Hà Nội, những ngày mưa tháng11-2008.
Hương em!
Mấy hôm nay mưa to quá phải không! Tự nhiên nước dâng ngập hết mọi con đường, mọi ngõ phố, nước len lỏi vào mỗi căn nhà. Và chính nước khiến nhịp sống của chúng ta chậm lại, để ta có thời gian suy nghĩ về những điều dang dở giữa những bận rộn, nhọc nhằn hàng ngày.
Mưa bất ngờ quá! Ai tính được rằng giữa thủ đô người ta lại phải đi lại bằng thuyền, bè, người ta lại phải nghỉ học vì nước ngập hết lối vào trường lớp. Cuộc sống luôn bất toàn phải không ? Và giá trị của nó là ở đó. Em hình dung xem nếu lúc nào mình cũng gặp những may mắn, những điều tốt đẹp thì sẽ không tồn tại khái niệm hạnh phúc nữa. Con người sẽ nhanh chóng cảm thấy buồn chán vì mọi thứ đều hoàn thiện, sẽ không còn mục tiêu, không còn mơ ước và khát vọng nữa.
Đối với em, bất hòa với mẹ là kém may mắn, là thua thiệt với bạn bè. Nhưng thấy nghĩ nếu em hóa giải, thay đổi được mối bất hòa đó thì em lại may mắn hơn mọi người rất nhiều. Hạnh phúc do mình khó khăn, vất vả tạo ra bao giờ cũng đáng quý hơn hạnh phúc sẵn có. Có điều để đến với hạnh phúc nhiều khi chúng ta gặp phải muôn vàn khó khăn, và em sẽ bỏ cuộc nếu không đủ dũng cảm để vượt qua khó khăn đó. Thầy nghĩ để có được niềm vui trong cuộc sống, trong công việc cũng như trong tình yêu thì điều quan trọng là mọi người phải biết đặt cái tôi của mình sao cho hòa hợp với mọi người, phải biết rằng: “Những gì mình không muốn thì đừng làm cho người khác” (Khổng Tử).
Hãy dành một phút nhìn lại mình, nhìn lại mối quan hệ giữa mình và mẹ. Thử cho đi tình yêu để nhận về hạnh phúc, gieo tha thứ để nhận lại bao dung. Ai cũng có cái tôi, cá tính riêng của mình. Nhưng đừng bao giờ hành động như Xuân Diệu nói:
“Ta là một, là riêng, là duy nhất
Không có ai bè bạn nổi cùng ta”
Nếu cứ khăng khăng cho mình là đúng, cho cá tính của mình sẵn có như thế rồi cho nên không thay đổi được. Nếu mãi giữ sự tức giận, oán trách trong lòng thì chính mình là người day dứt và đau khổ nhất. Biết dành một ngăn thật lớn trong trái tim mình cho yêu thương - tha thứ và để một ngăn thật sâu, thật nhỏ cho cái Tôi thì chắc chắn em sẽ thấy cuộc sống có màu khác. Yêu thương - tha thứ không bao giờ ở chung một căn phòng cùng sự vị kỉ cả. Em sẽ thấy trong tình yêu không bao giờ có chỗ cho cái tôi, trong tình yêu người ta chỉ tìm thấy sự yêu thương, sự san sẻ, thậm chí cả sự chấp nhận nữa. Đôi khi chính việc đón nhận những cái chưa hoàn thiện của một người mà bạn yêu thương lại làm cho bạn lớn lên rất nhiều trong mắt người đó. 5 năm là quá đủ cho sự hối lỗi và dằn vặt rồi. Yêu thương không bao giờ là quá muộn.
Các –Mác nói rằng: "
Con người là tổng hòa mọi mối quan hệ xã hội". Em hình dung rằng mỗi mối quan hệ là một sợi dây nối người này với người khác, nó vô hình nhưng lại vô cùng quan trọng, không có nó con người chỉ là những hạt bụi, hòn sỏi đơn độc giữa thế giới. Và con người thì không thể sống đơn độc được. Những sợi dây ấy kết nối trái tim và khẳng định vị chỗ đứng của mỗi người. Sợi dây vô hình mà mẹ đã kết nối đến em bằng máu mủ, bằng thời gian, bằng tình yêu không bao giờ đứt cả, dù em có sử dụng đủ loại vũ khí tối tân, mọi công nghệ hiện đại cũng không cắt lìa được nó. Chỉ có lòng ích kỉ, sự cố chấp là đủ sức làm nó mong manh, yếu ớt hơn.
Cuối cùng, thầy muốn nói với em điều này: Đối với thế giới em chẳng là gì, nhưng với mẹ, với gia đình em là Tất Cả. Không có sợi dây nào bền chặt bằng sợi dây thương yêu của gia đình và nhất là của mẹ. Vì vậy, hãy Cố gắng sống bao dung hơn, học cách tha thứ, học cách sống vì người khác, học cách yêu thương người khác thực lòng.Và hãy nghĩ rằng: Mẹ, cha, anh chị mình chỉ là một cá thể nhỏ bé chẳng ai biết đến, nhưng đó là Cả Thế Giới đối với mình.
Vậy nhé, Thầy tin rằng em sẽ là Cả Thế Giới với thầy, với mọi người trong gia đình và những nơi sau này em đến!
Chúc em hạnh phúc!
Thầy giáo của em.
TB: Hạnh phúc sẽ mỉm cười với ai biết mỉm cười với hạnh phúc!