TẠP VĂN!

T

trinhluan

Có lẽ đây sẽ là lần cuối mình viết những dòng này, mình đã suy nghĩ thật kĩ rồi, mình sẽ và mãi mãi chẳng bao giờ quay trở lại nữa, quay trở lại như xưa như một hình ảnh của một thằng khờ lúc nào cũng chỉ biết văn, anh sẽ mãi là một thằng khờ khi học ban A nhưng lại thích cả ban C và D nói đúng hơn là thương ban C(mà cũng chẳng biết dùng từ có đúng hay không nữa, tại sao ở trường mình chúng nó đáng sợ môn xã hội đến thế).

Tạm biệt những người bạn, mình biết mình làm như này không đúng vì mình đã hứa với rất nhiều người rằng mình sẽ cố gắng và hoàn thành những gì mình có thể làm được. Nhưng thật sự lúc này đây chẳng còn hứng thú gì nữa, cái yêu thích ngày xưa giờ chẳng còn trong mình, mình sẽ bỏ đi , bỏ đi tất cả để tìm kiếm một thứ khác mà đó không phải là con người mình.
Mình biết mình ra đi sẽ ...........................nhưng mình chẳng còn ....hứng thú gì nữa, quả thật mình cũng chẳng biết viết gì cả khi cái ứơc mơ ngày xưa giờ không muốn theo đuổi nữa, suy nghĩ kĩ vì những gì bố mẹ bảo, những gì bố mẹ nói, hãy từ bỏ cái đó hãy nghe lời bố mẹ học thứ này mai sau con sẽ tốt hơn
Nếu như ngày trước thì không mình không bao giờ nghe , mình sẽ giữ nguyên lập trường của mình, còn bây giờ thì khác, không còn lập dị, không còn khờ khạo, và tất nhiên không còn và không còn say mê .................có quá không nhỉ?
Chẳng biết mình viết thật lòng hay trái với những gì mình suy nghĩ.
Có thể một mai nào đấy mình sẽ hối hận vì những gì mình đã làm nhưng tại sao mình biết yêu thích và đam mê có rất nhiều người họ không được như ý muốn, họ học ngành đó nhưng ra trường rồi sẽ có người không làm đúng ngành của họ.

Đêm đã về khuya, cái lạnh của mùa đồng giờ đã không còn vấn vương luồn qua những con phố của Hà Nội, những đợt gió mùa đông bắc se lạnh giờ đã không còn, mà thay vào đó là những cái nóng, những ánh nắng chói chang của mùa hè đỏ rực, giờ đây mình muốn nói, nhưng chẳng biết đây có phải là những gì mình suy nghĩ, mình muốn viết ra hay không?

Đến một lúc naoi đó khi mỏi mệt khi ta ngoảnh lại phía đằng sau của quá khứ.........ta có khi nào bỗng thốt lên thành tiếng ôi ngày xưa sao ta lại như vậy hay không?

Tạm biệt những người bạn, mình sẽ mãi chẳng bao giờ quên, rất nhiều, rất nhiều, cảm ơn mọi người nhiều lắm.

Mình cảm ơn những người từ lần đầu tiên khi mình bứơc vào trang học mãi này, cảm ơn anh Phát, conu, anh Vinh, Dung, LINH THI TRAn... và rất nhiều người khác nữa...........................................Mình cũng chẳng biết tại sao, thật sự trong lúc này mình cảm thấy không nên.....................nhưng tại sao lại thế.......................có phải mình đang tự lừa dối lòng mình hay không? MÌnh nên đi theo lời khuyên...chăng? Đúng không nhỉ......................................................................Tại sao lại thế, sao mình không cố giữ đúng lập trường của riêng mình................Không, không phải là tất cả?

Chẳng ai hiểu ngay đến bản thân mình, mình cũng chẳng hiểu....................
Tạm biệt
Hẹn gặp lại vào một ngày rất xa...........................
...................................................................................................................Một bài tản văn chẳng biết đúng hay sai..........................AI TIN Thế
;));))
 
