TẠP VĂN!

T

trinhluan

mai bế giảng rồi
thế là khép lại tà áo trắng
ka ka hình như trường mình làm lễ bế giảng muộn nhất so với các trường trên toàn đất nước việt nam này thì phải
thấy cũng vui
mai lại ko được dự lễ bế giảng mà phải cùng mấy đứa cán bộ lớp ở nhà làm đồ liên hoan vịt ngan ngỗng đây
tiếc lắm ý
định bảo con lớp trưởng là cho tao đi dự lễ bế giảng
thế mà có đứa nói đi làm gì
ở nhà làm giúp bọn tao
=>Thôi đành ở nhà làm tiệc vậy
 
J

jun11791

“Đong đưa trên cao nghe du dương ve kêu từ lá non. Cho xuân qua đi bay đâu đây hương hoa phượng vĩ thơm ... Ngây ngô trôi đi trong buồn vui ngày tháng học sinh … Chạy tung tăng theo cơn gió nhíu vai giọt nắng đùa tóc em. Chợt lung linh bao thơ ấu trước sân trường vẫn đây. Chiều nào tiếng trống đong đưa, hòa cùng tháng năm học trò, nhẹ bay như mây rong chơi bên tôi trên sân xinh xinh tà áo em ”

Những câu hát thật hay, tôi đọc mà muốn nuốt lấy từng lời, để tình cảm ấy còn mãi đọng lại trong lòng. Vâng, “ngây ngô trôi đi trong buồn vui ngày tháng học sinh”.

Tôi đã từng ghét trường cấp 3 này vô cùng tận, vì nó ko bằng trường cấp 2 của tôi. Căng-tin chẳng có nhiều đồ ăn vặt, chỉ có bim bim với nước’ ngọt. Đến cái sân trường cũng ko có, bé tí. Cái trường thì bé như cái lỗ mũi, hằng ngày đến trường như 1 con kiến lầm lũi chui vào cái tổ của nó. Lớp tôi, hồi lớp 11 thậm chí có lúc tưởng như ko tồn tại 2 chữ “đoàn kết” trong mỗi người khi mà có mỗi việc đi chơi cũng ko xong và rốt cuộc giải tán luôn. Ko 1 ngày nào là các thầy cô là ko ca thán về lớp. Và xém chút nữa 1 thành viên lớp tôi sẽ phải chuyển trường vì tội đánh nhau với trường khác (may mà lớp xin cho nên chỉ bị chuyển lớp).

Và lớp 12 đến. Bao nhiêu chuyện xảy ra với tôi. Hiềm khích qua lại, rồi có lúc tôi đã bật khóc vì trò chơi đểu của nó. Tôi nghĩ chuyện này sẽ chẳng bao giờ đến với tôi. Nghĩ lại thật chẳng hiểu sao lại khóc. Nhg dú sao điều đó cũng ko quan trọng, vì tôi có n~ ng` bạn rất tốt ở bàn trên và 3 ng` cùng bàn.

“Từng chiều qua đi, cùng với những tiếng cười, cùng với những phút giây nô đùa và đôi khi lệ buồn cũng rơi. Ngày từng ngày dù thời gian qua nhanh lòng vẫn mãi khắc ghi, ngày tháng đó chúng ta bên nhau cùng đùa vui bạn bè mến thương”

Rồi 1 ngày cuối tháng 10, Hà Nội mưa ngập trời ngập đất, nhưng lớp tôi đến lớp vẫn đông hơn các lớp khác. Lúc về tôi xém phát khóc vì ko biết về bằng cách nào. Nhg hôm sau vẫn cố đến lớp, bàn tôi là đi đủ nhất (tự hào ). N~ ngày sau đó trg` cho nghỉ. Về nhà viết blog nhớ lại những câu chuyện cười trong lớp, bạn đọc xong cm lại, chợt yêu lớp kinh khủng. Thế mà có lúc tưởng chừng như lớp chả đoàn kết j` cả. Ngày đi học lại, đứa bạn gọi điện mượn cái quần vì quần nó mấy hôm mưa ko thể khô dc. Úi giời, bạn tôi

Sn cô, cả bọn kéo đến nhà cô, inh cả phố. COn gái chsng tôi đến sớm chuẩn bị nấu lẩu. Chỉ 1 câu thôi "Vâng, vui" . Và đó là ngày 19.11

21.05 - "Cảm giác hôm nay thật lạ. Chưa bao giờ lớp mình lại đoàn kết đến thế. Tiếng hô vang tên lớp từ tất thảy mọi người, trg phòng ... kara. Làm mình nghĩ đến lúc VN lần đầu vô địch Thái lan, ai cũng hô vang Calisto. Và bây giờ, “i3” đối với mỗi người là 1 cái j` đó đặc biệt nhất, ấn tượng nhất, khó phai nhất, 1 cái j` đó như muốn ôm, muốn hôn, muốn níu giữ thật chặt. Chưa bao giờ thấy lớp mình đoàn kết đến thế. Chả còn chút khoảng cách, chả còn chút ghét nhau, đánh nhau như mọi khi."

Bình thường lớp tôi toàn bị các thầy cô than ầm trời ầm đất, nào là nhiều hs “bùng” học, lớp rất “MTT” (mất trật tự), nào là lớp lười học nhất trong các khối lớp, nhiều “tệ nạn” nhất, nói chung là vô phương cứu chữa. Ấy thế mà 3 môn thi thử tn toàn là điểm cao nhất khối (cả lớp nhìn nhau 3 giây rồi cười) Rồi mấy ngày cuối lớp 12 này nữa, chả lớp nào đông đủ như lớp tôi (thực ra tụi nó đến đánh bài là chính ) Nhất là hôm đi chơi chia tay thì quậy inh trời cả khu ăn buffet nhà hàng Sen, chụp cả những hình “loạn luân” nhất trc' mặt gv dc cô cn mời đi cũng. Rồi giữa trưa còn chơi trò ném lon ngay giữa đường. Cảm giác như trở lại thưòi con nít.
Tự hỏi, chẳng biết mình đến với lớp i3 có phải là cái duyên ko? Ai hỏi sao chuyển từ lớp p1 sang i3. Mình đều bảo, vì chuyển ban. Ôi dào, chuyển thế thì có khác j` nhau đâu, chuyển từ ban AB sang A, chả khác j` nhau mấy, mà rốt cuộc mình vẫn quyết định thi đh khối D là chính mà. Chả wa là mình học lớp p1 cảm thấy chán chán buồn buồn nên xin mẹ chuyển lớp

"đến phút cuối em chợt nhận ra anh, anh là ng` em yêu trong suốt cuộc đời" - Đến phút cuối chợt nhận ra lớp tôi thật đáng yêu biết bao.

