Bài viết dự thi: Cuộc thi "Đi tìm cây bút trẻ" lần 6/2008

Status
Không mở trả lời sau này.
A

amaranth

Gã ngồi bên chiếc máy tính cũ kỹ bất ly thân, mắt đăm đăm dõi tìm một điều gì đó. "Eureka!" Một tiếng reo thật khẽ mà thật giòn, mặt gã dãn ra, tươi hẳn lên như đứa trẻ 3 tháng tuổi lần đầu tiên tự quẫy mình lật sấp lại được. Vậy là gã đã hoàn thành phần cuối cùng của một đồ án lớn tương xứng với công trình kiến tạo suốt 3 năm. Gã thấy lâng lâng như người say thuốc phiện, trong cơn chuếnh choáng, gã tưởng thấy mình như một bực thần thông; mọi thứ gã muốn, gã đều làm cho kỳ được, mà không chỉ được, phải nói là rất được.

Hãy còn bần thần trong men chiến thắng, gã ra khỏi Invi để nói chuyện với bạn bè. Bạn gã thì nhiều lắm, bạn gặp trên diễn đàn, bạn học chung, bạn chơi điện tử chung, ôi thôi thì đủ loại; chẳng bao giờ gã thiếu người để nói chuyện. Cũng hiếm khi gã không còn chuyện để nói; vì vốn là một con mọt sách, gã quan tâm tìm hiểu về mọi lãnh vực, mọi chủ đề. Gã vốn có tính ba hoa không bao giờ biết chán, lại thêm cái bệnh học đòi làm thơ... Thơ thẩn của gã thì cũng đại loại vào cái hạng "cơm cha áo mẹ ơn thầy, học dăm ba chữ chép đầy cầu tiêu" mà thôi. Đây nói về người thật việc thật, tỷ như cái lần gã thấy cô bạn ở Seattle đề status "nhớ mẹ...", gã vào giả vờ thăm hỏi được đôi ba câu rồi trêu ngay người ta một câu "đêm khuya con gái chưa chồng; miệng kêu nhớ mẹ, mà lòng nhớ trai..." Gã ba hoa là thế, nghe lỏm được đầu này một tí đem học lại đầu kia một tí ra vẻ ta đây học rộng hiểu nhiều, ấy vậy mà nhiều người tin lắm lắm, và đề cao gã lắm lắm. Chẳng biết người ta có cho mình ăn dưa bở không, nhưng gã vẫn thường xuyên lấy đó là niềm vui. Rồi từ khi gã tìm ra chương trình gõ tắt, và tự tạo cho mình một kiểu gõ tiếng Việt cực nhanh, thì gã càng sa đà vào tán dóc trên mạng. Nơi đó, gã thấy mình như một nhà thông thái được mọi người nể trọng, dù kiến thức gã chẳng có bao nhiêu, chỉ có google là giỏi.

Ấy vậy mà có đến mấy chục cô bé nhỏ nhắn xinh xắn hoặc tình nguyện hoặc bị gã dụ dỗ làm em gái! Thôi thì đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, khi thì tình cảm lận đận, khi thì việc học hành không xong, khi thì ba mẹ không thông cảm, khi thì gia đình lục đục, lại có khi gây gổ với bạn bè… hằng hà sa số những thứ chuyện linh tinh gã đều hóng hớt, lắng nghe với cái giọng nghiêm trang, điềm đạm; rồi học đòi làm chuyên gia phân tích mổ xẻ và khuyên nhủ các bé. Không biết có bé nào thấy những lời khuyên của gã có ích không, nhưng gã thì rất lấy làm đắc ý. Gã thấy mình như một người anh lớn, luôn bảo bọc và chỉ dẫn cho các em của mình những “điều hay lẽ phải” mà những lúc lười biếng không thèm làm việc hắn lại lôi ra nghĩ ngợi linh tinh rồi coi đó như “thành quả nghiên cứu” gì vĩ đại lắm vậy.

Tuy gã khuyên bảo người ta bao nhiêu là điều tốt, nhưng chính bản thân gã cũng chẳng dùng được bao nhiêu những lời khuyên của mình. Tỷ như gã hay bảo các em, và cả các bạn nữ mà gã tự coi như em mình (láo toét!) là đừng bao giờ thức khuya. Thế mà nhìn lại, đã 12 giờ đêm rồi. Đối với “con gà” 9 giờ tối đã “lên chuồng” như gã thì nửa đêm đã là khuya lắm lắm rồi. Gã gấp máy lại, nằm xuống giường mà vẫn còn đắc ý! Trong căn phòng nho nhỏ, chỉ có gã và một cậu em năm nay lên 8. Chênh nhau hẳn 11 tuổi, nên với em, gã thấy mình như lớn hẳn ra. Cậu bé đã ngủ khe khe từ bao giờ. Gã tắt đèn, nhắm mắt lại. Trong bóng tối, gã thấy mình cô độc biết bao nhiêu. Hết thảy những cảm xúc gã từng chìm đắm, sau một cú gập máy lại, đều tan đi như mây khói cả. Anh em? Bè bạn? Còn ai bên gã lúc này đâu? Gã chợt hiểu ra mình đơn độc. Ngoài đời gã chẳng tìm được một người bạn thân nào. Nếu là cách đây dăm ba năm, gã sẽ nghĩ mình là một hiệp khách “vạn lý độc hành”, một mình giong ruổi. Nhưng bây giờ thì khác, gã đã hiểu rồi cái sự cô quạnh của một kẻ tha phương, không có lấy một ai để mà bầu bạn. Trước khi rơi vào mộng mị, gã rướng cặp môi lên lần cuối mà ngâm “mạc sầu tiên lộ vô tri kỷ, thiên hạ hà nhân bất thức quân”.

Gia đình gã xuất thân chẳng khá giả gì, nên từ nhỏ gã đã học làm hầu hết mọi công việc nhà, từ quét nhà lau nhà sang giặt đồ rửa chén đến đi chợ nấu cơm, cái gì gã cũng biết. Nhưng biết là để lòe thiên hạ thế thôi, chứ ở nhà gã lười chảy thây, trừ phi không có ai làm, chứ có người, thì gã không làm. Gã dành hầu hết thời gian của mình để đeo đuổi những đồ án trong mơ, và để nghiền ngẫm những cuốn sách rèn luyện kỹ năng sống. Có đôi lúc gã tưởng chừng như mình là một siêu nhân, biết phát triển những tiềm năng mà người đời thảy đều cho là không tưởng đối với một người bình thường. Một chút thời gian hiếm hoi gã mới dành cho việc học. Có lẽ gã may mắn nhiều nên chả học hành gì mà điểm trung bình vẫn trọn vẹn 4/4. Điều đó càng khiến gã tự tin vào cái tính chất “siêu nhân” của mình. Lắm khi, gã tự nhận thấy mình có một tiềm năng thật vĩ đại.

Thế rồi một hôm, gã chợt nhìn thấy một bức ảnh chụp trái đất trong toàn cảnh vũ trụ. Bên dưới bức ảnh có những lời thống thiết mà gã chỉ nhớ mang máng rằng: “Hãy nhìn vào cái đốm sáng nhỏ bé. Trên đó có khoảng 100 tỷ con người đã từng sinh ra và nằm lại, với độ 7 tỷ may mắn còn sống đến hôm nay. Mỗi người trong 7 tỷ người đó đều coi mình là quan trọng. Vì vậy mà bao nhiêu <con người quan trọng> ấy đã sát phạt lẫn nhau chỉ để thỏa mãn tham vọng làm chủ một đốm sáng bé tẻo tèo teo trong vũ trụ rộng lớn.” Bấy giờ, gã mới nhận ra xưa nay mình “vĩ đại” đến mức nào. Gã thôi những ảo tưởng vu vơ, tập trung hơn cho công việc, đọc nhiều hơn và ba hoa ít lại, dành thêm thời gian cho gia đình và ăn ngủ điều độ. Nhưng gã vẫn thấy hụt hẫng, vì bây giờ gã đã đánh mất lời đáp cho một câu hỏi quan trọng: vậy thì tôi là ai?

Xưa nay gã ghét nhất câu trả lời “tôi là tôi”. Đối với gã, đó là sự trịch thượng, ngạo mạn không thể chấp nhận nổi. Đến gã, một người có tiềm năng vĩ đại như vậy, vẫn phải tự thay đổi chính mình theo từng nhịp thở của cuộc sống, theo từng trang sách khai sáng thêm cho đầu óc của gã, mở rộng thêm những tiềm năng ẩn chứa. Ấy vậy mà những con người nhỏ nhoi bình thường kia lại dám tự khẳng định mình chính là mình; cứ như thể cái “tôi” của họ đã hoàn chỉnh, đã tốt đẹp đến mức chẳng cần phải thay đổi gì nữa… Láo, láo không thể tả! Điều làm cho gã ức nhất là… có nhiều người hỏi gã “làm sao mà đằng ấy làm được như vậy”, thế là gã tận tình lôi ra một đống phương thức rèn luyện và lối suy nghĩ, nhìn nhận vấn đề… Gã diễn thuyết hăng say như một linh mục già trước lũ con chiên sùng đạo và kính cẩn… Ấy thế rồi người ta trả lại cho gã một câu: “uầy, xem ra cách này không hợp với mình rồi, thôi dù sao cũng cảm ơn đằng ấy đã chia sẻ, nhá”. Đấy, cái lũ người tầm thường là thế đấy… “They always want a better use of themselves (which is most of the time unachievable) rather than a better self!” Trong một phút bức xúc tột độ, gã phun ra một câu tiếng Anh mà mãi đến bây giờ vẫn chưa thể dịch lại tiếng Việt cho đủ nghĩa và suôn sẻ được… người ta vẫn muốn làm được, và nhận được những điều tốt hơn (chuyện không tưởng), nhưng lại chẳng bao giờ muốn thay đổi mình, dù là để có được một cái “mình” tốt hơn. Có lẽ thế chăng?

Thế rồi tình cờ gã biết đến một tổ chức thanh niên kêu gọi đấu tranh ôn hòa vì dân chủ cho Việt Nam với chủ trương đối thoại với chính quyền. Lúc ấy gã chưa biết gì về những khái niệm dân chủ hay độc tài, đối đầu hay đối thoại, bạo động hay ôn hòa… Gã chỉ biết con người cần phải tự thay đổi mình, mà không chỉ con người, xã hội hay đất nước cũng cần phải thay đổi nốt. Thế rồi gã quan tâm hơn đến chính trị, và bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để tìm hiểu về những luận thuyết dân chủ, và về tình hình xã hội trong nước. Khi “vốn liếng” đã “hòm hòm một bụng”, gã nộp đơn gia nhập tổ chức. Ở đó, gã tìm được một định nghĩa mới cho mình, gã tìm lại được cảm giác “làm cho kỳ được những gì mình muốn”, gã tìm được sự ấm áp của tình bạn bè, tình anh em, tình đồng chí. Gã cũng tìm được những con người cũng như gã, cũng luôn luôn sẵn sàng thay đổi mình để trở nên tốt hơn, có ích hơn. Và quan trọng hơn hết, gã tìm lại được lời đáp đã đánh mất trong một thời gian dài. Đó cũng là lời đáp của những anh chị em cùng chung chí hướng với gã: Tôi là NGƯỜI VIỆT NAM.


>>> Khi đọc xong bài này anh chỉ biết thốt lên 1 câu: Đúng rồi! Tôi là người Việt Nam… May mắn là anh được quen biết và nói chuyện cùng Am từ khi Diễn đàn đang ở giai đoạn đầu của thời kì gây dựng, nên có lẽ cũng đã hiểu được đôi điều Am suy nghĩ và Am nói… Từng dòng, từng dòng… các con chữ như bóc tách cho người đọc hiểu được nhân vật Tôi là ai và Tôi muốn gì? Đến cuối cùng cũng đã toại nguyện lắm rồi!
Nếu để xét giải thì anh sẽ chọn bài viết này của Am, nhưng Am lại là BGK nên anh sẽ không chọn!
 
Last edited by a moderator:
C

colorpencil

Sự khác biệt giữa những "cái tôi". ( trích Nhật Kí)

Ngày...tháng...năm...
Hôm nay thật là một ngày có nhiều điều đáng phải suy nghĩ; suy nghĩ về những suy nghĩ đã ờ trong lòng từ lâu lắm rồi, và bây giờ khi có cơ hội, như một lò xo bị nén được thoát khỏi khối nặng, tất cả cứ tuôn trào, dồn dập...,như có sóng trong lòng.

Lớp 12, chưa đủ 18 tuổi, nhưng tự cảm thấy mình ý thức hơn, không hiểu vì sao...
Chiều chủ nhật, lau dọn nhà cửa, tự giác ngồi vào bàn học bài...Giản dị thế tôi, nhưng thực sự lâu lắm rồi mới có được cảm giác bình yên,thư thả như thế, có lẽ lâu lắm rồi mới "cúp" học thêm nguyên cả chiều như hôm nay...Và lướt web tìm tài liệu, và tình cờ gặp "hocmai", và tình cờ bắt gặp nguyên cớ khơi dậy những cảm xúc ngủ quên. " Tôi là ai?"

