Phân tích một số tác phẩm [st]

T

tonghia

bạn có dàn ý bài đoàn thuyền đánh cá không
có thể post lên cho mọi người cùng xem ^^!
 
S

sayura

minh có nè
Đoàn thuyền đánh cá - bức tranh biển đêm tuyệt đẹp

Có một không gian tưởng như thật buồn, mà trở nên tươi đẹp hoành tráng, tràn đầy sự sống. Đó là không gian biển đêm trong bài thơ Đoàn thuyền đánh cá của Huy Cận. Có bao nhà thơ viết về biển, nhưng có lẽ chưa ai có bức tranh biển đẹp như trong bài thơ Đoàn thuyền đánh cá. Không gian trong lòng biển luôn biến ảo sinh động, nhà thơ hình dung nước biển như những sợi tơ xanh mềm buông rũ. Những con cá thu như con thoi bạc qua lại đi về trong vùng tơ xanh ấy. Rồi nhà thơ lại thấy nước biển sóng sánh vàng như màu trăng. Đàn cá đủ loại bơi lội trong nước trăng vàng. Nhà thơ liệt kê "cá nhụ, cá chim cùng cá đé", chỉ miêu tả hai chi tiết làm cho bức tranh như sống hẳn dậy, có linh hồn: "Cá song lấp lánh đuốc đen hồng" và "cái đuôi em quẫy trăng vàng chóe". Cái đuôi cá quẫy nước, làm tung lên những giọt nước lóe sáng màu trăng giống như người họa sĩ vẩy ngọn bút tài hoa bay bướm để lại một vùng bụi trăng lóe sáng trên mặt nước bằng phẳng. Rồi mặt biển như trở lại yên bình, có thể nhìn thấy những bóng sao trong đáy nước. Biển xao động, bóng sao trong nước chênh chao, lòa nhòa "Đêm thở sao lùa nước Hạ Long".Trên mặt biển đẹp như tranh ấy, đoàn thuyền lấy gió làm sức, lấy trăng làm buồm, không phải đi trên mặt biển mà như bay trong không gian bát ngát "lướt giữa mây cao với biển bằng" thật hùng vĩ.

Thời gian trên biển là cả thời gian lao động không ngừng suy nghĩ, tính toán "dò bụng biển", tổ chức đánh bắt cá "dàn đan thế trận", gõ thuyền đuổi cá vào lưới…. Thu hoạch cá "Ta kéo xoăn tay chùm cá nặng". Là một hình ảnh thơ đẹp vừa diễn tả sự bội thu của quá trình đánh bắt cá, nỗi khó nhọc của quá trình lao động mà còn như tạo hình khắc chạm đôi tay chắc khỏe của những người thợ biển. Là quá trình lao động có suy nghĩ, chủ ý của những người lao động mới. Con người gắn với thiên nhiên đẹp và hùng vĩ dường như trở nên đẹp và hùng vĩ hơn.

Đoàn thuyền trở về trong một vũ trụ mới. Một rạng đông, một bình minh, một buổi sáng đang lên từ chân trời hay đâu trong đoàn thuyền kia, nơi những con cá "Vẩy bạc đuôi vàng lóe rạng đông". Trong không gian mới mẻ, huy hoàng, mặt trời như mang cánh thời gian bay đi "Đoàn thuyền chạy đua cùng mặt trời", vũ trụ đang chuyển động trong sức người và tạo hóa. Có thể nói Huy Cận đã lấy tình yêu của mình đối với cuộc sống mới của nhân dân khám phá ra vẻ đẹp hùng vĩ. Thay vào không gian vũ trụ buồn hiu hắt của thơ ông trước cách mạng tháng Tám.

Trương Tham
còn nữa!!!
 
