TẠP VĂN!

C

cukhoai_1991

Bạn mình bảo , tao không biết bọn mày đánh giá thế nào về người giỏi văn , theo tao người yêu và sử dụng tốt tiếng Vệt là người giỏi văn.
MÌnh lấy câu đó làm châm ngôn học tập , tiếng Việt , thứ tiếng " như mảnh lụa hứng lấy vong hồn " của chúng ta ,sao ta không yêu cho được. Tieng' Việt đầy tình cảm như con người Viet đằm thắm , chân thành , nặng tình nặng nghĩa
Thỉnh thoảng có đi xa nhà , cô đơn , chợt nghe thấy " răng , rứa , chi , mô " ở đâu đó , lòng mang nặng tình ấm áp .Tiếng quê ta đó , tiếng Miền trung ta đó .Miền Trung , Nghệ An , có ông bà , anh chị, em, anh đều ở đó , máu thịt ta , mảnh linh hồn trinh nguyên nhất của tuổi thơ ta ở đó ...Xứ sở ơi , ta yêu người lắm lắm , Nghệ An ơi chờ ta về góp công sức mình xây dựng .Tiếng nói của quê mình , chờ ta nhé
 
C

cukhoai_1991

Ngồi đọc lại những trang blog cũ thấy mình vẫn như thưở nào , không thay đổi
 
C

cukhoai_1991

Đã lâu lắm rồi không ngồi lóc cóc gõ trên từng bàn phím , đã lâu lắm rồi không ngồi suy nghĩ chuyện nọ kia , càng đi vào cuộc sống , càng hối hả , hối hả đến mức người ta không dám nhìn lại những gì đã qua , người ta hay chính ta ? Thời gian như những cạt hát trong lòng tay ta cứ chảy xuống không cánh gì níu giữ

gần cuối tháng ba màu lá hây non , bên hiên nhà những nhành phong lan bố trồng đã nở hoa mặc cho lời khiêu khích của mình , bố trồng phong lan thì mấy giờ hoa mới nở , thiên địa tuần hàon , cái gì xảy ra thì cứ xảy ra mặc cho ai nói ra nói vào này nọ , nọ kia. Ngẩng mặt nhìn lên vòm lá xanh , có chú chim đang liếp chiếp , thanh bình lạ , biết đâu ngày mai kia tâm hồn chả được gặp một chút thanh bình như thế , liệu này mình có còn đất nước để mến yêu để hưởng chút hương vị ngọt ngào của tổ quốc như thế này .Ngày mai , ngày mai là một tương lai xa vời không báo trước , ngày ami của mình , ngày mai của quê hươg sẽ đi đâu về đâu

blog cũ
 
C

congchualolem_b

Chỉ khi mất mát con người mới học được cách trân trọng những gì mình đang có, 3 năm trước em đã đánh mất ý nghĩa sống của bản thân và anh đã giúp em tìm lại.

Giờ đây em đã mất anh và cũng tự hỏi ý nghĩa sống của bản thân là gì? Câu trả lời vẫn như 3 năm về trước: đó là tình yêu em dành cho anh! Nhiều người bảo yêu nhau là sống chết cùng nhau và em đã từng nghĩ vậy, anh cũng biết điều đó. Em hiểu những gì anh đã nói với em và hiểu cả những gì anh chưa thể nói.

- Em là 1 cô gái mạnh mẽ can đảm! Anh tin em sẽ sống tốt!

-

-Nếu em yêu anh, hãy vì anh mà sống. Sống đúng nghĩa!

-

- Hãy thay anh thực hiện ước mơ lớn nhất của anh, hãy đi đến cuối con đường của cuộc sống, thực hiện hoài bão của em và sống thật hạnh phúc. Ước mơ lớn nhất của anh là em sống hạnh phúc. Hãy tin sẽ có một câu chuyện cổ tích thứ hai. Anh vẫn luôn ở bên em,...anh sẽ chờ em ở cuối con đường, nhưng là cuối con đường.

-

- Hứa với anh! Em sẽ sống hạnh phúc!

-

- Anh mãi yêu em....tút..tút...tút...!

-

Em không nhớ mình đã ngồi bao lâu trong câm lặng, tim em như muốn ngưng đập,thế giới như sụp đổ dưới chân em, em làm mọi việc trong vô thức, em không muốn tin vào sự thật,anh đã rời xa em mãi mãi. Em cố tin rằng chưa hề có chuyện gì xảy ra, vui vẻ làm mọi việc nhưng em không dám nghe điện thoại vì em sợ. Để rồi em đã nghe,đã phải tin vào 1 sự thật rằng anh đã vĩnh viễn rời bỏ thế giới này trong tai nạn đó,trong cái ngày cả anh và em đều đang rất hạnh phúc mong từng giây phút được ở cạnh nhau.

Em đã nghe mẹ anh nói trong vô thức, nỗi đau đó như bóp nghẹn lấy trái tim em, em không thể nào thở và cũng không thể nói lên lời,em không thể khóc. Em là người có trái tim sắt đá phải không anh, mọi người đều khóc,từ người thân,bạn bè thân thiết đến cả những người bạn mới quen biết anh, còn em - người con gái anh yêu thì lại không hề rơi 1 giọt lệ mà vẫn nở một nụ cười.

Em không hiểu vì sao mình lại cười nhưng em biết anh mong em luôn cười,phải không anh? Tình yêu có cả hạnh phúc và khổ đau, có cả ngọt ngào và cay đắng! Chúng ta đã cùng nhau trải qua tất cả những cung bậc đó, nhưng đến giờ em mới hiểu thế nào là tận cùng của khổ đau và cay đắng, nó làm con người ta tê dại, nó có thể giết chết trái tim của một con người trong nụ cười!

