TẠP VĂN!

J

jun11791

chiều nay , ngồi một mình trên phố , phố nhỏ lá bay bay thấy lòng mình nhẹ tênh
ai dám bảo người xứ nghệ là khô cứng
cứ ngồi nhìn lá vàng bay kệ cho thời gian trôi chảy , ai kia cứ luyến tiếc thời gian làm chi cho vội vã , mình cứ bình thản ung dung
có vài vị khách qua đường nghé mắt trông sang thấy có đứa ngồi bệt bên hiên nhà nhìn lá gió .Phải chăng khách tự hỏi " nó có bị điên không ?"
đôi khi thấy mình cũng lãng mạn , nhưng bình thường cũng cứ giả vờ thực tế vậy thôi .Đời bon chen.Mẹ bảo. Thế mà vẫn bị đứa bạn thân nhìn ra : bon học văn nhìn sao cũng có chất nghệ sĩ .Chỉ cười nghệ sĩ đâu chả biết chỉ hay bị nói là hâm .

Chà, lâu ko lên đây, thấy n` bài viết quá. Mà hình như chủ nhân nick này là cùng 1 ng` với chủ nhân nick phaodaibatkhaxampham :)) Đọc là biết ;;)
 
T

trinhluan

Nếu có một ngày em không còn nữa
Mây có còn xanh và ánh nắng còn hồng
Khung trời kia có còn nhiều hoa mộng
Để anh gom về làm quà tặng cho em.

Nếu có một ngày em không còn nữa
Thời gian ngủ vùi và tiềm thức lãng quên
Bước cô đơn trên những nẽo đường về
Từng vị đắng biết cùng ai san sẻ

Nếu có một ngày em không còn nữa
Nhip tim nào sẽ quyện lấy tim anh
Giọt tình xanh nay hóa thành giọt lệ
Chảy trong anh ngàn nổi nhớ khôn cùng

Nếu có một ngày em không còn nữa
Anh biết tìm đâu và sẽ biết tìm đâu?
Và nếu như bắt đầu từ chử " NẾU "
Anh sẽ là " NẾU MỘT NGÀY KHÔNG....ANH !!! "

=>Đúng thật em ạ
Nếu ngày ấy em không đi về phía anh, không gặp nhau giờ này ta thế nào
anh nghĩ nếu chúng ta không gặp nhau chắc giờ đây không phải chia tay nhau.
duyên hay số hả em
đời còn dài, anh và em sẽ cố đi hết con đường
cần tìm chung một tiếng nói, cùng chung con đường đi.
 
T

trinhluan

Hôm nay trời tiết thật lạnh đủ để lấy một cái áo mùa đông ra mặc, đang trong khí trời mùa hè mà tự nhiên có những cơn mưa làm cho không khí mát mẻ . Nhưng mưa liên hồi, mưa rả rích mãi chưa thôi.!

Đêm nay lạnh, mình vẫn đang học bài, chính xác hiện tại giờ đang là 1h38 phút sáng! Hic hic kì thi đại học sắp đến gần, mình thề là khi nào thi xogn đi ngủ sớm cho lành, cho mãn nguyện những ngày tháng không được đi ngủ sớm!

Những ngày ôn thi bài vở nhiều nhưng ta vẫn cố dành một chút gì đó dành cho những cảm xúc... cảm xúc vì bài vở, cảm xúc vì kì thi phía trước và ta còn cảm nhận không khí xung quanh ta,.

Đêm nay lạnh, với những kẻ tâm hồn thì với họ họ cảm nhận được cái lạnh sẽ như thế nào, lạnh không chỉ nghĩa là lạnh thể xác mà đôi khi nó còn lạnh đến cả tâm hồn trong sâu thẳm trong tim mỗi người!
Lạnh và gào thét, chẳng hiểu sao mình cứ viết lan man thế này, không định hướng được chủ đề của bài viết, chỉ đơn giản là Lạnh.

Tự nhiên lại nhớ đến bài hát Lạnh của Khổng Tú Quỳnh: Trong đêm tôi cùng hạt mưa đã tuyết đơn côi..........tuyết chia li.......

Viết bài này chỉ đơn giản là cảm xúc.................Lạnh.................
 
