TẠP VĂN!

T

tranquang

Hôm qua, hôm nay và ngày mai... Tao vẫn sẽ nói câu "giá như" dù tao biết là không thể làm lại! Nhưng chỉ mình mày nghe, mình mày biết, mình mầy thấy thôi đấy nhé! Còn kệ chúng nó!
Thôi, mày đi bỏ mặc con đường để mình tao lại ngêu ngao hát "Người về cuối phố"... Sao tao thấy xa quá rồi mày nhỉ?
Thời gian sẽ là cái xe rác chở tất thảy mọi thứ: vài ba kỉ niệm, đầy rẫy nỗi đau, tí ti niềm hạnh phúc, những giọt nước mắt, vài tiếng thở dài, dăm bẩy cái chông chênh... đi qua tất cả. Và để rồi điểm kết thúc của tất cả giống nhau. NẤM MỒ!
Nơi ấy, mày biết không, nghĩa địa lạnh lẽo, khói hương trên những cái mả dài vừa mới đắp chẳng đủ ấm đất, hàng bạch đàn dật dờ ỉ ôi khóc hờ đưa tiễn những linh hồn.
Mày còn có linh hồn của ngày ban xưa ko?
 
T

trinhluan

Đã có những lúc tôi tưởng rằng cuộc sống nó luôn là một thứ mềm mại dịu dàng thướt tha và không bao giờ có những con sóng dữ bập bồng. Thế nhưng giờ tôi lại hiểu rằng cuộc sống nó không bao giờ luôn là như thế mà nó lại luôn gập ghềnh, nhấp nhô làm cho con người khồng thể chài léo định vị được trước những con sóng dữ đó. Cuộc đời nó không bao giờ bằng phẳng và không bao giờ cho ai một cái trọn vẹn và không bao giờ lấy hết của mình một thứ gì đó. Vốn dĩ cuộc sống nó luôn công bằng.
Bạn đã bao giờ thử hỏi mình rằng mình đã làm và phấn đấu được bao nhiêu chưa?
Bạn đã thử hỏi mình rằng cuộc sống vỗn dĩ nó như nào chưa?
Bạn đã bao giờ mất tự chủ khi đứng trên một con đường mà bạn cảm thấy chông gai chưa?

Và bạn cũng trả lời được rằng: Cuộc sống nó là một trang sách diệu kì mà bạn phải tìm hiểu và khám phá.
Cuộc sống ban tặng cho mỗi con người có niềm tin và niềm vui vào cuộc sống.
Cuộc sống sẽ cho bạn biết bạn phải làm gì và bạn phải biết chấp nhận.
Cuộc sống ... Hai từ cuộc sống ẩn chứa bao điều .
Bạn và tôi hãy thử khám phá cuộc sống này xem nó thật đẹp như nào nhé!
 
T

tranquang

"Rượu tiếng răng hay, hay chẳng mấy
Được dăm ba chén đã say nhòe"
Tớ cũng chẳng biết 2 cái câu kia có bị "tam sao, thất bản" không, dưng mờ thấy nó hay hay và đọc luôn theo ý mình!
Tớ thích rượu mà cũng ko thích rượu. Thích khi và chỉ khi (theo như thằng bạn nó nói "rượu chỉ để góp vui chứ không phải để giải sầu"). Ờ có lẽ thế thật! Thích rượu khi có bạn, khi có cái sự vui. Không thích, khi mượn rượu giải sầu... Vì 1lẽ, càng uống càng tỉnh, cái kiểu trong bài hát "Uyên ương hồ mộng điệp" có câu :
"Rút dao chém xuống nước, nước càng chảy mạnh,
Lưng chén tiêu sầu càng sầu thêm".
Thấy buồn ghê gớm!
Thôi thì cứ tự mình ru mình ngủ bằng dăm, ba chén rượu với vài hột lạc rang là sướng! Là cũng quên đi được vài cái chông chênh, lại thấy đời phơi phới niềm vui rồi!
Và lại tự mình cho mình cái quyền làm tác giả của "AQ chính truyện" tập 2: "Mình chẳng uống được rượu nhiều, thì cái đời thằng con mình sẽ uống được nhiều hơn bố nó"... Càng ngẫm càng thấy thú vị, nếu cứ mãi sống hồn nhiên như cây cỏ thế này thì cũng thích thật!
 