Anh có biết lúc nghe cuộc điện thoại đó em muốn nói gào lên để níu giữ anh lại, để anh không rời xa em vậy mà cổ họng em tắc nghẹn,em không cất được lên lời. Em biết anh cũng mong được nghe giọng nói của em trong giây phút phải đối mặt với tử thần vậy mà em không thể nói,không thể nói được dù chỉ là 1 tiếng. Anh luôn là người nói lời xin lỗi,còn em thì luôn ương bướng không bao giờ chịu nhận mình sai.

Yêu nhau suốt bao năm mà em chưa từng 1 lần nói: ´´Em yêu anh´´, và ngay cả khi biết rằng em sắp anh mất em vẫn không thể nói với anh: ´´Em yêu anh!´´. Anh đã từng nói với em: ´´Em là người quan trọng nhất của anh´´, em đã bảo anh: ´´Em không tin´´.

Anh bảo: ´´Với anh sự nghiệp không là gì cả,anh có thể từ bỏ tất cả để được ở bên em. Giữa gia đình anh và em,nếu buộc phải chọn lựa anh sẽ chọn em, dù mọi người nghĩ anh bất hiếu. Em biết rõ anh không nói để nịnh em,em hiểu con người anh như thế nào.Sẽ có 1 ngày anh chứng minh cho em thấy: Em là người quan trọng nhất của anh!´´. Và anh đã chứng minh rồi đó, sự chứng minh phải trả bằng mạng sống của anh, trong giây phút đối mặt với sự sống và cái chết anh vẫn nhớ đến em, lo cho em, anh đã dùng chút sức lực cuối cùng để gọi cho em thay vì gọi một ai đó đến giúp anh, gọi cho 1 cô gái cách anh cả một đại dương chỉ để nói lời xin lỗi, anh lại thất hứa và thất hứa mãi mãi...

Valentine này cũng như bao valentine khác em vẫn một mình, nhưng đây là valentine đầu tiên em biết cô đơn và trống vắng là thế nào, em không còn được nghe giọng nói của anh, nhận những món quà của anh. Sau bao ngày anh ra đi giờ là lần đầu tiên em khóc, em đang khóc khi viết cho anh lá thư này,lá thư mà biết nó không thể được anh mở ra nữa, nhưng em tin anh đang đọc những gì em viết, phải không anh?

´´Em xin lỗi!´´, em đã quá ích kỉ khi đặt lên anh những gánh nặng quá lớn, vì em anh đã sống quá gấp gáp, không dành cho mình thời gian nghỉ ngơi, bỏ qua những phút giây bên bạn bè và gia đình để xây dựng sự nghiệp, để em không phải lo lắng cho cuộc sống sau này của chúng ta và để được về bên em, để em có thể dựa vào anh. Em luôn tự ti, em luôn cảm thấy không xứng đáng với anh nên đã luôn đẩy anh ra xa trong khi anh luôn cố gắng để có thể tới gần em. Đến bây giờ em vẫn luôn tự hỏi, tại sao anh lại chọn em?

- Một cô gái khiếm khuyết về cơ thể ngay từ khi mới chào đời, một cô gái không có gì giỏi giang. Anh là một người con trai hoàn hảo, mạnh mẽ và quyết đoán, một mẫu người mà bao cô gái mơ ước vậy mà lại là một người si tình nhất thế gian này. Anh đã bỏ mọi công việc, bỏ cả bản hợp đồng quyết định vận mệnh của anh để về bên em. Khi ca phẫu thuật của em thất bại, em phải trả giá bằng đôi chân của chính mình, em đã không bao giờ còn có thể đi lại được nữa cũng là lúc em quyết tâm phải nói lời chia tay với anh. Nhưng rồi em đã không làm được, em đã không thể thoát ra khỏi vòng tay anh. Em đã khóc, anh nói em thật ngốc, dù em có ra sao thì anh vẫn yêu em, em là người không thể thay thế.

Anh bảo em đừng hi sinh ngốc nghếch như vậy, bởi cho dù em có rời xa anh thì anh cũng không thể yêu một ai khác, em là tình yêu đầu tiên và duy nhất của anh. Anh không muốn trao em cho một ai khác, anh bảo em yêu là ích kỉ, anh muốn em hãy ích kỉ trong tình yêu, đừng rời xa anh, đừng đẩy anh ra xa em. Em hoàn toàn xứng đáng là người phụ nữ của anh, trong mắt anh em luôn là một thiên thần. Cho dù em không thể đi lại được nữa anh cũng không bao giờ rời bỏ em, anh sẽ là đôi chân của em, sẽ chăm sóc em suốt cuộc đời. Anh có biết em thực sự hạnh phúc thế nào khi nghe anh nói vậy không, em chỉ muốn những giây phút đó kéo dài mãi mãi.

Khi anh nói: ´´Anh sẽ ở lại chăm sóc em, không đi nữa´´, em rất muốn gật đầu nhưng rồi em lại đẩy anh ra, lại một lần nữa em đẩy anh ra đi, đẩy anh về thế giới của anh- một thế giới mà em không nghĩ mình có thể bước vào.

Lại vẫn lí do cũ,em đã lạnh lùng nói: ´´Em muốn anh hãy xây dựng sự nghiệp vững chắc,đừng cư xử trẻ con như vậy, em sẽ ổn´´. Em hiểu anh hụt hẫng và đau lòng thế nào, nhưng anh im lặng vì anh quá hiểu em, em sẽ không dễ thay đổi quyết định. Em biết không phải vì anh thiếu quyết đoán mà anh đã lại ra đi mà vì anh biết em sẽ có những hành động thiếu suy nghĩ chỉ để ép anh phải đi. Nên anh đã đi, nhưng anh không hề bỏ mặc em.