C

cukhoai_1991

Vinh mưa
Vinh không mưa theo kiểu " mưa rả rích đêm ngày, mưa tối tăm mặt mũi , mưa thổi đất thổi cát " những cơn mưa ở vinh , chợt đên , chợt đi . Bất thần và súng sướng .MƯa đem cho ta một cái cớ để ta đổ lỗi cho sự thất thường của bản thân .Ta như thành phố quê mình
Mưa tắm cho chiếc lá , cho lá xanh run rẩy rinh rinh , mưa rơi trên mái hiên lộp độp , mưa làm nên cú điện thoại " đêm áo đồ vào cho mẹ con nhé "
NGồi chờ kết quả , có gì may mắn hơn bắt gặp một chút mưa , người ta nói mưa là nước mắt của trời , trời thương người con khổ sở , rủ chút lòng thương , buông lơinước mắt , " nước mắt là miếng kính biến hình của vũ trụ " , mưa cho lòng nhẹ nhõm hơn , cho nước mắt chưa kịp lăn trên những khoé mi đã kịp hoà tan vào mưa gió. Ta vẫn làm người manh mẽ .Vẫn sẽ mãi là động vật máu lạnh như có người nói năm nào .
Ước chi có tách cafe để ta ngồi bên hiên nhà , uống cafe , gõ phím và ngắm mưa , nhưng nài nỉ mãi mà người ấy không chịu nói cho cách pha chế .GIá như ta cũng có chút bí mật của riêng mình
 
C

cukhoai_1991

B]Than vãn mãi ,đời là phải biết "give and take" .Tiếng con bạn thân hoà tan vào tiếng mưa ...
Thỉnh thoảng , cũng muốn than vãn chút ít để lấy sự an ủi , để biết mình được quan tâm ,chẳng biết đúng hay sai , như một thói quen , cứ thỉnh thoảng lại buột mồm than thở , chút xíu thôi , cho ai đó khỏi nặng lòng
" give and take" thỉnh thoảng cũng đốp chát , give nhiều rồi chả thấy take đâu cả .lại bị nạt " mày đếm mày give bao nhiêu hả , như vậy thì vứt đi con" , ừ thì vất này , ừ thì bỏ này
nói vậy thôi , chứ cái gì giữ thì vẫn giữ
[/B]
 
C

cukhoai_1991

Hồi này người ta hay nói về tình yêu :x:x.Mình thì chủ nghĩa a dua chính thống nên cũng mon men đi " học đòi" .~O)

Người xưa nói " tình yêu như bát bún riêu",:khi (95):không biết tình yêu có ngon không chứ bún riêu thì ngon đích thị , đến thượng đế cũng phải hít hà , nhất là bún riêu cua mẹ nấu , hồi xưa , xưa xửa xừa xưa , cứ ăn bún riêu là lên mề đay , vẫn húp xì xoạt để rồi ngứa .Người ta gọi hành động này là " thiêu thân " .:-jCái này chắc giống vs bể tình ái biết lao vào sẽ giẫy đành đạch vẫn cắm cúi . Rồi lại đổ lỗi " cái duyên cái số nó vồ lấy nhau " ^:)^^:)^

TÌnh yêu mà mình thấy nhiều nhất là tình yêu học trò , tình học trò giờ dạn dĩ lắm :-\", chả như cô chú gì hồi xưa .Dạn dĩ quá thành ra mất nhiều , nhưng không biết mình mất ... , ~O)đương nhiên ko ôm đũa cả nắm<):) tình họ trò cũng nhhiều khi lãng mạn , :khi (151):chỉ là dấm dúi đưa cho người ta cái kẹo ngọt vs lời nhắn " một ngày ngot ngào " .Cái này hay , vừa tăng sức mua cho thị trường kẹo , vừa làm giàu cho nha sĩ .

TÌnh yêu của người lớn thì phức tạp " cấm trẻ em dưới 18 tuổi" thôi cái này để lớn chút nữa mà vẫn hứng viết tạp văn thì sẽ " bon chen .

Tình của các bác trung niên thì " có vẻ " đơn giản hơn , họ đi đến ngã ba đời rồi , mong ước điểm tựa vững chắc , ~:>đương nhiên ko nói đến những cuộc tình chốc lát , tình sau cổng nhà vợ , tình mát xa ..............

