TẠP VĂN!

M

money_22

TÔI ƠI ĐỪNG TUYỆT VỌNG
Tiếng nói thầm kín của một người nhiều khi suốt cuộc đời không thể nào bày tỏ. Có khi bày tỏ được thì cũng là những tiếng nói dở dang. Có người giấu bặt. Tôi chưa hề quên cái hiệu lệnh muôn đời: “Cái ta đáng ghét”. Tuy nhiên trong cuộc sống thường nhật nơi đây, ngoài những ngày hét la to đầy nộ khí, vẫn có những giây phút lui về muốn thở than. Phải chăng thở than cũng là niềm bí ẩn của con người.

Mỗi đời sống ẩn giấu một định mệnh. Có những định mệnh đời đời là cây kiếm sắc. Một đôi lần trong giấc mơ tôi, bừng lên những ánh thép đó. Nhưng tôi biết rõ rằng tôi chỉ là một loài chim nhỏ hót chơi trên đầu những ngọn lau. Không ai muốn mình là kẻ tuyệt vọng. Nhưng tôi tự nguyện làm tên tuyệt vọng. Bởi nhiều khi sớm mai tôi thức dậy không thấy được hoa quả khai sinh trong trái tim người.

Tôi lại biết thêm rằng, dù là người chiến thắng hay chiến bại, suốt cuộc đời cũng không thể vui chơi. Hạnh phúc đã ngủ yên trong những ngăn kéo của quên lãng.

Tôi không bao giờ nhầm lẫn về sự khổ đau và hạnh phúc. Nhưng tôi thường rơi vào cơn hôn mê trước giấc ngủ. Ở biên giới đó tôi hoảng hốt thấy mình lơ lửng giữa sự sống và cái chết. Những giây phút như thế vồ chụp lấy tôi mỗi đêm. Khi quanh tôi, mọi người đã yên ngủ. Và tôi đau đớn nhận ra rằng, có lẽ cuộc đời đã cho ta lắm ngày bất hạnh Sống ở đời, ai chẳng có những nỗi niềm riêng, ai chẳng có những lúc thất cơ lỡ vận, đen đủi, thất bại và tan vỡ…Trong chính những lúc ấy, khi con người cảm thấy nỗi bất hạnh đã dâng đến cực điểm, khi trong phút giây không tự kiềm chế mà không ít những sự việc đáng tiếc cứ tiếp nuối đến như cả một vực thẳm không đáy, nó vừa thăm thẳm đến hun hút vào lòng đất, nó đáng sợ đến nỗi khi ta rớt vào sẽ chẳng còn thấy tăm tích gì nữa…

Hãy nghe đi, từ những khổ đau tột cùng ấy, giữa những nỗi niềm không thể sẻ chia ấy, những nốt nhạc cứ thê thiết ngân lên đánh động lòng trắc ẩn tiềm tàng của mỗi con người, đánh thức cái ngộ tính lương tri và thánh thiện của những số phận bất hạnh ấy…”

Tôi đang bắt đầu những ngày học tập mới. Tôi là đứa bé. Tôi là người bạn. Ðôi khi tôi là người tình. Chúng tôi cùng học vẽ lại chân dung của nhân loạị Vẽ lại con tim khối óc. Trên những trang giấy trắng tinh khôi chúng tôi không bao giờ còn thấy bóng dáng của những đường kiếm mưu đồ, những vết dao khắc nghiệt. Chúng tôi vẽ những đất đai, trên đó đời sống không còn bạo lực.

Như thế, với cuộc đời, tôi đã ôm một nỗi cuồng si bất tận. Mỗi đêm, tôi nhìn trời đất để học về lòng bao dung. Nhìn đường đi của kiến để biết về sự nhẫn nhục. Sông vẫn chảy đời sông. Suối vẫn trôi đời suối. Ðời người cũng để sống và hãy thả trôi đi những tị hiềm.

Chúng ta đã đấu tranh. Ðang đấu tranh. Và có thể còn đấu tranh lâu dài. Nhưng tranh đấu để giành lại quyền sống, để làm người, chứ không để trở thành anh hùng hay làm người vĩ đại. Cõi nguồn từ khước tước hiệu đó.

Chúng ta đã đấu tranh như một người trẻ tuổi và đã sống mệt mỏi như một kẻ già nua. Tôi đang muốn quên đi những trang triết lý, những luận điệu phỉnh phờ. Ở đó có hai con đường. Một con đường dẫn ta về ca tụng sự vinh quang của đời sống. Con đường còn lại dẫn về sự băng hoại.

Nhân loại, mỗi ngày, đang cố bày biện những tiệm tạp hóa mới. Ðóng thêm nhiều kệ hàng. Người ta bán đủ loại: đói kém, chết chóc, thù hận, nô lệ, vong thân…

Những đấng tối cao, có lẽ đã ngủ quên cùng với chân lý.

Tôi đã mỏi dần với lòng tin. Chỉ còn lại niềm tin sau cùng. Tin vào niềm tuyệt vọng. Có nghĩa là tin vào chính mình. Tin vào cuộc đời vốn không thể khác.

Và như thế, tôi đang yêu thương cuộc đời bằng nỗi lòng của tên tuyệt vọng.



=>gIỜ ĐÂY CÓ MỘT NGƯỜI ĐANG TUYỆT VỌNG ĐẾN VỰC THẲM, HỌ CẦN MONG CHỜ GÌ HƠN VỀ CUỘC SỐNG, CUỘC SỐNG LẮM PHỨC TẠP, QUÁ BON CHEN ĐỂ RỒI KHI ĐÃ SANG THẾ GIỚI BÊN KIA HỌ CÓ CÒN NHẬN RA RẰNG MÌNH ĐÃ LÀM ĐIỀU GÌ ĐÓ DẠI DỘT HAY KO? TẤT CẢ CHỈ LÀ CÁI CỚ NGUỴ BIỆN CHO MỘT CÁI TÔI TUYỆT VỌNG/ BẠN HÃY THỬ ĐẶT VÀO HOÀN CẢNH CỦA HỌ XEM SAO? XEM BẠN CÓ LÀM NHƯ HỌ KHÔNG?

Trinh luân thân mến:)
Có những chuyện được choàng vào bí mật, đã là bí mật thì chẳng ai biết, bài viết của cậu có lẽ sẽ khiến mọi người khói hiểu- có lẽ chỉ tớ- may mắn khi được cậu chia sẻ mới hiểu cậu đang viết những gì:D

Mọi lời nói trong dông bão đều chỉ như tát nước theo mưa, đúng như cá tính của mình- tớ dành cho cậu 1 sự im lặng, ko động viên, ko an ủi vì tớ hi vọng là Luân làm được;)

Có một câu nói khá hay "Lúc giận bạn đừng làm gì hết. Có khi nào bạn giăng buồm giữa lúc bão tố không" ( Pôt-đơ-luy).
Món quà tặng cậu là 2 chữ " bình an", cố gắng lấy lại tinh thần để vượt qua mọi thứ nhá, cậu hứa là sẽ về TB rồi đấy;)
 
C

conu

Dù bất kì điều gì xảy ra lúc này, thì các mem lớp 12 hãy tạm thời gác lại, vì mình biết cuộc đời mình đang trong 1 giai đoạn lột xác, 1 bước quan trọng mà chỉ còn vài ngày nữa thôi bạn sẽ phải trải qua, hãy can đảm, bạn sẽ tìm được nụ cười hạnh phúc chiến thắng ngay trong những khó khăn + tác động khách quan lẫn chủ quan tưởng như ko thể vượt qua.
 
J

jun11791

Hôm nay là buổi chào cờ cuối cùng của mình tại sao mình lại dậy muộn và không kịp dự cãi lễ chào cờ cuối cùng vậy
Mình cảm thấy buồn, hôm qua đã dặn trước rằng học bài xong lúc 12h sáng 4 h dạy học rồi chuẩn bị sách vở nhưng tại sao lúc ý khi học xong rồi mình lại có thể nhảy tót lên giường đi ngủ tiếp vậy?
sáng dậy mở mắt đã 7h 10, muộn rồi tự nhiên trong mình có cải giác gì đó khó nói, hụt hẫng, tiếc nuối, mình đến trường đã là 8h kém 15 lúc đó đã chào cờ rồi, mình không dám vào trường mà ngồi ở quán nước chờ đợi cho đến khi hết giờ. Ngồi trong quán đó mắt mình vẫn luôn hướng về sân trường, cái sân trường mà ngày nào cũng gặp cũng vui đùa chạy nhảy và đá cầu!, tự nhiên mình thấy trách mình tại sao hôm nay lại dậy muộn mất đi cái khoẳnh khắc đáng trân trọng đến như thế, chẳng biết nói gì hơn, khi chúng bạn hỏi sao hôm nay mày không dự lễ chào cờ, mình chỉ biết nói dối rằng tao dậy muộn. Dường như chúng nó oán trách mình điều gì vậy? Chỉ còn 5 ngày nữa thôi
gấp lại thời học sinh?


Công nhận nghĩ lại thời gian 12 năm dc làm "hs" đã cạn, chúng ta phải bc' wa 1 ngưỡng của mới, cũng buồn quá, từ đây chắc sẽ ko còn dc vô tư như trc' nữa. Tớ cũng chả có cơ hội dc nghe cô cn mắng trc' lớp vì cái tội đi học trễ nữa. Rồi cũng chả dc ngồi vào cái bàn 4 ng` đó nữa, dc bc' vào lớp học đó nữa. Dg` như sự thật nó nghiệt ngã quá. Có n~ cái vô hạn mà cũng có n~ cái thật hữu hạn, mà mong ước của con ng` luôn nằm trg n~ cái hữu hạn đó.

Nhg lại nghĩ đến tụi bạn mình nó vô tư như thế thì mình việc j` phải lo sầu n` nhỉ? Thời đại công nghệ phát triển ầm ầm ra đó, alô là gặp nhau ngay ấy mà, lo j`, lại còn có n~ bức ảnh chụp với nhau nữa mà. Ko thì 20.11 kéo về trg` lại "đập phá" như hồi xưa cũng dc mà. Chỉ cần còn nhớ tới nhau là dc rồi. Như lớp tớ nè, hôm qua chơi xong, lần đầu tiên, con trai ôm con gái chào tạm biệt nhau nữa mà, có đứa con trai còn xin hôn má con gái nữa cơ, tự dưng tình cảm bộc phát, xích lại gần nhau trông thấy :p 1.6 còn hẹn nhau quay lại trg`, rồi 5.6 hẹn nhau ăn chơi tập 2 nữa mà. Ôi mình thì đã học buổi học cuối cùng hôm thứ 4 vừa rồi. Chà, hôm đó cả lớp tớ ngồi chơi đánh bài, chụp ảnh, lôi cả cô cn với thầy văn vào chụp, rồi kéo xuống sân trg` chụp ảnh tập thể, rồi cả đám tranh nhau ngồi lên xe cô cn chụp ảnh nữa, chết cười.