Rốt cuộc, ngày học cuối cùng, ngày cấp 3 cuối cùng, ngày cuối cùng ko còn được gọi là “học sinh”……cũng đã đến....và wa thật mau …. “Cuối cùng” – 1 từ 8 chữ cái, nhưng sao nghe thật, thật xót xa ngậm ngùi. Bất giác nhớ đến câu hát “ko có con đường nào chạy dài xa mãi”, rồi câu nói “tiệc vui rồi cũng có lúc phải tàn”. Tại sao lại có những thứ vô hạn, và cũng có những cái hữu hạn, chả có cái j` là bất tận cả, mà cái con người mong muốn lại luôn là cái hữu hạn => thật ko công bằng!!!!!!!!!! “Tiết học cuối cùng” - tôi đã nghe ở đâu đó. Lúc ấy, vô cảm, chả hiểu nó ntn, và cũng chả wan tâm. Giờ thì … cũng chả muốn nghe. Từ giờ sẽ ko thể đi đến trường để được ngồi học như xưa. Ko được đến lớp học để có cơ hội nghe cô mắng mỗi khi mình đi học muộn. Ko được ngồi cạnh bên trái là L nè, bên phải là H nè, cạnh H là T nè, ko được buôn chuyện, tranh cãi với H ở trên nè, ko được hỏi bài N nè, ko được chọc P từ sau nè, ko được cười với B mỗi lần trêu H hay P nè. Vậy mà trước đó có những buổi toàn nghĩ cách làm sao để “bùng”. Giờ thì có muốn vào trường ngồi học như bình thường cũng chả được.

Lại nhận được thư liên lạc điện tử wa đt như mọi khi. Tin thông báo học sinh tập trung lại vào ngày 3.7. 1 tin nhắn như mọi khi, nhưng chợt làm bùi ngùi. Tập trung j` chứ, chia tay trường lớp rồi mà........

"Hãy để cho chúng ta luôn luôn sát cánh kề vai Ở bên cạnh bạn là tôi và bên cạnh tôi luôn có các bạn Dù ko thể chia sẻ tất cả những nỗi buồn đau u sầu của những ngày sau . Bất kì giọt nước mắt nào cũng sẽ đưọc lau Tay trong tay nhau ta cùng bước tới tương lai tươi sáng ngày mai một nơi hạnh phúc ấm êm Một nơi thật xa một nơi có bạn và tôi ... bạn và tôi ......♥.♥.♥......"

Rồi ko biết n~ năm sau này tôi có dịp dự 20.11 của trg` ko, như tôi 3 năm nay vẫn chưa dc dự lễ 20.11 nào của trg` cấp 2 cả nên tôi sợ ...sợ trg` cấp 3 lần này cũng như thế ... Và cũng rất nhớ - nhớ 1 ng` bạn - 1 ng` để lại cho tôi rất n` kỷ niệm - vui có - buồn có ...................

Ko định viết đâu, nhg muốn sau này đọc lại xem thời đó tôi ntn, nên viết vào đây, với lại ....
 
T

thuhientob

Thật là buồn và hụt hẫng...3 ngày nữa mình sẽ thi...thế là 12 năm đã khép lại gần rồi...Sao mà cuộc sống lại trớ trêu đến thế ? sao lại tuyệt tình như vậy chứ ? Mình còn rất nhìu dự định chưa xong...còn rất nhìu điều phải làm. Ước mơ của mình là trở thành một nhà báo cơ mà...4 năm Dh để trải đường cho ước mơ mình còn chưa đặt chân. Thế mà...Chẳng còn nhiều thời gian cho mình nữa, còn gì với một con bé đang sống trong giai đoạn 2 của căn bệnh ung thư quái gở...biết làm sao bây giờ ? chang thể trách được ai...chẳng thể trách được cái gì...mọi chuyện âu cũng là số phận. Có trách thì trách mình tại sao lại sống phí quá...18 năm đã chẳng được cái gì...chưa làm được gì cho bố mẹ cả...chưa một lần thốt lên rằng " con yêu mẹ" dù trong lòng rất muốn...điều giản dị vậy thôi còn chưa làm được nữa...sao mà lúc này lại chán ghét bản thân mình đến thế...sống mà cứ để bố mẹ phải lo lắng thế này có đáng không ?. Còn nhớ như in cái ngày biết được kết quả xét nghiệm của bệnh viện, mẹ đã ôm lấy mình và khóc rồi nói rằng mọi chuyện đều tốt đẹp nhung mình 18 tuổi rồi cơ mà, mình đủ tinh tế để nhận ra điều đó . Mình chỉ mong sao lần này mình tinh tế sai...nhưng không...mọi chuyện đã đúng như mình nghĩ...Chẳng thể nào thay thế được nhưng còn được sống thì vẫn phải sống làm sao cho nó xúng đáng, phải kiên cường chứ, mình còn là chỗ dựa cho bố mẹ cơ mà, không thể để 2 người biết mình đang thế nào...phải sống chứ...cố gắng chiến đấu cho 3 ngày của 12 năm...và còn nữa...9/7 mình sẽ cố gắng đặt chân đến ước mơ của mình...Co' lên cô bé ngốc nghếch ! CỐ lên tôi ơi ! Cuộc sống là một cuộc chiến đấu cơ mà, phải gắng gượng đến giây phút cuối cùng chứ !
 
J

jun11791

12:59 AM - Friday 06.05.2009 (cái đồng hồ máy tính nói vậy)

Thi xong. Cảm giác nuối tiếc + tức tối tột cùng với n~ câu đáng lẽ ko được sai thì lại sai 1 cách ngớ ngẩn .... ôi thất vọng quá đi mất, học với chả hành ....

Ngày thi đầu tiên:
- Văn: đề hoàn toàn gây bất ngờ nhg vẫn làm được, cũng dc 7 mặt nhg về so lại gợi ý giải đáp án, thiếu mấy ý
- Sinh: môn này thi hâm nhất. Có 4 câu chọn đúng rồi, lát sau còn 15ph dò lại bài,thay đổi đáp án 4 câu đó, rốt cuộc sai, chứ ko dc 8d rồi :(( Mày điên quá !

Ngày thi thứ 2:
- Địa: đầu hàng toàn phần với môn này ngay từ câu đầu tiên. Viết lung ta lung tung, chả thể nhớ câu hỏi nó thuộc phần nào mình đã học trg đề cương, vận dụng hết bình sinh để làm bài mà xem chừng quá khó
- Lý: môn này điên hơn môn sinh, sai 8 câu 1 cách ko thể chấp nhận dc mặc dù đó là n~ kiến thức đã đọc ở nhà. Còn 1 số câu lý thuyết thì nhức đầu quá, ko thuộc phạm vi ưa thích của não bộ. Bọn bạn ai cũng 9 trở lên mà mình phát sợ

Ngày thi cuối:
- Toán: đau tim thật, cứ viết rồi gạch, rối tung lên từ con tìm min, max. Nhg mọi chuyện vẫn ổn & làm hết :p
- Anh: hoàn toàn chưa hài lòng nếu ko muốn nói là tiếc đứt ruột

Nói chung qua kì thi mới thấy 1 nghịch lý rằng: ai cũng bảo thi TN dễ nhg ko phải ai cũng thi tn đạt loại giỏi !

Hôm đầu thi tn lấy dc đĩa của lớp, định khi thi xong lên mạng rồi xem đĩa luôn. Nhg hôm trc' khi thi buổi cuối cùng, tò mò lấy ra xem cũng phải hơn 1h30 mới ngủ :p thế mà thi toán vẫn ngon ơ ^-^ . Cướp đưọc 3 cái CMT của bạn, nhìn ảnh bọn bạn hồi lớp 8, ôi chao dễ thương quá đi như ... hs tiểu học ! :-* ;)) Phòng thi, gặp lại 2 đứa bạn lớp cũ, nói chuyện rôm phết.