T

trinhluan

Đã lâu lắm rồi đấy giờ mới viết một bài tạp văn, Cũng thấm thoát được 2 năm rồi khi mình mới bước vào trang hocmai, nơi đây cho mình bao nhiều bài học, bao nhiêu kiến thức, bao nhiêu người bạn, và đặc biệt hơn nó cho mình hiểu về những giá trị tốt đẹp của cuộc sống.
12 năm học đã sắp hết, vậy là những men học 12 sẽ bắt đầu bước vào những kì thi quan trọng nhất của cuộc đời mình, cuộc đời mới trải dài thảm hoa hồng hay lắm chông gai.
12 năm học đã sắp trôi qua, khi sáng nay buổi chào cờ của lớp 12a1 hát những bài hát chia tay sao mình cảm thấy não nề đến như thế, cái cảm xúc chợt ùa về trong mình, cảm xúc sắp phải xa mái trường, xa thầy cô, xa những kỉ niệm mà ngày nào mình cũng ghi vào tâm trí.
Kí ức, nó có phải là những thứ của quá khứ là hành tráng để cho ta vững bước trên con đường tương lai. Quá khứ có phải là tiền đề quan trọng cho mình hay không?Và đúng thật bởi nếu không có quá khứ thì sẽ chẳng có tương lai?
Dòng suy nghĩ ấy vẫn suy diễn trong đầu mình với những lời bài hát: là lì la lí la lì la lí la, ngày mai em xa trường, con đường với chiếc áo dài bay..." Chiếc áo ấy mình sắp phải gấp lại quãng đời học sinh rồi" tà áo trắng, ôi tuổi học trò, em là ai mà vui quá đời này".
Cứ như thế suốt cả giờ chào cờ, dòng suy nghĩ sắp chia tay mái trường thầy cô nó cứ luẩn quẩn trong đầu mình". Bỗng nhiên mình ngó nghiêng xung quanh, ngắm những đứa bạn tập thể lớp 12a3 này" ngắm nhìn những dãy nhà tầng, nhìn hàng cây trước sân và đặc biệt mình nhìn mãi dáng bóng của thầy cô" những bóng dáng ấy sẽ mãi chẳng bao giờ có thể nhại nhạt trong tâm trí mình.
Tự nhiên mình thấy yêu quý nhiều hơn về mái trường về thầy cô" mình muốn thời gian quay trở lại của 2 năm trước đây khi mình còn là cậu học trò mới bước đầu chân ướt chân ráo vào ngôi trường cấp 3 này, và cho đến bây giờ nơi đây đã cho mình bao nhiêu kỉ niệm, vui có buồn có.
Biết nói gì đây khi mái trường ơi ta sắp khép lại cánh phượng hồng. Thầy cô ơi chúng con sắp phải rời xa thầy cô đi đến châm trời mới mà đang chào đón chúng con...... Giờ đã cuối tháng 2 rồi đấy nhỉ... Cánh hoa phượng mùa hè năm nay .....rơi nước mắt ai...
 
P

phaodaibatkhaxampham

ôn thi mà trong lòng không có một chữ nào trong đầu
động đâu hổng đó , lên mạng xem các thầy cô hồi này thế nào , ai cũng đỉnh sầu , viết nhoe nhoét rồi dặn cố mà đậu ĐH đi nhá
ừ thì biết rồi khổ lắm nói mãi mà có cố được đâu
mốt đi đăng kí học thêm , nhưng lại phải kiểm tra đầu vào mới được học . Á , phập . Đây là đoạn đối thoại của mình
Trang: chiều thứ bảy đi học , mỗi tuần một buổi , nghe nói học ông này thi đại học phải được 10
Mình : hú . yeh . một buổi à ? đi liền . Học phí thế nào ?
trang : mi đến kiểm tra đầu vào ông á có nhận ko thì mới đóng học phí .Nghe nói là học càng giỏi thì học phí càng thấp , học ngu ko nhận
Mình " ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh ắc
Vậy đó , còn văn nữa chứ anh thì vứt từ đề 20 mà bây giờ là đề 42 rồi .
thôi đi học đây
 
P

phaodaibatkhaxampham

vinh hồi này mưa nắng thất thường hết nắng lại mưa hết mưa lại nắng , từ bây giờ là xác định đặt chân vào guồng quay của cafe của những đêm ôn thi tới tấp , tự nhủ m` có lên với bao nhiêu điều bao nhiêu người lo lắng
có những đêm gục cả trên bàn học ngửng đầu dậy thấy li sữa mẹ pha đã nguội ngắt từ khi nào , lòng chợt ân hận vô vàn nhưng lười nhác vẫn hoàn lười nhác . Sáng mai bố hét ầm trời bảo " cái đồ không có ý chí gì cả " thì lại cãi nhem nhẻm , biét mình sai đấy nhưng vẫn cứ cố cãi , .Cái tật đã ăn vào máu

hồi xưa lên post bài thươg xuyên thấy bài mình cũng không tẹ quá , hồi này thi cử lại lười biếng , có những bài do mọi người hỏi cũng không hề đả động . Thật là có lỗi .
 
C

congchualolem_b

Chẳng biết bắt đầu từ đâu nữa, thấy có vẻ vô dụng, chẳng làm được gì ngoài việc ngồi. Ngoài trời vẫn nắng, gió thổi nhè nhẹ. Yên bình thật.

Cứ thế này chắc sẽ bị đánh thức mất. Nếu thế thì khó mà cho nó ngủ được. Ngủ làm sao khi có những cái lặng lẽ mà lại đầy sóng gió ở trong như thế chứ. Mà thôi kệ, nó thức thì mặc nó, mình có thuốc ngủ mà :D.