ÔI , tinh yêu cái chủ đề " muôn thưở " này chỉ dám bon chen trong lúc rảnh rỗi , chán cái sự đời .....
 
C

cukhoai_1991

tạp văn chém gió , chém gió tạp văn
Hum qua , có người than vs mình là bọn mình bây giờ chẳng có gì là sâu sắc .Ôi giời họ già rồi , nghĩ nhiều , mình còn trẻ " làm trước , nghĩ sau , có khi làm rồi cũng chẳng buồn nghĩ , chỉ đến khi có hậu quả mới nghĩ , mà cũng chẳng nghĩ lâu" , nghĩ tí ti thôi .Nói xạo đấy , nhiều khi cũng đa mang lắm , nhưng mẹ bảo " vậy là dại " , làm con phải biết nghe lời mẹ .NHưng có làm theo không thì chưa biết ......
 
C

cukhoai_1991

Cũng hôm qua lang thang trên các 4rum , thấy có dòng chữ " người việt tự sỉ để tự tôn." thấy hay .. nên dùng để chế diễu mình , để tránh cho mình khỏi lăn vào những giấc mơ hão huyền , những giây phút AQ , đến lúc ấy lại tự nhủ mình lại sắp ru ngủ " mình đây
Thỉnh thoảng nghe chửi vài câu cũng không tệ , để giật mình chut dỉnh , để tự nhủ , hoá ra hình là thế , để chính chắn hơn,THỉnh thoảng thôi , chứ dài dài là có chuyện , mà dài dài thì " thánh còn chịu không nổi huống chi là mình "
 
C

cukhoai_1991

Có nhiều khi trong trái tim sự sợ hãi bủa vây , sợ lắm , ngồi một góc, bó gối . Tron' tránh , khoác vỏ bọc mạnh mẽ lâu rồi , giả vờ vậy thôi , sao dám khóc khi người kia đang khóc , đừng khóc nữa mà để tui khóc ké với ...
Người ta khóc , mình trốn ra ngoài hiên ngửa mặt lên trời , cho nước mắt khỏi rơi . Để rồi một kẻ điên gọi ta ra kêu ta là động vật máu lạnh , ừ máu lạnh vậy .Đời người máu ai máu lạnh máu nóng còn xa xôi mới hiểu hết
lòng thương ko cứ hẳn nói thương là thương
Suốt ngày nói t thương m lắm hoá ra chỉ là lời nói của kẻ vô tình
mà đâu biết kẻ đó có vô tình thật hay không nhỉ?
rối rắm , mơ hồ
 
C

conu

Lâu lắm mới lại được ngâm mình trong một trận ốm.
Sốt mê mệt từ đêm hôm trước, đau đầu kinh khủng, ăn tất cả là ói ra tất cả.
Mọi cảm giác tồi tệ chà đạp ko thương tiếc lên cái thân còm vốn đã quặt quẹo.
Thế rồi, cái ngày xuất quân cũng đến, nằm miên man nghĩ tới cảnh người thân cầm tờ xác nhận nhận của bệnh viện đến xin cho được nghỉ học 1 tuần.
Nghĩ 1 lúc lại cười đắc chí: trong cái rủi cũng có cái may. Ốm là vậy nhưng còn hơn vật vã nắng mưa, lăn lộn đất cát như bọn bạn cùng trường. 3 tuần, trốn được 1 tuần đã là sướng. Cầm cây súng tập trận như đời lính, cái cảnh mà mình đã hình dung trong các tp văn thơ thời Cách mạng. còn ta nằm đây, có quyền ngủ thêm 1 chút, có quyền nằm rung đùi xem bộ phim yêu thích đáng lẽ phải bỏ dở từ lâu, tạm trốn bữa ăn đạm bạc để được húp sì sụp món súp bổ dưỡng... Đó là những đặc quyền của người ốm. Nghĩ đến đấy mà lại bật ra 1 tiếng cười nhạt.
Và rồi, bạn bè nhắn tin hỏi thăm. Chúng nó bảo: Ở trên này hơi vất chút đỉnh, nhưng được cái vui lắm, đêm nào cũng có giai thoại, chuyện kể đêm khuya... rồi những đêm đi gác...
Nghe đến đó, 1 cảm giác thật khó tả.
 
