Hiệu sách ế

Q

quinhmei

Em mở hàng bằng bài cảm nhận về Oxford thương yêu viết từ lâu lâu rồi:

Cám nhận về Oxford thương yêu



Đây là lần đầu tiên mình viết một bài cảm nhận về một cuốn sách. Mấy hôm nghỉ Tết dương lịch, rỗi rãi mò lên Đinh Lễ mua sách, mua về quyển Oxford thương yêu giá bìa là 52k, bây giờ đọc xong rồi thấy giá 52k là quá rẻ so với những gì MaiQ đã thu lượm được.



Oxford thương yêu là câu chuyện của Kim, một cô gái Việt Nam xin được học bổng Du học Cao học trong một năm tại Oxford . Vì việc nhập học trễ nên cô có thể phải kéo dài thời gian học thành 2 năm, đây là điều không thể tại một nơi có phí sinh hoạt đắt đỏ bậc nhất thế giới. Cô đơn và nhận ra sự hạn chế trong môi trường học tập tại Việt Nam nơi mình đã sống, cô dường như mệt mỏi và chìm dần vào bể sinh viên từ mọi quốc gia đang ngày đêm tìm cho mình một chỗ đứng. Đúng lúc cô đang mất cân bằng và chao đảo giữa nhịp sống cuồn cuộn thì Fernardo đã xuất hiện. Anh là trợ lý chính của giáo sư Baddley (một giáo sư dễ mến, tuy không thể đi trên đôi chân của ông nhưng lại luôn chắp cánh và giúp khuyến khích nhiều sinh viên thực hiện ước mơ của họ) anh đã giúp đỡ Kim không chỉ trong học tập mà còn giúp Kim có cách sống tốt: ăn uống hợp lý, đủ chất, tập thể dục, thể thao đều đặn… Những buổi đầu, Fernardo tỏ ra khá nghiêm khắc với Kim, “hành hạ” cô với những lời răn đe và bản tính gan lỳ, thẳng thắn đến khó ưa. Nhưng dần dân, Kim đã biết cô yêu anh vì sự quan tâm đặc biệt của anh dành cho cô không phải chỉ vì lời đề nghị anh giúp đỡ cô của giáo sư Baddley. Và cứ như thế, mối tình Oxford cứ nảy nở và đâm chồi, nhẹ nhàng và nên thơ như khung cảnh cổ kính, lạnh giá nhưng tiềm ẩn sức sống mãnh liệt tại nơi đây.



Tú Anh nhắn tin: “Mày đọc Oxford thương yêu chưa? Đọc đi, hay lắm đó.” Save tin nhắn này lại, và quên tuột đi, dù quyển sách cũng được khá nhiều các phương tiện truyền thông quảng bá, cũng như bạn bè recommend nhiều về nó. Hôm qua đi mua sách, cầm quyển này trên tay, nhìn tên tác giả trẻ Dương Thuỵ không mấy tiếng tăm mà lòng vẫn hoài nghi. Quyển sách này liệu có gì hay mà lũ bạn chết lên chết xuống vậy? Cũng như sau khi đọc xong Harry Porter, với Oxford thương yêu , sau 2 tiếng đọc và 10 phút ngẫm nghĩ, , MQ có thể tự mình trả lời câu hỏi này.



Oxford thương yêu là cái nhìn mới rộng hơn về thế giới. MQ cũng đã từng có ước mơ học tại Oxford, nhưng nếu chưa đọc Oxford thương yêu, MQ đã không thể tưởng tượng ra cuộc sống trong môi trường mới lại khó khăn và nhiều thử thách đến vậy. Cản trở lớn nhất với người Việt là từ một nền giáo dục chưa phát triển, việc hoà nhập với một môi trường mới năng động và đòi hỏi tính chuyên nghiệp cao quả khó khăn. Có thể dễ dàng nhận ra một vài nhận xét chua chát, thẳng thắn của tác giả Dương Thuỵ về nền giáo dục nước nhà, cách nghĩ hạn hẹp và tính tự tôn ngất trời của người Việt. Nhưng suy cho cùng, những nhận xét đó không bao hàm những ý tiêu cực, có thể nói đó là tinh thần tự phê cần có, nhìn thẳng vào hiện thực mà không quanh co, dối lừa. Mình thoáng rùng mình khi nghĩ tới những sự chênh lệch trình độ, những khó khăn do khác biệt văn hoá và cách nghĩ nếu mình đi du học. Nếu Kim không có Fernardo, liệu cô có thể bảo vệ luận án thạc sĩ trong một năm, sau đó tiếp tục làm trợ lý cho giáo sư Portlock (một giáo sư khó tính và trong cảm nhận ban đàu của Kim: là một vị giáo sư kỳ thị những con người đến từ những nền giáo dục chưa phát triển) với mức lương ổn định?





