TẠP VĂN!

H

hoaithanh.tlq

qua blog của bạn đọc và mình cảm thấy thương thay cho hắn. Đau lòng vì bạn và nhớ bạn. 4 năm và 4 người. Đọc nghe cũng được về ý nghĩa còn về cách thức thì có vẻ là chán ^^ Mình trích ra đây để mọi người đọc và chia sẻ nha ^^
"Đã 4 năm, 4 năm rồi mình mới lại được nghe cái tên mà mình đã từng được nghe : " Vinh khỉ" . ôi sao khi nghe xong mình cảm thấy giống như quá khứ đang tràn về. Thật sự là vậy. Ngọc ơi mày có biết là sau khi nghe xong câu nói đó của mày tao đã nhớ đến cái ngày mà cả 4 đứa vẫn cùng nhau ngồi học văn, cùng nhau nghe thầy nói về cách phân tích 1 câu thơ không?? Tao vẫn nhớ, vẫn nhớ những ngày mà tình bạn được khởi đầu. Cái lúc mà ai cũng đang tấp nập để học thì 4 đứa mình lại ngồi chơi, lại cười đùa. Kỷ niệm ơi, quá khứ ơi ! Sao mày đi mà chỉ để lại nơi đây những gì đã qua những gì mà không thể lấy lại, không thể làm lại vậy?? Cứ nhắc lại nhớ đến lời của duongluu bên olympia rao bán cả những hoài ức của mình. Sao có thể bán được nhỉ? Sao có thể làm như vậy?? Buồn thật sự là từ duy nhất có thể diễn tả cảm giác của tao khi đang ngồi đây và nghĩ về quá khứ. Tại sao chứ? Tại sao tao lại cứ nhớ về cái thời xa xăm ấy?? Tao nhớ mãi, nhớ mãi 1 cô bé với mái tóc ngắn ngang vai vẫn hay ngồi viết văn trên cái bàn to ở căn gác hai nhà thầy. Nếu nói chỉ có 1 mình mày ngồi đó thì thật là không đúng. Vì đã nói là cần nói đủ nhóm 4 đứa học cùng nhau. Tao, mày, cái Thảo và cái Linh. Hì lúc đó tao là người học thầy lâu nhất rồi đến mày con thảo và con Linh.4 đứa học với nhau, cùng bị mắng và nghe mắng, cùng nghe giảng và bàn luận. Cùng nhau đọc và ngẫm về văn. Cái thời đó giờ xa rồi sao?? Đã xa thật rồi sao?? Sao tao có cảm giác nó mới xảy ra ngày hôm qua vậy??Mất liên lạc với cả bọn 4 năm và giờ lại lấy lại được liên lạc. Hay thật đúng là 4 đứa luôn tìm được đến nhau.Tao nhớ mãi cái biệt danh mày đặt cho tao mà sau này cả cái Thảo và cái Linh cũng hay gọi thế_Vinh khỉ. Hồi đó tao giống khỉ thế sao?? Trẻ con có đứa nào ngồi yên được không?? Mà tính tao từ bé đến giờ vẫn thế, như đứa trẻ thì làm sao ngồi yên được chớ hả mày??4 năm và 4 đứa. Con số 4 là con số mà người Á Đông ghét nhất sao lại gắn với 4 đứa mình nhỉ?? Kì lạ thật là kì lạ.Đây là số phận mà các cụ vẫn hay nói đến hoặc giả đây chỉ là sự trùng hợp của chúng ta mà thôi?? Dù thế nào nữa thì giờ có nói gì cũng không thay đổi được quyết định của bản thân mỗi đứa trong nhóm.Thằng Vinh khỉ này giờ chỉ có thể ngồi đây và chúc phúc cho mày và đứa con của mày mà thôi......"
(Vinh Le quang)
 
T

tranquang

Đàn bà ta chưa đủ tuổi để bàn!

Trích từ blog của một người bạn:
Sự vô tâm của 1 con đàn bà khiến 1 thằng đàn ông sa ngã. Liệu có phải thế? Tin đi, đó là một sự thật!
Đàn bà sinh ra chỉ để yêu, chứ đéo phải để hiểu! Nhưng có mấy thằng đàn ông lại không đặt câu hỏi về tất cả những con đàn bà đã gặp?
Với đàn bà chỉ nên ra lệnh không nên tranh cãi! Uh, nhưng có mấy thằng đàn ông làm được điều ấy khi yêu. Vì nếu thế sớm muộn đàn bà cũng bỏ mày mà đi?!
Đàn bà thích những lời nói ngọt! Thế các cụ mới nói: “Đàn bà yêu bằng tai”
Đàn bà luôn chờ đợi!
Đàn bà luôn bị động!
Đàn bà vẫn mãi chỉ là đàn bà!? Luôn tiếc nuối quá khứ hào sảng mà quên mẹ cái thì hiện tại! Và chìm đắm trong cái gọi là kỉ niệm. Luôn âm thầm chịu đựng những nỗi đau riêng mà không chia sẻ. Đàn bà không biết rằng thằng đàn ông nó hiểu, nhưng nó muốn nghe từ cái miệng xinh xinh ấy nói ra… để nó thấy được giá trị sẻ chia của nó!
Đàn bà luôn nghĩ mình có những nỗi đau, nhưng ít con đàn bà nào dám hành động để làm mất đi nỗi đau ấy. Mà lại trông chờ vào một điều viển vông, trông chờ vào một con người khác, không phải mình để thay đổi. Lấy đek đâu ra điều ấy! => Đàn bà lại bị đau, và nghĩ nỗi đau ấy không phải do mình. Cứt đéo chịu được!
Có đứa đàn bà dọa người yêu tự tử. Thằng đàn ông ấy sợ hãi van xin… Đến lần thứ 2 dọa, thằng đàn ông ấy kệ cha con đàn bà kia! => Đàn bà giả dối! Đàn bà xảo quyệt… nhất quả đất! Cứ nói, cứ nói khẽ thôi… là ta thấy em điêu rồi!
Đàn bà trách đàn ông vô tâm, nhưng có quan tâm đến nó chó đâu mà có quyền trách nó. Cho đi thế nào thì nhận về thế ấy! Đời lúc đéo nào chẳng công bằng!
Cái ngây thơ nhất của đàn bà là sự che giấu: Cứ nghĩ rằng, thằng đàn ông nó đéo biết được chuyện ta đã làm trong quá khứ: yêu thằng A, thằng B, nhưng lên giường với thằng C, “chẳng kể thì chắc chó gì nó đã biết”… Ờ hờ, thế mà thằng đàn ông nó biết hết, tất cả! Từng tí một, tí một, đàn ông bóc tách và phân tích… Cởi hết lớp áo là biết cái tấm thân ấy thôi. Chỉ có điều là nó đéo nói ra, nó cứ chờ và đợi để kiểm nghiệm xem, con đàn bà ấy thật với nó được bao nhiêu % ? => “Ngây thơ” là từ dành riêng cho đàn bà!
Rồi thì có những con đàn bà với ước muốn “ngộ nghĩnh” : Em muốn có cả anh và người ấy. Uh, đàn bà cũng là người và có 2 tay, cứ nắm mỗi tay 1 thằng đàn ông nếu có thể, nhưng phải kín, đừng để 1 trong 2 thằng biết! Ờ, thế đấy, đàn bà luôn muốn thêm vào chứ đéo bao giờ muốn bớt đi. Như 1 con điếm!
Rồi thì có những con đàn bà… nói không yêu nhưng lại suốt ngày quanh quẩn bên đàn ông… Nghĩ thầm: Không yêu thì phắn kon mẹ mày đi cho nhanh, để bố mày đỡ đau đầu. Hãm! Đúng! Đàn ông khó lòng bỏ qua nhưng hay quên và không muốn nhớ… Cơ mờ nó cứ hiện hữu quanh mình từng giờ thì quên thế đéo nào được. Đàn bà ạ! Van em cho anh chia tay để anh sống 1 cuộc sống mới. Van em cho anh được quên em!
Có những lúc đàn bà cũng tự ái, làm mình, làm mẩy để đẩy cao cái giá trị của mình. Giống như người ta đổ đất để tân cao cái nền nhà… Nhưng đàn bà – nó đéo biết được rằng khi sục nước vào thì cái nền sẽ thấp đi rất nhiều!
Cái giá trị đáng nói nhất của đàn bà là chung thủy! Nhưng điều ấy dễ có mấy tay làm được trong thời đại này?
Đàn ông si mê đàn bà chung thủy.
Đàn ông tôn thờ đàn bà chung thủy.
Đàn ông sợ đàn bà chung thủy.
Đàn ông điêu đứng trước đàn bà chung thủy.
Đàn ông thèm muốn đàn bà chung thủy.