Cũng chẳng là cái gì ra hồn, tâm trạng và viết vài dòng, hơi ngớ ngẩn tí.
 
C

conu

Vậy là chỉ còn 3 tuần nữa thôi là tròn 2 năm mình gắn bó với hocmai.
Ngày đầu tiên mình bước vào ngôi nhà hocmai này cũng là lúc mình sống cùng box Văn, cho đến bây giờ mình đã là mod box Văn cũng đã được 1 năm. Ở đây mình đã được gặp rất nhiều người bạn cùng sở thích trong cái "thế giới phẳng", thời đại của văn hoá nghe nhìn ko còn nhiều người có sở thích "tầm chương tích cú".
Box văn đã thực sự là 1 ko gian thân thương trong 1 phần tâm hồn mình...
Còn nhớ cách đây 1 năm mình cũng đang ngồi đây và tham gia vào các khoá học trực tuyến trên hocmai, cùng học nhóm ôn thi ĐH trên diễn đàn, qua yahoo, rồi cũng như bao hs cuối cấp khác viết lên đây những dòng cảm xúc của 1 người sắp phải xa mái trường cấp 3 cùng thầy cô bạn bè...
Giờ mình đã là 1 sv năm 1 của lĩnh vực mình yêu thích và có sở trường. Và lý do khiến mình vẫn còn gắn bó với box Văn này dù nhiều tv cũ đã ra đi đó là: mình đã coi hocmai như 1 mái nhà trên thế giới ảo, mình vẫn còn quyến luyến với môn văn khi mình ko còn được học môn này nữa, mình ở lại đây và muốn chia sẻ kinh nghiẹm, kiến thức... những gì mình đã tích luỹ được trong những năm tháng học cấp 3, những ngaỳ ôn thi ĐH để truyền lại cho các mem box Văn những năm sau.
Hocmai từ khi còn là 1 4rum chỉ vài trăm người tham gia, giờ đây đã có 1 đội ngũ mem hùng hạu cả trăm nghìn người, box Văn cũng có nhiều mem và mod tiếp đuốc và đóng góp rất tích cực, mình cảm thấy an tâm phần nào. Dù box vẫn chưa thật sự sôi nổi nhưng mình tin ở tương lai của box Văn.
Năm nay sẽ là 1 năm vô cùng quan trọng với mình, thậm chí còn hơn kì thi ĐH, đó là phân chuyên ngành. Vào ĐH chỉ là 1 bước tiền đề để tiến 1 bước tới gần lĩnh vực mình yêu thích, nhưng phân ngàh mới là quyết định tất cả, quan sát những anh chị năm trước, mình chợt hiểu ra đó là 1 con đường ko ít chông gai và vất vả, nhưng cũng thật "tương lai".
Có lẽ năm nay sẽ là năm cuối cùng mình ở lại box để hoàn thành nốt trách nhiệm của mod box Văn với khoá ôn thi ĐH 09, sau đó mình ko chắc là đủ thời gian để quan tâm đến box Văn được hay ko? Mình cần phải nhường lại ko gian này cho thế hệ trẻ hơn, để họ làm tiếp những thành quả của những các anh chị đi trước, tiếp tục đặt những viên gạch tiếp theo xây nên ngôi nhà hocmai ngày càng đẹp hơn, đáng tự hào hơn. Mình biết rằng đã đến lúc mình cần phải chia tay với tuổi học trò đầy mộng mơ, nhiều kỉ niệm đẹp, để sống cho hiện tại, cho con đường mà mình đang theo đuổi. Mình sẽ cố gắng hoàn thành thật tốt vai trò của 1 mod trong những tháng cuối cùng làm mod cho box, để mình được ra đi trong vui vẻ.
Sau này khi đã trở thành 1 memvip, mình sẽ vẫn ghé thăm box Văn và theo dõi tình hình phát triển của box.
Cảm ơn tất cả những gì mà hocmai đã để lại cho mình, cảm ơn rất nhiều thành viên hocmai đã tin tưởng, và dành tình cảm cho mình. Mình sẽ nhớ mãi nơi này.
Chúc cho các mod ở lại sẽ xây dựng box Văn ngày 1 phát triển.
 
Last edited by a moderator:
T

tranquang

1. Khi ốm, con người ta thường có suy nghĩ ích kỉ!?
Khi ốm, con người ta thường yếu đuối cả thể xác lẫn tâm hồn. Có cảm tưởng cái gì cũng mong manh và dễ vỡ. Cứ thể như là… chạm nhẹ là tan biến hết cả!
Khi ốm, ta cần lắm sự yêu thương!
Uh… Có khó gì đâu chỉ là một câu hỏi thăm cũng đủ thấy ấm lòng.