Trích Oxford thương yêu, Chương 9: Chiếc xe lăn nhân từ



- Fernando không hiểu là em có thể tồn tại và thành công ở đây tất cả là nhờ anh ta - Kim không ngờ mình dám cao giọng với giáo sư - Fernando đi rồi thì em ở lại làm gì nữa? Đi đâu, làm gì ở Oxford em cũng như thấy Fernando. Em không còn chỗ dựa, em không thể… em không thể!

- Hãy tự đi bằng chính đôi chân của mình!- Giáo sư giận dữ - Nếu không thể, tôi cho em mượn cái xe lăn này của tôi.

- Thầy…- Kim bật khóc.

- Một người khuyết tật và già nua như tôi còn bon chen làm gì - Giáo sư Baddley cao giọng quát - Nếu một người trẻ tuổi nhiều tiềm năng như cô tháo chạy?

- Thầy…- Kim nấc lên.
Giáo sư Baddley dịu giọng:

- Tôi biết em sống nặng về tình cảm, nhưng em cũng là một người cầu tiến. Được nhận làm trợ lý cho các giáo sư là một cơ hội để em học hỏi. Em nên nhận lời làm cho Portlock, bên đó có nhiều dự án kinh tế rất thiết thực cho các công ty vừa và nhỏ, rất hữu ích và dễ áp dụng cho những nước như Việt Nam . Khoa của tôi không có những dự án như vậy, chúng tôi chỉ làm những việc rất vĩ mô.

Kim ngồi ngây ra như tượng không trả lời, cô nhìn sững giáo sư bằng một ánh mắt yêu thương lẫn kính phục. Baddley nắm lấy bàn tay lạnh giá của Kim: “Hãy nghe lời khuyên của tôi, em hãy nghĩ xa hơn. Đây là cơ hội tốt không những chỉ cho cá nhân em mà sau này em còn có thể giúp ích cho nền kinh tế nước em nữa. Đó chính là mục đích của chính phủ nước tôi khi họ đồng ý cấp học bổng cho những người trẻ như em, bởi vì chính em sẽ giúp lại cho đất nước mình. Không lẽ em muốn Việt Nam cứ đưa tay ra nhận trợ cấp theo kiểu ban ơn của các nước giàu hoài sao? - Giáo sư đột nhiên cao giọng ra lệnh - Đứng dậy! Chạy ngay qua chỗ giáo sư Portlock đi, nếu không thì đừng “thầy trò” gì với tôi nữa!”….





 
Q

quinhmei



Oxford thương yêu dạy cho mình biết rằng tại mênh mông xứ người, không phải người Việt nào cũng tốt: Một Thuý Hà trượt dài trên ảo tưởng, một Vi Vi Le là người gốc Việt nhưng luôn chối bỏ cài nguồn gốc ấy của mình. Và phải vững vàng lắm mới có thể trụ lại tại môi trường mà người với người bình đẳng và sòng phẳng đến rợn người, ngay cả trong tình cảm và tiền bạc. Nếu cứ thu mình lại với nước Việt nhỏ bé, giữ mãi trong mình những tự trọng vô lý mà bỏ qua những cơ hội trong tầm tay, thì mãi mãi không tiến lên được.