M

mrcrazy

Bài thánh ca buồn luôn cất lên trong bản thân mình. Năm nay như mọi năm vẫn cứ đúng giờ đó mình dậy và vẫn hát khúc hát đó. Năm nay khác với mọi năm, cảm ơn mọi người ở học mãi khi đã thức đến tận nửa đêm để gửi SMS cho mình.Và năm nay đặc biệt hơn nữa là mình đã đủ tuổi công dân. Đã bước vào tuổi 18, tuổi của ước mơ và hy vọng. Ước mơ cho 1 tương lai và hy vọng của mọi người đặt vào 1 công dân_1 người chủ của đất nước. Và mình còn cảm thấy đặc biệt hơn khi mình đang được tận hưởng nhìu điều vui từ bè bạn. Bài thánh ca buồn đã qua đi và giờ chỉ là bài thánh ca buồn của quá khứ để mở ra một chương tiếp theo của bản thánh ca. Một chương nhạc hào hùng với sự sáng tạo bất tận của tuổi trẻ.........
 
N

nctuan

to Ngốc của anh :

Em à !
Em có nhớ anh đã từng nói với em rằng anh sẽ biến Tạp văn trở thành eo-âu-vi-i Diary của chúng mình không ? Và hôm nay anh đã viết. Viết về đôi ta ... Những lời anh muốn nói anh đã nói cả rồi. Không ngại ngần mà anh luôn sẵn sàng bộc lộ cảm xúc của mình. Con người anh như thế nào em biết, nhưng em vẫn chưa hiểu. Anh đã từng nghĩ rằng em là người hiểu anh nhưng sự thực thì có lẽ không phải vậy. Nhưng anh không trách em, anh ko thể trách 1 cô bé đáng yêu như em được. Có lẽ thời gian vẫn là chưa đủ để 2 đứa hiểu nhau hơn em nhỉ. Anh sẽ chờ đợi và chấp nhận chờ đợi. Khi anh nói những lời này không phải anh đang hối hận em hiểu chứ, không phải là sự vội vàng của anh mà em đang nhầm tưởng. Đó chỉ là 1 phần tất yếu của Tình Yêu mà thôi em ạ ! Nếu thiếu đi những giận, hờn, buồn, tủi ... thì đó đâu phải là Tình Yêu phải không em ? Trước đến giờ chưa bao giờ anh phải suy nghĩ gì cả . Anh cũng là con người, có cảm xúc. Anh là đứa không che giấu được cảm xúc của bản thân, có chuyện gì cũng đều sẵn sàng nói ra với bất kì ai miễn là mình được thoải mái. Nhưng lần này thi khác kưng ah. Anh đã giữ cho mình điều này 1 mình. Anh giữ cho mình sự giận dỗi em để anh biết rằng anh đang Yêu ... để anh biết rằng có 1 cô bé đang làm trái tim anh thổn thức ... để anh biết rằng những việc trước đây lặt vặt anh chưa bao giờ để ý nhưng đã khác rất nhiều ... để anh biết rằng cuộc sống anh đã in đậm 1 cái tên ...
Anh không phải là đứa kém ăn nói, cũng chẳng phải đứa không biết văn hoa là gì. Thế nhưng khi nói về chuyện của 2 chúng mình thì anh luôn muốn đặt sự chân thành lên hàng đầu.
Anh sẽ dùng những từ ngữ thật nhất, thân thuộc nhất, đời thường nhất để nói về cảm xúc bản thân chứ không phải đôi câu bay bướm .
Mong rằng đêm nay , em sẽ không quên " nhiệm vụ " .
Để rồi sáng mai thức dậy, em sẽ thấy mình không còn cô đơn, lẻ loi vì đã có anh ở bên.
 
T

tranquang



Em àh!

Con đường dài... Uh dài nhưng không vắng đâu em! Vì em đã từng hứa cùng anh đi đến cuối con đường kia mà! Đúng không nào?
Gió rì rào...............Uh gió rì rào trong đêm đâu có lạnh, nó đang mừng em có những điều thay đổi đấy!
Buồn... đừng buồn những thứ cỏn con và tí ti như thế. Vì đã có anh đang đứng ngay em đây này!

Bầu trời đã trở thành xanh xám rồi sao? Đâu có đâu! Hôm nay nắng vàng tươi đẹp đẽ, em vẫn thích hoa của nắng lắm kia mà!
Mới đây thôi, vẫn còn là màu tươi tắn, màu của tự do, màu của sự yên bình với những áng mây mang màu của lửa....Thay đổi rồi?.....Nhanh thế...! Anh hiểu cảm giác của em vì anh cũng từng như thế! Đôi khi có những điều mà ta cần phải chấp nhận và sống chung với nó! Nhưng điều quan trọng là làm gì để thay đổi nó. Từ đó thay đổi cảm giác của bản thân mình! Dễ thôi ấy mà!

Gió vẫn cứ rì rào.....Đùa lá, đùa cỏ, đùa với cả tóc nữa......Sao lạnh thế? Sao vô tình thế?... Lạnh có lạnh nhưng trời đâu có vô tình! Vì em vô tình với chính em đấy, em yêu ạ!

