Nước mắt Lọ Lem

U

uocmovahoaibao

chap 28
Boong . . . boong . . boong!!!!
Tiếng chuông tan trường như thúc giục đôi chân của Khánh An nhanh chóng bước đến sân bóng rổ, đến nơi mà giờ này Hải Anh đang tập luyện. suốt những ngày qua, trong giờ học, khi bên cạnh Thảo Nhi hay bất cứ thời gian nào khác, Khánh An chẳng thể nào tập trung được, cô cứ suy nghĩ mãi về chuyện của cô rồi về chuyện của Hải Anh và cả chuyện của hai người. rốt cuộc ai là người đúng và ai là người sai, cô sai hay Hải Anh sai???? Những suy nghĩ đau đớn ấy cứ giày xéo trái tim của Khánh An như từng mũi kim nhọn. nhưng không hiểu sao càng nghĩ Khánh An lại càng thấy người sai chính là bản thân cô. là một người yêu, người bạn gái của Hải Anh vậy mà cô lại hời hợt quá mức. có ai đời bạn gái lại cả tháng trời không đi thăm người yêu của mình khi người ấy bệnh đến gần chết hay không? có cô bạn gái nào lại tránh mặt người yêu của mình chỉ vì một cảm giác mặc cảm ngu ngốc như cô hay không?? không hề!! chẳng có ai như cô!!!! huống chi Hải Anh vì cô mà mới phải thành ra như thế!! càng nghĩ Khánh An càng thấy bấy lâu nay mình đã sai, sai rất trầm trọng.
Chạy thật nhanh, thật nhanh, nhanh hết sức có thể với đôi chân bé nhỏ trên con đường nhựa buổi trưa nắng gắt. mệt mỏi, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, tay chân rã rời nhưng tất cả đó chẳng là gì so với sự thúc giục của trái tim cô. cô muốn rất muốn được nghe giọng nói ngọt ngào vang lên khe khẽ bên tai, bàn tay ấm áp luôn chạm nhẹ vào khiến cô cảm thấy bình yên và cả nụ cười tỏa nắng khiến cô cảm thấy ấm lòng. Khánh An muốn được nhìn thấy Hải Anh hơn bất cứ thứ gì ngay bây giờ.
- oa!!! Anh Hải Anh cố lên!!! em ủng hộ anh hết mình!!!!
- Hải Anh ơi bạn đẹp trai lắm!!!! cố lên!!!
- trời ơi!!! Sao trên đời này lại có người đẹp trai đến thế!!!!
vừa đặt chân đến sân bóng, Khánh An đã nghe thấy vô số những lời bàn tán, những tiếng hò reo cổ vũ của mọi người. tất cả đều nhắm về một người tên Hải Anh. Đảo mắt nhìn về phía Hải Anh hay nói đúng hơn là nhìn về trung tâm sự chú ý của mọi người. chẳng hiểu sao vừa nhìn thấy con người đó trái tim cô bỗng thắt lại nhói đau!!! Anh ta không phải là Hải Anh mà cô biết ngày nào mà là một người khác. Con người đó là một cầu thủ bóng rổ chuyên nghiệp với những động tác cuốn hút và mang vẻ mặt của thiên sứ. anh ta cuốn hút mọi ánh nhìn về phía mình. những cô gái đứng xung quanh dường như chết lịm đi vì vẻ đẹp đó!!! như có một bàn tay bóp nghẹt lấy trái tim mình, Khánh An cảm thấy lồng ngực đau hói không thể nào thở được. ánh hào quang sáng chói xung quanh Hải Anh khiến cô chùn bước và bất giác lùi lại. cô cảm thấy sợ sẽ bị thứ ánh sáng đó nuốt trọn mất.
- nè!!! Hải Anh đẹp trai quá!!!! Mình như vầy không biết có xứng với anh ấy không nữa!!! một cô gái khá là xinh đẹp lên tiếng.
- thôi đi!!! tầm cỡ như Hải Anh thì chúng ta còn lâu mới với tới được. đứng bên cạnh chỉ thêm vướng bận anh ấy mà thôi!! Nếu thật sự yêu thích và ủng hộ cho Hải Anh thì chỉ cần đứng từ xa và âm thầm ủng hộ anh ấy vui vẻ nhìn người mình thích đi cùng với cô gái xứng đôi với họ!!! như vậy thôi là vui và mãn nguyện lắm rồi!!!
- người đi bên cạnh anh ấy chắc chắn là một nàng công chúa xinh đẹp giàu có và tốt bụng nhỉ!!!
- ừm!!! nếu có đứa nào dám làm vướng bận chân anh ấy thì mình sẽ không tha đâu!!!!
Từng lời nói như bàn tay đẩy Khánh An xuống vực sâu. Sống mũi cay cay, nước mắt nhạt nhòa Khánh An cố gắng lấy hết dũng khí bước vào trong. nếu như là mọi ngày thì cô đã bỏ chạy đi rồi như vì tự nhủ lòng : “ có sai thì phải xin lỗi” nên Khánh An đã bước vào trong tìm Hải Anh.
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 29
Những tiếng hò reo, những lời khen ngợi Hải Anh cứ bám mãi trong đầu của Khánh An. nó khiến cho cô mặc cảm, buồn phiền. ngồi chờ giờ nghỉ giải lao của đội bóng rổ mà trong lòng của Khánh An cảm thấy mâu thuẫn vô cùng. Rốt cuộc là cô nên ở bên cạnh Hải Anh hay là nên rút lui và quay về với thế giới của mình???? mọi thứ cứ rối tung lên không thể sắp xếp được. phải chăng quyết định đến bên Hải Anh của cô là một sai lầm.
Reeeeeeeeeeeeeeng!!!!!!!!!!
Đang mãi suy nghĩ vẫn vơ thì tiếng chuông báo hiệu hết hiệp đấu bỗng vang lên, kéo nhanh Khánh An về với hiện tại.
- A!!! Chào!!! Bạn tìm ai vậy?!?!? một anh chàng cao to bước vào đầu tiên nhìn thấy Khánh An thì tươi cười hỏi.