Thi xong rồi, tự dưng lại sợ ko gặp lại 1 số ng` trg 1 thời jan dài như hồi câp 2 - như ngày thi cuối cùng 10.06.2006 ấy.

Xa mãi con đg` mưa bay
Từng giọt rót xuống đong đầy đôi tay
Từng giọt mưa bay, lặng lẽ trôi
Từng giọt mưa trong như là cơn mơ

mưa còn rơi
đêm từng đêm
xóa tan đi bao nhiêu khát khao hy vọng
Mai về đâu
xin gủi trao
tiếng yêu này
và ước mơ này cho em
mãi ........
 
J

jun11791

Mùa hạ đã đến = sức nóng của mùa thi đang lan tỏa. Đem chút mưa trên 4rum hocmai cho ngày thêm dịu ha ( entry này mình đọc dc rất lâu rồi, copy về máy, nay lại post lên đây chia sẻ)

Nó thích mưa, ko hiểu từ lúc nào đã thích mưa rồi. Có lẽ từ lúc nhỏ, nhớ những lúc trời mưa, ông bà cõng nó trên lưng đưa nó đến trường, trời mưa tầm tã nhưng ông bà vẫn đưa nó đi, ông bà vẫn quan tâm sợ nó bị ướt. Cũng từ lúc đấy mà nó thích mưa, nó thích cảm nhận được sự quan tâm của người khác, thích người khác lo lắng cho mình. Đến tận bây giờ hễ trời mưa ông bà vẫn lo lắng sợ nó bị ướt. Và nó thích mưa cũng vì lúc đó gia đình nó sẽ được sum vầy, sẽ có bữa ăn ngon và nó sẽ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình mình. Nó thích mưa vì mưa đến lớp nó sẽ ngồi lại lớp, nói chuyện chơi đùa với nhau và nó sẽ cảm nhận được sự quan tâm từ bạn bè, sẽ thấy được rằng nó không bao giờ cô độc, không bao giờ một mình.

Và thế nó cứ lớn lên và càng lúc càng yêu mưa hơn. Nó tự hỏi mưa là gì??? Cô giáo nói mưa chỉ là những hạt nước rơi từ đám mây trên bầu trời, nhưng nó nghĩ mưa còn là một thứ gì đó đẹp đẽ và ý nghĩa hơn thế.

Nó thích mưa, mưa mang đến cho nó một cảm giác mát lạnh, một cảm giác mới mẻ, làm cho nó thoát khỏi chính mình. Tiếng gió đập vào cửa sổ, tiếng mưa tí tách trên mái nhà, tất cả âm thanh đó dường như làm nó thức tỉnh, trở lại với hiện tại. Lúc đó nó lại nhận ra mình yêu mưa biết nhường nào.

Mưa làm cho con người ta thêm hối hả. Lúc mưa đến, mọi người lại vội vã tìm một chỗ trú cho mình. Lúc đó lại làm cho đường phố yên ắng lạ thường không còn cái vẻ tấp nập thường ngày, điều đó làm cho nó thấy thanh thản mỗi khi đi dưới mưa. Nó thấy thương cho những người cứ cố nhanh nhanh mong mưa tạnh, tìm chỗ trú mưa mà từ bỏ cái cảm giác được đi dưới mưa

Nó luôn thắc mắc, tại sao mưa đến phải có gió, phải có sấm chớp mà không có nắng. Phải chăng nó đang chạy trốn nắng, chạy trốn một điều gì đó mà nó không tin là mình đối mặt được, một điều gì đó đang ở trước mặt. Nó luôn coi gió là bạn, là người bạn thân thiết vì gió biết lắng nghe, biết tìm đến mưa để đem lại một chút gì đó thanh thản trong lòng người. Gió dắt tay mưa đi trên đừng con phố, nhẹ nhàng đủ để mưa cảm thấy bình yên. Nhưng sao mưa lại không coi nắng là bạn, có nắng thì không có mưa, có mưa thì không có nắng, nó vẫn thắc mắc nhưng chắc không bao giờ trả lời được.

Mưa cũng lạ lắm, mưa mỗi lúc một khác. Có lúc nhẹ nhàng, có lúc xối xả. Có lúc nhẹ nhàng như là muốn nhắc mội người đừng quên nó. Có lúc lại xối xả, làm cả mặt đất bầu trời chuyển sang màu đen. Và lúc đó mưa lại cuốn đi những bụi bặm, lo âu của cuộc sống làm cho mọi người cảm thấy thanh thản nhẹ nhõm hơn.


Mưa rơi nhẹ xuống từng chiếc lá, tí ta tí tách như đang nhảy một điệu nhạc quen thuộc của mùa hạ, nhẹ nhàng nhưng khiến người ta chú ý. Lúc đó ta mới thấy được vẻ đẹp của nàng mưa mùa hạ này, không quá kiêu sa mà rất thanh cao khiến ai nhìn nó không thể không chút rung động.

Nhiều người bảo nó là ghét mưa, mưa bẩn, mưa ướt, mưa vướng víu nhưng nó vẫn tin rằng sẽ có ngày họ sẽ biết được mưa đẹp đến nhường nào cũng như tình yêu của nó với mưa vậy

 
M

money_22

Chẳng vì sao cả,đơn giản là chuyển động...

Nắng “nghiệt ngã” suốt mấy ngày đủ để khiến người ta nhận ra giá trị của những ngày lạnh giá…
Ưh, thì cứ ra đi, nếu anh muốn…

Đừng hỏi vì sao anh ấy ra đi. Có thiên thần nào sinh ra đôi cánh chỉ để trang trí? Kệ! Cho anh ấy bay, nếu anh ấy có thể!

Đừng hỏi vì sao Real “lắm tiền” đến thế! Hãy hỏi vì sao người ta chi “bạo” đến thế. Nhưng cũng đừng ngạc nhiên làm gì bởi họ bỏ ra 1để lấy về 2. Công thức cơ bản của lời lãi kinh doanh,Florentino Perez đủ sáng suốt để nhận ra điều đó.

Đừng hỏi vì sao 65 triệu Euro có thể mua được linh hồn của một đội bóng đầy kiêu hãnh. Milan có quyền kiêu hãnh nhưng không có quyền ngủ quên trong hào quang quá khứ. Cần thay mới và lột xác, khi mà một ngôi sao vốn không thể soi sáng cả bầu trời, và một con người không đủ sức để resart lại cả một cỗ máy đã quá rệu rã. Uh thì bán. Tàn nhẫn mà nói câu này đúng chăng " bạn chẳng làm được gì nếu không có tiền dắt túi"? Hay quả thật vật chất luôn quyết định ý thức, mà ý thức lại quyết định hành động? Uhm, thế đấy. Đủ để trả lời cho câu hỏi “ vì sao” chưa em? ;)

Đừng hỏi vì sao chị cứ dửng dưng đến thế. Có nhất thiết phải buồn bã khi chưa biết tương lai như thế nào không nhỉ? Biết đâu Kaka đi lại là điều tốt? Đôi khi cuộc sống cần sự thay đổi lắm bởi chiếc áo của ngày hôm nay có thể đẹp và vừa khít nhưng ai dám chắc rằng nó đủ lớn để mặc vừa trong ngày mai? Cho anh ấy thay để anh ấy được thoải mái trong chiếc áo vừa vặn với những đường chuyền chính xác và tinh tế trên sân cỏ.