2. Em của ngày hôm trước khiến ta phải cám ơn Chúa vì đã mang em đến!
Em của ngày hôm sau đã khiến tất cả mọi thứ vụn vỡ. Mọi sự không như là mơ!
Uh thì đành rằng, mỗi người cần có khoảng thời gian của mình.
Uh thì đã là gì của nhau mà yêu với chẳng cầu.
Uh thì thôi… Thì thôi uh!

3. Xin lỗi!
Nếu như làm để rồi xin lỗi thì trẻ con đi học mẫu giáo nó làm còn giỏi hơn.
Nếu như lời xin lỗi có thể đánh đổi được tất cả thì cũng nên xin lỗi lắm.
Nếu như lời xin lỗi có thể to hơn cái Tôi cá nhân.
Nếu như đó không phải là em thì cũng cứ thể tất mà cho qua!

4. Gặp bạn, nghe lời khuyên: “Đừng nghĩ nhiều quá, cứ thể tất đi”
Biết làm sao khi cứ nặng lòng?
Biết làm sao khi cái Tôi vẫn còn giá trị nguyên vẹn?
Biết làm sao khi cái Ta cần lại là điều quá khó chăng?
Ta không biết và Bạn Ta cũng không hiểu được.

5. Muốn gặp vì thấy áy náy ư?
Xin lỗi, cái tự ái trong Ta cao quá. Không thích tranh giành Em.
Xin lỗi, Ta không cần Em có hành động an ủi mang tính tự trào hối lỗi như thế!
Xin lỗi, hành động đó chẳng cứu vớt được cho sai lầm.
Xin lỗi, khi 100 lời nói không thể bằng 1 hành động.
Xin lỗi, Ta ích kỉ!

6. Cuối cùng thì… Chào buổi sáng bằng một cảm giác rất Champions League!
 
M

money_22

Đêm!
Bất giác trở dậy sau một giấc ngủ, chẳng phải quá dài mà sao đã thức?
Chẳng phải vì tiếng chuông đồng hồ hay một tiếng reo của điện thoại
Tất cả mọi thứ đều tĩnh lặng- Tĩnh lặng như dấu ấn thời gian của nó. Trở dậy! Trở dậy vẫn là đêm.

Có tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Chẳng thể mơ mộng mà nói là nhè nhẹ “giăng mắc khắp không gian”. Tiếng mưa rào. Lộp độp rơi vào màn đêm yên tĩnh. Lộp độp rơi vào màu đen cảnh vật. Lộp độp bắt sóng cùng âm tần với thanh âm mơ hồ trong giấc mơ của Nó. Và giờ thì lộp độp rơi vào lòng Nó và đánh thức một miền kỉ niệm. Nó đã tỉnh!

Ngày mai? Ngày mai nó nghỉ mà nhỉ? Điều gì đánh thức nó lúc nửa đêm thế này? Chẳng phải dậy để bật đèn ngồi học. Mắt mở tròng trọc giữa đêm đen vô định, Nó ngắm nhìn khắp gian phòng của nó. Tối! Thực sự tối mà sao mọi thứ rõ thế nhỉ? Tờ poster trên tường, cánh cửa kéo ren đính cái nơ xinh xinh, con gấu bông treo ngoài tủ quần áo, chiếc chuông gió trên cửa sổ. Ặc! Chồng sách dày cộp ngay đầu giường. Nó.Dậy đi! Đồ lười! Đã tỉnh rồi thì bật đèn đi chứ. Nằm không mà nghĩ ngợi gì? 3h! Lại cái bóng đèn 220V-25W. Bật đi! Sao ì thế? Mất ngủ mà không học à? Lại thấy trách mình lười nhác, 3 tháng nữa- chẳng hiểu 3 tháng nữa nó sẽ ở đâu? Giật mình, “ ngày mới luôn bắt đầu trước khi trời kịp sáng”.
..............................
Để cuối cùng thì: Chào ngày mới mùng 9-5. Lại giật mình nhớ ra bản thân đã quên mất ngày sinh nhật con bạn của ngày xưa cũ. Uh! Tệ thật! Qua 8-5 rồi! Mày ơi, tao xin lỗi! Hix!

( 3h7p 9/5/2009- một đêm mưa gió)
 
C

congchualolem_b

Tâm tịnh, nhắm mắt lại, tiếng mưa rơi vọng vào lòng nghe não nuột. Bỗng có cái j chạm nhẹ vào, rung rinh và kêu khẽ 1 tiếng, rồi lại im ắng, k thể khuấy động đc nữa...

Tạnh rồi, chỉ còn vài giọt lất phất, hình như cũng đã rút ra thì phải....