- à!!! Chào!!! Mình muốn tìm Hải Anh!!!! Bạn có thể giúp mình được không?!?!?
- vậy bạn là ai???? Để mình còn vào nói cho cậu ấy biết nữa!!! thường thì người lạ cậu ấy không chịu gặp đâu!!!
- Bạn cứ nói mình là Khánh An!!!!
- À!!! Thì ra bạn là cô bạn gái “nổi tiếng” của Hải Anh đó hả!!!! bạn đợi mình lát nha!!!!
Anh chàng đó quay đi để lại Khánh An đứng chết lặng. hai chữ “nổi tiếng” mà anh chàng đó thốt ra là sao??? Nó có nghĩa gì???? Chắc là lại liên quan đến thân phận của cô nữa rồi. có lẽ Khánh An sẽ chẳng bao giờ có thể xóa nhòa được cái khoảng cách giàu nghèo giữa cô và Hải Anh.
Trong khi đó .. . . .
- Hải Anh!!!! Bạn gái cậu tìm kìa!!!!
- Sao????? Hải Anh đang đứng nói chuyện cùng những người khác thì giật mình khi nghe nhắc đến Khánh An.
- Nhỏ bạn gái của cậu chờ ở trong kia đó!!!! mau vào gặp đi!!!!
- Thôi!!! Bảo cô ấy về đi!! tao không rảnh!!!! Gặp nhau thì sẽ cãi nhau tiếp cho mà coi!!! Bảo cô ấy tao bận luyện tập nên không rảnh!!! Suy nghĩ hồi lâu Hải Anh trả lời một cách miễn cưỡng.
- Hải Anh biết đâu cô ấy đến xin lỗi mày thì sao!!! Cậu bạn thân hôm trước nói chuyện cùng Hải Anh lên tiếng.
- Làm gì có!!! Cô ấy chẳng bao giờ làm vậy đâu!!! Tao đi tập bóng tiếp đây!!! Hải Anh ôm trái bóng bực tức chạy ra sân nhưng có chút gì đó lưỡng lự.
Cậu bạn của Hải Anh chạy ra nói lại với Khánh An và cô buồn bã ra về.
“ có lẽ dạo này sắp đến kì thi đấu cậu ấy rất bận. thôi thì chuyện của mình đành để sau vậy!!!! chắc là cậu ấy còn giận mình lắm!!!! tại sao mình lại sai lầm đến vậy chứ!!! tại sao mọi chuyện lại ra như vậy?”
Bị Hải Anh từ chối không gặp mặt Khánh An cảm thấy vô cùng hụt hẫng. cố gắng lấy những lý do ngu ngốc để bào chữa và an ủi bản thân nhưng nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. cô cảm thấy tay chân mình không còn chút sức lực nào để bước tiếp, cảm thấy lồng ngực nhói đau như ai dùng dao cứa vào từng nhát. Cô khóc, khóc rất nhiều và hi vọng những giọt nước mắt đó có thể cuốn đi những gì đã xảy ra, cuốn trôi hết những lỗi lầm của cô.
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 30
Quay về nhà với tâm trạng khá là tệ, Khánh An cảm thấy mệt mỏi rã rời, ngồi thừ người ở ban công nhìn ra ngoài khung cảnh một hồi lâu cô tự nhủ bản thân “ thôi kệ!!! mình sẽ làm một món thật ngon để làm quà chuộc lỗi với Hải Anh vậy!!!”. đứng đậy và lao vào bếp với tâm trạng đã phấn chấn hơn Khánh An lui cui cố gắng chế biến ra một món ăn thật ngon.
- chị Khánh An!!! chị đang làm gì vậy??? Thảo Nhi vừa đi học về thấy Khánh An đang nấu ăn thì ngạc nhiên hỏi. từ lúc Khánh An và Hải Anh cãi nhau thì chị ấy chẳng khác bông hoa bị héo lúc nào cũng ủ rũ, buồn rầu.
- à!! Thật ra hôm nay chị nhận ra lỗi sai của mình rồi nên tìm Hải Anh để xin lỗi nhưng không ngờ cậu ấy lại bận, không gặp mặt được. chị về đây định là sẽ làm một món ăn thật ngon để chuộc lỗi với cậu ấy!!!! Khánh An giật mình quay ra nhìn Thảo Nhi, gãi gãi đầu thẹn thùng nói nhỏ.
- nhưng . . . nhưng chuyện hôm đó chị đâu phải là người sai đâu!!!! Tại sao chị lại nhận lỗi đó về phía mình chứ!!!! nếu ngày hôm đó . . . .
- Không đâu!! Khánh An cắt ngang lời của Thảo Nhi. chị nhận ra rằng trong tình yêu có nhiều thứ còn đáng giá hơn việc đôi co rằng ai đúng ai sai, nếu cả hai đã yêu nhau thì mỗi người nên nhường nhịn một câu để không làm đối phương phải bị tổn thương!!!!
- Chị thật là hiền quá đó!!! nếu anh hai biết chuyện gì đã xảy ra thì người phải xin lỗi sẽ là anh hai mới đúng!!!! Thật là tức dùm chị quá đi!!!!
- Không sao đâu mà!!! Chỉ cần Hải Anh vui là chị vui rồi!!!!À!!! Em có biết anh hai của em thích món gì hay không?????
- Anh hai á!!!! Em không biết!!! Anh ấy lúc nào cũng ăn qua loa cho qua ngày thôi chứ có quan tâm món đó là món gì đâu!!!
- Như vậy thì chị biết là món gì cho cậu ấy bây giờ!!!!!!! Cậu ấy là người kén ăn lắm!!!
- Chị không cần lo lắng về chuyện đó!!! quan trọng là trái tim của chị đặt vào món ăn đó nhiều hay không mà thôi. Món ăn làm bằng tình cảm chân thật thì bao giờ cũng ngon hết á!!! Chị hãy làm món nào mà có thể mang lại cho anh hai cảm giác ngọt ngào ấm cúng mà bấy lâu nay anh ấy không hề cảm nhận được!!!!
