Phê bình bài viết - "Đi tìm cây bút trẻ" (thử làm BGK xem sao)

H

hardyboywwe

:| Cho em hỏi khí không phải : đây là sub phê bình bài viết hay phê bình nhau sau khi bị phê bình ạ :-??

em hỏi rất hay,đây sẽ là 1 pic để phê bình các tác phẩm,lẽ ra nó phải rất hay...nếu như ko có những người kiến thức hạn hẹp vào đây bình phẩm ng khác 1 cách vô văn hóa
như em thấy đấy,có người lên bình phẩm mà dám diễn tả "đang ăn cơm mà muốn phun hột cơm vào...."khả năng sử dụng lời lẽ thô tục như ng ấy quả là đáng nể :-q
 
Last edited by a moderator:
S

suphu_of_linh


@Doigiaythuytinh: với những người "đàn gảy tai trâu", mình có nói gì, họ cũng "cố tình" không hiểu thì nói nhiều chi cho mệt.

ừm tốt nhất không nên nói nữa :D vì ko đc gì cả =((

@hard gì gì đó: người yêu mình chưa thấy ai bất hạnh cả :)) thề luôn :)|

p.s: thôi được mấy bữa rảnh tớ tái xuất giang hồ làm vài chiêu :)>- và các bạn trẻ ai có thế mạnh gì thì cứ phát huy nhé :)>- (hic 2 câu chả có gì liên quan =(()
 
P

phamminhkhoi

@ suphu_of_linh: Dân Kinh tế có khác, nhìn chuẩn kinh lên được ấy =)) Lâu lâu làm vài đường thế này cũng vui phết bác nhỉ :)) Lâu lâu quay lại Hocmai phát đọc mấy bài này cũng vui phết :)) Lâu lâu viết 1 bài cũng vui phết mặc dù viết xong cũng tin là chẳng mấy ai hiểu, vui phết ấy :))
Nhưng lần sau bác có bức xúc thế này thì cũng lẳng lặng bưng ra yahoo mà vỗ đùi cười hớn hở nhé, em toàn làm thế thôi bác ạ :)) Ở đây không khen được cũng phải khen vài lời cho tinh thần của các em nó, bác nhé :) Lần sau nhớ lấy nhé, bác xinh đẹp ngời ngời như thế này mà bị các em nó hội đồng thì thảm lắm :D
 
H

hardyboywwe

bài viết của Hồng Nhung thật sự độc đáo,những lời văn toát lên vẻ hồn nhiên của tuổi học trò
ko những thế,mình rất ấn tượng với tác phẩm của Huyền Thi(congchuatuyet)em rất có năng khiếu thơ ca
 
Last edited by a moderator:
T

thuy_078

Đọc qua thì mình thấy chỉ có 3 người là đang đi đúng hướng của tiêu đề. Topic này, bạn soc_soc lập ra là để "thẩm bình" các bài viết, mình nghĩ đã là công sức của người đó viết ra thì nên tôn trọng lấy. Văn học luôn dạy chúng ta điều đó còn gì. Đúng là có gì nói nấy, nhưng phải nói sao cho hay thì người khác mới phục được. Bài viết của suphu_of_linh không sai, nhưng nếu bạn "bình phẩm" theo hướng khác thì nó sẽ hay hơn bây giờ.

@hadyboy: tôi đã đọc các vài viết của bạn,và nhận thấy đúng là cô gái nào vào tác phẩm của bạn cũng gặp chuyện bất hạnh thật, mà toàn là ra đi thôi. nếu bạn cho nhân vật của mình đi theo chiều hướng tích cực hơn thì sẽ làm cho bài viết ít nhuốm màu đen hơn đó. Cả việc dùng từ, hãy để nó đơn giản lại, đừng cố gắng cho nó bay quá cao, mình tin là bạn sẽ có những bài viết khác hay hơn!

@all. "Phê bình bài viết - "Đi tìm cây bút trẻ" (thử làm BGK xem sao) " Đây là topic phê bình chứ ko phải là nơi tranh luận về nhau, nhưng bài viết sau này có hiện tượng đó, mình sẽ xóa ko cần báo trước. Mình đã dự định xóa píc này đi, nhwung mình nghĩ nó rất hay, một phần để các thành viên có thể thử làm 1 vị BGK nhận xét những bài ấy, biết đâu từ đây BGK lại có những cách nhìn nhận khác khi chấm bài!
Thân!
 