Ngọn núi lại như cao hơn và khó thêm nữa rồi, lại phải chuẩn bị thêm đồ đạc, cần bao nhiêu thức uống và đồ ăn nhỉ, có phải lựa thêm áo ấm k...

Xa, xa, xa...sao mà nó xa thế nhỉ, bao giờ mình chạm đc đây, tò mò quá, thôi cứ đi theo con đường phải đi để chạm tới nó, đúng là xa thật...
 
C

congchualolem_b

Khó thở quá, cảm thấy sao nặng nề, khó giải tỏa thật, nó bao nhiêu cân mà khó gỡ quá?

Lại 1 lần nữa trở về là hạt bụi, bay trong gió, thật nhỏ nhoi, dễ bị lãng quên.

Cuộc đời mình vốn thế, đi ngược lại với điều mình nghĩ, k lẽ giờ mình nên nghĩ mình ngốc để đc thông minh? rõ ngớ ngẩn, tỉnh lại và sống hiện thực đi cô nàng ạ.

Bên ngoài gió thổi mạnh làm cánh cửa sổ đập vang vào vách, tiếng ếch nhái kêu râm ran, vui tai thật. Hôm nay mưa to, lên đến trường là lướt thướt như chuột lột, giá như mình đc tắm mưa :) Lại nhớ ngày ấy. Bạn đang làm gì vậy? Còn nhớ mình k? Tớ vẫn k quên lần cậu làm tớ suýt gãy tay đâu nhá, tớ thấy vậy mà thù dai lắm đó, đang chờ 1 ngày cậu về và xử cậu đây này chuột ạ.

Mun ơi, nhớ quá, tắm mưa ấy dắt xe dẫn bộ và đi chân trần, mun này, con mương ấy bị san rồi, con đường đó xây bê tông rồi, k còn đi trên đất thịt mỗi khi trời mưa để bắt ếch nữa rồi.

G, mai đi thăm mộ, k nên khóc, em cũng sẽ kềm nước mắt, sẽ k làm cô lo lắng...

Bạn của tôi ơi, giờ đang làm gì thế, mình đang hát bài hát "mong ước kỉ niệm xưa" và đang...

Nhớ tớ chứ....
 
T

trinhluan

Chẳng biết dạo này người ra sao nhỉ ?Mà sao chẳng thấy onl !Tôi đang chờ đấyChờ để thấy nick của u sáng lênMặc dù không thể vào chat được đâuNhưng tôi cũng cảm thấy vuiVì tôi biết đưỡc rằngU vẫn còn đâu đó trong cuộc sống của tôiVà tôi vẫn được nhìn thấy u ... nhưng chỉ trong thế giới ảo mà thôi
 
T

trinhluan

ngày hôm nay ............

gió mừa đông bắc tràn về..................

lòng cảm thấy buồn hơn...........................

mơn man khắpda thịt một nỗi niềm khó tả.......

ngày hôm nay trên đường đi học về.............................

tớ đã hát rất nhiều......................

hát để thấy rằng cuộc sống này còn nhiều điều tốt đẹp hơn...........................

ngày hôm nay tớ khóc...............

...................................vì một người đã xa tớ...........................

khóc để quên nhưng rồi không cản nổi.............

.......................................................khóc buồn lắm nước mắt nhoè trên đôi mi...........

giận ai nay đã phụ tình.........

........................hay chính mình là người vô tình trong mối tình đó..............

........................................gió lạnh, ùa tràn về...................

nhớ, nhớ một người thổn thức cả con tim...........

.............................................................đêm nay lạnh, gió khẽ lay trước lá........

mùa đông bắc tràn về rồi ấy ơi...........................

........................................có lạnh không hãy mặc áo ấm nhé...............

tớ không ở bên ấy lúc này có buồn lắm không?

...............................................................tớ nhớ ấy da diết cồn cào trong tim tớ..........

tớ thấy mình bé nhỏ giữa cuộc sống bao la này...................

..........................................gió mừa đông bắc về lạnh thật, tràn khắp mọi con phố......................

chợt nhận ra một mùa đông sắp về.........

có một người ở phương kia rất nhớ........

thổn thức lòng tha thiết gọi tên............

................................................ấy đâu biết tớ buồn lắm hay ko..........

chia tay rồi đâu càn phải nói nữa..........

.........................................................................gió đông về trong bàn tay ấm lạnh........

nhớ ấy da diết, cồn cào gọi tên!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
 
Last edited by a moderator:
C

congchualolem_b

Bão đến, dồn dập và dữ dội, đập vào lòng xốn xang, Nguyễn Du từng nói:

"cảnh nào cảnh chẳng đeo sầu
ng buồn cảnh có vui đâu bao giờ"

k biết là ng buồn hay cảnh buồn nữa, xung quanh thật ảm đạm, 1 màu u tối, mây đen, trời u ám, lặng gió, thi thoảng vang lên tiếng gà gáy rồi tiếng xe máy chạy ngang. Sao tới tận bây giờ mình mới lắng nghe nó nhỉ, trước đây cứ nghĩ nó ồn ào. Bỗng nhớ ngoại quá, giờ mà ở nhà ngoại chắc sẽ được đi tắm sông, vẫn nhớ lần anh hai cho chuồn chuồn cắn vào rốn, bị anh dụ lần đó là sợ hoài.