- Món ăn ngọt ngào????
Chẳng biết Khánh An nghĩ gì nhưng sau đó cô vội vàng mỉm cười quay vào bếp cắm cúi làm món gì đó có mùi thơm rất ngọt ngào.
Khi Khánh An đang cặm cụi dọn món ăn “ngọt ngào” mà cô đã làm cho Hải Anh thì . . . .
- Khánh An!!! bà chủ gọi cô vào gặp bà ấy đó!!! một cô hầu gái khuôn mặt có vẻ gì đó lo lắng gọi Khánh An.
- ừm!!! cảm ơn!!! tôi sẽ vào ngay!!!! Khánh An mỉm cười hồn nhiên trả lời một cách vô tư mà không biết sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra với cô và mối tình mong manh ấy.
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 31
Bước vào căn phòng u tối, yên ắng đến đáng sợ, Khánh An cảm thấy toàn thân ớn lạnh và có một cảm giác gì đó bất an dâng lên trong lòng.
- ngồi xuống đó đi!!! bà Triệu bình thản ngồi trên chiếc ghế xoay cất giọng trần ngâm, lạnh ngắt ra lệnh cho cô theo đúng nghĩa của một người chủ nhân.
- bà chủ gọi con có chuyện gì vậy ạ???? Khánh An khe khẽ hỏi cứ như một chú én nhỏ đang run rẩy, khép nép trước một con đại bàng to lớn.
Bà Triệu không nói gì chỉ nhếch mép cười, ném một xấp giấy dày cộm về phía Khánh An.
- đây là . . . . là . .. . Khánh An ấp úng không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Chẳng có gì!!!! Chỉ là một vài số liệu về doanh thu tháng này của công ty!!!! Không ngờ là cô lại có khả năng làm ảnh hưởng nhiều thứ đến vậy!!!! khuôn mặt của bà triệu ngạo nghễ, nhìn khánh an bằng con mắt khinh thường.
- Ý bà chủ là sao ạ!!!
- cầm xấp giấy đó lên nhìn vào đó đi!! hãy thử xem cô có hiểu ta đang nói gì không!!!
nhẹ nhàng cầm tờ giấy đó lên, Khánh An chăm chú nhìn vào đó. sắc mặt cô dần dần thay đổi. có lẽ Khánh An đã biết ý của bà Triệu là gì. Công ty nhà Hải Anh tháng này làm ăn bị thua lỗ rất nặng, nguyên nhân là do sự vắng mặt của Hải Anh trong công ty mà vòng qua vòng lại thì lý do chính cũng chỉ từ cô mà ra.
- nhìn sắc mặt của cô như vậy chắc là cũng hiểu rồi chứ gì!!! Bà Triệu mỉm cười đắc chí.
Khánh An khẽ gật đầu đầy đau khổ.
- chỉ vì cô mà Hải Anh nó phải nghỉ việc ở công ty, vắng bóng nó cả công ty như chao đảo. thật ra tiêu chuẩn làm con dâu của ta cũng không khó nhưng ít nhất thì cần phải có ích cho con trai của ta, là người yêu của nó thì phải khiến cho nó cảm thấy hạnh phúc và mỉm cười, là người luôn đứng sau ủng hộ cho nó. cô hãy thử nghĩ xem, từ ngày cô bên cạnh nó đến bây giờ, cô đã đem lại cho nó những gì.
Khánh An chỉ im lặng không trả lời. cô biết chứ!! biết cô là kẻ vô dụng chỉ đem đến cho Hải Anh trở ngại. nhưng cổ họng cô nghẹn ứ lại không nói nên lời. mà nếu bây giờ cô nói lên dù chỉ một lời thì nước mắt của cô sẽ tuôn ra mất. bà triệu chỉ cần nói ra nhiêu đó cũng đã đâm trúng ngay điều mà khánh an lo lắng.
- để tôi trả lời luôn nhé!!! Hầu như cô chẳng đem lại gì cho Hải Anh, chẳng có gì cả, đã vậy cô luôn khiến nó phiền muộn, đau lòng, buồn rầu và thậm chí vì cô mà bị thương. Thử hỏi cô có xứng đáng làm người yêu của nó hay không??? từ lúc ở bên cạnh cô Hải Anh chỉ toàn gặp những chuyện xui xẻo, chẳng có gì tốt. chẳng những vậy, nếu sau này có người hỏi cô bạn trai cô là ai thì cô có dám nói ra người đó là Hải Anh, người thừa kế một tập đoàn lớn và là một hotboy đẹp trai hay không??? và nếu như cô có dám nói ra đó là Hải Anh thì liệu được bao nhiêu người sẽ tin vào lời nói đó của cô???? ta nghĩ . . cô là người biết lý lẽ chắc cũng hiểu được ta muốn gì!! Thật sự thì hai người có khác biệt quá lớn!!! nhìn theo kiểu nào thì cũng không thể bên nhau. đừng nghĩ rằng thời nay còn có chuyện tình đẹp như cổ tích, hoàng tử chỉ sánh đôi cùng với nàng công chúa chứ không bao giờ đi cùng với “lọ lem” cả. nếu như “lọ lem” mà không có phép màu của bà tiên thì cũng chẳng bao giờ đến được bên hoàng tử. nếu thật sự cô yêu Hải Anh thật lòng thì hãy đứng từ xa mà nhìn nó thành công trên con đường của nó chứ đừng “đeo bám” khiến nó thêm mệt nhọc nữa!!! yêu là mong cho người mình yêu luôn cảm thấy hạnh phúc, cô hiểu ý ta nói gì chứ!!!!
- dạ!!! con hiểu!!! Khánh An cố gắng thốt lên được ba từ trong tiếng nấc nghẹn ngào. Từng lời nói của bà Triệu nói ngay trúng vết thương lòng của cô khiến nó đau nhói. Có lẽ bà ấy nói đúng, có lẽ những cô gái ở sân bóng rổ nói là đúng. Người như cô thì chỉ nên rời xa Hải Anh và lặng lẽ nhìn cậu ấy hạnh phúc!!!!! Đi bên cạnh chỉ làm vướng bận Hải Anh mà thôi!!!