Milan muốn bán anh chăng? Không hề. Hay Kaka muốn đi? Không phải! Nhưng thực tế thì cái “không” vẫn chẳng cưỡng lại được cái “có”, bởi đâu phải lúc nào đa số cũng thắng thiểu số ;) , nhìn nhận vào thực tế hoàn cảnh để học cách “chấp nhận”. Mọi kết quả chẳng bao giờ là phi lí…

Trời quá nắng mà lòng người cứ nóng thì chỉ thấy thêm ngột ngạt thôi. Một chút đá lạnh cho tâm hồn để thấy sự ra đi của Kaka không có gì là “đau đớn”. ( Chị ko thích từ này lắm :D ).
Goodnight! ;)

Dành tặng các Milanista!Tặng cô em gái " cuồng" Kaka!
( bài này viết tối quá nên mới có cụm từ "G9" vô duyên giứa ban ngày đến thế! Cả nhà thông cảm, cảm xúc mất Kaka, mang cả Thể thao lên Hocmai đập:p )
 
J

jun11791

Tớ cũng có nghe việc Kaka qua đầu quân cho Real Marid rồi, và :(( :(( anh Rô (Christiano Ronaldo) của tớ cũng thế, cũng theo bc' Kaka đến Real Marid :(( :(( Thể nào con em họ tớ năm nay sang Anh cũng hơi buồn vì MU đã ko còn Rô. Thôi cầu cho Argentina năm nay có thể lọt vào dc WC để lại dc xem anh í đá cho chính đội bóng đích thực của mình , nhg đội Bồ mình cũng thik
 
T

tieuvu_hb

Tớ cũng có nghe việc Kaka qua đầu quân cho Real Marid rồi, và :(( :(( anh Rô (Christiano Ronaldo) của tớ cũng thế, cũng theo bc' Kaka đến Real Marid :(( :(( Thể nào con em họ tớ năm nay sang Anh cũng hơi buồn vì MU đã ko còn Rô. Thôi cầu cho Argentina năm nay có thể lọt vào dc WC để lại dc xem anh í đá cho chính đội bóng đích thực của mình , nhg đội Bồ mình cũng thik
hic hic Kaka là của Brazin cơ mà June.Chuyện CR7 ra đi báo đài tung tin ầm ĩ.Suy cho cùng một đội hình toàn sao nhưng chắc gì ở dải ngân hà những ngôi sao đó cùng toả sáng được bởi ngôi sao nào chả có riêng một quỹ đạo quay đâu thể dời chuyển nó đến một vị trí mới được!.Đội hình bóng đá có chiều sâu không chỉ có những tên tuổi ở tuyến trên mà cần có những chiến binh thầm lặng,họ như những cơn gió thổi đúng luồng và vào đúng lúc.Họ hi sinh quyền lợi của mình để những cái tên khác vang lên trên sân cỏ.Thôi thì âu cũng là quy luật :"mạnh vì gạo bạo vì tiền".Chuyện mất được ở đời khó đoán.Biết đâu được điều gì!
 
J

jun11791

hic hic Kaka là của Brazin cơ mà June.Chuyện CR7 ra đi báo đài tung tin ầm ĩ.Suy cho cùng một đội hình toàn sao nhưng chắc gì ở dải ngân hà những ngôi sao đó cùng toả sáng được bởi ngôi sao nào chả có riêng một quỹ đạo quay đâu thể dời chuyển nó đến một vị trí mới được!.Đội hình bóng đá có chiều sâu không chỉ có những tên tuổi ở tuyến trên mà cần có những chiến binh thầm lặng,họ như những cơn gió thổi đúng luồng và vào đúng lúc.Họ hi sinh quyền lợi của mình để những cái tên khác vang lên trên sân cỏ.Thôi thì âu cũng là quy luật :"mạnh vì gạo bạo vì tiền".Chuyện mất được ở đời khó đoán.Biết đâu được điều gì!

Uh dĩ nhiên là Kaka thuộc đội tuyển Brazil mà, còn Ro thuộc Argentina, tớ có nói sai j` ko nhỉ? Và dĩ nhiên là 1 cây ko thể làm nên cả rừng cây đc, cũng như 1 ngôi sao ko thể tỏa sáng cả bầu trời. Chuyện MU thua Barca vừa rồi là 1 minh chứng ko phải lúc nào MU cũng là #1 mặc dù trg tay CLB này toàn sao (trận đó Ro bị nói là chơi như dở hơi). Ý tớ muốn nói ở đây là em họ tớ nó hâm mộ MU + Ro (tớ thfi chỉ hâm mộ Ro thôi) nên khi Ro ra đi nó cũng tiếc lắm chứ, tự dưng t/y nay còn 1/2. Bạn nói j` mà mình nghe nghiêm trọng quá vậy trời. Mình ko muốn đội bóng Real do anh Ro đá ở đó bị thua :((
 
T

tieuvu_hb

Uh dĩ nhiên là Kaka thuộc đội tuyển Brazil mà, còn Ro thuộc Argentina, tớ có nói sai j` ko nhỉ? Và dĩ nhiên là 1 cây ko thể làm nên cả rừng cây đc, cũng như 1 ngôi sao ko thể tỏa sáng cả bầu trời. Chuyện MU thua Barca vừa rồi là 1 minh chứng ko phải lúc nào MU cũng là #1 mặc dù trg tay CLB này toàn sao (trận đó Ro bị nói là chơi như dở hơi). Ý tớ muốn nói ở đây là em họ tớ nó hâm mộ MU + Ro (tớ thfi chỉ hâm mộ Ro thôi) nên khi Ro ra đi nó cũng tiếc lắm chứ, tự dưng t/y nay còn 1/2. Bạn nói j` mà mình nghe nghiêm trọng quá vậy trời. Mình ko muốn đội bóng Real do anh Ro đá ở đó bị thua :((

hic hic Ro đâu có thuộc Achentina thuộc về Bồ Đào Nha cơ mà nhỉ???hic hic anh Ro đi là một tổn thất hiểu không.Thực sự đau lòng khi anh ấy đi.Tất cả ở đây đã là quá khứ rồi Ro ạ!hãy bay lên vì anh là một chiế binh của dòng máu đỏ!Dòng máu của Red Devil!
 
J

jun11791

hic hic Ro đâu có thuộc Achentina thuộc về Bồ Đào Nha cơ mà nhỉ???hic hic anh Ro đi là một tổn thất hiểu không.Thực sự đau lòng khi anh ấy đi.Tất cả ở đây đã là quá khứ rồi Ro ạ!hãy bay lên vì anh là một chiế binh của dòng máu đỏ!Dòng máu của Red Devil!