Nói chung là có n~ nỗi buồn làm chúng ta trưởng thành hơn, ấy ạ :) Và bạn bè sẽ là ng` kéo chúng ta trở lại tuổi ấu thơ :p Nói thật, tớ thà học 1 lớp học hành thì cũng binh thg` nhg đoàn kết, còn hơn học trg lớp mà ai nấy đều học giỏi, chăm chỉ nhg lại chỉ biết nghĩ cho mình.

Và tớ nghĩ điều cần nhất bây giờ thi tn với số điểm cao, chiến đấu vì màu cờ sắc áo của lớp ^-^, và làm bài thi đh hết sức mình.

Chúc cậu có thật n` kỉ niệm đẹp với trg` lớp nhé :)
 
Last edited by a moderator:
C

conu

Công nhận nghĩ lại thời gian 12 năm dc làm "hs" đã cạn, chúng ta phải bc' wa 1 ngưỡng của mới, cũng buồn quá, từ đây chắc sẽ ko còn dc vô tư như trc' nữa. Tớ cũng chả có cơ hội dc nghe cô cn mắng trc' lớp vì cái tội đi học trễ nữa. Rồi cũng chả dc ngồi vào cái bàn 4 ng` đó nữa, dc bc' vào lớp học đó nữa. Dg` như sự thật nó nghiệt ngã quá. Có n~ cái vô hạn mà cũng có n~ cái thật hữu hạn, mà mong ước của con ng` luôn nằm trg n~ cái hữu hạn đó.

Nhg lại nghĩ đến tụi bạn mình nó vô tư như thế thì mình việc j` phải lo sầu n` nhỉ? Thời đại công nghệ phát triển ầm ầm ra đó, alô là gặp nhau ngay ấy mà, lo j`, lại còn có n~ bức ảnh chụp với nhau nữa mà. Ko thì 20.11 kéo về trg` lại "đập phá" như hồi xưa cũng dc mà. Chỉ cần còn nhớ tới nhau là dc rồi. Như lớp tớ nè, hôm qua chơi xong, lần đầu tiên, con trai ôm con gái chào tạm biệt nhau nữa mà, có đứa con trai còn xin hôn má con gái nữa cơ, tự dưng tình cảm bộc phát, xích lại gần nhau trông thấy :p 1.6 còn hẹn nhau quay lại trg`, rồi 5.6 hẹn nhau ăn chơi tập 2 nữa mà. Ôi mình thì đã học buổi học cuối cùng hôm thứ 4 vừa rồi. Chà, hôm đó cả lớp tớ ngồi chơi đánh bài, chụp ảnh, lôi cả cô cn với thầy văn vào chụp, rồi kéo xuống sân trg` chụp ảnh tập thể, rồi cả đám tranh nhau ngồi lên xe cô cn chụp ảnh nữa, chết cười.

Nói chung là có n~ nỗi buồn làm chúng ta trưởng thành hơn, ấy ạ :) Và bạn bè sẽ là ng` kéo chúng ta ra nỗi buồn mà trở lại tuổi ấu thơ :p

Và điều cần nhất bây giờ thi tn với số điểm cao, chiến đấu vì màu cờ sắc áo của lớp (vì lớp tớ là 1 trg 2 lớp mà ngày nào cũng bị các thầy cô ca thán ỷ ôi này nọ), và làm bài thi đh hết sức mình.
Suy nghĩ của em thật thực tế, anh rất đồng tình, có những nỗi buồn, những tiếc nuối khiến mình có thêm động lực, sức mạnh để hoàn thành những việc quan trọng và khó khăn.
Lên Đh, các em sẽ được vào 1 môi trường mới, hoàn toàn khác, có nhiều cơ hội thể hiện bản thân mình hơn và cũng có nhiều hoạt động xã hội ý nghĩa, đời sinh viên cũng sẽ là những tháng ngày đẹp nhất mà nếu nó qua đi mất thì cũng nhiều tiếc nuối lắm.
Ai cũng phải trải qua những giai đoạn đó của cuộc đời thôi, "sông có khúc, người có lúc", tiệc vui cũng đến lúc tàn, nhưng cũng là khi 1 cánh cửa khác lại mở ra trước mắt ta 1 chân trời mới. Có thể nỗi buồn sẽ đọng lại, nhiều lạ lẫm, bỡ ngỡ sẽ là tất nhiên. Nhưng quan trọng là hãy biết quý trọng từng khoảnh khắc trôi qua trong cuộc đời.
 
P

phaodaibatkhaxampham

Lũ trẻ chúng ta trông song một thế giới thay đổi theo từng giây phút ,từng tíc tắc của nhịp kim đòng hồ vs những giá trị mới hôm qua còn là chân lí hôm nay đẫ mất đi mãi mãi.Chính vì thế chúng ta thiếu đi một lòng tin đầy đủ ,chúng ta sống vs những phương tiện hiện đại với máy tính ,mobie,với những nguồn thông tin khổng lồ nhưng khong ai ban cho chúng ta một chút lòng tin .Chúng ta ăn sung mặc sướng hơn những người xưa,chúng ta dùng với nhau bằng thứ ngôn ngữ của thế hệ @,x,y,z......nhưng chúng ta xa lạ

Nếu coi niềm tin là của cải thì có lẽ lũ chúng ta sẽ đi ăn mày mạt kiếp ,chúng ta sướng hơn người xưa veef của cải nhung lại đau khổ hơn nhiều về tâm hồn .Thế hệ thơ mới còn biết gửi tình mình vào tiếng việt , thứ tiếng trong sáng ấy còn bậy giờ tiếng mẹ của ta..............

Có lần tôi đẫ nương tựa niềm tin của mình vào chúa nhưng có lẽ chúa không chấp nhận người con chiên xa lạ hay là sinh ra tôi đã không đủ lòng tin vào những đấng tối thượng nên lại chìm về một lối của mình

Một thế giới rối rắm với những giá trị những mối quan hệ ,những tư tưởng hộn loạn có lẽ trên tư tưởng của mỗi con người trẻ tuổi đều khắc từ "chaos".

Cuộc sống chúng ta không chỉ học cách sống đẹp mà còn phải học cách sông thực dụng để bon chen ,

Nhưng mỗi chúng ta sinh ra mỗi con người chúng ta đều ẩn chưa một phần lịch sử một sứ mạng trên trái đất này ,bây giờ ,lớn hơn có lẽ tôi hiểu rằng những câu hỏi tôi là ai ,tại sao tôi lại bị đối xử như thế ?tại sao và tại sao? đều là những câu hỏi vô nghĩa .Chúng ta là một trong những giới trẻ không lạc lối.Trách nhiệm của chúng ta không chỉ là khẳng định bản thân mà còn là bảo vệ gia đình để đwungf làm con tim những người sinh thành ra ta phải quặn thắt .. lớn lên là để xây dựng đất nươc -Việt nam mình còn bao việc chờ giới trẻ chúng ta,để giúp đỡ những con người bất hạnh hơn ta ,
tôi ,... hay chỉ một cá nhân không thể làm nên nhưng nếu toàn bộ những con người trẻ tuổi có thể sống và cống hiến hêt mình thì biết đâu thế hệ tương lai sẽ không còn phải ngồi gõ những dòng chữ về niềm tin, phải nghe lời hát "tôi ơi đừng tuyệt vọng " mà sẽ tahy lời " sống ở trên đời cần có một tấm lòng .Để làm gì em biết không ? để gió cuốn đi.........."
 
Last edited by a moderator:
C

congchualolem_b

Chủ nhật thứ hai của tháng 6....

Em k thể đến họp lớp vs thầy và các bạn đc, khi mọi ng đang tiệc tùng và ôm nhau từng cái thắm thiết, cười trong nước mắt, xúc động khi đc gặp lại 9a1 thân yêu thì...em đang ở 1 nơi xa kia...

Em đã chờ ngày ấy cả năm nay, chỉ mong ngày ấy đến em sẽ lại đc sống vs 9a1, vs trường Quang Trung, vs những ng thân thiết nhất của mình...

Hai hôm nữa thôi em sẽ lên máy bay và đi đến nơi có thể cho em hi vọng mà sống. Sự sống vs em lúc này chả biết nên định nghĩa thế nào nữa, nó cứ mơ hồ, rồi khi có ai đó hỏi thăm về em thì em lại thấy...sự sống của mình là nó đấy...dù rằng trên thế giới này có ng thích thì cũng sẽ có ng ghét em, nhưng em sẽ vẫn phải sống vì những ng thân yêu nhất của mình...

Em biết thay tủy sẽ rất đau, k thể cảm nhận đc sự sống và sự tồn tại của mình, em đã khóc vì lo lắng, em sợ...em sợ mình chìm đắm trong cơn đau rồi sẽ k tỉnh lại nữa...em sợ em sẽ k thấy ánh sáng nữa...em sợ cả màu trắng ấy nữa...nó làm em nghĩ đến sự tang tóc....một màu trắng đầy chết chóc....em sợ mình phải nằm lại ở nơi đất khách quê ng...em sợ k thể nhìn đc hình ảnh của quê hương một lần cuối...em sợ rất nhiều thứ thầy ơi...

Em muốn khóc quá, nước mắt rơi chả biết vì sao nữa...chắc là em tiếc nuối... cuộc sống như 1 cực của cái nam châm vô hình cứ níu kéo con ng nhưng cái chết lại là một cực kia, nó tranh giành lẫn nhau để lấy linh hồn của 1 con ng... Đôi lúc em cảm nhận mình như bị xé ra thực sự bởi sự tranh giành của 2 thế lực, em thấy thực sự mệt mỏi và muốn buông thả mình theo dòng xoáy ấy, mặc cho nó đến đâu thì đến.... Như một chiếc đồng hồ báo thức, thầy gửi mail cho em, mỗi cái mail là một bài học mà thầy tìm được cho em, em lại tỉnh dậy trong cơn mê, biết cái mình cần làm và rồi đâu lại vào đấy, mọi thứ cứ như 1 vòng tròn mà em k thể tìm đc lối thóat thực sự cho bản thân mình.