- Ta nghĩ là cô đã quyết định được mình phải làm gì rồi có đúng không??? nếu cô chịu rời xa Hải Anh thì ta có món quà này cho cô coi như là cảm ơn tình cảm tốt đẹp mà cô đã dành cho con trai ta!!! Công ty của ta có một chi nhánh ngoài một hòn đảo. ở đó đang thiếu lao công, nếu cô chịu chuyển ra đảo thì ta sẽ sắp xếp cho cô làm việc ở đó và chuyển trường cho cô luôn. À!!! Thậm chí ta có thể chuyển cả anh cô ra bệnh viện tốt nhất ngoài đó!!! ở nơi đó hằng ngày cô vẫn có thể nắm bắt được thông tin về Hải Anh!!!! cứ xem như là cô chuyển chỗ ở và việc làm thôi mà!! Cô thấy sao!!!! Nhìn sắc mặt và vẻ đau đớn của Khánh An, bà Triệu biết chắc rằng kế hoạch của mình đã nắm chắc được phần thắng nên nói tiếp một hơi.
- Con . . . con!!!!!!!!! Khánh An nghẹn ngào nói không nên lời. cô biết phải làm sao đây. cô yêu hải anh, rất yêu cậu ấy và hoàn toàn không muốn rời xa con người đó. nhưng nếu như cô còn ở bên cạnh hải anh thì chẳng khác gì một cục đá lớn chắn ngang con đường mà cậu ấy đi. nếu muốn tốt cho hải anh thì khánh an chỉ còn cách đó mà thôi.
- Ta biết cô không muốn rời xa hải anh và không muốn nhận bất cứ thứ gì từ ta. Thật ra ta làm vậy chỉ vì muốn tốt cho cô và cả hải anh thôi!!! Nếu hai đứa ở bên cạnh nhau liệu cô có thể chịu nổi áp lực từ những lời bàn tán không!!! ta muốn từ nay cô hãy hoàn toàn cách biệt và hoàn toàn rời xa Hải Anh!!! Chỉ cần cô giữ bí mật này không nói với bất kì ai kể cả anh Quốc Phong của cô và âm thầm chuyển đi thì ta sẽ rất biết ơn cô!!!! hãy quyết định đi!!!!
Suy nghĩ hồi lâu, Khánh An đứng dậy, nước mắt vẫn không ngừng lăn dài trên đôi gò má một cách đầy chua xót, đau đớn. Cô cố gắng thốt lên ba chữ, ba chữ xé nát cõi lòng, một cách miễn cưỡng.
- con sẽ đi!!!!!
Bà Triệu mỉm cười đón nhận chiến thắng đã biết trước. có lẽ đó sẽ là dấu chấm hết cho chuyện tình ngắn ngủi giữa Khánh An và Hải Anh, một chuyện tình đầy rào cản, ngang trái.
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 32
Lặng lẽ lê đôi chân nặng nề, Khánh An bước đi mệt mỏi trong cái hành lang mà mọi ngày cô vẫn tưởng như vô tận nhưng thật buồn cười là hôm nay nó lại quá ngắn ngủi. dường như thời gian mà cô còn được ở trong ngôi nhà này chẳng còn và bây giờ là lúc cô phải rời xa nó. cố gắng kìm lòng kéo chiếc vali nhỏ bé chứa tất cả những thứ cần thiết cho “cuộc sống mới”, trên tay xiết chặt sợi dây chuyền, Khánh An đau đớn bước qua phòng Hải Anh. Căn phòng ấy vẫn như mọi ngày, vẫn yên ắng, buồn bã đến kì lạ và trước mặt cô là một chàng trai đang say trong giấc ngủ. Đó vẫn là người con người hằng ngày cô thường gặp, vẫn là khuôn mặt thu hút khiến bao cô gái say mê nhưng không hiểu tại sao mặc dù đang đứng gần bên nhưng Khánh An lại cảm thấy giữa cô và Hải Anh có một khoảng cách gì đó xa xôi lắm. cô nhìn Hải Anh, nhìn thật kĩ con người tốt bụng luôn ân cần, luôn mỉm cười, luôn an ủi và bảo vệ cho cô, nhìn con người tội nghiệp luôn vì cô mà bị tổn thương và nhìn một tên ngốc sẵn sàng hi sinh bản thân để cứu cô khỏi nguy hiểm và nhìn tình yêu của cô lần cuối cùng trước khi đặt dấu chấm hết cho nó. Khánh An tự hỏi lòng tại sao Hải Anh lại là một thiếu gia giàu có, đẹp trai??? Tại sao cô lại là một kẻ nghèo nàn, xấu xí??? Và tại sao ông trời lại sắp đặt cho hai con người hoàn toàn khác biệt như cô và Hải Anh gặp nhau??? phải chăng cô đã làm gì nên tội nên ông trời trừng phạt, sắp xếp cho cô một chuyện tình đầy đau khổ và hoàn toàn không thể nhìn thấy một kết thúc hạnh phúc??? Chỉ cần nghĩ thế thôi là đôi mắt Khánh An dần nhòe đi. cố gắng kìm chặt tiếng khóc, bàn tay run rẩy của cô vội lấy lá thư trong túi áo ra khẽ đặt lên bàn cùng với sợi dây chuyền vốn là minh chứng tình yêu cho cả hai người mà bấy lâu nay cô nâng niu gìn giữ rồi bỗng nhiên Khánh An nở một nụ cười tuy đau khổ nhưng lại có gì đó rất hài lòng, ánh mắt đầy trìu mến biết ơn nhìn Hải Anh.
