N
ngoisaotim
Bốn câu thơ sau là tiếng nói nghẹn ngào của trái tim:
"Phượng ơi, sao vội nở rồi...
Cho hè mau hết, cho người mau xa!
Cho đôi mắt đẫm lệ nhòa
Cho lòng thao thức, xót xa thế này!"
Bàng hoàng... ngơ ngác... Sao hoa phượng kia đã "vội nở rồi"? Giá như hoa phượng ko bao giờ nở thì tốt biết bao! Phượng nở làm chi để "cho hè mau hết, cho người mau xa!". Đôi mắt con người đã "đẫm lệ nhòa", còn tấm lòng thì xót xa, thao thức! Câu thơ như lời trách móc hoa phượng!
Nhưng tại sao là trách hoa phượng? Đơn giản lắm, vì còn biết trách ai nữa! Trách trời ư? Trời lúc nào chẳng có 4 màu xuân, hạ, thu, đông thay đổi tuần hoàn? Trách đời ư? Đời cũng chỉ có những chuỗi nối tiếp nhau ngày này sang ngày khác! Trách người ư? Liêu người nào có thể thay đổi được bước đi định mệnh của thời gian? Thôi thì đành trách hoa phượng, dẫu biết rằng hoa phượng cũng chả có tội tình gì!
Bốn câu thơ tiếp theo là một lời hứa đinh ninh:
"Bạn ơi, tay nắm chặt tay
Trao nhau lời hứa cho ngày xa nhau:
"Tình bạn là nghĩa trước sau
Tuổi thơ cho tới bạc đầu không phai!" "
"Tay nắm chặt tay", trái tim cũng xiết chặt lấy trái tim trong giờ phút xao xuyến lòng người, trong "ngày xa nhau". Lời hứa ấy giản dị mà thấm thía xúc động vô cùng: "Tình bạn là nghĩa trước sau..." Dù mai sau có sao đi nữa, tình bạn sẽ ko bao giờ thay đổi... mãi mãi... dù ở đâu, ở lúc nào và ở trong hoàn cảnh nào!
Ở ngoài trời, "ánh nắng ban mai" đang "rạng ngời", tươi sáng, nhưng trong "ánh mắt ai" thì vẫn buồn. Làm sao vui được khi mình sắp phải rời xa bạn bè, xa những tháng ngày thời học sinh, những khoảng thời gian đã qua và sẽ không bao giờ trở lại! Nhưng 2 câu thơ sau vang lên như một lời động viên:
" Bạn ơi, bạn hãy vui luôn
Vì trong cuộc sống còn muôn nụ cười."
"Hãy vui luôn", đừng buồn nữa. Cuộc sống này sẽ ko bao giờ chỉ có chia ly, nhất định sẽ có ngày chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Trong "muôn nụ cười" của cuộc sống, sẽ có niềm vui đoàn tu!
Cuối cùng, bài thơ kết lại bằng một lời thề hứa đinh ninh:
" Mai sau... góc bể chân trời
Nhớ mùa hạ cũ, nhớ người bạn xưa..."
Mai sau, dù có đi tới đâu, tới tận "góc bể chân trời", hay lên cung trăng, sao Hòa sao Thủy gì gì đó... thì trái tim của mỗi con người sẽ luôn hướng về bạn bè của mình, sẽ luôn nhớ về "người bạn xưa", người bạn đã cùng chia sẻ mọi vui buồn trong hơn 12 năm trời, và nhớ về "mùa hạ cũ", ko chỉ là mùa hè chia ly mà còn là tất cả những mùa hạ có nhau trong đời.
Bài thơ vừa có thể coi là lời độc thoại nội tâm, một lời độc thoại của ai đó, cũng có thể là lời đối thoại của 2 con người, cũng có thể hơn. Nhưng dù sao, bài thơ chính là tiếng lòng của mình muốn gửi tới những người bạn đã chia sẻ cùng mình những mùa hạ vừa qua, và tất nhiên, trong đó cũng có cả các bạn - những người đang đọc những dòng chữ này - những người mình chưa bao giờ gặp mặt nhưng đã cảm thấy rất thân thiết.
