Tôi là ai?.. Là ai..?
Bạn hỏi tôi hay hỏi chính bản thân mình!..thật khó để ai đó trả lời lấy. Đơn giản là khi bạn đánh rơi mất một thứ gì đó rất quý giá. Hay ngay chính giây phút này đây bạn đang thiếu vắng một thứ gì đó vô cùng..lớn lao với bạn, và quan trọng với bạn. Tôi biết bạn đang lẻ loi, bạn đang cô độc trong cái thế giới của chính mình.
Với tôi, thật đơn giản để trả lời câu hỏi ấy. Đơn giản là khi tôi chợt nhận ra ánh mắt nồng nàng từ người mình yêu, đơn giản là khi chung quang bạn luôn tràn ngập tình yêu thương, với tôi “là ai” đã không còn quan trọng nữa rồi.
Và cho đến một ngày, trong tâm trí tôi văng vẳng câu hỏi thật ngây thơ và hồn nhiên của em, đứa em, mà tôi chỉ một lần được gặp:
-“Cô ơi! Con có mẹ không hả cô? chừng nào con mới được gặp mẹ vậy cô?..Mẹ con có đẹp giống cô không!.
Nếu có ai đó đứng giữa phút giây này, chắc cũng cùng cảm nhận như tôi..Làm sao có thể nghĩ được nhiều hơn ở cái tuổi lên bảy của em. Câu hỏi nào cũng ngây thơ, trong sáng nhưng thật khó để thốt nên lời…bao trái tim như ngừng đập trước sự khao khát của em. Em thèm được một lần trong thấy hình dáng mẹ mình, thèm được có mẹ như bao bạn nhỏ khác khao thèm được mẹ hát ru mỗi khi ngủ. mà với các em điều đó chỉ là cổ tích, chỉ là trong ti vi, là trong thế giới mộng tưởng mà thôi.
Lần đầu tiên, tôi được theo chân các anh chị đến thăm trại trẻ mồ côi của các em. Bao nhiêu háo hức của một đứa học trò được tung cánh vui chơi, chợt lắng đọng lại đây trong chính phút giây này. Đôi bàn tay bé xíu, cỏn con, xinh xinh từ đâu nắm lấy tây tôi, giục tôi:
-“Chị ơi! chị có mang ba mẹ về cho em không?” Em tôi ngây thơ quá, ba mẹ làm sao chị mang theo mà đem về cho các em, đâu phải là món đồ chơi, là hòn đá, là que kem…mà ..cũng không thể trách em, vì có thể trước giờ các em có hình dung được ba mẹ là gì trong cuộc sống của em đâu! (Tôi nghĩ thầm).
Và rồi…..đâu có khó gì khi tôi đáp lại bằng tiếng “không”…, Nhưng sao cái im lặng, cái ngập ngừng, ấp úng, làm tôi không thốt được nên lời.
Cuộc đời với em dường như là một câu chuyện cổ tích, không phải là câu chuyện ngày xửa ngày xưa của bà nữa, mà nó rất thực giữa cuộc sống đời thường, mà tôi tìm được ở ngay chính nơi này, ngay chính tâm hồn một em bé lên bảy như em.
Ai dám nghĩ em sinh ra là một cuộc mua bán để trả món nợ mà chính người cha, người mẹ đã vay mượn. nhưng số phận lại không mỉm cười với em, em lại một lần nữa mắc phải căn bệnh hiểm nghèo, một lần nữa em đã không được sự yêu thương từ gia đình. Em đã bị bỏ lại nơi cái mái ấm tình thương này. Mọi người xem em là gánh nặng, là giọt máu nhiều tội lỗi do người cha, người mẹ của em đã gieo, nay chính em là người phải nhận lấy. đời thật bất công với em, môt em bé còn ở trong lứa tuổi hồn nhiên, đáng lẻ ra phải nhận được sự yêu thương, chở che của gia đình. Nhưng với em, hạnh phúc dường như thật sự đến với mình chỉ có ở nơi này, nơi mái ấm tình thương này, nơi có những trái tim thật sự hiểu và chia sẽ với em.
Các cô giáo vừa đóng vai trò là người thầy, là người mẹ, bù đắp cho các em những tình thương bị thiếu thốn. Em tôi đang sống và chiến đấu như ngọn đèn chờ dầu cạn, cạn dần theo ngày tháng, đứa em thơ của tôi chỉ ước ao duy nhất có một điều..
-Có ai đó nói dùm tôi điều đó là gì ?
Trong đôi mắt của em, đôi mắt trắng trong tinh khiết như hàng ngàn hòn ngọc long lanh giữa lòng đại dương, nhưng trong cái đôi mắt ấy lại đượm nét u buồn.
-Em ước gì trong cái thế giới của em? Tôi thầm hỏi với lòng.