- có lẽ mọi chuyện đến đây là chấm dứt!!! có lẽ . . . nếu em ra đi thì sẽ tốt hơn!!! Có lẽ . . . . !!! xin lỗi anh nhé, Hải Anh!!!! Em nợ anh nhìu lắm!!!!
chỉ nói được bấy nhiêu mà trái tim Khánh An dường như tan nát, những giọt nước mắt đau đớn lăn dài trên đôi gò má xanh xao. Cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mặt Hải Anh, Khánh An đau đớn cắn chặt môi để ngăn tiếng nấc nghẹn ngào xót xa phát ra từ tận đáy lòng rồi nhanh chóng quay lưng bước đi. trong tim cô thầm nói : “tạm biệt nhé!!! Hải Anh!!! Nếu có duyên thì chúng ta sẽ gặp lại!!!”. cuối cùng thì mọi chuyện chấm hết như vậy đấy. sau tất cả mọi cố gắng của cô, sau bao kỉ niệmgiữa hai người và sau những ngày tháng, đối với cô rất hạnh phúc, mọi thứ từ bây giờ sẽ chỉ còn nằm sâu trong quá khứ, một quá khứ buồn.
khánh an ngoái đầu nhìn lại căn biệt thự to lớn mà trong lòng thầm nghĩ: “tạm biệt tất cả!!! tạm biệt thảo nhi, cô chủ nhỏ khó tình nhưng hết mực yêu thương tôi, tạm biệt bà quản gia dịu hiền như bà tiên và tạm biệt tất cả mọi người trong ngôi nhà này!!! Tạm biệt nhé, cả tình yêu của tôi nữa!!!”
Trong buổi trưa nắng gắt, hơi gợn một tí gió se lạnh của mùa đông, có một chiếc xe đậu trước dinh thự của triệu gia dần lăn bánh mà không ai chú ý. Chiếc xe ấy đã mang Khánh An đi đến một nơi rất xa, rất xa!!!! Nó đã mang cô rời xa Hải Anh, khiến một tình yêu đẹp bỗng chốc vỡ choang như viên pha lê rơi xuống nền đất cứng!!!!
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 33
Cơn gió thoảng qua, lùa vào cửa sổ đánh thức Hải Anh. Cậu mở mắt tỉnh dậy mệt mỏi ra khỏi giường. bỗng nhiên toàn thân Hải Anh đứng khựng lại như một pho tượng, chết lặng hồi lâu, đăm đăm nhìn vào cái bàn bên cạnh giường của mình. nói đúng hơn là nhìn vào sợi dây chuyền cùng với bức thư. Nhìn thấy sợi dây chuyền của Khánh An, trong đầu của Hải Anh tràn ngập vô vàn những câu hỏi. “tại sao sợi dây chuyền đó lại ở đây? tại sao lại có một bức thư ở trên bàn? Và Khánh An đang ở đâu????”. . . .. Hàng vạn câu trả lời được Hải Anh đưa ra để tự an ủi lòng mình. “ chắc là không có chuyện gì đâu mình lo lắng quá thôi? Chắc Khánh An để quên những vật này trong phòng mình!!! Giờ này chắc là Khánh An đang ở cùng với Thảo Nhi rồi!!!”
Đối với một người thông minh như Hải Anh thì chắc chắn anh cũng biết những vật đó có ý nghĩa là gì,và anh cũng đoán được một phần nào đó chuyện gì đã và đang xảy ra. Cố gắng tìm những lý do cho sự xuất hiện của hai vật đó để tự trấn an bản thân, Hải Anh run rẩy cầm bức thư và sợi dây chuyền ấy lên. nét chữ này, mặt dây chuyền này!! chắc chắn không ai khác mà chỉ có Khánh An. trấn tỉnh lại, Hải Anh nhanh chóng mở bức thư ra:
Hải Anh!
Đầu tiên, anh cho em xin lỗi vì tất cả!!! em xin lỗi vì bản thân mình là một người bạn gái tồi tệ không biết quan tâm đến cảm giác của anh, em xin lỗi vì bấy lâu nay em luôn gây cho anh vô vàn rắc rối, em xin lỗi vì đã không giữ trọn lời hứa mãi bên cạnh anh, em xin lỗi và xin lỗi anh rất nhiều!!! em xin lỗi anh!!! Có nói bao nhiêu lời xin lỗi thì chắc cũng không thể nào xóa hết những lỗi lầm mà em gây ra cho anh!!!!
Thứ hai, cảm ơn anh những ngày tháng qua đã luôn bên em!! Cảm ơn anh vì đã cho em những niềm hạnh phúc ngọt ngào, cảm ơn anh vì đã cho em mượn bờ vai để tựa vào mỗi khi em buồn khổ, cho em mượn bàn tay ấm áp lúc nào cũng quan tâm dịu dàng đến em, cảm ơn anh vì lúc nào cũng nở nụ cười với em, cảm ơn anh vì lúc nào cũng sẵn sàng hi sinh bản thân mình để bảo vệ cho em!!! Tóm lại em mang ơn anh nhiều và nhiều lắm!!! em biết dù có kể thì chắc cũng không thể kể hết được vì anh đã giúp đỡ cho em nhiều vô kể!!!!
Thứ ba em lại nói lời xin lỗi một lần nữa khi phải nói rằng lúc anh đọc bức thư này thì em đã biến mất khỏi cuộc đời anh rồi!!! biến mất như một làn khói, cơn gió thoảng qua mà thôi không để lại một chút dư âm nào!!! Trong những ngày tháng ở bên cạnh anh em cảm thấy mình là cô gái hạnh phúc nhất thế gian này khi có được một người yêu như anh nhưng em cũng dần nhận ra rằng bản thân mình lại không hề xứng đáng khi đi bên cạnh anh!!! Anh thì như một thiên sứ đến từ thiên đàng cứ luôn mang lại cho em hạnh phúc và may mắn còn em thì lại giống như một ác quỷ trồi lên từ địa ngục luôn luôn đem lại cho anh rắc rối và xui xẻo. em đã thật ngốc nghếch khi tin rằng với tình yêu của hai chúng ta thì có thể xóa tan mọi khó khăn nhưng sự thật thì không phải vậy!! em quên mất rằng thế gian này không chỉ có hai ta mà còn rất nhiều người khác nữa!!! họ sẽ nghĩ gì, họ sẽ nói gì khi em đeo bám lấy anh!!!! Bản thân em cũng biết rằng nếu em còn bên anh ngày nào thì anh còn gặp rắc rối ngày đó!!! phải chi lúc trước em nhận ra điều này sớm hơn thì mọi chuyện đâu tồi tệ như bây giờ!!! Em yêu anh, yêu rất nhiều và vì yêu anh nên em sẽ ra đi để tốt cho anh!!! Em muốn sau này anh sẽ thành công trên con đường của mình chọn, muốn anh hạnh phúc và đi bên cạnh một người thật sự xứng đáng với anh và người đó sẽ giúp đỡ, mang lại cho anh niềm vui giúp anh mỉm cười và thành công!!! Có lẽ chuyện tình mình đến đây sẽ kết thúc!!! Nếu anh còn yêu em thì anh hãy sống thật tốt và quên em đi vì điều đó sẽ khiến em hạnh phúc!!