Trích Oxford thương yêu, chương 4. Thành công bước đầu



Thời gian đầu sang Oxford , Kim hay bất mãn khi thấy con người đối xử với nhau quá rạch ròi. Hôm nay một sinh viên ở chung nhà mượn cô bịch mì spaghetti, ngày mai cô sẽ được trả lại đúng nhãn hiệu này. Thậm chí Kim có vui vẻ cho luôn cũng không ai đồng ý. Chỉ khi nào chủ nhân đem đồ ăn dư xuống bếp và viết giấy ghi rõ “Tự ý dùng” thì mọi người mới dám lấy ăn. Không có chuyện xin nhau dù trái ớt hay củ hành bé nhỏ, càng không nên mượn dùng chung quá thường xuyên những dụng cụ học tập, sách vở hay quần áo như người Việt Nam . Ai cũng có lòng tự trọng từ những chuyện chi li nhất. Trong những buổi họp mặt thì mỗi người làm một món góp vào, ai không được mời thì đừng dẫn xác đến, hoặc nếu có lỡ đến thì nên đi về, cũng chẳng ai giữ lại theo kiểu “thêm một cái chén chứ bao nhiêu”. Sinh nhật hay tiệc tùng nếu chủ nhân mời phải biết đem hoa, rượu, chocolate, trái cây hay một món quà đến. Đi “tay không” sẽ tự thấy xấu hổ và trông mình kỳ cục như… không mặc quần áo. Kim thấy mọi người rạch ròi như vậy đôi khi không được tình cảm nhưng chẳng ai nợ ai cái gì, không ai có thể lợi dụng ai và cũng không người nào cảm thấy bị “chơi gác”. Rốt rồi cô lại thấy câu ngạn ngữ tụi bên đây hay nói “Sòng phẳng làm nên tình bạn tốt” cũng đúng lắm.
Tiền bạc là thứ có thể “tái tạo”, là vật chất có thể trả vay mà tụi Tây còn không muốn lôi thôi nói chi đến thời gian là thứ quí giá vô cùng ở cái nơi luôn phải chạy đua từng giây một. Học phí của Oxford thuộc loại cực kỳ cao trong hệ thống giáo dục thế giới, chỉ có con em dân quí tộc, gia đình quyền thế hay thương gia giàu có mới kham nổi, còn sinh viên có học bổng càng phải cam kết đạt điểm cao nhất trong thời hạn qui định nên không ai muốn mình phải trễ một năm học, phải chậm một học kỳ hay phải nợ một tín chỉ. Tất cả đều được qui ra tiền, lạnh lùng, thật đắt. Chương trình học ở Oxford khá nặng, lại thiên về tự học nên ai cũng tranh thủ tối đa. Tranh thủ vừa ăn trưa vừa đánh máy, vừa đọc sách vừa đi xe bus, vừa đứng chờ máy giặt vừa làm vài động tác thể dục, vừa xem truyền hình vừa làm bếp, thậm chí ở nơi riêng tư tối đa là trong WC mà còn ráng tranh thủ ôm máy tính xách tay đánh lia lịa. Có đứa còn đùa “Ở trong đó sướng lắm, bao nhiêu thứ đều tranh thủ tuôn ra, kể cả ý tưởng”.





Mối tình lãng mạn nên thơ của Kim với chàng trai gần như perfect : Fernando đan xen giữa những căng thẳng và xung đột giữa người với người, giữa người với áp lực làm việc kinh khủng tại Oxford tạo cho Oxford thương yêu một vẻ hài hoà hiềm thấy, như vẻ hài hào của những hoa văn được chạm trổ cầu kỳ tôn lên vẻ đẹp cổ điển của ngôi trường lịch sử.



Giọng văn của tác giả có lúc nhẹ nhàng, xúc động; lúc thì gấp gáp, hốt hoảng, có lúc lại chậm rãi triết lý. Một giọng văn có thể không sắc nét, góc cạnh và gây ấn tượng mạnh như của Phan Hồn Nhiên, nhưng dễ hiểu và dễ chịu. Đặc biệt là những lời nói triết lý sâu sắc đan xen khéo léo giữa dòng văn bình luận chậm rãi, khiến người đọc không hề bị “khớp”, dễ đàng chấp nhận và suy ngẫm. Ngôn từ không hoa mỹ, nhưng rất trẻ, và rất lịch sự, tao nhã. MQ có thể cảm thấy một sự nhẹ nhàng, nồng nàn quyến rũ phả ra từ lời văn.