C

cukhoai_1991

Trả hết trả hết cho đời , không biết mai sau có giả được hết cho đời không [-O&lt;
Hồi này có thói quen lạ , tự dưng ngồi cũng buồn, 8-|cũng ân hận vì những hành động trẻ con từ xưa .Người ta bảo đây là triệu chứng của tuổi già .:-wVớ vẩn .Mình còn chưa đến 20 tuổi sao dám gọi là già .:-?Hay là già không đợi tuổi
Hồi xưa thích nhất mấy câu thơ~O)~O)
Nâng chén tiêu sầu sầu vẫn đầy
Vung gươm chém nước nước vẫn chảy
hai câu này hình như của lí bạch , Lí Bạch có những câu thơ đến tận bây giờ mình vẫn thấy rung động:x:x
Đời là cơn mộng lớn
Nhọc lòng mà làm chi
Ta thường ngày say khướt
Nằm ngoài hiên ngủ khì
Những vần thơ xưa bao giờ cũng cho mình cảm hứng , chính vì thế mình thích tống biệt hành của thâm tâm :x
Li khách , li khách con đường nhỏ
Chí lớn chưa về bàn tay không
THì không bao giờ nói trở lại
Ba năm mẹ già cũng đừng mong
Mình cũng yêu cả những vần thơ
Người ra đi đầu không ngoảnh lại
Sau lưng thềm nắng lá rơi đầy
Có ai nhớ câu thơ xưa của Tàn đà : tài cao phận thấp chí khí uất
giang hồ mê chơi quên quê hương
 
C

cukhoai_1991

Không còn mưa nữa , không nắng không mưa , không buồn không vui , quấy loãng

chút cảm xúc , mà thấy lòng mình nông cạn

CÒn quá sớm để hiểu hết sự đời , hết sự người , cái hiểu của mình giờ chỉ thuộc về cảm

tính , của trí tưởng tương mông lung

Mình tưởng tượng mình đang dặt chân trên dòng sông Đà trong trang văn của nguyễn

tuân , nhìn cảnh mặt trời đứng ngọ , mình tưởng tượng mình là chú hổ nhảy phốc qua

mặt nghềnh Hát Lóng , mình tưởng tượng mình đang ở bên bờ sông hoang sơ huyền

ảo " như nỗi niềm cổ tích ngayf xưa " ấy

TRí tưởng tượng kéo nhịp bước đến sông hương , xuôi theo sông Đà mình đến với

Hương giang mơ mộng , đến với mảnh đất cô đo còn nặng dấu tích vua tôi . Mình đi , đi

mãi , để biết mỗi vùng miền , đi theo trí tưởng tượng để làm giàu tình yêu xứ sở

Mình về NGhệ an quê mình .
Nghệ An , mảnh đất gắn bó vs mình từ thuở trong nôi , về vs những con người một nắng

hai sương chăm chỉ , sống chân thành , đằm thắm.Có người nói người Nghệ gắn bó KEO

sơn này nọ , mình không thấy, mình biết xứ nào chẳng có người nọ người kia , mình chỉ

biết những người chân thành với mình , và nặng tình xứ sở , gia đình .Vậy là quá

đủ .Mình chỉ cần biết , đất miền trung nắng gió , có vai gầy của mẹ , có mái tóc bạc dần

của bố , có nahs mắt tin tưởng của em , có cô giáo mình suốt ngyf gọi trò là đệ tử .Nghe

gần gũi và thân quen .

Mình đi học cô , gia cảnh không tốt nhất trong cả bầy , cô không lấy tiền học phí , cô

bảo cố mà thương mẹ mà học là được rồi .Dân miền trung là vậy , mối tình nghĩa này ,

muôn đời muôn kiếp mình cũng không thể thả trôi
 
T

trinhluan

Nhìn ngước lên bàu trời cao, anh đã thầm hứa với lòng mình rằng cả đời này anh chỉ mãi yêu mình em thôi. Cho dù thời gian có trôi đi, dù mọi cảnh vật có thể thay đổi nhưng trong trái tim anh, anh chỉ có mình em, với anh em là tất cả, là cả cuộc đời này của anh.

