trong giây phút cuối đời "tôi đã là tôi"-một đứa bé 16tuổi
Chỉ còn vài ngày nữa là tròn 10 ngày bé qua đời .Cái ngày bé ra đi,đó là ngày 1 sinh linh được cứu sống.Chẳng ai có thể tin được em lại ra đi nhanh đến thế,ai cũng nghĩ sau ca mổ não em sẽ lại tiếp tục trở về với cuộc sống bình thường ,là một người con ngoan ,1 người trò giỏi,và là một người bạn tốt của tôi !
Nếu may mắn mỉm cười với em,nếu những người bác sĩ kia có lương tri của một người thầy thuốc -1 người mẹ hiền thì có lẽ em cũng ko phải ra đi khi tưởi đời vừa tròn 16.Em là 1 bé gái khá xinh xắn,chăm chỉ , học giỏi,là một người chị cả mẫu mực......đó là một con người khó mà tìm ra khuyết điểm-tôi nghĩ vậy .nhưng là một đứa bạn thân của em nên tôi biết ,và hiểu nhiều về em hơn ai hết!
Em sinh ra trong gia đình khá giả, từ nhỏ chúng tôi đã chơi với nhau.Và tôi biết rằng em đã phải tự làm việc nhà từ khi còn bé lắm (tôi cũng ko nhớ rõ nữa,chỉ biết rằng cả khu phố ai cũng phải khen em hết lời).Em luôn là một con người hoàn hảo trong con mắt của mọi người xung quanh,nhưng có ai biết được rằng 1 đứa bé như em không cần sự hoàn hảo đó,em chỉ muốn được vui chơi,được sống hết mình,được nói lên những gì em muốn ,được làm những gì em thích....EM MUỐN LÀ CHÍNH EM!.Thế nhưng "mỗi người mỗi cảnh" ba mẹ em luôn ép buộc em phải làm thế này thế nọ, nào là phải chăm chỉ,hiền dịu , luôn ngăn cấm em đủ mọi điều...và thế là vô tình em đã trở thành người lớn tự khi nào ko hay..em ko trẻ con như chúng tôi như cái tuổi của em , chẳng bao giờ em tranh cãi với ai cả ,có lẽ vì ba mẹ em đã dạy như vậy.Liệu đó có phải là một điều tốt ko? ko chắc chắn là vậy rồi,nhưng em đã quen với cách sống đó,ở nhà ba mẹ nói con cái phải nghe, thành ra khi đi học ,trên trưòng hay ở đâu cũng thế chẳng bao giwof em tham gia các cuộc tranh luận ,những buổi liên hoan chẳng bao giờ em "tranh,giật" đồ ăn nhu chúng tôi những đứa học trò vẫn thường làm ....và bao nhiêu điều nữa...em sống một cuộc sống ko phải là chính mình như vậy làm sao cuộc sống có ý nghĩa, làm sao em có niềm vui trọn vẹn được .Có lẽ vì vậy mà đằng sau những nụ cười của em tôi vẫn thoáng thấy nỗi buồn -một nỗi buồn mà em đang cố giấu kín trong tim để nhận đau khổ 1 mình, nhưng em ko thể giấu nỗi buồn qua đôi mắt được -em có một đôi mắt buồn.Chẳng bao giwof tâm sự với ai về bất hạnh của mình,nhưgn em lại là người được khá nhiều bạn chọn để sẻ chia buồn vui !.Suy nghĩ,cảm xúc của em chỉ mình em biết, mình em chịu. Bởi vậy mà em mới ko còn là em nữa.....
đáng lẽ cuộc sóng cứ phẳng lặng như thế trôi đi . Em vẫn sẽ âm thầm chịu đựng nỗi đau,buồn tủi,và vẫn cố gắng sống thật hoàn hảo như em vẫn sống.Nhưng cuộc đời bất công, người tốt luôn phải nhận sự bất hạnh.Một ngày mưa, em thấy mình đau đầu,đau như muốn vỡ tung tất cả.Thế rồi em được đưa vào bệnh viện huyện ,rồi tỉnh ,và cuối cùng em được đưa ra HÀ Nội để mổ não. Sau vài ngày em được về, dần dần sức khoẻ em hồi phục dần ,nhưng nhanh như một tia chớp,em lại đau đầu một cơn đau dữ dội, đau lắm em ko thể chịu nổi.Gia đình em thì đã kiệt tiền cho ca mổ đầu và chi phí thuốc thang , tiền chăm sóc....bao nhiêu khoản tiền ko tên.Bây giờ chưa được bao lâu,em lại tái phát.Ba mẹ vẫn phải cắn răng cố chạy vạy vay tiền đưa em ra HN lần nữa, ra đây bác sĩ chuẩn đoán lại ,thì ra em bị u ác tính ở não!!!!!!vậy đấy, vậy mà lần trước cũng tại đây họ khẳng định em chỉ bị u lành,sẽ mổ cho em.... bây giờ thì sao??ai sẽ giải thích có người bác sĩ nào đứng ra nhận trách nhiệm ko,hay tại tiền bồi dưỡng mà gd em đưa còn quá ít chăng?tại sao ,tại sao đây....ai trả lời đi chứ...làm ơn ai nói gì đi...!!!!cần nói gì đây ,những người bác sĩ đó họ có biết rằng vô tình hay cố tình họ dẫ giết chết 1 sinh mạng mà lẽ ra em còn được sống thêm ít thời ggian, dù là ngắn ngủi thôi . Ba mẹ em đã khóc họ khóc từ khi biết em ibj bệnh ,nhưgn họ đã hi vọng em sẽ khoẻ lại ,nhưng bây giwof chính nhưgnx người cho họ hạnh phúc lại là kẻ cướp đi đứa con của họ ...