A
aqnacm
Thế thì tớ sẽ viết bài theo kiểu chia tay là động từ tác động đến chủ thể là mùa hạ, (kém văn nhưng mà thích chém gió trảnhthu giải lao đá bóng viết 1 bài) :
Chia tay mùa hạ ?
Cuộc đời là những chuyến đi dài... Từ khi chọn cái ngành này, từ khi vào đại học thì mình đã hiểu mình sẽ là một kẻ lang thang. Sẽ tự nhủ rằng khắp đất nước này đều phải có dấu chân mình đi tới.
Qua hai năm, 2 mùa hạ, 2 mùa lang thang, 2 mùa háo hức... Mỗi chuyến đi lại làm mình nhìn ra nhiều thứ, mỗi miền đất đều có vẻ đẹp, nét quyến rũ rất riêng của nó. Mỗi chuyến đi là một bài học và càng đi thì cuộc sống càng dạy cho ta nhiều điều. Càng đi nhiều càng thấy đất nước mình đẹp càng thấy cần phải cố gắng nhiều hơn để sống cho đất nước mình.
Mùa hè là mùa nghỉ ngơi, nhưng 3 mùa hè mình không nghỉ. Phải cảm ơn cái mình theo đuổi đã chỉ cho mình cách nhìn về mỗi vùng đất mình đặt chân đến... Nằm trong rừng Cúc Phương mới hiểu thiên nhiên việt nam đẹp chừng nào đa dạng biết mấy, Leo fanxipang để biết thế nào là núi non hùng vĩ. Qua nghĩa Trang Trừong Sơn, thành cổ Quảng Trị để biết máu đã chảy, người đã ngã xuống... rồi một Hội An thanh bình bên sông Thu Bồn. Biết những đứa trẻ đi bộ cả chục km để đến học hè các anh chị svtn... Biết thế nào là ô nhiễm xả khói ngút trời, biết thế nào là khai thác đến cạn kiệt tài nguyên.
Một mùa hè lại sắp đến, lại một mùa tình nguyện và lại những chuyến đi, liệu năm nay có đến được cái di sản thế giới cuối cùng của Việt Nam? Liệu năm nay có được thấy cánh đồng thẳng cánh cò bay của miền Tây Nam bộ.... đến bao giờ mới đến được với núi rừng Tây Nguyên...
Thời gian sẽ trôi qua, chuyến đi nào cũng có lúc trở về. Mùa Hạ nào cũng sẽ có lúc sang thu. Chia tay mùa hạ để đi vào công việc để sống với cái Hà Nội bon chen và bụi bặm. Chia tay những chuyến đi và bắt tay vào công việc. Thế giới quả là rộng lớn và càng đi ta càng hiểu rằng còn rất nhiều việc phải làm
Cảm ơn mùa hạ đã cho tôi hiểu điều đó
Chia tay mùa hạ ?
Cuộc đời là những chuyến đi dài... Từ khi chọn cái ngành này, từ khi vào đại học thì mình đã hiểu mình sẽ là một kẻ lang thang. Sẽ tự nhủ rằng khắp đất nước này đều phải có dấu chân mình đi tới.
Qua hai năm, 2 mùa hạ, 2 mùa lang thang, 2 mùa háo hức... Mỗi chuyến đi lại làm mình nhìn ra nhiều thứ, mỗi miền đất đều có vẻ đẹp, nét quyến rũ rất riêng của nó. Mỗi chuyến đi là một bài học và càng đi thì cuộc sống càng dạy cho ta nhiều điều. Càng đi nhiều càng thấy đất nước mình đẹp càng thấy cần phải cố gắng nhiều hơn để sống cho đất nước mình.
Mùa hè là mùa nghỉ ngơi, nhưng 3 mùa hè mình không nghỉ. Phải cảm ơn cái mình theo đuổi đã chỉ cho mình cách nhìn về mỗi vùng đất mình đặt chân đến... Nằm trong rừng Cúc Phương mới hiểu thiên nhiên việt nam đẹp chừng nào đa dạng biết mấy, Leo fanxipang để biết thế nào là núi non hùng vĩ. Qua nghĩa Trang Trừong Sơn, thành cổ Quảng Trị để biết máu đã chảy, người đã ngã xuống... rồi một Hội An thanh bình bên sông Thu Bồn. Biết những đứa trẻ đi bộ cả chục km để đến học hè các anh chị svtn... Biết thế nào là ô nhiễm xả khói ngút trời, biết thế nào là khai thác đến cạn kiệt tài nguyên.
Một mùa hè lại sắp đến, lại một mùa tình nguyện và lại những chuyến đi, liệu năm nay có đến được cái di sản thế giới cuối cùng của Việt Nam? Liệu năm nay có được thấy cánh đồng thẳng cánh cò bay của miền Tây Nam bộ.... đến bao giờ mới đến được với núi rừng Tây Nguyên...
Thời gian sẽ trôi qua, chuyến đi nào cũng có lúc trở về. Mùa Hạ nào cũng sẽ có lúc sang thu. Chia tay mùa hạ để đi vào công việc để sống với cái Hà Nội bon chen và bụi bặm. Chia tay những chuyến đi và bắt tay vào công việc. Thế giới quả là rộng lớn và càng đi ta càng hiểu rằng còn rất nhiều việc phải làm
Cảm ơn mùa hạ đã cho tôi hiểu điều đó