Mọi người ơi, hãy đọc Oxford thương yêu đi nhé. Đọc để ước mơ, đọc để biết vị trí của mình trong thế giới và biết mình sẽ đi đến đâu. Đọc để hoà nhập…



Comment về Dương Thuỵ cùng tác phẩm của cô:





godboy diễn đàn: diendan.svvn-dresden.org



Có từng đọc một ít truyện của Dương Thụy ( toàn là truyện ngắn và không nhớ tên mấy) và thấy thích thú vừa vừa. Khác với những người bạn cũng thời trong hội bút Hương đầu mùa của báo HHT, những người mà các nhân vật hay tình tiết trong truyện của họ đều xoay quanh cuộc sống của những thanh niên đang sống ở Việt Nam, bối cảnh và tình tiết trong các tác phẩm của Dương Thụy đa phần là ở nước ngoài. Lợi thế được đi nhiều nơi, tham dự vào nhiều khóa học ở các nước và tiếp xúc với nhiều nền văn hóa khác nhau làm giàu cho vốn sống của Dương Thụy và qua đó cũng giúp chị trang bị cho nhân vật của mình nhiều đặc tính và cách sống, có thể nói, "rất Tây".

Nếu bạn gõ 2 từ tên của chị rồi sử dụng công cụ tìm kiếm, thể nào cũng tìm ra được rải rác các tác phẩm của chị trên Internet. Một điểm chung mà người đọc có thể thấy trong những truyện ngắn đó là hàm lượng thông tin nhiều khi còn cao hơn cả ở những bài báo. Dương Thụy có óc quan sát và khả năng ghi chép rất tốt, lại từng trải qua cuộc sống tự lập ở nơi xa gia đình nên những điều chị viết có sức thuyết phục. Điều này là rất hiếm hoi ở những người viết trẻ. Hiếm là ở chỗ mảng đề tài "cuộc sống của những người trẻ Việt Nam ở nước ngoài" hầu như chả thấy ai khai thác. Người biết viết văn thì lại chẳng có kinh nghiệm gì về cuộc sống đó, còn những người đang trải qua lại chẳng có năng khiếu, hứng thú hay thời gian để đưa nó vào truyện. Dương Thụy kết hợp đượcc cả 2 điều trên nên văn của chị được sinh viên, đặc biệt là du học sinh thích thú theo dõi.

"Oxford thương yêu" là truyện dài đầu tiên của Dương Thụy. Bối cảnh lần này, như tên truyện đã nói, là ở trường đại học cổ kính và lâu đời nhất nước Anh. Cả câu truyện nói về cuộc sống, việc học tập và tình yêu của một cô gái trẻ trong khoảng thời gian 1 năm cô học tại Oxford . Những khó khăn thử thách, những nỗi mừng vui, những niềm thất vọng về công danh, về tình yêu của cô gái được khắc họa khá sinh động và lôi cuốn. Những tiểu tiết tuy nhỏ nhặt nhưng tinh tế khiến người đọc, đặc biệt là các bạn gái đã từng học tập ở nước ngoài cảm thấy khá tâm đắc. Ai cũng nhìn thấy mình trong đó tuy rằng có người nhiều người ít.
Tuy vậy, Dương Thụy hơi tham lam và ôm đồm, thậm chí có vẻ hơi khoe khoang khi phô bày những hiểu biết của mình về cuộc sống ở "ngoài Việt Nam". Nó làm người đọc mệt khi nghe cô kể lể .
Nhân vật chính, Kim, theo cảm giác cá nhân tớ thì hơi "phức tạp" một cách không cần thiết. Dương Thụy để nhân vật của mình trải qua các cung bậc cảm xúc hoàn toàn khác nhau, thậm chí trái ngược trong một khoảng thời gian quá nhanh làm tình tiết đôi chỗ trở nên thiếu tính lo-gíc. Kim tự hỏi, tự trả lời rồi lại tự hỏi mình trong bất kỳ tính huống nào, rồi tự mình phạm sai lầm, hối hận, phạm tiếp sai lầm..
Ở những đoạn miêu tả mâu thuẫn và dằn vặt của Kim trước kỳ thi, hoặc những khi cô gặp gỡ anh chàng người yêu... tớ có cảm giác cô không phải là một người ổn định về mặt tâm thần. Khóc và cười, vui và giận đều không hợp lý.
Một chi tiết nhỏ khác ( thực ra có khi do mình hay soi mói ) khiến tớ không thấy thú vị đó là việc Dương Thụy "Việt hóa" anh chàng Bồ Đào Nha kia. Dĩ nhiên người đọc ngầm hiểu là họ nói với nhau bằng tiếng Anh, và tiếng Anh của họ rất tốt, và rằng họ yêu nhau thì thậm chí không nói cũng còn hiểu được nữa là blah blah..., tuy nhiên đặt vào miệng một anh Tây những câu như " Trước kia anh có thèm "ân huệ" gì đâu mà cũng đổ mồ hôi sôi nước mắt vì em ..." hoặc "Bình thường thấy sáng sủa lắm, hào quang túa ra tùm lum..." thì không có tính thuyết phục.