Và tôi sực nhớ ra, có lẽ em khao khát một tình thương của người cha, người mẹ, khao khát được một lần biết mặt cha mẹ, một mái ấm thật sự của riêng em. Một chút hy vọng của ngày mai, cùng tình yêu thương ấy đã tiếp thêm trong em nghị lực để sống, để mong chờ và chính điều ấy đã giữ cho ngọn đèn em tôi vẫn sáng đến bây giờ.
Em đang cố chiến đấu với những cơn đau thân thể, nỗi sợ hãi, cô đơn..em đang gọi tôi, tôi cảm nhận được điều ấy từ ánh mắt của em đang rất cần tôi:
-Chị ơi..!..em thèm được làm nũng với mẹ, thèm được mẹ ôm vào lòng, vuốt ve trong những cơn đau xé thịt.
Ôi đứa em của tôi , giây phút này đây tôi chỉ muốn chạy ngay mang người mẹ kính yêu về bên em..nhưng tôi không thể.!
Hạnh phúc với em tôi nhỏ nhoi, mong manh thế sao?, Thật bình dị giữa lòng biển rộng, giữa bao la của cái vũ trụ này.
Chiều nay, tôi được nằm trọn trong vòng tay của mẹ, còn các em tôi lại phải chiến đấu như những chiến sĩ để dành lấy sự sống, sự sinh tồn dù là rất mỏng manh yếu ớt.
Nhưng các em vẫn sống, vẫn nở một nụ cười lạc quan, ấm áp và đầy nghị lực.
Để rồi sáng mai khi thức dậy, ánh đèn đã tắt, đồng nghĩa với sự ra đi vĩnh viễn của em một mảnh đời, dường như chỉ là một cơn ác mộng.
Ngày ra đi, ba mẹ em nào hay biết ! mà họ có biết đến sự có mặt trên đời của em đâu!..
Em đã đi trong sự tiếc thương, sự khóc thầm của bao bà mẹ, bao người cô luôn ngày đêm chăm sóc, nuôi dạy em.
Em đi mà chưa một lần biết mặt người đã sinh ra em, nét chữ ngây thơ trong trang vở hôm qua còn thơm mùi mực mới của em tôi : “Con là ai…ước ngày mai khi thức dậy con được gặp mẹ....bao giờ mẹ về thăm con?”. Đứa em tôi, thật tội cho em, ngay cả cái tên thời thơ ấu mà cha mẹ đặt cho em nay cũng chưa hề biết đến. tiễn em về bên kia thế giới sao mà lặng lẽ quá, sao mà da diết quá, ai cũng rơi lệ tiễn đưa em. Tôi vẫn đứng lặng nơi đây, nhìn đứa em thơ đã yên nghỉ nơi lòng đất lạ, ai biết em là ai giữa dòng đời xuôi ngược, nhà em đâu? Sao lại để em ở lại nơi này? Có ai đó nói cho tôi biết đáp án…..!
Tôi thầm nghỉ, có lẽ sự ra đi của em là một sự giải thoát chăng!.,
Từ nay, em không còn phải sống trong đau đớn nữa, cũng không phải chịu đựng những cơn đau từ thể xác. từ nay hạnh phúc của em là vùng trời mới, là chân trời có lẽ nơi ấy em sẽ tìm thấy hạnh phúc thật sự của mình. Xin cho tôi được đặt tên trên nắm mộ của em: “Đứa em bất hạnh của tôi”. Từ nay, em không còn là người vô danh nữa, em là em của tôi, em là em của bao người đã và đang sống.
Trong chúng tôi em vẫn sống, sống mãi với thời gian. Em cũng sẽ không còn cô đơn nữa, với tôi em mãi là người em yêu quý nhất của tôi..!.
Giữa cuộc đời em tôi thấy mình bé nhỏ quá!.
Tôi là ai, tôi chẳng là ai cả trong giây phút này!.
Có còn quan trọng nữa không khi bạn hỏi tôi là ai, nếu như bạn đứng đây, bên nắm mồ đầy cỏ xanh, tôi nghĩ chắc rằng bạn cũng giống như, cũng không biết mình là ai, nhỏ nhoi như hạt cát giữa sa mạc mênh mông này!.
Cảm ơn em, đứa em của tôi.!.
Huỳnh Thị Bạch Tuyết
Ấp Nam-Xã Đông Thạnh- Huyện Cần Giuộc-Tỉnh long An.
ĐT: 0723896521.
email:
bachtuyet3896521@vnn.vn
sugiamattroi1507@yahoo.com
>>> Đọc bài viết của em khiến anh thấy mình đúng là nhỏ bé! Những dòng em viết, những tâm tư ấy giống như người chị gái của anh vẫn hay nặng lòng... những con người có tấm lòng cao cả. Anh khâm phục em vì điều ấy!
Cám ơn bài viết của em đã cho anh cùng độc giả có một câu trả lời khác lạ về câu hỏi :"Tôi là ai?"
Uh, có quan trọng gì nữa đâu!
Nhưng như thế có lẽ vẫn là chưa đủ, phải không em?