S

sayura

I - MB:
-Huy Cận, nhà thơ nổi tiếng trong phong trào thơ mới sau CMT8, ông tiếp tục sáng tác và giữ nhiều trọng trách trong chính quyền CM
-Giữa năm 1958 sau chuyến đi thực tế ở vùng mỏ Quảng Ninh, hồn thơ Huy Cận mới thực sự nảy nở trở lại & dồi dào trong cảm hứng về thiên nhiên đất nước, về lao động & niềm vui trước cuộc sống mới. Đoàn thuyền đánh cá được ra đời trong khoảng thời gian ấy.
II-TB:
-Nghệ thuật (nt) so sánh kết hợ với nhân hóa :"Mặt trời xuống biển như hòn lửa. Sóng đã cài then đêm sập cửa" --> Cảnh biển lúc hoàng hôn đẹ rực rỡ, tráng lệ, thiên nhiên gần gũi sinh động như con người khi đêm đến cũng đóng của gài then để nghỉ ngơi.
Đối lập với cảnh vũ trụ đi vào nghỉ ngơi là cảnh đòn thuyển ra khơi.
Từ "lại" diễn tả công việc của người d6n diễn ra 1 cách đều đặn, nhịp nhàng như 1 nếp lao động bình thường trong cuộc sống.
-Hình ảnh tượng trưng::
Câu hát căng buồm cùng gió khơi
--> Khí thế lao động hăng say của ngư dân
-Cũng vẫn là tiếng hát, khổ thơ tiếp theo đã làm bật lên được niềm lạc quan , sự tin tưởng đầy phấn chấn của đoàn thuyền đánh cá. Lời hát ấy là niềm mơ ước mong gặt hái được những thành quả lao động tốt đẹp, là mơ ước thuận buồm xuôi gió, là vẻ đẹp cuộc sống
-Bằng cảm hứng lãng mạn, tác giả đã phát hiện những vẻ đẹp of cảnh đánh cá giữa biển đêm trong niềm vui fơi fới, khỏe khoắn.
-Bằng sức tưởng tượng fong fú, sáng tạo nên những hình ảnh thật đẹ
"Thuyền ta lái gió với buồm trăng..................
..........biển bằng"
--> con thuyền đánh cá vốn nhỏ bé trước biển cả bao la đã trở tàánh con thuyền kì vĩ, khổng lồ, hòa nhập vào thiên nhiên, vũ trụ rộng lớn.
-Còn con người đánh bắt cá trở nên mạnh mẽ, cao lớn, ngang tầm vũ trụ có thể khai thác, chế ngự thiên nhiên.
Bút pháp lãng mạn của nhà thơ kết hợp với biện pháp liệt kệ, nhân hóa đã trở nên 1 bức tranh sơn mài lung linh huyền ảo. Cảnh biển đêm kì ảo huyền bí......
Cũng từ cảm hứng bay bổng, lẵng mạn, nhà thơ cảm nhận công việccủa đoàn thuyền đánh cá
-Hình ảnh so sánh biển .... buổi nào
Cảnh đoàn thuyền trở về
Khổ thơ cuối lặp lại âm thanh tiếng hát
ra đi trong tiếng hát và khi trở về cũng trong tiếng hát ( phân tích 2 lần nhịp điệu)
*** Phải đặt bài thơ vào trong hoàn cảnh đất nước sau bao nhiêu n8m ròng fải chật vật, mất mát, hi sinh vì cuộc KC mới thấy được hết niềm vui về thành wả ban đầu của đất nước
 
T

tonghia

mà cái này là trong thi có thể viết liên tiếp không cần có ý dẫn khổ thơ hả bạn... liệu viết như bạn họ có chấp nhận điều đó chăng?
Nhưng cho mình hỏi: nếu như họ ra phân tích bài thơ đoàn thơ thuyền đánh cá mà chỉ viết 1 trang giấy thi thì họ sẽ ra phần nào? mình đang thắc mắc... khôgn biết chọn khổ nào mà để "tủ" :D
 
T

thuyan9i

mà cái này là trong thi có thể viết liên tiếp không cần có ý dẫn khổ thơ hả bạn... liệu viết như bạn họ có chấp nhận điều đó chăng?
Nhưng cho mình hỏi: nếu như họ ra phân tích bài thơ đoàn thơ thuyền đánh cá mà chỉ viết 1 trang giấy thi thì họ sẽ ra phần nào? mình đang thắc mắc... khôgn biết chọn khổ nào mà để "tủ" :D

nếu vít thế thì người ta chỉ ra một khía cahj trong bài thơ đó thui
vd:sự hòa hợp giữa thiên nhiên và con ngưòi trong DTDC
khoang 20 câu
vít theo 3 phần
đây là một dnagj mưó dành cho tác giả tác phẩm và phâ tích các khía cạnh trong bài:):)
 