Vì ước muốn sở hữu và chiếm đoạt món đồ đắt giá, cái thứ được đưa vào “sách Đỏ” ấy!

Khi tin đàn bà, là thằng đàn ông đã chấp nhận cả sự phản bội! Vì đàn bà điêu lắm; đàn bà gian lắm; đàn bà có mấy trăm mặt chứ chẳng phải 1 mặt.
Lúc thì đàn bà nhí nhảnh như con chó cảnh bên cạnh chủ!
Lúc thì đàn bà tỏ ra đăm chiêu suy nghĩ như ma-nơ-canh! Đàn ông đặt tên cho lúc ấy là VÔ HỒN!
Lúc thì đàn bà điệu chảy nước: nước cống, nước rãnh, nước dãi, nước mũi… và lúc ấy đàn bà bốc mùi. Đàn ông đối phó bằng cách là chun mũi, là ngoáy tai, là cười khẩy, là bốc hơi khỏi nơi có sự hiện hữu của đàn bà!
Lúc thì đàn bà tỏ ra cứng rắn… nhưng chạm nhẹ 1 cái là vỡ tan và òa khóc. Ôi, nước mắt cá sấu! Mà “sấu” thật!
Lúc thì đàn bà lên mặt nạt nộ! Một diễn viên có hạng của Nhà hát Chèo TW.
Lúc đàn bà chửi thì thôi rồi! “Em là ai mà vui quá đời này”
Và đôi lần ta cũng từng hỏi: “Em là ai ?”
Niềm tin lung lay mất rồi sao?
Và hãy nghe đàn bà nói: “Em sa ngã thật rồi anh ạ. Anh ấy đã thắng! Anh ấy đã đánh bại em rồi. Vì sao hả anh? Có phải vì em quá dễ dãi, quá nhạy cảm, quá đa tình hay vì với anh ấy em có được những điều mà ở bên anh A không có? Anh có thể cho rằng em đang biện bạch, đang viện cớ, đang tìm lý do cho mình cũng được, nhưng đáng tiếc đó lại là sự thật. Anh ấy không để em phải nhắn tin mà không được nhắn lại, anh ấy không để em đọc những tin nhắn kiểu như "uh", "thanks", "đang ở đâu đấy?", "đang làm gì vậy?", "cơm chưa?"...”
Đàn ông thik cho đàn bà những bài “test”! Vì đàn bà dễ lung lay!
Giá trị nhận được luôn lớn hơn hoặc bằng giá trị cho đi!
“Không cần biết em là ai, không cần biết em từ đâu…?”
 Chỉ cần biết em là ĐÀN BÀ. Thế thôi!
Uh, sự vô tâm của một con đàn bà có thể làm một thằng đàn ông sa ngã và ngược lại!
 
1

123konica

He he, theo phong trào, ta cũng trích blog ;)).
Nói đùa thôi, đây là một entry khá được, mà quan trọng là khó có thể nghĩ một cô gái 19-20 tuổi lại viết ra được những điều này.


Em tin là anh hiểu một điều, những mối quan hệ hồ hởi rồi sẽ chẳng đi đến đâu. Đàn bà thì nên chung thuỷ. Còn đàn ông thì... thỉnh thoảng nên... ngoại tình một tý, để thấy rằng người đàn bà của mình đang có ở nhà thật giá trị biết bao.

Em đã từng lắng nghe anh. Mọi chuyện sẽ rất bình lặng nếu anh và em vẫn tiếp tục lắng nghe nhau như thế. Nếu anh ko lựa chọn giữa 2 con đàn bà, con nào là thứ tốt hơn để từ bỏ một. Đối với em, anh chỉ là một người bạn, ai cho anh cái quyền đem so sánh em? Còn một khi đã so sánh, chắc là anh cũng mơ hồ có ý định muốn chọn em. Lẽ ra anh nên chọn cho chính xác, ko chọn em thì đâu nhất thiết phải trốn em? Vì em đâu có yêu anh nhiều điên đảo? Thì có lẽ, anh đã có rất rất nhiều. Tình yêu và tình bạn. Thay vì những mối quan hệ hợp - tan bất thường.

Anh có biết, phải mất bao nhiêu lần chuyển kiếp, con người ta mới có thể gặp được nhau? Như em và anh, gặp nhau và hiểu nhau, đâu phải dễ dàng?

Tại sao phải kết thúc vội vàng như thế?

Em ko yêu anh, điều đó đương nhiên đúng. Anh cũng hiểu, sao anh cứ sợ em yêu anh, để rồi trốn chạy khiến bản thân biến thành một thằng đàn ông vô cùng vô nghĩa?

Anh biết đấy, có thể anh đã nhìn thấy tiềm năng rằng em sẽ phải lòng anh. Nhưng khả năng đó xảy ra, anh biết ko, thực sự rất mong manh. Anh vội vàng phá vỡ vì anh sợ những đổ vợ tổn thương. Một thằng đàn ông có khuôn mặt đẹp thường ko biết sống khiêm nhường. Và, anh cũng vậy. Những giá trị của bản thân luôn lấn áp những thứ thân thương xung quanh mình.

Nếu chẳng may em có buồn rầu nhiều ngày ấy, thì cũng ko phải do em đã mất đi những thứ này: yêu đương nhăng nhít, mà ít ra cũng bởi rằng, em đã trôi đi những dòng tâm sự rất hợp với mình.

Sau này, em cũng nhắc với anh 1 điều, đàn bà là thứ để đàn ông hướng về chứ ko phải chiếm đoạt. Bởi khi đã đạt được rồi, thì sẽ chán rất nhanh. Đối với những người phụ nữ anh đã gặp, hãy luôn hướng về họ với 1 kỳ vọng khám phá lớn lao, ngay cả khi anh đã có đầy đủ thân xác họ.... Hãy xem tâm hồn họ như những khung cửa sổ đóng khép, và hãy nghĩ một phép tính giản đơn, thể xác là 1 phần nhỏ nhoi của cuộc sống phụ nữ, có nó có nghĩa là vẫn chưa và chẳng có được người đàn bà đó...

Em vẫn muốn được nhìn thấy anh cười. Nụ cười rất tươi nhưng vô hồn và méo xệch. Những lúc ấy em lại có thể chỉnh đốn lại cơ hàm của anh, để nói với anh hãy sống thật với mình.