V

vjtran

Thật là gò bó khi bắt đầu mỗi pic điều phải có quy định, nhưng nhờ chính cái quy định đó mới có thể kiểm soát đc pic. Từ "phê bình" em thiết nghĩ là không hay nói như doigiaythuytinh nên dùng từ "nhận xét". Và có lẽ chính cái pic này nếu muôn nó đi đúng hướng tích cực vốn có thì phải có thêm một quy định. Tuân theo quy củ có lẽ sẽ khiến người ta khó chịu, nhưng cũng chính có nó người ta mới trông trước ngó sau khi hành động. Nhận xét hay phê bình cũng vậy, có mấy ai tìm hiểu được cuội nguồn của bài viết ấy bắt đầu từ đâu? tác giả của bài viết ấy như thế nào? mà chỉ bằng những con chữ ta có thể xâu xé chúng ra một cách vô tình. Điều quan trọng đây là pic văn, mà văn thì luôn hoan nghênh như gì xuất phát từ tấm lòng!
p/s: xin lỗi nếu đây là spam!
 
Last edited by a moderator:
T

thuyhoa_nct

@mèo: ừ thì tớ phê bình nghiêm khắc nhé :) đúng chủ đề topic nha

Tiếp nè, bạn đó còn 1 câu chuyện ở trang cuối nữa =))

Các câu văn dùng rất nhiều tính từ rất đặc sặc, tâm đắc 2 thí dụ nì

"Để giờ đây,cô đơn từng ngày đến ghé thăm,hành hạ tôi trong vật vã,quằn quại,nhớ thương"
==> yêu mà cứ như tra tấn =.=

Ngày 15/2/2010
Từng ngày trôi qua,tôi vẫn cố gắng đợi chờ hồi âm của em.Sao em nỡ vội ra đi!em đành lòng bỏ lại 1 tương lai tươi đẹp,bỏ lại mối tình đang đến độ quả chín căng tròn giữa 2 ta
==> đỉnh cao của nghệ thuật ẩn dụ chuyển đổi cảm giác. =.=

còn rất nhiều câu văn bất hủ nữa , mọi người tự đọc và cảm nhận thể loại tình kinh dị nì nhé, hôm nay tớ rỗi việc nên ngồi phê bình thui :))
Cái này giống như kiểu "Tôi đang rảnh rỗi không có việc gì làm, bạn cho tôi mượn cánh tay bạn chặt một nhát thử xem có chảy máu không nhé" ấy nhỉ ;))
 
H

hardyboywwe

Câu chuyện hồi ức của 1 linh hồn của mình viết ra có người bảo là khó hiểu,vì thế sau đây,mình xin mạn phép phân tích tác phẩm này...mong nhận đc sự góp ý chân tình của độc giả