Anh đã ngước lên trời cao và cầu nguyện rằng tình yêu của hai đứa mình sẽ mãi tồn tại và vĩnh cửu . Anh sẽ trọn đời trân trọng nó, trân trọng em, những gì em đã giành cho anh.

Vẫn cái dáng bóng ấy, vẫn tính cách ấy, nhưng giờ đây em đã là của người khác: Tim quặn đau, nhói biết đến dường nào. Hạnh phúc ư, chắc giờ nó đã vụt tắt, Buồn ư, chắc không? Anh đã nuốt nước mắt vào trong, để nó không lộ liễu ra bên ngoài. Nhớ em ư,? Quá không nhỉ?

Hạnh phúc giờ đối với anh có phải là món hàng quá xa xỉ không em? Có phải tình yêu nó như một cuộc trò chơi trốn tìm không em, người này hú người kia tìm. Hay tình yêu đơn thuần chỉ là cảm xúc của hai con người với nhau................

Có quá không để giờ đây anh muốn nói những lời đó, đi xa, đã đi về nơi người ta, với một vẻ hồn nhiên, phũ phàng quá, em ra đi mà không hề cho anh một lí do, tại sao em lại tàn nhẫn với anh như thế.

Tình yêu là gì? Tình yêu tại sao lại làm cho người này đau khổ, người kia buồn bã, tình yêu ư?

Giờ đã vào thu rồi em ơi.........Hà Nội vào thu đẹp lắm, anh thích những hôm hai đứa mình đi học về cùng đi dưới con đường đầy hoa sữa, anh nhớ những lần anh đạp xe thật nhanh và em đuổi theo anh, rồi đánh anh...............trêu anh.......

Giờ em đã đi theo người ta, đã là của người ta rồi, em đã có cuộc sống riêng cho mình, em đã có gia đình, có hạnh phúc của mình. Còn anh, anh cũng phải đi tìm kiếm hạnh phúc cho riêng mình, hạnh phúc nào có thể thay thế em!

Thời gian sẽ chôn chặt những kỉ niệm đó, dĩ vãng, hiện tại và tương lai. Anh sẽ lãng quên quá khứ, sống về hiện tại và hướng về tương lai, ở nơi đó, anh sẽ tìm được hạnh phúc cho riêng mình. Hạnh phúc của anh đó không phải là em!
 
Last edited by a moderator:
T

trinhluan

Bài tạp văn này tớ viết cho ấy
Tớ nhớ cái ngày chúng mình gặp nhau tớ đèo ấy đi trong đêm mùa đông.
Tớ hỏi ấy:"ấy có lạnh không? tớ lấy áo khoác cho ấy nhé"
Ấy đã trả lời tớ rằng:"không, mình không lạnh đâu, ấy cứ khoác đi
=>Tớ đèo ấy đi lòng vòng quanh khu phố nhà ấy, Hà Nội có nhiều con phố đẹp ấy nhỉ?
Những cơn gió mùa đông bắc thỉnh thoảng vụt qua làm se lạnh.
Ấy có còn nhớ tớ đã hỏi ấy điều gì không? Giữ nó lại nhé!

Đi mệt rồi, ấy bảo tớ dắt xe đi. Tớ dắt xe và ấy đi bên cạnh tớ. Đột nhiên ấy choàng vào cổ tớ cái khăn mà ấy đã mua, ấy một cái và tớ một cái. Ấy có biết lúc đó tớ vui như thế nào không? (Lần đầu tiên có một người tặng tớ khăn đấy) Cái khăn thật đẹp ấy ạ.

Tớ cả ấy vẫn cứ đi lòng vòng quanh cái hồ ở gần nhà ấy. Tự nhiên không hiểu sao tớ có cảm giác nó quen lắm, đi một vòng ấy bảo mệt, uhmk tớ cũng thấy mệt rồi , ra mua kem ăn nhé.

ở chỗ nhà ấy có nhiều cây nhỉ? Tớ thích cái khung cảnh này, tớ thấy nó lãng mạn như thế nào ý/ Không thể diễn tả được.