Em biết suốt 3 năm nay, kể từ ngày em phải ngồi trên chiếc xe lăn đó anh vẫn luôn âm thầm giúp đỡ em, anh vẫn luôn dõi theo từng bước đi trong cuộc sống của em. Anh biết em có lòng tự trọng cao, cho dù anh là người yêu của em thì em cũng không bao giờ chấp nhận một sự giúp đỡ nào của anh, em luôn cho rằng mọi thứ phải rõ ràng, đặc biệt về kinh tế nên anh không bao giờ nói cho em biết. Nhưng em cũng đâu phải là cô bé ngốc ngày nào, em đã biết và không muốn làm anh buồn.

Bởi em chưa bao giờ công khai mối quan hệ giữa hai chúng ta, gia đình em vẫn nhận sự giúp đỡ từ anh mà không hề hay biết, chỉ có em là cảm nhận được điều đó nhưng không thể nói ra vì trong thế giới của gia đình em anh chưa từng tồn tại. Không ai biết em đã có người yêu từ rất lâu rồi. Trong mắt mọi người em là một người con ngoan và chưa hề biết tình yêu là gì, luôn nghe lời người lớn.

Nhiều lúc anh đã cười và nói rằng:´´Anh như một tên gián điệp ấy, yêu em mà luôn phải hoạt động du kích, bao giờ cô bé của anh mới cho anh được bước vào thế giới của em đây? ´´.Giờ em mới thấy mình thật buồn cười, khi mà mỗi lần anh gửi quà tặng em em đều bảo :´´Anh giữ hộ em, sau này em sẽ nhận lại.´´

Anh cười :´´Con gái thật khó hiểu, sau này là bao giờ vậy cưng?´´.´´Sau này´´-giờ thì chắc không có sau này nữa! Nhìn lại căn phòng, em không hề có giữ một món quà nào của anh, không có một thứ gì để gợi nhớ về anh ngoài chiếc nhẫn anh đã trao cho em và em không thể không đeo nó. Nó là minh chứng cho tình yêu của hai chúng ta, là câu nói: ´´Em đồng ý đi cùng anh đến cuối cuộc đời´´.

Chiếc nhẫn vẫn còn đây, em vẫn ở đây và chờ đợi vậy mà anh không còn nữa, anh có biết em đang muốn vỡ tan ra không, em không mạnh mẽ, không can đảm, anh biết mà. Anh đã chuẩn bị mọi thứ để đón em về bên anh, sẵn sàng đối đầu với mọi sóng gió có thể xảy ra trong gia đình anh để đưa em vào thể giới của anh, để thế giới của hai chúng ta hoà làm một. Anh nói anh chỉ chờ một câu nói của em, chỉ cần em đồng ý và anh sẽ đến. Em đã im lặng không nói, em đã thực sự bị thuyết phục bởi anh nhưng sự cố chấp, tự ti trong em không cho em nói: ´´Em đồng ý´´.

Những tưởng lần này anh sẽ tiếp tục chờ đợi vì chúng ta còn quá trẻ, nhưng anh đã kiên quyết: ´´Anh sẽ không tiếp tục nhường nhịn em nữa, anh có thể chiều theo ý em trong mọi việc nhưng lần này thì không, anh sẽ xin phép gia đình em để đưa em đi.Anh sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta, anh không thể chờ đợi hơn nữa!´´. Và dù không gật đầu đồng ý nhưng em đã thuận theo ý anh, chúng ta đã dự tính rất nhiều cho tương lai, nghĩ đến những khó khăn mà cả hai sẽ phải đối mặt sau này, em những tưởng hạnh phúc sẽ mỉm cười với em từ đây, em sẽ không đơn độc trên đường đời nữa, em không hề nghĩ một ngày nào đó không có anh em sẽ phải làm sao dù trước đây em đã từng có ý nghĩ rời xa anh.


 
C

congchualolem_b

<tt>
Cuộc đời không ai học được chữ ´´ngờ´´ phải không anh? Em có ngờ đâu ngày mà anh đến đón em cũng là ngày anh ra đi mãi mãi. Em không tin có một câu chuyện cổ tích thứ hai trong cuộc đời này, anh đã dắt em vào một thế giới cổ tích rồi lại bỏ mặc em mà rời khỏi thế giới đó. Anh đã mang đến hi vọng vào cuộc sống cho em và rồi hi vọng đó lại vụt tắt ngay khi nó vừa soi sáng tâm hồn em. Anh có biết em đã mất phương hướng khi không biết mình sẽ phải bắt đầu lại từ đâu, bước đi tiếp thế nào trên con đường dài này?

Chờ đợi là một điều khủng khiếp, nhưng không có gì để chờ đợi còn khủng khiếp hơn. Chết vì người mình yêu đã là một điều không dễ nhưng sống vì người mình yêu còn khó hơn rất nhiều.Em vẫn không thể bỏ được thói quen chờ điện thoại của anh hàng đêm, nhịp thở em như gấp gáp hơn mỗi khi điện thoại rung để rồi khi mở máy một cảm giác hụt hẫng lại ùa về, em lại bấm phím từ chối.

Từ chối bởi em biết đó không phải là anh, bởi em lại phải trở về với thực tại, trở về với sự thật em sẽ không bao giờ được nghe giọng nói của anh, được nép vào ngực anh ngủ ngon lành nữa. Em đang nhớ lại những kỉ niệm của hai ta, từ khi chúng ta còn là những đứa trẻ, em luôn bảo anh cao quá, em ngước nhìn anh mỏi cổ lắm.