T

tonghia

minh có nè
Đoàn thuyền đánh cá - bức tranh biển đêm tuyệt đẹp

Có một không gian tưởng như thật buồn, mà trở nên tươi đẹp hoành tráng, tràn đầy sự sống. Đó là không gian biển đêm trong bài thơ Đoàn thuyền đánh cá của Huy Cận. Có bao nhà thơ viết về biển, nhưng có lẽ chưa ai có bức tranh biển đẹp như trong bài thơ Đoàn thuyền đánh cá. Không gian trong lòng biển luôn biến ảo sinh động, nhà thơ hình dung nước biển như những sợi tơ xanh mềm buông rũ. Những con cá thu như con thoi bạc qua lại đi về trong vùng tơ xanh ấy. Rồi nhà thơ lại thấy nước biển sóng sánh vàng như màu trăng. Đàn cá đủ loại bơi lội trong nước trăng vàng. Nhà thơ liệt kê "cá nhụ, cá chim cùng cá đé", chỉ miêu tả hai chi tiết làm cho bức tranh như sống hẳn dậy, có linh hồn: "Cá song lấp lánh đuốc đen hồng" và "cái đuôi em quẫy trăng vàng chóe". Cái đuôi cá quẫy nước, làm tung lên những giọt nước lóe sáng màu trăng giống như người họa sĩ vẩy ngọn bút tài hoa bay bướm để lại một vùng bụi trăng lóe sáng trên mặt nước bằng phẳng. Rồi mặt biển như trở lại yên bình, có thể nhìn thấy những bóng sao trong đáy nước. Biển xao động, bóng sao trong nước chênh chao, lòa nhòa "Đêm thở sao lùa nước Hạ Long".Trên mặt biển đẹp như tranh ấy, đoàn thuyền lấy gió làm sức, lấy trăng làm buồm, không phải đi trên mặt biển mà như bay trong không gian bát ngát "lướt giữa mây cao với biển bằng" thật hùng vĩ.

Thời gian trên biển là cả thời gian lao động không ngừng suy nghĩ, tính toán "dò bụng biển", tổ chức đánh bắt cá "dàn đan thế trận", gõ thuyền đuổi cá vào lưới…. Thu hoạch cá "Ta kéo xoăn tay chùm cá nặng". Là một hình ảnh thơ đẹp vừa diễn tả sự bội thu của quá trình đánh bắt cá, nỗi khó nhọc của quá trình lao động mà còn như tạo hình khắc chạm đôi tay chắc khỏe của những người thợ biển. Là quá trình lao động có suy nghĩ, chủ ý của những người lao động mới. Con người gắn với thiên nhiên đẹp và hùng vĩ dường như trở nên đẹp và hùng vĩ hơn.

Đoàn thuyền trở về trong một vũ trụ mới. Một rạng đông, một bình minh, một buổi sáng đang lên từ chân trời hay đâu trong đoàn thuyền kia, nơi những con cá "Vẩy bạc đuôi vàng lóe rạng đông". Trong không gian mới mẻ, huy hoàng, mặt trời như mang cánh thời gian bay đi "Đoàn thuyền chạy đua cùng mặt trời", vũ trụ đang chuyển động trong sức người và tạo hóa. Có thể nói Huy Cận đã lấy tình yêu của mình đối với cuộc sống mới của nhân dân khám phá ra vẻ đẹp hùng vĩ. Thay vào không gian vũ trụ buồn hiu hắt của thơ ông trước cách mạng tháng Tám.

Trương Tham
còn nữa!!!

cái đoạn này là đầy đủ bố cục ba phần hả bạn
Tui có nhận xết là thiếu phần giới thiệu về tác giả và tác phẩm... liệu có đúng chăng ?
 