Em lại sốt, sốt rất cao, em mê man, em chỉ có thể cảm nhận cơ thể mình như muốn bốc thành hơi vì nóng, nước mắt nóng hổi cứ lăn dài và thấm vào mái tóc ngắn, cảm giác như có ai đó cầm lấy sợi dây thần kinh và kéo căng ra, thật đau đớn, em lại liên tưởng đến lúc ấy, nó chắc sẽ đau hơn, vậy thì em phải làm sao để chịu đựng???

Đời là bể khổ, cuộc đời như 1 màn hài kịch mà diễn viên là những ng đóng vai chú hề làm trò cười cho chính đời mình. Đời em vốn là thế, như 1 trò cười ngay từ khi bắt đầu, chỉ khi nói cho rõ ra ng ta mới biết là khổ. Bỗng dưng em thèm khát, em ao ước đc bé lại, đc trở thành 1 cô nhóc như ngày xưa, đc nũng nịu vs anh hai, đc hồn nhiên dù là vẫn khổ.

......
 
T

thao_my

Bít nói sao đây hả cô bé, thươg em quá.!
Em thân yêu à, được mở mắt nhìn thấy cuộc đời , không phải hạnh phúc sao em ?
Cố lên em nhé, rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp cả mà.
Em có thấy ko , khi những giọt nắng long lanh trên bậu cửa , em thấy mình còn sống ...thấy mình còn cơ hội chiến đấu và sinh tồn ...Đó ko phải là may mắn sao em ?
Cuộc sống là tranh đấu , hết ngày này qua ngày khác , vì hạnh phúc chẳng bao giờ đến vs những ai thiếu kiên nhẫn và lòng tin
Chị biết , em mệt mỏi lắm . Đau đớn và muốn buông xuôi , nhưng mà em ơi ! Hãy nghĩ đến một lần đấu tranh em nhé , hãy nghĩ đến những người em yêu thương , những người iu thương em,hãy nhớ đến ánh mắt của cha , nụ cười của mẹ , sự hạnh phúc của bạn bè , những lời cầu nguyện cho em.
Thế giới này , không ai ko mưu cầu sự sống.
Trong cuộc sống , luôn luôn có đấu tranh, e nhớ Joanna trong "Chiếc lá cuối cùng" của O.Henry chứ. Chị tin e sẽ là chiếc lá nhỏ ko bao h rụng xuống đó. Và chị cũng tin sẽ cũng có nhìu ng tình nguyện vẽ chiếc lá đó cho em. Đừng phụ lòng của mọi ng, em nhé.!
em phải cố lên , vì em còn cơ hội .Giữ lấy niềm tin em nhé , niềm tin sẽ luôn là ngọn nến ấm áp tỏa sáng trong đêm tăm tối nhất
Em hãy nghĩ đến những người thậm chí ko còn cơ hội .Hãy nghĩ đến hạnh phúc , thứ quả ngọt ngào kết tinh từ niềm tin của em , sự tranh đấu của em . Nó nhất định sẽ trổ, sẽ là thứ quả ngọt ngào nhất.!
Em gái bé nhỏ, thất bại ko đáng sợ , cái đáng sợ nhất là mất đi niềm tin, bởi vì cái chết chẳng wa cũng chỉ là một phần của sự sống. Nhưng nếu chết đi mà ko tranh đấu ko dành lấy cơ hội thì sự thất bại đó đau đớn lắm, đúng ko em.
Vì vây, cố lên em nhé.! ,Mỗi ngày mở mắt ra là một hy vọng, đó là hạnh phúc đơn giản nhất của con người, hãy giữ vững niềm tin em nhé, những người iu quý em , ghét em vẫn luôn chờ ngày em mạnh khỏe và chiến thắng.

Cố lên cô gái bé nhỏ, tin rằng em sẽ vượt qua. :x :x :x
Dành cho em 1 lời cầu nguyện chân thành nhất

P/S: ui, sory chị quên mất, viết mà quên ghi là tặng cho congchualolem_b :D
 
Last edited by a moderator:
M

money_22

Kết thúc của một sự bắt đầu!


Chỉ đến khi kết thúc một hành trình, người ta mới giật mình: nó bắt đầu từ đâu? Phải chăng mọi sự kết thúc để nhớ lại khởi đầu và mọi khởi đầu đều tiềm tàng dấu hiệu kết thúc?


Ngày hôm qua của em bước vào thời áo trắng. Ngày hôm nay em thổn thức trong giác cảm chia xa. Bâng khuâng một trời kỉ niệm. Lại thế! Kết thúc của một sự bắt đầu!
Dấu chấm phẩy để làm gì em nhỉ? Hay bởi cuộc sống không đơn giản như những dấu chấm, dấu phẩy thông thường, khi mà thời gian vốn ẩn chứa bao thái cực lưỡng tính. Chấm đấy mà như phẩy, phẩy mà như chấm, mọi thứ kết thúc rồi lại bắt đầu. Ưh! Chắc dấu chấm phẩy biểu hiện cho những đan xen không hề đứt đoạn của những chặng đường?


Những cô bé như Em còn bỡ ngỡ, đừng vội buồn trong sự chia tay của một mối tình đầu. Chia tay nhưng chẳng phải là kết thúc đâu Em, chỉ là dấu chấm phẩy cho Em bước vào một hành trình mới. Kết thúc một sự mong manh để Em đến với một sự vững vàng. Đừng buồn Em nhé! Chấm lại một dòng chữ nhỏ trong trang kí tự cuộc đời, để rồi lại phẩy, để nối tiếp bằng những câu văn mới. Hãy luôn update lại bản thân Em nhé, bởi kết thúc chỉ là một sự bắt đầu!


Ngày mai Em sẽ như cánh chim sải cánh trên một vùng trời mới. Dấu chấm khép lại một chặng đường mực tím của Em, Em sẽ viết hoa tên mình trong một không gian mới với những người bạn mới, những mối quan hệ mới, Em đã hứa sẽ restart lại hoàn toàn bản thân mình;) Cứ thoải mái Em nhé, chỉ cần Em biết mình vẫn luôn là chính mình!


Đừng bao giờ khóc về những chân trời không có người bay, mà hãy khóc vì những người bay không có chân trời. Đừng đánh mất chân trời của mình Em nhé;) Tự hạ cánh cho chuyến bay của mình nếu Em mỏi mệt, nhưng nhớ rằng kết thúc để lại bắt đầu, chấm phẩy để phục hồi năng lượng cho một chuyến bay mới! Hãy bay đi Em! Fly!


Kết thúc đi để lại bắt đầu Em nhé!


( Dành tặng Lê Ngọc- con bạn thân nối khổ của tôi! Và dành tặng tất cả những ai có thể hiểu bài viết này! )
23/5/2009- khoảnh khắc thời gian cho buổi học cuối cùng....
 
Last edited by a moderator:
C

crazyfrog

THáng sáu xưa !

THáng 6 ! Uhm tháng 6 tháng mà học sinh mong mỏi cũng đến ! Mình lại nhớ về cái thời còn ngồi trên ghế nhà trường PT. Mùa này nhìn ra ngoài là màu đỏ của những cành phượng khoe sắc và sắc tím thơ mộng của bằng lăng !
Tháng 6 ! Tháng 6 hè về với tiếng ve râm ran khắp sân trường với những ghế đá đầy nước mắt kỷ niệm của ngày xưa !
Tháng 6 ! Cái tháng mà em đã nói : "Em muốn ra đi ! Và em muốn tự lập !"
Tháng 6 ! Tháng học sinh mong đến với những ngày hè dài nhớ bạn bè trên lớp.
Tháng 6 ! Tháng mà học trò muốn đến để nghỉ ngơi sau những tháng mệt mỏi trên lớp .
Ve gọi tháng 6 về với bao kỷ niệm của mái trường thuở trước !
Nhó lắm tháng 6 ơi ! Ngày trước sao mày chóng đến và rồi chóng đi và rồi để lại những kỷ niệm xưa kia dưới hàng phượng đỏ thắm ....[
SR khi viết mà chả biết viết j cả/B]
 
T

trinhluan

Cánh phượng hồng ở góc sân trường mình đã rụng, những tiếng ve dường như đang vang lên khúc ca hợp xuống của buổi chia tay, với ai đó dù vô tâm hay tâm cảm đều cố gắng tìm kiếm cho mình một cái gì đó của cái thời đã quá xa xôi, cái thời mà mới đầu chỉ là một đứa trẻ chân ướt chân ráo bước vào cánh cổng trường cấp 3 này. Vậy mà giờ đây sao có nhiều điều khó nói.
Những buổi học như này tớ cố gắng gìn giữ một cái kỉ niệm nào đó cho riêng mình, trân trọng từng bài học, trân trọng từng lời nói, và hơn hết ngắm thật kĩ những đứa bạn đã 3 năm gắn bó với nhau.
Trước kia tớ cứ nghĩ 3 năm nó sẽ trôi chậm lắm ấy vậy mà giờ hốt hoảng, tớ choàng tỉnh để nhận ra rằng chỉ còn 2 ngày nữa thôi lớp mình sẽ mãi mãi chẳng bao giờ có thể học chung cùng nhau nữa, biết nói gì đây nhỉ, cảm xúc buồn, nuối tiếc và cố gắng trân trọng những buổi học cuối cùng này.
Người ta thường nói nhất quỷ nhì ma thứ 3 học trò giờ tớ mới thấm thía và hiểu được câu nói đó, có lẽ với bất kì ai trong đời mình sẽ trải qua giây phút này. Thật sự lúc này đây cái cảm giác sắp xa 12 a3 còn hơn cái cảm giác hồi tớ chia tay các bạn cấp 2. Biết tại sao ko
vì chúng mình đã lớn chúng mình đang đi tìm kiếm con đường đi riêng cho mỗi người. Mỗi người có sở thích riêng nhưng tớ biết cảm xúc giờ này của rất nhiều nhiều bạn là cảm xúc khó nói chỉ hi vọng rằng ước gì thời gian có thể quay trở lại? Có quá không? Khi thời gian luôn luôn quay, nó luôn vĩnh hằng ................
Chúng mình hãy giành một chút gì đó để tỏ lòng biết ơn các thầy cô , những người thầy người cô không chỉ dạy cho chúng ta tri thức mà hơn thế nữa thầy cô còn dạy chúng ta cách làm người, đối nhân xử thế giữa cuộc sống lắm phức tạp này.
Có khi nào ai đã tự hỏi rằng thầy cô đã trở bao nhiêu chuyến đò không? rất nhiều? và thầy cô làm sao nhớ hết nổi chúng con. Nhưng trong chúng con luôn luôn khắc ghi hình bóng của thầy cô mỗi khi chúng con nhớ về một cái gì đó đã quá xa xôi của thời học sinh.
Em cảm ơn cô chủ nhiệm(cô Linh) thật sự không chỉ có mình em mà tất cả các bạn trong lớp, em biết cô luôn luôn dành cho chúng em những điều tốt đẹp nhất . Dù lắm lúc làm cho cô buồn, cô có biết không nhiều lúc em để ý khuôn mặt của cô khi cô không bằng lòng một thứ gì đó, khi chúng em chưa chăm học., còn nói chuyện,,,,,,,,,,,,,,,,,
cô ạ, tại sao ngay trong giây phút còn được ngồi trên ghế nhà trường tại sao chúng em không nhận ra những điều này sớm để rồi khi ra trường chúng em mới kịp nhận ra, em vẫn chưa và chắc sẽ khó có câu trả lời cho mình thoả đáng.................. cảm ơn cô, cảm ơn cô vì 3 năm cô đã gắn bó với chúng em, cô hiểu được tính nết học lực của từng đứa,em xin thay mặt cho các bạn 12a3 chúc cô luôn luôn mạnh khoẻ thành công trên con đường cô chọn đó là ươm những mầm cây cho đất nước
Rồi chúng em sẽ lại quay trở lại thăm cô và mái trường, nhất định đó cô ạ, chúng em sẽ không vô tình như những chuyến đò qua sông đâu?
Cảm ơn mọi người đã đọc và hãy trân trọng nhưữn khoảnh khắc tốt đẹp nhất trong cuộc đời mỗi chúng ta


(Tớ sẽ cố gắng để mọi thứ không còn là áp lực, sau một đêm ở ngoài suy nghĩ tự nhận ra rằng cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp hơn, cánh cổng đại học còn đang chờ tớ phía trước, tớ sẽ gạt bỏ tất cả

=>Hôm nay đã là buổi học cuối cùng rồi, ôi sao đứa nào cũng khóc, dù mình muốn cố gắng giấu trong lòng lắm tại sao lại khóc, cả lớp dường như từng giọt nước mắt rơi trên hàng mi, trao nhau những cái ôm thật chặt, những dòng lưu bút viết vội, viết vội lắm đến không ngờ, cố gắng níu kéo sao ko được. dù những đứa con trai như mình cố gắng giấu cái mạnh mẽ nhưng vẫn khóc, dường như ta đang mất mát một thứ gì đó, đau lắm

=>Tiệc vui phải tàn, tạm biệt.................cố gắng bước thành công trên con đường mà mỗi chúng ta đã chọn lựa)
 
Last edited by a moderator:
T

thao_my

Cô với anh, 2 con người, 2 tính cách, 2 thái cực hoàn toàn trái ngược nhau. Cô như 1 mặt trời nóng bỏng, sôi nổi như con người vốn có đầy tính năng động của cô. Còn anh thì như 1 mặt trăng, đơn giản chỉ là nhẹ nhàng và trầm lắng.
Anh đến với cô nhẹ lắm, dịu lắm, đơn thuần chỉ như 1 cơn gió thoảng qua giữa lúc tâm hồn cô đang cần 1 gì đó mát mẻ.
Cô có thói quen ngồi 1 mình ngẫm nghĩ, giữa 1 vườn hoa hay 1 bãi cỏ của công viên rộng lớn. Cô ngồi, trước mắt cô, một vạt hoa dại vàng tươi nằm im lìm trên phiến đá.Tương phản làm sao với bải cỏ được chăm tỉa cẩn thận .Đôi lúc cô nhìn nó và tự nhủ buồn cười làm sao , có phải chăng nó cũng giống như số phận kì lạ của cô và anh.
Cô cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ mình thèm để ý đến 1 người đc cho là tẻ nhạt như anh, bởi vì cô là 1 mặt trời đầy nóng bỏng và đầy sức hút cơ mà. Còn anh, quá đổi thầm lặng và tẻ nhạt.
Nhưng cô nào biết đc rằng, số phận đã cho cô gặp anh chăng? Giữa lúc tâm hồn cô như 1 mảnh đất khô cằn mong 1 gáo nứơc mát. Giữa lúc mà mặt trời của cô sắp tắt và có thể dần lụi tàn đi . Anh đến như 1 làn nước mát lạnh, trong suốt như pha lê, anh đến giữa lúc mặt trời đang có nguy cơ tàn lụi. Vì đơn giản, a ko tẻ nhạt như cô nghĩ, ngược lại anh là 1 người tẻ nhạt đến độ dịu dàng, ân cần nhưng trầm lắng và sâu sắc.!
Cô biết, cô cảm nhận đc, tình cảm anh dành cho cô.Nhưng tại sao thế,tại sao lời nói và hành động của anh đã làm cô có lúc tưởng như rằng cảm nhận mình sai. Nhưng cô chắc chắn mà, hay do anh quá trầm đi.
Anh là thế đấy, dịu dàng với cô nhưng vẫn giữ 1 khoảng cách nhất định. Còn cô, chẳng biết gì về anh, đôi lúc cô giận anh đến điên tiết, nhưng anh chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, ko lí lẽ, ko giải bày. Cứ như anh để mặt cô cứ tức giận đến chết đi đc. Có phải là do anh quá ngốc nghếch hay ko.......ngốc đến độ anh chẳng buồn quan tâm đến cái sự không thoải mái của cô.
Nhìu lúc cô ước mình ko làm mặt trời nữa, mà chỉ đơn giản là 1 vì sao nhỏ bên cạnh anh, vây quanh anh như vây quanh cái mặt trăng dịu hiền ấy.
Cô muốn là người duy nhất anh quan tâm, cô muốn mình là số 1 trong tất cả người mà anh quen biết. Cô muốn...nhìu thứ lắm, nhưng anh, anh ko dành cho cô 1 vị trí cao như thế. Ko hiểu thâm tâm anh nghĩ gì, ko hiểu anh có yêu cô ko? nhưng cô chỉ bít là cô ko phải là mối bận tâm duy nhất của anh, thì cô đã ko vui rồi. Có phải vì cô quá ích kỷ ko? hay do anh quá vô tư đi...đến độ ko màng đến sự cảm nhận của cô.........

.........
Tập làm nhà văn. :)>- :p
 
C

conu

Cô bé ơi, anh chẳng biết nói gì hơn với em là 1 lời cầu chúc.
Chúc may mắn sẽ đến với em, chúc em sẽ vượt qua 1 cách thành công những khó khăn tạm ngáng chân em trên con đường đời, chúc cho nụ cười em sẽ luôn nở trên môi. Cuộc đời còn dài, tương lai vẫn đang chờ đợi, 1 mùa hè nữa lại chảy qua thời học sinh thơ mộng. Dẫu cho đôi lúc em sẽ phải rơi nước mắt vì những đắng cay số phận, anh tin em vẫn còn 1 góc tươi sáng để tâm hồn được bay, được ước mơ, hi vọng và được cất tiếng hát ngân nga tận hưởng những tháng ngày đẹp nhất trong cuộc đời. Tuổi trẻ trong đời chỉ có 1 lần, đừng uổng phí nó trong những nỗi tuyệt vọng em nhé. Mong rằng em đã tìm được câu chuyện của người bạn - mà đã có lần anh gửi cho em để mong em đọc được và tìm thấy nguồn sống trong đó.
Hãy hạnh phúc vì mỗi sáng thức dậy, ban mai lại phấp phới bên cửa sổ và ánh nắng tinh khôi lại tràn vào trong đôi mắt.
Gửi tới 1 người bạn trên 4rum.


_________________
Màu xanh hi vọng của dòng chữ này xin gửi tặng cho em. :)
 
Last edited by a moderator:
C

congchualolem_b

12h33'...

Sắp chiều rồi, sắp xa thật rồi, chỉ vài tiếng nữa thôi...

Chẳng biết sao giờ lại khóc nữa, tối qua và sáng nay vẫn cười toe toét cơ mà. Qua hôm nay và qua ngày mai sẽ lại là 1 thế giới khác, một chân trời mới, đáng lẽ ng ta phải vui mừng vì đc đi xa, đc đến nơi thật đẹp như thế nhưng sao mình k biết vui là gì, mình có phải Thúy Kiều đâu mà "những mình nào có biết xuân là gì?". Với mình chỉ biết nó càng lạ càng xa.

Chiều nay biết nói gì với ba má, "con đi rồi con về, ba má ở nhà giữ gìn sức khỏe..." nói thế có ổn không, lỡ như k có ngày đó thì sao, vậy hóa ra là mình thất hứa ư? Hay là bảo rằng " con đi nha mẹ", nói thế thôi ư? chẳng lẽ mình vô tình đến nỗi ngay cả mẹ cũng k biết nói gì cả. Tối qua ngủ với mẹ, nằm cạnh mẹ mà k biết nói gì cả, thèm được mẹ ôm và quạt cho ngủ như khi còn nhỏ, thèm nắm tay mẹ để cảm giác hơi ấm của mẹ mà sao k làm đc, chỉ biết thèm khát mà thôi. Mình biết mẹ khóc, mẹ nói mà nghẹn lại, mẹ k nhìn vào mình cứ như mẹ sợ mình sẽ khóc theo mẹ, mẹ k học nhiều, mẹ k nói gì cao xa, mẹ chỉ dặn ở bên đó phải giữ gìn, cố gắng chữa hết về, ba má chỉ có 2 đứa con, mẹ muốn cả 2 đứa đều thành tài, mẹ bỏ tất cả để đổi lấy con gái chứ k phải cái xác... Im lặng là thứ duy nhất mình dành cho mẹ, mình ước mình làm đc cái j đó cho mẹ, mình ước mình có thể tự mình thể hiện tình cảm vs mẹ để mẹ biết rằng mình k giận mẹ nữa, mình thương mẹ biết chừng nào, mình đau lòng khi mẹ nhìn mình và quan tâm mình thật chu đáo, thấy xót xa khi mẹ kí vào tờ giấy đó....

Chiều nay ba k về kịp để gặp mình, mình muốn đc nói cái j đó với ba, muốn nói vs ba rằng con k còn để bụng nữa, những chuyện đã qua con sẽ cho qua... Nhưng k có cơ hội. K biết cơ hội là cái j mà sao nó chẳng chịu đến vs mình, nó cứ nhử mồi mình rồi lại chạy nhất hút và k quay về nữa, vì thế mà nó làm mình đau, tiếc nuối và hối hận, mình ghét phải nói chữ tiếc mà sao cứ phải thốt lên.

Định đi nói lời chia tay nhưng k biết nói vs ai cả, nói làm j để ai cũng đượm buồn, sự chia ly làm con ng ta sầu khổ quá, cứ nặgn lòng rồi rơi nước mắt, ước gì mình là đá để k biết buồn giận là gì để khi rơi vào hoàn cảnh thế này có thể nhẹ nhõm mà đi. Nhưng đó cũng chỉ là giấc mơ, trở về thực tại mới biết mình hão huyền, sống k đau k buồn thì mình chắc chỉ sống 1 mình như ng rừng.

Sáng mai thức dậy mọi thứ sẽ hoàn toàn mới vs mình, mình sẽ lại chìm vào màu trắng của bệnh viện - thứ mà mình ngán ngẩm nhất, đành phải chờ đợi, chờ đợi 1 cái gì đó gọi là may mắn, 1 cái j đó gọi là tia hi vọng và 1 thứ nữa gọi là thành công để góp thành "trở về". Mọi thứ sẽ kết thúc để bắt đầu một khởi đầu mới, mình sẽ là j trong sự khởi đầu đó? còn chưa biết trước đc gì ngoài đợi...

Đi rồi sẽ nhớ lắm, k nói đc lời tạm biệt tất cả nhưng trong lòng vẫn nhớ về hocmai, k tạm biệt ai đâu vì sẽ k có ngày chia xa, chỉ là tạm thời vắng mặt. "Các anh chị thi tốt em sẽ có quà khao quân", sẽ có 1 ngày như thế đấy. Cuộc vui nào cũng tàn, lời nào cũng hết, đành khép lại để lật sang trang mới....
 
M

money_22

Lọ lem à, cố lên em;)
Lúc nào đó chị sẽ viết cho em một phiên khúc tạp văn thật hay nhé, giờ thì chưa được nhưng chị hứa đấy! Cố chờ nhé cô bé;)
Một ngày an lành và bình yên cho em:D
 
C

chungtinh_4311

màu xanh cho tình bạn bền lâu:)
bạn đến với tôi một cách nhẹ nhàng,bạn&tôi hiểu nhau nhưng chi kỉ bạn đã dạy tôi hiểu cuộc đời tươi đep.Nhưng bạn ra đi vào một ngày mưa gió,tôi vẫn chờ và ước mơ 1 ngày ko xa mình sẽ gặp lại nhau dù đó là điều rất khó.
.....Tôi buồn, suy nghĩ bâng khuông tự hỏi vậy khoảng cách giữa 2 xa vậy còn nhớ đến nhau ko.Rùi hum nay hết 12 chia tay với rất nhiều bạn bè, tôi chợt cảm thấy cảm giác lúc xưa nay không còn .Có lẽ tôi đã lớn hơn hỉu ra 1 điều khoảng cách về địa lý ko làm chúng tối xa nhau.Tôi tự nhủ lớp tui sẽ mãi không không giờ xa tui lớp tôi sẽ mãi là 1 khoảng thời gian hạnh phúc mà tui từng trải qua cái giây phút,yêu buồn,ghét......lẫn lộn.Nhưng có nhưng lúc ngồi 1 mình trong bóng tối tôi cảm thấy lạnh lạnh lắm,có lẽ tôi đã xa đi tình bạn mà hàng ngày tôi trải qua buồn vui lẫn lộn.:) Đó là tình bạn riêng tôi và cảm giác khi mất đi .Đó là là 1 phần đẹp nhất của 1 đời người nhưng hiện thức là ta sẽ phải mất nó,đó là thức tế .

************************************************............. bạn ảo
.....Tôi bạn khỏng cách là bao nhiêu,phải trăng chỉ là 1 tấm màn hình.Nhưng chúng ta cùng buồn,cùng vui tự an ủi nhau khi chũng ta buồn.Chúng mình luôn bên nhau giúp đỡ nhau :D cãi nhau những lúc không vui. Một cách giảm bức xúc chăng :p cũng buồn cũng vui nhưng đâu có bên nhau.Đâu có thể dựa vào vai nhau lúc cậu khóc tớ đâu cạnh bạn .:( bạn buồn mình chỉ san sẻ nhau bằng lời nói thôi.
........ gửi 1 người bạn
cậu bảo cậu lun buồn đau và đó có lẽ đó là số phận của cậu .Nhưng tớ bít cậu mạnh mẽ,cậu bảo đám mưa đó đi bên cậu đó là nỗi buồn ,nhưng nếu cậu lạc quan lên thì những hạt mưa đó là 1 phần cuộc đời cậu.trong đó đâu phải chỉ mỗi nỗi buồn,trong đó lẫn lộn nhưng gì trong cuộc đời cậu,cậu hãy mở rọng bàn tay ra nhé cậu sẽ nắm giữ được nó.Tớ biết cậu đanh bệnh nhưng cũng như bao người khác chỉ bít động viên cậu mà thôi,nhưng tớ tin mỗi lời động viên đó sẽ giúp cậu vững lòng hơn ,có 1 điểm tựa cho cậu gắng lên nhé bạn của tôi.cậu làm được mà ;) gắng lên nhé chúc cậu mau khỏi bệnh nhé:p

......... Tôi học được 1 điều khi tui ghét 1 người ,mà người đó sao này là bạn thân tui .Bạn nhận được gì khi bạn ghét 1 người bạn sẽ không có gì hết .Nhung khi bạn mở rộng lòng,bạn sẽ có thêm 1 người bạn :) tôi và bạn gặp nhau vào một ngày không đẹp cho lắm,rùi cãi nhau có lẽ tui ghét bạn nhưng tui đâu bít bạn là như thế nà,chỉ là ghét thôi thì làm sao mà quan tâm để hiểu bạn.Nhưng rùi bạn đã mở lòng mún làm bạn tôi,đó là bạn đã cho tôi 1 cơ hội và tôi có thêm 1 người bạn .Hi vọng người đó đọc được những dòng này.
 
Last edited by a moderator:
T

thao_my

Em ơi, đi nhé, chị cũng đi đây, hẹn một ngày trở về, ko bít 2 chị em mình có đc gặp lại nhau ở hocmai này ko nhỉ, có thể em sẽ trở về nhưng chị là chưa chắc. Chị viết mấy dòng này khi e đag ở Sing rồi, nhưg thôi. Chúc e mạnh khoẻ trở về đọc đc những dòng này.
Thật trùng hợp đối với 2 chị em mình. Ngày em đi cũng là ngày chị cũng rời...... Nhưng trước khi đi định nhắn e cái tin, vậy mà cũng ko kịp.
Tạm biệt lọ lem nhé.! Hẹn gặp lại e chia ở thì tương lai.!:khi (181):

Goodbye hocmai :khi (65):
kí tên và đóng dấu:
________Thao_My xđ:khi (131):________
 
T

tieuvu_hb

Mưa.Trời lại đổ mưa rồi.Những giọt nước vo tròn lăn mạnh trên khung cửa sổ lất phất hắt vào vở ...Một chấm,hai chấm,ba chấm..nhiều quá..chết !giật mình, mưa to rồi!....
Mưa,tưởng những cánh hoa phượng sẽ tan ra như mấy bông bằng lăng mất sắc trước những giọt châu giọt ngọc của trời đất !Nhưng không,Phượng vẫn cháy rực lên như ngọn lửa bất diệt vốn có trong từng mạch máu của nó.Bất giác tôi nhớ tới những câu thơ của một cậu trò nào đã tinh ý phát hiện ra quy luật dường như phũ phàng quá:

Tôi biết hoa phượng vĩ
Nở trước hoa bằng lăng
Nhưng bằng lăng rụng trước
Màu tím thường khó khăn

Hôm nay đứng ngoài hành lang,nhìn hai sắc hoa ấy,chợt nghĩ ra bao nhiêu điều,chợt nhớ tới bao nhiêu điều nữa.Nhớ sắc hoa ấy năm nao chả thế tự bao đời nay chả thế,vậy mà sao giờ mới thấm thía vô cùng.Bất giác nhớ,nhớ đến câu thơ làm tự mùa hè năm ngoái viết cho các anh các chị khoá trước:”Hoa vẫn mới mà ta dường đã cũ”.Ngày ấy,cõ lẽ chưa đủ cảm xúc để hiểu cái giây phút chia tay này,cái giây phút xôn xao đến khó tả (mà dù cố tả thì lời văn đều thừa thãi,bút văn trở nên vô dụng vô cùng).Dẫu vẫn biết chia tay hồi cấp 2 cũng buồn.Xa trường,xa lớp,xa bạn bè.Nhưng cấp 3-cái cảm giác ấy còn gấp nhiều nhiều lần hơn thế.Cũng có thể,cũng có thể bởi sắp mất đi nhiều thứ hơn ngày trước,mất cái thuở hồn nhiên đến ngây dại,mất cái vô tư để rồi,để rồi:”lỡ mai đời có nhiều dông bão”,để rồi mai kia bị cơm áo gạo tiền phồn hoa đô hội chen đua mờ mắt...lúc ấy nào đâu một chỗ ngồi phủ đầy bụi trắng của thầy, của bạn năm xưa,còn đâu một trang sách ướt mở hờ trong những chiều như chiều nay!Tự nhiên thèm quá!Thèm nghe một câu hát về trường Nguyễn Trãi thân yêu,tự nhiên muốn đóng thùng xôvin,đi dép xăng đan(hồi trước thì ....).Không hiểu vì sao nữa.rất có thể vì có lẽ sẽ còn lâu lâu nữa mới được làm như thế hoặc sẽ không bao giờ được như thế nữa!Có lẽ nào khi người ta ngộ ra thì lại là quá muộn!Có lẽ nào đâu!...


Hôm nay đi học trời mưa to quá!Cái màu hồng hồng thường ngày trên mái ngói khu tập thể giáo viên phai nhạt hẳn,nước thời gian gội rửa nhiều cảnh vật quá trên ngôi trường sắp 45 năm tuổi rồi.Ừ,còn một năm nữa,còn một năm nữa thì..lúc ấy rồi không biết trường xưa yêu dấu sẽ thay đổi bao nhiêu nữa.Đâu phải chỉ là cái cồng trường,đâu chỉ phải là hàng cây,đâu phải là sân trường đầy nắng đầy gió,nào phải đâu?Hay chính ta cũng đổi thay rồi,hay chính ta cũng bụi bặm thành thị trở về ngày xưa tìm điểm đầu xuất phát.Có biết bao người trong số ấy sẽ trở lại,bao nhiêu người nhận ra điều thay đổi trong chính mình ???....vì mỗi ngày,vì mỗi ngày,mỗi ngày ta lại lớn lên,lại đổi khác,có bao giờ đâu,có ai đâu tắm hai lần trên một dòng sông cơ chứ!

Hôm trước,nghe một anh ở Việt Thuận, khoá trước rồi,hát bài :”Nắng ấm quê hương”,cũng không hiểu sao khi nghe lại bài ấy của Trọng Tấn với Thu Hiền hát,mình vẫn chẳng thấy hay bằng anh ấy .”Em dệt đôi chiếu hoa ....làm cói làm đay”,tự nhiên cũng thấy yêu quê hương mình lạ.Tự nhiên yêu cái mảnh đất này,cái mảnh đất thuần nông còn nghèo này.Tự nhiên thấy cảm ơn được sinh ra ở đây để rồi nghêu ngao hát “Hà Nội ơi.Hà Nội ơi, ...”để chỉ có lẽ bằng giờ mấy tháng nữa thôi,ta ngoảnh lại không tiếc nuối điều gì hết.Cũng như giờ đây,yêu và trân trọng từng khoảnh khắc khi còn ở lại nơi này,để một hôm nao như chiều mưa như thế,”nhớ lại ngày này hoen ướt bờ mi”.Nhớ cả một người chưa đến nữa :
Chỉ còn chờ phượng cháy
Chỉ còn chờ nơi đây
Chờ một người chưa tới
Trong chiều tím mưa bay

Tự nhiên nhớ đến câu thơ hồi học hết lớp 1-học hết năm đầu tiên đi học để rồi kết thúc vòng tuần hoàn 12 chu kì thay đổi,ta gặp lại chính mình của 12 năm về trước như kết thúc một vòng tròn và chuẩn bị tiếp một chu trình mới :

CHÀO LỚP MỘT

Lớp Một ơi, lớp Một
Đón em vào năm trước
Nay giờ phút chia tay
Gửi lời chào tiến bước...

Chào bảng đen cửa sổ
Chào chỗ ngồi thân quen
Tất cả chào ở lại
Đón các bạn nhỏ lên.

Chào cô giáo kính mến
Cô sẽ xa chúng em
Làm theo lời cô dạy
Cô sẽ luôn ở bên.

Lớp Một ơi, lớp Một
Đón em vào năm trước
Nay giờ phút chia tay
Gửi lời chào tiến bước
.”
ừ chào tất cả!Chào tất cả nơi đây!HẸN MỘT NGÀY TRỞ LẠI!
 
Last edited by a moderator:
M

money_22

Mưa.Trời lại đổ mưa rồi.Những giọt nước vo tròn lăn mạnh trên khung cửa sổ lất phất hắt vào vở ...Một chấm,hai chấm,ba chấm..nhiều quá..chết !giật mình, mưa to rồi!....
Mưa,tưởng những cánh hoa phượng sẽ tan ra như mấy bông bằng lăng mất sắc trước những giọt châu giọt ngọc của trời đất !Nhưng không,Phượng vẫn cháy rực lên như ngọn lửa bất diệt vốn có trong từng mạch máu của nó.Bất giác tôi nhớ tới những câu thơ của một cậu trò nào đã tinh ý phát hiện ra quy luật dường như phũ phàng quá:

“Tôi biết hoa phượng vĩ
Nở trước hoa bằng lăng
Nhưng bằng lăng rụng trước
Màu tím thường khó khăn”.
Hôm nay đứng ngoài hành lang,nhìn hai sắc hoa ấy,chợt nghĩ ra bao nhiêu điều,chợt nhớ tới bao nhiêu điều nữa.Nhớ sắc hoa ấy năm nao chả thế tự bao đời nay chả thế,vậy mà sao giờ mới thấm thía vô cùng.Bất giác nhớ,nhớ đến câu thơ làm tự mùa hè năm ngoái viết cho các anh các chị khoá trước:”Hoa vẫn mới mà ta dường đã cũ”.Ngày ấy,cõ lẽ chưa đủ cảm xúc để hiểu cái giây phút chia tay này,cái giây phút xôn xao đến khó tả (mà dù cố tả thì lời văn đều thừa thãi,bút văn trở nên vô dụng vô cùng).Dẫu vẫn biết chia tay hồi cấp 2 cũng buồn.Xa trường,xa lớp,xa bạn bè.Nhưng cấp 3-cái cảm giác ấy còn gấp nhiều nhiều lần hơn thế.Cũng có thể,cũng có thể bởi sắp mất đi nhiều thứ hơn ngày trước,mất cái thuở hồn nhiên đến ngây dại,mất cái vô tư để rồi,để rồi:”lỡ mai đời có nhiều dông bão”,để rồi mai kia bị cơm áo gạo tiền phồn hoa đô hội chen đua mờ mắt...lúc ấy nào đâu một chỗ ngồi phủ đầy bụi trắng của thầy, của bạn năm xưa,còn đâu một trang sách ướt mở hờ trong những chiều như chiều nay!Tự nhiên thèm quá!Thèm nghe một câu hát về trường Nguyễn Trãi thân yêu,tự nhiên muốn đóng thùng xôvin,đi dép xăng đan(hồi trước thì ....).Không hiểu vì sao nữa.rất có thể vì có lẽ sẽ còn lâu lâu nữa mới được làm như thế hoặc sẽ không bao giờ được như thế nữa!Có lẽ nào khi người ta ngộ ra thì lại là quá muộn!Có lẽ nào đâu!...

Hôm nay đi học trời mưa to quá!Cái màu hồng hồng thường ngày trên mái ngói khu tập thể giáo viên phai nhạt hẳn,nước thời gian gội rửa nhiều cảnh vật quá trên ngôi trường sắp 45 năm tuổi rồi.Ừ,còn một năm nữa,còn một năm nữa thì..lúc ấy rồi không biết trường xưa yêu dấu sẽ thay đổi bao nhiêu nữa.Đâu phải chỉ là cái cồng trường,đâu chỉ phải là hàng cây,đâu phải là sân trường đầy nắng đầy gió,nào phải đâu?Hay chính ta cũng đổi thay rồi,hay chính ta cũng bụi bặm thành thị trở về ngày xưa tìm điểm đầu xuất phát.Có biết bao người trong số ấy sẽ trở lại,bao nhiêu người nhận ra điều thay đổi trong chính mình ???....vì mỗi ngày,vì mỗi ngày,mỗi ngày ta lại lớn lên,lại đổi khác,có bao giờ đâu,có ai đâu tắm hai lần trên một dòng sông cơ chứ!

Hôm trước,nghe một anh ở Việt Thuận, khoá trước rồi,hát bài :”Nắng ấm quê hương”,cũng không hiểu sao khi nghe lại bài ấy của Trọng Tấn với Thu Hiền hát,mình vẫn chẳng thấy hay bằng anh ấy .”Em dệt đôi chiếu hoa ....làm cói làm đay”,tự nhiên cũng thấy yêu quê hương mình lạ.Tự nhiên yêu cái mảnh đất này,cái mảnh đất thuần nông còn nghèo này.Tự nhiên thấy cảm ơn được sinh ra ở đây để rồi nghêu ngao hát “Hà Nội ơi.Hà Nội ơi, ...”để chỉ có lẽ bằng giờ mấy tháng nữa thôi,ta ngoảnh lại không tiếc nuối điều gì hết.Cũng như giờ đây,yêu và trân trọng từng khoảnh khắc khi còn ở lại nơi này,để một hôm nao như chiều mưa như thế,”nhớ lại ngày này hoen ướt bờ mi”.Nhớ cả một người chưa đến nữa :
“Chỉ còn chờ phượng cháy
Chỉ còn chờ nơi đây
Chờ một người chưa tới
Trong chiều tím mưa bay”

Tự nhiên nhớ đến câu thơ hồi học hết lớp 1-học hết năm đầu tiên đi học để rồi kết thúc vòng tuần hoàn 12 chu kì thay đổi,ta gặp lại chính mình của 12 năm về trước như kết thúc một vòng tròn và chuẩn bị tiếp một chu trình mới :

CHÀO LỚP MỘT

Lớp Một ơi, lớp Một
Đón em vào năm trước
Nay giờ phút chia tay
Gửi lời chào tiến bước...

Chào bảng đen cửa sổ
Chào chỗ ngồi thân quen
Tất cả chào ở lại
Đón các bạn nhỏ lên.

Chào cô giáo kính mến
Cô sẽ xa chúng em
Làm theo lời cô dạy
Cô sẽ luôn ở bên.

Lớp Một ơi, lớp Một
Đón em vào năm trước
Nay giờ phút chia tay
Gửi lời chào tiến bước.”
ừ chào tất cả!Chào tất cả nơi đây!HẸN MỘT NGÀY TRỞ LẠI!
Đọc phát biết ngay con bạn thân cùng lớp;)
Hi mày đã đến với hocmai! Mang chút thơ thẩn đóng góp vào tạp văn cho vui;)
 
T

tieuvu_hb

Mưa!Mưa rả rích mấy ngày rồi.Bằng giờ năm ngoái nắng như đổ lửa cơ mà.Có lẽ do nhuận thời tiết.Cũng vì thế mà mình cũng vô tâm chẳng nhìn thấy hè sắp về.Hôm nay thầy Sơn bảo 28/5 này sẽ tổng kết chia tay khối 12.Giật mình nhớ hôm nay đã 30/4 rồi.(Chết thật mình học Lịch sử ra rả mà lại quên béng mất ngày trọng đại này,nói thế chứ cái phần mềm Vietnamese Calendar ngày nào chả nhắc mình hôm nay là bao nhiêu? mà với lại sáng nay nghe đài ông Giáp nói về ngày trọng đại này rồi mà !chỉ tại mình vô tâm quá thôi )ừ đếm đầu ngón tay thì chắc chỉ vỏn vẹn còn có một tháng nưã thôi thì sẽ bước chân qua thời áo trắng.Tự nhiên thấy yêu cái logo mang thương hiệu Nguyễn Trãi quá.Tự nhiên thấy yêu trường một cách lạ lùng.Yêu cái sân trường đầy nắng và gió mà chỉ ước một lần được hét thật to với trời với đất với tất cả dãy hành lang ,với tất cả ghế đá ,với tất cả hàng cây ..hì hì.Nhớ mãi cái buổi sáng đi thăm quan,mò dậy từ 3 h để rồi lần đầu tiên (trong lịch sử loài người )có mặt ở trường lúc 4h kém.Giá mà hôm ấy mình được nói chuyện với một con ma để mà sau này ghi lại trong cuốn sổ gia đình của chú Năm(hố hố -hội chứng văn học”những đứa con trong gia đình’’)-xin đính chính lại là mình sẽ ghi trong bản di chúc trước khi thăng thiên làm ma nữ những kì tích trong đời bà –đó là đã làm bạn với một con ma hí hí.Mỗi tội cái ước mơ ấy lại chả thực hiện được, chỉ thấy bên cạnh mình là 2 con bé Quỳnh, Dân(chả bé đâu- 2 con mà móc hàm cũng phải gần tạ chứ chơi à)...

Sáng nay lúc tan học,qua khu nhà học của lớp 10A8,A9 tự nhiên thấy tím cả một vùng-bằng lăng nở rồi,hốt hoảng nhận ra hè về.Bằng lăng không ồn ào như phượng,không mạnh mẽ đến choáng ngợp như hương hoa sữa đầu thu,nhưng cũng không phải là một hiệp sĩ bí ẩn cứu nàng công chúa nghìn năm ngủ quên vì trót tin nhầm lời phù thuỷ (suýt thì nói nhầm là uống thuốc ngủ) như hoa bàng trên những góc phố cuối thu.Bằng lăng giản dị đi qua thời học sinh nhưng thâm trầm,sâu lắng.Đâu đấy tiếng thì thầm khe khẽ nói những lời yêu thương cuối cùng của thời học trò.Cũng có thể vì thế mà cả con đường về của mình sáng nay tím quá.Mưa cũng tím.Mưa tạt những hạt bụi vào mắt kính.Mắt mình cũng chợt nhoè đi.Có lẽ vì mưa thôi.Có lẽ là nước mưa đấy.Không phải nước mắt đâu?Trong đầu chợt vẩn vơ một giai điệu ,chả biết mình tự hát hay là lấy ý của ai nữa:

Con đường mưa
con đường ướt tím giấc trưa em về

Tháng tư-đố tìm đâu được sắc đỏ của phượng lấp ló sau những tán lá xanh rờn.Năm nay phượng còn chưa ra lá mướt cơ mà.Toàn cảnh sân trường thì ngoài tán bằng lăng, mới chỉ thấy xanh rộn màu của cây thần-hì hì tên gọi yêu cây xà cừ do thầy Phí Văn Huề trồng đấy.Ước một lần bạn cùng tớ đứng trên khu tầng hai nhà mới xây-nhưng chỉ là chỗ nối sang phòng tin ấy-chỉ chỗ ấy thôi nhé.(cái kiểu là đánh địch thì phải đánh toạ độ cho chính xác ấy mà).Bạn sẽ ngạc nhiên lắm nhé bởi tán cây thần ấy hình trái tim cơ đấy.(Bí mật nhé!Bọn tớ khám phá ra cũng mới thôi.Vì toạ độ bạn đứng là tổng hành dinh của G5 cơ mà.).Nhưng sẽ thật là thiếu sót khi không nhắc tới hàng cau ở 2 bên trước khu nhà 4 tầng.Có biết bao cánh hoa giấy đã giăng mắc tình tự trong vòm cây ấy mà chẳng rơi xuống đất như bao cánh hoa giấy lửng lơ quay quay rồi êm ái chao nghiêng hạ mình xuống đất.Cảm ơn A0,A1 nhiều lắm nhé.Bọn A10 tụi tớ thích nhất những cánh hoa ấy đấy.Cứ nhìn cái kiểu cái Sim lớp tớ hồ hởi đi nhặt mấy bông hoa giấy các bạn thả nhưng lại rón rén giả vờ sợ bị cười mà thấy vui thế.Cả một khung trời biết bao đẹp đẽ đấy nhé.Thế mới biết lớp tự nhiên chả khô khan đâu.Tự nhiên ước lớp mình định cư khu tầng 4 để tha hồ thả hoa giấy,hí hí ...chỉ tội là bày giấy rác ra sân trường khổ bác lao công hí hí-nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò cơ mà!
Lại nói đến mấy trò nghịch ngợm.Mình nhớ mãi cái lần thả hạc xuống chòng các em lớp 11A5.Cũng chỉ tại bọn A13 hồi lớp 11 dám thả xuống lớp mình trêu ngươi lớp ít con trai.Ôi,mình không muốn nghĩ tới đoạn kết nữa,cái thời oanh liệt này sau này mình sẽ giấu nhẹm đi thôi.Ai bảo chính mình lại cầm kéo ra cắt ngay cái con hạc to như con cú của chúng nó cơ chứ.Và lẽ nào đó là lí do mà hàng xóm lớp mình A9 ấy chúng nó bảo bọn mình là một vườn” cải quý” nhỉ .Những kỉ niệm vui quá.uhm...Những cuốn phim cứ tua mãi trong đầu mình không dứt.Bất chợt thấy nhớ câu thơ của Nguyễn Duy trong bà’’ bà tôi’’:
”Khi tôi biết thương bà thì đã muộn
Bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi”
Đã muộn chưa những ngày cuối tháng tư của tôi.Những ngày tháng cuối cùng của thời cắp sách đến trường?Muộn chưa khi những trang lưu bút vẫn còn trắng lắm để ngỏ chờ một người viết tiếp.Đã muộn chưa cho những bí mật được lưu giữ suốt 3 năm cấp 3 để rồi chợt vỡ oà ra trong những ngày cuối cùng này?Và để rồi cũng có những bí mật sẽ vẫn là bí mật đi cùng theo thời gian của cuộc đời con người sau này.Tự nhiên thấy trống vắng quá,tự nhiên thấy mình tàn nhẫn khi không biết lưu bút cho một người,để rồi nói với họ mình muốn là cơn gió đến rồi đi mất hút.Nói thế chứ!Có bao giờ đâu,có bao giờ đâu nhân vật trong phim lại không nhớ lại quá khứ sau một thời gian dài đi lạc trong thế giới quan của người khác để rồi sau những cú va đập nhẹ người ta chợt tỉnh ra biết bao nhiêu điều mà cơ hồ dễ gì trước đó họ nhận ra?
Cũng như trường xưa,(ừ sắp thành trường xưa rồi) với bao cánh bằng lăng rơi xuống tiễn mùa xuân và trải thảm cho mùa hoa-cho mùa ve-cho mùa thi và mùa chia li nữa,vẫn còn đấy,cả một thời áo trắng đấy chứ....thời hồn nhiên, và thời dĩ vãng nữa


Tháng tư.những ngày cuối cùng.cũng có thể mùa hè bị quên lãng trong đống bài vở chất ngất và những kì thi nóng bỏng.Ừ.Lại nhắc đến thi,cũng chỉ còn có ngần ấy thời gian nữa thôi,ngần ấy thời gian cho những kì vượt sóng Trường Giang.Lòng tự hỏi mình đã chuẩn bị đủ -đủ niềm tin và tự tin,đủ tinh thần và sức khỏe,nhưng quan trọng là đủ kiến thức để đem chuông đi đánh xứ người?
Bỗng chợt nhớ lại những thầy cô đã dạy mình suốt 3 năm qua,những người sắp trở thành quá khứ.Bỗng nhớ về buổi học cuối cùng chia tay thầy Vượng-câu thơ vắt ngang tiếng trống để dồn lại những niềm tiếc nuối vô bờ trong trái tim của cả thầy cả trò.Không biết trong 47 đứa ấy,có đứa nào cũng cay cay mắt như mình không.Những lời dặn dò ấy-biết bao người đã và sẽ nói với mình đây...?????
Bất chợt nhớ thầy Út với những điều tâm tình mới mẻ,nhớ thầy Thành với cái dáng đi bât hủ-thiên hạ đệ nhất nghiêng;bất chợt nhớ thầy Cường Lí,nhớ cô Hà Lí,cô Thu Sử,cô Huệ nữa,và tất nhiên rồi-nỗi nhớ đầu tiên,phải nhớ cô Thư-sư mẫu nhà mình nữa chứ.Bất chợt nhớ!Nhớ nhiều lắm!Nhớ cả tiếng bác bảo vệ,nhớ tiếng chổi quét sân trường như quét cả thời gian,nhớ cả tiếng trống gầy đi những ngày cuối năm,nhớ tiếng con bạn cùng bàn,nhớ từng người trong lớp,nhớ cả tiếng Cường lớp trưởng A12,nhớ chứ!Nhớ cái cột cờ chưa bao giờ cong cả,nhớ khu hiệu bộ sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn nữa,nhớ cả khu tập thể giáo viên có mẹ Liên yêu quý,nhớ cầu thang thân yêu,nhớ lán xe những ngày mưa,nhớ cả những giọt nước mắt lăn dài sau những lần điểm kém,nhớ mình còn một lời hứa với thầy Dung-nguyên phó hiệu trưởng nhà trường,....Tất cả vẫn như còn đây,còn trong mỗi tiếng cười cuối mùa rộn rã,trong tiếng nấc nghẹn ngào,trong tiếng thở rất khẽ của thời gian
”Em thầy không tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngoạ thế
Hoa súng tím chiều trong mắt lắm mê say”


Chiều nay,gặp mấy chị học sinh cũ về lấy bằng .Thêng thang và vui vẻ lắm.Bất chợt trong đầu mình mường tượng những cảnh mơ hồ xa xăm lắm.Cô học trò ngốc nghếch cứ loanh quanh từng gốc cây,từng chỗ ngồi,từng ghế đá trước con mắt ngơ ngác của bao em học sinh khoá sau.
-Chị ấy tìm gì ấy nhỉ?
Cô bé mỉm cười lặng lẽ.”Chị muốn tìm lại ngày xưa.Muốn tìm lại những bài ca bị ngủ quên và tìm lại chính mình thôi các em ạ”

(bài viết từ đúng 30/4 năm Kỉ Sửu:D:D:D)
 
T

trinhluan

Mưa!Mưa rả rích mấy ngày rồi.Bằng giờ năm ngoái nắng như đổ lửa cơ mà.Có lẽ do nhuận thời tiết.Cũng vì thế mà mình cũng vô tâm chẳng nhìn thấy hè sắp về.Hôm nay thầy Sơn bảo 28/5 này sẽ tổng kết chia tay khối 12.Giật mình nhớ hôm nay đã 30/4 rồi.(Chết thật mình học Lịch sử ra rả mà lại quên béng mất ngày trọng đại này,nói thế chứ cái phần mềm Vietnamese Calendar ngày nào chả nhắc mình hôm nay là bao nhiêu? mà với lại sáng nay nghe đài ông Giáp nói về ngày trọng đại này rồi mà !chỉ tại mình vô tâm quá thôi )ừ đếm đầu ngón tay thì chắc chỉ vỏn vẹn còn có một tháng nưã thôi thì sẽ bước chân qua thời áo trắng.Tự nhiên thấy yêu cái logo mang thương hiệu Nguyễn Trãi quá.Tự nhiên thấy yêu trường một cách lạ lùng.Yêu cái sân trường đầy nắng và gió mà chỉ ước một lần được hét thật to với trời với đất với tất cả dãy hành lang ,với tất cả ghế đá ,với tất cả hàng cây ..hì hì.Nhớ mãi cái buổi sáng đi thăm quan,mò dậy từ 3 h để rồi lần đầu tiên (trong lịch sử loài người )có mặt ở trường lúc 4h kém.Giá mà hôm ấy mình được nói chuyện với một con ma để mà sau này ghi lại trong cuốn sổ gia đình của chú Năm(hố hố -hội chứng văn học”những đứa con trong gia đình’’)-xin đính chính lại là mình sẽ ghi trong bản di chúc trước khi thăng thiên làm ma nữ những kì tích trong đời bà –đó là đã làm bạn với một con ma hí hí.Mỗi tội cái ước mơ ấy lại chả thực hiện được, chỉ thấy bên cạnh mình là 2 con bé Quỳnh, Dân(chả bé đâu- 2 con mà móc hàm cũng phải gần tạ chứ chơi à)...