Hai hàng cây đứng sừng sững.To. To thế mới che mát được cho em trong những ngày hè oi bức chứ?
Bên kia là ruộng.Xanh. Xanh thế mới có thể cho em hoa thơm trái ngọt kia mà.
Bầu trời ngút ngát.Cao. Trời cao để cho em ước mơ đấy!
Mặt trời đi đâu rồi - niềm vui cũng đi đâu rồi? Còn một người ngồi đây.Buồn. Đêm xuống! Mặt trời phải đi ngủ chứ, ngày mai sẽ lại gọi em dậy cùng những tia nắng rực rỡ. Buồn mà làm gì để có người buồn theo…

Gió vẫn cứ đùa giỡn với lá, với cỏ, với tóc....
Lòng vẫn cứ lạnh...
cứ trống trải...
cứ buồn....
Lạnh ư? Trống trải ư? Buồn ư? Anh thấy người anh yêu khác kia mà. Em đã từng nói với anh là “Quà tặng của cuộc sống là hiện tại”. Anh thì anh luôn tin em làm được nhiều hơn thế cho hiện tại và tương lai của anh và em!


Trời đất bao la quá _ ta thấy mình nhỏ bé. Anh nhớ có lần em nói “Khi đứng cạnh anh em luôn thấy mình nhỏ bé cần được che chở”. Vậy suy ra anh = trời. Ha ha ha…


Nhiều thất bại quá _ ta thấy mình kém cỏi. Em sẽ thất bại thật sự nếu cứ giữ mãi trong mình suy nghĩ này cho mọi chuyện và đến hết cuộc đời! Cái gì có thể làm lại được thì ko nên tiếc nuối và ân hận. Hãy tiếc cái không thể làm lại kia! Để khẳng định bản thân đâu chỉ có cái đó đâu em. Đừng khờ khạo như thế chứ?!


Dễ dàng gục ngã _ ta thấy mình nhu nhược. Không những nhu nhược 1 lần mà em sẽ tiếp tục nhu nhược trong các lần sau nếu không biết “ngã ở đâu, đứng dậy ở đó”. Hãy gạt nước mắt và đứng lên em. Chợt nhớ câu :”Đưa tay đây anh sẽ kéo em lên – Nhưng anh sẽ chẳng làm được gì – Khi mà chính em cũng không muốn đứng dậy”
..................
Ta có gì để tự hào không ta...? Có đấy! Em có thể tự hào về gia đình em! Em tự hào về những người bạn của em… em tự hào về chính em là người anh yêu.


Bao lần tự lừa dối mình mà cứ ngỡ mình đang tự động viên mình....
Bao lần rồi.......?
Đừng ngụy biện!
Đừng dối chính ta nữa đi!... Cần lắm những lúc AQ đấy người đẹp của tôi ạ!


Hai bàn tay này, trí óc này....ta có gì? Có gì hả ta? Đã bao giờ tự hỏi? Đến bao giờ tìm được câu trả lời? Ta có...hay chỉ là một màu trắng vô vọng....đáng trách..? Kể cả khi tưởng rằng đã mất hết thì em vẫn còn tất cả.

Còn đó gia đình em đang mong chờ em.

Còn đó bạn bè em vẫn tin tưởng em như ngày nào.

Còn đó anh vẫn và mãi yêu em cho dù có thế nào đi chăng nữa.

Ơ! Sao khóc? Khóc đấy àh? Thật lòng ko đấy ta?....... Hay cũng chỉ là giả tạo?... Khóc, ta có được gì không...?
Khóc xong, mọi việc có được giải quyết.....?
Khóc xong, có quên đi tất cả.....?
Khóc xong, ta là người khác....?

Hãy cứ khóc để nước mắt cuốn trôi đi bao “cục tức” nghẹn ngào trong vòm họng không thể nuốt trôi. Hãy cứ khóc để thấy lòng mình thật nhẹ nhàng, thanh thản. Cứ khóc nếu em muốn. Nhưng hãy hứa với anh: Khóc xong thì đứng lên mà đi tiếp cùng anh trên con đường dài! Và nhớ nhé: Hãy để dành nước mắt cho những hạnh phúc em nhé?



................
Không có đâu!Không bao giờ có!
Vậy nên đừng dễ rơi nước mắt thế chứ! Uh, Đúng rồi!
Phí! Chính xác!


Uhm, ta chẳng có gì....tài - không, đức - không, nhưng ta có sự trây lì trước những nỗi đau, trước những lần thất bại...Thế là ta có, ta thoát khỏi kiếp trắng tay...?! Với anh, thì em có tất cả, tài, đức… và hơn thế nữa em có 1 tấm lòng biết yêu thương, biết suy nghĩ, và biết sẻ chia. Có anh, có em, chúng ta không bao giờ trắng tay cả.