Từ cấp 2 trờ xuống, tôi thường hiền lành, tham gia những thứ được mọi người vạch sẵn là phần nhiều. Không mờ nhạt, nhưng cũng không phải là nổi bật; cho đến bây giờ, tôi vẫn nghĩ đó mới thực sự là tôi. Lên cấp 3, vì lớp tôi khá trầm, quen sống trong không gian náo nhiệt, không hiểu từ lúc nào, tôi tự biến mình thành một trong những kẻ đầu têu những vụ "ăn chơi nhảy múa" trong lớp, thậm chí là nói khá nhiều, cười khá nhiều...Nói đến nhiều khi thấy hơi buồn, nhưng dám chắc trong lớp tôi hiện nay, mấy ai biết rằng tôi thích đọc sách, thích ngồi ở một quán cà phê trầm trầm, ngắm mưa qua cửa sổ, hoặc ngồi nói chuyện tương lai với thằng bạn thân như một người đang lớn thực sự...Vậy đấy, dám chắc không chỉ riêng tôi như thế đâu, cuộc sống muôn màu mà mỗi con người khi mỗi lần hòa nhập là mỗi lần tự biến đổi màu như một con tắc kè hoa. Cũng tốt thôi, song bỗng dưng tôi lại chợt nghĩ, dù có biến đổi màu thì tắc kè vẫn là tắc kè,thì phải chăng điều cốt lõi là con người dù có "biến hóa" cái tôi vẫn phải giữa được bản chất "con người"...?!

Tôi là một dân lớp văn. Đối với một số người, môn văn chỉ là cánh cửa phụ để lọt vào trường chuyên, còn với riêng tôi, tôi chọn văn chương vì tình yêu và đam mê thực sự. Tôi tự hào vì điều đó. Một nhạc sĩ đã từng nói: khi hai mươi tuổi tôi biết mình có tài, khi ba mươi tuổi tôi nói " tôi và Mô-da, khi bốn mươi tuổi tôi nói " Mô-da và tôi", và sau này tôi chỉ nói "Mô-da". Chắc hẳn nhiều người đã biết đến câu nói này cũng như ý nghĩa của nó: sự khiêm tốn qua quá trình trải nghiệm cũng như cách nhìn nhận bản thân mình, người khác. Song, có sự thật tôi muốn chia sẻ với mọi người là dù biết đến câu nói này từ năm lớp 10, nhưng đến tận bây giờ nghĩ lại tôi thấy mình vẫn phạm nhiều sai lầm như cái nhìn của nhạc sĩ kia lúc ba mươi tuổi, và tôi không dám chắc là sau này có còn "lăn trên vết xe đổ " ấy hay không.

Những bạn trẻ có lẽ cũng như tôi, cũng biết đến nhiều bài học do người đi trước để lại, tuy nhiên không phải tất cả đều được áp dụng hoàn hảo. Nhưng không sao, tôi vẫn tự an ủi mình khi nghĩ về những điều đó: một lần té đau là một lần bớt dại. Trên cuộc đời còn vô số những thử thách đang chờ phía trước, cơ hội sẽ không bao giờ tồn tại nếu như ta cứ quá chăm chăm nhìn đằng sau quá khứ.

Có lẽ một số người sẽ ngạc nhiên vì không hiểu tôi đang viết cái gì khi chủ đề chỉ vỏn vẹn ba chữ "tôi là ai" mà tôi lại miên man ở khúc dạo đầu có vẻ như không ăn nhập với chủ đề. Ý tôi muốn nói là: hằng ngày, hàng giờ, tôi, và các bạn, từ khi biết nhận thức, mỗi việc làm, hành động của chúng ta, dù có ý nghĩa sâu xa hay không, nhưng trước mắt, mỗi hành động đó đang là một bước để mỗi người tự tìm ra, và chứng tỏ "cái tôi" của mình.
Trong văn chương, mỗi người cầm bút thể hiện " cái tôi" qua từng nhân vật, từng giọng văn; mỗi nhiếp ảnh gia thể hiện "cái tôi" qua từng góc chụp của mỗi bức ảnh; mỗi đầu bếp thễ hiện "cái tôi" qua từng món ăn độc đáo; mỗi vận động viên thể hiện "cái tôi" qua những vinh quang họ mang về cho tập thể... Và khi một đứa trẻ dũng cảm dắt một cụ già qua đường, đó chính là một cách thể hiện "cái tôi" giản dị nhưng thật đáng yêu của một tâm hồn non trẻ...

Tôi cũng có "cái tôi" của mình.

Từ khi còn là một học sinh mẫu giáo, tôi luôn tự hào vì những thành tích tôi mang lại cho chính tôi. Có lẽ vì bước đầu khá thuận lợi nên càng lớn, "cái tôi" của tôi càng bị nhiều "cú đánh" nặng nề.
Năm lớp chín, tôi trượt kì thi học sinh giỏi văn cấp thành phố, thay vào đó là những người không mấy nổi bật. Tôi oà khóc nức nở ngay khi biết kết quả. Khóc vì tức, khóc vì buồn, khóc vì lòng tự tôn của một "cái tôi có đẳng cấp" bị hất đổ không thương tiếc. Thế nhưng, thời gian cùng kết quả đậu vào trường chuyên làm "cái tôi kiêu ngạo" trong tôi bừng lên trờ lại. Những bài kiểm tra môn chuyên điểm cao nhất lớp liên tiếp làm tôi mất hẳn cảm giác xấu hổ khi oà khóc ngay khi phát một bài viết - bài viết 7,5 điểm. Có lẽ mọi người đang cảm thấy buồn cười cho tôi thời ấy; nhưng khi tôi kể rằng đến năm lớp 11, khi tuột khỏi đội tuyển học sinh giỏi chỉ vì 0,25, tôi oán hận văn chương, viết vào vở văn " văn chương lỗi thời", và nguyên một tháng tôi không nhìn lên bảng tiết văn thì chắc mọi người sẽ thương hại, và giận cho "cái tôi" của tôi. Thực sự những lúc vấp ngã như thế, tôi nghĩ mình đã lớn lắm rồi, nhưng chỉ cần vài tháng sau nghĩ lại tôi thấy mình thật trẻ con. Chỉ có trẻ con mới háo thắng, chỉ có trẻ con mới luôn nhìn mình chứ không nhìn người, chỉ có trẻ con mới ích kỉ vì suy nghĩ nông cạn...Và trong mỗi người đang trưởng thành, trưởng thành lại có cái trẻ con đó, chỉ khác về mức độ thôi... Để rồi khi giây phút trẻ con qua đi, người lớn càng trưởng thành hơn, càng tiến đến gân câu trả lời cho câu hỏi: tôi là ai hơn.

Tôi, 18 tuổi thiếu, nhưng chưa bao giờ tôi tự ti về chính bản thân mình. Tôi luôn có những ước mơ cháy bỏng từ khi còn bé, càng lớn lên thì ước mơ cháy bỏng nhất hiện ra càng rõ ràng: tôi muốn là một nhân viên PR. Cho dù biết trước sẽ không phải toàn màu hồng nhưng tôi biết chắc trên con đường ấy không phải toàn màu xám.

Tôi là ai? Hầu như tuổi trẻ ngày nay đều nhận thức được tôi là chính bản thân mình, nhưng tôi phải luôn hoà vào chúng ta. Sự khẳng định bản thân không bao giờ đồng nghĩa với sự lập dị. Sẽ thật đáng quý biết bao khi mỗi sự khẳng định "cái tôi" đem lại sự thức tỉnh tốt đẹp cho nhiều người, mà cao hơn nữa là đem lại lợi ích chung cho cả cộng đồng; và nếu ai đó gọi khẳng định "cái tôi" là sự vị kỉ, xa rời cộng đồng thì thật sai lầm!

Vấn đề tôi và chúng ta, vấn đề không còn mới nhưng chưa bao giờ cũ. Tôi là ai? Tôi là chính tôi, tôi hoà vào chúng ta. "Tôi" được khẳng định bằng những gì "tôi" đã làm được cho tập thể,cho cộng đồng, và cho tổ quốc. Một "tôi" với lí tưởng cao đẹp cho mọi ngưòi công nhận. Đừng để đó chỉ moãi là trong suy nghĩ, hãy hành động để chứng minh lí thuyết có thể thành hiện thực!

Mỗi người sinh ra đều đã là một "tôi" trong "chúng ta". Có những "tôi" là tâm điểm chú ý của cả cộng đồng, có nhiều "tôi" bình thường nhưng không bao giờ là sự nhân bản. Vốn dĩ tự nhiên đã ban tặng cho mỗi cái tôi sự độc đáo thì mỗi người, trên con đường đi tìm cái tôi của mình, đừng cố tình tự biến mình thành bản sao của một ai khác. Có người cả đời đi tìm "cái tôi" của mình bất chấp mọi thủ đoạn mà không ngờ một điều đơn giản: sự thật luôn đơn giản và bình dị như tự nhiên của tạo hóa; và quá trình khẳng định bản thân mình chỉ có giá trị khi và chỉ khi bản thân mỗi người tự mở lòng mình hướng đến mọi người.
Tôi từng nhắc đến cách một đứa bé thể hiện "cái tôi" bằng cách dắt một cụ già qua đường; đến đây tôi chợt suy nghĩ liệu những tệ nạn xã hội có tồn tại nếu mỗi người luôn tự nhủ : tôi là một tế bào của xã hội?, liệu tình trạng "chảy máu chất xám" có thành khái niệm khi mỗi "tri thức" của đất nước luôn tự ý thức được: tôi là công dân Việt Nam...
Tôi là ai? Có thể là những "tôi" bình thường nhưng không bao giờ tầm thường. Có thể cuộc sống có khắc nghiệt nhưng đó không phải là lí do để "tôi" không biết mình là ai. Có thể "tôi" biết mình là ai khá muộn, nhưng ít ra không phải là không bao giờ "tôi" được biết...
Tôi là ai? Tôi luôn tự hào vì tôi không là số 1, nhưng tôi luôn là duy nhất
. Còn các bạn, "cái tôi" của các bạn có tự hào khi được là chính mình không?


TRẦN THỊ THANH THUỶ
0168 566 2202
nhenden_162@yahoo.com.


>>> Một bài viết trải lòng thực sự, rất mạnh mẽ khẳng định cá tính viết của mình, và cũng không gò bó trong cách thể hiện. Anh thích những cách viết như thế! Thật và dễ đi vào lòng người. Câu chữ của em dùng khá chuẩn, có lẽ do là dân Văn chăng?
Thế nhưng, khi đọc bài viết này của em vẫn còn dài dòng quá về “khúc dạo đầu”… và điều đó khiến cho 80% người đọc sẽ bỏ qua đoạn viết sau rất hay của em. Nếu như, có một lần nữa tham gia, em sẽ viết chứ?Hi vọng rằng sẽ lại được đọc 1 bài viết có cái kết mở như trong bài viết này của em ở lần thi sau.
 