Trong những cuộc hành trình mất mát, em ko yêu quá nhiều, nhưng em hay "ban phát" tình yêu. Điều đó làm em cho rằng em hạnh phúc. Em có thể dựa dẫm khi em thấy một bờ vai "đẹp", em có thể ôm khi em thấy muốn tấm lưng quyến rũ, em có đủ chất "trơ" để có những sự thích thú rất mơ hồ và phiêu lưu. Nhưng khi đã yêu thì em luôn toàn tâm toàn ý.

Đứng núi này trông núi nọ sẽ dễ dàng bị ngã xuống vực sâu. Em đâu có phải kẻ ngu ngốc để tự mình rơi xuống vực?

Còn anh thì.... cứ ngu ngốc làm sao? Cứ nghĩ rằng cái vẻ bảnh bao của mình đủ và thừa quyến rũ. Trò cưa cẩm là một mâm cỗ theo phong cách cổ xưa, nếu ăn nhiều quá, anh sẽ dễ dàng bội thực.

Em thích những điều nhẹ nhàng, ko phải gồng mình mà vẫn vững vàng hơn tất thảy. Và đối với những gì em nhìn thấy hôm nay, sau hơn một năm... em chắc rằng... anh vẫn đang... không hề hạnh phúc!

Xinh đẹp ư? Thời buổi này ko có thiếu, người ta có thể dễ dàng nhào nặn mọi thứ miễn là nó có hình thù, khuôn mặt và vóc dáng đôi khi cũng chỉ như là đất sét, muốn đẹp chỉ cần nặn thật khéo mà thôi. ANh ko nên tham gia quá nhiều cuộc chơi, với những cô nàng được nhào nên từ đất sét. Đã lớn và đã hết tuổi chơi, hãy cố gắng cho những gì nhỏ nhoi mà nghiêm túc, ko nhất thiết phải yêu một thiên thần, và cũng đừng ngu đần để vướng chân vào ác quỷ.... Nhưng hãy tìm lấy một trái tim yêu anh tử tế, để được thấy mình hạnh phúc khi được chăm sóc, quan tâm...

Con gái có nhiều loại, nhưng theo em thì, anh hợp với những đứa biết nhẫn nhịn và nhẫn nhục, biết ko gây lục đục nhưng rất giỏi vun vén gia đình. Ko cần quá xinh nhưng thông minh vừa đủ.

Tất nhiên ko phải em, đừng nhìn về phía này, kể cả khi hôm nay em nghĩ rằng mình đủ, nhưng quan trọng là đàn ông phải tìm thấy người phụ nữ "thuộc về" mình. Khi họ "thuộc về" anh, họ mới có thể "hy sinh" cho anh hơn nghĩ đến bản thân mình được.

Cố lên nhé!

Còn hôm nay, chuyện anh hỏi em, em xin trả lời như thế này:

- Em chỉ có thể từ bỏ mọi thứ cho gia đình mà thôi. Gia đình của em có 2 vế: Thứ nhất là bố mẹ và em trai. Thứ 2 là người yêu em.

Từ bỏ tất ở đây nghĩa là, em có thể "bỏ qua" em để sống vì họ. Em cổ hủ nên ko có gì có thể hơn chồng con em cả ( Tất nhiên là giờ em chưa có chồng con, nhưng em đang bồn chồn muốn có! )

Đó là điều hiển nhiên nhất phải có khi "tình yêu" bắt đầu. Em là như thế, có thể khiến ai đó buồn cười, nhưng em ko quan tâm, cái chính là làm cho người em yêu vui là được.

Còn về việc gặp gỡ, em rất vui nếu có thể gặp lại bạn cũ của mình!

...........................................

Nhiều năm trôi qua rồi. Nhưng bọn con trai này. Vẫn thế. Ko hề thay đổi. Cứ đùa nghịch tếu táo với những cục đất sét của mình... Chán thật.

Khi mất đi rồi, nhớ lại, muốn tìm về thì đã quá xa rồi.

Mình ko muốn lặp lại những điều xưa cũ.

Quan hệ cũ là cũ!

Ko muốn phải hồ hởi làm lại với cái cũ làm gì![/b]
:D
 
C

congchuabongbong862008

Lời nào cho ai kia... Lời nào cho riêng tôi...


Lời nào cho ai kia lời nào cho riêng tôi, lời nào cho đôi lứa ko thành đôi. Giọt buồn vương trên mi nhạt nhòa câu chia ly tình là chi, sao đời ai cũng buồn...
Lời nào tôi sẽ nói khi tôi ko còn muốn nói.
Điều gì anh muốn biết khi đã đánh mất niềm tin.
Đành lòng thôi đâu còn chi, nhìn nhau chi đau lòng nhau người yêu hỡi, mà níu kéo chi nữa...
Giờ đây tôi biết mình đã sai, mình đã sai khi yêu anh yêu quá nhiều. Từng tháng năm yêu thương anh cho rất nhiều, mà trái tim anh dường như coi ko có?
Giờ đây tôi biết mình đã sai, mình đã sai khi tin anh tin hết lòng. Tình đổi thay cho con tim đau ngỡ ngàng. Giọt đắng cay đành tự mình tôi khóc tôi...

http://hoathachthao.info/tacpham.php?htt=nghe&baiso=13577
 
N

nutac98

Sống trên đời cần có một tấm lòng....để làm gì ấy biết ko????
- Để gió cuốn đi......!!!


...Gửi cho gió ....tất cả nhớ thương....chờ đợi...

...Gửi cho gió cái cảm giác trống rỗng trong tớ.....

...Gửi cho gió đấy....tớ gửi....

...Gió mang đi nhé....Mang giùm tớ....

...Đến...

...1 nơi nào đấy..

....Để tớ ko phải thấy.... thương đau...Mệt mỏi thế này....

...Nơi đấy.....gió cũng đem muộn phiền của người khác...Tan đi....

....Gió đừng thổi lòng tớ...Lạnh thế....

...Gió nhẹ nhàng thôi....

...Gió nhé ...

..Cứ thế....Đến 1 nơi nào đó....!!!!!!!
 
T

tranquang



1. Người đàn bà thứ 1: Đến và đi, rồi để lại trong hắn:
“Từ thuở ấy
Em cầm chiếc lá
Đi đầu non, cuối bể
Gió quê vi vút gọi
Diêu Bông hời!”
Uh, hắn khờ khạo thật! Khi qua đi và nhìn lại, hắn thấy hiểu người ta hơn, nhưng lại chẳng hiểu gì mình! Gặp lại đàn bà số 1, hắn thấy ghê ghê, không giải thích được. Theo hắn thì có cái gọi là “niềm tin nội tâm” trong khoa học pháp lý rằng: Đàn bà số 1 đã đi qua giai đoạn cao trào của cuộc cách mạng tình yêu… nhưng không phải với hắn. Uh, lâu nay quên mất là số 1 nằm cạnh số 0.

2. Người thứ đàn bà thứ 2: Dạy cho hắn biết 1 thứ quan niệm, mà hồi ấy hắn không hiểu :”Khi có người yêu, thì đàn bà vẫn được phép có bồ”. Uh, hơn hắn 6 tuổi có khác, quan niệm cũng tiến bộ hẳn. Hôm gặp lại, hắn hỏi:”Có chồng rồi thì có được phép có bồ nữa không?”. Đàn bà số 2 trả lời hắn :”Không!”. Ố ồ… lạ vậy sao? Chẳng lẽ lấy chồng vào làm cho đàn bà ngoan đi rất nhiều chăng? Hắn bắt đầu không hiểu!