Mạng lại hỏng rồi, k viết đc nữa, chán quá...
 
T

trinhluan

VIẾT CHO MỘT NGƯỜI
đã 1 năm trôi qua kể từ ngày tớ và ấy cùng nhau bước đi trên con đường quen thuộc tay nắm tay vui hạnh phúc đến nhường nào
tớ cảm nhận được rằng những ngày đó tớ hạnh phúc biết bao và trong tớ thầm cảm ơn ông trời đã cho ấy và tớ gặp nhau .
Tớ nhớ lại những ngày đó , những ngày tháng đã qua , trên con đường quen thuộc, bên những hàng cây hoa sữa, ấy có còn nhớ cây hoa sữa mà hai đứa chúng mình đứng ở đó trú mưa không? Giờ nó già rồi thời gian trôi qua mọi thứ cũng trở nên cằn cỗi và già theo, bởỉ có thứ gì mà không sợ thời gian? Nhưng tớ vẫn không biết tại sao người Ai Cập họ nói thời gian có thể hù doạ mọi thứ nhưng với Kim Tự Tháp thì không?
Tớ cứ tưởng hạnh phúc nó sẽ mãi mãi ở bên tớ.......................nhưng tớ đã khẳng định điều đó hoàn toàn sai, sai sự thật và sai cả những suy nghĩ của ấy!
Hôm nay mưa, chỉ còn mình tớ trú ở bên cây hoa sữa ấy thôi, những hàng câyhoa sữa đỏ rực một góc phố của Hà Nội tớ nhớ ấy thích màu sắc này của Hà Nội lắm, tớ cả ấy tự hào vì chúng mình là người con của Hà Thành............
...........................................Đứt một quãng.....................không thể nào hàn gắn lại nó.......................giờ đây, tớ đang nghe bài hát con số 3, bài hát mà cả hai đứa đều thích.................................chỉ còn 1 tuần nữa thôi là hai đứa mình sẽ không còn là học sinh cấp 3.............dù rằng tớ cả ấy không liên lạc và không nhìn nhau.............nhưng tớ trân trọng những ngày tháng đã qua ấy ạ..................thầm cảm ơn ấy........................
[/B][/I]
 
Last edited by a moderator:
C

congchualolem_b

Có cái gì như là nước mắt, rơi xuống và thấm dần lại. Như cú đập trời giáng vậy, thật bất ngờ, k hiểu sao nó lại làm mình khóc, cái j thế này, im lặng, thế là sao chứ, đang làm cái gì vậy chứ, sao mà mình ngốc quá.

Khá phũ phàng, hôm nay nhiều cú sốc thật, đã cố mỉm cười để mỉa mai nhưng mà...càng cười càng thấy cay đắng. Thôi đi cô ngốc của tôi ơi, cô giùm ơn tỉnh lại đi, cô đang bị ng ta bảo là con bựa và chuyên đi bịa, mày lầm tưởng rồi đó, tỉnh lại đi, đừng có mơ nữa cô àh, cô vốn vẫn vậy, như trước đây thôi, là sao diêm vương, đừng có nghĩ thêm gì nữa...

Bài viết này là bài cuối cùng, quyết định rồi, uhm, sẽ như thế đấy, đúng là chuyện đời khó nói trước, xin lỗi là lời duy nhất em có thể nói...
 