Phê bình chuyện “hồi ức của 1linh hồn”
Mở đầu câu chuyện,tôi đưa người đọc đi vào không gian mệt mỏi,u ám của 1 buổi sáng...có thể đó là tâm trạng trầm cảm của 1 nhân vật chính,và có lẽ,điều này bắt nguồn từ những gì thực tế đã diễn ra với tôi,khi căn bệnh này đã đến với tôi trong nhiều năm trở lại đây,,,có những khoảnh khắc của gần 1 năm về trước,tôi cảm thấy cuộc sống là 1 chặng đường dài vô vọng.Điều này đã ảnh hưởng đến dụng ý mở đoạn trong tác phẩm mà tôi sáng tác...tôi đã xây dựng nên 1 chặng đường cuojc sống dài dằng dặc,mỏi mệt,tuyệt vọng...với 1 đích đến cuối cùng đầy bí ẩn “cuộc sống của tôi những ngày qua cũng như con đường kia,dài thăm thẳm,vô vọng,tối mù đến thê lương!”
Đọc đoạn thứ 2,tôi đã nói rõ hơn về căn bệnh của mình,vì nó,tôi đã cảm thấy cảnh vật xung quanh mình ko 1 chút ánh sáng.Đó là những đám mây giăng kín trời ngột ngạt,những tia nắng ban mai loãng tan mờ nhạt,và đến 1 buổi trưa,khi nắng rọi rực rỡ thì mặt đường tôi nhìn thấy chỉ là những màu vàng ươn ướt bệnh hoạn của nắng hạ.con sông Hàn với tôi khi ấy cũng lẻ bóng,cũng cô đơn.Tôi vốn có thói quen lướt web,và người ấy đã xuất hiện.Đây là những chi tiết rất thật trong cuộc sống thực tại của tôi.Khi tôi chán nản,âu sầu,tôi đã gặp em,gặp trên hocmai.vn(cho tôi bí mật về thành viên này).Rồi dựa vào em,L.A,tôi đã xây dựng nhân vật nữ trong truyện ngắn này.Đến đây,khi em xuất hiện,người đọc đã thấy câu chuyện không còn u ám và bế tắc,ngạt thở nữa,tình yêu đã khai thông tất cả,đã đem ánh sáng của thiên đường lướt qua cuộc sống của tôi.Ở dây tôi muốn ca ngợi điều kì diệu của ái tình “Chỉ còn lại em,tôi,và thiên đường mộng ảo mà tôi dệt nên từ bao ước nguyện đắm say!cuộc đời tôi đã có em bên cạnh,ko còn nhuốm màu cô đơn như trước nữa.Tôi yêu em”tôi đã nói đến 1 chi tiết:những tháng ngày mỏi mệt của trầm cảm đang gọi nhau trong cơn hấp hối,chỉ là cơn hấp hối,chúng chỉ dãy chết,chúng đang ngấp ngoái,và tôi đã tạo tiền đề cho nó sống lại vào cuối truyện.
Sang đoạn tiếp theo,những chi tiết hư cấu bắt đầu được tôi dàn dựng,tôi được trực tiếp gặp em tại Đà Nẵng khi em đi nghỉ mát cùng gia đình.được chở em đi chơi,dược gần em quả thực rất hạnh phúc,em đã làm sống dậy tình yêu của tôi với cuộc sống,em đã vực dậy lí trí và tâm hồn tôi khỏi bóng tối.Em đã cho tôi nhìn lại ánh sáng cuộc đời sau giấc ngủ vùi đằng đẵng bao năm qua.Tình yêu có thể làm nên mọi thứ!
Nhưng đâu đó trên mảnh đất này,vẫn còn xót lại 1 chút tàn dư của hủ tục,chúng tồn tại ở vài xóm làng hẻo lánh.và không may,gia đình em là 1 trường hợp đó.dòng họ nhà em chỉ muốn em yêu người cùng huyện,em là 1 người con gái nhụt chí,biết vâng lời bố mẹ.Rồi trái tim của tôi đã thúc giục tôi gọi điện thoại đến nhà em,tôi vốn la cậu bé cao ngạo,háo thắng,và tôi đã ko kiềm chế được mình,gọi thẳng đến nhà em,nói tất cả những gì mình nghĩ.Kêt quả là bà nội em đã sock và qua đời,ông nội em vì thương nhớ nên cũng đã nối gót....=.=đến đây,1 lần nữa tình yêu lại được ca ngợi,tình yêu sắt som,chung thủy,bền lâu đến tận khi bạc đầu...như Trịnh công Sơn đã nhắc đến trong ca khúc hạ trắng..Nhưng trong đoạn này,tôi muốn nói rằng lòng tin của con người vào các hủ tục sẽ không bao giờ mang lại kết quả tôt đẹp.nhân vật em cũng thế,nhưng tôi tôn thờ tình yêu của em,dù hận tôi nhưng tình yêu mà em dành cho tôi không bao giờ phai nhòa:”tớ hận cậu...nhưng tớ yêu cậu...”sau bi kịch gia đình 1 tuần,em đã lấy lại sự cân bằng trong cuộc sống,và lại cùng mẹ đi du lịch đến Đà Nẵng.Hình như vẻ đẹp của người phụ nữ bỗng toát lên mạnh mẽ từ chi tiết này!
Có ai ngờ,1 lần nữa,em lại mất người mà em yêu quý nhất...mẹ!vì tôi,1 lần nữa lại là vì tôi quá nông nổi...tôi đã phải trả giá bằng 1 kết quả trượt đại học,và con đường tôi đã dựng xây,đã bước đi từ bé đến chặng này lại bị đè nghẹt bởi trầm cảm,và dường như tôi đã thấy điểm cuối của nó,điểm cuối là cực hạn của thất bại và đau thương,đỉnh điểm dấy lên lúc em nhìn tôi bằng đôi mắt thù hận,1 lần nữa sự nông nổi lại bùng lên,tôi lao đầu xuống cầu Thuận Phước,lao xuống mặt biển Đông cách đó 50m(cái này là chiều cao của cây cầu ai cũng biết).rồi tôi chết trước mặt em,tôi thấy mọi thứ trở nen vô hình,đầy ảo ảnh.Tôi nhẹ nhõm thát xác.Và đây mới là điểm cuối con đường mà tôi muốn tới:sự thanh thản,nhẹ nhàng,được nhìn thấy em khóc bên thây xác nát vụn của tôi..có được người yêu mình mãnh liệt như em thật hạnh phúc...hơn thế,tôi dã trở thành thiên thần,có quyền ban phát hạnh phúc cho thế gian...
 