Đọc truyện mình có cảm giác Dương Thụy viết cứ vội vội sao đó, mọi thứ dồn dập đến rồi lại dồn dập đi mà chẳng đọng lại được mấy.

Nhưng dù sao thì cũng đáng để đọc. Của hiếm mà lại.


(Link topic : http://diendan.svvn-dresden.org/showthread.php?t=4332 )
 
L

lop10c1

mọi điều mọi người nói em cũng đã từng làm, nhưng sau đó thời jan có sự thay đổi khiến em vô hướng trong việc đọc sách, từ việc hứng thú sau đó đọc sách khiến em mệt mỏ, nhìn thấy sách đọc đc vài trang thì chán em cũng không biết phải làm sao!!!!!
 
P

phaodaibatkhaxampham

mọi điều mọi người nói em cũng đã từng làm, nhưng sau đó thời jan có sự thay đổi khiến em vô hướng trong việc đọc sách, từ việc hứng thú sau đó đọc sách khiến em mệt mỏ, nhìn thấy sách đọc đc vài trang thì chán em cũng không biết phải làm sao!!!!!

Em muốn mọi người giúp thì phải nêu rõ ràng lí do em chán đọc sách , tại sao từ hứng thú em lại mêt mỏi
Có biết lí do ,ọi ngươig mới chẩn đoán được và đề ra phương hướng giải quyết
Em có thể bắt đầu lại với những trang sách mỏng thôi , nhẹ nhàng .
Biến đọc sách như một niềm yêu thích chứ đừng coi nó như một công việc mà em cần phải làm
Muốn đọc được nhiều sách bí quyết chỉ có một :thích nó
 
P

phaodaibatkhaxampham

Thể theo nguyện vọng của mem mình xin up lên một số sách
Hi vọng đọc xong nó em sẽ lên đây và viết vài dòng cảm nhận của riêng mình
 

Attachments

  • Buoi chieu Windows.PDF
    379.4 KB · Đọc: 0
P

phaodaibatkhaxampham

Cuốn sách trên khá dễ thương cách viêt truyện trong sáng , phong cách ngôn ngữ và xây dựng tình huống đều

rất gần gũi với lứa tuổi học trò

Nguyễn Nhật Ánh là một tác giả khá tên tuổi và quen thuộc vs các bạn vs những tác phẩm như : kính vạn hoa, tôi là beto , xin cho tôi một vé đi tuổi thơ ...

Hi vọng buổi chiều window sẽ cho bạn một phút dây yên tĩnh nhẹ nhàng bên bàn máy
 
K

katsushika

Nếu ai có các tập truyện của tủ sách tuổi mới lớn, các cuốn tiểu thuyết thì làm ơn cho tớ biết nhé
 
P

phaodaibatkhaxampham

Hiệu sách nhiều sách thật, thế sao đặt là hiệu sách ế nhỉ?