Last edited by a moderator:
U

unknown_milkyway_inmc

Tôi là ai? Quả thực là mười mấy tuổi đầu rồi nhưng đã bao giờ tui tự hỏi mình câu này chưa? Tui cũng ko nhớ nổi nữa! Nhưng tui tin chắc rằng mỗi thời gian khác nhau thì hình tượng của bản thân trong tui là khác nhau, mầm non khác, cấp 1 khác, cấp 2 khác, cấp 3 khác; lúc bé khác, lúc lớn khác; trước khác, giờ khác, và sau này cũng sẽ khác.
Khi 5-6 tuổi, tui là 1 đứa trẻ bình thường như bao đứa trẻ khác, bít khóc, bít cười, bít làm nũng…niềm vui của tui là hàng ngày đc hát cho mọi người nghe, múa cho mọi người xem và mỗi tuần nhận đc 1 phiếu bé ngoan về nhà…như thế là hạnh phúc lắm, sung sướng lắm ^ ^. Tui bít khi ấy tui là niềm vui của cả nhà, tiếng vui cười của tui sẽ làm cho mọi người quên đi mệt nhọc để cười với tui. Tui là tâm điểm, là mối quan tâm duy nhất của cả nhà. Tui đc mọi người “nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa”vậy…
Khi tui vào lớp 1, tui vẫn là 1 đứa trẻ vô ưu vô lo bước vào thế giới học đường. Ở đó niềm vui của tui như tràn đầy hơn, thế giới của tui cũng như mở rộng ra. Tui ko chỉ đc sự quan tâm của gia đình mà cả thầy cô và bạn bè nữa. Ko còn những bài tập thể dục mỗi sáng, ko đc đi học muộn, hay nghỉ học thất thường như trước nữa…mọi người ko còn cổ vũ hay bảo tui múa hát như trước nữa… thay vào đó, họ lun chỉ bảo tui học hành, nắn cho tui từng nét chữ, dạy tui làm từng con tính…Và niềm vui của tui khi ấy vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Hằng ngày tui tung tăng đến lớp với bạn bè và ra về trong niềm vui hân hoan với những điểm 10 đỏ chói trên vở…Tui thực sự ko diễn tả nổi cái cảm giác hạnh phúc của tui thế nào khi tui khoe với mọi người là đc cô tuyên dương trước lớp về cả ý thức và đạo đức: đi học đúng giờ này, làm bài đầy đủ này, chữ đẹp này…Tui vui, vui lém ấy ^^, khi ấy mẹ tui còn chọc tui là “đi học đúng giừo là nhờ có mẹ dạy trước để gọi tui dạy, nên cô fải khen mẹ mới đúng, con chưa thật xứng đáng…”T_T. Trùi ui, lúc ấy tui tức lém í, rõ ràng là công của tui học hành như vậy cơ mà. Tui chỉ “ứ…h…ừh…”ko nói j và suýt khóc đấy. Lúc ấy mọi người lại cười, lại dỗ dành và cưng nựng tui…Ui! cái cảm giác đó thật là hạnh phúc khó quên…ước j mình mãi là con trẻ…
Nhưng thời gian trôi qua, tui cũng ko thể mãi là trẻ con nữa. Lên cấp 2, việc học của tui ko chỉ đơn jản là những bài chính tả, những phép cộng trừ nhân chia đơn jản như trước, mọi người ko thể cùng tui học như trước. Họ chỉ đứng bên cổ vũ và động viên tui. Tui phải một mình vững bước trên ‘thảm nhung có trải hoa hồng ở dưới”. Lên cấp 2, thế giới của tui cũng ko chỉ bó hẹp quanh ngôi làng nhỏ bé khi trước nữa, bạn bè tui ko chỉ là những người bạn khi xưa nữa. Họ là những người xa lạ ở các thôn khác, xã khác, lớn có nhỏ có, họ cũng lạ lẫm như tui vậy… Nhưng cũng chính từ cấp 2 tui bít thế nào là lòng tự trọng, là niềm tự hào về bản thân. Tui bắt đầu thik mọi người khen tui, khâm fục và ngưỡng mộ với kết quả mà tui đã đạt đc trong học tập. Mọi người cứ khen, tui cứ tự hào, tự sướng và cũng ko bít từ lúc nào trong tui thấy mình thay đổi, lúc nào tui cũng coi mình là số 1, mình là giỏi nhất. Và cũng đã có những lúc tui thấy mình thật cố chấp và bảo thủ, tui chỉ bít ra lệnh cho người khác mà ko thèm để tâm đến tâm trạng của bạn bè. Tui đã sai. Sai nhìu lém. Tui đã có lỗi, có lỗi với các bạn nhìu lém. Tớ thật sự xin lỗi, xin lỗi các ấy nha ^ ^. Tuy đây ko fải là lời xin lỗi đầu tiên của tớ về lỗi lầm ấy, nhưng tớ hi vọng các ấy thật sự tha thứ cho tớ, cho những thái độ của tớ. Chúng ta mãi là bạn tốt của nhau mà ^ ^. Và tớ cũng cảm ơn vì các ấy đã giúp tớ nhận ra lỗi lầm, đưa tớ về với chính bản thân tớ, với lí tưởng và ước mơ của tớ. Thanks, thanks nhiù nhìu nha…. Tớ bít bi giờ, tớ và các ấy ko đc học chung một trường, ko còn đc cùng nhau đạp xe dưới mưa và đi nghịch cát ngoài bờ sông nữa, ko còn đc gặp nhau mỗi ngày nữa… nhưng tớ vẫn lun nhớ về các ấy_những người bạn tốt của tớ! Có những lúc ngồi trên xe bus, tớ đã xúc động bít nhường nào khi nghe lại bài “mong ước kỉ niệm xưa” và nhớ về các ấy… Tớ đã ngồi khóc khi nge lại bài “chia tay tuổi học trò” vì nhớ về những ngày đã qua của chúng ta. Ui, nhớ quá đi, cấp 2 của tui ơi!...Nhưng ko sao, tết này là chúng ta đc gặp nhau rùi. Tết này lớp chúng ta nhất định họp lớp nhá, mọi người ko đc quên đấy nhé ^^, A ơi nhớ về sớm sớm nhá, nhất định sẽ có 1 buổi họp lớp hoàn hảo ^^. Tớ hứa đấy, vì tớ cũng mún gặp tất cả mem trong lớp mình lắm lắm rùi ^^…
Tớ bít bi giờ tớ đã có nhìu thay đổi trong suy nghĩ nhưng tớ tin chắc các ấy sẽ thấy tớ, một T rất bình thường như bao người khác, nhưng lại hoàn toàn khác, một T tự tin hơn, năng động hơn, mạnh mẽ hơn, nhưng ko hề kiêu căng như trước đâu, ko hề ít nói như trước nữa đâu. Tớ bi h mới là tớ hằng mong ước. Tớ ko còn coi trọng việc điểm số nữa, tớ học bi giờ là vì chính bản thân tớ chứ ko fải vì điểm số. Khi trước ta đã sai lầm khi coi trọng điểm số, tớ đã sai. Điểm số ko fải là thước đo duy nhất về tri thức của một con người. Mọi người sẽ ko thán phục hay ngưỡng mộ một người về bảng thành tích học tập mà họ đã đạt được, mà hơn thế, đó chính là những thành tích, kinh nghiệm mà chúng ta đã học và đạt đc ngoài xã hội. Tuy nhiên nếu chúng ta cân bằng đc cả hai điều này thì thật là tốt. Và đó cũng chính là con người mà tớ đang cố gắng vươn tới_một học sinh giỏi, tự tin và năng động…và các ấy cũng vậy đúng ko. Chúng ta đều đã lớp 11 rùi, ai cũng có ước mơ và nỗ lực để biến giấc mơ đó thành hiện thực. Chỉ hai năm nữa thui, chúng ta đều là những tân sinh viên rùi. Các ấy đã có dự định gì chưa. Thầy tớ đã có lần bảo rằng: các em nên tự đặt câu hỏi 1 năm nữa tui là ai, hai năm nữa tui là ai, 5 năm nữa tui là ai…và hãy vạch cho mình một kế hoạch để thực hiện nó. Tớ cũng vậy. Cố gắng học tập thật tốt, sau khi hoàn thành lớp 12 tớ mong mún thi đỗ một trường đh nào đó và bắt đầu cuộc sống tự lập, tự kiếm tiền để học, ko muốn fụ thuộc vào bố mẹ nữa… Tuy nhà tớ ở HN nhưng tớ sẽ xin bố mẹ cho sống ở ngoài, ko ở cùng bố mẹ nữa. Tớ bít điều này thật khó nhưng tớ sẽ thuyết fục bố mẹ tớ. Tất cả là vì tớ muốn có một cuộc sống tự do, tự lập. Tớ bít là con gái nên bố mẹ cũng lo chuyện này nọ, nhưng ko sao, tớ đang đi học võ rùi mà, ít nhất là cũng có thể tự vệ khi cần thiết ^^. Anh tớ đã bảo tớ rằng, tự lập quá như vậy cũng ko tốt đâu, nhưng đó là ước mơ của tớ và tớ sẽ cố gắng vì nó. Tớ bít, nếu sống cùng gia đình mà ko để bố mẹ lo lắng cho mình, như vậy là cũng tự lập rùi, nhưng tớ ko thik như vậy, bố mẹ luôn bên tớ nhưng cũng ko thể theo tớ đến suốt cuộc đời đc. Vậy thì tại sao ko làm người hướng dẫn viên đưa tớ bước vào cuộc sống ngay từ sớm, khi bố mẹ dư thừa sức khỏe với thế gian. Thậm chí đã có lúc tớ nghĩ hay là mình thi đh nào đó trong Nam, vì thường thì các trường trong đó lấy điểm thấp hơn, mà lại sống xa gđ, đúng với mong ước của tớ, ^^, những điều tớ nói có thể là rất điên zồ, nhưng tất cả là vì ước mơ của tớ, tớ mún sống tự lập, đơn giản vậy thui. Và nếu một mai tớ đc đi du học thì đây cũng chính là những kinh nghiệm để tớ có thể nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống nơi xứ người, và lúc ấy bố mẹ cũng ko phải lo lắng nhìu về cô con gái bé bổng của mình nữa. Ôi, hình ảnh một cô gái nhỏ bé, tay cầm quyển sách, vai đeo túi, và một tay xách túi thức ăn nơi xứ người, lướt qua trước mắt, tớ thật sự sẽ ngưỡng mộ và ấn tượng lắm đấy. Và cũng có thể đấy chính là hình ảnh của tớ vài năm nữa thì sao. Ko thể nói trước đc, nhưng tớ sẽ cố gắng, hihihi. Còn nếu tớ ko thi đỗ đh thì sao nhỉ, tớ ko tin tưởng vào năng lực của mình lắm, nhưng cũng ko sao, tớ sẵn sàng đón nhận thất bại đến với tớ, nó sẽ giúp tớ đững vững hơn trong cuộc sống. Thi trượt thì năm sau thi lại, thi lại ko đỗ thì thi lại nữa, nếu ko đỗ thì lúc ấy tớ sẽ học trung cấp, cao đẳng gì đó, đâu cứ đại học là sẽ có một cuộc sống tốt đâu, đâu cứ đại học mới cho tớ một công việc an nhàn đâu. Tất cả là ở chính bản thân tớ kìa. Tớ bít cái cảm giác đau khổ vì thất bại khi ấy sẽ hơn cả trí tưởng tượng của tớ bi giờ, nhưng tớ sẽ vượt qua mà…Thi đỗ đại học thì tớ ko dám chắc nhưng tớ dám chắc rằng tớ đủ can đảm và tự tin để đứng lên sau thất bại, bởi gia đình, bạn bè và mọi người luôn bên tớ mà. Và tớ nữa, ước mơ sẽ là động lực để tớ đứng lên.
Còn 10 năm nữa thì sao, tớ thực sự cũng ko bít lúc đó mình là ai, một con người bình thường trong cuộc sống, nhưng làm gì thì tớ cũng ko bít nữa. Các bạn đều có ước mơ và sở trường riêng, còn tớ, ngoài việc học ra tớ thấy mình ko còn năng khiếu nào nữa cả. Tớ sẽ là một doanh nhân chăng? Chưa chắc đâu, tớ thích kinh doanh nhưng ko đủ can đảm và tinh nhanh để bước chân vào thương trường đâu, một cuộc cạnh tranh ác liệt lắm, hơi run và cũng hơi sợ nữa. Hay là một nhà ngoại giao nhỉ? ko, tớ ko có tài ăn nói lưu loát đâu… hay là một nhà báo vậy, tuy văn vẻ chưa đc tốt lém, nhưng tớ cũng rất có lòng yêu thích nghề này….Đối với tớ thì tương lai 10 năm nữa vẫn còn là một ẩn số, tớ ko bít mình sẽ làm gì, nhưng tớ tin chắc chỉ cần có niềm đam mê và lòng iu thích thì tớ sẽ làm đc nghề đó thui_nghề khiến tớ cười và thoải mái khi sống với nó. Nhỡ đâu 10 năm nữa tớ lại là một đầu bếp chứ ko fải mấy nghề tớ nêu trên thi sao, bới bi giờ tớ ko thik nấu nướng nhưng ko có nghĩa là sau này ko thích, chỉ cần tớ thích nó là đc rùi, nghề nào mà chẳng là nghề đúng ko, quan trọng là nó có mạng lại niềm vui cho mình hay ko thui…
Thế còn 15-20 năm nữa thì sao, tui sẽ là một người phụ nữ thành công, một người vợ hiền, một người mẹ đảm …hihiii.Ko chắc sẽ là như vậy đâu, bới tui thích chủ nghĩa độc thân hơn, thik c/s tự do hơn …Thế còn 30-40 năm nữa thì sao,tui ko chắc, khi đó là một bà lão móm hay tham gia hoạt động từ thiện chẳng hạn, ….hoặc cũng có thể lúc đó tui đã "die" rùi cũng nên (tui luôn suy nghĩ tiêu cực như vậy đấy, thích chết sớm, để nhìu người thương_một í nghĩ thật điên zồ đúng ko, nhưng bạn bè tui thì đã quen
với cái tính đó của tui rùi, họ cũng cười và bảo tui hâm, nhưng ko sao, quan trọng là mọi người đã cười đúng ko, một nụ cười bằng 10 thang thuốc bổ đấy, rất í nghĩa mà)! ^ ^
Tôi là ai? Tui đã, đang và sẽ là như vậy đấy mọi người ạh. Tui sẽ là hạt cát giữa bãi cát bao la, là lá cây trong cánh rừng rộng lớn, là giọt mưa trong cơn bão tố, là hạt muối bỏ trong bể lớn, là khoảnh khắc trong máy đo thời gian…là con người trong xã hội…nhưng tui vẫn là chính tôi, một cái tôi riêng biệt và ko thể nhầm lẫn.
……………………………………………***…………………………………..
VỚI THẾ GIỚI TUI CHỈ LÀ MỘT CON NGƯỜI BÌNH THƯỜNG, NHƯNG VỚI AI ĐÓ TUI LÀ CẢ THẾ GIỚI NÀY
…………………………………………………………………………………………
Email: unknown_milkyway_inmc@yahoo.com.vn
Phone number : 01237015143

>>> Trong trẻo và hồn nhiên quá! Bài viết của em giống như 1 bức thư gửi người bạn lâu ngày không gặp để kể về tất cả những chuyện đã qua. Cám ơn em đã cho riêng anh cũng như tất cả mọi người khi đọc bài viết này thấy được em – một người biết cố gắng để thay đổi hình ảnh của mình: Từ mộ cái tôi vị kỉ thành một cái tôi hòa đồng… Làm được điều ấy, em đáng được khâm phục lắm.
Nhưng sao anh vẫn thấy còn thiếu thiếu điều gì đó trong bài viết của em với chủ đề lần này. Dường như nó mộng mơ quá, nó miên man và vô định… Dường như là thiếu một cá tính cho riêng mình. Thiếu một chút thực tế. Lẽ nào do vốn sống của sự từng trải?
 
Last edited by a moderator:
H

huongdiep

Đông, góc phố và em

Phố ngày ấy- buồn tênh trong sương sớm
Vẫn dịu hiền giữa ánh nắng ban mai
Em trở về bên yêu thương mười tám
Dư vị ngày xưa - sắc nắng đông ngập tràn

Chiều nắng tắt nghe bình yên đến lạ
Phố vẫn đông những nhịp bước vội vàng
Mười tám ơi! có em trong nỗi nhớ
Khảng không lặng - rơi lại chút thương thầm

Bỗng giật mình...
Em chẳng là gió đâu
Sợ phả vào làm đông thêm buốt giá
Góc phố bình yên - sợ se sắt đông tàn


Em chẳng muốn làm mái tường rêu kia
Để phủ mờ lên những dòng kỉ niệm
Em muốn mình hoá thành góc phố nhỏ
Để trở về ngắm hạt nắng mỗi ban mai...