Uh tớ xem lại thì Ro đúng thuộc Bồ. Tại hôm nào mẹ vs tớ xem 24/7 "rất có thể chta sẽ ko dc xem Ronaldo thi đấu ở WC..." vì câu trc' là có j` liên quan đến việc Argentina ko thể vượt wa vòng loại, nghe sao lại nghĩ Ro thuộc Argentina nên nói thế, tớ cứ tưởng vậy. Chẹp chẹp đính chính. Với lại tớ cũng thik đội Bồ lắm (từ thời Louis Figo), thik cả màu cờ của Bồ (màu đỏ-xanh giống màu lễ Giáng Sinh), HLV Calisto cũng đã đưa VN lần đầu tiên sờ đến dc cúp vàng giải AFF cup (mà hồi trc' là Tiger cup) nhiều duyên nợ ^-^ Hồi Euro hè năm ngoái, tớ cổ vũ cho Bồ mà vẫn thua Đức ở tứ kết nên đến trận chung kết, quay ra cổ vũ cho TBN thắng Đức. Rốt cuộc TBN vô địch, ai bảo Đức dám đánh thắng Bồ thì cũng ko vô địch dc :)) 1 đứa bạn trg lớp học thêm cũng cùng thần tượng, cùng iu Bồ, ghét Đức, ôi sướng quá đi mất, như gặp dc tri kỉ ^-^\/
 
T

trinhluan

Tự nhiên thấy tức giận với người đó
****** đi mất
bực cả mình
cố gắng lắm rồi
nhiều lúc vui thì vui thật nhưng lắm lúc hai đứa bực mình nhau

anh đã không muốn hai đứa mình giận dỗi gì nhau
nhưng tự nhiên em làm anh thấy bực
đang trong giai đoạn ôn thi đại học mà tâm trí nó cứ rối bời!
Kiến thức thì đã nhiều lại chuyện này xảy ra
chết mệt
=>Mai chấm dứt ol ở nhà tụng kinh được không đây
khó thế!
 
J

jun11791

Tự nhiên thấy tức giận với người đó
****** đi mất
bực cả mình
cố gắng lắm rồi
nhiều lúc vui thì vui thật nhưng lắm lúc hai đứa bực mình nhau

anh đã không muốn hai đứa mình giận dỗi gì nhau
nhưng tự nhiên em làm anh thấy bực
đang trong giai đoạn ôn thi đại học mà tâm trí nó cứ rối bời!
Kiến thức thì đã nhiều lại chuyện này xảy ra
chết mệt
=>Mai chấm dứt ol ở nhà tụng kinh được không đây
khó thế!

Mô Phật ! "Có cặp có đôi" là căn nguyên của mọi sự rắc rối & mệt đầu :p

Tớ nghe mấy bạn tớ từng kể chuyện của tụi nó mà tớ rút ra điều đó ===> tự rút ra cho bản thân là tự do là sướng nhất ! ^-^ Thật may mắn cho mình ;)) Vậy mà có n` lúc bị hiểu lầm vì mình đối xử tốt với vài đứa bạn khác giới mà mình quý :(( Mà tớ cũng ko hiểu n~ lúc đó chẳng thanh minh dc câu nào, toàn cười, ngại quá đi mất ( ==> tại sao muốn làm ng` tốt mà khó thể hả trời :p )

Cầu chúc cho tâm hồn của trinhluan sẽ bình yên trở lại để ôn tập + thi đh thật tốt nhá ;)
 
T

trinhluan

Mô Phật ! "Có cặp có đôi" là căn nguyên của mọi sự rắc rối & mệt đầu :p

Tớ nghe mấy bạn tớ từng kể chuyện của tụi nó mà tớ rút ra điều đó ===> tự rút ra cho bản thân là tự do là sướng nhất ! ^-^ Thật may mắn cho mình ;)) Vậy mà có n` lúc bị hiểu lầm vì mình đối xử tốt với vài đứa bạn khác giới mà mình quý :(( Mà tớ cũng ko hiểu n~ lúc đó chẳng thanh minh dc câu nào, toàn cười, ngại quá đi mất ( ==> tại sao muốn làm ng` tốt mà khó thể hả trời :p )

Cầu chúc cho tâm hồn của trinhluan sẽ bình yên trở lại để ôn tập + thi đh thật tốt nhá ;)


=>Thanks ấy nhé
hic hic thú thật là chẳng có tâm trí nào nữa
ức ko tả nổi
bực cả mình
=>giờ sẽ cố gắng trở về trạng thái cũ
ohyea
 
M

money_22

Tự nhiên thấy tức giận với người đó
****** đi mất
bực cả mình
cố gắng lắm rồi
nhiều lúc vui thì vui thật nhưng lắm lúc hai đứa bực mình nhau

anh đã không muốn hai đứa mình giận dỗi gì nhau
nhưng tự nhiên em làm anh thấy bực
đang trong giai đoạn ôn thi đại học mà tâm trí nó cứ rối bời!
Kiến thức thì đã nhiều lại chuyện này xảy ra
chết mệt
=>Mai chấm dứt ol ở nhà tụng kinh được không đây
khó thế!

Không muốn nghĩ thì đừng nên nghĩ;)
Đã nghĩ rồi thì nghĩ nốt đi rồi thôi:p
Một chút hạt tiêu cay cay của cuộc sống thôi mà, đâu cần bận tâm nhiều thế Luân;)
Sau này khi va vấp nhiều hơn với cuộc sống, cậu sẽ thấy những hờn dỗi đó là những gợn sóng rất bình thường, vì phía trước còn trăm ngàn ngọn sóng dữ. Nhưng không có sóng có khi nào mình đeến bờ không nhỉ? ;)
Thế đấy! Sống thoáng ra, nghĩ khác đi, cái đầu sẽ cho trái tim một khoảng lắng đủ để hiểu những giận dỗi đời thường;)
Chúc may mắn;)
 
J

jun11791

Chà, còn mấy ngày nữa là thi đh rồi – 1 kì thi mà người ta thường coi là bước ngoặt trong cuộc đời mỗi người. Ấy vậy mà khi thiên hạ đang đổ xô đi học, học như trâu, như bò, chỉ lo ko đủ thời gian thì mình lại ngồi đây gõ những dòng này mà chẳng có 1 cái gì gọi là “lo lắng”. Nghe các thầy các cô nói: các em lớn rồi, 18 tuổi rồi, phải biết lo cho mình mà gắng học. Mà sao mình thấy mông lung quá! Có lẽ mình còn quá trẻ con để có thể hiểu hết nỗi nhọc nhắn của bố mẹ mình khi nuôi mình to xác đến nhường này, mong mình có thể đỗ đh. Mình vô tư quá chăng, hay còn ham chơi mà thôi??? Càng này học càng kém. Nhớ hồi xưa mình chăm học bao nhiêu thì bây giờ, chẳng khác nào 1 con mèo lười!