T

tonghia

Phân tích đoạn thơ:
Lận đận đời bà biết mấy nắng mưa
Mấy chục nămrối đến tận bây giờ
bà vẫn giỡ thói quen dậy sớm
Nhóm bếp lửa ấp iu, nống đượm
Nhóm niềm yêu htương khoai sắn ngọt bùi
Nhóm nồi xôi gạo sẻ chung vui
Nhóm dậy cả tâm tình tuổi nhỏ
Ôi kì lạ và thiêng liêng - bếp lửa!​
CHÚ Ý: KHÔNG VIẾT QUÁ 1 TRANG GIẤY THI
 
R

ruoi_vip

picture.php
 
S

sayura

cái đoạn này là đầy đủ bố cục ba phần hả bạn
Tui có nhận xết là thiếu phần giới thiệu về tác giả và tác phẩm... liệu có đúng chăng ?
mình chỉ lấy một số chỗ phân tích tiêu biểu thôi , còn phần tác giả mình ko dưa lên vì nghĩ mọi ngf có thể tìm hiểu đc , và lại đây ko thể là 1 bài văn hoàn chỉnh , có mà trượt
 
P

p3s0ck_kut3_9x

Cảmnhận về tình quê của nhân vật Nhĩ trong truyện ngắn “ Bến quê” của Nguyễn Minh Châu.