Tớ cả ấy dừng lại bên một cái cây, mà có thể nói nó có thể che khuất lấp bóng hai đứa mình. Tự nhiên ấy dựa vào vai tớ, tớ cũng khẽ nắm tay ấy, nhẹ nhàng với những cảm xúc riêng.
Ấy đã hỏi tớ rất nhiều thứ và tớ cũng đã trả lời ấy những gì mà tớ nghĩ .
Giữ lấy nhé anh! Đừng hé mở
Giữ chặt nó đừng để vụt ra
Nhớ anh nhé! Em cần nhắm mắt
Nghe anh kìa! Tiếng gió xôn xao!

Ấy có biết lúc đó tớ muôn ra sao? Kì lạ nhỉ. Tớ cũng chẳng biết mình sao nữa. Cảm xúc chợt ùa về.

Tự nhiên phảng phất những giọt mưa. Mưa phùn đấy ấy ạ, lạnh nhỉ nhưng cũng thích thật. Hà Nội mà, trời se lạnh rồi.
Nhẹ nhàng lắng nghe, dường như lúc đó đường phố chỉ có mỗi tớ cả ấy, hình như chắc chắn luôn, tự làm chủ trên con phố ấy.

=>Nhanh thật 11h rồi đấy, thôi, chúng mình về đi. Tớ đèo ấy, vẫn cái cảm xúc hồi nãy, rạo rực...................xao xuyến nhẹ nhàng.


=>Cũng đã xa rồi cái ngày đó, giờ tớ chỉ biết để một góc trong trí nhớ về hình bóng ấy, Tớ giữ lại hay chôn chặt nó hả ấy.
Tớ cũng không biết nữa, hay cứ để nó đấy nhé.
Uhmk, cứ để nó trong đấy nhé.

.................................................. ....................................1 năm về trước khi còn là học sinh cấp 3!
 
J

jun11791

WOW!!!!!!!
kinh hồn
có ai làm tri kỉ của mình chắc là jun rồi

:)) chỉ cần suy luận 1 chút thôi mà :)) Thôi thì cũng bắt tay tí nhờ ;)) Xưa kia, tri kỉ thường ngồi tu rượu ngắm trăng ngâm thơ, ngày nay thì .... ;))

Mà cái Tạp văn này cũng hay nhỉ, đọc cứ như là blog của từng ng` vậy. Thật ấm cúng & đông đủ. Chừng nào mình cũng "bay" tí nhở :-?
 
C

cukhoai_1991

:)) chỉ cần suy luận 1 chút thôi mà :)) Thôi thì cũng bắt tay tí nhờ ;)) Xưa kia, tri kỉ thường ngồi tu rượu ngắm trăng ngâm thơ, ngày nay thì .... ;))

Mà cái Tạp văn này cũng hay nhỉ, đọc cứ như là blog của từng ng` vậy. Thật ấm cúng & đông đủ. Chừng nào mình cũng "bay" tí nhở :-?
Cứ bay thôi , người ta bay với thứ này thứ nọ, chúng ta nặng tình hơn , bay kiểu khác
Biết đâu được một ngyaf nào đó , chũng ta lại tu rượu và ngâm thơ .. của người khác
 
C

cukhoai_1991

Tỉnh thoảng lại thấy chán ngán ,thỉnh thoảng thôi , đôi khi rảnh không có việc gì làm thường lôi kéo người ta đến vs cô đơn.MÌnh không có việc gì làm , không có ai để nói , ngồi một mình là bắt đầu cảm thấy buồn .Có lẽ vì thế mà ham vui , nhưng nhiều khi trong cuộc vui cũng thấy mình lạc lõng .Lạ chưa ?
Chán cho cái sự chán đời
 
C

cukhoai_1991

Chí hướng và năng lực
MÌnh thỉnh thoảng lại buột miệng " người có chí hướng thì không có năng lực , người có năng lực thì không mang hoài bão " .Hôm trước ngồi quán nước với người đó , thế nào mà lại "phun" ra câu đó .NGười đó hỏi lại mình " thế theo em anh là người không có năng lực hả ? " Trong giây phút ngắm các chị áo 2 dây lả lướt đi qua đi lại , mình nói bâng quơ" thì đúng thế mà " Làm người ta sặc cả nước ,nói ra rồi mới nhận ra mình nói gì .
Có người bảo cứ tin là làm được , ừ thì , cứ tin vậy, còn làm được hay không thì còn phải chờ ...chờ ...chờ
 
Top Bottom