Anh cười lớn rồi bế em đặt lên chỗ ngồi cao hơn anh, anh bảo: ´´Giờ thì anh ngước nhìn em rồi đó!´´. Anh đã nói: ´´Nếu em không muốn bước vào thế giới của anh, thì anh sẽ bước vào thế giới của em, từ giờ anh sẽ không để em phải ngước nhìn anh mà anh sẽ cúi xuống để nhìn em!´´

Anh luôn ra sức bảo vệ em, anh không bao giờ muốn em phải chịu bất kì sự tổn thương nào, vậy mà đã có lúc em cố tình không hiểu anh. Yêu nhau nhưng thời gian được ở bên nhau của chúng ta không nhiều, những lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay. Anh có biết em khao khát được ở bên anh, chỉ để được ngắm nhìn anh, được lau những giọt mồ hôi cho anh khi anh làm việc, nhưng chính em lại mâu thuẫn với bản thân. Em đã lựa chọn cuộc sống xa anh với một suy nghĩ có thể làm tình cảm của chúng ta phai nhạt, để anh có thể quên em và bắt đầu một cuộc sống khác, để anh có thể yêu một người con gái khác- hoàn hảo hơn em, có thể chăm sóc anh suốt cuộc đời. Nhưng càng xa anh, em càng yêu anh và lại càng đau khổ, anh cũng vậy!

Sự xa cách không xoà nhoà được tình cảm của chúng ta mà nó lại làm tình yêu của chúng ta thêm sâu sắc. Anh đã nói rằng: ´´Được ở bên người mình yêu là điều hạnh phúc, anh biết việc chăm sóc một người vợ bị liệt không hề đơn giản nhưng anh muốn được làm điều đó, bởi đó là người anh yêu. ´´H à, em xin lỗi vì em luôn khiến anh buồn, khiến anh phải suy nghĩ nhiều hơn trong khi anh đã có nhiều áp lực, em thật ngốc phải không anh? Đáng lẽ em nên trân trọng quãng thời gian ngắn ngủi chúng ta được bên nhau thay vì tranh luận với anh về cuộc sống sau này, về việc chúng ta là người thuộc hai đẳng cấp khác nhau. Nhưng thời gian thì không quay trở lại,có lẽ mẹ anh đã đúng khi nói: Chúng ta không nên có một bắt đầu! Mặc dù vậy em cũng không hối hận khi chúng ta đã bắt đầu, em không hối hận vì đã yêu anh, đã cùng anh viết lên một cuốn tiểu thuyết tình yêu mà kết thúc của nó thật buồn! Em sẽ không để cuốn tiểu thuyết đó kết thúc bằng một bi kịch, bởi em biết anh muốn em để cuốn tiểu thuyết đó bước sang một trang mới, và không hề muốn nó dang dở.

Nơi kết thúc cũng là nơi bắt đầu, cuộc sống của em từ giờ sẽ trở nên khó khăn hơn, nhưng em sẽ không gục ngã đâu anh. Em sẽ không phụ lòng tin của anh. Em là một cô gái mạnh mẽ mà! Em sẽ học cách bước đi một mình, em đã sống trong sự che chở của anh quá lâu và giờ em cần phải đối mặt với những sóng gió của cuộc đời. Em tin rằng ở quanh đây, anh vẫn luôn ở bên dõi theo em, và muốn được nhìn thấy nụ cười của em phải không anh? Em sẽ chỉ khóc trong hôm nay thôi, chỉ khóc lúc này thôi. Em sẽ luôn mỉm cười. Cho dù chưa biết ngày mai sẽ ra sao, chưa biết em sẽ phải đi như thế nào. Nhưng em sẽ sống có ý nghĩa, sống vì tình yêu của anh dành cho em. Và em muốn nói với anh rằng:´´Em sẽ không viết câu chuyện cổ tích thứ hai, em chỉ viết câu chuyện cổ tích của em với một người, một người sẽ sống trong trái tim em,là anh đó!´´.Nhưng em sẽ sống hạnh phúc, và đi đến cuối con đường của cuộc sống này, bởi em yêu anh và bởi ở cuối con đường anh vẫn chờ em, phải không anh?

Hãy cười tươi, tình yêu của em, em sẽ thay anh thực hiện ước mơ con dang dở, thực hiện hoài bão của chúng ta. Hãy ở đó, ở nơi đó chờ em anh nhé! Em sẽ đến với anh khi em đã thực hiện xong những gì anh muốn em hứa. Chúng ta sẽ luôn mỉm cười và cùng nhau bước đi trên con đường đó, dù không thể nhìn thấy nhau, nhưng chúng ta sẽ cùng nhau nhìn về một hướng.
Ở nơi đó, anh vẫn chờ em phải không?


p/s:Bài này rất cảm động nên mình post lên cho mọi ng cùng đọc, 1 tình yêu lãng mạng và quá lí tưởng, đọc mà cứ có cảm giác vừa ngưỡng mộ lại vừa ghen tị và thấy xót xa. Mình nghĩ cô gái sẽ sống tốt và sống 1 mình cho đến khi kết thúc cuộc đời, đó là cách mà để cô nhớ và yêu 1 ng đã đi xa. Tình yêu k thể định nghĩa đc, cũng k biết nó là cái gì nhưng khi đã dính vào nó thì cái gì cũng có thể xảy ra....
 
C

conu

Tỉnh thoảng lại thấy chán ngán ,thỉnh thoảng thôi , đôi khi rảnh không có việc gì làm thường lôi kéo người ta đến vs cô đơn.MÌnh không có việc gì làm , không có ai để nói , ngồi một mình là bắt đầu cảm thấy buồn .Có lẽ vì thế mà ham vui , nhưng nhiều khi trong cuộc vui cũng thấy mình lạc lõng .Lạ chưa ?
Chán cho cái sự chán đời
Chuẩn ko cần chỉnh...............
Con người nhiều khi hay tự mâu thuẫn với chính mình như vậy đấy. Cái cảm giác mâu thuẫn như kiểu trên thường rơi vào những người đa cảm.
 