HN ngày 12/10/2008

>>> Bài thơ này anh dừng lại khá lâu, mà mãi vẫn không nhận xét được lời nào. Đọc xong tưởng như thấy trước mắt một cụm khói buồn man mác phả ra không gian, một hạt nắng mong manh đáp xuống mặt hè… Bài thơ đẹp một cách dịu dàng, đằm thắm. Đây là phong cách thơ rất phù hợp với em, cứ thế mà phát huy nhé.
 
Last edited by a moderator:
M

meobeo_xinkxink

tôi là một siêu nhân, một nữ anh hùng, một tổng thống, 1 nhà du hành vụ trụ ( cả thám hiểm đại dương nữa :D ). thật siêu phàm nhưng đó chỉ là giấc mơ. tôi là kẻ mơ mộng ^^. thực tế lúc bây h tôi là công chúa cưng của ba mẹ, là hoạt náo viên của lớp ( hoạt náo viên là làm cho lớp náo loạn ý :) ) là con bé lắm mồm hay hỏi, là con mèo béo xink xink của anh trai ... nhìu lắm, kể đến sáng mai cũng chưa xong :D
lúc xưa mọi người gọi tôi là gà công nghiệp vì sinh ra lớn lên ở thành phố nghèo xung quanh toàn đồng ruộng thế mà dám chỉ cây lúa là cây xi lao. mọi ng cười trêu, riêng tôi cứ kệ, đó là cây xi lao bé của tôi :))
lớn hơn chút nữa, tôi suốt nagyf làm diều chạy chơi ngoài đồng nhưng có 1 sự thật đau lòng - tôi ko biết thả diều :( . kệ cứ chơi, cứ chạy, cứ kéo cho diều chạy theo, vẫn vui. bắt châu chấu cào cào, đào giun đất, trộm quả, trèo tường, cho dù chơi 1 mình nhưng vẫn vui :). nhớ nhất lúc bão về, nắm tay bạn chạy vòng quanh, gió xô đẩy càng vui, mưa rơi càng mát >>> sướng quá. tối đi ngủ luôn dc nghe mẹ đọc BÁO HOẠ MI, hát ê a
" sáng bắt bướm hái hoa kêu là nô đùa
chiều lại ra vườn hoa ngắm chơi
tối quyến luyến má ba vui ca bên đèn
10 h đêm nằm mơ thấy ma"
quả thực đến bây h vẫn ko bit đó là bài j. chỉ bit cô giáo dạy thế :D
lớn hơn nữa, tôi đi học, lười học lắm, cô hở lúc nào là chớp lấy, nói chuyện ngay, làm việc riêng ngay. bị cô bắt dc lại còn cãi bướng.
"có nhận lỗi ko?"
" ko ạ, em ko sai"
"có nhận ko?"
"có ko?"
"dạ có"
đúng là tôi cũng hơi nhát vì chỉ doạ đến lần thứ 3 là khai hết luôn :-S
lên cấp 2, chuyển trường hơi nhìu nên cũng ko thể hiện j hết. chỉ bit cái là toàn trốn học đi văn nghệ :p nhưng chỉ trốn mấy môn học thuộc thui. nhờ tài lẻ vẫn qua dc 4 năm :)
cấp 3, bắt đầu căng rồi, quyết tâm học, học và chỉ học :)&gt;-. quyết tâm dc thể hiện = cách vit vẽ đầy nhà, chỗ nào cũng có chữ học. dán hản tờ dấy vẽ đầu lâu xương chéo " nguy hiểm dễ nghiện, khó cai" trc mày mà vẫn hok tránh dc. dán rồi lại bóc ra, dùng xong lại dán lại :\"&gt;. quyết tâm này cùn quá. ko sao vẫn sẽ cố gắng
lên đại học, học năm thứ nhất xong sẽ kiếm học bổng du học >>> sướng. hành lí của tôi lúc đó sẽ là 1 va li lớn quần áo ( 1 ít sách vở ) và 2 thùng mì tôm :p. tôi sẽ du học Úc để ăn thịt bò ( ngon ), uống sữa dê ( cho cao thêm, đỡ bị gọi là nấm lùn ) , mong sao đừng phải lòng anh tây đen nào (khổ lắm! xấu nòi giống =(( ). nói thế chứ sang đó là để học mà. QUYẾT TÂM! :)
nãy giờ toàn nói tink tink nhưng tôi hỏi tôi là ai thì câu trả lời sẽ là. "đi hỏi ng khác ý" tôi ko biết đâu :p

email mr_quackquack206@yahoo.com ( nếu bài này dc gải j đó kể cả giải ngớ ngẩn thì cũng gửi vô mail đó cho em nha :D )


>>> Em! Anh xin phép không nhận xét bài viết này của em! Đừng hỏi anh tại sao vì em biết mà!
 
Last edited by a moderator:
W

wishhope

tôi là ai?

\oint_{}^{}\oint_{}^{}\oint_{}^{}\sum_{i=1}^k a_i^n\{ABC}\{ABC}\{ABC}
[/COLO
mộtcô bé 20 tuổi nhưng luôn luôn sợ mọi thứ , tôi nhút nhát ,sống thu mình ,luôn trầm tính
toi là ai ư? một người có ươc mơ mà không thể nào thực hiện được ước mơ
tôi là:
o-+o-+o-+o-+:confused::confused:o=&gt;o=&gt;o=&gt;o=&gt;o=&gt;o=&gt;o=&gt;o=&gt;

một chú vịt xấu xí không bao giờ trơ thành chú thiên nga xinh đẹp được , chỉ khi tôi thực hiên được ươc mơ của chính tôi '' trở thành cô giáo dạy văn ''
tôi la ai nhỉ ? tôi giống với hai nhân vật" hai đưa trẻ" của thạch lam . sống trong cái phố huyện nghèo vô vị nhạt nhẽo , cái ao đời phẳng lặng,không bao giòi thoát khỏi cái ao dó vì nó lầy lội đen tối quá. tôi lại thấy tôi giống nhân vât 'hộ' trong tác phẩm '' đời thừa'' của nam cao hơn vì tôi cũng là một người thừa sống cuộc sống thừa thãi trong xã hội,tôi có ước mơ có hoài vọng nhưng tôi không đủ nghị lực, lòng quyết tâm để thực hiện nó.mọi ngươi vẫn nói quá tam ba lần ,nhưng tôi đã thi đai học đến lần thứ ba mà vẫn trượt tôi hiểu :ở đời phải biết mình là ai? biết vị trí của mình chỗ nào ?tôi đã học cao đẳng kinh tế -kĩthuật thương mại ở hà đông mà không biết sau này mình sẽ làm gì? cuộc sống sẽ ra sao?măc dù trước khi vào trường tôi đã tự nhủ phải trả lời ba câu hỏi :học cho ai ? hoc để làm gì? hoc như thế nào?nhưng giờ đây tôi như nằm mơ mà không biết khi tỉnh tôi sẽ ra sao?
tô là ai giữa biển lớn cuộc đời?tôi là hạt cát nhỏ giữa bãi biển bao la,tôi là môt đoá hoa giữa muôn ngàn bông hoa đẹp ,tôi la một chú chim nhỏ giữa muôn ngàn cac loà chim,tôi là môt bông tuyết giữa muôn ngàn bông tuyết rơi.tóm lại tôi là :lê thị mai hiên sinh viên trường cao đẳng kinh tế _kĩ thuât thương mại xã phú lãm thị xã hà đông tỉnh hà tây nay là hà nội hai học lớp 10cks2 hoặc ở kí túc xá phòng 25 b7 ai muôn biết rõ hơn tôi là ai thì gọi số điện thoại 0989471950 email giacmobanngay20072yahoo.vn hoăc nich giacmobanngay2007
good bye see again/i want see again and i will see again
mai hiên -wishhope
riêng tư ta chẳng có gì ,xác đi vay mẹ hôn vế mươn cha văn chương tri thưc gân xa , vay thầy mượn bạn giúp ta hết lời
lê này nhớ mãi về sau
thị kia khắc mãi một màu nhớ thương
mai này nếu có xa trường
hiên hoài kỉ niêm thân thương học trò

=> Anh không biết nói gì hơn về bài viết của em! Thực sự thấy mình bắt đầu kém cỏi!
 
Last edited by a moderator:
Y

yenngocthu

trích nhật ký năm lớp 11 của mình

ngày 26/4/2008
thực sự đôi lúc mình nghĩ mình là 1 ngưòi không đặc biệt , mình o xinh đẹp, o giỏi giang như bao người khác .Mình chỉ là 1 ngưòi bình thường,1 con bé o xinh, học hành làng nhàng thôi.Và mình xấu hổ, thất vọng về điều đó.Mình biết mỗi ngưòi đều có 1 điểm mạnh riêng , đều có 1 'cái tôi' riêng nhưng tại sao ''cái tôi' của mình mờ nhạt đến thế .Hình như o ai biết đến mình !!!Mình thây buồn và chán quá
ngày 15/5/2008
đã thi xong rồi ,làm bài thi o được tốt lắm nhưng tiếc làm gì dằng nào mọi chuyện cũng đã qua bây giờ nghỉ ngơi - >nghe kết quả thi->buồn, khóc- >nghỉ ngơi ,học.Đó là qcacs quá trình mình sẽ phải trải qua trong mấy tuần sắp tới
hôm nay là ngày của Mẹ nhưng chẳng mua được cái gì .mình là đứa con bất hiếu quá nhỉ? Năm sau thi đại học rồi, tự nhiên mình lại nghĩ thi đại học làm gì nhỉ?Học, làm việc , kiếm tiền để sống.chỉ có vạy thôi sao , cuộc đời sao vô nghĩa quá.Vậy 12 năm học của mình chỉ để thi đại học có 1 tấm bằng .Tầm thường làm sao?
ngày 18/5/2008
Muốn gào thét thật to nhưng sao o làm dược.Cảm giác trong tim mình như có hàng vạn mũi tên đâm vào vậy, đau 1 nỗi đau âm ỉ Bây giờ mình mới thật sự hiểu được tâmg trạng của Mia khi không có 1 năng khiếu gì đặc biệt, o giỏi giang 1 cái gì.Nhưng ít ra cô ấy cũng là 1 công chúa không phải lo cuộc sống sau này .Còn mình chẳng có gì cả
Mình o trách gì vấn đè đó bởi có bố mẹ và gia dình đối vớ mình là quá đủ nhưng bản thân mình lại không cố gắng , càng ngày mình càng tự ti về bản thân mình
Người ta bảo muốn tự tin trước hết phải biết nhiều hiểu nhiều nhưng mình thì lại ...> mình chẳng biết suy nghĩ mình là ai nữa
chợt thấy mình là kẻ vô danh giữa dòng đời này quá ...... khong xác định dược mình là ai nữa ... tự hỏi tôi là ai ? là ai nhỉ ?là 1 con bé 17 tuổi đang đợi sinh nhật thứ 18 vào năm tới , là 1 con bé lúc nào cũng chỉ biết than thân mà o bit cố gắng , chỉ biết kêu chán mà không biết tự tạo niềm vui cho cuọc sống thêm phong phú vui tươi hơn .....


ôi chắc ai đọc xong cái dòng nhật kí của mình sẽ bảo mình lúc nào cũng như 1 bà già
teen 91 mà lại thế này thì .......
nên nói chung mọi người hãy tự đặt ra câu hỏi ''tôi là ai'' và đi tìm nó
đó cũng là 1 cách tự khẳng định bản thân , tự xác định được phương hướng để đặt ra các mục tiêu và cố gắng hoàn thành nó
chúc các bạn 1 cuộc sống vui
6341_Hinh_de_xuong_1.jpg


>>> Đã từng có tác phẩm kinh điển thể hiện dưới dạng nhật ký mà anh từng được đọc, đó là “Bá tước Dracula”, và hôm nay lại được đọc 1 trích đoạn trong cuốn nhật ký của em. Thấy có điều gì đó như là đồng cảm! Buồn quá em ạ! Buồn cho em và anh thương tiếc cho một thời anh cũng từng như thế! Hãy thay đổi khác đi nhé! Tự tin lên! Để có thành công cần có niềm tin em ạ!
Nếu như không có đoạn giải thích và trần tình cho tác phẩm ở phía cuối bài viết, anh nghĩ em đã có một tác phẩm hay!
 