Trong họ hàng mình, có lẽ mình là người thi đh sau cùng. Đứa em họ thua mình 1 tuổi, t9 này sang Anh vào học cấp 3 bên đó để sau học thẳng lên đh luôn, vs học bổng toàn phần ạ! Anh họ hơn mình 2 tuổi giờ đang là sv Ngoại thương khoa “gai” nhất là Quản trị kinh doanh. 1 chị họ vừa đang học tiến sĩ, vừa đang làm việc cho nước ngoài về môi trg` - cái ngành có thể nói là “khoai” hơn cả các ngành kinh tế là cái chắc. 1 chị từng đỗ 3 trường đh cùng lúc. 1 anh là kiến trúc sư nổi tiếng, 1 công trình ở trung tâm Hà Nội cũng có sự đóng góp thiết kế của anh. 1 bác thì làm kỹ thuật cho ngành điện ảnh, được phong NSND từng lên TV. 1 bác thì là 1 doanh nhân khá thành đạt. Chú thì làm ở đại sứ quán. Cô thì làm về nông nghiệp cho nc' ngoài, quen biết nhiều khỏi nói. Mẹ mình cũng thật giỏi khi làm về kỹ thuật – 1 ngành rất nặng đv phái nữ. Nhưng mẹ mình làm rất tốt, mấy lần công ty thưởng cho các chuyến du lịch nc' ngoài, khi mẹ sắp về hưu mà có công ty mẹ từng làm cho họ cách đây rất lâu liên lạc cho mẹ để làm cho họ 1 hợp đồng nữa. Bố mình thì am hiểu rất nhiều về lịch sử,… nói chung là kiến thức xh, biết nhiều chuyện hay cực, mà trí nhớ của bố cực tốt luôn. Nói chung là xung quanh mình ai cũng hoành tráng. Vậy mà đến thời điểm giờ, mình học như chơi, ngồi đây còn gõ những dòng này. Lúc nhỏ mình có lười đến thế này đâu. Bây giờ ai cũng bảo học hành thi cử vất vả nên phải cố lên. Vài hôm trước khi thi tn, chú gọi hỏi thăm sức khỏe, hỏi thi địa điểm có xa ko, này nọ, kúc đó mình đang ngồi xem phim. Rồi cách đây mấy hôm, đang ngủ cố buổi sáng, bác gọi điện hỏi thăm thi tn tốt ko, rồi dặn dò cố mà thi đỗ. Nghe xong dậy luôn. Từng nghe bạn mình kể, chị nó hồi trước thÝch học về thời trang nhưng gia đình ko đồng ý, bắt theo ngân hàng. Chị nó cũng vâng lời, thậm chí thi đh điểm rất cao, học đúng trg` mà ba mẹ chị muốn chị vào, giờ thì chị nó đã đi làm hơn 3 năm nhưng vẫn ko nguôi ngoai ý định học thời trang. Mình nghe xong mà phục lăn chị í, học hành giỏi giang, hiếu thuận, và giàu hoài bão. Cũng từng nghe câu chuyện “cá chép hóa rồng” của 1 chị học sinh nghèo ngay trên đất Hà Nội này. Mẹ chị í buôn bán rau ngoài chợ. Có 1 thời gian dài, chị bị bệnh, bác sĩ bảo phải đến cả tháng mới khỏi. Thế là người mẹ ko biết tí ti 1 chữ tiếng anh nào ấy, trong suốt 1,5 tháng ấy vẫn luôn đến lớp học thêm anh đều đặn. Người mẹ ấy chỉ nhờ những học sinh xung quanh để viết hộ những câu lý thuyết tiếng anh. Cô giáo ban đầu cũng rất ngạc nhiên khi thấy khi lại có 1 bác lớn tuổi như thế đi học anh, và cô cũng chỉ biết là bà học thay cho con gái mình đang ốm. Và cô giáo dạy thêm mới thực sự biết hoàn cảnh của chị con gái này khi chị đỗ đh Ngoại ngữ và 2 mẹ con cùng đến cảm ơn cô. Vào đh, ngay sau năm 1, chị í đã được đi du học ở Mỹ. Cô giáo cũng định đưa 1 số tiền gọi là tiền vé máy bay. Nhưng người mẹ đã tự lo đủ số tiền đó, cô giáo hỏi ra mới biết là bà mẹ ấy đã đem cầm sổ đỏ nhà của mình để lo cho con. Cô con gái du học về, được nhận trong 1 công ty với mức lương khá cao, và lúc này cô con gái mới có dịp đền đáp lại công ơn của mẹ ngần ấy năm ăn học, cuộc sống thực sự đổi đời. Cô con gái sau này cũng gặp được 1 anh chàng học giỏi + tốt bụng. 1 kết thúc thật có hậu cho những ai biết phấn đấu vươn lên! Câu chuyện được kể vào đúng ngày 8.3. Rồi có lần mình thoáng nghe đâu đó giọng 1 người mẹ nói chuyện với 1 chị sv về con mình với 1 giọng hãnh diện khi con bà đỗ đh ở Hà Nội. Nhớ 1 thg` ngồi cạnh mình hồi tiểu học. Điểm tóan thuộc top đầu của lớp (hí hí vậy mà khi thi hsg cấp quận mình lại hơn điểm nó ) Mà hồi trước mình ghét nó lắm vì nó chảnh mà, bạn bè cứ hay ghép mình với nó mới sợ chứ, cả 2 đứa chẳng ưa gì nhau. Nhưng khi nghe nó kể về gia đình nó, rằng nó học hành áp lực như thế nào. Rồi khi ra trường tiểu học, lớp 7 và lớp 9 đi thi học sinh giỏi cấp quận, gặp lại nó, thấy nó thay đổi như thể nào, mình cũng hiểu 1 phần những lời nó từng kể. Nhìn nó hồi tiểu học nói năng rất nhanh nhảu, liến thoắng, lại được các bạn gái “hâm mộ” vì đẹp trai. Vậy mà hồi lớp 9 lặp lại, eo ôi, ít nói hẳn, mắt càng ngày càng cận nặng nên dại đi trông thấy, mặt đầy mụn, tóc chẻ mái chứ ko để đầu đinh như hồi nhỏ, mình đi qua nó rồi mà 1 lúc sau mới quay lại, nhận ra nó. Nhớ hồi nào gặp mặt con bạn thân trước khi ra Hà Nội, kể cho nó chuyện này, mình mới biết là hồi đó nó thÝch thg` này. Ôi trời, choáng!

Nghĩ lại mình, hoàn cảnh nhà mình cũng ko phải là nghèo túng, nhưng cũng ko phải là khá giả, mình thì ko bị gia đình ép đến mức độ như chị của thg` bạn, lại được mọi người quan tâm, bố mẹ cũng tâm lý, bảo ko đỗ đh năm nay thì năm sau thi lại nhưng mình đã làm được gì cho bố mẹ. Mày quá ích kỷ!!! 3 hôm đi thi tn mà làm phiển bố mẹ quá trời. Mẹ phải giặt đồ, đến rửa bát mà mẹ cũng ko cho rửa. Bố thì hôm đầu vừa đưa đón mình, vừa đưa đón bà ngoại lên chơi nhà. Sáng hôm sau đi thi thì trời mưa, hôm đó mình xin tự đi, bố chỉ cần chở mình sáng hôm cuối cùng nữa thôi. Nhưng giờ học thì có kịp để đi thi đh nữa ko? Anh họ mình nai lưng ra học từ lớp 11 mà năm đầu vẫn bị vào hệ B của NT, năm sau tự anh í cố gắng mới thi lên được hệ A. Mình thì … đâu phải thần thánh gì đâu, sao mà thi nổi chứ. Vậy mà cũng có người nhìn mặt mình nói mình chắc học giỏi, mình chỉ cười . Cũng có người bảo mình chăm + ham học hỏi (???). Ai cũng nhầm >.< Thg` bạn mình cũng có lần gặp 1 anh sv chính cống, hỏi chuyện, bạn là sv ah. Nó cũng chém gió luôn là sv năm 2 1 trường nó biết khá nhiều. Thế mà ông sv năm 1 kia cứ tưởng thật, tự xưng hô là “em” ) Thg` này giỏi, cho vào Sân khấu điện ảnh! Hồi lớp 11, mình hỏi chỗ trung tâm học nọ, mấy bác nghe mình hỏi vậy mà cứ tưởng mình là sinh viên thực tập về trường chứ, mình há hốc mồm, cười, nhưng lòng phơn phởn, chao ôi, ước gì cũng được như thế. Ngồi trên xe bus hay ở bến chờ xe, thỉnh thoảng cũng có người tưởng mình là sv . Lỗi do mình, mình ko cố gắng ngay từ đầu, cũng có bao cơ hội để mình suy nghĩ lại mà chăm học nhưng mình ko cố gắng, trong khi mình có đk hơn ai hết.