Em sẽ mãi mãi luôn dõi theo anh ở một nơi nào đó!!! em sẽ mãi chúc phúc cho anh!!! Anh là người đầu tiên và cũng sẽ là người duy nhất người cuối cùng mà em yêu vì chỉ có anh là người có thể thay đổi được em,người duy nhất khiến trái tim em đau khổ, là người khiến em biết rằng tiền không phải là tất cả và là người cho em một giấc mơ tình yêu ngọt ngào!!!
Tạm biệt nhé!!! Anh là tình yêu của em và sẽ mãi là như thế!!!!
Khánh An
TB:
Anh còn nhớ không??? lúc trước em đã từng nói là hai sợi dây chuyền sẽ không còn ý nghĩa nếu thiếu mất một nửa của nó!!! em biết rằng bản thân em sẽ không thể quên anh và xóa bỏ hình bóng anh vì vậy em sẽ để trái tim em nơi đây để nó luôn hoàn hảo và có ý nghĩa nhé!!!!
Mưa rơi trên nỗi đau nào lòng chợt thấy nghẹn ngào vì bao khát khao .Đợi chờ làm chi nỗi đau ai ngờ tình yêu đôi ta như là mơ.Bao yêu thương đã muộn màng vì mình đã quá vội vàng để lòng nát tan .Vậy mà giờ sao nói không nên lời lệ rơi trên đôi mắt em .Từ trong con tim em cứ nhớ anh vô bờ .Tình yêu ấy cũng đã khiến em mong chờ .Góc phố vắng anh mình em bơ vơ .Bao giấc mộng này tan vỡ .Thì thôi xem như chuyện mình chưa bắt đầu .Để cho lòng này nhẹ vơi nỗi sầu .Như cành hoa đã thôi úa màu mà ta giữ lại cho nhau .. Em xin yêu anh trong cơn mơ .Người hãy đến dù là giấc mơ .Dẫu biết quá ngây thơ mà lòng vẫn nhớ .
THAT SONG IS FOR MY LOVE!!!!!! GOODBYE MY LOVE, MAY BE FOREVER!!!
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 34
Huỵch!!!!
Đọc xong bức thư của Khánh An, khuôn mặt của Hải Anh tái nhợt đi. cậu cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực nào nên ngã ngay xuống sàn nhà. Xiết chặt lá thư trong tay, vò nát nó bằng đôi bàn tay đang run rẩy, Hải Anh gào lên trong tuyệt vọng.
- là tại mình!!! tất cả là tại mình!!!! tại mình mà cô ấy mới ra đi!!! đâu phải là em sai đâu Khánh An!!! tất cả là tại anh!!! Là tại anh!!! Em nào có lỗi gì chứ!!! tội của anh đáng chửi rủa gấp mấy ngàn lần em nữa đó!!! tại sao em cũng giống như cô bé ấy!!! tại sao lại rời xa anh!!! Tại sao cả hai người đều lừa dối anh!!! Tại sao?????????????
- Anh hai!!!!! Có chuyện gì vậy!!!! nghe tiếng thét của Hải Anh Thảo Nhi hốt hoảng chạy vào phòng.
Nhìn thấy Hải Anh ngồi bệt trên sàn nhà, khuôn mặt trắng bệt, đôi bàn tay xiết chặt tờ giấy gì đó, Thảo Nhi lo sợ không hiểu đã có chuyện gì xảy ra. Cô bé chạy đến lấy lá thư từ trong tay của anh hai mình, chăm chú đọc và khuôn mặt cũng biến sắc dần.
- chị Khánh An!!! chị ấy . . . . chị ấy đã đi rồi sao!!!!
- Phải!!! cô ấy đã rời bỏ anh rồi!! tất cả là vì anh!!! Tất cả là tại anh!!! anh thật ngốc quá phải không!!! anh thật quá ngu khi chỉ biết ích kỉ nghĩ đến bản thân mà không hề biết cô ấy đang chịu đựng đau khổ một mình!!!!
- Không thể nào!!!! Lúc nãy chị ấy còn vui vẻ nói với em là sẽ làm cho anh một bữa ăn để chuộc lỗi mà!!!! Sao bây giờ mọi chuyện lại như vậy chứ!!!! món ăn cũng đã chuẩn bị xong rồi mà!!!
- Sao???? Vậy là cả ngày hôm nay cô ấy đã cố gắng đến gặp anh chỉ để nói lời xin lỗi sao!!! . . . . . .
- . . . . .
- Trời ơi vậy mà anh . . . anh lại tránh mặt cô ấy không thèm nói chuyện!!! anh đúng là một thàng bạn trai ích kỉ mà!!!!
