P
phaodaibatkhaxampham
Những con phố mắt cà phê
Hà Nội phố cà phê nằm trong hẻm
Nhìn ra thấy Hàng Hành hiền lành
Nhìn ra thấy mùa về lạ lẫm…
Mắt cà phê nâu đen trầm ngâm…
Gã miền Nam thích cà phê buổi sáng
Ngồi đếm hôm qua có một hai ba bốn giấc mơ
Mắt cà phê sữa đá
Phố đông vui chẳng để ý mùa về…
Bây giờ thì mình hiểu tại sao những đứa đi bụi hay ngồi cà phê
Cà phê hạt dẻ…
Bây giờ mình cũng biết tại sao những đứa thất tình hay ngồi lặng lẽ…
Cà phê đen không đá đường…
Bây giờ thì mình chẳng biết tại sao không quên buổi chiều vỉa hè Hàn Thuyên…
Giang hồ rủ nhau cà phê như một lời hò hẹn…
Mộ gió…
Có khi mình hỏi tại sao phải xây những ngôi mộ không
Giữ trong kí ức có ngọt ngào hơn một chút?
Có khi mình nghĩ hay là sợ nhớ nhớ quên quên…
Thảng hoặc nhờ gió nhắc?
Tối qua ngồi cà phê với Unlimited rock band,
Những người hát Mộ gió…
Hóa ra là cảm xúc điên khùng từ nỗi đau bão gió
Hồn nhiên…
Hình như là mình quên
Đã chôn 20 năm trong những ngôi mộ gió
Đã lấp ngàn ước mơ trong mặn mòi mùi biển cả…
Thảng hoặc nhớ quên chẳng ai nhắc nổi mình…
Nguyễn Vũ Minh
Hà Nội phố cà phê nằm trong hẻm
Nhìn ra thấy Hàng Hành hiền lành
Nhìn ra thấy mùa về lạ lẫm…
Mắt cà phê nâu đen trầm ngâm…
Gã miền Nam thích cà phê buổi sáng
Ngồi đếm hôm qua có một hai ba bốn giấc mơ
Mắt cà phê sữa đá
Phố đông vui chẳng để ý mùa về…
Bây giờ thì mình hiểu tại sao những đứa đi bụi hay ngồi cà phê
Cà phê hạt dẻ…
Bây giờ mình cũng biết tại sao những đứa thất tình hay ngồi lặng lẽ…
Cà phê đen không đá đường…
Bây giờ thì mình chẳng biết tại sao không quên buổi chiều vỉa hè Hàn Thuyên…
Giang hồ rủ nhau cà phê như một lời hò hẹn…
Mộ gió…
Có khi mình hỏi tại sao phải xây những ngôi mộ không
Giữ trong kí ức có ngọt ngào hơn một chút?
Có khi mình nghĩ hay là sợ nhớ nhớ quên quên…
Thảng hoặc nhờ gió nhắc?
Tối qua ngồi cà phê với Unlimited rock band,
Những người hát Mộ gió…
Hóa ra là cảm xúc điên khùng từ nỗi đau bão gió
Hồn nhiên…
Hình như là mình quên
Đã chôn 20 năm trong những ngôi mộ gió
Đã lấp ngàn ước mơ trong mặn mòi mùi biển cả…
Thảng hoặc nhớ quên chẳng ai nhắc nổi mình…
Nguyễn Vũ Minh