Last edited by a moderator:
Q

quansuquatmo

Bài viết: Đi tìm cây bút trẻ

my.php

Cảm ơn đời mỗi sớm mai thức dậy
Ta có thêm ngày nữa để yêu thương
Cứ mỗi lần bình minh hé rọi, một nụ cười mới của ông mặt trời thật ấm áp. Cuộc sống như thế vẫn thế, đời người đi qua mau thật, có sinh, có lão, có bệnh và có tử không ai mà cưỡng bức lại được. Nhưng có khi nào đó giữa bốn bề cuộc sống đầy tất bậc và bộn bề công việc có ai đã từng tự hỏi mình là ai? Có bao giờ tự hỏi tôi đi tìm cái gì ở cuộc đời này? Nếu như vòng xoáy cuộc đời vẫn cứ tiếp tục xoay mãi thì cuộc sống này ai sẽ là ai? Ai sẽ thay ta khi nhắm mắt xuôi tay, ai sẽ cùng ta sẽ chia tình cảm và bên ta những lúc đau buồn, phải chăng tạo hoá đã cho ta sự sống, cho ta nhịp đập con tim, cho ta tiếng nói nụ cười và bây giờ tự hỏi "ta là ai" hay bậc phụ mẫu cho ta cả con người nguyên chất rồi ta là sản phẩm của họ... Có những câu hỏi vốn dĩ như câu trả lời nó chính là câu hỏi đó, người ta tự đặc ra nhưng cũng chẳng biết trả lời ra sao? Chẳng biết ta là ai? Đến từ nơi đâu? Chỉ cần sự sống trong ta hình thành rất mãnh liệt và ta đang sống với chính ta, với cái đang hiện hữu, ta là hoa hay là lá hay là cỏ cây ven đường? Để rồi khi những mùa xuân đến ta vẫn nhỡn nhơ, vui đùa hồn nhiên chẳng quan tâm chi, chẳng lo sợ gì, hay ta là cánh én báo hiệu xuân về hay là cánh phượng đỏ rực báo hiệu hè sang, hay là cơn gió se lạnh báo hiệu đông về, chẳng biết nữa, có thể rất có thể lắm. Nhưng có những phút giây nào đó ta lại vẫn vơ hỏi "tôi là ai".
my.php

=> Có lẽ là em thích hợp hơn với thể loại thơ.
 
Last edited by a moderator:
H

honnhienvavennguyen

qua cơn mưa

"Mưa !Mưa rồi ".cô bé con chạy ào ra sân ,giang cánh tay ra nhảy múa.hôm ấy bố mẹ đi vắng ,bé được chơi với mưa ,thích ghê!rồi mẹ về ,thấy bé ướt ,mẹ vừa mắng vừa thay quần áo cho bé. tối đến ,bé sốt ,mẹ ngồi cạnh bé trăn trở chăm sóc bé suốt đêm .bé tỉnh .thoáng một chút hối lỗi rồi quay ra ghét mưa !
lớn lên một chút, bé đi học .chẳng phải vì mưa làm nhòe mắt kính ,làm cho đường trơn mà bé ghét mưa đâu .qua làn mưa ,bé như thấy bố đang lội trên cánh đồng ,trên bờ sông để chăn vịt ;như thấy gánh hành rong của mẹ nặng hơn trên đường .thương bố mẹ ướt át,lạnh lẽo ,bé ghét mưa !
bé bị bệnh khớp tư`nhỏ .từ khi đi học lại càng đau hơn .khi cơn mưa đến ,bố mẹ lo xúc vội sân lúa,lùa vội bày gà ,cất vội nong tép chưa khô kĩ và lại tất tả dỗ bé,xoa bóp chân cho bé ,ấp ủ bé.bé sợ mưa!
lớn thêm chút nữa ,bé trở thành cô bé tuổi trăng tròn .sau một lần trú mưa bên hiên nhà ai ,bé đã quen được một người bạn rất tốt .bé cùng người bạn ấy ngắm mưa ,xòe tay hứng mưa .bé thích một người .nhưng bỗng nhiên người ấy chẳng liên lạc nữa .bé đi tìm người ấy dưới những cơn mưa phùn mùa xuân .cách đây hai tuần ,bé đã phải tự nhủ mình phải chia tay người ấy ,không nhớ về người ấy nữa.đi dưới làn nưa ,bé đâu biết vị mặn trên môi là nước mưa hay nước mắt bé đang rơi.
một tuần qua ,bé ốm .lại ốm như hồi xưa dầm mưa.lặng nghe tiếng mưa ,bé ngẫm ra được bao nhiêu điều .bé ân hận trước đây đã không cố gắng làm nhiều việc ,đã bỏ phí thời gian .hôm nay ,bé khỏe rồi .bé đi học và xách cả bộ võ phục để chiều học xong sẽ xuống câu lạc bộ tập luôn .qua những ngày ốm ,bé đã biết trân trọng hơn những ngày khỏe mạnh .những bông hoa hướng dương ngoài vườn sau cơn mưa đã nở đẹp tuyệt .bé chợt không thấy ghét mưa nữa .bé yêu những ngày trời nắng nhẹ ,trong veo và yêu cả những ngày mưa để bé có dịp suy tư về những ngày đã qua .bé sẽ tận dụng từng phút giây khỏe mạnh để làm tất cả những việc mình mong muốn. ai trong cuộc đời đều sẽ một lần đi dưới mưa nhưng sẽ phải trải qua rất nhiều cơn mưa đường đời . mưa rồi sẽ tạnh ,vượt qua cơn mưa đường đời bằng sự cố gắng nỗ lực và bằng cả một trái tim nồng ấm thiết tha sẽ đến được với cơn mưa rực rỡ nắng vàng!

=> Cám ơn em về một câu chuyện về một cô bé! Nhưng thực sự thì anh vẫn chưa thể giải thích được sự liên quan giữa bài viết của em với chủ đề lần này!
 
Last edited by a moderator:
D

dangkhanhtrinh

Chính tôi của ngày nay !

Tôi của ngày nay.
Mười năm trước ,vào một ngày mùa đông lạnh lẽo và buốt giá.Một con nhóc đã ra đời.Nó mang một cái tên rất khác thường:"ĐẶNG KHÁNH TRINH".Không có chữ đệm "thị" như cách mà mọi người vẫn hay đặt cho đứa con gái .Bỡi lẽ, má nó muốn nó thật mạnh mẽ,cứng cáp trước bão giông.
Thật không may, lớn lên một chút ,năm nó học lớp sáu.Tay chân nó phù lên, mặt nó tròn như mặt trăng ,mắt mũi nó sưng húp đến nỗi không thấy rõ nó có mấy mí.Chỉ biết rằng ,nó có thể nhìn được. Sau khi khám tại cái bệnh viện lớn nhất thành phố Đà Nẵng này ,má nó bàng hoàng nghe tin:Nó bị bệnh suy thận.
Đó là một cái tin khủng khiếp đối với nó và gia đình.Bao ước mơ, những hoài ấp của nó về tương lai đã bị cháy rụi ngay tại chính thời khắc này. Nó căm thù tất cả, chán ghét cơ thể mình.Nhưng rồi nhờ má , nhớ ba ,nhờ bà ngoại ,nhờ dì ......nó đã vượt qua được tất cả.Nhưng không hề dễ dàng!
Những bài toán đơn giản đối với bạn bè là cả một mồ hôi đối với nó.
Những giờ thể dục bạn bè cười vui,hò hét ,chạy nhảy sung sướng biết bao thì trong đêm tối một mình nó khóc với cơn bệnh.
Trong khi bạn bè phát ngán lớp học thì đến trường đều đều mỗi ngày với nó là một niềm mơ ước.
Nhưng nó không bi quan,vẫn nhìn đời với một con mắt lạc quan ,tích cực. Nó thấy yêu những điều giản dị xung quanh và luôn mỉm cười trước những điều không dễ dàng trong cuộc sống.
Nó tự hào mà lấy cái hoa ALPINE làm ava biểu tượng cho chính mình.Đó là một loài hoa có thể vượt qua cả mùa đông khắc nghiệt của dãy ALPES .
Nó biết cách chăm sóc người khác cũng như cho chính bản thân mình sau khi đã trải qua một cơn đau kinh hoàng.
Nó yêu vô cùng cái gia đình bé nhỏ của mình.Bởi vì nó tin rằng "Nơi ấy là một thiên đàng" sau khi đã nếm mùi mệt mỏi của những tháng ngày ở bệnh viện.
Vượt lên tất cả,nó tự tin và bản lĩnh trông thấy..Đơn giản bởi vì nó vẫn là nó.Là chính tôi của ngày nay mà những bất hạnh của cuộc sống không thể mang nó đi được.

=> Trước hết cho anh được cám ơn bài viết của em, và bày tỏ sự khâm phục của mình với nhân vật trong câu chuyện của em.
Nhưng, trở lại vấn đề của bài viết cùng chủ đề của cuộc thi lần này… thì bài viết của em đã nói được vấn đề cần nói: Tôi là ai? Tôi là tôi của ngày nay… Nhưng anh – trong vai trò của một độc giả vẫn chưa thấy được cái Tôi ấy của em. Thực sự mới chỉ thấy được mờ mờ thôi em ạ!
 
Last edited by a moderator:
H

huongdiep

Tôi là ai?


Tôi muốn là niềm tin
Sinh ra từ cuộc sống
Tôi muốn là khát vọng
Đem niềm tin bay xa
Tôi muốn là bài ca
Ngân nga từ lòng mẹ
Tôi sẽ là tất cả
Trong một ngày không xa
Tôi sẽ là đoá hoa
Dâng cho đời mật ngọt
Tôi sẽ là ngọn gió
Nâng cánh diều bay xa
Bầu trời xanh bao la
Dòng sông chảy hiền hoà
Tôi là con thuyền nhỏ
Lướt gió ngoài đại dương
Tôi gọi về yêu thương
Trong tiếng ca trầm lắng
Gọi niềm tin chiến thắng
Trong giọt nắng ban mai
Tôi gọi về tương lai
Trong ngày mai hạnh phúc
Tôi muốn gọi cảm xúc
Cho ngày mới bình yên
Tôi muốn đến mọi miền
Để gọi mùa thu tới
Tôi đưa tay tôi với
Những hạt nắng lung linh
Ấm áp nụ cười xinh
Trên quê mình đất nước



HN ngày 28/10/2008

Họ và tên: Vũ Thị Hương Điệp
ĐT: 0973607772
Email: huongdiep_90@yahoo.com.vn


>>> Đây là bài thơ của em mà anh thích nhất. Nhịp điệu khoan thai không hối hả, rất chi là "biết tận hưởng cuộc sống", sống cho mình và cho mọi người. Một cái tôi như thế, dù chẳng là ai cả, tự thân nó cũng đã là một cái tôi đẹp rồi.

Đọc bài này anh cứ nhớ Thanh Hải, mà nhớ cả Hữu Thỉnh nữa, nhớ tất cả những nhà thơ 5 chữ của thời kỳ đầu dựng xây XHCN hãy còn ươm rất nhiều hy vọng.
 
Last edited by a moderator:
D

duongluus

HOÀI VỌNG TUỔI THƠ

Cảm ơn đời đã cho tôi được sống
Được gối đầu lên những giấc mơ hoa
Có công chúa và cô tiên rạng rỡ
Cùng lời ru ấm áp mỗi đêm khuya...

Đã qua rồi một thời trẻ dại
Nhưng vẫn muốn là ngọn đuốc toả hồng
Vẫn muốn là mặt trời soi sáng
Là con đường nâng bước ai qua...

Sao trời đất cứ phũ phàng đáp lại
Hồn thơ thẩn đã trôi mất nửa rồi
Chẳng là gì trong biển cả bao la
Và đời tôi - một giọt nước vô danh....?

Hãy trả lại đây tuổi thơ yêu dấu
Để tôi mãi là cánh diều vạn dặm
Bay xa xăm cùng hoàng hôn tím rực
Chút nắng tàn rơi rớt lại thênh thang...


___________________________
Người viết: Dương Lưu
Email: duongluus@gmail.com
Yahoo: duongluu360

Viết tặng những tâm hồn thầm lặng và những người "chưa có danh gì với núi sông" trong đó có tôi và có em.



>>> Có thể nói đây là bài thơ đạt nhất của em. Tuy nhiên phong cách thơ của em có hai phần rất rõ rệt: phần thứ nhất chú trọng nói THẾ NÀO; trong phần này nội dung khá rời rạc, chủ đề thay đổi liên tục, nhưng bù lại giọng thơ trầm bổng đầy tính nhạc; phần thứ hai em lại chú trọng đến nói CÁI GÌ, cụ thể trong bài là khổ thứ 3, là nơi em có chủ ý "trả lời" cho câu hỏi "tôi là ai" của đề bài, rất tiếc đoạn này dùng 3 câu vần bằng liên tiếp, nghe rất gượng ép.

Khổ thơ cuối cùng, em quay trở lại chú trọng vào nhạc điệu nên câu thơ suông mềm hơn, tuy nhiên nếu được, anh xin phép chữa một câu thứ hai: Để hồn tôi - vạn dặm một cánh diều; em thử đọc lại xem có êm tai hơn không ;)
 
Last edited by a moderator:
H

huongdiep

Vâng,chính em



Đã bao lần em vẫn tự hỏi mình
Thế gian này em là ai?
Khi những ngày nắng mai đang gọi
Phản chiếu ánh gương soi khắp cuộc đời

Em là ai giữa muôn người hối hả?
Cuộc sống muôn màu- những ngã rẽ không tên
Em là ai giữa muôn trùng sóng biếc?
Để hát lời ca, ru ngọn gió trên ngàn

Chẳng có ai tẻ nhạt trên đời phải không em?
Mỗi số phận đều chứa phần lịch sử
Em định nghĩa em theo cách của riêng mình
Bởi đơn giản rằng em- một cô gái thông minh

Em biết rằng em, cô bé đẹp xinh
Giữ trong mình một tình yêu trong sáng
Dẫu biết đường đời chẳng hề tròn láng
Em vẫn mãi là em- một giọt sáng long lanh

Chào bình minh một ngày mới trong xanh
Những vần thơ mong manh em viết vội
Trái tim em chẳng bao giờ có lỗi
Chỉ sợ một điều- kỉ niệm chẳng ngủ yên thôi

Em vẫn mãi là em giữa muôn người hối hả
Thích bình thường trước mọi vẻ xa hoa
Để ai kia vỡ oà trong nhung nhớ
Mỗi vần thơ ghi dấu bước em qua

Em muốn mình là ráng chiều xa buông nắng
Chỉ một điều- em sợ khoảng vắng thời gian
Riêng cho em chọn muôn vàn điều ước
Muôn vạn điều em chỉ ước mãi là em


>>> Điều khiến anh suy nghĩ nhiều nhất về bài thơ này là: tại sao nó được nhiều bạn trẻ yêu thích như vậy? Sức hút của bài thơ, theo anh, có lẽ nằm ở giọng thơ trong sáng, dễ thương, đầy nữ tính và những hình ảnh tạo ấn tượng (sóng biếc, ráng chiều…). Về nội dung, bài thơ không thật sự đặc sắc, điểm mới lạ có lẽ chỉ là ở chỗ em không biết mình là ai, và cũng Không Cần Phải Biết nữa, em chỉ mong sao được mãi mãi được là mình. Tuy nhiên, chỉ bấy nhiêu cũng quá đủ, và em đã đạt được điều đó rồi, đã được là chính mình qua chủ thể trữ tình trong bài thơ rồi đấy.
 