T

trinhluan

Đừng cố che giấu những giọt nước mắt. Hãy khóc để là chính mình...Lúc còn bé mới được sinh ra, khi ta “oa oa” cất tiếng khóc chào đời thì là lúc giọt nước mắt bắt đầu chảy. Giọt nước mắt trẻ thơ thấy thương thương làm sao! Đó là giọt nước mắt của một thiên thần bé nhỏ, giọt nước mắt hạnh phúc vì được sinh ra trên đời này, được nằm trong vòng tay của người mẹ, được ngắm nhìn bằng ánh mắt sung sướng của người cha. Đôi mắt dễ thương tuôn ra những giọt nước mắt trong ngần, không pha chút bụi trần.
Rồi theo tháng năm ta lớn lên, những lần ham chơi trốn học cạnh bờ ao đuổi bướm, hái hoa cùng cô bé nhà bên rồi bị mẹ đánh đòn. Và nước mắt lại rơi… Giọt nước mắt hờn hờn, tủi tủi. Giọt nước mắt rơi từ đôi mắt thơ ngây, chưa biết suy ngẫm cái nào đúng, cái nào sai. Giọt nước mắt đó đã bắt đầu pha lẫn chút cảm xúc dạo đầu của trẻ con, khóc mà cứ mếu miệng không biết tại sao lại khóc!
Thời gian lại chầm chậm trôi, ta lớn khôn thêm tí nữa. Những lần bị mẹ cha la rầy, ta lại khóc. Nước mắt lại rơi vì lúc đó ta đã biết được rằng mình đã sai. Giọt nước mắt là giọt nước mắt ý thức. Đó là giọt nước mắt hối hận kèm lời xin lỗi “ba mẹ ơi, con đã sai”.
Và rồi, khi thực sự bước vào tuổi trưởng thành thì mỗi giọt nước mắt của ta mang một sắc thái tâm trạng hoàn toàn khác. Đó là giọt nước mắt sau khi đã thấm thía một điều gì đó. Có thể là giọt nước mắt của những lần vấp ngã thật đau trong cuộc sống. Dù có cứng rắn và tự nhủ lòng “không được khóc” nhưng mà… ta vẫn khóc.
Khóc để rồi đứng lên bước tiếp vì cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp đang chờ ta nếu cố gắng và có niềm tin.
Thời gian trôi đi theo quy luật của tạo hóa thì giọt nước mắt vẫn theo ta trên chặng dường ta bước. Nhưng dù sao đi nữa, khóc chưa hẳn là buồn, vì có những giọt nước mắt tuôn chảy khi ta thực sự hạnh phúc. Hạnh phúc vì được sinh ra trên đời; hạnh phúc vì có ba có mẹ, có anh chị em; hạnh phúc vì có một người bạn thân để sẻ chia; hạnh phúc vì có một người để yêu, để nhớ, để giận hờn; hạnh phúc vì có một người bạn trăm năm; hạnh phúc vì có thêm một đứa trẻ ra đời,….
Vì vậy, trong cuộc sống, bạn ơi hãy nhớ rằng, đừng cố gắng che giấu những giọt nước mắt. Hãy khóc để là chính mình, bạn nhé! Vì nước mắt là kết tinh của những cảm xúc, tình cảm của con người. Hãy khóc để rồi cười chứ đừng cười nhiều để rồi phải khóc
 
Last edited by a moderator:
C

congchualolem_b

Rất nực cười, thật buồn cười đến không tưởng, người ta nói thế đấy.

Mặc kệ họ, họ k thể hiểu gì cả, những ng k có trái tim.

Không ngờ bên mình còn có nhiều người như thế, thật thất vọng vì mình đã tin.

Một lần tin là một lần sai lầm, nhưng 1 lần sai lầm lại thêm 1 lần sáng suốt.

Chắc sẽ phải quên đi, nó k đáng để bận tâm nữa.

Nắng chiều lan rộng khắp nơi, trải dài một màu đỏ rực. Gió thổi qua làm tóc bay phấp phới. Lại một năm nữa rồi, còn 2 năm nữa mình sẽ k còn là học sinh. Thời gian trôi qua nhanh như con gió vậy, chỉ phớt nhẹ làm vương mái tóc rối rồi ra đi mãi. Nó làm mình thêm luyến tiếc quá khứ, sợ phải nghĩ đến tương lai còn hiện tại thì buồn bã.

Chợt nhớ về lớp 9, đúng là rất vui, năm học vui nhất của mình, thật nhiều kỉ niệm đẹp.

Mình không biết sau này mình có cơ hội để tận hưởng cảm giác đó 1 lần nữa hay k nhưng mình rất tò mò. Ngày ấy liệu có giống như ngày hôm đó k? "Mày đi ra đi, hãy để tao khóc thêm chút nữa", mình vẫn nhớ câu nói ấy, nó đã ôm chầm lấy mình và nức nở rồi buông ra lời đó, và mình cũng òa lên theo nó, thật con nít quá.

"khi nghĩ về một đời người tôi thường nghĩ về rừng cây, khi nghĩ về rừng cây tôi thường nhớ về nhiều người.." bài hát ấy là lời chia tay của lớp trưởng, khi hắn cất giọng hát tôi lại thầm nghĩ k biết rồi một ngày nào đó mình có còn cơ hội nghe hắn hát nữa k, sẽ đc thưởng thức những màn vũ đạo rất trẻ con nữa hay k, rồi những giọng cười độc đáo nhất, những câu bông đùa, cả những cái cốc đầu đau điếng.... Tôi lại khóc, tôi nghĩ tới đôi mắt ấy, cứ cố che giấu làm gì, khóc thì cứ khóc đi, như em đây, em đã òa lên khi thấy giọt nước mắt của đá, vậy sao thầy lại tỏ ra cứng rắn...