Tại sao vẫn có cảm giác hoài nghi chính mình......Sống thật đi dù một lần thôi.....Nhìn lại bản thân đi....Ta được gì? Mất gì?

Cần lắm những khoảng lặng như thế để nhìn lại chính mình em ạ. Những thứ đã mất là những thứ không nên tiếc vì đã mất rồi! Ngồi đấy mà kêu tiếc cũng đâu có tìm lại được. Chỉ khi nào ta biến suy nghĩ thành hành động thì mới tìm lại được. Cười lên đi nào vì em đang được rất nhiều đấy!


Tự nhiên lại nhớ đến câu nói ấy....:"I know who you are, but who I am.."....Cũng đúng lắm! Uh, đúng lắm! Nhưng sẽ đúng hơn khi em tìm được câu trả lời cho riêng em. Sẽ chẳng bao giờ đúng khi em không biết em là ai!


Nhiều khi, ta chẳng biết câu trả lời nhưng có một điều ta biết: ta sống cho hôm nay_cho giây phút này và cho cả ngày mai. Ngày hôm qua, giờ trước, phút trước, đã qua, đã chết, rồi đây không sớm thì muộn cũng trở về với cát bụi, ta sẽ lại vô tâm mà bước tiếp.....Thời gian với ta là một cơn gió diệu kì...

Hãy nghe anh nói này, khi em tưởng chừng như mất tất cả thì em vẫn còn anh!

Gió đang rì rào.....đùa lá....đùa cỏ....đùa tóc ai... Gió đang đùa tóc em.

Hôm nay nắng cười cùng em và ngày mai, ngay kia nữa… Cũng thế như nó vốn dĩ thế!


 
T

tranquang



Em có còn nhớ không? Anh đã từng nói với em: Khi yêu anh, tất cả những gì là của anh sẽ là của em. Và anh làm đúng như lời anh hứa!

Anh nói ra cùng em là để em biết, để em hiểu rằng với anh:

Em là phần không thể thiếu.

Em luôn luôn hiện hữu trong từng việc anh làm, trong từng điều anh nghĩ.

Anh muốn thấy ở em một chính kiến.

Anh muốn thấy ở em một người cũng dám nói, dám làm.

Anh muốn thấy ở em là một người biết suy xét thế nào là đúng, là sai.

Anh muốn thấy anh cũng được quan tâm, được hỏi han. Anh cần lắm ở em một câu hỏi:”Vì sao thế? Sao không thế này mà lại là thế kia!”

Và em cũng nên hiểu điều đơn giản thế này: Không phải vô lý như một điều tự nhiên mà anh lại nói những chuyện đó cùng em. Mà anh thì cũng chỉ là một con người, cũng có lúc sai lầm, cũng có những lúc ngu muội, cũng có những lúc điên rồ và dại dột…



Với em, những đòi hỏi ấy là không thể, là quá sức, là điều gì đó quá ư lớn lao?

Liệu đã có lúc nào em tự hỏi chính mình:”Tình yêu là đứa trẻ nếu được nuông chiều sẽ thành người hư?”

Anh không trách em tại sao không nói cho anh hiểu mà thích giữ những điều khó hiểu, khó nói về anh, về mọi chuyện cho riêng mình. Chỉ thấy buồn!

Buồn vì em không tin anh có thể hiểu được và chia sẻ được.

Người đàn ông nhiều khi giống con ngựa bất kham và người cầm cương là người đàn bà đấy em ạ!

Đi tiếp hay dừng lại?! Em đã, đang và mãi có được quyền đó. Tại sao lại không sử dụng?



Hãy là chính mình! Nếu không em chẳng là ai cả!

Kể cả là cái bóng? Cũng không thể đâu em!


 
P

pinkpearl

Hoài Niệm...

Phức tạp sao những cơn gió chiều hôm
Gió mang đi
Bao nhiêu là chiếc lá
Gió đem đến
Vô tình hạt bụi trần ai
Gió thồi qua tim
Đem hồn dìm đáy nước

Phức tạp sao những cánh tay thơm
Tay vứt bỏ
Những hạnh phúc nhỏ nhoi
Tay ôm ấp
Giấc mơ không có thật
Tay chạm bàn tay
Mang hồn về với đất

Nhưng...
Đơn giản lắm
Ta và em
Bước bên nhau
Tĩnh lặng...
 