“Quê hương mỗi người chỉ một/ Như là chỉ một mẹ thôi/ Quê hương nếu ai không nhớ/ Sẽ không lớn nổi thành người” (trích Quê hương- Đỗ Trung Quân). Quê hương vốn rất gần gũi, bình dị nhưng cũng rất đổi thiêng liêng trong tình cảm mỗi người Việt Nam. Muôn ngàn tình cảm của con người sẽ hội tụ trong tình yêu quê hương đất nước. Bởi thế, quê hương đã trở thành đề tài muôn thuở trong thơ ca Việt Nam. Truyện ngắn “Bến quê” của Nguyễn Minh Châu là tác phẩm tiêu biểu đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng đọc giả. Truyện là tình quê của Nhĩ – nhân vật chính của truyện, một tình yêu quê hương, đất nước vẻ mới lạ trong văn học Việt Nam.
“Bến quê” là tình cảm mà Nguyễn Minh Châu đã gởi gắm qua nhân vật Nhĩ, tình yêu. Nhĩ - một người từng đi đến khắp nơi tận cùng của Trái đất nhưng đến cuối đời, căn bệnh hiểm nghèo buột chân anh vào chiếc giường bệnh, không thể nhúc nhích được. Trong hoàn cảnh đặc biệt này, anh mới nhận ra những nét gần gũi, bình dị của quê hương mình.
Vào buổi sáng đầu thu, nằm trên giường bệnh cảnh vật thiên nhiên hiện ra trước mắt anh đẹp biết bao. Nhĩ đưa mắt nhìn từ gần ra xa, từ thấp lên cao qua ô cửa sổ nhà mình. Mấy bông hoa bằng lăng như đậm hơn. Thấp thoáng phía xa là con sông Hồng với những tia nắng chiếu xuống, nước sông có màu vàng thau đẹp lạ thường. Mọi thứ tưởng chừng rất đỗi quen thuộc lại trở nên hết sức lạ lẫm trong mắt Nhĩ- Cảnh vật đẹp quá làm Nhĩ cứ ngắm hoài một cách say mê. Bỗng Nhĩ thấy “vòm trời như cao hơn”, “dòng sông như rộng ra’. Cảnh vật vẫn hiện hữu bao lâu nay như thế đấy chứ? Đó chỉ là cái nhìn của một con người có dự cảm sắp phải đi xa, đến một nơi rất xa, xa lắm…. Phải chăng Nhĩ đã nhận ra bằng trực giác của mình một điều: mình không còn sống được bao lâu nữa? Dự đoán của Nhĩ như thực hơn, rõ hơn sau những câu hỏi anh đã hỏi Liên- vợ mình: “Hôm nay đã là ngày thứ mấy rồi nhỉ?”. Hình như Liên đã hiểu những gì Nhĩ đang nghĩ nên chị không trả lời. Không phải ngẫu nhiên mà những bông hoa bằng lăng trong mắt Nhĩ trở nên đậm sắc hơn, tiếng đất lở ở bãi bồi bên kia sông lại vang đến tại Nhĩ hay Nhĩ hỏi Liên nhưng câu như thế nó dự báo về quãng đời còn lại của Nhĩ một cách thật kín đáo, thầm lặng. Những hình ảnh mang tính biểu tượng được Nguyễn Minh Châu sử dụng khá thành công.
Một con người luôn đi đến những nơi xa lạ như Nhĩ mà lại bị bó chân trên giường bệnh thì không đau khổ nào bằng. Nhưng chính những ngày này Nhĩ mới được sống bởi lẽ anh đã nhìn rõ được hình ảnh của quê hương. Đó là những bông hoa bằng lăng, là con sông, là bãi bồi, là vòm trời quê hương… Lần đầu tiên Nhĩ thấy Liên mặc áo vá. Người vợ mà mà bấy lâu nay anh chưa quan tâm hết mực nay hiện ra trước mắt anh hình ảnh, một dáng dấp tần tảo, chịu đựng, giàu đức hy sinh. Mọi sinh hoạt của Nhĩ đều nhờ vào sự chăm sóc của Liên. Đến lúc này anh mới thấy thương và yêu vợ mình hơn bao giờ hết. Dù bao năm tháng đã qua đi nhưng nét đẹp của Liên không hề thay đổi cũng như quê hương vậy, vẫn chan chứa nghĩa tình.