Last edited by a moderator:
H

hoatrongmatbao

trùi ui.Nhìu người viết hay vậy thì tui sao dám viết đây nhưng là tâm sự thì cứ sẻ chia chứ đúng ko nhỉ
TÔI LÀ AI

"Tôi là ai mà còn ghi dấu lệ
Tôi là ai mà còn trần gian thế"
Tôi thấy đời tôi dài lê thê
Sao mọi người bảo nó ngắn ngủi
Mọi thứ với họ quá gần gũi
Mà sao với tôi lại xa xôi
Đồng hồ điểm giọt thời gian rơi
Tôi đã sống cuộc đời quá lặng lẽ
Tôi đã sống như cầu toàn mọi nhẽ
Mà không biết hướng tới tương lai
Bàng hoàng tôi hỏi mình là ai
Nhưng không ai trả lời tôi được

Tôi mò mẫm tìm đường lên phía trước
Và xuất hiện ánh sáng một bình minh
Tôi ngơ ngác ngỡ ngàng trong chốc lát
Nhưng sung sướng tôi đã nhận ra mình
Tôi bé nhỏ giữa muôn trùng rộng lớn
Tôi bé nhỏ giữa cái TA to lớn
Làm sao đây để sống giữa đời này
Phải lao động học tập thật hăng say
Như câu nói:"Cháy bùng hay thối rữa"
Trong tim tôi hừng hực một ngọn lửa
Phải sống và cống hiến hết mình
Để đất nước tiến tới đài quang vinh
Các bạn ơi ta nuôi ý chí mãi
Giúp đất nước vang danh trong tứ hải
Sánh vai cùng bè bạn năm châu
Đừng chần chừ đừng chờ đợi lâu
Hãy sống vì ánh sáng tương lai

Và khẳng định được mình LÀ AI

Mình là:Nguyễn Thị Hồng Vân
Số nhà 17 -1/62/41 Phố Bùi Xương Trạch- P.Khương Đình Thanh Xuân -Hà Nội
nick của mình là:hoatrongmatbao_90


>>> Có phải em cố tình chia bài thơ làm 2 phần? Ý gì vậy, Quá Khứ và Tương Lai? Hay Ngủ mê và Tỉnh thức? Dù có là gì, thì ranh giới giữa chúng cũng quá mong manh, em nhỉ. Bài thơ không trả lời thẳng tôi là ai nhưng đã vạch ra một con đường để tìm lời đáp cuối, một tâm hồn rất trẻ và giàu sức đấu tranh.

Giọng thơ của em khá êm tai, thi thoảng có những hình ảnh đẹp (như câu Đồng hồ điểm giọt thời gian rơi, rất đẹp). Tuy nhiên, nếu em chú ý hơi đến thanh điệu thì bài thơ sẽ dễ tiếp nhận hơn. Với loại thơ này thường thì nên đi 2 câu bằng rồi đến 2 câu trắc tuần tự xen kẽ nhau.
 
Last edited by a moderator:
H

happinessforyou

tôi là hạnh phúc !

Tôi có sở thích ngồi bên cửa sổ và tung cái nhìn vô định vào không gian . . .
Ngồi bên cửa sổ . Đôi khi tôi nhắm mắt , và cảm giác như có nắng bên má , giống như nắng đang đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên khuôn mặt tôi . Tôi thích lắm được làm nắng . Có bao giờ bạn nghĩ , nếu được chọn làm một điều gì đó , bạn sẽ chọn làm nắng không ? Nếu có thể , tôi sẽ làm nắng . Để mang hơi ấm ngọt ngào thổi vào đôi mắt buồn của bạn , chiếu lên nụ cười bạn niềm tin vào cuộc sống . Nếu có thể …
Ngồi bên cửa sổ . Đôi khi tôi giơ bàn tay ra ngoài , chỉ để cảm nhận , tôi thấy không khí đang nâng đỡ đôi bàn tay tôi . Đôi khi không khí đi tìm ai , chạy hoài , và vô tình trở thành gió . Tôi thì chỉ dám cảm nhân gió thôi , chứ không nắm bắt nổi . Gió nhiều hoài bão và ước mơ , gió cứ luôn tìm kiếm ai đó , không phải tôi . Gió tự do quá ! Nếu có thể , tôi sẽ làm gió . Nhưng chỉ là cơn gió thổi quanh bạn thôi , làm cho tâm hồn bạn thư thái , và cơn gió tôi sẽ hóa trở lại thành không khí , khi bạn muốn bình yên bên tôi . .. Nếu có thể …
Ngồi bên cửa sổ . Đôi khi tôi nhìn bầu trời và chợt thấy có đám mây . Mây trong veo , trắng phau một màu tinh khôi . Chắc mây chẳng bao giờ phải bận lòng suy nghĩ gì đâu nhỉ ? Mây chỉ cần trôi , trôi mãi . Nhưng chắc mây cô đơn lắm . Đôi khi tôi cũng ước được như mây , nhìn thế gian này bằng sự thuần túy đơn giản , để tâm hồn luôn trong trắng như thế . Nếu tôi là mây , tôi sẽ mang hình hài một lâu đài , để bạn thỏa những ước mơ khi thơ bé của bạn . Tôi muốn thực hiện mọi ước mơ của bạn . Nếu có thể …
Ngồi bên cửa sổ . Đôi khi tôi gục đầu trên bục . Ngủ quên đi mất . Và một lúc , có những hạt tí tách đập vào tôi , làm tôi tỉnh giấc . Mưa ! Chẳng bao giờ trước một cơn mưa mà tôi bình tĩnh cả . Mưa cứ vội vã , mạnh mẽ mà đôi khi lại dịu dàng đến lạ . Làm tôi chỉ muốn được vỡ òa cùng mưa . Tôi cũng muốn được nhảy múa trong mưa . Tôi cũng muốn hát bài hát của mưa . Tôi muốn giang tay nắm lấy mưa . Và tôi chạy ào ra ngoài , hòa vào làn mưa . Nếu có thể , tôi muốn là một hạt mưa trong một cơn mưa rào mùa hè . Mát và ngọt ngào . Tôi sẽ làm mưa . Nhé ? Để tưới mát những khi tâm hồn bạn cô độc . Để làm hạt mưa nồng ấm những khi trái tim bạn thiếu hơi nhiệt yêu thương . Để ôm ấp khi bạn cần che chở . Để cùng ca hát và nhảy múa những khi bạn điên ! Tôi sẽ làm mưa … Nếu có thể …
Thế nhưng tôi chẳng thể làm mưa , nắng , gió hay mây . Dù tôi muốn lắm được hóa thân thành tất cả những điều làm bạn hạn phúc , hóa thân thành hạnh phúc của bạn . Nhưng không được . Tôi chỉ có thể làm tôi thôi ! Nhưng nếu có thể … Hãy hạnh phúc khi ở bên tôi , nhé ? Giống như bạn vẫn luôn là hạnh phúc của tôi , giống như thế !
Tôi là điểm dừng chân hạnh phúc của những người tôi thương yêu . Trong bộn bề lo toan của cuộc sống , trong những tính toán tranh giành của cuộc đời , có bao giờ bạn bước chậm lại , và nhận ra rằng vẫn có tôi , là bến đỗ bình yên của bạn . Hãy để tôi là người lắng nghe , khi bạn cần trút vơi mọi bực dọc . Hãy để tôi là điểm tưạ khi bạn cần gục vào vai ai đó để khóc . Hãy để tôi là người chăm chú dõi theo khi đôi môi bạn cười nụ cười thật sự , không giả tạo hay kiểu cách . . . Hãy để tôi là người mang hạnh phúc đến cho bạn , mang niềm tin và tình yêu đến cho bạn .Giống như tôi luôn là người mang hạnh phúc đến cho những người tôi yêu thương . Giống như tôi luôn là hạnh phúc của những người tôi yêu thương
Thế nên mỗi khi tôi yêu thương thêm một ai đó , tôi sẽ cố gắng để trở nên tốt đẹp hơn , để được là hạnh phúc của ai đó . Là hạnh phúc của ai đó cũng là một niềm hạnh phúc , nhưng đi kèm với trách nhiệm và yêu thương !
Bạn tồn tại trong cuộc đời này giống như hạt mưa trong cơn mưa . Hãy sống có ý nghĩa , hãy làm cho những người thân xung quanh bạn hạnh phúc , để những năm tháng ngắn ngủi c ủa cuộc đời bạn có ý nghĩa .
Bạn biết không , cuộc đời con người là một chuỗi những câu hỏi , và cuộc sống cứ thế tiếp diễn bởi những câu trả lời cho những câu hỏi . Có những câu hỏi người ta sẽ trả lời ngay và làm theo đung đáp án đó . Ví dụ như câu hỏi “ bây giờ mình muốn làm gì “ , “ mình chọn trường đại học nào “ thâm chí là những câu hỏi như “ mình yêu ai “ “ mình cần ai “ . Đó đêù là những câu hỏi để bạn tiếp tục vẽ lên cuộc đời mình . Nhưng có những câu hỏi mà hoặc bạn luôn có sẵn đáp án hoặc bạn phải sống hết cả cuộc mới có thể tìm được đáp án . Ví dụ như câu hỏi về lẽ sống của cuộc đời , con người ta thường bước đi một quãng dài lắm , khi nhìn lại mới tự hỏi không biết mình đã sống để làm gì , ý nghĩa cuộc đời mình là gì , và mới hỏi mình về lẽ sống của mình . Hoặc ví dụ như câu hỏi về giá trị của quê hương trong tim mình . Khi trẻ con người ta thích bay đến phương trời mới , thích khám phá , tự do . Và chỉ đến khi sống gần hết cuộc đời rồi , người ta mới thốt lên rằng “ mình yêu quê biết mấy “ .
Còn với câu hỏi : “tôi là ai” . Tôi thì nghĩ đây là một câu hỏi có nhiều đáp án . Mỗi người một đáp án , thậm chí một người nhiều đáp án . Đây cũng là câu hỏi mà nhiều người dù có sống hết cuộc đời vẫn không biết đáp án cho mình . Và cũng có người thì luôn cho rằng mình biết đáp án , nhưng lại là đáp án sai . Như người xưa có câu “ không biết mình là ai “ , nguyên cớ cũng là vì cái đáp án nhầm này . Còn tôi , tôi luôn biết mình phải trả lời thế nào , ngay bây giờ , khi tôi chưa sống được một phần năm cuộc đời mình, khi tôi chỉ mới mười lăm tuổi , tôi hiểu rất rõ rằng : hôm qua tôi chưa là tôi của ngày hôm nay , vì ngày hôm nay những người tôi yêu thương đã nhiều lên một chút , nhưng tôi không biết ngày mai tôi sẽ là ai , vì ngày mai tôi không biết , sẽ có thêm ai đó bước vào cuộc đời tôi với yêu thương . Tôi chỉ có thể biết rằng , tôi là hạnh phúc của những người tôi yêu , là người đem hạnh phúc đến cho họ ! Như thế là đủ rồi !
Họ và tên : Nguyễn Chi Lan
e-mail : candy.l0ve@yahoo.com
DD : 0982994293


=> Sức viết của em rất tốt, và viết rất tốt! Đọc giọng văn người ta có thể nhận ngay ra là giọng văn con gái. Giá mà, em có thể thay đổi thể loại để thể hiện chủ đề lần này thay cho dùng mãi một cách thể hiện thì sẽ hay lắm đấy! Vì sao ư? Vì em nghĩ nhiều và có trí tưởng tượng phong phú lắm. Anh tin là em sẽ còn viết tốt hơn nữa. Nhưng, thử ở một thể loại khác xem sao nhé!
 