F

freakie_fuckie

Câu chuyện hồi ức của 1 linh hồn của mình viết ra có người bảo là khó hiểu,vì thế sau đây,mình xin mạn phép phân tích tác phẩm này...mong nhận đc sự góp ý chân tình của độc giả

...
Văn chương chẳng ra gì nhưng cũng mở lời tí :p
Bài Hồi ức của một linh hồn của hardyboyware ạ :eek:
Nội dung không đến nỗi để suphu_of_linh khẳng định như vết nhơ của văn chương thế đâu ạ :|
Nhưng, thực sự là trong truyện còn có quá nhiều chi tiết vô lý, khôn logic trong tình huống, không logic trong trình tự cảm xúc của nhân vật, từ đó khiến bài viết khá khó hiểu. Cách bạn diễn đạt quá bay bổng đến mức nghe khá "xáo" ( chắc từ này em viết sai chính tả quá :( )
Một số chi tiết thừa không được loại làm giảm giá trị của bài viết
Tiêu biểu như bài đoạn viết về cảnh nhân vật chính tự tử chẳng hạn :|, chẳng hiểu tại sao bạn lại chèn 50m vào làm gì nữa : con số vô hồn lỡ rơi vào trong đoạn văn đó khiến truyện không còn mang chất truyện nữa, và giống su phu of linh nói : những đứa sắp tự tử hay bất cần đời thì trước khi chết bọn nó để ý đến độ cao của cầu làm gì. 50m, như bạn nói, độ cao cầu thì ai mà chẳng biết, nhưng chi tiết ấy,nếu không xuất hiện trong đoạn văn ấy - thì chắc chắn bài viết sẽ hay hơn nhiều @};-
Những nhân vật trong bài viết đều từ giã đời theo những cách hết sức vô lý , phi thực tế (nghe điện thoại, shock mà chết, tương tư , chết, xe tông, chết :| ) - những cái chết vớ vẩn ấy rất gượng ép, và khiến người ta chán ghét nhân vật chính, và bực mình với nhân vật phụ ...
Cảm ơn vì bài phân tích trên kia. Mong bạn sẽ tiếp tục gửi những bài thi hay hơn @};-
 
P

phamminhkhoi

Ô hay :D Ai định nghĩa lại phê bình cho tớ phát nhỉ. Phê bình VH trong tiếng Anh là Literatur criticism , criticism mang hàm nghĩa chỉ trích rồi đấy. Trong phạm trù phê bình có đánh giá khái quát, cảm thụ, khích lệ và chỉ trích song hành. Có khích lệ, bình giảng, cảm thụ và chỉ trích thì mới là một bài viết phê bình, nhận xét, nếu bỏ đi yếu tố phê phán hay đúng hơn là criticise thì pic này trở thành một topic tản mạn rồi đấy:D
Theo mình được biết, khái niệm văn học - Literatur bao gồm cảm thụ hay tư tưởng và cách biểu thị nó bằng ngôn ngữ, và chính vế sau mới biến nó thành một bài văn các bạn ạ. Nói nôm na là có thể ý tưởng của anh rất hay nhưng anh phải diễn đạt lại bằng ngôn từ để truyền cảm xúc ấy của anh đến người đọc. Trên mặt này rõ ràng bài viết của em gì đó bên trên là thất bại thảm hại chứ còn gì nữa, vì thay vì gây cho người khác sự đồng cảm, thì nó gây cười, và vì đúng là nó buồn cười em ạ :D Cười cái cách dùng từ và dẫn dắt câu chuyện của em, chứ không phải cười cảm xúc của em, từ giờ nên phân biệt rõ nhé.

Mà thôi, bình phẩm 1 chút không có lại bị delete bài mất :)) Hardyboywee này: một cái chết không vì khát vọng, không có mục đích, không vì lý tưởng sống có phải một cái chết thực sự có ý nghĩa, hay đúng hơn là có thực sự làm người ta cảm động ?
 