Xin lỗi mọi người vì em viết quá dài! (Vậy mà bài thơ được bao nhiêu dòng nhỉ ) )
"Phượng ơi, sao vội nở rồi...
Cho hè mau hết, cho người mau xa!
Cho đôi mắt đẫm lệ nhòa
Cho lòng thao thức, xót xa thế này!"
Bàng hoàng... ngơ ngác... Sao hoa phượng kia đã "vội nở rồi"? Giá như hoa phượng ko bao giờ nở thì tốt biết bao! Phượng nở làm chi để "cho hè mau hết, cho người mau xa!". Đôi mắt con người đã "đẫm lệ nhòa", còn tấm lòng thì xót xa, thao thức! Câu thơ như lời trách móc hoa phượng!
Nhưng tại sao là trách hoa phượng? Đơn giản lắm, vì còn biết trách ai nữa! Trách trời ư? Trời lúc nào chẳng có 4 màu xuân, hạ, thu, đông thay đổi tuần hoàn? Trách đời ư? Đời cũng chỉ có những chuỗi nối tiếp nhau ngày này sang ngày khác! Trách người ư? Liêu người nào có thể thay đổi được bước đi định mệnh của thời gian? Thôi thì đành trách hoa phượng, dẫu biết rằng hoa phượng cũng chả có tội tình gì!
Bốn câu thơ tiếp theo là một lời hứa đinh ninh:
"Bạn ơi, tay nắm chặt tay
Trao nhau lời hứa cho ngày xa nhau:
"Tình bạn là nghĩa trước sau
Tuổi thơ cho tới bạc đầu không phai!" "
"Tay nắm chặt tay", trái tim cũng xiết chặt lấy trái tim trong giờ phút xao xuyến lòng người, trong "ngày xa nhau". Lời hứa ấy giản dị mà thấm thía xúc động vô cùng: "Tình bạn là nghĩa trước sau..." Dù mai sau có sao đi nữa, tình bạn sẽ ko bao giờ thay đổi... mãi mãi... dù ở đâu, ở lúc nào và ở trong hoàn cảnh nào!
Ở ngoài trời, "ánh nắng ban mai" đang "rạng ngời", tươi sáng, nhưng trong "ánh mắt ai" thì vẫn buồn. Làm sao vui được khi mình sắp phải rời xa bạn bè, xa những tháng ngày thời học sinh, những khoảng thời gian đã qua và sẽ không bao giờ trở lại! Nhưng 2 câu thơ sau vang lên như một lời động viên:
" Bạn ơi, bạn hãy vui luôn
Vì trong cuộc sống còn muôn nụ cười."
"Hãy vui luôn", đừng buồn nữa. Cuộc sống này sẽ ko bao giờ chỉ có chia ly, nhất định sẽ có ngày chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Trong "muôn nụ cười" của cuộc sống, sẽ có niềm vui đoàn tu!
Cuối cùng, bài thơ kết lại bằng một lời thề hứa đinh ninh:
" Mai sau... góc bể chân trời
Nhớ mùa hạ cũ, nhớ người bạn xưa..."
Mai sau, dù có đi tới đâu, tới tận "góc bể chân trời", hay lên cung trăng, sao Hòa sao Thủy gì gì đó... thì trái tim của mỗi con người sẽ luôn hướng về bạn bè của mình, sẽ luôn nhớ về "người bạn xưa", người bạn đã cùng chia sẻ mọi vui buồn trong hơn 12 năm trời, và nhớ về "mùa hạ cũ", ko chỉ là mùa hè chia ly mà còn là tất cả những mùa hạ có nhau trong đời.
Bài thơ vừa có thể coi là lời độc thoại nội tâm, một lời độc thoại của ai đó, cũng có thể là lời đối thoại của 2 con người, cũng có thể hơn. Nhưng dù sao, bài thơ chính là tiếng lòng của mình muốn gửi tới những người bạn đã chia sẻ cùng mình những mùa hạ vừa qua, và tất nhiên, trong đó cũng có cả các bạn - những người đang đọc những dòng chữ này - những người mình chưa bao giờ gặp mặt nhưng đã cảm thấy rất thân thiết.
Xin lỗi mọi người vì em viết quá dài! (Vậy mà bài thơ được bao nhiêu dòng nhỉ ) )