Last edited by a moderator:
M

meochan

Tôi là ai?
Tôi có một người chị,một người chị hoàn hảo.Một người chị hơn tôi 2 tuổi mà biết nấu cơm ,rửa bát,biết giặt quần áo,biết học tập và biết mọi việc khi mới học lớp 2.Mọi người bảo :"Sao mà cái Tr nó hoạt thế"Chị thông minh ,học luôn dẫn đầu lớp,gương mặt như búp bê ,đánh cầu lông và chơi bất cứ trò gì cũng hơn tôi.Nhưng ko bao giờ kiêu ngạo chị chỉ bảo vệ và yêu thương tôi như một đứa em nhỏ dại .
Nghe những lời tôi nói như trên chắc các bạn đã hiểu tôi bị so sánh với ai rồi chứ ạ.vâng cảm giác bị so sánh với người khác tệ thật.Tệ ở chỗ ko phải bị nnghe người ta so sánh mà cảm giác bất lực khi mình chỉ là kẻ vô dụng mà thôi.
Tôi học ko giỏi phải nói là đã cố gắng mà vẫn chẳng bằng người.Tôi không biết nấu ăn mặc dù mẹ tôi nấu ăn rất giỏi.Tôi không giỏi thể thao mặc dù tôi đã rất thích.Tôi không trong sáng gì cho lắm mặc dù người ta bảo ngây thơ.Tôi chẳng xinh đẹp và ko bao giờ biết làm đẹp.
Vâng tôi là kẻ bình thường yếu đuối và xấu xa.Tôi hay ganh tỵ ,tôi nhỏ nhen và ích kỷ.Tôi chẳng bao giờ đãi bạn bè một chầu kem ,cũng chẳng bao giờ thích bạn bè hơn mình cả.Tôi _một kẻ tồi tệ .Tôi luôn biết như vậy
Một kẻ vừa tồi tệ vừa yếu đuối đó là những gì thâm tâm tôi luôn khẳng định về bản thân
Tô từng hỏi sao tôi tệ thế nhỉ?Tôi từng hỏi sao tôi ko bằng chị ấy? Và càng lên các lớp cao tôi tụ hỏi sao tôi ko bằng mọi người?
Dường như may mắn chẳng bao giờ mỉm cười với tôi cả.Các bạn cứ thử tưởng tượng nhé.Một ngày các bạn bị đen đủi bao nhiêu lần? có người trả lời một lần,kẻ hai lần cùng lắm là năm sáu lần chừ gì.Còn tôi? Xin lỗi tôi chẳng còn thói quen đếm nữa rồi.
Một cô bạn của tôi,khóc chỉ vì một lý do như sau:"hôm nay tự nhiên bị gọi lên lúc chưa làm bài thế là bị 0 điểm rồi còn bị thằng T và thằng Đ trêu".Tôi dùng hết câu danh ngôn này tới những bài học của người đi trước khác an ủi nó.(hầu hết là những bài tôi đọc để tự an ủi mình).Mà nó vẫn khóc.Tôi tự hỏi:"Ngày đen đủi của nó chỉ có thế thôi sao?".Còn tôi nếu ko làm bài lập tức sẽ bị triệu hồi,ko mang bút thì cả lớp đứa nào cũng chỉ có một cái để chúng nó dùng,quên áo khoác thì trời từ thu thành đông.Và chỉ có thể nói những sự việc này đối với tôi là cơm bữa và more and more…
Trở lại với chủ đề bây giờ ,tôi đã trình bày với các bạn một rổ những thứ làm tôi tự ti rồi .
Kết luận nhé:"TÔI LÀ KẺ VỪA NGỐC ,VỪA XẤU XA VÀ KÉM MAY MẮN".
Nghe tới đây chắc 90% tin rằng tôi là kẻ tự ti.Vậy thì các bạn nhầm nhé.Tôi rất tự tin,tự tin tới nỗi tôi chưa bao giờ thắc mắc tôi là ai cả.Nghe có thấy điêu ko?
Tôi là ai ư? Là con của bố mẹ tôi,là học trò của cô tôi,là chị của em tôi,là học sinh của trường tôi.Nếu liệt ra thì tôi đã làm bao nhiêu vai trò rồi nhỉ?Ko đếm được.Còn về việc tôi có làm tốt vai trò của mình hay ko,chắc bạn cũng biết rồi.Tôi chẳng bao giờ làm tốt cả.Nhưng ba mẹ vẫn yêu thương tôi,thầy cô vẫn đặt niềm tin ở tôi và em tôi nó vẫn luôn tự hào về tôi.Tại sao tôi lại được diễm phúc ấy nhỉ?
Nhưng rồi tôi tự hỏi:"Nếu tôi tài giỏi như Bill Gate,nếu tôi thông minh như Karl.Mark ko biết mọi người có yêu thương tôi hơn ko nhỉ?"Câu trả lời sẽ là ko,bởi vì họ yêu tôi một cách ko vụ lợi .Dù tôi vụng về,dù tôi xấu xí,dù tôi ngốc nghếch họ vẫn yêu tôi.
Vậy tại sao tôi phải trở thành những tài giỏi khác nhỉ,tại sao tôi lại phải trở thành một kẻ mà họ ko quen.Tại sao tôi lại muốn trở thành một ngôi sao mà người ta ko thể chạm đến.
"TÔI LÀ TÔI"
Và chỉ đơn giản thế thôi.Cuộc sống của tuổi 16 với bao thất vọng ,tôi ko bao giờ khóc và tôi yêu quý sự dũng cảm đó của mình.Cuộc sống của gia đình tôi nghèo nhưng tôi luôn tự hào rằng bố mẹ mình thật tuyệt.Cuộc sống của tôi chẳng biết ra sao nhưng tôi vẫn luôn cố gắng.Và mẹ tôi bảo:"Thế là đủ".Thế là đủ để làm lên một cái tôi riêng biệt,thế là đủ để tôi in dấu chân trên mặt đất .Vâng chỉ cần "Tôi là tôi" thế là đủ để chứng minh cho câu nói :"Trên đời này ko có cái gì là ngẫu nhiên tất cả đều là tất nhiên".

=> Mạnh mẽ và cá tính! Đó là những gì mà anh cảm nhận được sau khi đọc bài viết của em. Câu chuyện thấy mình nhỏ bé về một cái bóng quá lớn đã thành danh trong gia đình không phải là mới, nhưng ở em anh lại thấy một điều mới vì em đã trả lời được cho câu hỏi của em thay vì than vãn như bao người khác. Uh, chẳng có gì là ngẫu nhiên mà tất cả đều là tất nhiên. Và hơn nữa, em trưởng thành khi biết thế nào là đủ với chính bản thân mình. Nhưng em ạ, anh thấy điều đó không phải là sự phù hợp cho tuổi của anh, của em. Vì bàn tay ta làm nên tất cả, để thành công phải có niềm tin, cho dù niềm tin ấy có nhiều lần bị tan vỡ thì vẫn tin, vẫn sẽ làm. Đồng ý không em?
 
Last edited by a moderator:
S

sinichichamchi

Đôi khi tôi cam thấy cuộc sống này quá bất công với mình , dã có lúc tôi thấy mình là một người vô dụng va không còn quan trong trên đời này nữa đó la cảm giác đầu tiên của tôi khi tôi biêt tin mình rớt đai học .Mọi thứ như sụp đỏ dưới chân tôi vậy , tôi đã khoc rất nhiều va đã có lúc tôi nghĩ đến cái chết .Nhưng khi tình cờ đọc được một bài báo trên mạng nói về sự cố gắng của một ngưới bạn để đi đến được cổng trường đai học thi tôi chợt nhận ra so với người bạn đó mình thật là nhỏ bé và mình thạt là một con người ích kỷ nữa . Tôi dã không nghĩ đến cảm nhận của những người xung quang mình , cha mẹ ban bè những người luôn ở bên cạnh tôi khi tôi gặp khó khăn trong cuộc sống. Và tôi chợt nhan ra một điều khi tôi trượt đai học không đồng nghĩa với việc tôi đã mất tất cả , tôi chợt nhớ lại một câu nói mà mình đã từng được nghe " không có thành công nào là dễ dàng cả , thành công dẽ dàng chỉ là khởi đầu cho mọi thất bại " lúc này dường như tôi dã cảm nhận được vị đắng của sự thất bại . Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tôi đã quyết định làm lại tất cả từ đầu và lần này nhất định tôi sẽ không thất bại nữa , cuộc sông không phải lúc nào cũng dễ dàng cả nó đòi hỏi con người phai luôn luôn cố gắng hoan thiẹn ban than mình , luôn cố gắng dù bạn có gặp phải một thất bại nào đó thì bạn hãy coi đó như một sự thử thách của cuộc sống dàng cho mình và hãy cố gắng vượt qua nó . Hãy tin vào bản than và tin vào con đuờng mà mình đã chọn cuộc sống nếu bạn mất đi niềm tin thì bạn sẽ mất đi rất nhiều điều, hay cố gắng làm được thật nhièu việc có ích cho mọi người quan tâm đên những người xung quanh mình . Khi ban biết quan tâm và giúp đỡ những người xung quanh bạn sẽ thay có những niền vui nho nhỏ mà lâu nay bạn đã vô tình bỏ qua đấy
Đừng lãng phí cuộc sống mà mình đã được ban tặng nha vì có rất nhiều người ước mà cũng không có được đây đo là nhưng người sinh ra không may họ bị nhiễm chât độc màu da cam , họ không có được cuộc sống bình thường như chúng ta nhưng họ vẫn cố gắng vượt lên số phận dù nó rất kho khăn đi nũa . Vậy tai sao chúng ta những con người lanh lăn lại không thẻ làm được điều đó nhỉ có bao giời các bạn tự đặt chio mình nhưng câu hỏi như vạy không
Chuc tất cả thế hệ 9X sẽ tìm được cho mình một con đường thích hơp để bước vào đơi . Hãy luôn vui vẻ và yêu đời

=> Anh rất vui vì em đã tìm lại được ý nghĩa cuộc sống của mình sau những thất bại. 9X phải thế chứ! 9X nên là thế chứ… Trong bài viết này, em chỉ mới cho anh cùng người đọc thấy được một khía cạnh nhỏ của em (em thất bại, nhưng em đã biết vượt qua nỗi đau ấy). Nhưng em ạ, anh thấy có điều gì đó trong bài viết của em như là hô hào khẩu hiệu, như là điều gì đó chưa thật với chính em!
 
Last edited by a moderator:
N

ngaq

Tôi là ai?Một câu hỏi thật hay và dường như bất cứ ai khi sắp rời khỏi mái trường thân yêu đều phải băn khoăn trăn trở .Một câu hỏi thật khó để trả lời.dù rằng tôi đã rời xa mái trường phổ thông và bắt đầu học xa nhà và cũng đã có đôi chút nhân thưc về cuôc đời .Nhưng tôi là ai trong cuôc đời này ?Tôi là ai? tôi vẫn chưa có câu trả lời .Cuôc đời này rất phức tạp và thật bao la vô cùng .Nhưng rồi bất chợt tôi nhân dươc câu trả lời mà tôi thực sự cảm thấy bât ngờ .Câu trả lời thật đơn giản :tôi là ai ?câu hỏi đó chỉ có bản thân minh mới có thể trả lời được và hiên tại chúng ta hành động như thế nào chính là câu trả lời hay nhất.Đúng!Tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này ,hiện tại chính là cơ sơ là tiền đề cho chúng ta sau này .hôm nay ta thực sự cố gắng mãi phấn đấu vươn lên thì chúng ta sẽ có một ngày mai tốt đẹp và ngươc lai .Vì vậy tôi thiết nghĩ nếu chúng ta muốn có một câu trả lời tốt nhất thì chính bản thân chúng ta phải cố gắng nhiều hơn nữa .Lê Nin đã từng nói:Học -học nữa -học mãi

=> Thực sự đoạn đầu của bài viết bạn khiến tôi thấy khó nắm bắt được mạch ý. Khó hiểu lắm! Phải đến cuối, khi đã đọc xong và ngẫm lại mới biết được rằng: Uh, muốn trả lời câu hỏi tôi là ai thì mỗi chung ta cần phải cố gắng thật nhiều, còn bây giờ thì chưa thể. Nhưng thiết nghĩ, mỗi giai đoạn của đời người đều có một câu trả lời tôi là ai cho riêng mình mà, đúng không nào? Và theo câu trả lời ấy chính là việc làm cụ thể để khẳng định cho chính câu trả lời ấy.
Cám ơn bài viết của bạn!
 