T

trinhluan

Ấm áp không phải khi ngồi bên đống lửa, mà là bên cạnh người bạn thương yêu. Ấm áp không phải khi bạn mặc một lúc hai, ba áo, mà là khi bạn đứng trước gió lạnh, từ phía sau đến có ai đó khoác lên bạn một tấm áo. Ấm áp không phải khi bạn nói “ấm quá”, mà là khi có người thì thầm với bạn: “Có lạnh không?”. Ấm áp không phải khi bạn dùng hay tay xuýt xoa, mà là khi tay ai kia khẽ nắm lấy bàn tay bạn. Ấm áp không phải khi bạn đội chiếc mũ len, mà là khi đầu bạn dựa vào một bờ vai tin cậy.----> Noel sắp đến! Chúc bạn sẽ ấm áp bên cạnh những người thân
 
T

tranquang

Ta luôn nghĩ ta chỉ cần sự đơn giản trong tình yêu! Chỉ cần cái duy nhất là biết quan tâm, biết sẻ chia và có đức tin… Chỉ thế thôi lẽ nào là quá nhiều? Là không thế? Nhiều khi ta cứ nghĩ cái sự vô tâm nó còn ác hơn hành động giết người! Nhưng người vô tâm thường vô tội! Vì không biết là không có tội mà!

Lẽ nào cái tội là tội ở cái người hay nghĩ?

Cái tội của kẻ đa mang đèo bòng những suy tư?

Nói gần hơn, lẽ nào đó là cái tội của chính ta? Tự hỏi: Đã bao giờ ta vô tâm chưa nhỉ?

Có đấy! Đó là lần ta kêu bánh đắng nghét mà không nghĩ đấy là bánh mẹ làm. Chắc mẹ đau lòng lắm! Mẹ lặng thinh… chẳng nói gì. Mẹ buồn! Sau thấy mẹ cặm cụi trong bếp ăn những cái bánh đắng ngét ấy, giật mình biết ta đã sai.

Đó là lần, bố mua cho đôi dép, lên lớp bạn bè chê xấu, vứt luôn đi! Về nhà nói mất rồi! Ta chẳng biết rằng, để có được nó bố đã vất vả thế nào?

Đó là lần hứa với đứa em gái 4 tuổi sẽ mua quà cho bé trong ngày sinh nhật. Để rồi quên khuấy đi mất! Về nhận được 1 câu nó nói trong lúc nước mắt ngắn, nước mắt dài: Bé chẳng tin anh nữa. Người nhớn toàn nói dối. Lặng người! Miệng thấy chua lòm!

Đó là lần ra đón thằng em, đưa cho nó ít tiền, trời đang mưa. Bảo lên xe bus rồi về nhà ngay nhé? Thấy em mắt ngơ ngác, đứng chết chân 1 lúc rồi nói vâng! Có lẽ nó chưa bao giờ nghĩ anh mình lại như thế!



Ta thường tự cho mình cái quyền AQ với bản thân. "Chậc! Kệ! Chắc cũng chẳng sao đâu", vậy mà nhiều lúc sao lắm đấy! Cái vô tâm của người này làm người kia thấy buồn, thấy đau, thấy ấm ức, thấy tủi thân nhiều lắm... Lẽ nào ta cá nhân, ta vị kỷ, ta chỉ biết có mình!
Chị nói đúng! "Em nhiều khi cần cái hoàn hảo trong đơn giản và bình dị!". Sao mà thấy khó quá chị nhỉ? Nhiều lúc em thấy chính bản thân cứ sa đà vào cái chỗ nào ấy! Giống chị, ta có 2 cuộc sống, 1 thực và 1 của riêng ta, và chỉ có ta!
Đôi lúc vẫn thấy buồn chị ạ! Có lẽ nào cũng giống như chị nói: Già mất rồi! Vì già thường hay nghĩ! Mà cũng vì già nên khó tính?!
 
M

mrcrazy

Hôm nay được ngày phởn trí lên nghe lại những bài ca đi cùng năm tháng. Công nhận đó là những bài ca_ca khúc ko thể nào chết. Vì sao ư?? Đơn giản thôi. Những ca khúc đó đã nói lên khí thế hừng hực khí thế của cả 1 thời đại, 1 thế hệ quyết tâm ra đi vì Tổ quốc, vì tương lai, vì lớp trẻ. Đừng bao giờ hỏi Tổ quốc đã làm gì cho bạn mà hãy hỏi bạn đã làm gì cho Tổ quốc. Thật sự câu hát này đã khiến cho tôi đã suy nghĩ đến cả 1 thế hệ, thế hệ trẻ ngày nay. Bạn hãy thử hỏi nó về ông cha mình. Tôi dám cá rằng bạn sẽ nhận được 1 sự thất vọng tràn trề. Vì sao lại vậy?? Đối với chúng, lịch sử là 1 cái gì đó đã qua và không nên nhắc lại. Hay theo cách nghĩ của 1 số người:" Lịch sử sẽ nói lên nỗi đau của cả 1 thế hệ. Vì vậy không nên nhắc đến lịch sử" Đó là điều đúng. Nhưng theo cách nghĩ của tôi thì đó là sai. Bạn hãy nhớ rằng chính chúng ta đã và đang viết nên những trang sử để sau này con cháu chúng ta đọc laị nó khi mà cha ông chúng đã ngã xuống.