L

lolem_theki_xxi

Bài của em chưa có ai nhận xét cả , ở nhà lolem cũng không có người nào đọc để nhờ nhận xét , mọi người đọc rồi cho ý kiến dùm lolem với , lolem đang viết câu chuyện sau cùng và muốn nó ít lỗi , mọi người giúp hộ nha
 
P

phalaibuon

Câu chuyện hồi ức của 1 linh hồn của mình viết ra có người bảo là khó hiểu,vì thế sau đây,mình xin mạn phép phân tích tác phẩm này...mong nhận đc sự góp ý chân tình của độc giả

Phê bình chuyện “hồi ức của 1linh hồn”
Mở đầu câu chuyện,tôi đưa người đọc đi vào không gian mệt mỏi,u ám của 1 buổi sáng...có thể đó là tâm trạng trầm cảm của 1 nhân vật chính,và có lẽ,điều này bắt nguồn từ những gì thực tế đã diễn ra với tôi,khi căn bệnh này đã đến với tôi trong nhiều năm trở lại đây,,,có những khoảnh khắc của gần 1 năm về trước,tôi cảm thấy cuộc sống là 1 chặng đường dài vô vọng.Điều này đã ảnh hưởng đến dụng ý mở đoạn trong tác phẩm mà tôi sáng tác...tôi đã xây dựng nên 1 chặng đường cuojc sống dài dằng dặc,mỏi mệt,tuyệt vọng...với 1 đích đến cuối cùng đầy bí ẩn “cuộc sống của tôi những ngày qua cũng như con đường kia,dài thăm thẳm,vô vọng,tối mù đến thê lương!”
Đọc đoạn thứ 2,tôi đã nói rõ hơn về căn bệnh của mình,vì nó,tôi đã cảm thấy cảnh vật xung quanh mình ko 1 chút ánh sáng.Đó là những đám mây giăng kín trời ngột ngạt,những tia nắng ban mai loãng tan mờ nhạt,và đến 1 buổi trưa,khi nắng rọi rực rỡ thì mặt đường tôi nhìn thấy chỉ là những màu vàng ươn ướt bệnh hoạn của nắng hạ.con sông Hàn với tôi khi ấy cũng lẻ bóng,cũng cô đơn.Tôi vốn có thói quen lướt web,và người ấy đã xuất hiện.Đây là những chi tiết rất thật trong cuộc sống thực tại của tôi.Khi tôi chán nản,âu sầu,tôi đã gặp em,gặp trên hocmai.vn(cho tôi bí mật về thành viên này).Rồi dựa vào em,L.A,tôi đã xây dựng nhân vật nữ trong truyện ngắn này.Đến đây,khi em xuất hiện,người đọc đã thấy câu chuyện không còn u ám và bế tắc,ngạt thở nữa,tình yêu đã khai thông tất cả,đã đem ánh sáng của thiên đường lướt qua cuộc sống của tôi.Ở dây tôi muốn ca ngợi điều kì diệu của ái tình “Chỉ còn lại em,tôi,và thiên đường mộng ảo mà tôi dệt nên từ bao ước nguyện đắm say!cuộc đời tôi đã có em bên cạnh,ko còn nhuốm màu cô đơn như trước nữa.Tôi yêu em”tôi đã nói đến 1 chi tiết:những tháng ngày mỏi mệt của trầm cảm đang gọi nhau trong cơn hấp hối,chỉ là cơn hấp hối,chúng chỉ dãy chết,chúng đang ngấp ngoái,và tôi đã tạo tiền đề cho nó sống lại vào cuối truyện.
Sang đoạn tiếp theo,những chi tiết hư cấu bắt đầu được tôi dàn dựng,tôi được trực tiếp gặp em tại Đà Nẵng khi em đi nghỉ mát cùng gia đình.được chở em đi chơi,dược gần em quả thực rất hạnh phúc,em đã làm sống dậy tình yêu của tôi với cuộc sống,em đã vực dậy lí trí và tâm hồn tôi khỏi bóng tối.Em đã cho tôi nhìn lại ánh sáng cuộc đời sau giấc ngủ vùi đằng đẵng bao năm qua.Tình yêu có thể làm nên mọi thứ!
Nhưng đâu đó trên mảnh đất này,vẫn còn xót lại 1 chút tàn dư của hủ tục,chúng tồn tại ở vài xóm làng hẻo lánh.và không may,gia đình em là 1 trường hợp đó.dòng họ nhà em chỉ muốn em yêu người cùng huyện,em là 1 người con gái nhụt chí,biết vâng lời bố mẹ.Rồi trái tim của tôi đã thúc giục tôi gọi điện thoại đến nhà em,tôi vốn la cậu bé cao ngạo,háo thắng,và tôi đã ko kiềm chế được mình,gọi thẳng đến nhà em,nói tất cả những gì mình nghĩ.Kêt quả là bà nội em đã sock và qua đời,ông nội em vì thương nhớ nên cũng đã nối gót....=.=đến đây,1 lần nữa tình yêu lại được ca ngợi,tình yêu sắt som,chung thủy,bền lâu đến tận khi bạc đầu...như Trịnh công Sơn đã nhắc đến trong ca khúc hạ trắng..Nhưng trong đoạn này,tôi muốn nói rằng lòng tin của con người vào các hủ tục sẽ không bao giờ mang lại kết quả tôt đẹp.nhân vật em cũng thế,nhưng tôi tôn thờ tình yêu của em,dù hận tôi nhưng tình yêu mà em dành cho tôi không bao giờ phai nhòa:”tớ hận cậu...nhưng tớ yêu cậu...”sau bi kịch gia đình 1 tuần,em đã lấy lại sự cân bằng trong cuộc sống,và lại cùng mẹ đi du lịch đến Đà Nẵng.Hình như vẻ đẹp của người phụ nữ bỗng toát lên mạnh mẽ từ chi tiết này!
Có ai ngờ,1 lần nữa,em lại mất người mà em yêu quý nhất...mẹ!vì tôi,1 lần nữa lại là vì tôi quá nông nổi...tôi đã phải trả giá bằng 1 kết quả trượt đại học,và con đường tôi đã dựng xây,đã bước đi từ bé đến chặng này lại bị đè nghẹt bởi trầm cảm,và dường như tôi đã thấy điểm cuối của nó,điểm cuối là cực hạn của thất bại và đau thương,đỉnh điểm dấy lên lúc em nhìn tôi bằng đôi mắt thù hận,1 lần nữa sự nông nổi lại bùng lên,tôi lao đầu xuống cầu Thuận Phước,lao xuống mặt biển Đông cách đó 50m(cái này là chiều cao của cây cầu ai cũng biết).rồi tôi chết trước mặt em,tôi thấy mọi thứ trở nen vô hình,đầy ảo ảnh.Tôi nhẹ nhõm thát xác.Và đây mới là điểm cuối con đường mà tôi muốn tới:sự thanh thản,nhẹ nhàng,được nhìn thấy em khóc bên thây xác nát vụn của tôi..có được người yêu mình mãnh liệt như em thật hạnh phúc...hơn thế,tôi dã trở thành thiên thần,có quyền ban phát hạnh phúc cho thế gian...


