Hãy để em được là ngọn nến của anh! Bé nhỏ, dịu nhẹ thôi nhưng cũng đủ sưởi ấm cho anh nếu cái lạnh của mùa đông có đến.
Ngọn nến tượng trưng cho nỗi nhớ.
Khi cháy có nghĩa nó đang nhớ ai đó.
Thế thì anh biết không, ngọn nến mang tên em chưa bao giờ giống những ngọn nến khác.
Nó được thắp sáng và tỏa hơi ấm theo từng hơi thở của anh, vậy thì khi anh đangthở, hãy biết rằng,
...em đang nhớ anh...
Thế thì...
Hãy để em được là cơn mưa của anh nhé!
Khi đó em sẽ rơi xuống quanh anh, reo những tiếng tí tách rì rào, xua tan cái không gian cô đơn, ảm đạm nơi anh đang ngồi.
Em là mưa, với tất cả sự mát lành và sinh động của một cô gái đang yêu. Nếu anh thử nhắm mắt lại và lắng nghe, anh sẽ nghe thấy tiếng mưa giòn tan như tiếng em cười.
Nhưng nếu anh nhắm mắt, "nhắm" cả... tai và để trái tim nghe mưa, anh sẽ thấy nhịp đập vụng về mà mưa đang cố che giấu.
...Mưa... yêu anh...
Hãy để em được là thảo nguyên của anh nhé!
Một thảo nguyên đẹp và trong lành như cổ tích,
Đó là em, nơi anh có thể nằm xuống và cảm nhận sự thanh bình trong tâm hồn.
Đó là em, những ngọn cỏ xanh mượt, mềm mại đang vuốt ve mái tóc, khuôn mặt anh.
Đó là em, là gió reo từng cơn vi vu, ngân nga những bài hát em đã viết cho riêng tình yêu của chúng ta.
Lúc nào nghe nó anh cũng không khỏi bật cười nhưng cứ mãi đòi nghe lại.
Gió nhè nhẹ thổi quanh anh với ước muốn nhỏ nhoi làm dịu đi những vết thương lòng anh từng mang.
Anh hãy đưa tay cho gió nào, gió sẽ đưa anh đến nơi chỉ có anh và gió...
...Gió yêu anh....
Hãy để em được là những dấu "..." của anh nhé!
Nơi chất chứa những khoảng lặng trong tâm hồn, nơi anh thực sự sống với con người của mình, được cười khi vui và rơi nước mắt khi đau.
Anh đã thiết kế nó thành một thế giới riêng sâu lắng của anh. Em hy vọng giờ là cho cả hai ta.
Anh biết không em thích nghĩ về nó như một bí mật nhỏ của chúng mình.
Dấu "..." nói với em, nó muốn mỗi dấu chấm tượng trưng cho một chữ, thế anh nghĩ ba chữ đó là gì nào?
Hãy để em được nói cho anh nghe điều này nhé!
Có lẽ nến, mưa, thảo nguyên và cả những dấu "..." rất yêu anh, nhưng em thì thấy chúng quá lười nhác, chẳng bao giờ ngồi ở nhà tập đan khăn cho anh.
Chúng cũng chưa đủ hài hước để có thể khiến cho anh lúc nào cũng vui vẻ hoặc mỉm cười.
Nhưng em biết một người có đủ mọi khả năng đó. Đó là cô bé đang ngồi ngắm trăng và nhớ về ai đó với cái nick "ngố" .(do cô bé đặt ..hihi)...viết những dòng này giờ thì cái ngòi viết chì cuối cùng của bé sắp hết rồi anh ạ, chỉ còn có thể viết một câu cuối nữa thôi:
"Hãy để em được là người yêu của anh mãi mãi,anh nhé!".