"Ra đi ra đi báo đến sông núi" 1 câu hát đã nói lên tất cả những gì mà tôi suy nghĩ. Sông núi đã nuôi sống con người và con người nên báo đến sông núi. Báo đền chứ không phải đòi hỏi nhiều hơn từ sông núi........
 
H

huongmotor

Lâu lắm rồi mình không vào học mãi...
Bận rộn, hôm nay ngồi đọc lại những dòng viết của mọi người..
Đúng là khi vui thì chỉ cần nhoẻn nụ cười.
Khi buồn thì nhiều điều để nghĩ lắm
Tuổi hoa- mộng mơ thì hãy vui nhiều hơn nhé.. chúc năm mới tiếng cười đến với mọi người.
Còn mình- văn vở của thủa trước đi đâu hết rùi
Thực tế hơn- nhưng cũng già hơn - có lẽ còn may là tâm hồn chưa cằn....
Một năm vui- bình yên cho mọi người
Chúc box văn đầy ắp niềm vui....
 
D

dreamok2000

Cảm xúc của cuộc sống thì nhiều quá. Tui đọc quá nhiều sách dạy làm người để rồi cảm xúc nhiều. Rối tung lên giờ hoá ra lại khó sống.
 
T

tranquang

Em ạ!

Anh không nghĩ, anh không quan tâm là anh mang đến cho em những gì, được bao nhiêu? Đơn giản đó là tình yêu! Và khi yêu, anh chưa bao giờ mong nhận lại bằng những gì mình cho đi.

Anh đã từng nói với em: “Anh ko khuyên em nghĩ ít đi mà hãy nghĩ đơn giản thôi…” Hãy nghĩ đơn giản rằng tình yêu nói riêng và mọi chuyện trong cuộc sống này nói chung đều tuân theo 1 chân lý bất biến:”KHI TA TIN THÌ MỌI ĐIỀU ĐỀU CÓ THỂ”. Vậy thôi!

Em hỏi anh: “Anh có sợ mất em không?” Anh trả lời em thẳng thắn như đã từng trả lời: “Anh không sợ mất em, chỉ sợ 1 điều là em không tin em, không tin anh, không tin tình yêu của mình là sự thật, sợ em đặt tình yêu này lên bàn cân…” Vì nếu em nghĩ như thế thì anh và em trắng tay. Điều ý nghĩa duy nhất, to lớn nhất, quan trọng nhất… đó là niềm tin mà ta tạo dựng trong nhau. Chỉ cần có niềm tin vào bản thân, niềm tin vào những gì mình đang có, niềm tin vào 1 ngày mai mình sẽ có… Và hơn thế, E&A dám phấn đấu để bảo vệ và xây dựng nó. Như thế chúng ta mới đi đến cùng được em ạ! Niềm tin là tư tưởng xuyên suốt trong cuộc hành trình của mình. Đồng ý không nào?

Dẫu biết rằng, tình nào rồi cũng phải chết… Tình mình đến 1 ngày nào đó rồi cũng chết… Nhưng đó là lúc 2 ta đã sang bên kia của bờ giác ngộ! (Khi ấy trên đầu mỗi đứa có cái vòng tròn tròn lơ lửng…) Ha ha ha

Còn 1 lí do để anh không sợ mất em. Đó là anh tin vào anh, tin vào những cố gắng của anh… Anh đã từng nói với em: Khi em muốn ra đi anh sẽ không níu kéo, không van xin, không năn nỉ, không mong em bố thí tình thương… dù anh vẫn còn rất yêu em. Anh là vậy! Vì sao em biết không? Vì đó là lúc anh không thể làm được gì hơn cho em nữa. Em ra đi là có nguyên nhân của em! Yêu em là mong cho em được an lành, thanh thản và hạnh phúc trong suốt cả cuộc đời em hiện hữu trên thế gian này!

Hạnh phúc sẽ chẳng đến với người đêm đêm cầu nguyện và nói câu “amen” 1000 lần; hạnh phúc chẳng đến với người nói suông; hạnh phúc cũng chẳng được xây trên những ảo mộng, mơ tưởng hão huyền đâu em? Nó chỉ đến bằng những việc ta làm hằng ngày và cố gắng hằng đêm!

Em hãy chỉ nghĩ đơn giản thế này: Em là lí do để anh phấn đấu và cố gắng nhiều hơn! Em là chỗ dựa tinh thần, là cái gì đó thật ý nghĩa nhưng khó gọi tên!