Hồi trước nó ế em ạ :D
Em muốn đọc sách cho tuổi teen có thể lên kênh 14 đọc trực tuyến
Nếu muốn tìm một tác phẩm nghiêm túc hơn có thể đọc Nguyễn Nhật Ánh ,
Hay em đọc totochan-cô bé ngồi bên cửa sổ
Hoặc đọc những truyện ngắn của Minh Nhật cũng ko tệ
CHúc em tìm được niềm vui khi đọc sách
 
K

katsushika

Truyện của nguyễn nhật ánh em đọc khá nhiều rồi. Em cũng đã đọc một số quyển như : Thép đã tôi thế đấy, túp lều bác Tom hay là con bim trắng tai đen. Nhưng mà em muốn tìm một quyển tiểu thuyết nào đó đẻ ngẫm nghĩ trong lúc còn thời gian(năm nay em vào lớp 10) tại em thấy đôi khi cuộc sống quá vô nghĩa với mình.
 
P

phaodaibatkhaxampham

Truyện của nguyễn nhật ánh em đọc khá nhiều rồi. Em cũng đã đọc một số quyển như : Thép đã tôi thế đấy, túp lều bác Tom hay là con bim trắng tai đen. Nhưng mà em muốn tìm một quyển tiểu thuyết nào đó đẻ ngẫm nghĩ trong lúc còn thời gian(năm nay em vào lớp 10) tại em thấy đôi khi cuộc sống quá vô nghĩa với mình.

Nếu như thấy cuộc sống vô nghĩa nên tìm những cuốn nào mang giá trị nhân văn mạnh mẽ
Em có thể tìm đọc :Những tấm lòng cao cả , không gia đình , bộ sách hạt giống tâm hồn
Thân ái
Chúc em tìm được nhiều niềm vui
 
P

phaodaibatkhaxampham

Tình yêu vs sách

Tôi yêu sách từ bao giờ vậy nhỉ ? Tôi cũng không rõ nữa .

Có lẽ khi thế giới thực quá nhiều lần làm tôi mệt mỏi tôi lại đến với sách , như đến vs một người yêu dấu .Sách mang cho tôi sự bình an , một sự bình an không phải trốn tránh thực tại , chỉ là bình an trong một góc của tâm hồn .

Ngày xưa sách rẻ hơn bây giờ ,3 ngàn đồng là tôi có thể cầm trên tay một tập truyện của nguyễn nhật ánh , nhưng tôi không có 3 ngàn .Tôi ra hiệu sách cũ và lấy những cuốn truyện giảm giá chỉ còn 1 ngàn

Có lẽ vì thế mà tuổi thơ tôi không cô đơn .
 
P

phaodaibatkhaxampham

Tôi thuộc loài già trước tuổi -chắc vì ngốn quá nhiều sách , và cũng không hay chơi với bạn bè cùng trang lứa bởi tôi có nhiều điều bận rộn trong tâm trí .Sách là người bạn thân thiết nhất của tôi từ thuở nhỏ.Một người bạn mà đặt lòng tin vào đó tôi không cần chút mảy may nghi ngờ , một người tôi có thể dựa dẫm mà không phải tự cho minh là yếu đuối .
Sau này khi lớn lên , khi những mối quan hệ dần rộng ra hơn và tôi cũng quảng giao hơn, khi tôi ko còn đặt những tiêu chí cao ngút trời cho cái mà người ta gọi là tình bạn . Tình cảm của tôi với sách cũng như ngày nào .
 
P

phaodaibatkhaxampham

Nếu thống kê số lần tôi bị đuổi ra khỏi hiệu sách chắc có lẽ đếm cả ngày chưa hết

Hồi bé nhà tôi nghèo xác xơ , muốn đọc sách phải đi đọc ké ở hiệu, những hiệu sách đối vs tôi lúc ấy là một thế giới xa lạ mà gần gũi , lại đầy bí ẩn . Nó sạch sẽ với những ánh đèn dịu dịu , y như cổ tích , tôi trốn vào một góc và lặng lẽ đọc những gì mà con mắt của một đứa trẻ cho là thú vị .Những cuốn sách mà bây giờ tôi đã quên hết , nhưng nó vẫn tồn tại , trong tâm hồn .