Last edited by a moderator:
8

816554

Bài viết dự thi: Cuộc thi "Đi tìm cây bút trẻ" lần 6/2008

Hãy mãi là chính mình, bạn nhé!
Ngồi cạnh nhỏ bạn thân, tôi hỏi nhỏ: “Ê, mày thấy năm nay tao thay đổi nhiều không?” Nhỏ nhìn tôi một cách ngơ ngác con nai vàng, bảo” Đầu mày không nóng, mạch vẫn bình thường thế sao mày lại khùng thế nhỉ, mày vẫn là mày, có thay đổi gì đâu!” “ Thế sao năm nay trong lớp đứa nào cũng ghét tao?” “ Tại tụi nó ganh tị với mày đó, với lại con Khánh, Trâm,thằng Bình, thằng Tuấn, … vẫn chơi với mày đấy thôi!”
Tôi bình tâm lại sau khi nghe nhỏ trả lời, không biết có đúng không. “Nhỏ Tuyết ghét mình vì mình giành mất chức lớp trưởng của nó, còn tại sao tụi kia lại ghét mình?” Tôi mãi vẫn băn khoăn không hiểu. Tôi tự xem lại mình. Tôi là một con bé “nhí nhảnh như con cá cảnh”, hồn nhiên, vô tư, chơi với ai cũng rất thật lòng, ít khi giận ai bao giờ. Tôi luôn vui đùa, nhưng lắm lúc cũng rất nghiêm khắc với lũ bạn khi làm gì sai trái. Nhưng những điều đó tôi điều đã làm từ năm trước nhưng chẳng ai ghét tôi, vậy sao năm nay lại thay đổi nhiều thế…?
Tôi bắt đầu lập kế hoạch để lấy lòng mọi người để không ai ghét tôi, ai cũng chơi như năm ngoái. Tôi chưa kịp thực hiện thì kế hoạch đã bị phá vỡ. Trong lớp tôi có nhỏ bạn cũng lên kế hoạch và đã thực hiện nhưng bị mọi người ghét bỏ, họ nói: “ con nhỏ đó thật là giả tạo, chẳng ai thích kiểu đó đâu!” Thế là tôi đành ngậm ngùi phá bỏ cái kế hoạch cùa mình. Nhưng tôi chưa chịu ngừng lại. Thấy trong lớp mọi người thích chơi với tụi thằng Tuấn con Hoà, tui bắt đầu bắt chước tụi nó. Nào là cử chỉ, lời nói,…. ngay cả đồ dùng học tập tôi cũng bắt chước. Đầu tiên, tôi dành vài ngày để luyện tập sao cho giống tụi nó từ đầu đến chân. Tôi nghĩ nếu mình giống tụi nó thì mọi người sẽ yêu quý mình như xưa chăng?
Hôm sau, tôi đến lớp với một dáng vẻ, tính cách hoàn toàn mới lạ. Lúc đầu cũng không ai để ý, nhưng sau một hồi tiếp xúc, đám bạn tôi bắt đầu nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm. Lúc đó tôi bắt đầu đi “ khoe “ diện mạo mới của mình. Một ngày, rồi hai ngày, ba ngày… tôi bắt đầu thấy rất nhiều người tìm đám bạn thân tôi xù xì to nhỏ, tôi cũng không để ý lắm nhưng thấy mấy đứa bạn tôi ra sức “giảng giải” về một vấn đề gì đó. Tôi cũng nhủ thầm “ chắc chẳng có gì đâu, lo lắng làm gì”
Một tuần, hai tuần trôi qua, dường như mọi người đang cố xa lánh tôi. Tôi không hiểu vì sao. Tôi đã cố gắng hết sức thay đổi mình để được mọi người yêu mến nhưng sao nó lại cho kết quả ngược lại với những gì mà tôi mong muốn. Tôi ít cười nói hẳn đi, suốt ngày ngồi thu lu một chỗ để tìm cho được lý do, và cũng vì thế mọi người xa lánh tôi hơn. Họ nhìn tôi bằng ánh mắt e ngại, dè chừng, không còn thiện cảm, mỗi lúc tình hình càng xấu đi.
Rồi một hôm rảnh rang, tôi qua nhà nhỏ bạn thân chơi. Nhỏ kéo tôi lên phòng, bảo :”mấy bữa nay mày sao vậy, mày cư xử y chang tụi thằng Tuấn là sao? Sao mày lại thay đổi như vậy?” Tôi trả lời:” Tao chỉ muốn được mọi ngưòi yêu mến giống như con Hoà, thằng Tuấn thôi thì có gì sai chứ?”
“ Quá sai là đằng khác. Mọi người khôngn chỉ không quý mày hơn mà còn ghét mày nhiều hơn. Mấy bữa nay ai cũng hỏi tụi tao sao mày lạ mà khác quá vậy. Tụi tao đã cố giải thích nhưng không biết tụi nó có tin không. Tụi nó gọi mày là đồ bắt chước đó!” Lúc đó tôi sững người. Thì ra là vậy sao. Tôi không biết nói gì thêm. Tôi oà khóc, trong tiếng nức nở tôi kể hết cho đứa bạn thân nghe. Nó nhìn tôi, an ủi tôi rồi đưa ra một lời khuyên: “ Mày hãy trở lại là chính mình, đừng lo lắng gì cả. Ai cũng yêu quý con người thật sự của mày.”
Tôi nín khóc, nhưng lòng buồn vô hạn. Từ đây trong mắt mọi người tôi đã trở thành một kẻ giả tạo, bắt chước. Nhìn lại mình, tôi mới sững sờ:” Đây là mình ư?”
Tối đó tôi trằn trọc mãi không ngủ được. Tôi là con người như thế ư? Tôi đã thay đổi rồi ư? Không còn là con bé hồn nhiên, vui tính hàng ngày, tôi đã trở thành con người khác. Nhớ lại lời khuyên của nhỏ bạn, suy nghĩ một hồi tôi đua ra quyết định: “ Tôi sẽ trở lại với con người thật của chính mình, một con ngốc như ngày nào mà mọi người vẫn hằng tin tưởng. Hôm sau đến lớp tôi bắt đầu nói chuyện với nhóm bạn. Đầu tiên tụi nó còn e ngại nhưng dần dần chúng nó đã nhận ra sự trở lại của “tôi”, người bạn thật sự mà chúng nó muốn có, muốn đặt niềm tin. Rồi một tuần, hai tuần…. trôi qua, mọi chuyện tốt đẹp hơn tôi tưởng. Mọi người ai cũng nói chuyện với tôi một cách vui vẻ, nhìn tôi một cánh trìu mến. Giờ đây tôi đã nhận ra rằng: là chính mình sẽ tốt hơn và đừng bao giờ bắt chước người khác. Đây cũng chính là một bài học đáng nhớ cho tôi. Tôi sẽ mãi là chính mình, sẽ không bao giờ cố thay đổi điều đó them một lần nào nữa!
Các bạn ơi, hãy mãi là chính mình, bạn nhé!

Họ và tên: Nguyễn Lê Thuỳ Linh
Email :nguyenlethuylinh96@yahoo.com
Địên thoại: 064.3522470


>>> Em đã cho anh một bài học đạo đức. Một câu chuyện giống những câu chuyên của bác Phong Thu ngày xưa mà chúng ta hay được đọc trong tập sách Đạo đức… Nhưng có điều, chuyện của em dài dòng và nặng về diễn đạt, cũng như chưa đựng nhiều yếu tố không cần thiết, có những chi tiết thừa…
Nếu như, khái quát được hơn nữa thì anh chắc rằng những câu chuyện của em sẽ không phải là tầm thường đâu. Cố gắng lên nhé!
 
Last edited by a moderator:
T

tamdai

Chẳng hiểu tại sao hôm nay tôi lại có hứng thú viết đến thế?Chắc tại trời mưa!Đúng rồi trời mưa!Mưa rất phù hợp với tâm trạng của tôi.Bất kể tôi vui hay buôn,cười hay khóc thì mưa vẫn luôn xuất hiện bên tôi.Dẫu tôi biết rằng mưa chẳng của riêng tôi mà cũng chẳng phải của riêng ai nhưng tôi vẫn muốn có mưa rơi.Và tôi biết chỉ có những ai có tâm hồn nhạy cảm,đồng điệu với thiên nhiên thì mới có tình yêu và nhân duyên với mưa.
Xưa kia khi còn là một cô bé ngây thơ đầy tính hiếu kì tôi tự hỏi:"mình là ai và là gì trên cuộc đời này" Tôi luôn đi tìm câu trả lời nhưng cũng giống như mưa kia phiêu bạt khắp chân trời dẫu suy nghĩ thật nhiều thì tôi cũng không thể tìm thấy.Để rồi khi lớn thêm một chút nữa,hiểu thêm nhiều chuyện nữa và gặp không ít những khó khăn khiến tôi khó vượt qua thì tôi lại nghĩ rằng:mình là người đen đủi và xui xẻo nhất thế gian".Bởi lẽ với tôi mọi thứ dường như không bao giờ dễ dàng đạt được như mong mỏi và suy nghĩ dẫu đã cố gắng thật nhiều.Lúc nào đôi với tôi cũng là sự không ma, là sự mừng hụt và những lần chậm trễ.Lần nào cũng vậy tôi luôn được đi từ sự hồ hởi phấn khởi rồi đến lo âu,hoài nghi không tin tưởng rồi hi vọng và cuối cùng là thất vọng.Oan trái thay là khi ta đã hi vọng thật nhiều thì thất vọng cũng thật lớn.Điều đáng nói là nếu tôi là một kẻ ngu dốt, hèn kém mà thất bại thì đã đành.Nhưng không!Tôi nghĩ mình có đủ nếu không muốn nói là dư thừa khả năng.Nhưng tại sao ông trời lại luôn thử thách tôi vậy?Đã tới 9 lần trượt kể cả thi học sinh giỏi cấp quận,thành phố tới thi vào các trường chuyên mà tôi chỉ thiếu 0,5 điểm.Nghiệt ngã nhât là lần thi đại học lần này tôi cũng chỉ thiếu 0,25.con số 0,5 dường như rất có duyên với tôi thì phải?Tự than trách mình rồi tôi lại hỏi:sao ông trời cay nghiệt với tôi tới vậy?Mỗi lần tôi buồn là trời đều mưa đã khiến tôi có những suy nghĩ ngông cuồng và không kém phần điên rồ rằng mưa kia là trời khóc cho mình,khóc cùng mình hay chăng là đang mỉa mai mình?Nhưng dẫu như thế nào đi nữa thì tôi vẫn nhẹ lòng hơn mỗi khi trông thấy mưa!Và tôi yêu mưa tự lúc nào không hay nữa.Tôi yêu sự mát mẻ dịu dàng mà mưa đem lại!Hay cả khi mưa xối xả lạnh run người thì tôi vẫn có cảm giác yêu mưa.Có lẽ thích nhất là cảm giác ngồi trong nhà hay ở nơi trú nào đó ngắm mưa triền miên,mưa trắng xóa cả đát trời để rồi sau cơn mưa tầm tã,mưa như trút nước ấy thì trời lại quang,mây lại tạnh và sự sống ồn ào náo nhiệt thay sự yên lặng hoặc dữ dội khi cơn mưa qua.Và mọi thứ lại trở lại như lúc ban đầu.Tôi yêu mưa vì tôi cũng giống như mưa.Có một chút gì ồn ào nhưng vẫn lặng lẽ và cô đơn.Tôi đã luôn tin rằng sau cơn mưa trời lại sáng,lại rạng ngời với bảy sắc cầu vồng kì diệu.Cũng giống như khi những thất bại cay đắng tràn đến với tôi thì tôi có thể khóc,khóc như mưa,khóc một mình trong làn mưa mà không e ngại.Để rồi sau đó tôi lại tiếp tục sống,tiếp tục chiến đấu,tiếp tục cuộc hành trình một cách bền bỉ và kiên cường hơn với cuộc sống đầy thách thức và chông gai của chính mình.
giờ thì mọi nỗi đau đã trôi qua nhờ thời gian và nhờ cả sự kiên trì nỗ lực học tâp,làm việc của riêng tôi.tôi tin vào khả năng của bản thân mình và tin vào tương lai tươi sáng ở phía trước.Có lẽ cuộc sống của tôi không thể thiếu mưa cũng giống như những thử thách mà cuộc đời mang lại cho mỗi con người.Vì vậy tôi đã dần học cách thích ứng với khó khăn và học cách vượt qua nó.Điều đó đã giúp tôi có nhiều trải nghiệm hơn vơi cuộc đời.Vậy nên dẫu sao tôi cũng phải cảm ơn một tiếng với khó khăn,thử thách tôi gặp phải.Nhờ nó mà tôi trưởng thành hơn.Tôi đã biết làm thế nào để vượt qua sự rụt rè,nhút nhát bấy lâu đã ngự trị trong tôi khiến tôi tự tin hơn.Giờ tôi đã biết chỉ có sự kiên trì và bền bỉ không ngại khó ngại khổ cùng một niềm tin mạnh mẽ sẽ giúp ta vươn tới thành công.Điều quan trọng hơn hết là chính thất bại đã giúp tôi nhận ra được con người thật của mình,giúp tôi có được câu trả lời cho dấu hỏi hoài nghi về bản thân mình từ bao lâu nay:"Tôi là ai?Tôi là gì trong cuộc đời này?"Vâng câu trả lời vô cùng đơn giản đó chính là:"Tôi là chính tôi!Là người có thể tự giải quyết được mọi khó khăn của chính mình,là người có khả năng chịu đựng.Và tôi là người đã học được cách vượt qua thất bại để tự đứng lên sau những lần vấp ngã&tích lũy những kinh nghiệm sốngcho chính mình."Bởi lẽ tôi còn có một gia đình hạnh phúc để chia sẻ và yêu thương.Ngay giờ đây thì tôi biết tôi là người hạnh phúc và may mắn nhất khi hiểu những gì mình đang có và xác định mục tiêu đường đi cho cuộc sống sau này.Tôi biết tôi còn rất trẻ,tôi còn thời gian điều kiện thiết yếu để theo đuổi ước mơ sự nghiệp của mình.Tôi là người yêu mưa,yêu cuộc sống của chính mình nên tôi sẽ không bao giờ còn có ý nghĩ mình là kẻ đen đủi chỉ biết cầu mong một vận may đến với mình hay trở thành một ai đó may mắn hơn tôi nữa.Tôi chỉ chính tôi với những xúc cảm và suy nghĩ chân thật nhất tự con tim mình mà thôi!Nhận ra điều đó với tôi là một niềm hạnh phúc.Còn với mọi người thì sao?Hãy tin tôi đi:thương yêu,tha thứ cho những lỗi lầm của mình để hiểu giá trị của bản thân cũng là một sự may mắn và hạnh phúc tự ta ban tặng cho ta đó các bạn a!
Họ tên:Nguyễn Hồng Nhung
latdat19290@yahoo.com
Không có gì là không thể nếu ta có lòng quyết tâm
ĐTDĐ:0904991467

=> Hãy tin tôi đi: Thương yêu,tha thứ cho những lỗi lầm của mình để hiểu giá trị của bản thân cũng là một sự may mắn và hạnh phúc tự ta ban tặng cho ta đó các bạn a! Uhm, anh tin em về điều này. Cám ơn em về bài viết của mình. Ở trong đó, em đã chia sẻ cho tất cả bạn đọc những kinh nghiệm bản thân để khẳng định cái tôi xác định giữa bộn bề cuộc sống. Em cừ lắm!
Nhưng hình như em đề cao cái Tôi nhiều quá… Tôi là ai? Đúng! Rất tốt khi tôi là tôi… và sẽ tốt hơn tôi là bạn, tôi là em, tôi là anh… khi đồng cảm và sẻ chia nữa, phải không em?
 
Last edited by a moderator:
Status
Không mở trả lời sau này.
Top Bottom