C

cukhoai_1991

lệu có thẻ đóng băng trái tim mình , liệu có thể nói không quan tâm khi lòng rất quan tâm , liệu có thể cười khi lòng đau nhói, liệu có thể vô tình khi biết mình không thể .
Cô đơn buốt giá , không dám dựa dẫm , bởi dựa dẫm là yếu đuối , bởi nước mắt là thất bại , bởi nếu chỉ tựa vào người khác dẫu chỉ một chút thôi là sẽ muốn tựa vào mãi mãi .Sự lệ thuộc, và yếu ớt sẽ đấng sợ biết bao.Biết vậy nên không thể , biết vậy nên một mình bước tới .Dẫu trong lòng vẫn khao khát , nhưng sự khao khát chỉ để thế thôi.SỰ thật và mơ ước là hai chân trời, hai mặt phẳng giao nhau không cắt ....
 
C

cukhoai_1991

4h
cũng là 4h , nhưng 4h của ngày hôm nay đã khác , 4h của ngày hôm nay mình đã đổi thay
COn số chỉ thời gian vô tình
Nhịp đồng hồ tích tắc
Thời gian trôi , đưa đôi chân chân ưu phiền đến với một tương lai mênh mông không báo trước
Anh bảo tương lai mờ mịt
Em bảo : rồi cũng không biết đi đâu về đâu
Chúng ta ở cạnh nhau , nhưng chúng ta ở hai thế giới .
Thế giới nào cũng mờ mịt mông lung , đầy rẫy những ước mơ còn giang dở , những đôi cánh đang mong muốn tung bay về phía chân trời ,nhưng chân trời xa làm con chim non bé nhỏ có chút chờn chợn trong lòng.
 
C

cukhoai_1991

Hắn nhắn tin cho ta vs giòng chữ hắn không cam tâm
Quá muộn rồi , hôm trước ta cũng nhắn câu ấy với hi vọng hắn thay đổi , nhưng hắn vẫn không tin ta , hắn không hiểu thế nào gọi là chân thành trong tình bạn , hắn sợ rắc rối .Thế thì ta tội gì phải níu kéo một thứ gì đó mãi mãi không là của mình . Tội nợ gì để thả mồi bắt bóng .......................
Niềm tin , một ngày nào đó hắn sẽ phải học , bởi không có niềm tin hắn sẽ chết khi đang sống mà thôi. NÓi vậy có phải là tàn nhẫn .Ôi! con người vốn vô tình
 
C

cukhoai_1991

Góc Phố là tên một quán cafe
Góc Phố là tên của một kỉ niệm buồn , một kỉ niệm về sự đánh giá sai lầm về một người
Buồn lơ ngơ vào Góc Phố , uống cafe' , nhìn hồ Goong , nhìn ánh đèn màu đỏ xưa cũ , lòng ấm hơn , kỉ niệm xưa nhạt dần , nhạt dần trong từng giọt cafe nhẹ rơi
Vui vào Góc Phố , lòng nhẹ nhõm , tựa lưng vào nghế , nhìn ai đó đi qua ngõ
 
T

thuha193

mưa...
có một người đi bộ dưới cơn mưa trắng xoá...
khóc...
tiếng khóc hoà lẫn trong tiếng mưa vội vã...
mưa rửa trôi những muộn phiền...
mưa che dấu những cảm xúc...
yêu mưa...
 
J

jun11791

Nếu có một ngày em không còn nữa
Mây có còn xanh và ánh nắng còn hồng
Khung trời kia có còn nhiều hoa mộng
Để anh gom về làm quà tặng cho em.

Nếu có một ngày em không còn nữa
Thời gian ngủ vùi và tiềm thức lãng quên
Bước cô đơn trên những nẽo đường về
Từng vị đắng biết cùng ai san sẻ

Nếu có một ngày em không còn nữa
Nhip tim nào sẽ quyện lấy tim anh
Giọt tình xanh nay hóa thành giọt lệ
Chảy trong anh ngàn nổi nhớ khôn cùng

Nếu có một ngày em không còn nữa
Anh biết tìm đâu và sẽ biết tìm đâu?
Và nếu như bắt đầu từ chử " NẾU "
Anh sẽ là " NẾU MỘT NGÀY KHÔNG....ANH !!! "

=>Đúng thật em ạ
Nếu ngày ấy em không đi về phía anh, không gặp nhau giờ này ta thế nào
anh nghĩ nếu chúng ta không gặp nhau chắc giờ đây không phải chia tay nhau.
duyên hay số hả em
đời còn dài, anh và em sẽ cố đi hết con đường
cần tìm chung một tiếng nói, cùng chung con đường đi.

Chỉ một câu thôi, tình yêu làm chúng ta "già" đi trông thấy ;))
 
J

jun11791

Hôm nay trời tiết thật lạnh đủ để lấy một cái áo mùa đông ra mặc, đang trong khí trời mùa hè mà tự nhiên có những cơn mưa làm cho không khí mát mẻ . Nhưng mưa liên hồi, mưa rả rích mãi chưa thôi.!

Đêm nay lạnh, mình vẫn đang học bài, chính xác hiện tại giờ đang là 1h38 phút sáng! Hic hic kì thi đại học sắp đến gần, mình thề là khi nào thi xogn đi ngủ sớm cho lành, cho mãn nguyện những ngày tháng không được đi ngủ sớm!

Những ngày ôn thi bài vở nhiều nhưng ta vẫn cố dành một chút gì đó dành cho những cảm xúc... cảm xúc vì bài vở, cảm xúc vì kì thi phía trước và ta còn cảm nhận không khí xung quanh ta,.