3. Người đàn bà thứ 3: “Người đàn bà giấu đêm vào trong tóc
Có điều chi em mải miết đi tìm
Chưa hết cuộc vui tôi đã hiểu
Em cũng là như mọi người thôi”.
Một thời hắn yêu đàn bà số 3 hơn tất thảy mọi thứ, và suy nghĩ “Sẽ chết nếu ngày mai phải sống nếu không có nàng”. Tình yêu của hắn trong trắng, trinh nguyên đến thế cơ mờ. Vậy ra là, không phải cho đi thế nào cũng nhận được thế ấy trong cùng 1 người.
Nhưng đổi lại đàn bà số 3 đã gián tiếp dạy hắn hiểu nhiều, rất nhiều về tính cách đàn bà, con người đàn bà… Nhiều thật! Hắn đã chửi, nhưng hắn cũng đã nói cám ơn đàn bà số 3 một cách chân thành như một con buôn rao giá sản phẩm!


4. Người đàn bà thứ 4: Đến với hắn khi hắn đang chờ người đàn bà số 3. Khắc khoải, cô đơn và trống rỗng. 1 tháng 2 ngày, vị chi là 32 ngày bên người đàn bà số 4, hắn thấy trống rỗng hơn, và hắn ghê tởm mình hơn, tự nhiên hắn đâm ra sợ đàn bà! Uh, vở tuồng của tình yêu nhanh chóng được hạ màn ngay sau khi hắn ý thức được 1 điều: “Tao muốn làm người lương thiện!”. Và hắn phải làm cho hắn lương thiện! Đàn bà số 4 nhanh chóng đi vào dĩ vãng nhạt nhòa. Nhiều lúc hắn đã cố tìm trong vùng kí ức của hắn nhưng sạch bong kin kít! Hắn hiểu mình hơn lúc nào hết!

5. Người đàn bà thứ 5:
“Ngày xưa em như chiếc bóng, chiếc bóng bên anh thầm lặng
Từ lâu em tan thành tia nắng
Gió thốc lên cao thành đám bụi mờ!”
Hắn cứ trách “Xin em hãy hờn dỗi như là mới quen!” Nhưng mà đek được. Hắn đâu có độc đoán, đâu có chuyên quyền… sao lại phải sợ thế nhỉ? Đến 1 ngày, sau một hồi “dào trước đón sau” đàn bà số 5 hỏi hắn :
- Người đàn ông có biết người đàn bà còn hay mất … khi … không anh nhỉ?”
Hắn nhìn thẳng vào đàn bà số 5 và hỏi thẳng:
- Em ngủ với thằng người yêu cũ của em rồi àh?
- … - Im lặng và run lên vì sợ hãi. Thực ra hắn chẳng biết cái quái gì cả, nhưng cái thái độ của nàng đã cho hắn sự thật! Nhưng hắn tôn trọng đàn bà số 5 – vì đã nói thật chuyện ấy với hắn.
- Xin lỗi em, anh không yêu được người như em! Hắn lạnh lùng nói, lạnh lùng hành động, và cũng lạnh lùng quên đàn bà số 5. Vì trong thâm tâm hắn, hắn không chấp nhận và chịu đựng được chuyện ấy, đối với người đàn bà được gọi là người yêu hắn! Và ngay cả sau này hắn cũng không giải thích được tại sao hắn có thể yêu đàn bà số 5. Uh, hắn muốn lấp chỗ trống để lại của đàn bà số 3. Ý nghĩ mới ngộ nghĩnh làm sao? Chia tay hắn được 5 tháng, đàn bà số 5 đi lấy chồng – 1 thằng lái máy xúc.

6. Người đàn bà thứ 6: Cách hắn xa lắm, chưa từng gặp mặt lần nào cả. Người đàn bà ấy yêu hắn thật! Yêu tha thiết. Yêu điên đảo. Yêu như thể ngoài hắn ra thì đàn bà số 6 không yêu ai được nữa. Hắn sợ ai đó quá tốt với mình? Uh, hắn tôn trọng, hắn nể… 1 tình yêu như thế, 1 con người như thế! Càng trọng, càng nể thì hắn lại càng ghét hắn… Vì với hắn mọi thứ chỉ là trêu đùa! Uh, tình yêu là một trò chơi trời cho, nhưng không có kẻ thắng, người thua, chỉ có nhà vô địch! Còn hắn, hắn không muốn làm nhà vô địch, trong thâm tâm, hắn không muốn hắn là người có tội, hắn không xứng đáng với đàn bà số 6. Không! Nói chính xác là hắn không xứng đáng với tình yêu của đàn bà số 6! Nước mắt của đàn bà số 6 rơi thật nhiều, hắn cũng buồn thật nhiều! Hắn đã từng buồn, nhưng chưa khi nào hắn buồn và thương 1 người đàn bà như thế! Và hắn biết nên để đàn bà số 6 ra đi khi hắn không thể làm gì cho nàng. Sự tồn tại của hắn chỉ làm nàng thêm đau đớn. Bi kịch của đàn bà số 6 bắt đầu bằng 1 cuộc gọi của hắn! Tình yêu trong xã hội thông tin có khác!

7. Người đàn bà thứ 7: Một người chung thủy với hắn, nguyện dâng hiến tất cả cho hắn, nguyện làm tất cả vì hắn… Đàn bà số 7 yêu hắn một tình yêu mà theo như đàn bà số 7 nói thì “Sau Chúa, em yêu anh hơn cả!” Đàn bà số 7 nguyện yêu hắn mà không cần đáp lại, chỉ biết yêu và đợi chờ; đàn bà số 7 bảo hắn: “Khi nào không còn ai yêu anh nữa thì em vẫn yêu anh!” Nhưng hắn không thể! Vì hắn không tin vào Chúa! Hắn biết Chúa là ai, nhưng hắn bảo hắn :”Đừng tin vào Chúa”! Hiềm 1 nỗi, đàn bà số 7 có niềm tin mù quáng vào Chúa, nên cũng có 1 niềm tin mù quáng vào tình yêu với hắn. Đàn bà đôi khi cũng hay lầm tưởng mà! Hắn nghĩ :”Chậc! Kệ!” Rồi đàn bà số 7 sẽ hiểu và nhận ra mọi chuyện!

8. Người đàn bà thứ 8: Đã có chồng! Đến với hắn để đến với những câu chuyện, những góc khuất trong con người của nàng. Nàng thông minh lắm, sắc sảo lắm! Uh, đàn bà dám ngoại tình đều là những người thông minh! Có 1 lần bị bắt vị, nàng bảo:
- Anh đã bắt vị em rồi đấy!
- Không, chỉ là võ đoán thôi. – Hắn đáp
- Anh biết không?
- Không, khi mà em chưa nói. – Hắn đáp nửa đùa nửa thật.
- Đàn ông bị bắt vị không sao, nhưng đàn bà bị bắt vị cứ như đang khỏa thân trước mặt đàn ông ấy. Khi nào em khỏa thân trước mặt anh cho anh xem nó giống và khác nhau thế nào?
- … - Hắn im lặng! Eo ôi, khiếp!
Hắn khinh bỉ nhưng lại không ghê tởm đàn bà số 8, chỉ đơn giản là hắn hiểu được nàng! Nhưng để đi xa hơn thì hắn biết, hắn không phải là thằng ngu và ham hố!
9. Ngươi đàn bà thứ 9: Đã có người yêu, nhưng điều khốn nạn là nàng lại gặp hắn! Và điều đó làm cho thằng người yêu nàng trở nên vô nghĩa! Và sự thật thì đàn bà số 9 với hắn chỉ như một kon đàn bà đôi lần làm cho hắn thấy hứng thú! Song, cũng chẳng đi đến đâu. Vì hắn bảo hắn, không thể làm cho mình tầm thường giống nàng! Và hắn thì cứ tưng tửng… Ấy đấy, cái giống tình yêu ấy mà, nó giống như con chó, chạy thì đuổi theo, mà mình đuổi theo nó thì nó chạy, nhưng dừng lại thì nó cũng dừng và sủa nhặng xị lên! Thật mệt… mệt thật!