Quê hương mình sao đẹp thế? Nhĩ càng ngắm càng yêu quê hương, yêu thương những gì gần gũi, bình dị của quê mình. Khát khao cuối cùng của Nhĩ là được đặt chân lên bãi bồi bên kia sông Hồng nhưng anh biết điều này không thể. Anh đã nhờ con anh- Tuấn thực hiện ước nguyện này giúp anh. Nhưng nghịch lý thay! Con anh cũng không làm được điều mà cha mình mong muốn. Tuấn chưa hiểu được ý muốn của cha và ra đi một cách miễn cưỡng. Và anh sa vào đám phá cờ thế trên đường để thoả mãn nhu cầu ham chơi, thích khám phá của mình. Nhĩ không trách Tuấn bởi lẽ anh cũng từng như thế. Hoạ chăng chỉ có những người từng trải như anh mới hiểu hết được sự đời, mới thấy được những gì mình cần phải làm? Lúc này, Nhĩ mới nhận ra một triết lý. Con người khó tránh khỏi cái “vòng vèo”, “chùng chình” trên đường đời để hướng tới những giá trị đích thực của cuộc sống. Những nghịch lý trong cuộc đời mỗi người không ai có thể lường hết được. Và hai tình huống nghịch lý trong truyện này cũng là một minh chứng để mỗi người biết cách sống tốt hơn, sống đẹp hơn.
Mong ước cuối cùng của Nhĩ không thể thực hiện được. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ một cách xa xăm, đầy mê say. Anh mãi mê hướng mắt theo cánh buồm. Hành động cuối cùng của Nhĩ: “đu mình ra ngoài cửa sổ, đưa bàn tay ra ngoài vẫy vẫy như đang ra hiệu cho một ai đó” có vẻ kỳ quặc. Nhưng có thể Nhĩ đang nôn nóng thúc giục con trai mình hãy nhanh chóng để lỡ chuyến đò; hay đó là một sự đánh thức con người hãy sống khẩn trương, sống có ích, đừng sống vô bổ và tránh xa những cái “vòng vèo”, “chùng chình” trong cuộc đời. Nhưng rồi con đò cũng cập bến và Nhĩ cũng ra đi trong nổi niềm tiếc nuối, ân hận.
“Bến quê”- nơi neo đậu cuối cùng của mỗi con người. Nhĩ đã mãi mãi vào cõi vĩnh hằng nhưng trong anh còn chứa bao tiếc nuối. Hoàn cảnh đặc biệt đã đánh thức Nhĩ để anh nhận ra được những giá trị gần gũi, bình dị của quê hương, để anh thêm yêu quê hương mình. Con người ta ai cũng thế, bao lần vấp ngã trên đường đời nhưng chủ yếu là họ có vực dậy mà đi tiếp không. Nhân vật Nhĩ trong truyện đã theo duổi những ước mơ xa vời nơi chân trời tươi đẹp nhưng anh lại đánh mất hình ảnh của quê hương, của người thân. Đến lúc Nhĩ nhận ra mọi sự việc thì đã quá muộn màng. Cuộc sống đối với Nhã chỉ toàn là vô vị chỉ khi cuối đời thì phần người chang chứa thi vị trong anh mới thực sự rõ nét. Dù mãi mãi lìa xa quê hương nhưng anh được nằm dưới khoảng đất yêu thương của quê mình, được đất mẹ che chở đến ngàn thu, đây cũng là một niềm hạnh phúc.
Truyện ngắn “Bến quê” khép lại để cho người đọc cảm thấy ngậm ngùi cho cuộc đời một con người. Nhưng bài học triết lý sâu xa của truyện còn âm ỉ mãi. Trong cuộc sống có bao lần ta mắc phải cái “vòng vèo”, “chùng chình” của đường đời, hãy sống sao cho thật có ích, phải biết trân trọng những giá trị gần gũi, bình dị của quê hương bởi lẽ dù cho ta có đi đến nơi nào thì quê hương vẫn là điểm dừng chân cuối cùng của cuộc đời mỗi con người. Tình yêu quê hương sẽ là nguồn sinh lực thúc đẩy mỗi chúng ta hướng tới những ước mơ, khát vọng đích thực trong hương thơm lộng gió của cuộc đời.