Đêm nay lạnh, với những kẻ tâm hồn thì với họ họ cảm nhận được cái lạnh sẽ như thế nào, lạnh không chỉ nghĩa là lạnh thể xác mà đôi khi nó còn lạnh đến cả tâm hồn trong sâu thẳm trong tim mỗi người!
Lạnh và gào thét, chẳng hiểu sao mình cứ viết lan man thế này, không định hướng được chủ đề của bài viết, chỉ đơn giản là Lạnh.

Tự nhiên lại nhớ đến bài hát Lạnh của Khổng Tú Quỳnh: Trong đêm tôi cùng hạt mưa đã tuyết đơn côi..........tuyết chia li.......

Viết bài này chỉ đơn giản là cảm xúc.................Lạnh.................

Lạnh có nhiều mức độ. Nếu là lạnh như kiểu vùng khí hậu nhiệt đới thì chán lắm, vì khi ấy bầu trời chỉ một màu xám xịt, không có nắng mà cũng chẳng có mưa, có mưa thì cũng chỉ làm bớt lạnh hoặc thêm ẩm ướt mà thôi => chán! Phải lạnh đến mức độ tuyết phủ trắng xóa một miền, ăn giáng sinh mới ngon, rồi nặn người tuyết hay nghịch tuyết thì hay. Rồi khi nắng lên, từng bôgng tuyết rơi xuống, phản chiếu ánh mặt trời, trông lấp lánh y những hạt pha lên phẳng được các vị thánh thần trên trời ban tặng cho vậy đó. (xem phim “Mùa tuyết tan” có một cảnh như thế, đẹp kinh hồn, làm tớ cứ ám ảnh mãi) Nếu trg lòng cậu mà lạnh đến mức có tuyết đẹp như thế thì khi đó nghĩa là thế nào nhỉ :-?
 
J

jun11791

Hồi này người ta hay nói về tình yêu :x:x.Mình thì chủ nghĩa a dua chính thống nên cũng mon men đi " học đòi" .~O)

Người xưa nói " tình yêu như bát bún riêu",:khi (95):không biết tình yêu có ngon không chứ bún riêu thì ngon đích thị , đến thượng đế cũng phải hít hà , nhất là bún riêu cua mẹ nấu , hồi xưa , xưa xửa xừa xưa , cứ ăn bún riêu là lên mề đay , vẫn húp xì xoạt để rồi ngứa .Người ta gọi hành động này là " thiêu thân " .:-jCái này chắc giống vs bể tình ái biết lao vào sẽ giẫy đành đạch vẫn cắm cúi . Rồi lại đổ lỗi " cái duyên cái số nó vồ lấy nhau " ^:)^^:)^

TÌnh yêu mà mình thấy nhiều nhất là tình yêu học trò , tình học trò giờ dạn dĩ lắm :-\", chả như cô chú gì hồi xưa .Dạn dĩ quá thành ra mất nhiều , nhưng không biết mình mất ... , ~O)đương nhiên ko ôm đũa cả nắm<):) tình họ trò cũng nhhiều khi lãng mạn , :khi (151):chỉ là dấm dúi đưa cho người ta cái kẹo ngọt vs lời nhắn " một ngày ngot ngào " .Cái này hay , vừa tăng sức mua cho thị trường kẹo , vừa làm giàu cho nha sĩ .

TÌnh yêu của người lớn thì phức tạp " cấm trẻ em dưới 18 tuổi" thôi cái này để lớn chút nữa mà vẫn hứng viết tạp văn thì sẽ " bon chen .

Tình của các bác trung niên thì " có vẻ " đơn giản hơn , họ đi đến ngã ba đời rồi , mong ước điểm tựa vững chắc , ~:>đương nhiên ko nói đến những cuộc tình chốc lát , tình sau cổng nhà vợ , tình mát xa ..............

ÔI , tinh yêu cái chủ đề " muôn thưở " này chỉ dám bon chen trong lúc rảnh rỗi , chán cái sự đời .....

"tình họ trò cũng nhhiều khi lãng mạn , chỉ là dấm dúi đưa cho người ta cái kẹo ngọt vs lời nhắn " một ngày ngot ngào " .Cái này hay , vừa tăng sức mua cho thị trường kẹo , vừa làm giàu cho nha sĩ . " ---> cái này bây giờ mới để ý đó =))

đọc hết rồi mới thấy cậu còn thiếu t/y của các …. bé mẫu giáo nữachi, đâu rồi =)) Câu hát “Em yêu trường` em với bao bạn bè, cùng cô giáo hiền như yêu quê hương, cắp sách đến trường` trong muôn vàn yêu thương. Nào bảng nào phấn, nào bút, nào vở……” quên rồi ah ;))
 
J

jun11791

Trả hết trả hết cho đời , không biết mai sau có giả được hết cho đời không [-O&lt;

có chứ, chắc chắn là sẽ trả hết cho đời mà. Cậu nghe câu này chưa: “Trả hết trả hết cho đời, trả luôn mắt môi nụ cười. Trả hết, còn lại …. bộ xương khô…….” =)) Ghi chú: cái này là bạn tớ nó hát cho nghe, tớ nghe một lần nhập tâm luôn, sau nó tiết lộ đó là trong một đĩa tiểu phẩm hài.mà mình nghĩ lại cũng đúng ấy chứ. Chẳng thế mà các cụ ta ngày xưa thường nói: chết xuống mồ thì có đem theo được cái gì đi theo đâu => không phải trả hết chứ là gì nữa ;)

Hồi này có thói quen lạ , tự dưng ngồi cũng buồn, 8-|cũng ân hận vì những hành động trẻ con từ xưa .Người ta bảo đây là triệu chứng của tuổi già .:-wVớ vẩn .Mình còn chưa đến 20 tuổi sao dám gọi là già .:-?Hay là già không đợi tuổi
Hồi xưa thích nhất mấy câu thơ~O)~O)
Nâng chén tiêu sầu sầu vẫn đầy
Vung gươm chém nước nước vẫn chảy
hai câu này hình như của lí bạch