….


Trong đời, có những người đàn bà đến và đi trong đời hắn, để lại trong hắn những cảm xúc và kí ức không giống nhau. Hắn chỉ biết bảo chính hắn “đàn ông mà!” Hắn thấy hạnh phúc không khi thế?
Hắn vui sướng không khi thế?
Hắn thấy hắn hơn người hơn không khi thế?
Hắn thấy hắn có gì không khi thế?

Không! Hắn thấy hắn rỗng tuếch hơn, trống rỗng hơn, giả dối hơn, gian xảo hơn… cũng từng trải hơn. Nhưng mà để làm gì! Và đôi lần hắn thấy mình tệ!
...
Giờ thì hắn đã có “vợ” rồi!
 
Last edited by a moderator:
T

thanhlan85

Mấy hôm nay cứ online hoài, chẳng biết tại sao? Có lẽ do rảnh rỗi quá! Mùa hè mà!không thể đi làm được. Nắng! gió! Mệt! đôi khi thấy mình già nua quá, y như một bà cụ. đôi khi thấy đời bạc bẽo quá! Tại sao? Chẳng tại sao cả.
Nắng? ghét nắng mùa hè gay gắt, vẫn biết nắng đem màu rực vàng cho cánh đồng lúa chín, nắng làm dậy mùi quê hương nhưng vẫn ghét nắng. đơn giản chỉ vì nắng làm đen vô cùng làn da Châu phi không thể đen thêm được nữa! chuối củ quá!
May thật may vì mùa hè còn có mưa. Ôi những cơn mưa mùa hạ thật tuyệt vời! Nhanh chóng, dữ dội, không dây dứt. Anh yêu hay bảo mình giống mùa hè. Nghĩ chút chút cũng thấy anh không sai! Mưa mùa hạ khác mưa thu nhiều lắm. mưa thu là cô thiếu nữ dịu dàng, hoài cổ, mộng xa xăm, thế nên buồn, buồn man mác, sầu chơi vơi…quá khứ mà, nhìn về quá khứ người ta hay tiếc nuối! có lẽ bởi vì hiện tại không như ý muốn. thế nhưng mấy ai nghĩ được rằng ngày hôm nay mai cũng sẽ trở thành quá khứ? mưa thu làm con người ta trở nên nội tâm hơn, bằng chứng là thơ về mùa thu- nhất là thơ tình- thì nhiều vô kể, bằng chứng là mùa thu mình cũng võ vẽ tập làm thơ dù rằng thơ luôn ở thể “ tự do”…
Mưa mùa hạ đến nhanh, dữ dội, ồn ào, mạnh mẽ…như cô gái thế kỉ 21 ( xưa hay nghe họ bảo thế kỉ 21 hiện đại lắm). Nhưng mưa mùa hạ giống mình hơn. Dù rằng mình sống nhiều bề nổi mà thiếu chiều sâu. Nhưng đã nổi hết lên rồi thì làm sao sâu được nữa? mưa mùa hạ vui lắm. không buồn chút nào. Bằng chứng là sau cơn mưa đất trời sạch tinh, bóng loáng như vừa được quang dầu một lớp, bằng chứng là bao nhiêu họ hàng nhà cây cối cứ tưng bừng rộn rã cả lên, bằng chứng là lũ trẻ con đầu ngõ chạy trong mưa tíu tít, tiếng cười của chúng trong trẻo hơn cả những giọt mưa( Có lẽ tại khí hậu càng ngày càng ô nhiễm hay tiếng trẻ con cười muôn đời vẫn trong trẻo như thê?), bằng chứng là…..quá nhiều lí do để liệt kê.
À, mùa hè thích lắm còn có cả cầu vồng nữa. Đến mấy năm nay ko được thấy cầu vồng. hôm trước xem Bao thanh thiên thấy có mối tình cảm động quá. Người ta yêu nhau không quản âm dương cách trở. Người con gái chết đi sáng hóa thành những đám mây trắng, chiều hóa thành cầu vồng, người con trai ở lại dương thế ngày ngày có thể nhìn thấy nhau. Mình khóc như mưa mùa hạ vì cảm động, vội vàng gửi tin nhắn cho anh “ sau này em chết cũng sẽ biến thành mây trắng để hằng ngày trông thấy anh”. Anh reply “ anh không cần sau khi em chết, anh chỉ muốn chúng mình yêu nhau trọn vẹn kiếp này”. Giờ nghĩ lại thấy mình viển vông và trẻ con quá! Nhưng khi yêu, có ai cấm viển vông và trẻ con bao giờ? Thế nên có lúc cứ thấy mình trẻ con mãi. Mâu thuẫn quá! Nhưng ở đời bao giờ chẳng có hàng ngàn mâu thuẫn. thế mới là cuộc sống chứ! Cuộc sống có đâu chỉ 7 màu?
23 tuổi mà cũng lên giọng bàn về cuộc sống, nực cười, mình nhớ bài hát “ con số Không” của ban nhạc Bức tường. những viên gạch khi tách nhau ra rồi cũng trở thành con số Không mà thôi!cuộc đời mình rồi có trở thành con số Không? Mình không thích Nam Cao nhưng không vì thế mà mình không công nhận rằng Nam Cao nói hoàn toàn đúng. 20, 30 có thể 40 hay một số lượng nhất định những năm nữa thì mình cũng chỉ là một cái Mả. Không hơn. Vậy thì việc gì phải khổ? Mình là đệ tử của Xuân Diệu mà! Sống cho hiện tại thôi! Anh yêu bảo mình hay cực đoan, bao nhiêu năm rồi em vẫn thế! Nếu em không là em thì đâu có thể giữ được một chàng trai tuyệt vời như anh bên cạnh?
Mấy hôm nay vẫn cứ online hoài nhưng có lẽ cơn mưa mùa hạ sắp tạnh rồi! không còn nhiều hứng thú, không còn nhiều đam mê ( dùng sai từ rồi : đam mê phải là một quá trình chứ nhỉ?), không còn như mong đợi, không không và không…Về nhà tránh nắng thôi!
 
T

thanhlan85

Chúa sinh ra đàn ông và đàn bà! Uh, kệ đời, mình không tin có Chúa. Chúa bảo đàn bà là nguyên nhân của mọi tội lỗi. Nhưng Chúa lại bảo đàn bà sinh ra từ chiêc xương sườn của đàn ông. Chúa vô lý bỏ mẹ. May mà có ông Đác Uyn nếu không loài người đều sai lầm hết! chả thế mà đàn bà ngày xưa luôn khổ và nhục! chả bao giờ đàn ông họ nghĩ mình chui ra từ đâu? có lẽ bởi ngày xưa chưa có xuân Quỳnh,đọc Xuân Quỳnh mà thấy thấm thía thật, nhưng đọc Nguyễn Huy Thiệp còn thấy thấm thía hơn! Trong tận đáy sâu tâm hồn, theo kiểu phân tích của Phờ-rớt, biết đâu đàn bà chẳng không thỏa mãn với việc cả đời chỉ biết đến một thằng đàn ông? Điều đó có gì sai? Thời mẫu hệ đàn bà đã làm thế rồi! Uh, nói tìm đàn bà chung thủy thật khó, nhưng tìm một thằng đàn ông chung thủy còn khó hơn ( ngoại trừ thằng đàn ông đó quá đần). Và cũng chẳng sai gì khi đàn bà ăn cơm mãi chán quá nên đánh liều ăn vụng vài miếng thịt, hoặc có chị em xài sang hơn đổi món liên tục. Vứt mẹ cái đạo đức và danh tiết sang một bên. Hão huyền quá!
Đàn ông hay cho rằng mình đã hiểu đàn bà, lột trần đàn bà ra là thấu hiểu hết rồi, nhưng đàn bà sâu sắc hơn nhiều. Đàn ông luôn bị sập bẫy với tư tưởng mình là kẻ đi săn mồi, mình đã bắt được con mồi, mình là người chiến thắng. Đúng là bụng dạ đàn bà không ai lường hết được. thế nên có mấy thằng đàn ông cuối cùng lại không bị trói bởi một con đàn bà? Chẳng ai tốn giấy mực đi tranh cãi về đàn ông và đàn bà. Ngu ngốc. Vô bổ. Vì đàn bà không thể sống thiếu đàn ông và đố một thằng đàn ông nào có thể sống thiếu đàn bà!
 