"em ra đi tung cánh chim trời
thầy ở lại và dòng đời vẫn thế"

em k thể quên câu thơ của thầy trong ngày liên hoan, thầy ơi, em k biết mình có đủ sức để cất tiếp đôi cánh nữa hay không nhưng mà sẽ k bao giờ thầy ở lại một mình giữa dòng đời đâu thầy ơi, dòng đời sẽ trôi và trôi mãi, sóng gió làm vùi dập con ng nhưng k vùi đc tình cảm của em dành cho thầy. Xin cho em một lần được gọi thầy bằng "cha".

Rồi ngày mai kia mọi ng sẽ đều trưởng thành, ai cũng hướng về phía trước, sẽ có rất ít ng nghĩ về hôm nay và hôm qua. Một ngày trôi qua là một lớp cát phủ nhẹ lên kí ức. Tôi cũng sẽ thế, cũng sẽ quên nhưng sẽ có 1 thứ k thể quên đó là...kí ức...
 
Last edited by a moderator:
T

trinhluan

Hôm nay là buổi chào cờ cuối cùng của mình tại sao mình lại dậy muộn và không kịp dự cãi lễ chào cờ cuối cùng vậy
Mình cảm thấy buồn, hôm qua đã dặn trước rằng học bài xong lúc 12h sáng 4 h dạy học rồi chuẩn bị sách vở nhưng tại sao lúc ý khi học xong rồi mình lại có thể nhảy tót lên giường đi ngủ tiếp vậy?
sáng dậy mở mắt đã 7h 10, muộn rồi tự nhiên trong mình có cải giác gì đó khó nói, hụt hẫng, tiếc nuối, mình đến trường đã là 8h kém 15 lúc đó đã chào cờ rồi, mình không dám vào trường mà ngồi ở quán nước chờ đợi cho đến khi hết giờ. Ngồi trong quán đó mắt mình vẫn luôn hướng về sân trường, cái sân trường mà ngày nào cũng gặp cũng vui đùa chạy nhảy và đá cầu!, tự nhiên mình thấy trách mình tại sao hôm nay lại dậy muộn mất đi cái khoẳnh khắc đáng trân trọng đến như thế, chẳng biết nói gì hơn, khi chúng bạn hỏi sao hôm nay mày không dự lễ chào cờ, mình chỉ biết nói dối rằng tao dậy muộn. Dường như chúng nó oán trách mình điều gì vậy? Chỉ còn 5 ngày nữa thôi
gấp lại thời học sinh?
 
T

trinhluan

TÔI ƠI ĐỪNG TUYỆT VỌNG
Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: “Cái ta đáng ghét”. Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.

Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.

Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.

Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh Sống ở đời, ai chẳng có những nỗi niềm riêng, ai chẳng có những lúc thất cơ lỡ vận, đen đủi, thất bại và tan vỡ…Trong chính những lúc ấy, khi con người cảm thấy nỗi bất hạnh đã dâng đến cực điểm, khi trong phút giây không tự kiềm chế mà không ít những sự việc đáng tiếc cứ tiếp nuối đến như cả một vực thẳm không đáy, nó vừa thăm thẳm đến hun hút vào lòng đất, nó đáng sợ đến nỗi khi ta rớt vào sẽ chẳng còn thấy tăm tích gì nữa…

Hãy nghe đi, từ những khổ đau tột cùng ấy, giữa những nỗi niềm không thể sẻ chia ấy, những nốt nhạc cứ thê thiết ngân lên đánh động lòng trắc ẩn tiềm tàng của mỗi con người, đánh thức cái ngộ tính lương tri và thánh thiện của những số phận bất hạnh ấy…”

Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loạị Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.

Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.

Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.

Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.

Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân…

Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.

Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.

Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.


TRịnh Công Sơn


=>gIỜ ĐÂY CÓ MỘT NGƯỜI ĐANG TUYỆT VỌNG ĐẾN VỰC THẲM, HỌ CẦN MONG CHỜ GÌ HƠN VỀ CUỘC SỐNG, CUỘC SỐNG LẮM PHỨC TẠP, QUÁ BON CHEN ĐỂ RỒI KHI ĐÃ SANG THẾ GIỚI BÊN KIA HỌ CÓ CÒN NHẬN RA RẰNG MÌNH ĐÃ LÀM ĐIỀU GÌ ĐÓ DẠI DỘT HAY KO? TẤT CẢ CHỈ LÀ CÁI CỚ NGUỴ BIỆN CHO MỘT CÁI TÔI TUYỆT VỌNG/ BẠN HÃY THỬ ĐẶT VÀO HOÀN CẢNH CỦA HỌ XEM SAO? XEM BẠN CÓ LÀM NHƯ HỌ KHÔNG?
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom