H
happinessforyou
Mệt mỏi nhỉ ...
Bao nhiêu điều cầu kì , phức tạp của cuộc sống em không mong muốn đâu ...
Chỉ mong muốn thật giản dị thôi ...
Ai đó cho em dựa vào với ...
Ai đó hãy ngồi bên cạnh em trong bệnh viên , nắm tay em và nói với em rằng :"bà sẽ không sao đâu !".
Ai đó hãy ôm em , để em khóc , bởi những áp lực của cuộc sống , những buồn bực , mình em chịu không nổi , đôi vai gầy của em , cứ thế run lên trong tiếng khóc , một mình . Giá như lúc ấy , ai đó hãy ghì chặt bờ vai này ...
Ai đó hãy nói với em rằng , chỉ cần em trân trọng mọi điều tốt đẹp của cuộc sống , thì cuộc sống cũng sẽ trân trọng em như thế . Sao em thấy mình lẻ loi trong dòng đời mà thay đổi là quy luật của mỗi ngày , em không muốn mình bị cuốn theo điều nghiệt ngã ấy ...
Ai đó hãy bước chậm thôi , cho em bước bên cạnh , cho em được nhẹ nhàng và bình yên với . Em lang thang một mình trên phố , để đi đến khoảng bình yên trong tâm hồn , nhưng mọi xô bồ lại kéo em về với thực tại . Em lại sợ hãi ...
Em chỉ mong muốn có người cùng em vượt qua khoảng thời gian này ...
Điều ấy giản dị mà , đúng không ?
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu , em cũng muốn gào lên khóc gọi bà , nhưng em lại phải mạnh mẽ , để là điểm tựa cho mọi người , em cũng sợ lắm chứ , em cũng muốn gục ngã vô cùng , nhưng em cứ phải mạnh mẽ ...
Đêm giáng sinh , mọi người cứ hạnh phúc bên người thân , thì em , cái bóng nhỏ bé , lại ngồi cầu nguyện để bà em bình an ...
Có ai nhìn thấy tất cả những điều ấy không ?
Tất tả chạy từ phòng thi , không để í phía sau là bài học kì , đặt vội lên bàn thầy , rồi ào đi mất , một mạch đến thẳng bệnh viện . Vật vờ bên ngoài phòng cấp cứu , em chỉ đợi để được nhìn thấy bà , để an tâm rằng điều ước đêm noel đã thành hiện thực . Một ngày , rồi lại một ngày nữa trôi qua , em được nhìn thấy bà , trong căn phòng vô trùng , khuôn mặt trắng bệnh , giọng nói yếu ớt , cơ thể gầy đi trông thấy , đôi bàn tay lạnh ngắt như chẳng còn sức sống . Em muốn khóc , nhưng mọi người lại đang khóc . . .
Trở về nhà với sự bình an trong lòng , em lại tất tả vớ bài vở , những thứ tưởng chừng như chuyện nhỏ , thì bây giờ , lại là gánh nặng , với một con bé thể trạng yêu ớt ...
Ai giúp em vượt qua khoảng thời gian này không ?
Em biết ...
Tự em sẽ vượt qua được , vì cuộc sống , là những khó khăn , đợi em vượt qua , để tự mình tìm lấy hạnh phúc , em sẽ chẳng cần dựa vào ai hết . Dù mệt mỏi quá rồi ...
Em vẫn khóc ... nhưng chỉ một chút thôi ...
Bao nhiêu điều cầu kì , phức tạp của cuộc sống em không mong muốn đâu ...
Chỉ mong muốn thật giản dị thôi ...
Ai đó cho em dựa vào với ...
Ai đó hãy ngồi bên cạnh em trong bệnh viên , nắm tay em và nói với em rằng :"bà sẽ không sao đâu !".
Ai đó hãy ôm em , để em khóc , bởi những áp lực của cuộc sống , những buồn bực , mình em chịu không nổi , đôi vai gầy của em , cứ thế run lên trong tiếng khóc , một mình . Giá như lúc ấy , ai đó hãy ghì chặt bờ vai này ...
Ai đó hãy nói với em rằng , chỉ cần em trân trọng mọi điều tốt đẹp của cuộc sống , thì cuộc sống cũng sẽ trân trọng em như thế . Sao em thấy mình lẻ loi trong dòng đời mà thay đổi là quy luật của mỗi ngày , em không muốn mình bị cuốn theo điều nghiệt ngã ấy ...
Ai đó hãy bước chậm thôi , cho em bước bên cạnh , cho em được nhẹ nhàng và bình yên với . Em lang thang một mình trên phố , để đi đến khoảng bình yên trong tâm hồn , nhưng mọi xô bồ lại kéo em về với thực tại . Em lại sợ hãi ...
Em chỉ mong muốn có người cùng em vượt qua khoảng thời gian này ...
Điều ấy giản dị mà , đúng không ?
Ngồi bên ngoài phòng cấp cứu , em cũng muốn gào lên khóc gọi bà , nhưng em lại phải mạnh mẽ , để là điểm tựa cho mọi người , em cũng sợ lắm chứ , em cũng muốn gục ngã vô cùng , nhưng em cứ phải mạnh mẽ ...
Đêm giáng sinh , mọi người cứ hạnh phúc bên người thân , thì em , cái bóng nhỏ bé , lại ngồi cầu nguyện để bà em bình an ...
Có ai nhìn thấy tất cả những điều ấy không ?
Tất tả chạy từ phòng thi , không để í phía sau là bài học kì , đặt vội lên bàn thầy , rồi ào đi mất , một mạch đến thẳng bệnh viện . Vật vờ bên ngoài phòng cấp cứu , em chỉ đợi để được nhìn thấy bà , để an tâm rằng điều ước đêm noel đã thành hiện thực . Một ngày , rồi lại một ngày nữa trôi qua , em được nhìn thấy bà , trong căn phòng vô trùng , khuôn mặt trắng bệnh , giọng nói yếu ớt , cơ thể gầy đi trông thấy , đôi bàn tay lạnh ngắt như chẳng còn sức sống . Em muốn khóc , nhưng mọi người lại đang khóc . . .
Trở về nhà với sự bình an trong lòng , em lại tất tả vớ bài vở , những thứ tưởng chừng như chuyện nhỏ , thì bây giờ , lại là gánh nặng , với một con bé thể trạng yêu ớt ...
Ai giúp em vượt qua khoảng thời gian này không ?
Em biết ...
Tự em sẽ vượt qua được , vì cuộc sống , là những khó khăn , đợi em vượt qua , để tự mình tìm lấy hạnh phúc , em sẽ chẳng cần dựa vào ai hết . Dù mệt mỏi quá rồi ...
Em vẫn khóc ... nhưng chỉ một chút thôi ...