Nếu như nhân vật nam bạn xây dựng được lên thiên đường và trở thành thiên thần thì chắc địa ngục chỉ có mỗi mình Diêm Vương thôi.

Mà nếu nhảy từ cầu xuống nước thì thân thể chỉ có trương phình lên thôi chứ nát vụn làm sao đc :-j .

Nếu như em gái kia vẫn còn yêu cái nhân vật nam này và khóc vật vã trc cái chết của hắn ta thì em gái ấy ko đáng tồn tại trên đời. Mọi yêu thương sau 3 cái chết thì sẽ hóa thù hận , 1 sự thù hận ko bao giờ tắt .

=)).


Đáng lẽ ra bạn ko nên giải thích. Càng giải thích càng nhận thấy 1 điều rằng " thảm họa " như lời nhận xét của một cựu ad của 4r mình.
 
H

hardyboywwe

Nếu như nhân vật nam bạn xây dựng được lên thiên đường và trở thành thiên thần thì chắc địa ngục chỉ có mỗi mình Diêm Vương thôi.

Mà nếu nhảy từ cầu xuống nước thì thân thể chỉ có trương phình lên thôi chứ nát vụn làm sao đc :-j .

Nếu như em gái kia vẫn còn yêu cái nhân vật nam này và khóc vật vã trc cái chết của hắn ta thì em gái ấy ko đáng tồn tại trên đời. Mọi yêu thương sau 3 cái chết thì sẽ hóa thù hận , 1 sự thù hận ko bao giờ tắt .

=)).