Nguyễn Thị Hoài Mơ - Trường THCS Trần Quý Cáp Thăng Bình
câu mở đầu hình như hok sát với chủ đề tác phẩm lắm ^^!!!
 
L

lovelypig_nah

Phân tích tác phẩm" Những ngôi sao xa xôi" của Lê Minh Khuê giúp mình đặc biệt là hình ảnh Phương Định.Mình tìm mãi mà ko thấy
 
R

ruoi_vip

Trong cuộc kc chống Mĩ, con đường Trường sơn đã trở thành biểu tượng anh hung của cuộc chiến đấu giành độc lập tự do. Dưới mưa bom, bão đạn của quân thù, con đường vẫn vươn dài về phía trước, chở trên mình bao đoàn quân bao đoàn xe rầm rập tiến về miền Nam. Để cho cái mạch máu Trường Sơn ấy luôn thống suốt đã có hàng vạn thanh niên xung phong ngày đêm bám đường san lấp hố bom, phá bom nổ chậm. Nhà văn nữ LMK đã từng là thanh niên xung phong trên tuyến đuờng TS máu lửa. Truyện ngắn NXSXX là 1 tác phẩm viết về ba cô gái trong tổ trinh sát mặt đường làm nhiệm vụ phá bom trên tuyến đường TS đạn bom khốc liệt. Phương Đinh, nhân vật kể chuyện cũng là nhân vật chính để lại n` ấn tượng đẹp và tình cảm sâu sắc trong lòng ng đọc.
Phương định là nữ sinh của thủ đô thanh lịch. “Cái thời áo trắng ngây thơ, hồn nhiên và vô tư lự của cô thật sung sướng”. Cơn mưa đá ngắng ngủi đột ngột xuất hiện ở cuối truyện, ngay sau tận phá bom đầy nguy hiểm, làm nở tung trong cô bao niềm vui trẻ thơ: cô nhớ về mẹ, cái của sổ căn nhà, n~ ngôi sao to trên bầu trời thành phố.. Quả PĐ có n` mơ mộng. Và cô đặc biệt thích hát. Hồi ở nhà, cô hát say mê, có lúc hát ầm ĩ đến nỗi làm ông bác sĩ hàng xóm mất ngủ; có lần hát say sưa đến nỗi suýt ngã lăn nhào từ của sổ gác hai xuống đất. Cô đem cả lòng say mê ca hát đó vào TS ác liệt : cô thích hát n~ hành khúc bộ đội, những bài dân ca quan họ, dân ca Nga, dân ca ý. Giọng hát của PĐ chắc là hay lắm.
PĐ là 1 cô gái xinh xắn. Chiến trường khốc liệt ko đốt cháy nổi tâm hồn nhạy cảm của cô. Cô ko đc nó nhiều lắm về ngoại hình của mình nhưng chỉ mấy nét này cũng giúp ta hiểu vì sao cô được cánh pháo thủ và lái xe nhắm nhe thăm hỏi và gưỉ thư: một cô gái khá…. Cái nhìn sao mà xa xăm. Cô cũng tự biết mình xinh đẹp và đc nhìều chàng trai chấm, nhưng cô chưa để lòng mình xao động vì ai.
Cô sinh ra và lớn lên tại thành phố thủ đô, có lẽ cô dễ dàng chiếm lấy 1 chõ ở giảng đường đại học, quanh cô là tíu tít bn bè áo trắng. Nhưng cuộc chiến tranh xâm lược của đế quôc MĨ dã cướp đi sự bình yêncủa đất nước. Bác Hồ đã từng kêu gọi: “dù hi sinh tới đâu, dù có phải đốt cháy cả dãy TS cũng phải cương quyết giành đc độc lập”; PĐ cũng đả cùng thế hệ của mình: “xẻ dọc trường sơn đi cứu nc – mà lòng phơi phới dậy tương lai”. Trên cao điểm trống trơn, cô và các bạn phải chaỵ giữa ban ngày phơi mình ra giữa vùng trọng điểm đánh phá của máy bay địch. Cô nói về công việc của mình : “ Việc của chúng tôi là ngồi đây,. Khi có bom nổ thì chạy lên, đo khối lượng đất lấp vào hố bom, đếm bom chưa nổ và nếu cần thì phá bom”.
Chừng ấy công việc được cô nói ra gọn gàng khô khốc, tĩnh nhẹ như ko. Chừng ấy công việc mà chỉ với 3 cô gái trẻ, rất trẻ… ấy thế mà PĐ thì nghĩ về công việc của mình quá giản dị cô cho là cái thú riêng. Giản dị lắm mà anh hung lắm thay cô tiểu thư Hà Nội ấy. Cái cô gái từng làm nũng mẹ, từng gào to gọi mẹ chỉ vì mớ giấy từ sách vở cô bày ra bừa bãi trên bàn, trên giường ko biết cách nào xếp lại cho gọn nữa. Và mẹ phải ra tay xếp lại cho cô con gái cưng , vừa sắp xếp, vừa cằn nhằn : “ con gái gì mà của mày. Lấy chồng rồi mà no đòn, no đòn…” Chiến tranh và bom đạn giặc Mĩ làm cô lớn lên, trở thành dũng sĩ mạnh mẽ mà cô ko hề biết. Thật đáng phục!
Cô ko được dối đầu trực diện với kẻ thù mà phải đối diện với Thần Chết. Thần Chết nằm chực ở đó chờ phút rat ay. Cô và các bạn phải ra tay trc nó, phải tiêu diệt nó. Cô phải nhanh hơn, mạnh mẽ hơn nó, ko đc phép chậm trễ một giây. Bốn quả bom nổ chậm chia cho 3 cô gái trẻ: “ tôi một quả trên đồi. Nho, hai qủa dưới lòng đừơng. Chị thao, một quả dưới chân hầm ba-ri-e cũ”.
Thật đáng sợ cái công việc chọc giận Thần Chết đó! Ai dám chắc rằng nó sẽ ko nổ ngay bây giờ, lúc PĐ đang hì hục đào đào bới bới.? Thế mà cô vẫn ko run tay, vãn tiếp tục cái công việc đáng sợ. BỐn quả bom đã nổ. Nhưng một đồng đội bị bom vùi! Rất may, Nho chỉ bị thương và choáng mà thôi.
Cái công việc khủng khiếp bóp nghẹt trái tim ấy ko chỉ đếm 1 lần trong đời mà đến hàng ngày…”quen rồi. Một ngày tôi phá bom dến năm lần. Ngày nào ít: ba lần. Tôi có nghĩ đến cái chết. Nhưng một cái chết mờ nhạt, ko cụ thể.” Cảm xúc và suy nghĩ chân thực của cô đã tryền sang chon g đọc một nỗi niềm đồng cảm yêu mến và sự kính phục. Một nữ sinh nhỏ bé, hồn nhiên, giàu mơ mộng và nhạy cảm mà cũng thật anh hùng, thật xứng với n~ kì tích dã khắc ghi trên n~ tuyến đường TS bi tráng.
Một ngày trong n~ năm tháng TS của cô là như vậy. N~ trang sử TS ko thể ko quên ghi nhớ 1 ngày như thế.
Lịch sử kháng chiến chống Mĩ ko thể thiếu n~ trang về TS máu lửa. Chúng ta tự hào về n~ chiến sĩ, những thanh niên xp TS như PĐ và đồng đội của cô. Có biết bao ng bị bom vùi và ko phải chỉ bị thương xòng như Nho. Họ đã vĩnh viễn nằm lại với rừng, ko thực hiện được lời hẹn “gặp nhé giữa SG”. Có g trở về nhà mà thân thể ko nguyên vẹn. Một số trở về với quê hương khi tuổi xuân đã hết, cơ hội xay dựng cuộc đời đã qua, sống gieo neo lay lắt. Tuy vậy ta cũng gặp đâu đó n~ nữ TNXP ngày xưa nay đã phấn đấu trở thành n~ nhà khoa học, những doanh nhân thành đạt, n~ cán bộ quản lí tài giỏi. Có thể PĐ là 1 trong số họ.
Càng yêu mến, tự hào về PĐ, cành biết ơn cô và bạn bè trong thế hệ cô đã đổ máu cho nền độc lập của tổ quốc, chúng ta cần phải học tập tinh thần xung phong của họ vào công cuộc xây dựng đất nước hôm nay.
 