đau xót quá , mẹ em khóc ,khóc bên cạnh giường bệnh em nằm,khẽ đụng nhẹ xoa đầu em nhìn kĩ em -nhìn đứa con hoàn hảo của mẹ,rồi mẹ em ngất lịm đi ,chỉ còn lại người bố- người trụ cột trong gia đình, bố em cố ko cho nước mắt chảy ra nhưng ko ngắn nổi,lòng quặn thắt lại.thỉnh thoảng tỉnh,em lại nhìn xung quanh,có lẽ em biết mình chẳng còn sống dược bao nhiêu ngày nữa, em cố gắng chịu đau để ba mẹ đừng lo,nhưng ko chịu được đầu em như muốn vỡ tung ra,em cố nói nhỏ" ba mẹ ơi .....con đau lắm" nước mắt em lăn dài,có lẽ đây là lần dầu tiên em khóc trước nhiều người,là lần đầu tiên em nói lên nỗi khỗ của mình...đây là những ngày tháng cuối đời của em ,em biết vậy.Và em muốn nhưgn ngày này em sẽ được sống là chính mình, đó là ước vọng của em từ lâu lắm rồi! em nói với bố mẹ khi nhìn thấy 1 đứa bé gái 10 tuổi nằm giưồng bên canhhj cũng đang từng cơn đau thắt và người thân em cũng quặn đau vì sắp phải mất đi đứa con.Đứa bé kia bị bệnh tim ,bé cần có 1 quả tim để thay thế nếu ko bé cũng sẽ qua đời như em.Chảy nước mắt vì thương cho số phạn những con người bất hạnh như mình,em biết ba mẹ mình khóc nhiều lắm,đau khổ nhiều lắm,và ba mẹ đứa bé kia cũng vậy.Và chắc chắn rằng mọi người ai cũng đều đang cầu mong có một phép màu giúp chúng em sống lại, họ nguyện hi sinh cuộc đời mình cho đứa con bé bỏng,nhưng ko thể thượng đế ko cho họ làm vậy. Ông muốn họ sống trong nỗi đau phải mất đi đứa con yêu quý.Vì sao vậy? .....Em suy nghĩ ,và cuối cùng em muốn trước khi ra đi sẽ tự quyết định một viêc làm cao cả,và lớn lao,em muón EM LÀ EM một lần. Em đã quyết định hiến quả tim của mình xcho đứa bé ko quen biết kia, chỉ với hi vọng, bé sẽ được tiếp tục sống, mong muốn cho gd bé được hạnh phúc.Ít ra em đã giúp cho ai đó hạnh phúc .Và quan trọng là em đã chứng tỏ rằng :em đã tự quyết 1 việc làm có ý nghĩa nhất trong cuộc đời.Vạy là em đã được là chính em ,em ko phải sợ những lời phản đối của ba mẹ khi muốn làm việc gì đó . Em đã tìm lại được chính mình,em thấy vui và thật sự hạnh phúc!!!!!!!! Em thầm cảm ơn cuọc sống dù đã bạc bẽo với số phận của em ,nhưng lại cho em cơ hội được sống với chính mình, cho em biết ý nghĩa của cuộc sống...EM CẢM ƠN CÁI CUỘC ĐỜI BẤT CÔNG NÀY !!! và lần này ba mẹ em đã ko hề phản đối, ba mẹ thấy vui vì em đã quyết dịnh như vậy.
Em đã ra đi ,ra đi trong sự thanh thản,trong hạnh phúc vì việc cuối cùng em làm thật cao cả ,vĩ đại và quan trọng hơn em đã là chính em một lần.
....hãy yêu lấy mọi người quanh ta,hãy sống là chính mình ....tôi đã học được điều đó từ cuộc sống.toii nhận ra rằng hôm nay ,chúng ta còn sống với nhau thì hãy sống sao cho sau này ko phải hối tiếc,bởi biết đau ngày mai người đó sẽ rới xa bạn,bạn sẽ chẳng còn cơ hội để bù đắp lại lỗi lầm của mình nữa....
=> Một câu chuyện rất cảm động, em đã có một cốt truyện rất tốt!
Thế nhưng, việc diễn đạt cùng những câu chữ vẫn còn là một trở ngại đối với em chăng?
Thêm nữa, “tôi là ai?”… để tôi được là chính mình qua bài học ấy thì vẫn còn điều gì đó chưa thực sự khiến BGK hài lòng trọn vẹn về bài viết của em!
Được là chính mình, làm theo những gì mình nghĩ… chưa chắc chẳn đó đã là chính tôi! Em có nghĩ thế ko?