Anh cũng chẳng biết nếu sau này em không ở bên anh thì anh sẽ thế nào?

Uh, anh sẽ lại vùi đầu vào công việc; vẫn vui thú cùng bạn bè; vẫn sống 1 cuộc sống bình thường. Nhưng ý nghĩa cuộc đời là gì thì sẽ chẳng bao giờ tìm lại được; sẽ còn đó 1 vết thương lòng mỗi khi trái gió, trở trời lại đau; sẽ vẫn đi về hằng đêm giữa 2 chiều thương nhớ; sẽ vẫn nặng lòng cả 1 đời vì 1 người – là em! Khoảng trống em lấp sao cho đầy? Và điều quan trọng là lấp bằng cái gì, bằng kỷ niệm em và anh đã có ư?

“Vo tròn kỉ niệm ném vào góc nhớ

Đốt diêm tội tình thắp lửa tàn tro”

Vẫn biết trước ngày mai có sự đổi thay, nhưng đổi thay ấy là hoàn cảnh, là tuổi tác, là địa vị, là tiền bạc… còn tình yêu mà anh dành cho em sẽ chẳng khi nào thay đổi. Vì với anh tình yêu không phải là 1 trò nghịch dại, vì tình yêu không phải là một điều gì đó khi mất đi có thể tìm lại nguyên vẹn ở người sau. Và vì anh là chính anh chứ không phải là ai khác!=>YÊU LÀ CƯỚI!
 
T

tranquang



"Trẻ em nghèo như gió, chỉ biết thổi mà thôi...
Trẻ em nghèo như lá, chỉ biết mộng mơ trên đời"

Sẽ còn bao lâu? Những hình ảnh này vẫn hiện hữu trong Việt Nam_đất nước tự hào là "rừng vàng, biển bạc".
Đất nước tự hào là theo kịp sự phát triển của thế giới với việc gia nhập WTO.

Đất nước tự hào là quốc gia có nền giáo dục phát triển cao trong khu vực.

Đất nước vẫn tự hào có truyền thống "Con Rồng, cháu Tiên" với bốn ngàn năm dựng nước và giữa nước.

Đất nước vẫn tự hào đánh thắng được Pháp, được Mỹ, ko thất bại trong mọi cuộc chiến...

Lo và sợ!

Còn bao lâu nữa, hình ảnh này vẫn hiện hữu trong giấc mơ tôi. Để giật mình tỉnh giấc không còn đăm chiêu đốt thuốc. Đến bao giờ? Chẳng biết bao giờ nữa!

Một hơi thở dài ngã sóng soài ngoài đầu ngõ. Thương nhớ tuổi thơ ta biết dường nào!
 
M

mylovemai

anh viết hay đấy nhỉ??anh là dân khối C à??
à anh ơi có phải anh đang cần đề văn ko nhỉ?
em ở bắc ninh nhiều lắm...........
 
T

tranquang

mylovemai said:
anh viết hay đấy nhỉ??anh là dân khối C à??
à anh ơi có phải anh đang cần đề văn ko nhỉ?
em ở bắc ninh nhiều lắm...........

Ôi dào... Hay gì đâu em? Chỉ là Tạp văn thôi ấy mà. Viết ra vì không muốn để trong bụng thôi.
Uh, Anh đang cần gấp 1 số đề đó! Bên ngoài anh đã có 1 Topic về cái đó rồi. Em vào đó up để lên nhé?
Thank em trước!
 
T

trinhluan

Tôi học được rằng:
Có những điều dù ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lại làm ta đau lòng cả đời

Tôi học được rằng:
Mỗi khi xa rời người thân yêu, hãy luôn nói lời thương yêu nhất, bởi có thể đó là lần cuối ta gặp họ.

Tôi học được rằng:
Đã là bạn thân, dù không làm gì cả, ta vẫn có những phút giây tuyệt vời khi bên nhau.

Tôi học được rằng:
Tình bạn chân thành sẽ mãi lớn lên dù cho có cách xa ngàn dặm, và tình yêu đích thực cũng thế đấy.

Tôi học được rằng:
Chỉ vì ai đó không yêu ta theo cái cách mà ta mong muốn, điều đó không có nghĩa là họ không yêu ta hết lòng. Đối với một người bạn tốt, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu chẳng may họ làm tổn thương ta, và hãy biết tha thứ cho họ vì điều đó.

Tôi học được rằng:
Sẽ không đủ nếu ta chỉ biết tha thứ cho người khác. Đôi khi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình.

Tôi học được rằng:
Bất kể con tim ta có tan vỡ, cuộc sống cũng sẽ chẳng dừng lại, và vẫn vô tình như không biết đến tổn thương của ta.

Tôi học được rằng:
Cuộc đời ta có thể bị đổi thay tại một khoảnh khắc nào đó bởi một người thậm chí ta không quen biết.