Sáng nay lúc tan học,qua khu nhà học của lớp 10A8,A9 tự nhiên thấy tím cả một vùng-bằng lăng nở rồi,hốt hoảng nhận ra hè về.Bằng lăng không ồn ào như phượng,không mạnh mẽ đến choáng ngợp như hương hoa sữa đầu thu,nhưng cũng không phải là một hiệp sĩ bí ẩn cứu nàng công chúa nghìn năm ngủ quên vì trót tin nhầm lời phù thuỷ (suýt thì nói nhầm là uống thuốc ngủ) như hoa bàng trên những góc phố cuối thu.Bằng lăng giản dị đi qua thời học sinh nhưng thâm trầm,sâu lắng.Đâu đấy tiếng thì thầm khe khẽ nói những lời yêu thương cuối cùng của thời học trò.Cũng có thể vì thế mà cả con đường về của mình sáng nay tím quá.Mưa cũng tím.Mưa tạt những hạt bụi vào mắt kính.Mắt mình cũng chợt nhoè đi.Có lẽ vì mưa thôi.Có lẽ là nước mưa đấy.Không phải nước mắt đâu?Trong đầu chợt vẩn vơ một giai điệu ,chả biết mình tự hát hay là lấy ý của ai nữa:

Con đường mưa
con đường ướt tím giấc trưa em về

Tháng tư-đố tìm đâu được sắc đỏ của phượng lấp ló sau những tán lá xanh rờn.Năm nay phượng còn chưa ra lá mướt cơ mà.Toàn cảnh sân trường thì ngoài tán bằng lăng, mới chỉ thấy xanh rộn màu của cây thần-hì hì tên gọi yêu cây xà cừ do thầy Phí Văn Huề trồng đấy.Ước một lần bạn cùng tớ đứng trên khu tầng hai nhà mới xây-nhưng chỉ là chỗ nối sang phòng tin ấy-chỉ chỗ ấy thôi nhé.(cái kiểu là đánh địch thì phải đánh toạ độ cho chính xác ấy mà).Bạn sẽ ngạc nhiên lắm nhé bởi tán cây thần ấy hình trái tim cơ đấy.(Bí mật nhé!Bọn tớ khám phá ra cũng mới thôi.Vì toạ độ bạn đứng là tổng hành dinh của G5 cơ mà.).Nhưng sẽ thật là thiếu sót khi không nhắc tới hàng cau ở 2 bên trước khu nhà 4 tầng.Có biết bao cánh hoa giấy đã giăng mắc tình tự trong vòm cây ấy mà chẳng rơi xuống đất như bao cánh hoa giấy lửng lơ quay quay rồi êm ái chao nghiêng hạ mình xuống đất.Cảm ơn A0,A1 nhiều lắm nhé.Bọn A10 tụi tớ thích nhất những cánh hoa ấy đấy.Cứ nhìn cái kiểu cái Sim lớp tớ hồ hởi đi nhặt mấy bông hoa giấy các bạn thả nhưng lại rón rén giả vờ sợ bị cười mà thấy vui thế.Cả một khung trời biết bao đẹp đẽ đấy nhé.Thế mới biết lớp tự nhiên chả khô khan đâu.Tự nhiên ước lớp mình định cư khu tầng 4 để tha hồ thả hoa giấy,hí hí ...chỉ tội là bày giấy rác ra sân trường khổ bác lao công hí hí-nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò cơ mà!
Lại nói đến mấy trò nghịch ngợm.Mình nhớ mãi cái lần thả hạc xuống chòng các em lớp 11A5.Cũng chỉ tại bọn A13 hồi lớp 11 dám thả xuống lớp mình trêu ngươi lớp ít con trai.Ôi,mình không muốn nghĩ tới đoạn kết nữa,cái thời oanh liệt này sau này mình sẽ giấu nhẹm đi thôi.Ai bảo chính mình lại cầm kéo ra cắt ngay cái con hạc to như con cú của chúng nó cơ chứ.Và lẽ nào đó là lí do mà hàng xóm lớp mình A9 ấy chúng nó bảo bọn mình là một vườn” cải quý” nhỉ .Những kỉ niệm vui quá.uhm...Những cuốn phim cứ tua mãi trong đầu mình không dứt.Bất chợt thấy nhớ câu thơ của Nguyễn Duy trong bà’’ bà tôi’’:
”Khi tôi biết thương bà thì đã muộn
Bà chỉ còn là một nấm cỏ thôi”
Đã muộn chưa những ngày cuối tháng tư của tôi.Những ngày tháng cuối cùng của thời cắp sách đến trường?Muộn chưa khi những trang lưu bút vẫn còn trắng lắm để ngỏ chờ một người viết tiếp.Đã muộn chưa cho những bí mật được lưu giữ suốt 3 năm cấp 3 để rồi chợt vỡ oà ra trong những ngày cuối cùng này?Và để rồi cũng có những bí mật sẽ vẫn là bí mật đi cùng theo thời gian của cuộc đời con người sau này.Tự nhiên thấy trống vắng quá,tự nhiên thấy mình tàn nhẫn khi không biết lưu bút cho một người,để rồi nói với họ mình muốn là cơn gió đến rồi đi mất hút.Nói thế chứ!Có bao giờ đâu,có bao giờ đâu nhân vật trong phim lại không nhớ lại quá khứ sau một thời gian dài đi lạc trong thế giới quan của người khác để rồi sau những cú va đập nhẹ người ta chợt tỉnh ra biết bao nhiêu điều mà cơ hồ dễ gì trước đó họ nhận ra?
Cũng như trường xưa,(ừ sắp thành trường xưa rồi) với bao cánh bằng lăng rơi xuống tiễn mùa xuân và trải thảm cho mùa hoa-cho mùa ve-cho mùa thi và mùa chia li nữa,vẫn còn đấy,cả một thời áo trắng đấy chứ....thời hồn nhiên, và thời dĩ vãng nữa


Tháng tư.những ngày cuối cùng.cũng có thể mùa hè bị quên lãng trong đống bài vở chất ngất và những kì thi nóng bỏng.Ừ.Lại nhắc đến thi,cũng chỉ còn có ngần ấy thời gian nữa thôi,ngần ấy thời gian cho những kì vượt sóng Trường Giang.Lòng tự hỏi mình đã chuẩn bị đủ -đủ niềm tin và tự tin,đủ tinh thần và sức khỏe,nhưng quan trọng là đủ kiến thức để đem chuông đi đánh xứ người?
Bỗng chợt nhớ lại những thầy cô đã dạy mình suốt 3 năm qua,những người sắp trở thành quá khứ.Bỗng nhớ về buổi học cuối cùng chia tay thầy Vượng-câu thơ vắt ngang tiếng trống để dồn lại những niềm tiếc nuối vô bờ trong trái tim của cả thầy cả trò.Không biết trong 47 đứa ấy,có đứa nào cũng cay cay mắt như mình không.Những lời dặn dò ấy-biết bao người đã và sẽ nói với mình đây...?????
Bất chợt nhớ thầy Út với những điều tâm tình mới mẻ,nhớ thầy Thành với cái dáng đi bât hủ-thiên hạ đệ nhất nghiêng;bất chợt nhớ thầy Cường Lí,nhớ cô Hà Lí,cô Thu Sử,cô Huệ nữa,và tất nhiên rồi-nỗi nhớ đầu tiên,phải nhớ cô Thư-sư mẫu nhà mình nữa chứ.Bất chợt nhớ!Nhớ nhiều lắm!Nhớ cả tiếng bác bảo vệ,nhớ tiếng chổi quét sân trường như quét cả thời gian,nhớ cả tiếng trống gầy đi những ngày cuối năm,nhớ tiếng con bạn cùng bàn,nhớ từng người trong lớp,nhớ cả tiếng Cường lớp trưởng A12,nhớ chứ!Nhớ cái cột cờ chưa bao giờ cong cả,nhớ khu hiệu bộ sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn nữa,nhớ cả khu tập thể giáo viên có mẹ Liên yêu quý,nhớ cầu thang thân yêu,nhớ lán xe những ngày mưa,nhớ cả những giọt nước mắt lăn dài sau những lần điểm kém,nhớ mình còn một lời hứa với thầy Dung-nguyên phó hiệu trưởng nhà trường,....Tất cả vẫn như còn đây,còn trong mỗi tiếng cười cuối mùa rộn rã,trong tiếng nấc nghẹn ngào,trong tiếng thở rất khẽ của thời gian
”Em thầy không tất cả đã xa rồi
Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ
Tuổi thơ kia ra đi cao ngoạ thế
Hoa súng tím chiều trong mắt lắm mê say”


Chiều nay,gặp mấy chị học sinh cũ về lấy bằng .Thêng thang và vui vẻ lắm.Bất chợt trong đầu mình mường tượng những cảnh mơ hồ xa xăm lắm.Cô học trò ngốc nghếch cứ loanh quanh từng gốc cây,từng chỗ ngồi,từng ghế đá trước con mắt ngơ ngác của bao em học sinh khoá sau.
-Chị ấy tìm gì ấy nhỉ?
Cô bé mỉm cười lặng lẽ.”Chị muốn tìm lại ngày xưa.Muốn tìm lại những bài ca bị ngủ quên và tìm lại chính mình thôi các em ạ”

(bài viết từ đúng 30/4 năm Kỉ Sửu:D:D:D)

=>nếu tớ ko nhầm thì tớ đã được đọc bài này ở trang web của trường THPT Nguyễn Trãi Thái Bình thì phải
=>địch thị bạn này học nguyễn trãi phải ko nhỉ
 
Top Bottom