H

hunganhdo

hôm nay lòng tớ mang một nỗi buồn, cậu biết nó là gì không.Chúng ta đã học với nhau 10 năm, là bạn thân của nhau cũng từng nấy năm, sao cậu không hiểu cho tớ chứ.Bây giờ chúng ta đang cãi nhau vì một lí do hết sức đơn giản...vì tớ quen bạn khác giới ư.ôi, tớ không hiểu vì sao cậu lại khó chịu về chuyện đó. T này, cậu là một tg bạn mà tớ rất coi trọng, cậu đã động viên tớ khi tớ khóc, cậu đã cười cùng tớ khi tớ vui.Vậy thì sao cậu lại giận tớ vì chuyện nhỏ nhặt này chứ,chỉ còn 1 năm nữa thôi, tớ hi vọng cậu có thể chu tâm học mà thành đạt , và tớ cũng sẽ cố gắng hết sức.dù sao thì tr bao nhiêu bạn nam mà tớ quen, cậu là vị trí số 1 tr chúng nó.cậu hãy thành đạt đi cậu, điều đó tớ nói thật lòng dấy. đấy là diều bay giờ tớ vs cậu đều phải làm và c ta sẽ k cãi nhau nữa chứ , cậu mà còn thế thì một con bé cứng cỏi như tớ sẽ phải khóc, mà cậu k muốn điều đó xảy ra chứ cậu...........mong là cậu sẽ đsọc dc n dòng này,,,,,,,,,bạn của cậu....
 
H

hunganhdo

Nỗi buồn hôm tr chưa đi qua thì hôm nay, một nỗi buồn còn tồi tệ hơn đã ập tới.Trời sài gòn đang mưa, mưa vào lúc này ư, trời đất cũng hiểu lòng n thật, hôm qua một nỗi buồn đã ập tới trong tôi , đó gọi là một cú sốc thì đúng hơn.Đứng tr mưa , cố quên đi mọi thứ n vô ích, vẫn nghe thấy tiếng nấc lòng mình giữa phố xá đông người .Có bao nhiêu n trên thế giới này, sao điều tồi tệ này lại xảy ra với bạn của tôi, một tai nạn kinh hoàng,,,,,,,,,,,ngay lúc này đây, tôi lại nhớ lại đêm hôm qua khi chứng kiến cảnh dau quằn quại của bạn tôi, sao điều đó k xảy ra vs tôi mà lại xảy ra vào bạn, tôi có thể gánh chịu dc mọi nỗi đau, n hãy đừng cho tôi là n chứng kiến nỗi đau này, bây giờ thì bạn của tôi ơi, hãy cố lên , tôi sẽ luôn bên bạn, bây giờ đây và sẽ là forerver.............khi tôi lao giữa trời mưa, tr đôi mát bạn tôi biết mình có thể tìm thấy ánh sáng và áo trên con đường mình đi, khi tôi sợ mất đi mặt đất,cả thế giới chế nhạo, tất cả các bạn đã đến vs tôi.và khi tôi tuột xuống đồi , tất cả các bạn đã đẩy tôi lên đến đỉnh, các bạn đã cho tôi tất cả n gì các bạn có, cho tôi dc sự chở che tr cơn bão, vs cho tôi một nhóm bạn, cho tôi tình yêu đã giữ tôi an toàn và ấp áp.Và khi tôi cần n chia sẻ, các bạn đã đễn vs tôi, cho tôi một niềm tin để vượt qua đêm tối, cho cánh tay che chở đẻ qua dc cơn mưa, cho sự thật thà sẽ k bao giờ thay đổi, cho n người rắn rỏi, chyo một trái tim mà tôi có thể dựa vào, cho nhóm bạn mà tôi có thể dựa vào vs có thể chạy đến bất cứ lúc nào, cho tôi sức mạnh vs ý chí,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,,và bây giờ đây, khi tôi đang dần mất đi chiến thắng, tôi đã nghĩ ngay đến các bạn, hãy cho tôi một bầu trời xanh hi vọng,,,,,hãy cùng cầu nguyện để n bạn của chúng ta nhanh vượt qua nỗi đau này,,,,,,,,và khi cậu ấy vượt qua thì tôi mới có thể tự tin trở lại, lúc đó tôi mới có thể là một con bé mạnh mẽ vs bướng bỉnh như xưa............còn vào lúc này đây, n cái đó chỉ là nguỵ biện , chỉ là cái vỏ bọc do tôi tự tạo ra để khi bên cạnh cậu ấy, tôi sẽ không nức nở khóc cho cậu ấy đỡ buồn, vì bây giờ cậu ấy cần có tôi vs các bạn,,,,,,,,,,,,,,,,hãy tiếp cho tôi ý chí vs sức mạnh đi các bạn, hãy cho tôi ty vì chính ty đó đã cho tôi sm vs sự sống, khiến cho tôi sẽ hát lên nhứng giai điệu du dương...................và bây giờ tất cả c ta sẽ cùng cầu nguyện
H ơi, cố lên đi cậu, rồi giông tố sẽ đi qua, vs tất cả sẽ trở về tr thái bt vốn có của nó, chúng tớ sẽ mãi bên cậu, hãy lấy ý chí để chiến tg bệnh tất, nhé cậu,,,,,,rồi cậu sẽ thấy tg này thật tươi đẹp
 
T

tranquang

Ta yêu nhau vào tháng 9



Tháng 9 - có ngày khai trường đấy em ạ! Áo lụa gió thu bay… Em ngập ngừng, e ấp trong lần đầu gặp anh như thế!
Tháng 9 đã thu chưa em nhỉ? Rồi! Thu bắt đầu từ tháng 8 cơ mà. Thu ngọt hiền, nhẹ nhàng như khi em đến bên anh và cùng anh đi chung một đường từ ngày ấy!
Tháng 9 đã qua mùa hạ, vậy mà vẫn còn những cơn mưa bất chợt. Và lần đầu tiên mình gặp nhau có mưa.. Ông Giời khéo vẽ chuyện nhân duyên. Lại nhớ câu hát “Trời làm mưa tuôn, xui khiến cho anh gặp em”…
Tháng 9 không đỏng đảnh, kiêu kỳ như tiểu thư điệu đà. Tháng 9 giống em: Mạnh mẽ như nắng cuối hạ ban trưa, nhưng cũng buồn, cũng khóc ngay được khi anh vô tâm!
Tháng 9 có ngày Sinh nhật của nước mình! Và ngay ngày hôm sau là ngày Sinh nhật của tình yêu mình. (Hôm đó là đọc bản tuyên ngôn khai sinh tình yêu mình, chứ còn trước đó anh đã “đặt chỗ” bằng 1 tin nhắn rồi! ;)) => Làm em một đêm không ngủ vì không dám hiểu!)
Tháng 9 có phong thư thơm mùi đặc trưng của em mà chỉ có anh định nghĩa được.