T

tonghia

câu mở đầu hình như hok sát với chủ đề tác phẩm lắm ^^!!!

Chỉ cần ngắn gọn như tui thôi nè :D
Nguyễn Minh Châu là cây bút văn xuôi tiêu biểu của nền văn học VN trước và sau năm 1975. Truyện ngắn "Bến quê" là tác phẩm tiêu biểu đã để lại nhiều ấn tượng sâu sắc trong lòng đọc giả...
rùi muốn gì viết tiếp vào ;)
 
9

9x_0nljn3

Cái bài phân tích Bến Quê ấy , mình thấy fần mở bài đc mà ... Dẫn dắt theo kiểu gián tiếp nhưng vẫn thu hút người đọc ... Mỗi tội hơi dài dòng thuj :p
 
Last edited by a moderator:
L

lovelypig_nah

liệu phân tích nhân vật Phương Định còn có bài nào viết kĩ hơn ko ạ?
 
N

ntah_hh

Phân tích giúp em bài nói với con của Y Phương.Phân tích kĩ giúp em.Em tìm trên mạng nhưng thấy ko nhiều chỉ tìm được 1 bài thấy ổn thôi.
 
S

smil3_ang3l_9x

Tớ có phần mở bài của bài "Những ngôi sao xa xôi"khá hay.Post lên các bạn tham khảo và nhận xét nhé.
MB:Không hiểu sao cứ mỗi lần đọc bài "Những ngôi sao xa xôi" của Lê Minh Khuê.Tôi lại thấy âm vang ca khúc "CÔ gái mở đường" của nhạc sĩ Xuân Giao.Ngợi ca những cô gái mở đường của những năm tháng hào hùng của cuộc kháng chiến chống Mĩ cứu nước:
                        "Đi dưới trời khuya sao đêm lấp lánh
                         Tiếng hát ai vang vọng cây rừng
                         Phải chăng em cô gái mở đường
                         Chưa thấy mặt người chỉ nghe tiếng hát
                         Ơi có cô con gái nơi tiền phương mở đường
                         Hỏi em bao nhiêu tuổi mà sức em phi thường"
Có thể vì tôi là cô gái Hà Nội lại hay mơ mộng thích hát như Phương Định-cô gái TNXP nhân vật chính trong truyện nên tôi yêu "NNSXX". Ko phải là một cái gì hơn thế chính là vẻ đẹp của cả tổ trinh sát mặt đường với chị Thao, Nho, Phương Định-những người đã để lại Hà Nội những kỉ niệm tuổi thơ sẵn sàng hy sinh tuổi xuân của mình cho đất nước, đã khiến tôi một đứa trẻ sinh ra lớn lên trong thời bình yêu mến các chị như bao người yêu quý học như tôi.
 
L

lovelypig_nah

Phân tích giúp em bài "Bài thơ về tiểu đội xe không kính"em cần rất gấp,rất rất gấp em tìm trên google rồi nhưng mà ít quá lại ko có gì đặc biệt cả
 
Top Bottom