(Đây là văn kể nên trong đó sẽ có lời thoại đúng không? )
Hôm nay, mẹ tôi có việc bận, ba thì đi làm xa chưa về, đúng hôm tôi được nghỉ. Nhân cơ hội, tôi gọi cái Lan-bạn em tới nhà chơi.
Chúng tôi quyết định chơi trò trốn tìm. Đến lúc đi trốn, tôi lỡ tay làm rơi chiếc bình mà mẹ em rất yêu quý và nâng niu(cũng đúng thôi đó là món quà của bà ngoại đã trao cho mẹ lúc bà mất). Nghe tiếng " choảng..."Lan liền chạy vào phòng. Thấy tôi đang khóc thút thít,hỏi:
-Bạn làm gì vậy?
Tôi mếu máo trả lời:
-Hu...hu... mình lỡ tay rơi chiếc bình mà mẹ yêu quý rồi...hu...hu.
Lan hỏi tiếp:
-Vậy cậu có sao không ?.
Tôi giơ bàn tay chảy máu ra và nói:-
Không, chỉ bị sợt chút thôi.
Lan lo lắng đáp:
-Thế này mà bảo không sao. Bạn ra rửa tay rồi vào mình buộc cho đỡ chảy máu. Do mình không biết sát trùng.
Tôi chạy đi rửa tay và Lan buộc tay cho tôi bằng một tấm vải nhỏ màu hồng. Tôi kéo tay Lan lại và nói nhỏ:
-Đừng nói cho ai nhé !
-Biết rồi-Lan trả lời.
Đúng lúc đó mẹ về và cũng đúng lúc đó Lan chào mẹ tôi rồi ra về. Tôi chào mẹ rồi một mạch rồi chạy một mạch vào phòng. Lúc tôi lên đến phòng là lúc phát ra tiếng thất thanh của cái Mai-em gái tôi:
-Chào mẹ, con đi học nhóm về.
-Ừm, vào thay quần áo đi con -mẹ tôi dịu dàng nói.
Em lên thay quần áo rồi xuống nhà chơi. Mẹ tôi cũng lên thay quần áo rồi xuống bếp để soạn sửa thức ăn để lát nữa ăn. Mái tóc đen pha trộn với màu he he(chắc mẹ đi nắng nhiều quá) được mẹ cặp lên gọn gàng đằng sau gáy. Thấy mọi lúc tôi thường xuống phụ mẹ làm mà hôm nay lại không thấy mặt mũi tôi đâu nên mẹ lo lắng, làm xong mọi thứ. Mẹ lên phong hỏi:
-Con mệt à?
Tôi đáp lời mẹ:
-Không mẹ à con xuống ăn cơm giờ đây!.
Mẹ chỉ nói nhỏ nhẹ:
-Nhanh nha con.
Thế là ba mẹ con tôi vào bàn ăn mà không nói chuyện rôm rả như thường ngày. Ăn xong mẹ bảo tôi lên học. Tôi đi lên và lấy sách vở ra học mắt thì nhìn vào cuốn sách nhưng tâm trí của tôi cứ ở đâu đâu. Nghĩ có nên xuống nói sự thật cho mẹ không?, mà không nói thì sớm hay muộn gì mẹ cũng phát hiện ra. Đúng lúc đó mẹ gọi to:
-Mai, ra đây mẹ bảo.
Mai hơi sợ do lúc nó sinh ra rất ít lần mẹ tức giận đến thế. Nó thỏ thẻ trả lời:
-Dạ
Mẹ hỏi:
-Có phải con làm vỡ chiếc bình không?
Mắt Mai giờ đang đỏ hoe, nước mắt rơi xuống rơi xuống đôi má hồng hào và trả lời:
-Không con không làm.
Nghe tiếng em khóc lòng tôi chợt nhói đau. Rồi cũng quyết định xuống xin sự tha lỗi của mẹ. Nghe xong giọng mẹ lắng xuống nói:
-Thôi việc cũng đã đành, nạt con bình cũng không lành trở lại. Con biết nhận lỗi là được rồi.
Mẹ hỏi tôi sau khi nhìn xuống bàn tay đang rỉ máu của tôi(chắc lúc chiều chưa sát trùng):
-Con bị sao vậy?
Chưa đợi tôi trả lời mẹ đã đi lấy hộp ý tế nhỏ và sát trùng cho tôi.
Lúc đó tôi càng yêu, càng yêu mẹ đến tột độ không thể bút văn nào tả nổi. Và tôi khuyên những ai còn có mẹ xin đừng làm mẹ khóc, mẹ buồn, đừng để những giọt nước mắt rơi trên hai gò má của mẹ. Chỉ vì người đã hiến dâng cuộc đời để nuôi bạn không lớn.
~Chị chấm nhẹ tay nha em làm vội chưa đọc lại auz.
- 2 điểm nộp muộn nha em!
+28 điểm