Ngày hôm nay là ngày trường tôi tổ chức lễ tôn vinh nhà giáo Việt Nam, 1 ngày thật vui đối với tôi và các bạn học sinh trong trường. Ngày lễ ko quá cầu kỳ và đã để lại trong tôi và nhiều học sinh cuối cấp như tôi những ấn tượng ko phai mờ về ngôi trường cấp 3 thân yêu của mình. Các bạn nữ hôm nay trong những tà áo dài thướt tha thật duyên dáng, các bạn nam thì sôi nổi chụp những bức ảnh kỷ niệm, cô giáo thì như trẻ hơn trong chiếc áo dài màu trắng cùng nụ cười tươi luôn nở trên môi (ngày thường cô luôn nghiêm nghị), tất cả, tất cả sẽ mãi như những ký ức đẹp khi về sau tôi ra trường. Và mỗi lần đạp xe qua đây, qua mái trường cấp 3 1 thời mình đã từng học này, nơi có những hàng cây xanh luôn rợp bóng mát, có bàn ghế và lớp học xưa cùng những hình dáng thân quen ấy, nó sẽ gợi cho tôi nhớ về những kỉ niệm cùng thầy cô và các bạn, suốt 3 năm tôi đã gắn bó. Trong ko khí thiêng liêng và trang trọng hôm nay, trong tôi bỗng trào lên những cảm xúc bồi hồi, như thể nó chưa bao giờ có trong suốt ba năm qua, phải chăng đó là những cảm xúc của 1 học sinh biết mình sắp phải chia tay nơi này? Có lẽ tôi sẽ rất nhớ. Dường như hôm nay, tôi thấy mọi người đều gần gũi hơn, kể cả những người bạn trước kia đã ko có mối quan hệ tốt với tôi, tôi cảm nhận chúng tôi đang trải lòng ra, để hiểu nhau hơn, và xóa nhòa đi mọi khoảng cách, những ranh giới trước kia, vì tất cả chúng tôi đều biết rằng, chỉ còn 7 tháng nữa, 7 tháng nữa thôi, mỗi người sẽ 1 phương trời, 1 con đường của riêng mình, và dường như ai cũng muốn để lại những dấu ấn, những kỉ niệm đẹp trong nhau trước khi ra trường.