Nghe mẹ mình phân tích: học đh -> phải ít nhất là cao học để lấy bằng thạc sĩ thì mới xin được việc, ko thì cho du học luôn ngay từ bây giờ. Mình nghe mẹ nói mà tính ra, để có được công ăn việc làm tốt + lương cao + ổn định + nhẹ nhàng thì phải tốn ngót 20 năm học + hành. Nghe muốn nản luôn. Trong khi ngành mình thÝch học, mới mở miệng ra là ko 1 ai tán thành, ai cũng khuyên này khuyên nọ. Trong khi đó, đọc báo, nhiều học sinh cố gắng học để vào đc đh nhưng sau đó lại lười học, ăn chơi, chuyện thi lại của sv là chuyện thường tình. Tự hỏi, thế khi xưa cố gắng thi vào đh để làm gì nhỉ? Cũng có những người sv luôn chỉ lo đi làm thêm ở ngoài nên xao lãng việc học. Rồi có người còn bảo hầu hết chả ai học đh mà ra làm đúng chuyên ngành của mình cả. Rồi ra trg`, ko quen biết ai cũng thất nghiệp như chơi. Hoang mang…… Chợt trong đầu hiện ra nơi mình đã từng sống trong 15 năm – 1 nơi rất bình dị và thân thương. Nhớ tới con em hàng xóm cũ kém mình 1 tuổi đã phải bỏ học nâm lớp 4, ngay giữa lòng 1 tp vô cùng năng động. Con em “lanh” khỏi nói, rủ mình đi chơi khắp nơi, chỉ mình cách tước cây mía, cách hái sen từ trong ao rồi bóc ăn hạt sen, rồi chỉ cả cây trứng cá để ăn, cách chạy xe đạp người lớn (lúc đó 2 đứa chỉ 8, 9t,chân ngắn chưa đi được xe đạp người lớn), làm diều, bật lửa, vài trò chơi chạy nhảy, có lần 2 đứa còn đi trên mái nhà, … nói chung là đủ trò. Hồi đó mình ko thÝch chơi búp bê lắm, nhưng cứ được mọi người cho quà, nó sang chơi, lúc nào cũng “chị sướng quá hà”, nó thì kể lúc nào cũng bị đánh khi làm sai việc gì nhỏ cũng bị đánh. Sau này mẹ nó ko cho nó đi học, vâng, nó bảo ko cho đi học, bắt về quê phụ bán hàng với mẹ nó. Hè mới gặp nó, nhưng cũng chỉ được 2 mùa hè rồi cũng ko thấy nó lên nữa. Lúc đó ko nghĩ ra cho nó mấy con búp bê hoặc thú nhồi bông. Còn 1 thg` hàng xóm bằng tuổi. Nó học đúp năm lớp 8 vì ko qua được môn hóa và sử. Vậy mà lúc đầu mình ko biết. Mọi khi nó vẫn mượn vở, mượn màu vẽ, mình đều cho, tự dưng hôm đó là hè rồi mà nó còn hỏi mượn vở, mình thấy lạ, ko cho, cứ hỏi tại sao. Sau đó mẹ nó qua nhà mình nói chuyện với mẹ mình nên mình mới biết và cho nó mượn vở + đề cương ôn tập. Lúc đó mình đúng là con dở hơi,tự dưng lại cứ hồn nhiên hỏi “tại sao” vô cớ. Năm đó nó ko qua được, khi mình học lớp 9 và chuẩn bị chuyển nhà thì nó ở nhà. 1 năm sau quay lại thì nó khác hẳn. Sáng thì đi làm ở chỗ sửa xe máy, tối thì học ở trung tâm, lại còn phụ trách đoàn, tổ chức vui chơi đập phá ngày hè cho các em (cũng tại khu tập thể mà mình từng sống có khoảng sân to đùng, to hơn đg` chính). Nhìn nó khác hẳn, ko nhận ra, chỉ tội vẫn bị mẹ đánh khi đi chơi về khuya . Nó có vẻ quyết tâm học hết cấp 3 nhưng ko có ý định học tiếp cao hơn. Đv xóm mình, việc học đh có vẻ “xa xỉ” đv 1 số người, mặc dù điểm vào đh ở đó ko cao. 1 anh thì tham gia đội bóng gì đó. 1 anh học xong cấp 3 cũng chỉ ở nhà phụ bán hàng ăn, nhưng ko may năm ngoái đã mất do bị chết đuối . 1 thg` em thì định ở nhà nối tiếp nhà bỏ mối thịt lợn, “cũng kiếm được khá”. Sự học dg` như có sự chênh lệch quá lớn, ko chỉ là giữa các vùng miền, mà còn là giữa các quận trong cùng 1 thành phố. Tự hỏi, ko hiểu những người học giỏi đi du học, sau này có còn quay lại ko? Nhớ tới hình ảnh anh hàng cơm đầu xóm nhà mình. Nhìn có phần “bụi” – quần đùi vải như vải áo lính, áo sơ mi hơi sờn, lúc nào cũng mũ lưỡi trai dù sáng hay tối, cũng vải như áo lính, nhưng có 1 đôi mắt sâu… Lúc nào anh cũng miệt mài xới cơm, chỉ đạo bố trí chỗ ngồi luôn miệng. Mình biết anh chỉ cũng chỉ là người “ăn lương” của 1 chủ nhà khởi đầu từ nghề bán hàng cơm nay cũng đã chuyển đi nhà khác rộng hơn nhưng vẫn còn giữ nhà ở đây để kinh doanh, nhưng cách anh làm việc, mình thấy 1 sự chăm chỉ thực sự, có lẽ vì miếng cơm manh áo (?) Có lẽ vì thế mà quán cơm lúc nào cũng đông khách, mình cũng hay ăn ở đây lúc hè về thăm lại mọi người trong xóm. Vì những người đến ăn ở đây, qua cách ăn mặc, mình biết họ cũng là dân lao động chân tay. Cơm ở quán ko ngon (vì là cơm tấm vụn và khá khô) nhưng được cái nhiều thức ăn, giá cả hợp lý, ăn no mà ko phải gọi thêm suất nữa như ở những quán ăn khác. Đúng là “Cơm Tấm bình dân” !
 