Có lần tôi đi hiệu sách vào mùng 1 tết , tôi bị tống ra khỏi hiệu như một con chó con vs những lời dẻ bỉu ...Hồi ấy tôi biết thế nào là nhục và tự nhủ thầm lòng mình hôm sau sẽ làm chủ một hiệu sách lớn , đạp đổ tất cả hiệu sách nhỏ này và tự nói ko thèm đi hiệu sách nữa .Nhưng vs tôi , sách lại là một danh từ quá quyến rũ .... thế là tôi lại đi những hiệu sách khác xa hơn , và lần lượt ....
 
C

congaigiaitoan_5

hic hic

chả hiểu sao khi đọc một cuốn sách nào cảm động thì em bỗng khóc ( cả lớp xúm lại trêu em>.< làm em không dám đụng đến những cuốn sách kiểu như vậy nữa:(()
 
A

arxenlupin

hic hic

chả hiểu sao khi đọc một cuốn sách nào cảm động thì em bỗng khóc ( cả lớp xúm lại trêu em>.< làm em không dám đụng đến những cuốn sách kiểu như vậy nữa:(()

Họ trêu thì sao

Chắc gì họ đã ko khóc khi đọc những cuốn sách đó

Khóc thì có gì đáng xấu hổ

Khóc chứng tỏ em có cảm xúc, biết yêu thương

Ko khóc hay ko biết khóc mới là điều đáng bị coi thường

Bởi đó chỉ là sự che giấu cảm xúc, ko dám đối mặt với những cảm xúc thực của mình, sợ ng khác thấy rằng mình đang mềm yếu.

Nhưng thật ra chính những ng như thế mới là những ng mềm yếu và đáng cười chê nhất

Ng ta nói thì liên quan gì tới mình chứ, kệ họ

Quan trọng là mình nghĩ gì :)
 
C

congaigiaitoan_5

cảm ơn anh nhiều:)

@chị phaodai: chị ui sao em ko tải được cái "BUỔI CHIỀU WINDOWS" nhỉ, nó bảo em ko có quyền vào trang này>.<
 
K

katsushika

Tớ có buổi chiểu windown nếu muốn lấy thì tớ gửi qua yahoo cho
yahoo tớ là nhung_ngay_nhu_the_khong_nhieu
 
K

katsushika

Cảm ơn anh, em đã đọc hạt giống tâm hồn khá nhièu, không gia đình cũng đọc rôi còn những tấm lòng cao cả đang đọc chưa xong
 
M

money_22

ở vấn đề này có một số chỗ tớ ko đồng ý với Lupin đâu:D

Họ trêu thì sao

Chắc gì họ đã ko khóc khi đọc những cuốn sách đó

Khóc thì có gì đáng xấu hổ

Khóc chứng tỏ em có cảm xúc, biết yêu thương
>>> Đoạn trên này thì đồng ý! :)
Ko khóc hay ko biết khóc mới là điều đáng bị coi thường

Bởi đó chỉ là sự che giấu cảm xúc, ko dám đối mặt với những cảm xúc thực của mình, sợ ng khác thấy rằng mình đang mềm yếu.

Nhưng thật ra chính những ng như thế mới là những ng mềm yếu và đáng cười chê nhất
>>> Cậu đã bao giờ nghe người ta nói rằng "tận cùng của nỗi đau là vô cảm", khi con người ta đau buồn quá, họ ko khóc nổi đâu. Bởi thế nước mắt ko phải là thước đo của SỰ - RUNG- ĐỘNG- CẢM - XÚC, nó chỉ góp phần thể hiện tính cách và cách phản ứng riêng của mỗi người thôi:D. Tất nhiên là khóc là biểu hiện rõ nét nhất của một tâm hồn biết thổn thức nhưng ko vì thế mà khẳng định rằng những người ko thể khóc là những người vô cảm, ko hẳn bởi họ mềm yếu hay là những người đáng cười chê nhất đâu ;)

Ng ta nói thì liên quan gì tới mình chứ, kệ họ
>>> Đồng ý tập 2!
Quan trọng là mình nghĩ gì :)
>>> Chuẩn ko cần chỉnh;)


"
 
Top Bottom