Câu này lầu đầu tiên tớ đọc được ở một bức tranh vẽ kiểu thủy mặc TQ trong một triển lãm thư pháp. Quả thực rất ấn tượng (cả vè thơ + tranh)

Lí Bạch có những câu thơ đến tận bây giờ mình vẫn thấy rung động:x:x
Đời là cơn mộng lớn
Nhọc lòng mà làm chi
Ta thường ngày say khướt
Nằm ngoài hiên ngủ khì

Khi say, người ta kiêng nhất là ngủ ngoài trời mưa gió, rất dễ cảm, có thể đột tử luôn => ông Lí Bạch có sức khỏe phi thường ;))

Những vần thơ xưa bao giờ cũng cho mình cảm hứng , chính vì thế mình thích tống biệt hành của thâm tâm :x
Li khách , li khách con đường nhỏ
Chí lớn chưa về bàn tay không
THì không bao giờ nói trở lại
Ba năm mẹ già cũng đừng mong

không thích câu này

Mình cũng yêu cả những vần thơ
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy

câu này hay :)

Có ai nhớ câu thơ xưa của Tàn đà :
tài cao phận thấp chí khí uất
giang hồ mê chơi quên quê hương [/B]

Thơ Tản Đà luôn cá tính & phá cách ! ^-^
 
J

jun11791

Không còn mưa nữa , không nắng không mưa , không buồn không vui , quấy loãng chút cảm xúc , mà thấy lòng mình nông cạn CÒn quá sớm để hiểu hết sự đời , hết sự người , cái hiểu của mình giờ chỉ thuộc về cảm tính , của trí tưởng tương mông lung Mình tưởng tượng mình đang dặt chân trên dòng sông Đà trong trang văn của nguyễn tuân , nhìn cảnh mặt trời đứng ngọ , mình tưởng tượng mình là chú hổ nhảy phốc qua mặt nghềnh Hát Lóng , mình tưởng tượng mình đang ở bên bờ sông hoang sơ huyền ảo " như nỗi niềm cổ tích ngayf xưa " ấy TRí tưởng tượng kéo nhịp bước đến sông hương , xuôi theo sông Đà mình đến với Hương giang mơ mộng , đến với mảnh đất cô đo còn nặng dấu tích vua tôi . Mình đi , đi mãi , để biết mỗi vùng miền , đi theo trí tưởng tượng để làm giàu tình yêu xứ sở Mình về NGhệ an quê mình .
Nghệ An , mảnh đất gắn bó vs mình từ thuở trong nôi , về vs những con người một nắng
hai sương chăm chỉ , sống chân thành , đằm thắm.Có người nói người Nghệ gắn bó KEO
sơn này nọ , mình không thấy, mình biết xứ nào chẳng có người nọ người kia , mình chỉ
biết những người chân thành với mình , và nặng tình xứ sở , gia đình .Vậy là quá
đủ .Mình chỉ cần biết , đất miền trung nắng gió , có vai gầy của mẹ , có mái tóc bạc dần
của bố , có nahs mắt tin tưởng của em , có cô giáo mình suốt ngyf gọi trò là đệ tử .Nghe
gần gũi và thân quen .Mình đi học cô , gia cảnh không tốt nhất trong cả bầy , cô không lấy tiền học phí , cô bảo cố mà thương mẹ mà học là được rồi .Dân miền trung là vậy , mối tình nghĩa này , muôn đời muôn kiếp mình cũng không thể thả trôi

Nghệ An quê Bác. Tuy còn nghèo nhưng có lòng hiếu học, sự chăm chỉ, trí thông minh. Một dấu (-) và 3 dấu (+). Thế là quá đủ cho một kết quả dương (kết quả “dương” chứ không phải là “không âm” nhé ;) ) Cố lên bạn :)
 
J

jun11791

Bài tạp văn này tớ viết cho ấy
Tớ nhớ cái ngày chúng mình gặp nhau tớ đèo ấy đi trong đêm mùa đông.
Tớ hỏi ấy:"ấy có lạnh không? tớ lấy áo khoác cho ấy nhé"
Ấy đã trả lời tớ rằng:"không, mình không lạnh đâu, ấy cứ khoác đi
=>Tớ đèo ấy đi lòng vòng quanh khu phố nhà ấy, Hà Nội có nhiều con phố đẹp ấy nhỉ?
Những cơn gió mùa đông bắc thỉnh thoảng vụt qua làm se lạnh.
Ấy có còn nhớ tớ đã hỏi ấy điều gì không? Giữ nó lại nhé!
Đi mệt rồi, ấy bảo tớ dắt xe đi. Tớ dắt xe và ấy đi bên cạnh tớ. Đột nhiên ấy choàng vào cổ tớ cái khăn mà ấy đã mua, ấy một cái và tớ một cái. Ấy có biết lúc đó tớ vui như thế nào không? (Lần đầu tiên có một người tặng tớ khăn đấy) Cái khăn thật đẹp ấy ạ.
Tớ cả ấy vẫn cứ đi lòng vòng quanh cái hồ ở gần nhà ấy. Tự nhiên không hiểu sao tớ có cảm giác nó quen lắm, đi một vòng ấy bảo mệt, uhmk tớ cũng thấy mệt rồi , ra mua kem ăn nhé.
ở chỗ nhà ấy có nhiều cây nhỉ? Tớ thích cái khung cảnh này, tớ thấy nó lãng mạn như thế nào ý/ Không thể diễn tả được.
Tớ cả ấy dừng lại bên một cái cây, mà có thể nói nó có thể che khuất lấp bóng hai đứa mình. Tự nhiên ấy dựa vào vai tớ, tớ cũng khẽ nắm tay ấy, nhẹ nhàng với những cảm xúc riêng.
Ấy đã hỏi tớ rất nhiều thứ và tớ cũng đã trả lời ấy những gì mà tớ nghĩ .
Giữ lấy nhé anh! Đừng hé mở
Giữ chặt nó đừng để vụt ra
Nhớ anh nhé! Em cần nhắm mắt
Nghe anh kìa! Tiếng gió xôn xao!
Ấy có biết lúc đó tớ muôn ra sao? Kì lạ nhỉ. Tớ cũng chẳng biết mình sao nữa. Cảm xúc chợt ùa về.
Tự nhiên phảng phất những giọt mưa. Mưa phùn đấy ấy ạ, lạnh nhỉ nhưng cũng thích thật. Hà Nội mà, trời se lạnh rồi.
Nhẹ nhàng lắng nghe, dường như lúc đó đường phố chỉ có mỗi tớ cả ấy, hình như chắc chắn luôn, tự làm chủ trên con phố ấy.
=>Nhanh thật 11h rồi đấy, thôi, chúng mình về đi. Tớ đèo ấy, vẫn cái cảm xúc hồi nãy, rạo rực...................xao xuyến nhẹ nhàng.
=>Cũng đã xa rồi cái ngày đó, giờ tớ chỉ biết để một góc trong trí nhớ về hình bóng ấy, Tớ giữ lại hay chôn chặt nó hả ấy.
Tớ cũng không biết nữa, hay cứ để nó đấy nhé.
Uhmk, cứ để nó trong đấy nhé.
.................................................. ....................................1 năm về trước khi còn là học sinh cấp 3!