Tháng 9 năm trước… Mình hạnh phúc với những điều ngọt ngào. Tháng mới yêu!
Tháng 9 năm nay… Bắt đầu được có 5 ngày thôi, mà thấy mình lạc nhịp!
Tháng 9 năm nay… Thấy mình không biết có chuyện gì đang xảy ra! Thấy sao xa lạ?

Tháng 9 năm nay… Như đàn trùng dây!
Tháng 9 năm nay… Tháng đổi thay. Tháng bước ngoặt.
Tháng 9 năm nay… Tháng của em, của anh. Tháng của mình. Cùng nắm chặt tay để không lạc nhịp; để không lãng phí tháng 9 nghe em? Tiếc lắm!

Tháng 9 sang năm… Ta ngồi trong quán café xưa cũ nhớ tháng 9 năm nay và nói chuyện về tháng 9 đầu tiên!

Tháng 9 về rồi… Tháng 9 có em!
Trong anh vẫn còn nguyên một khoảng trời tháng 9!

Một khoảng trời em!
 
P

_phonglinh_

Tháng 9 mùa thu - nhưng ở miền Trung nắng nóng của em thì chẳng có mùa thu "xanh ngắt mấy tầng cao " như trg thơ .
Em lắm mơ mộng và cũng tự muốn tưởng tượng 1 mùa thu cho riêng mình, mùa thu mà nắng hạ nhạt bớt , mùa thu mà những cơn mưa nhẹ nhàng tưới mát tâm hồn em và những vui buồn vu vơ tuổi mới lớn đến trường ...

Một buổi sáng em đạp xe 1 mình giữa tháng 9 và nghĩ về mùa thu của riêng mình vậy chăng . Ko mùa thu Hà Nội hay mùa thu ở bất cứ đâu , mùa thu đến trg em .... ^^
 
H

happinessforyou

trời ơi , bây giờ mới mò thấy cái clb thơ văn . Hay quá . Chán , thế mà bây giờ mnihf mới bít :|
Hà hà , em tham gia với nhá ;))
 
T

tranquang

Một entry!

Khoảng cách?
Bất lực?
Tuyệt vọng?
Bế tắc?
Tất cả phải chăng chỉ là ngụy biện?
Ta cũng không biết nữa... Chỉ có điều, vẫn cứ tồn tại một cảm giác khó hiểu đến nghi ngờ về ta!
Ta thấy mặc cảm tội lỗi mỗi lần em khóc!
Ta thấy mình bất lực mỗi khi em khóc!
Ta thấy mình kém cỏi mỗi khi em khóc!
...
Ta đang thấy mình tuyệt vọng trong mỗi việc ta làm!
Ta đang thấy mình bế tắc trong chính chuyện của ta!
Ta đang thấy giữa Em và Ta lớn dần một khoảng cách!
...
Ngụy biện không ta? Có!
Thực lòng ở đâu!? Ở mỗi việc Ta làm!
...
Ta sợ Ta phải đứng trước những sự lựa chọn nước đôi. Nhưng nếu cần thì vẫn phải quyết định cho dù nó sai. Uh, quyết định sẽ khiến Ta không còn phải sợ!
...
Mùa đông năm trước,
Mùa đông năm nay,
Thời gian nhanh quá! Có phải Ta đây không nhỉ? Muốn nghĩ đơn giản đi nhiều lắm; mà chẳng được!
...
Trăn trối gì đi Ta! Có gì đâu, chỉ đơn giản là Tự Do luôn có những điều mới mẻ!
Rằng thì là, cô độc không phải lúc nào cũng là cô đơn và buồn tẻ!
Rằng thì là, chết không có gì là mới và sống thì cũng chẳng có gì mới hơn!
Rằng thì là, cái gì chết mà chẳng buồn! Nhưng sống mà cứ vật vờ, đơn điệu và mang tính lặp lại thì có gì thú vị?
...
Haizz!
Thôi thì, chết để rồi lại sống!
 
H

happinessforyou

ước gì , bầu trời kia ôm em vào lòng , cho em bay lượn với gió ... em sẽ không khóc ...
ứơc gì , biển kia cuốn em đi , cho em trôi cùng sóng ....em sẽ không khóc ...
ước gì , mặt trời chạm vào em , cho em cháy cùng nắng ...em sẽ không khóc ...
ứơc gì , mây vỡ òa , để em khóc cùng mưa ...
Em muốn mình , đừng đứng trên mặt đất , thoát khỏi cuộc sống này ... Nhưng không được ...
Đôi khi , em mệt mỏi quá ... Cho em gục ngã nhé ... Rồi ai đó , hãy đưa tay ra , đỡ em dậy , được không ...
Em sợ mình không tự đứng lên được , nhưng chẳng có ai , dìu em , bước tiếp ...
Em sẽ mạnh mẽ , ...
Sẽ không ứơc nữa ...
Điều ước gì , mà ngốc quá đi thôi ...
Gạt nước mắt , và em bước tiếp ....



Trình độ chém của mình lại lên rồi ;))
 
Last edited by a moderator:
H

happinessforyou

mọi người đâu rồi , không ai vào đây ủng hộ à :-*:-*:-*
topic này hay thế mà không tham gia , mọi người ... haizz .... chán nhờ :)|:)|
 