- Anh hai!!! Anh thật quá đáng đó!!!! lẽ ra chị Khánh An không cho em nói nhưng chuyện đến mức này thì em đành nói cho anh biết luôn!!! Ngày mà anh bệnh không phải chị không vào thăm anh đâu mà chị ấy còn tự tay vào bếp năn nỉ những người đầu bếp chỉ cho mình cách nấu những món ăn thượng hạng chỉ để mang vào cho anh!!! Chị ấy mang vào bệnh viện những món ăn ấy cùng với em nhưng khi vừa bước đến cửa thì tiểu thư xinh đẹp nhà họ Ngô đứng chặn ngay cất giọng đanh đá hỏi chị ấy : “ cô là người hầu mang thức ăn đến cho Hải Anh sao??? Hãy đưa đây tôi đem vào cho cậu ấy cô không cần vào trong đó đâu??? Bây giờ bọn tôi đang thăm cậu ấy, cô vào sẽ làm mất bầu không khí trong lành đó!!!”. nghe thấy cô ta nói câu đó em định nói chị Khánh An là người yêu của anh nhưng chị ấy cản em lại. chị ấy chỉ gật đầu đưa thức ăn cho cô ta rồi lặng lẽ đi về. lúc về chị ấy còn căn dặn em là vào thăm anh thì không được nói bất cứ lời nào về chuyện chị ấy có đến thăm!!!! Bao nhiêu ngày qua chị ấy luôn giấu trong lòng chuyện đó, nhẫn nhịn anh rồi tự nhận về bản thân mình phần sai. Anh đã không hiểu cho chị ấy lại còn làm giận làm hờn khiến cho chị Khánh An rất buồn khổ vậy mà anh có biết không???
- Cô ấy đã vì anh mà làm tất cả, nhẫn nhịn tất cả. vì anh mà Khánh An phải chịu đựng đau khổ âm thầm một mình. tất cả là vì anh!!! tại vì một thằng khốn như anh mà Khánh An phải đau khổ và ra đi!!! tại anh!!! là tại anh. tại sao cô ấy lại nhận là mình sai chứ người sai là anh mà!!!!
Hải Anh đứng dậy, lê bước chân vô hồn đến nhà bếp. trên chiếc bàn ăn có một chiếc dĩa nhỏ màu trắng chứa ba chiếc bánh flan nổi bật trên nền cà phê đen cùng một mảnh giấy nhỏ.
“ Hải Anh!!! mình làm ba chiếc bánh flan này là để làm quà xin lỗi bạn!!! bánh flan ngọt ngào quyện trong vị đắng của cà phê giống như chuyện tình chúng mình có vị đắng của khó khăn nhưng nếu cố gắng thì ta sẽ cảm nhận được cái vị ngọt ngào bên trong nó. ba cái bánh tượng trưng cho ba lỗi lầm rất lớn của mình. thứ nhất mình đã không là một người bạn gái tốt. thứ hai mình đã khiến bạn nhiều lần phải tổn thương vì mình. thứ ba là bản thân mình không biết cố gắng để xứng đáng với bạn,cố gắng để xứng đáng với tình cảm của bạn. cho mình xin lỗi nhé!!! Mình sẽ cố gắng để sửa sai!!! Nếu như họ nói mình không xứng với bạn thì mình sẽ thay đổi bản thân để cho mọi người nói là thật đẹp đôi khi thấy mình đi với bạn!!! những lời này là thật từ tận đáy lòng nhưng vì mình không có đủ dũng cảm để nói nên đành phải viết ra giấy!!! mong bạn sẽ tha thứ cho mình!!! chúc bạn ngon miệng!!!”
Đọc xong tờ giấy, Hải Anh mỉm cười như người mất trí ngồi xuống bàn, cầm chiếc thìa lên ăn. Vừa ăn mà nước mắt của Hải Anh cứ tuôn rơi nghẹn ngào. Chiếc bánh flan bây giờ không còn mang vị ngọt nữa, Hải Anh chỉ cảm thấy đầu lưỡi mang một vị đắng của cà phê, một vị đắng đến xót xa lòng. Trái tim cậu như nát tan khi nghĩ đến những gì mà Khánh An đã nhẫn nhịn vì cậu. càng nghĩ Hải Anh càng tự trách bản thân mình ích kỉ đã không quan tâm không nghĩ gì đến tâm trạng của Khánh An. bây giờ nếu có một điều ước thì cậu chỉ muốn nhìn thấy Khánh An đứng trước mặt mình mỉm cười hiền hòa như mọi khi. Chỉ cần Khánh An quay trở về thì Hải Anh sẽ làm tất cả những gì mà mình có thể nhưng có lẽ đã quá trễ để nói như vậy.
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 35
Trong căn nhà bếp, một không khí ảm đạm bao trùm. Mọi người nhìn Hải Anh với ánh mắt tội nghiệp, họ thương và cảm thông cho đôi tình nhân đau khổ.
- anh hai! Anh định ngồi đây hoài sao!! Đây có phải là người anh mạnh mẽ mà em từng biết đâu chứ!! anh hai mà em biết là người không bao giờ chấp nhận chịu thua và tuân theo sự sắp đặt của người khác!!! Anh hãy đứng dậy đi và hãy tìm chị Khánh An trở về! không pHải Anh còn rất nhiều điều cần nói với chị ấy hay sao!!!
- Thôi!! Anh mệt mỏi lắm rồi!! đôi chân anh không còn chút sức lực nào nữa!! Khánh An đã đi rồi! cô ấy đã đi thật xa rồi và sẽ không bao giờ trở lại!!!
- Anh sao vậy!! Dù cho là anh có mệt mỏi với tình yêu này thì ít ra anh cũng phải gặp tìm chị Khánh An và nói hết tất cả những gì anh nghĩ trong lòng đi xong rồi thì đường ai nấy đi!!! bộ hai người nghĩ cứ âm thầm mang đau khổ một mình thì cả hai sẽ có cuộc sống vui vẻ được hay sao!!!
- Em thôi đi!!! em chẳng hiểu gì sao!!! Cô ấy cũng giống mối tình đầu của anh!! cả hai người đếu bỏ anh ra đi không nói một lời!! chẳng bao giờ, chẳng bao giờ anh có thể gặp lại cô ấy nữa đâu!!! Dù anh có muốn tìm thì biết tìm ở đâu khi cô ấy đã không muốn anh thấy cô ấy nữa chứ!!! Khánh An đã chạy trốn anh rồi em có biết không!!!!
- Anh!!!! anh hai ngốc quá mà!!!!! Thảo Nhi tức giận hét lên.
