâm
Đất ôm cho mọi hạt nảy mầm
Những chồi non vươn lên tìm anh sáng
Nếu tất cả đường đời đều trơn láng
Chắc gì ta đã nhận ra ta
Ai trong đời cũng có thể tiến xa
Nếu có khả năng tự mình đứng dậy
Hạnh phúc như bầu trời này vậy
Không chỉ để dành cho một riêng ai...


Bao lần tự hỏi mình: Đời ta được gì, mất gì?
Méo mó bao nhiêu, tròn trịa từng nào?
Chẳng biết!
A di đà phật...
 
G

giodihoang

Bỗng một ngày....

Bỗng một ngày...

Bỗng một ngày chợt nhận ra mình ko còn là mình nữa. Có lẽ mình đã thay đổi quá nhiều. Trước đây mình khắt khe với chính bản thân, dễ dãi với mọi người. Giờ mình quá dễ dãi với bản thân và khắt khe hơn với mọi người. Mình tự cho mình cái đặc quyền ăn ngủ thất thường. Không thích ăn thì nhịn, thích thì ănn thật nhiều. Đi ngủ rất muộn và nằm thao thức nghĩ linh tinh chả đâu ra đâu. Đến lớp ngồi một góc kêu buồn ngủ. Mình ko còn cái kiểu thấy số đt nào nt cũng trả lời lại, thấy nick nào add cũng đồng ý. Nói chuyện với bạn bè cũ hời hợt và dễ cáu kỉnh. Chỉ là vài câu xã giao hoặc có khi phớt lờ những tin nhắn của người quen. Mình thay đổi nhiều đến vậy sao?

Ai đọc truyện của mình cũng kêu là buồn. Ai cũng mong muốn có một happy ending. Uh thì sẽ có một happy ending trong mắt mọi người. Nhưng về cơ bản thì nó luôn là một kết thúc buồn. Mình không thể viết được những happy ending vì thực tế nó đâu có bao giờ xảy ra. Hạnh phúc của người này đôi khi lại là nỗi đau của người khác. Chỉ có một người luôn mỉm cười với những kết thúc của mình. Nhưng đó chỉ là trước đây. Bây giờ liệu người đó còn mỉm cười hay không. Một cái mỉm cười chứa đựng sự khích lệ, sự ủng hộ và tất cả tình cảm dành cho câu truyện. Lại một kết thúc nữa. Mình không biết là nên coi đây là một happy ending hay ko. Chắc là không đâu nhưng mình thấy nhẹ nhõm hơn với kết thúc này và đây cũng là kết thúc một câu truyện mà mình cảm thấy hài lòng nhất.

Quên người đi nhé, quên đi nhé

Tiếng gọi xa xăm từ đáy lòng...


Lại ko phải là một câu truyện
 
B

bebu2412_2008

Re: Bỗng một ngày....

giodihoang said:
Mình không biết là nên coi đây là một happy ending hay ko. Chắc là không đâu nhưng mình thấy nhẹ nhõm hơn với kết thúc này và đây cũng là kết thúc một câu truyện mà mình cảm thấy hài lòng nhất.

Quên người đi nhé, quên đi nhé

Tiếng gọi xa xăm từ đáy lòng...

Vì sao?
 
1

123konica

Re: Bỗng một ngày....

giodihoang said:
Bỗng một ngày...

Bỗng một ngày chợt nhận ra mình ko còn là mình nữa. Có lẽ mình đã thay đổi quá nhiều. Trước đây mình khắt khe với chính bản thân, dễ dãi với mọi người. Giờ mình quá dễ dãi với bản thân và khắt khe hơn với mọi người. Mình tự cho mình cái đặc quyền ăn ngủ thất thường. Không thích ăn thì nhịn, thích thì ănn thật nhiều. Đi ngủ rất muộn và nằm thao thức nghĩ linh tinh chả đâu ra đâu. Đến lớp ngồi một góc kêu buồn ngủ. Mình ko còn cái kiểu thấy số đt nào nt cũng trả lời lại, thấy nick nào add cũng đồng ý. Nói chuyện với bạn bè cũ hời hợt và dễ cáu kỉnh. Chỉ là vài câu xã giao hoặc có khi phớt lờ những tin nhắn của người quen. Mình thay đổi nhiều đến vậy sao?
Bỗng một lần, nhận ra hình như đó cũng là mình.
 
C

crazyfrog

Đừng khóc nữa em...

Một ngày qua đi dường như dài thêm
Hỡi người em gái của tôi
Sao em lại phải khổ đến vậy
Khi những giọt lệ rời trên bờ má ấy
EM có thấy đau không?
Nỗi đau đó sao em không chia sẻ?
Em có biết rằng
Tôi đã đau đã điên đã say trong gió ngàn nước biếc?
Em có hiểu hay chăng
Dù xuân qua hạ đến
Thu tới đông về
Dù thời gian trôi qua
Trong tôi vẫn luôn nhớ đến em
Em, một cô bé thơ ngây
Em, cô bé với đôi mắt tròn trong trẻo
Em, cô bé ngày ấy
Đã khóc mỗi khi nghĩ đến một phút giây
Giây phút bên cạnh người đó
Sao em cứ giấu đi những nỗi đau ….
__(¯°•._.•°* Le^ VINH__*°•._.•°¯)__
 
S

sakak

Thực ra thì trí khôn và trí ngu của con người ta luôn bằng nhau, bù trừ cho nhau... Ông Trời công bằng: Ban cho cái này thì lấy đi cái khác....
Ọa, Ọe... Tự nhiên cảm giác nhạt mồm và buồn nôn!
 
C

crazyfrog

buồn nôn thì nôn đê cóa ai cấm cản cái quyền làm người sơ đẳng đó đâu nhưng đừng có cho chó ăn chè giữa đường là được _ đỡ mất mỹ quan đô thị
 
T

tranquang

Thế mà mình cứ tưởng... Hóa ra sai lầm vẫn là anh!
"Tạp văn"... Lấy cái tiêu đề để mọi người có thể giãi bày tâm tư và tình cảm của mình bằng những bài viết ngắn, cô đọng, súc tích... theo đúng kiểu của tản văn, của thơ, của truyện...
Nhưng với cái đà bài viết với chất lượng kiểu này thì topic này đang biến thành một nồi lẩu thập cẩm của cảm xúc!
Cảm xúc thì có thật! Nhưng liệu cái sự gọi là "adua theo cảm xúc của người khác" có phải là một sự thật!?
Lạy Chúa tha thứ cho những linh hồn tội lỗi. Amen!
Hi vọng mỗi người đều có 1 ý thức về mình, có 1 trách nhiệm trước những câu mình nói và những bài mình viết!
Chào thân ái và quyết thắng!
 
Top Bottom