Hết hạn rồi, thôi post sang đây vậy.
Đã bao giờ em hỏi vì sao?
Đừng tin tuyệt đối vào điều gì cả, em ạ. Đó là những gì mà những người đi tìm chân lý rút ra. Họ mải miết đi tìm, và thường bàng hoàng khi hiểu ra sự thật, một sự thật rõ ràng rằng chẳng có gì là chân lý cả.
Tôi sợ tôi sa vào duy lý, từ cái ngày mà tôi bắt đầu thích hỏi vì sao. Thích thôi đấy nhé, vì cái việc hỏi và chờ đợi người khác trả lời dường như là thói quen của tôi từ bé. Khi ấy, khi tôi bé ấy, tôi chỉ thắc mắc vì sao mẹ tôi lại bán đi con lợn mà tôi rất yêu, còn thắc mắc hơn nữa là con lợn ấy đẻ được con cơ mà, như thế, duy lý hay duy tình mà nói, thì đúng ra mẹ tôi cũng không nên bán lợn. Hồi ấy, khi tôi còn bé ấy, tôi chỉ thắc mắc vì sao tôi không thể nhịn nói trong 5 phút, và cứ mỗi lần tôi sa vào bẫy của các bà chị đáng kính, rằng “Đố Trang nhịn nói trong 5’ được đấy” – và “khoan, em nói nốt cái này”, thì những người lớn ấy, những người hay trêu tôi rằng hôm qua thấy bố tôi đèo cô nào xinh ơi là xinh ở đằng sau ấy, lại phá lên cười. Cũng vẫn cái hồi ấy, cái hồi mà tôi còn bé ấy, tôi thắc mắc vì sao các bà chị ấy nói bố tôi đi với cô nào í mà mẹ tôi chỉ cười, thậm chí còn hùa vào trêu tôi, vì cứ căn cứ vào cái vẻ mặt lúc ấy của tôi, thì tôi vừa kiên quyết khẳng định rằng bố tôi không bao giờ như thế, vừa lo sợ rằng biết đâu bố tôi làm thế thật. Chứ tại sao mẹ lại cười?
Lớn dần lên, và bây giờ vẫn đang lớn, chẳng bộn bề công việc, chẳng toan lo gì nhiều, nhưng tuổi thơ trong tôi đọng lại có chừng ấy. Bây giờ, ngay lúc này đây, khi nhớ lại những gì tôi thắc mắc từ cái hồi bé ấy, tôi tự cười tôi, vì câu trả lời đơn giản lắm. Mẹ tôi, và cả các bà chị đáng kính của tôi nữa, từ cái hồi tôi còn bé ấy, đã là người lớn rồi. Mẹ tôi và các chị tôi cười, là vì họ có một thứ mà bây giờ tôi săn tìm, tôi theo đuổi cũng không thể có: Niềm tin, là vì họ biết nói nhiều sẽ dễ ngộ nhận, còn tôi thì không.
Quay trở lại với những con người đi tìm chân lý. Họ không có niềm tin vào cuộc đời, họ bất mãn với thực tại, không phải là vì cái chân lý rằng chẳng có chân lý nào tồn tại mà họ tìm ra đâu, mà là vì xã hội, vì môi trường, vì bản lĩnh. Khi xã hội chứa đựng tôi đang chuyển mình, tôi cũng nằm trong số những người khao khát chân lý. Tôi cũng sa vào duy lý, tôi cũng chán ghét cuộc đời, tôi cũng quay ra chê trách mọi thứ. Là vì tôi cũng thiếu bản lĩnh. Tôi thường tự vấn, tôi thường tự dằn vặt, rồi tôi lại thường tự học cách đổ lỗi cho người khác, dằn vặt người khác. Nếu như tôi cứ suy nghĩ đơn giản như mẹ tôi và các bà chị tôi thì sao nhỉ? Thì tôi cũng sẽ có niềm tin, dù ngây ngô, dù bồng bột. Thì dù niềm tin vào những điều lớn lao của tôi có thể sai lầm, nhưng tôi lại có thể chắc chắn vào những gì chưa lớn lắm, quanh tôi, rất gần tôi.
Hỏi tại sao là bản năng. Lúc bé, tôi băn khoăn nhiều về cuộc sống. Lớn lên rồi, à không, lớn hơn rồi, cuộc sống mở rộng ra, tôi lại băn khoăn về chính mình. Tại sao mình tồn tại? Tại sao mình thiếu tự tin? Tại sao mình đầy mâu thuẫn? Vì sao tôi luộm thuộm trong cả tư duy? Cũng phải, khi mà các nhu cầu về tồn tại, về an toàn,về tự trọng dường như đã được đảm bảo, lý tưởng là cái người ta đưa ra. Có người bảo tôi sống đơn giản đi, đừng suy nghĩ nhiều, đừng dằn vặt nhiều, cuộc sống không đơn giản với những người không thích nghĩ nó đơn giản. Có thể cũng đúng. Nhưng tôi còn lớn tiếp cơ mà, tôi còn phải tìm hiểu xem đời đơn giản đến đâu cơ mà…
Nhờ e nhe nặng nhẹ
Làm sao nói nhẹ mà không nặng? :>