Đáng lẽ ra bạn ko nên giải thích. Càng giải thích càng nhận thấy 1 điều rằng " thảm họa " như lời nhận xét của một cựu ad của 4r mình.

hic,đập xuống mặt nước ở độ cao như thế thì dĩ nhiên là tan xác rồi...!bạn ko tin thì bữa nào đi xem :))
mà này,chàng trai đâu có làm gì đâu nhỉ?ai bảo gia đình cô gái hủ tục cơ :)) bạn đọc lại thì biết,mẹ cô gái do lao theo con ko nhìn xe nên bị TNGt còn bà ngoại cô gái do bảo vệ truyền thống lạc hậu đáng trách của gia đình nên sock,với lị ng già mỗi lần như thế rất dễ bị cao huyết áp mà
tóm lại cả gia đình cô gái còn đáng trách hơn chàng trai,và cô gái hay chàng trai đều làm cho người đọc phải bực mình,đó là dụng ý của mình đấy :-J
 
Last edited by a moderator:
P

phalaibuon

Theo đúng nguyện vọng của bạn 11thanhkhoeo mình sẽ nhận xét về bài của bạn.


Không! Nó muốn nhìn thế giới. nó muốn thế giới ở trong mắt nó. Thế là nó quyết tâm tự ngồi dậy. Nó lật sấp lại, nó lấy cái đầu của nó chống xuống giường- vì đôi tay của nó quá yếu. Máu đã chảy trên trán nó rất nhiều. Cuối cùng nó cũng tự ngồi lên được.

==> Bạn đã quá phi thường hóa 1 đứa bé 3 tuổi


Khi đó ông cũng đã nghỉ hưu. Trong khi rảnh rỗi, ông đã dạy nó học. Nó học một biết hai, khi tròn bốn tuổi nó đã biết đọc. Năm tuổi nó đã có thể làm được toán lớp 3. Vì vậy ông đã đặt trọn niềm tin vào nó Câu nói ông hay nói với mọi người khi đó là : ”Niềm hy vọng của dòng họ là đây, niềm tin của ông là đây .”

Đoạn này còn vô lí hơn nữa. Bạn ko nhận thấy điều ấy ư?

Nụ cười của nó ngạo nghễ vô cùng. Nó không bao giờ từ bỏ một bài toán khó, một bài lí hay. Vì thế nó luôn đứng đầu lớp. Rồi nó nổi tiếng, không chỉ trong xóm mà trong xã, huyện đi đâu nó cũng được trào đón, nó dường như đã quên mất nó là ai

" Chào đón " , bạn viết sai chính tả.

Nói chung là thế này , đọc bài của bạn tôi cảm nhận được sự cố gắng của nhân vật khuyết tật kia , nhưng bạn đã thất bại khi miêu tả diễn biến tâm lí nhân vật.

Và nữa , bạn có 1 cái cốt truyện hay nhưng bạn ko diễn đạt đc cho người khác hiểu. Ngôn từ nhạt , tình tiết ko được đẩy đến cao trào.

Cái kết cũng không thỏa đáng.


Hy vọng bạn sẽ viết tốt hơn ở các tác phẩm sau.
 
S

sudi_k51

Nếu mọi người biết được nhân vật chính trong truyện là có thật,tất cả những gì viết trong truyện là có thật(ngoại trừ cái kết) có lẽ mọi người trong chúng ta đều phải suy nghĩ về một điều gì đó
 
P

phalaibuon

Nếu mọi người biết được nhân vật chính trong truyện là có thật,tất cả những gì viết trong truyện là có thật(ngoại trừ cái kết) có lẽ mọi người trong chúng ta đều phải suy nghĩ về một điều gì đó


Tất nhiên PLB biết là có thật. Nhưng cái cách mà tác giả diễn đạt thì không tạo niềm tin cho người đọc.

To Tác giả :


Tác giả thất bại khi kể về câu chuyện của chính mình. Nó ko tạo ra 1 sự thương cảm hay khâm phục. Hơn nữa cái kết lại rất lãng xẹt , mình nghĩ rằng bạn tác giả nên để một cái kết mở thì câu truyện sẽ rẽ sang 1 cái hướng khác, tốt hơn.
 
S

sudi_k51

Em cũng đồng ý:d
đây lẽ ra phải là một câu chuyện được nhắc tới nhiều nếu Thành biết vận dụng cách viết sáng tạo hơn nữa
nhưng dù sao chị cũng ủng hộ em
 
L

lolem_theki_xxi

PLB có thể nhận xét giúp bài của lolem được không ạ.
Em rất mong có được sự góp ý chân thành từ mọi người bởi vì từ trước tới nay, em không có bạn hay ai để nhờ nhận xét giúp cả .
 