Dù sao thì 2 người đã yêu nhau và đã có thể bày tỏ tình cảm, có thể thân thiết & quan tâm lẫn nhau, kết thúc bằng n~ kỷ niệm vui, thế là quá đủ rồi. Đừng lo nghĩ chi nữa.
 
J

jun11791

Chuẩn ko cần chỉnh...............
Con người nhiều khi hay tự mâu thuẫn với chính mình như vậy đấy. Cái cảm giác mâu thuẫn như kiểu trên thường rơi vào những người đa cảm.

"chuẩn ko cần chỉnh" --> câu nói của 1 ng` từng trải (có thể hiểu như vậy ko ta? ;)) )

" Cái cảm giác mâu thuẫn như kiểu trên thường rơi vào những người đa cảm" ---> íííí, anh conu là 1 "chàng trai đa cảm" ;;) Và cũng vì đa cảm nên anh ko thể tạm biệt hocmai dc ;))
 
Last edited by a moderator:
J

jun11791

liệu có thẻ đóng băng trái tim mình , liệu có thể nói không quan tâm khi lòng rất quan tâm , liệu có thể cười khi lòng đau nhói, liệu có thể vô tình khi biết mình không thể .

Thử rồi, nhiều lần là đằng khác. Đưa đến kết quả: Ko bao giờ có thể luôn !

Cô đơn buốt giá , không dám dựa dẫm , bởi dựa dẫm là yếu đuối , bởi nước mắt là thất bại , bởi nếu chỉ tựa vào người khác dẫu chỉ một chút thôi là sẽ muốn tựa vào mãi mãi .

Ai bảo dựa dẫm là yếu đuối. Dựa dẫm khác với nhờ vả à nha. Dựa là khi chta cảm thấy cần có 1 nơi bình yên để tựa vào, để bám, để bấu, để víu, để ôm vào, .. khi ta cảm thấy bất an.

Ai bảo nước mắt là thất bại. Theo các nhà nghiên cứu khoa học, nước mắt là vị thuốc an thần tuyệt vời mà tạo hóa ban tặng cho con ng`. Ngoài ra, nc' mắt giúp mắt ta luôn ướt mà vì thế chta có thể nhìn thấy dc (khi mắt bị khô là ta sẽ bị mù). Nưóc mắt lấy đi bụi bẩn bay vào mắt. Nưóc mắt làm cho đôi mắt ta long lanh & giàu sức sống, là cửa sổ tâm hồn ta. Nưóc mắt giúp ng` khác có thể tìm thấy niềm an ủi, sự đồng cảm. Nưóc mắt giúp ta bày tỏ tình cảm thật của lòng mình. Nước mắt giúp ta sống lâu hơn. .... Nưóc mắt ko chỉ có ở con ng` chta, vì mọi loài vật đều cần có nó!

Ai bảo tựa vào ng` khác là tựa mãi mãi. Tựa vào để thấy mình còn dc quan tâm, chăm sóc. Được ng` khác tựa vào khiến ta cảm thấy mạnh mẽ khác thg`=> Đôi vai cũng là 1 trg n~ bộ phận quan trọng.


Sự lệ thuộc, và yếu ớt sẽ đấng sợ biết bao.Biết vậy nên không thể , biết vậy nên một mình bước tới .Dẫu trong lòng vẫn khao khát , nhưng sự khao khát chỉ để thế thôi.SỰ thật và mơ ước là hai chân trời, hai mặt phẳng giao nhau không cắt ....

Mặt đất & bầu trời còn cắt nhau dc nữa là (ng` ta có định nghĩa "đg` chân trời" là gì) huống chi đây là 2 chân trời :))

***
Phản biện vậy thuyết phục chưa nhỉ?
 
Last edited by a moderator:
J

jun11791

mưa...
có một người đi bộ dưới cơn mưa trắng xoá...
khóc...
tiếng khóc hoà lẫn trong tiếng mưa vội vã...
mưa rửa trôi những muộn phiền...
mưa che dấu những cảm xúc...
yêu mưa...

Còn nữa! Khi mưa to, ta thường nghĩ ra nhiều ý tưởng & hành động 1 cách (mà sau này nghĩ lại nó) thật điên rồ ;)) Nó nghiệm đúng với tớ
 
Top Bottom