- Cô chủ . . .
Một người vệ sĩ bước vào gọi Thảo Nhi .
- có chuyện gì nói đi!!!
anh ta khẽ nói nhỏ một điều gì đó với Thảo Nhi. bỗng nhiên ánh mắt của cô bé anh lên một vẻ vui mừng.
- anh hai!!! Vệ sĩ của em đã thấy một chiếc xe của công ty chở chị Khánh An đi và đã xác định được hiện giờ chị ấy đang ở đâu rồi!!!
- thật không!!! em nói thật chứ!!! như một cỗ máy được nạp năng lượng Hải Anh đứng phắt dậy.
- chị Khánh An đang ở bến cảng gần đây nhưng anh phải nhanh lên vì chị ấy . . .
- Khánh An làm sao!!!
- Chị ấy đã mua vé chuẩn bị đi ra đảo rồi!!!
Nghe đến đó thì nhanh như cắt Hải Anh lao đi tìm Khánh An.
Chạy ra ngoài sân, lấy chiếc xe hơi đậu gần đó, Hải Anh phóng đi với tốc độ điên cuồng với hi vọng vẫn kịp để níu kéo Khánh An.
15’ sau . . . .
Hải Anh đã đến bến cảng nhưng vì là buổi chiều nên ở đó đông nghẹt người. Hải Anh luống cuống tìm Khánh An trong biển người bao la.
- anh ơi cho hỏi!! tàu ra đảo đã đi chưa ạ!!! Hải Anh chạy đến vội vã lo lắng hỏi nhân viên bán vé.
- À chưa!!! Nhưng chỉ còn 5’ nữa là tàu đi rồi!!!
“5’ chỉ có 5’ phút nữa thôi, 5’ nữa là mình phải rời xa Khánh Anh thật sao. Không!! không thể nào!!! Phải làm sao bây giờ!! Phải làm sao đây!!!”
Bỗng nhiên tiếng của chiếc loa vang lên làm cậu nảy ra một ý tưởng.
“ alo . . . alo . . . xin chào mọi người!! tôi là triệu Hải Anh!!!”
Giọng của Hải Anh vang lên trên loa. Cả khu cảng đang ồn ào tấp nập bỗng chốc im bặt. mọi người đổ dồn ánh mắt về phía chiếc loa.
“ Khánh An à!! Em có đang nghe anh nói hok?? Anh không biết mình phải nói gì nữa nhưng anh thật sự mong em đừng đi!!! anh xin lỗi em!! Anh xin lỗi vì bấy lâu nay anh đã không quan tâm đến cảm giác của em, không hề biết vì anh mà em đã phải chịu đựng như thế nào!!! Anh là một thằng ngốc có đúng không ? anh thật ngốc khi không biết rằng em đang đau khổ, thật ngốc khi đã giận em và thật quá ngốc khi đã để em ra đi. nếu bây giờ anh mà để mất em thì có lẽ anh sẽ dằn vặt bản thân mình suốt cả đời. anh đã ăn chiếc bánh flan đó rồi nhưng khi không có em thì anh chẳng thể nào cảm nhận được vị ngọt trong cái bánh mà chỉ thấy có vị đắng của cà phê thôi!! Em nói là . . . em đã sai vì không đem lại cho anh cái gì mà còn vạ lây khiến anh gặp nhiều điều không may nhưng lẽ ra anh mới là người cần nói câu đó!!! em đừng nghĩ rằng em không cho anh thứ gì!!! Em cho anh rất nhiều!! em cho anh niềm vui, em cho anh nụ cười và em cho anh niềm hạnh phúc từ tình yêu của em!! Anh không cần một cô bạn gái giàu có, xinh đẹp vì những thứ đó tiền có thể mua được nhưng một cô bạn gái với tấm lòng như em thì thật khó để tìm ra!!! cuộc sống của anh giống như là một bức tranh ghép, có thể mọi người nhìn vào thì sẽ nói đó là bức ghép rất hoàn hảo mà bao người ao ước nhưng thật ra bức tranh ghép đó nếu không có em thì sẽ không trọn vẹn được!! em chính là mảnh ghép duy nhất mà anh còn thiếu!! nếu em ra đi thì cuộc đời của anh cũng chẳng còn hoàn hảo nữa!!!!ừm . . . anh hát không được hay nhưng vì em, hôm nay anh sẽ hát một bài để nói cho em biết nỗi lòng của anh!! nếu mọi người bên dưới có nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn, hình dáng gầy gò kéo chiếc vali màu đen đi về phía con tàu ra đảo và đang khóc sướt mướt thì xin mọi người hãy giữ cô ấy lại dùm tôi . . . Khánh An!! hi vọng là em vẫn đang nghe . . . bài hát “ anh sai rồi””
Anh vô tình nhiều lần làm em phải khóc. Đã cho em với biết bao nỗi buồn. Nước mắt em nhiều lần vì anh rơi xuống. Mà vô tâm, anh nào có biết đâu.
Rồi cứ thế vẫn cứ hay vui đùa. Rồi cứ thế đánh mất dần tình yêu. Đã để lại trong em những vết thương, anh sai rồi. Bỗng một ngày chẳng còn em bên anh nữa. Chẳng ai mong ai ngóng anh trở về. Đến lúc này chợt nhận ra em ý nghĩa. Và thân quen trong anh biết bao nhiêu. Giờ hối tiếc cứ trách "anh sai rồi". Giờ hồi tiếc có trách em cũng xa thật rồi.Vì vô tâm nên anh đã mất em. Chỉ còn riêng anh trên thế gian.... Anh nhận ra một điều rằng anh đã sai thật nhiều. Lời xin lỗi chắc đã muộn màng. Chẳng biết em giờ đây ở phương trời xa ấy. Còn yêu anh như lúc xưa.... Quay về với hiện tại và anh phải cố dừng lại. Dù cuộc sống bỗng thấy quá dài. Thứ tha anh người ơi, gửi ngàn lời xin lỗi. Và em yêu ơi biết không anh nhớ em nhiều...

 
Top Bottom