1

11thanhkhoeo

Tất nhiên PLB biết là có thật. Nhưng cái cách mà tác giả diễn đạt thì không tạo niềm tin cho người đọc.

To Tác giả :


Tác giả thất bại khi kể về câu chuyện của chính mình. Nó ko tạo ra 1 sự thương cảm hay khâm phục. Hơn nữa cái kết lại rất lãng xẹt , mình nghĩ rằng bạn tác giả nên để một cái kết mở thì câu truyện sẽ rẽ sang 1 cái hướng khác, tốt hơn.
Em cũng định sửa lại bài vào ngày hôm qua. Trước khi anh/ chị nhận xét nhưng thấy anh nhận xét rùi nên nghĩ lại. Cái kết trong truyện cố lẽ là sẽ biến thành sự thực trong ngày không xa.

@ all: Đừng ai như nó. Tự tin thôi là chưa đủ. Maf cần có sự quyết tâm + nghị lực phi thường thì mới có thể vượt lên chính mình
 
T

thuha193

Ô hay Ai định nghĩa lại phê bình cho tớ phát nhỉ. Phê bình VH trong tiếng Anh là Literatur criticism , criticism mang hàm nghĩa chỉ trích rồi đấy. Trong phạm trù phê bình có đánh giá khái quát, cảm thụ, khích lệ và chỉ trích song hành. Có khích lệ, bình giảng, cảm thụ và chỉ trích thì mới là một bài viết phê bình, nhận xét, nếu bỏ đi yếu tố phê phán hay đúng hơn là criticise thì pic này trở thành một topic tản mạn rồi đấy
Theo mình được biết, khái niệm văn học - Literatur bao gồm cảm thụ hay tư tưởng và cách biểu thị nó bằng ngôn ngữ, và chính vế sau mới biến nó thành một bài văn các bạn ạ. Nói nôm na là có thể ý tưởng của anh rất hay nhưng anh phải diễn đạt lại bằng ngôn từ để truyền cảm xúc ấy của anh đến người đọc. Trên mặt này rõ ràng bài viết của em gì đó bên trên là thất bại thảm hại chứ còn gì nữa, vì thay vì gây cho người khác sự đồng cảm, thì nó gây cười, và vì đúng là nó buồn cười em ạ Cười cái cách dùng từ và dẫn dắt câu chuyện của em, chứ không phải cười cảm xúc của em, từ giờ nên phân biệt rõ nhé.

Mà thôi, bình phẩm 1 chút không có lại bị delete bài mất Hardyboywee này: một cái chết không vì khát vọng, không có mục đích, không vì lý tưởng sống có phải một cái chết thực sự có ý nghĩa, hay đúng hơn là có thực sự làm người ta cảm động ?

Đọc lại bài của anh khôi để hiểu rõ hơn phê bình là gì:-j

Thế nào là "góp ý chân thành", thế nào là "phê bình", thế nào là "bới móc từng câu, từng chữ để mỉa mai"? "Thảm hoạ cây bút trẻ" sao? Ai là người gây trước? Và chẳng ai ở đây đủ trình độ, năng lực để "phê bình" bài văn người khác. Vì thế xin đừng dùng từ "phê bình" bừa bãi ở đây. Đây là những lời cuối cùng để chấm dứt vụ việc đang gây tranh cãi ở đây, nếu còn tiếp tục, tôi sẽ xóa bài không lí do vì không đúng hướng chủ đề topic.

Bạn đang hiểu từ phê bình theo hướng tiêu cực thì phải. K ai có đủ trình độ và năng lực để phê bình bài văn người khác thì topic này lập ra để làm gì. Rõ ràng tên topic là Phê bình bài viết mà =))

Phê bình 1 câu k lại bảo là k đi đúng hướng chủ đề topic: Bài viết của bạn hardyboywwe theo mình thì thực sự thất bại rồi. Cách dùng từ rất có vấn đề. Bạn đừng cố hình tượng hóa mọi thứ lên, cứ viết tự nhiên sẽ dễ nhận đc sự đồng cảm hơn đó:)

@Các bạn nên nghĩ thoáng ra chút đi, đừng cứ thấy bài mình bị chê là đổ cho người phê bình, hãy nghĩ tại sao mà bài của mình bị chê kinh khủng vậy:-j. Nói như anh Khôi, mọi người cười cái cách dùng từ và dẫn dắt câu chuyện của bạn, chứ không phải cười cảm xúc của bạn nha:)
 
Last edited by a moderator:
Top Bottom