Tôi học được rằng:
Ngay cả khi trắng tay, ta vẫn có thể thấy được mình thật giàu có để giúp đỡ mỗi khi bạn bè cần đến.

Tôi học được rằng:
Người mà ta rất quan tâm, thậm chí cả cuộc đời thì lại có thể rời xa ta rất sớm.
Người mà ta nghĩ sẽ vùi ta xuống đất đen khi hoạn nạn, nhưng chính họ lại là người nâng ta dậy khi ta vấp ngã.

Tôi học được rằng:
Khi không vui, ta được quyền giận dỗi, nhưng lại chẳng được phép tàn bạo và hung ác.

Tôi học được rằng:
Trên đời này, không phải ai cũng tốt và tử tế với ta, cho dù ta không động chạm đến họ. Cách tốt nhất là đừng nên để ý đến những kẻ muốn chứng kiến ta gục ngã . Hãy sống vì những người yêu quý ta.

Tôi học được rằng:
Để "thành nhân", thành người mà ta mong muốn, phải mất thời gian rất dài.

Tôi học được rằng:
Hãy chịu trách nhiệm về những gì ta làm dù điều đó có làm lòng ta nát tan.

Tôi học được rằng:
Nếu ta không làm chủ được hành vi của mình, nó sẽ điều khiển lại ta.

Tôi học được rằng:
Người trưởng thành có nhiều điều phải suy nghĩ với những kinh nghiệm đã qua, và có được những bài học rút ra từ đó, và không bao giờ quan tâm nhiều đến việc mình đã tổ chức bao nhiêu lần sinh nhật.

Tôi học được rằng:
Hoàn cảnh sống có ảnh hưởng đến việc hình thành nhân cách của chúng ta, nên hãy ý thức về điều đó.

Tôi cũng học được rằng:
Chiếc áo không bao giờ có thể làm nên thầy tu.
Ta không nên quá háo hức để khám phá bí mật vì nó có thể làm thay đổi cuộc đời ta mãi mãi. Dù hai người cùng nhìn vào một vật nhưng họ lại có thể thấy những điểm khác biệt rất lớn...
 
T

tranquang

Khi em không yêu anh, em sẽ không bao giờ phải bật khóc vì một câu nói vô tình của anh, vì những lúc cảm giác bị chính người yêu thương mình bỏ mặc, như một con bé ngốc bị vứt vào một xó xỉnh, chỉ dấm dứt khóc mà không thể làm gì. Phải không em?
Khi em không yêu anh, em sẽ không phải lựa chọn giữa việc sẽ đi với anh mà bỏ những cuộc vui với bạn bè hay ngược lại - bỏ mặc anh? Phải không em?
Khi em không yêu anh, cũng không có ai quá xét nét và để ý đến từng lời nói của em, em sẽ không phải nghe ai mắng em khi em nói những điều không nên, làm những việc không đúng. Phải không em?
Khi em không yêu anh, em có thể mặc sức tưởng tưởng ra những thứ lãng mạn mà không sợ bị ai chê cười là viển vông, là trẻ con. Sẽ không sợ bị ai đó chê là sến? Phải không em?
Khi em không yêu anh, em sẽ thấy đầu óc mình thanh thản đến lạ kỳ. Phải không em?
Khi em không yêu anh, em sẽ không bao giờ vướng bận vì suy nghĩ về trách nhiệm của mình. Em sẽ sống hồn nhiên với tuổi của em. Phải không em?
Khi em không yêu anh, chắc cũng chẳng bao giờ em phải đợi một người 2, 3 tiếng đồng hồ trong khi đó người ta lại đi chơi điện tử. Phải không em?
Khi em không yêu anh, em cũng đã không phải khổ sở vì cảm giác hờn ghen và giận dỗi nhiều đến thế. Phải không em?
Khi em không yêu anh, em sẽ không phải lo lắng nhắc nhở 1 người giữa đêm “ngủ đi anh, khuya rồi đấy!”. Phải không em?
Khi em không yêu anh, em sẽ không thấy xót xa khi anh cứ hút thuốc nhiều mà nhắc rồi nhưng không nghe. Phải không em?
Khi em không yêu anh, em sẽ không phải thay đổi nhiều vì 1 thằng như anh.
Em sẽ không phải khóc nhiều lần như thế.
Em sẽ không phải buồn nhiều như thế.
Em không phải giận hờn nghĩ suy nhiều như thế.
Em không phải lo lắng nhiều như thế.
Em không phải cố gắng nhiều như thế.
Em không phải khổ sở nhiều như thế…
...

Và khi em không yêu anh, em sẽ không hạnh phúc nhiều như thế! Phải không em?
 
Top Bottom