H

happinessforyou

Huy à , sao tôi buồn quá ...
Những tình cảm trong con người thì luôn phức tạp phải không ông ?
Và tình cảm của một đứa con gái , đương nhiên , phức tạp ...
Và một đứa con gái như tôi , tình cảm đương nhiên là khác ...
Ông từng nói , tôi khác mọi người , khác những người quanh ông , khác những người trên thế giới này ...
Ông từng nói , dù có chuyện gì xảy ra , ông sẽ vẫn cố gắng hết sức , để đi cùng tôi , đến khi có thể , đương nhiên , chỉ đi đến thế thôi , không phải hết con đường ...
Vì một người khác sẽ nắm tay tôi , và đi cùng tôi đến hết cuộc đời ...
Vì ông chỉ là một thằng bạn thân ...
Thật kì lạ , cho đến bây giờ , nhiều khi , tôi vẫn tự nhiên thấy lòng hoang mang ...
Nhiều khi , tôi vẫn tự nhiên cười ...
Nhiều khi tôi vẫn tự nhiên lo lắng ...
Nhiều khi tôi vẫn tự nhiên ghen và giận dữ ...
Nhiều khi ... tôi vẫn tự nhiên khóc ...
Vì cái gì thế ? Ông chỉ là một thằng bạn thân :)
Điều gì đã đưa ông lạc vào thế giới của tôi ? Thế giới mà ít người ở lại lâu , vì tâm hồn tôi rộng lớn quá thì phải :)
Điều gì khiến những ngày bão , hai đứa lại đi lội mưa ?
Điều gì khiến những ngày gió , có hai đứa nhỏ , đạp xe lạch cạch trên hồ , và đỗ lại ở quán kem :)
Điều gì khiến ông làm cho tôi thật nhiều điều hạnh phúc?
Và điều gì khiến tôi giống như con ngốc , chỉ biết đón nhận một cách vô tư đến thế ?
Tôi được quyền ghen không ? Tôi cứ thấy rất ấm ức , khi một con bé , mắt xanh mỏ đỏ , cứ xí xớn ra gần ông , khi tôi gọi địên cho ông , một đứa con gái giọng ẽo ợt bắt máy . Tôi không biết ông ạ . Tôi hiểu giới hạn của một người bạn thân . Giống như , tôi có rất nhiều bạn khác giới , nhưng chưa một lần thấy ông ghen , chưa một lần . Điều ấy khiến tôi thấy an tâm và thật thoải mái .
Tôi hiểu bản thân mình ..
Và tôi biết mình không hề thích ông . Giữa tôi với ông là một tình bạn trong sáng lạ :)
Nhưng ông à . Tôi có ích kỉ quá không ? Tôi không muốn san sẻ ông với người khác . Không muốn ông quan tâm và chăm sóc người khác như đã làm với tôi . Không thích ông để ai nhõng nhẽo , dựa dẫm . Bởi đó là đặc quyền của tôi :)
Tôi đang tập làm quen với ông , một Huy rất khác . Con người ông chưa thay đổi , nhưng đang mở rộng lòng , để đón những thay đổi . Hằng ngày cùng ông đi học , tôi cảm nhận được , rất rõ ràng , những suy nghĩ của ông , đơn giản , vì ông đang trưởng thành , còn tôi thì chưa muốn :)
Thế nên , tôi đang tập để làm quen dần với những thay đổi của ông :)
Trong đó có việc , san sẻ ông với những người khác . Tôi không thể bắt ông , cả cuộc đời chỉ làm bạn thân của tôi , phải không :)
Tôi từng nghĩ , nếu tôi thích ông , chắc chắn tôi sẽ là người hạnh phúc nhất . Bởi không ai đồng điệu với tâm hồn tôi như thế . Không ai chấp nhận mọi thứ thuộc về con người tôi theo một cách đơn giản như thế :) . Không ai yêu thương tôi ( trừ gia đình ) nhiều như thế . Kể cả những thằng con trai thích tôi . Thích tôi nhiều ông nhỉ . Khóc vì tôi nhiều ông nhỉ . Vì tôi đủ tỉnh táo để giữ cho con tim mình đừng rung rinh linh tinh . Thế nên có thể coi tôi là một đứa tàn nhẫn cũng được . Tôi hiểu tôi , tôi chưa đủ vững vàng , tự tin , chững chạc để đón nhận bất kì thứ tình cảm nào khác , ngoài tình bạn :)
Vì thế nên , với ông tôi là nhất , thì với tôi cũng vậy thôi :)
Tôi tin tưởng ông , ở một mức đặc biệt . Tin tưởng tuyệt đối :)
Thế nên , hứa với tôi , dù ông có thay đổi nhiều như thế nào , dù ông dành tình cảm cho bất kì ai , dù ông yêu thương ai đó nhiều hơn tôi một chút , dù quỹ thời gian ông đang san sẻ để quan tâm đến người khác , dù điều gì xảy ra ... bất cứ điều gì ...
Chỉ cần ông hứa với tôi , tình cảm ông dành cho tôi , sẽ không bao giờ thay đổi , được không :) Tôi chỉ cần một lời hứa , để niềm tin của tôi không lung lay trước bất cứ điều gì , tôi chỉ cần có thế thôi . Đừng làm xáo trộng cuộc sống của chúng mình , ông nhé :)
 
P

phamthitra

Lúc anh đi em đã dặn anh rằng
Tìm cho mình nột người con gái đẹp
Cả tâm hồn và thể chất nha anh
Đừng như chúng ta tình mỏng manh
Nay xa cách mỗi người một nẻo
có một điều anh không bao giờ hiểu
Em làm điều đó chỉ vì anh
Em xa anh khi tình vẫn còn xanh
Để anh tìm một tâm hồn khác
Trái tim người quá nhỏ để chứa em
Hãy hạnh phúc bên người tinh mới
Mặc kệ em dù có khóc vì thương
Hãy từ từ lặng ngửi mùi hương
Hương hồng đỏ lan tràn nơi kí ức
Khiến trái tim hai đứa mình thao thức
Em bây giờ không bao giờ tiếp sức
Để anh có thể bước tiếp nua đâu
Người con gai khác sẽ thức suốt đêm thâu
Để sưởi ấm trái tim anh vun vỡ
 
H

happinessforyou

hề hề , mời mọi người vào chơi box tạp văn ;)) Từ h tớ sẽ tự cho mình nhiệm vụ giữ cho box này nóng ;;)
Mọi người không viết thì tớ sẽ buộc mọi người đọc vậy ;) Thế nhé , thi xong mọi người nhớ quay lại box này tạp đủ thứ nha :D
Cảm ơn bạn trà đã tiếp bước tớ vào đây >:D<
 
H

happinessforyou

hôm nay hà nội trở lạnh , cái lạnh đầu đông ... hiu hiu ...
Mùa đông cứ báo sẽ đến rồi lại nhường nắng , đến sau , nhưng hình như , bây giờ thì mùa đông về thật :)
Cảm giác khoan khoái như một đứa trẻ lâu lắm không được co ro trong áo ấm ...
Thích nhỉ ! :)
Không gì thích hơn trời mùa đông , hai bọn mình cùng đi ăn bún cá , ấm bụng , ấm lòng , phải không Huy ?
Hai đứa cứ vừa ăn , vừa cười sung sướng , cứ như hai bé học mẫu giáo , tôi thấy mình " trong " hơn , khi ở bên ông . Cho dù , với ai , tôi phải giấu giếm đi sự vô tư của mình , phải thể hiện mình là người lớn , thì khi ở bên cạnh ông , tôi vẫn được là chính tôi , được cười hở lợi mà không quan tâm ông thấy xấu hay đẹp :) Trong mắt ông , tôi không cần mình xinh đẹp !
Tôi thấy lòng lâng lâng lúc ngồi sau xe ông , gió hồ lạnh , nhưng ông che hết rồi :)
Tôi thích cảm giác mắng mỏ ông vì tội ăn mặc phong phanh , thích mắng ông vì không " thông minh " gì cả , để mình run lên như cầy sậy . Thích lắm í !
Tôi thích nhõng nhẽo nói là " tôi lạnh " rồi xuýt xoa cái má béo của mình , để ông bảo là " Bà mặc áo tôi đi này " . Ông biết không , tôi lạnh thật đấy , nhưng tôi biết lúc đó , ông lạnh hơn tôi rất nhiều , vậy mà nhường áo cho tôi . Tôi thấy mình ấm thật , ấm áp thật sự .
Tôi thích cảm giác khoan khoái , khi " dạy " ông phải tập tính galant , lau đũa cho con gái , bây giờ thì ông biết tự giác rồi đấy nhỉ ;))
Tôi thích cảm giác rủ rê ông vào hàng kem , rồi liếm láp 2 cái liền trong ngày buốt giá thế này , thích cách ông nhìn tôi rồi cười " bà ăn dây hết ra rồi kià " . Buồn cười ông nhỉ , tôi toàn thích cái gì đâu !
Tôi thích những lúc hai đứa bọn mình cùng tận hưởng những điều bình dị của cuộc sống . Những thú vui mà đơn giản là điều tất yếu !
ông và tôi quan niệm rằng , món ăn là một món quà , vì thế phải ăn cho sạch , cho hết , và ăn một cách ngon lành . Thế là hai đứa cứ tận hưởng món ăn đấy , thích thú như được cho kẹo !
Tôi rủ ông tham gia viết truyện , để làm từ thiện . Tôi biết ông rất ngiaj viết , ông bảo , ông chỉ làm từ thiện thôi , chứ không viết . Nhưng chỉ cần tôi xịu mặt một cái thì ông sẽ đồng í ngay thôi , không cần nghĩ ngợi nhiều .
Hôm nay ông làm tôi thấy mình thật hạnh phúc . Cảm ơn ông lắm nhé :)
 
Top Bottom