Last edited by a moderator:
J

jun11791

Không muốn nghĩ thì đừng nên nghĩ;)
Đã nghĩ rồi thì nghĩ nốt đi rồi thôi:p
Một chút hạt tiêu cay cay của cuộc sống thôi mà, đâu cần bận tâm nhiều thế Luân;)
Sau này khi va vấp nhiều hơn với cuộc sống, cậu sẽ thấy những hờn dỗi đó là những gợn sóng rất bình thường, vì phía trước còn trăm ngàn ngọn sóng dữ. Nhưng không có sóng có khi nào mình đến bờ không nhỉ? ;)
Thế đấy! Sống thoáng ra, nghĩ khác đi, cái đầu sẽ cho trái tim một khoảng lắng đủ để hiểu những giận dỗi đời thường;)
Chúc may mắn;)

Đôi chút vui về bài thơ "Sóng" , Xuân Quỳnh viết:

" Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
EM cũng ko biết nữa
Khi nào ta yêu nhau"

Điều gì sẽ xảy ra khi XQ biết dc nguyên do tạo ra gió, thì liệu XQ có biết dc nguồn gốc của t/y, & bài thơ "Sóng"có ra đời? :p (Nói vui) xét dưới khía cạnh vật lý + địa lý thì gió sinh ra khi có sự chênh lệnh áp suất giữa các khối khí thuộc các khu vực khác nhau. Gió bắt đầu từ nói có áp suất lớn (nhiệt độ thấp) thổi đến nơi có áp suất thấp (nhiệt độ cao). Vì thế gió thg` có tính chất mát dìu dịu. Nếu thế khi xét từ góc độ văn học thì bạn nghĩ t/y đến từ đâu ? ;))

(Nói vui tiếp) "Nhưng không có sóng có khi nào mình đến bờ không nhỉ?" --> câu nói này của money_22 ko oàn toàn đúng. Vì mặt nc' ko hề biết đi tới bờ. Sóng chỉ là 1 dạng dao động lên xuống dọc phương truyền sóng của các phân tử nc' & do liên kết giữa chúng có 1 khoảng trống nên chúng ko hoàn toàn nằm sít nhau nên việc truyền sóng chính là việc truyền năng lượng giữa các phân tử nc' , làm cho các phân tử nc' bên cạnh dao động theo. KHi gần đến bờ, các phân tử gặp vật chắn là bãi đất bồi phía dưới nên dao động này dần dần giảm biên độ & dao động tắt dần, nên ta có cảm giác các con sóng luôn chạy vào bờ. Cho nên ko phải cái j` ở biển cũng dạt vào bờ cả, nó có thể theo chiều gió mà ra luôn cửa biển, ngấm nc' & chìm sâu dưới đáy đại dương. Nhg thg` vật gì nhẹ & ít thấm nc' thì dạt vào bờ.

(văn phong của 1 kẻ học ban A mà thi ban D đấy :p)
 
T

trinhluan

Đôi chút vui về bài thơ "Sóng" , Xuân Quỳnh viết:

" Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
EM cũng ko biết nữa
Khi nào ta yêu nhau"

Điều gì sẽ xảy ra khi XQ biết dc nguyên do tạo ra gió, thì liệu XQ có biết dc nguồn gốc của t/y, & bài thơ "Sóng"có ra đời? :p (Nói vui) xét dưới khía cạnh vật lý + địa lý thì gió sinh ra khi có sự chênh lệnh áp suất giữa các khối khí thuộc các khu vực khác nhau. Gió bắt đầu từ nói có áp suất lớn (nhiệt độ thấp) thổi đến nơi có áp suất thấp (nhiệt độ cao). Vì thế gió thg` có tính chất mát dìu dịu. Nếu thế khi xét từ góc độ văn học thì bạn nghĩ t/y đến từ đâu ? ;))

(Nói vui tiếp) "Nhưng không có sóng có khi nào mình đến bờ không nhỉ?" --> câu nói này của money_22 ko oàn toàn đúng. Vì mặt nc' ko hề biết đi tới bờ. Sóng chỉ là 1 dạng dao động lên xuống dọc phương truyền sóng của các phân tử nc' & do liên kết giữa chúng có 1 khoảng trống nên chúng ko hoàn toàn nằm sít nhau nên việc truyền sóng chính là việc truyền năng lượng giữa các phân tử nc' , làm cho các phân tử nc' bên cạnh dao động theo. KHi gần đến bờ, các phân tử gặp vật chắn là bãi đất bồi phía dưới nên dao động này dần dần giảm biên độ & dao động tắt dần, nên ta có cảm giác các con sóng luôn chạy vào bờ. Cho nên ko phải cái j` ở biển cũng dạt vào bờ cả, nó có thể theo chiều gió mà ra luôn cửa biển, ngấm nc' & chìm sâu dưới đáy đại dương. Nhg thg` vật gì nhẹ & ít thấm nc' thì dạt vào bờ.

(văn phong của 1 kẻ học ban A mà thi ban D đấy :p)

=>Nếu như Xuân Quỳnh biết nguyên do sóng bắt đầu từ đâu thì bà sẽ có cảm giác khác và lúc ý sẽ viết một bài thơ khác không phải là sóng thì sao?
UHm thì biết là sóng bắt đầu từ những khối khí áp suất cao=> Nếu như theo cậu trong văn học thì tình yêu nó bắt nguồn từ đâu? Sẽ là câu trả lời rất khó bởi nhà thơ Xuân QUỳnh còn không biết tình yêu nó đến với mình tự khi nào
'Sóng bắt đầu từ gió
Gió bắt đầu từ đâu
Em cũng không biết nữa
KHi nào ta yêu nhau"
=>Nếu như Xuan Quỳnh giải thích được gió bắt đầu từ đâu thì chắc chắn rằng bà sẽ trả lời được tình yêu của mình bắt đầu tử đâu?
=>Tớ nghĩ ý của NGân không phải bắt nguồn từ bài thơ Sóng mà ý của Ngân nói rằng mọi khó khăn gian khổ, con người ta sẽ vượt qua được nó để đi đến bến bờ hạnh phúc=>Chứ không phải sóng đến bến bờ=>Đúng không Ngân?

=>Đôi khi ra biển ta sẽ thấy những con sóng nó đi đến bờ chứ nhỉ? Cái này thì chịu, tớ chưa ra biển mới chỉ nhìn qua tivi thôi!he he he
 
J

jun11791

:) thì tớ cũng chỉ nói vui vậy thôi . Đã mở ngoặc bao nhiêu cái mà ko nhìn thấy ah . Chán luôn . Thôi ngừng buôn chuyện ở đây . Học! bye bye . Dạo này tớ ol nhiều quá = Đầu óc bắt đầu teo lại :|

----------

Bon chen thêm câu này nữa thôi: dạo này Real thật sự làm mình bắt đầu chú ý khi họ 1 lần nữa sắp đàm phán thành công để David Villa (tuyển thủ TBN, từng thi đấu khá xuất sắc trg Euro vừa qua) về đầu quân cho họ. Thực sự bóng đá chuyên nghiệp đã trở thành 1 ngành kinh doanh khổng lồ ??? --> "Không những thế, sự xuất hiện của Cristiano Ronaldo sẽ giúp Real đạt ngưỡng 124 triệu euro chỉ tính riêng tiền bán áo đấu cũng như đồ lưu niệm liên quan. Và dự kiến chỉ sau một năm đầu hoạt động, doanh thu cũng quá đủ để Real hòa vốn và bắt đầu nghĩ tới việc có lãi trong các năm tiếp theo." Bó tay, rồi đây các sao sẽ trở thành "cỗ máy in tiền cho các CLB" , thế còn đấu đá j` ở đây khi mà cái j` cũng dính đến tiền ??? :((
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom