Nước mắt Lọ Lem

U

uocmovahoaibao

Khánh An định đặt tay lên vai Hải Anh an ủi nhưng có thứ gì đó cản cô lại, một cảm giác rất khó chịu.
Bỗng nhiên có một toán người ăn mặc như xã hội đen chạy đến bao vây lấy cô và Hải Anh. Người nào người nấy to như hộ pháp.
- thiếu gia! Bà chủ cho gọi cậu về, có một cuộc họp quan trọng ạ! Một tên trong đám xã hội đen đó lên tiếng.
“cậu chủ sao?? Chắc đây chính là những người theo mẹ của Hải Anh?? Họ lại đến bắt Hải Anh nữa sao???”
Ngước nhìn lên khuôn mặt của Hải Anh, Khánh An cảm thấy có chút gì đó ớn lạnh. Đôi mắt lạnh lùng không giống Hải Anh mà cô wen nữa, miệng khẽ nhếch mép cười một cách lạnh lùng cứ như là sát thủ.
- Khánh An! bạn thấy mình nói có sai không! nếu không có việc thì bà ta sẽ không tìm mình đâu!! Khánh An nhìn thấy trong mắt Hải Anh có gì đó rất đau đớn vả cô đơn. bạn hãy tránh qua một bên đi! mới sáng sớm mà đã phải đánh nhau rồi!!!
Hải Anh lấy tay đẩy Khánh An ra xa và trận chiến bắt đầu . . . .
đánh rồi đấm. lần đầu tiên cô chứng kiến một trận đánh nhau của con trai. Chúng thật đáng sợ chỉ toàn là máu me! Không hiểu sao họ cứ phải giải quyết bằng vũ lực mà không thể ngồi xuống nói chuyện với nhau được chứ. Bỗng nhiên Khánh An thấy đằng xa có một tên khác trốn sau bụi cây đang cầm một cái gì đó dài dài, màu đen nhắm vào Hải Anh.
“súng!!! Cái đó rất giống súng!!!Là . . . là súng thật sao??? Cái gì vậy!!!! họ tình giết cậu ấy chắc!!! không!! không thể nào”
BẰNG G G G CHÍU UUUU!!!!!!! ( he he he! Âm thanh sống động thiệt!!)
Hải Anh đã bị bắn trúng. Anh ngã xuống đất nằm im.
- KHÔNG G G G G G G !!!!!! Khánh An hoảng hốt lao ra ôm lấy Hải Anh khóc nức nở. nè! Bạn có sao không vậy??? có sao không!!! hu hu hu!!!!
- Ngốc à! Khóc gì vậy chứ! mình chỉ bị trúng thuốc mê thôi mà không phải đạn đâu! Cho bọn họ 10 cái gan cũng không dám bắn mình bị thương đâu! Nín đi! Hải Anh mắt lim dim, thở dốc mồ hôi nhễ nhại lau nước mắt cho Khánh An.
Giật mình nhìn lại Khánh An mới thấy là cắm vào vai Hải Anh không phải là đạn mà là một ống tiêm nhỏ có chứa một thứ nước trong suốt đang chảy vào người của anh. Khánh An vội rút nó ra.
- bắt thiếu gia về đi!!! tên lúc nãy lại ra lệnh.
- Các người đừng hòng có chết tui cũng không về đâu!!! Về nói với pà ta như vậy đó!!! pà ta tự giải quyết chuyện của mình đi!!!! Hải Anh cố ngẩng đầu dậy nói mặc dù đã rất là bùn ngủ.
- Mặc kệ thiếu gia nói gì! Lại bắt cậu ấy đi!!! tên đó vẫn ngoan cố. bọn người đó xông đến.
- Ai cho phép chứ! Khánh An đặt Hải Anh nằm xuống và đứng dậy. giọng nói chuyển qua lạnh lùng một cách bất thường, mặt cúi gầm xuống đất. muốn bắt cậu ấy đi thì hãy bước qua xác tôi nè!!! Có giỏi thì đánh bại tôi đi!!!
- Ha ha ha! Cô bé à! cô liệu mình có thể đánh thằng được bọn tôi không!!!
- Hừ! thử đi rồi biết! Khánh An ngẩng mặt lên, ánh mắt hoàn toàn sắc lạnh không có chút hồn nhếch mép cười một cách khinh bỉ khiến cho đám vệ sĩ đó cũng giật mình.
Binh . . . bốp . . . chát . . . bụp . . . . hự!!!!
Khánh An xông đến, tung cước, lên gối . . . như một tuyển thủ karate thật sự( giống ran mori nè!!!!). chỉ trong phút chốc cô đã đánh mấy tên vệ sĩ đó nằm bò dưới đường. Hải Anh lúc nãy còn buồn ngủ hai mắt nhíu lại nhưng khi thấy Khánh An đánh thì tỉnh ngủ luôn, shock nặng, mắt mở to miệng há hốc. không đợi cho Hải Anh hoàn hồn Khánh An vội kéo Hải Anh dậy chạy thật nhanh trước khi lũ vệ sĩ đó tỉnh.
Sau khi đã chạy thật xa . . .
Phù . . . phù . . . phù
Hải Anh thở dốc còn Khánh An thì ngồi ôm tay quay mặt đi chỗ khác.
- Khánh An! có phải bạn không vậy??? bạn có võ sao???Hải Anh không tin vào mắt mình.
Khánh An im lặng không trả lời.
- Khánh An bạn có sao hok vậy?? Hải Anh lo lắng quay Khánh An lại thì thấy cô đang khóc. Sao vậy???? sao lại khóc!!! Bạn đánh bại mấy người đó rồi mà!!!
- Đau . . . đau tay quá đi!!! mấy người đó làm bằng sắt hay sao vậy chứ!!! đánh muốn nát tay luôn nè!!! Đau chết đi được!!! Khánh An nức nở.
- Đau??? ha ha ha ha!!!!! Mình thấy bạn hình như có võ mà!!! Đai đen là bình thường với bạn ấy chứ!!! sao lại đau được!!!
- Đó là kí ức của mình đó, là mình năm xưa chứ không phải Khánh An của bây giờ!!!

 
U

uocmovahoaibao

- Sao??? Hải Anh không kiềm nổi sự ngạc nhiên.
- Anh quốc phong nói đó là mình trong kí ức!!! và khả năng đánh đó chỉ xuất hiện là bản năng từ nhỏ. Bây giờ nó chỉ xuất hiện khi mình sợ hãi hoặc tức giận mà thôi còn bình thường thì mình hoàn toàn không biết nó!!!!
- Nói vậy có nghĩa là lúc bạn còn nhỏ bạn cũng có học võ rồi!!! mình thật sự tò mò không biết bạn là ai đó nha!!! À mà bạn . . . bạn . . . bạn
- Bạn sao vậy??? Khánh An lo lắng khi thấy Hải Anh lảo đảo.
- Mình buồn ngủ quá! Có lẽ thuốc ngấm vào rồi!!!
- Vậy bây giờ phải làm sao đây???
- Bạn gọi một chiếc taxi dùm mình đi!!!
Khánh An vội chạy ra đường gọi một chiếc taxi rồi dìu Hải Anh vào trong.
- anh chở tôi về khách sạn Prince dùm!!! Hải Anh ngồi tựa vào ghế miệng thều thào.
Khánh An cũng bước vào taxi.
- Khánh An?? bạn theo làm gì???
- Mình lo cho bạn! biết đâu bạn có chuyện gì thì sao!!! Rủi đám người đó lại đến bắt bạn thì sao??? Để bạn như vậy mình không an tâm!!!
- Ôi trời ơi!!! Vậy thôi bạn theo giúp mình cũng được!!! nhưng mình nói trước là mình ở một mình trong khách sạn đó nha!!! Bạn vào một mình có chuyện gì xảy ra mình hok chịu trách nhiệm nha!!
- Được thôi! Nếu bạn làm mình hoảng sợ thì bạn cũng sẽ giống mấy tên vệ sĩ lúc nãy thôi!!! Lần đó anh quốc phong chỉ làm mình giật mình có một cái mà mình đã đánh anh ấy nằm lết dười sàn đó!! bạn không sợ thì cứ thử!!! Khánh An giơ nắm đấm lên.
- Thôi được rồi! mình sợ mà!!! Ha ha ha!!! Hải Anh cười tươi khiến Khánh An nhìn mà muốn xịt máu mũi.
Ngồi trên xe im lặng hồi lâu, đang chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ thì bỗng Khánh An cảm thấy trên vai mình có gì đó đè lên rất nặng.
Quay qua nhìn và cô chợt nhận ra là Hải Anh đã ngủ và gục đầu vào vai cô.
Khánh An cảm thấy tim mình ngập tràn một cảm giác lạ lùng. Cảm giác ấy khiến con tim cô đập liện hồi, một thứ gì đó hạnh phúc tràn ngập trong tim. Khánh An không đẩy Hải Anh ra mà để anh ngủ luôn trên vai mình.
Sau một giấc dài, Hải Anh thức giấc và anh nhận ra mình đang nằm trong phòng mình.
Định ngồi dậy Hải Anh chợt thấy Khánh An ngủ gục và gối đầu lên trên giường.
bất chợt anh mỉm cười, khẽ vuốt tóc Khánh An. Hải Anh không thể tin là cô gái này lại có thể khiến trái tim anh loạn nhịp, đem lại cho anh nụ cười, dạy anh rất nhiều điều mà từ trước đến giờ anh chưa từng biết và liên tiếp khiến anh bất ngờ hết lần này đến lần khác!!! anh không hiểu sao một cô gái nhỏ bé như thế này lại có thể đánh gục mười mấy tên vệ sĩ được rồi bỗng nhiên anh nhớ đến một câu nói mà quốc phong đã từng nói với anh “ Khánh An bây giờ không phải là Khánh An ngày xưa đâu, nếu như một ngày nào đó cô ấy nhớ ra bản thân mình là ai và biết được những gì cậu đã làm thì cậu chết là cái chắc mà tôi cũng không cần ra tay! Cậu đánh giá Khánh An quá thấp đó!”. anh không hiểu câu nói đó của quốc phong là có ý gì!! Phải chăng con người trước đây của Khánh An không phải là cô bây giờ, mà là một người hoàn toàn khác hẳn và có gì đó rất đáng sợ, rốt cuộc thân phận thật của Khánh An là gì? Tại sao quốc phong nhận ra cô mà lại không nói cô là ai?? Hàng ngàn câu hỏi cứ bay xung quanh đầu của Hải Anh.
- Ưm m m m m !!!! Khánh An ngẩng đầu dậy dụi dụi mắt.
 
U

uocmovahoaibao

Thấy vậy Hải Anh vội nhắm mắt lại giả vờ ngủ định rằng sẽ trêu Khánh An. bỗng nhiên anh cảm thấy có cái gì đó mềm mại, âm ấm chạm nhẹ vào trán của mình.
- may quá! Không bị sốt!!! an tâm rồi!!! Khánh An khẽ thở dài nhẹ nhõm.
Chợt Hải Anh cảm thấy trong lòng có cái gì đó nhói đau. Bàn tay nhỏ bé đó ấm áp, dịu dàng đến lạ thường. cảm giác đó khiến anh chợt nhớ đến mối tình đầu của mình.
- Cũng đến giờ đi làm rồi, chắc cậu ấy không sao nữa! Khánh An đứng dậy quay lưng định bỏ về.
Hải Anh chợt lấy tay níu cô lại. anh không hiểu sao mình lại không muốn cô rời xa mình. anh muốn biết Khánh An còn giống cô bé kia ở điểm nào nữa vì ở bên Khánh An Hải Anh cảm thấy như mình được quay về là cậu bé của 11 năm trước. Hải Anh giả vờ như mình gặp ác mộng để thử Khánh An.
- sao cậu lại đi! sao lại bỏ mình ở lại như vậy! sao không giữ lời hứa chứ! cuối cùng thì cũng rời xa mình rồi!!!! Hải Anh rên rỉ.
Khánh An thơ ngây cứ nghĩ là Hải Anh lại bị ác mộng như những lần trước nên nắm lấy tay anh và nói rằng . . .
- tuy mình rời xa bạn nhưng trái tim mình sẽ mãi nhớ đến bạn! Mình sẽ không bao giờ quên bạn đâu! Bạn phải sống cho thật tốt đó nha! Mình sẽ mãi không bao giờ quên bạn!!! mãi mãi sẽ không quên đâu! Mình hứa đó!!!
Hải Anh nghe thấy, nghe rất rõ tất cả. anh giật mình khẽ buông tay Khánh An và chợt nhận ra rằng cái đêm mà anh say rượu chắc chắn chính Khánh An cũng đã nắm tay anh giống như bây giờ nên giấc mơ mới có điều khác lạ như vậy.
thấy Hải Anh đã buông tay, Khánh An cứ nghĩ là Hải Anh đã ngủ rất say nên nhanh chóng ra về. cô đâu biết rằng ở trong phòng Hải Anh đang chết lặng vì hành động của cô.
thiên sứ Hải Anh: Khánh An là người khiến giấc mơ của cậu trở nên yên bình đó nha!!! Hành động của cô ấy giống hệt cô bé kia luôn !!! không thể tin được!!! lần đầu tiên trong 11 năm qua có một người chịu quan tâm chăm sóc cậu dịu dàng đến vậy còn gì!!!! trái tim của cô ấy nhân hậu, trong sáng giống như thiên sứ vậy á!!! Cô ấy quả là dễ thương mà!
Ác quỷ Hải Anh: hứ! con gái chỉ là lũ thất hứa! chẳng ai thật lòng cả!
Thiên sứ Hải Anh: không có đâu!!Cô ấy đã khơi dậy được con người thật của Hải Anh 11 năm trước đó!!!
Ác quỷ Hải Anh: ờ thì . . . thì chỉ là vô tình thôi mà! Hải Anh, mày phải hoàn thành nhiệm vụ của mày đi!!! mặc kệ cô ta!!!
Thiên sứ Hải Anh: không được! một người trong sáng thánh thiện như cô ấy không thể bị tổn thương được!!! cô ấy đã quá khổ rồi!!! cuộc sống của cô ấy bây giờ đã quá đáng thương rồi! Hải Anh không thể làm tổn thương cô ấy nữa! mọi chuyện nên chấm dứt thôi!!!! Cậu phải xác định chính xác điều mình thật sự muốn Hải Anh à! Cậu có muốn là trái tim đó tồn thương không??? có muốn cô gái đó vị mà khóc không???
- đúng rồi! mình không thể làm cô ấy khóc được! mình không thể làm cô ấy tồn thương!!! Mọi chuyện phải chấm dứt!!!!
Hải Anh đấu tranh tư tưởng hồi lâu và đứng vụt dậy thốt lên một câu sau đó thì vội bỏ ra ngoài.
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 14
- haizzzz!!!!! Sao chẳng có việc nào phù hợp với mình hết vậy???? Khánh An ngồi trên ghế đá cùng Mĩ Linh, tay thì mân mê tờ báo miệng khẽ thở dài.
hihihehe_nhoc2_03.gif

- nà! Nà! Khánh An!!!! chán bạn thật đó!!! tự dưng vì hai người bọn họ mà nghĩ việc để bây giờ “đói treo mỏ” ra!!! Mĩ Linh miệng nhai nhóp nhép ổ bành mì càu nhàu cô bạn ngốc của mình.
- Mĩ Linh à! Bạn có phải là bạn mình không dzậy hả!!! hok chịu động viên còn trách móc mình nữa hà!!!! Với lại chuyện mình nghĩ làm không hẳn là vì hai người họ đâu mà!!!
- Hứ! cứ bao che!!!
- Không đâu! Là vì bà lão ở cửa hàng hoa mắc bệnh rồi nên ông đã đưa bà về quê để dưỡng bệnh còn ở công trường thì do xây dựng xong rồi nên họ cũng đi nơi khác luôn! Bây giờ mình chỉ còn công việc ở trại mồ côi mà thôi!!!
- Mà quan hệ của bạn và hai người đó sao rồi!!!
hihihehe_nhoc2_63.gif
hihihehe_nhoc2_65.gif

- Cũng bình thường thôi!!! Chẳng có gì khác!! Anh Quốc Phong dạo này bận lo chuyện gì đó của công ty và của trường nên mình không có gặp anh ấy nhiều. cũng đã hơn một tháng rồi. À! hôm bữa nhìn vào danh sách phòng thi của khối tuyển thì mình phát hiện ra sắp đến sinh nhật của Hải Anh rồi đó!!
- Vậy bạn định mua quà sinh nhật cho hắn sao????
- Đang nghèo xơ xác đây nà! Có tiền đâu mà mua quà chứ!! phải nahnh chóng kiếm tiền mới được! cũng đã sắp đến hạn đóng tiền viện phí cho anh hai rồi!! haizzzzzz!!!!! Người ta nghèo còn có mồng tơi mà rớt còn mình thì chẳng thể rớt cái gì!!!
hihihehe_nhoc2_03.gif
Haizzzzzzz!!!! Khánh An thở dài thườn thượt.
- Sao không! bạn cùng có rớt đó thui!!
hihihehe_nhoc2_61.gif
hihihehe_nhoc2_65.gif
hihihehe_nhoc2_41.gif

- Rớt cái gì?????
hihihehe_nhoc2_80.gif

- Thi rớt!!!hehehehe!!! kì thi học kì vừa rồi bạn điểm của bạn đứng nhất từ dưới đếm lên còn gì!!!
hihihehe_nhoc2_57.gif
hihihehe_nhoc2_57.gif

- Bạn cứ chạm vào nỗi đau của mình hoài!!!!
hihihehe_nhoc2_37.gif
hihihehe_nhoc2_38.gif
hihihehe_nhoc2_20.gif

- Mình nói thiệt nha! bạn mà không cô gắng thế nào cũng bị lưu bang cho coi!!!
hihihehe_nhoc2_78.gif

- Haizzz! Biết làm sao được chứ!!! bài tập biết mình mà mình hok có biết nó!!! Nhìn vào cũng hok có hiểu gì!!!
hihihehe_nhoc2_31.gif
hihihehe_nhoc2_03.gif

- ủa!!! mà trong đây có một công việc quá là ngon luôn nè sao bạn hok chọn!!! Mĩ Linh giật tờ giấy trên tay của Khánh An tự lúc nào và đang chăm chú nhìn vào. . . . . thông báo tìm người làm của một tư gia.
- Đâu!!! Trùi ui!!! Lương là 3.000.000đ một tháng mà không cần bằng cấp gì chỉ cần giỏi chăm sóc trẻ con vả nấu ăn ngon thui sao!!!! Mắt Khánh An sáng rỡ. công việc này hợp với mình nek!!!
- Hừm! không có gì cho không đâu nha!!!! Công việc nhẹ nhàng như vậy mà lương cao như vậy thì chắc chắn là có gì đó ẩn giấu bên trong rùi!!! Mĩ Linh ra vẻ thám tử.
- Cũng có thể đúng!! Nhưng mà thử trước cái đã!!! Mình đâu còn lựa chọn nào đâu… haizzzz!!!! Chiều nay nhất định phải đi xin việc thôi!!! Khánh An!! cố lên!!!
Tiếng trống vang lên báo hiệu hết giờ ra chơi, Mĩ Linh và Khánh An uể oải bước vào lớp bắt đầu tiết học tiếp theo.
 
U

uocmovahoaibao

Buổi chiều hôm đó, Khánh An lần theo địa chỉ trên tờ báo tìm đến chỗ làm.
- đây rồi!!! chính là nơi này! Khánh An nãy giờ lầm lũi nhìn tờ báo bây giờ mới ngẩng lên nhìn chỗ làm mới.
một cơn gió lạnh khẽ thổi qua khiến Khánh An rùng mình.
hihihehe_nhoc2_26.gif
vừa ngẩng đâù lên thì Khánh An hoàn toàn bị chết đứng.
hihihehe_nhoc2_79.gif
hihihehe_nhoc2_13.gif
Cái nơi trước mặt cô không nên gọi là tư gia mà phải gọi là cung điện mới đúng!!! Ngôi nhà này rộng còn hơn một công viên nữa, chắc ai mà làm lao công quét dọn ở đây mệt cũng đứt hơi luôn!!!
- nè cô bé!!!! Đến đây là gì!! Một người đàn ông trung niên ngồi ở trong cái chốt kiểm soát gọi cô. chắc là bảo vệ.
- dạ!! cháu thấy trong đây có tuyển người làm nên đến xin việc!!!
- à! Vậy cháu vào đi!!! ông bảo vệ ấn cái nút gì đó màu đỏ ở trên tường thế lả cánh cổng từ từ mở ra. Nhìn cánh cửa Khánh An chết sững cả người.
“ôi trời ơi!! Nhà mình cửa còn không có vậy mà ở đây lại sử dụng cả cửa tự động nữa chứ!!! đáng sợ thật!!!”
hihihehe_nhoc2_20.gif

- cô đi theo tôi! một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi mặc bộ đồ người hầu chạy ra.
- À! Vâng! Khánh An vẫn còn ngơ ngác trước cái dinh thự khổng lổ này.
- Cô có kinh nghiệm giử trẻ lần nào chưa vậy??? cô gái người hầu đó hỏi.
- À! Cũng có chút chút đó mà!! ( giữ trẻ mồ côi)
- Cũng có nhiều người đến thử việc này nhưng chỉ được một vài ngày là bỏ chạy! cô hãy cận thân đó nha!!
- Sao ạ?!?!?! Đó là công việc như thế nào vậy ạ!! Khánh An cảm thấy sợ hãi.
- Công việc của cô là chăm sóc con gái của chủ nhân ngôi nhà này! Cô ấy mới đi trị bệnh từ nước ngoài về!!
- À! Thì ra là chăm sóc cho người bệnh!! Khánh An thấy nhẹ nhõm vì cô ít nhiều cũng có kinh nghiệm.
- Nếu đơn giản như vậy thì không đến lượt cô đâu! Cô chủ nhỏ rất khó tính và kén ăn. Cô ấy không bao giờ cười và không hề giống những đứa trẻ khác! Hình như là cô ấy mắc bệnh trầm cảm hay sao đó! ông bà chủ thậm chí đã mời cả đầu bếp nổi tiếng về nấu cho cô ấy ăn nhưng cũng không được. Vì vậy bây giờ phải đành tìm người ở ngoài với hi vọng nhỏ nhoi là sẽ giúp được cô chủ!!!
- Vậy bây giờ cô ấy mấy tuổi ạ???
- À! Cô ấy chỉ mới sáu tuổi thôi!!! Vì buổi sáng cô chủ nhỏ đi học nên cô chỉ cần làm buổi chiều thôi.
- Vậy thì tốt quá!!!
Lời của cô hầu khiến Khánh An suy nghĩ rất nhiều về tính tình kì lạ của đứa trẻ đó.
Sau một hồi lâu vòng vèo, uốn éo trong cái nhà khổng lồ hay nói đúng hơn là mê cung cuối cùng mới đến được phòng của bà quản gia. Nơi này ít nhất cũng một trăm căn phòng và diện tích chắc cũng mấy chục ha.
“mới là phòng của quản gia mà đi mệt muốn tắt thở luôn hà!!!! Ngày nào cũng chạy đi chạy lại trong ngôi nhà này thì có thể đi thi chạy điền kinh được luôn! ” Khánh An khuôn mặt thẩn thờ mệt mỏi.
Bây giờ cô mới có thời gian ngẩng lên nhìn không gian xung quanh. Bên trong ngôi nhà được trang trí theo kiểu Pháp nên nhìn cũng chẳng khác gì cung điện dành cho vua chúa ở. Đồ vật nhìn cũng rất sang trọng.
Theo lời chỉ dẫn của cô hầu, Khánh An bước vào phòng của bà quản gia để đăng kí thử việc. bước lại gần chiếc ghế, Khánh An nhìn thấy một bà lão đang ngồi trong bóng tối mắt chăm chú nhìn cô. bà ấy có khuôn mặt lạnh lùng nhưng nếu nhìn kĩ thì rất hiền từ.
Khánh An khẽ đặt cái hồ sơ của mình xuống bàn làm việc. không hiểu sao đứng trước bà lão này Khánh An cảm thấy có phần run sợ không thể nói được gì.

 
U

uocmovahoaibao

- cô có khả năng chịu đựng tốt không??? bà lão cất giọng khàn khàn của một người đã cao tuổi.
- dạ???? có ạ!!! Từ nhỏ cháu đã trải qua không biết bao nhiêu khó khăn nên khả năng chịu đựng cũng có chút ít. Khánh An bị bất ngờ trước câu hỏi của bà lão.
- Vậy cô khả năng nấu ăn của cô đến đâu?
- Cháu không thể đánh giá khả năng của mình được ạ! Nhưng có lần cháu đã nấu cho một người con trai con nhà giàu ăn và cậu ấy khen cháu nấu ngon. Khánh An chợt nhớ đến Hải Anh nên kể luôn cho bà lão nghe.
- Cô có thể nấu những món ăn cao sang được không???
- Dạ . . . vì nhà cháu nghèo nên những món ăn cao sang đắt tiền cháu chưa từng một lần nhìn thấy thì huống chi là nấu ạ!!
- Chắc cô cũng biết mình sẽ làm gì mà đúng không! nếu chăm sóc tiểu thư giàu có mà cô không biết nấu các món ăn dành cho quý tộc thì làm sao có thể khiến họ ăn được!!
- Cháu . . .cháu không nghĩ là cứ giàu có thì bắt buộc phải ăn những món ăn đắt tiền mà quan trọng là phải hợp khẩu vị của người ăn và phải đủ dinh dưỡng đặt biệt là đối với người bệnh như tiểu thư. Những món ăn sang trọng đúng là nhìn rất bắt mắt và rất ngon nhưng nếu ăn hoài thì cũng biết ngán chứ!!! vì vậy cháu không quan trọng việc món ăn đó có cao sang không mà cháu chỉ cần suy nghĩ của người ăn với món đó như thế nào thôi!!
- Cô được nhận.
- Dạ???? Khánh An hoàn toàn bị shock nặng.
hihihehe_nhoc2_14.gif
hihihehe_nhoc2_80.gif

- Chiều ngày mai cô bắt đầu thử việc!! bây giờ thì có thể về được rồi!!! bà lão nói một hơi khiến Khánh An shock tập hai.
“Chỉ hỏi vài câu là phán xét nhận hay không nhận?!?!?! đúng là phong cách làm việc của nhà giàu”. Khánh An ngơ ngác bước ra khỏi phòng.
Đợi Khánh An bước ra khỏi phòng, bà lão cầm chiếc hồ sơ của Khánh An lên đọc hồi lâu về tiểu sử của cô rồi khẽ mỉm cười.
- không biết tiểu thư sẽ nghĩ sao về viên ngọc chưa được mài dũa này nhỉ!!! Hy vọng cô ta sẽ làm được!
 
B

barbieflower

CHAP 15
BẮT ĐẦU TỪ CHAP NÀY THÌ SẼ XUẤT HIỆN THÊM MỘT NHÂN VẬT QUAN TRỌNG NỮA ĐÓ NHA!!!
“hôm nay là ngày đầu tiên mình nhận việc phải cố gắng lên!!!”
Khánh An tự cỗ vũ mình khi đang đứng trước cổng cái cung điện mà hôm qua cô xin việc. theo bước chân của bà quản gia, Khánh An nhanh chóng đến một căn phòng đặt biệt có chiếc vòng hoa đã khô héo treo trên cửa.
Cock cock cock!!!
Bà quản gia khẽ gõ cửa.
- vào đi!!! một giọng trẻ con yếu ớt nhưng lạnh lùng vang lên.
Khánh An nhanh chóng bước vào. Căn phòng này khá tối tăm, hầu như các rèm cửa đều đóng. Đảo mắt cố gắng nhìn hết xung quanh căn phòng và Khánh An chợt nhận ra trên chiếc giường to lớn được đặt ở giữa phòng có một cô bé ốm yếu đang ngồi tựa vào thành giường tay cầm một tách trà. Do căn phòng quá tối nên Khánh An không thể nhìn rõ mặt của cô bé.
- chị chính là cô gái ngày hôm qua xin việc sao??? Cô bé đó cất giọng the thé hỏi Khánh An.
- dạ vâng thưa tiểu thư!!! Khánh An chợt nhận ra là cô bé này có cái gì đó rất khác với những cô bé cậu bé cùng tuổi.
- hôm nay cô hãy thể hiện cho tôi thấy khả năng phục vụ của cô nhé!!! Cô bé đó mỉm cười gian xảo khiến Khánh An cảm thấy bất an. :M_nhoc2_21: và công việc bắt đầu . . . . .
buổi tối hôm đó Khánh An mệt mỏi lê cái xác không hồn bước về nhà :M015: và cô gặp Hải Anh ở ngã tư đang chờ cô.
- A!!! Khánh An!!! Hải Anh vẫy tay chào Khánh An khi thấy cô về. :Mhi:
- chào! Khánh An quơ quơ cánh tay đầy mệt mỏi. :M018:
- sao vậy!! nghe nói hôm nay bạn đi thử việc mà!!! Bộ không thành công hay sao mà ủ rũ vậy?!?!?! :M09:
- thì chính là vậy đó!!! Khánh An bước đến một chiếc ghế đá gần đó ngồi xuống.
- có chuyện gì sao???
- Cô Chủ Nhỏ đó quả thật rất khó phục vụ, tính tình cộc cằn khó chịu. cô bé bảo mình xuống bếp đem bữa ăn của đầu bếp lên mình làm y như vậy nhưng khi đem lên thì lại chê không chịu ăn rồi nhịn đói luôn, thế là cả buổi chiều chỉ nằm ở trong phòng không chịu đi đâu cả!!! con bé chỉ là con nít nhưng lại rất khó tính.
:M025: :M026:
- Bạn thấy cô bé đó như thế nào?!?!?
- Có lẽ nhóc đó bị rất nhiều bệnh thì phải. giống như là trầm cảm, biếng ăn và không biết biểu lộ cảm xúc của mình. đã bệnh lại còn không chịu ra khỏi phòng nữa chứ. à! Đúng rồi!! cô bé này nói chuyện cứ như người lớn vậy đó!!! lời nói chũng chạc, dứt khoác và không có chút gì trẻ con cả!!!
- Cô bé đó khó thật sao?!?!?
- ừm!!! cả ngày rất ít sai bảo mình nhưng mỗi lần bảo mình làm gì thì y như rằng là không hài lòng và tỏ vẻ khó chịu!!!!haizzzzzz!!!! theo bạn mình phải làm sao đây???? chắc bị đuổi việc mất thôi!!!:M018:
- Theo mình bạn hãy làm theo cách mà bản thân bạn thường làm đối với mấy đứa nhỏ kia vậy đó!!
- Nhưng cô bé đó là tiều thư!!
- Tiểu thư thì tiểu thư chứ. cô bé đó vẫn là con nít mà!!! Bạn cứ làm theo cách của bạn là được rồi miễn sao là cô bé đó hết bệnh là được!!!:Mfoyourinfo:
- Đúng vậy!!! ngày mai mình sẽ làm tốt hơn!!!:M055:
- Phải vậy chứ!!! ha ha ha!!! Đúng là Khánh An có khác chỉ bùn có một chút là lại phấn chấn lên. hải anh cười tươi.:khi (197):
“ trời ơi có ngày mình bị phụt máu mũi vì nụ cười của mấy anh chàng hotboy này quá!!!":M_nhoc2_09:
Trò chuyện cũng Hải Anh thêm một hồi lâu nữa đến khuya Khánh An tạm biệt rồi bước về nhà lui cui làm gì đó để chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.
“ được!! hôm nay mày phải làm thật tốt đó Khánh An!!!”:M055:
Khánh An hùng dũng bước vào căn biệt thự.
Cô không bước ngay đến phòng của Cô Chủ Nhỏ mà bước đến phòng của bà quản gia.
- cô tìm tôi có chuyện gì không??? đừng nói là bỏ cuộc sớm như vậy nha! Bà quản gia ánh mắt đầy nghi ngờ.
- không ạ! Cháu chỉ muốn hỏi là . . . là
- có gì thắc mắc về công việc thì cứ hỏi.
- có phải chỉ cần giúp tiểu thư tốt hơn thì cháu muốn làm gì cũng được không ạ????
Bà quản gia im lặng, chăm chú nhìn cô suy nghĩ hồi lâu và nói.
- ừm!! có thế coi là như vậy!!!
- vậy thì tốt quá!! Cảm ơn bà!!! Khánh An hào hứng khi nghe bà quản gia nói như vậy. cô nhanh chóng chào tạm biệt rồi chạy như bay đến phòng cô chủ.
- để xem cô bé này sẽ làm được gì đây!! bà quản gia mỉm cười nhìn theo Khánh An.
cạch!!! Khánh An mở cửa phòng của Cô Chủ Nhỏ bước vào.
- ồ! Cô còn đi làm sao!! Tôi tưởng cô bỏ cuộc rồi chứ!!! cô bé đó cất giọng đanh đá!!
Khánh An khẽ cười không nói gì chỉ lặng lẽ bước đến gần mấy cái cửa sổ và . . . .
ROẸT!!!! Khánh An mở toang mấy cái rèm tối tăm đó. ánh sáng ùa vào tràn ngập căn phòng.
- cô . . . cô làm gì vậy chứ?!?!?:M049:
- tiểu thư à! Cô là người bệnh nên hãy để tôi phục vụ cô nhé!!! Khánh An mỉm cười. như vậy có phải thoáng mát hơn không!!!! từ hôm nay tôi sẽ làm mọi cách để giúp cô tốt hơn.:M058:
- cô . . . cô . . . cô. cô bé đó giận đến tái mặt. AI CHO CÔ MỜ CỬA SỔ CHỨ!!!!!!:M041::M029:
Khánh An quay mặt lại nhìn cô bé đang nằm trên giường.
- trời ơi!!!! Không thể tin vào mắt mình được!!!! Khánh An thốt lên.:M038:
- gì vậy chứ!!!! cô bé đó giật mình.
- dễ thương quá đi!!! Cô Chủ Nhỏ dễ thương quá!!! Đẹp như cô chủ nhỏ thì nên cho mọi người nhìn ngắm chứ!!!! Khánh An nắm tay cô bé đó ánh mắt sáng rỡ. tại sao phải ẩn nấp trong bóng tối trong khi ngoài kia có rất nhiều điều thú vị đang chờ !!!!
- gì . . . . gì . . . chứ!!! :Mpetrified:tiểu thư này lúc nãy còn nổi điên khi thấy Khánh An tự ý làm theo ý mình nhưng bây giờ thì lại thẹn thùng.
- Thôi!!! Chắc Cô Chủ Nhỏ cũng đói rồi!!! để tôi nấu cho cô món gì đó ăn nha!!!:M030: Khánh An cười tươi bỏ ra khỏi phòng bỏ lại cô bé đó ngồi trên giường ngơ ngác, shock toàn tập.
Nửa tiếng sau . . . . .
Cạch!!!!


 
Last edited by a moderator:
B

barbieflower

Khánh An mở cửa bước vào.
- Cô Chủ Nhỏ dễ thương!!! Đến giờ ăn rồi!!! mời cô xuống ăn!!!
- Xuống????ăn???? cô bé đó bị shock tập hai.:M03:
- Thì phải rồi!!! không nên thụ động nằm một chỗ như vậy đâu!!! Như vậy không tốt cho cơ thể chút nào!!!!
- KHÔNG!!! TÔI KHÔNG XUỐNG ĐÂU!!! CÔ BƯNG LÊN ĐÂY CHO TÔI!! KHÔNG THÌ TÔI SẼ NHỊN ĐÓI!!!:M029::M_nhoc2_78:
- Nếu cô không tự xuống thì cô sẽ sử dụng biện pháp thứ hai!!! :M055:Khánh An cười gian xảo rồi nhanh chóng bước đến giường.
- Á Á Á Á!!!!! CÔ LÀM CÁI GÌ VẬY HẢ?????:M029:
- Cô Chủ Nhỏ không thể tự đi vậy thì tôi sẽ ẵm cô nhé!!! Nói xong Khánh An nhấc bổng cô bé đó lên.
- BỎ TÔI XUỐNG!!!! THẢ RA!!! CÓ NGHE KHÔNG????
Mặc cho cô bé đó gào thét đến cỡ nào Khánh An cũng bế cô xuống bàn ăn trước khuôn mặt ngạc nhiên của mọi người.
- đây là những món ăn mà tôi đã tự làm cho cô chủ ăn đó!!!
- TÔI KHÔNG MUỐN ĂN! NHỮNG MÓN NÀY NHÌN THẤY MÀ KHIẾP!!!:M049:
- Cô chủ của tôi ơi nếu cô không ăn thì tôi sẽ tiếp tục sử dụng biện pháp thứ hai đó nha!! Bà quản gia đã cho phép tôi rồi đó!!!:M059:
- Gì chứ!! vú nuôi sao??? Mặc kệ tôi không ăn!!!
- Tôi cho cô ba giây suy nghĩ! Trước khi phục vụ cô thì tôi đã từng chăm sóc mấy chục đứa trẻ cùng một lúc rồi đó!! một mình cô chả nhằm nhò gì với tôi đâu!!! Mấy đứa nhỏ kia chẳng có đứa nào chịu nổi biện pháp thứ hai của tôi đâu đó!!! 1 . . . 2 . . . 3. Tôi sẽ cho cô . . . :M055::M050:
- Thôi được rồi!! tôi sẽ ăn thử!!! nhưng không phải vì tôi sợ đâu nha!!! cô bé ngắt ngang lời khánh an.

- Biết rồi!!! cô mau ăn đi!!!! he he he!!! Khánh An tươi cười.:M29:
Cô Chủ Nhỏ miễn cưỡng gắp thử một miếng thức ăn bỏ vào miệng.
Không biết cô bé cảm thấy như thế nào nhưng sao đó thì cô ăn rất nhiều trước con mắt căng tròn ngạc nhiên và miệng há hốc của những người xung quanh.:Mfull::khi (145):
- ngày mai cô hãy tiếp tục làm mấy món này cho tôi ăn!!! Vừa buông đũa xuống cô bé đó đã ra lệnh cho Khánh An.
- không!!!! Khánh An trả lời cộc lốc.:M010:
- GÌ CHỨ!!!!!!:M029::M027:
- Nè! Nè! Cô Chủ Nhỏ không nên ăn hoài một món như vậy sẽ ngán lắm!!! ngày mai tôi sẽ làm món khác cho cô ăn nha!!!
- Sao cũng được!!! cô bé đó có vẻ bực mình.
- Bây giờ Cô Chủ Nhỏ đi với tôi!!!
- Đi đâu chứ!!! tôi không ra ngoài đâu!!!
- Biện pháp thứ hai . . . .
- Thôi được rồi!!! nhưng chỉ một chút thôi nha!!!
Khánh An dẫn cô bé đó ra ngoài vườn hoa.
- Cô Chủ Nhỏ à!! Cô tên gì vậy???
- cô chưa biết tên của tôi sao???
- Chưa!!! Tôi có thời gian đâu mà hỏi chứ!!! Khánh An lui cui ngắt mấy bông hoa.
- Tôi là Thảo Nhi!!!
- À!!! Cô Chủ Nhỏ, tôi không biết tại sao tính tình của cô lại trở nên như vậy nhưng tôi chắc chắn rằng cái gì cũng có nguyện nhân của nó. Nhưng có điều này tôi phải nói!
- Chuyện gì!!!
- Cô sướng hơn tôi và mấy đứa trẻ ở trại mồ côi mà tôi đang chăm sóc rất nhiều!!!
- Sao chứ?!?!?!?!?!
- Cô từ nhỏ đã được sống trong giàu sang sống trong tình yêu thương sự bảo bọc của cha mẹ còn chúng tôi thì không!! tôi không hề biết khuôn mặt cha mẹ của mình ra sao, sớm đã phải lăn lộn ngoài đời để kiếm sống!! cô nên thấy đó là sự may mắn của mình đừng tự hành xác nữa!!
- Làm sao cô hiểu được tôi chứ!!! đâu phải cứ có tiền giàu sang thì đó là sung sướng!!!
- Nhưng cô vẫn may mắn hơn chúng tôi! dĩ nhiên là cuộc sống không phải tất cả đều theo ý muốn của mình!!! có thăng cùng có trầm!!! có những thứ cô không hài lòng với cuộc sống của mình nhưng thay vì vượt qua nó cô đã chọn con đường trốn tránh bằng cách ẩn mình trong bóng tối của căn phòng! Tôi nói như vậy có đúng không??? cô chủ!!
Khánh An quay mặt lại nhìn cô bé thì bắt gặp một nét mặt ngạc nhiên, hoảng hốt đến tột độ.
- chúng ta đi vào thôi!!! Tôi chỉ khuyên cô, cô không nên để mất cái vô tư hồn nhiên của tuổi thơ mà đáng lẽ cô phải được hưởng.
Thảo Nhi không nói gì. Cô bé có lẽ đang shock rất nặng. Khánh An tay cầm một bó hoa vừa hái tay kia nắm lấy tay Thảo Nhi dẫn cô bé vào nhà.
- tại . . . tại sao cô lại biết được tôi đang nghĩ gì chứ!!! Thảo Nhi ngồi trên chiếc giường ái ngại nhìn Khánh An.
- hì hì! Tôi không có giỏi giang gì đâu!! Có lẽ vì tuổi thơ của tôi đã trải qua rất nhiều chuyện, bị rất nhiều cú sốc do đó tôi có thể hiểu tâm trạng của Cô Chủ Nhỏ. Và còn vì trước đây, tôi đã từng nói chuyện với một công tử con nhà giàu( Hải Anh đó mà!!!) có tính cách cũng khá giống cô, luôn giấu nỗi buồn trong trái tim không chịu nói với ai. Anh ta đã tâm sự với tôi nên tôi nghĩ chắc có lẽ cô cũng giống như vậy thôi.
- Vậy chắc là cô rất quan trọng nên anh ta mới chịu tâm sự với cô ha!!!
- Sao????? À. . . không!! không có chúng tôi chỉ là bạn thôi!!!
- Thật vậy sao??? Tôi có cảm giác cô đang đỏ mặt đó!!!
- Không không có đâu!!
- Mà cô đang làm cái gì vậy????
Thảo Nhi nhìn chăm chăm vào những bông hoa đang trên tay Khánh An.
- à! Tôi thấy trong phòng của Cô Chủ Nhỏ không có gì ngoài mấy bức tường lạnh tanh nên hái một ít bông vào cắm cho cô đó mà!! Với lại vòng hoa cô treo trước cửa đã héo rồi nên tôi sẽ thắt một cái thay vào đó!!!
- vậy chị dạy tôi thắt có được không??? Thảo Nhi mỉm cười. đó lần đầu tiên cô bé cười với Khánh An.
“chị sao?!?!?! Cô bé đó gọi mình là chị sao lại còn cười nữa chứ?!?!?! Chắc dạo này công việc của mình nhiều quá nên lỗ tại bị dãn màng nhĩ, mắt bị đục thủy tinh thể rồi!!!!”
- sao chị đứng ngơ ra đó vậy?!?!? lại đây dạy cho tôi đi!!! Thảo Nhi vẫn giữ nụ cười đó.
CHÁT TTTTT!!!!
Khánh An tự tát vào mình một cái rõ đau.
- chị bị gì vậy??? Thảo Nhi giật mình.
- đau quá!!! Tôi không có mơ!! Cô Chủ Nhỏ gọi tôi bằng chị đó hả!!! cô vừa cười sao?!?!?:M09:
- Ha ha ha ha ha!!! Trời ơi là trời chị làm tôi cười đến chết mất thôi!!! Thảo Nhi cười đến đứt hơi vì Khánh An. :M03::M38::M38::M38:
Khánh An mỉm cười. cuối cùng cô cũng có thể khiến cô bé đó cười rồi!!! một nụ cười hồn nhiên của trẻ con.
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 16
Những ngày sau đó, Cô Chủ Nhỏ Thảo Nhi dần dần trở nên thân thiện và cởi mở với mọi người hơn. Cô bé đã chịu ra khỏi phòng vui chơi và đôi lúc cũng mỉm cười nhưng chỉ cười với Khánh An thôi. Bà quản gia rất hài lòng với những điều mà Khánh An làm được.
Một buổi chiều thoáng mát . . .
- Cô Chủ Nhỏ dễ thương ơi!!! Khánh An khẽ mở cửa bước vào phòng của Thảo Nhi.
hihihehe_khi_43.gif

- có chuyện gì vậy chị?!?!? chị chưa về sao???Thảo Nhi đang ngồi trên chiếc bàn trà mắt hướng ra ngoài cửa sổ.
- em muốn đi chơi không???
- đi chơi??? Nhưng em không thích ra khỏi nhà chút nào!
- Chị sẽ dẫn em đến một nơi rất thú vị!!!
hihihehe_khi_11.gif
em thay đồ đi, chị chờ ở ngoài!!!
- Khoan . . khoan đã . . . Thảo Nhi chưa kịp nói gì thì Khánh An đã bước ra ngoài.
Sau một hồi miễn cưỡng Thảo Nhi cũng chịu đi với Khánh An và dĩ nhiên nơi họ đến chính là trại mồ côi nơi mà Khánh An đang làm.
Khi Thảo Nhi vừa bước vào thì . . .
- oa!!! Búp bê kìa!!! Một cô bé chạy lại gần và thốt lên.
hihihehe_nhoc2_73.gif

- dễ thương quá!!! Đẹp quá trời luôn!!
hihihehe_nhoc2_60.gif

- Bạn ấy mặc đồ đẹp quá trời luôn nè!!!
- Nhìn cứ như con búp bê ý nhỉ!!!
hihihehe_nhoc2_41.gif

Lũ trẻ tụ lại gần Thảo Nhi khen ngợi không ngớt.
Thảo Nhi đảo mắt nhìn. Xung quanh cô bây giờ bị bao vây bởi rất nhiều đứa trẻ cùng tuổi. cô bé cảm thấy chúng hoàn toàn rất khác cô. những bộ đồ cô đang mặc thì luôn là những bộ mới toanh đắt tiền còn những đứa trẻ này thì ăn mặc rách rưới, quần áo bị nhàu nát, cũ kĩ . Có lẽ đây chính là điều mà Khánh An đã nói với cô.
Thảo Nhi ngồi ở mộ chiếc ghế đá chăm chú nhìn Khánh An làm việc. đến giờ ăn, lũ trẻ đó tụ lại ngồi ngay ngắn vào những chiếc bàn ăn ngoài trời. các cô giáo đẩy chiếc xe chở những chén thức ăn nhỏ đến phát cho từng đứa. mặc dù đó không phải là sơn hào hải vị giống như những thứ mà hằng ngày cô được người hầu mang cho ăn mà chỉ là cháo nhưng mấy đứa trẻ đó vẫn ăn ngon lành, vui vẻ cười đùa cùng nhau. còn cô, dù ăn ngon nhưng vẫn chỉ có một mình.
- nè! Bạn gì đó ơi?!?! Một cô bé trạc tuổi với Thảo Nhi gọi cô.
hihihehe_nhoc2_54.gif

- bạn gọi mình hả?!?!?!
- ừm! bạn lại ăn cùng đi!!!
hihihehe_nhoc2_40.gif

- nhưng . . . nhưng
- ngồi đây một mình buồn lắm!!!
- phải ha!! Ngồi một mình thì buồn lắm!!! Thảo Nhi mỉm cười đứng dậy bước vào bàn ăn cùng cô bé đó. cô đã chịu cười với một người hoàn toàn xa lạ.
nhìn thấy Cô Chủ Nhỏ của mình chịu bước đến ngồi ăn cùng mọi người Khánh An không khỏi ngạc nhiên nhưng cô cũng cảm thấy rất vui. Thảo Nhi không ngần ngại ngồi ăn cùng mọi người và cười đùa vui vẻ.
“chính là cảm giác này!! Cảm giác được ăn cùng mọi người và được mỉm cười!!! một cảm giác ấm cúng, hạnh phúc đến khó tả!!!” Thảo Nhi suy nghĩ trong lòng.
 
U

uocmovahoaibao

Ăn xong, mọi người cùng nhau dọn dẹp, rồi cùng chơi đùa. Những đứa trẻ đó luôn rủ Thảo Nhi chơi cùng và rất quan tâm đến cô.
Buổi tối hôm đó trên đường về nhà . . . .
- Cô Chủ Nhỏ cảm thấy sao??? Khánh An tươi cười hỏi Thảo Nhi.
- Có lẽ . . . là rất vui, cảm giác thật là đầm ấm mặc dù những đứa trẻ đó sống trong khó khăn nghèo khổ và . . . và . . . không có cha mẹ quan tâm.
- Dường như Cô Chủ Nhỏ cảm thấy rất khó khăn khi nói ra câu cuối nhỉ!!! Từ lúc đi làm đến giờ cũng đã hơn một tháng rồi nhưng chị cũng chưa hề thấy ông bà chủ lần nào cả. chị nghĩ tính tình của Cô Chủ Nhỏ như bây giờ cũng là một phần tại họ có đúng không???
- Chuyện đó . . .
- Cô Chủ Nhỏ không cần kể cũng được!!! miễn là Cô Chủ Nhỏ cảm thấy tâm trạng của mình tốt hơn là được rồi!!! cô thấy không, chì cần cô mờ lòng với mọi người thì họ sẽ mở lòng với cô thôi. Cái hồn nhiên của tuồi thơ rất đáng quý vì vậy cô hãy trân trọng nó, đừng để nó bị mất đi!!!
- Có lẽ vậy!!!! Thảo Nhi khẽ mỉm cười.
Chiếc xe ngừng lại ở ngã tư cho Khánh An xuống rồi dần lăn bánh chở Cô Chủ Nhỏ về nhà.
Khánh An đảo mắt nhìn xung quanh tìm kiếm một bòng hình. Đã mấy ngày nay rồi cô không thấy Hải Anh đâu cả. thường thì mọi lần cậu ấy chờ cô ở ngã tư khi cô đi làm về nhưng hôm nay thì không. chiếc ghế đá cũng không có bóng dáng của con người đó nữa.
Một ngày mới lại bắt đầu . . .
Khánh An vẫn bước đến trường như mọi ngày nhưng hôm nay vẫn thiếu mất bóng dáng của một người vẫn đợi cô. Khánh An không thấy buồn nữa mà bắt đầu lo lắng.
- Khánh An!!!! một giọng con trai gọi cô.
Khánh An mừng rỡ quay lại vì hi vọng người vừa gọi cô là Hải Anh nhưng trước mặt cô lại là quốc phong.
- chào anh!!! Khánh an có vẻ hơi hụt hẫng.
- Chào! Lâu quá không gặp em rồi nhỉ!!!
hihihehe_nhoc2_08.gif

- Vâng! Cũng lâu rồi!!! khánh an mỉm cười.
- Đợt vừa rồi em thi ra sao!!!
- Hì hì! Đứng nhất!!!
hihihehe_nhoc2_72.gif

- Sao??? Quốc phong ngạc nhiên.
hihihehe_khi_73.gif
hihihehe_nhoc2_75.gif

- Nhất từ dưới đếm lên!!
hihihehe_nhoc2_57.gif

- Ôi trời!! bộ em muốn lưu ban đó hả!!
hihihehe_nhoc2_50.gif

- Em không thể tập trung được vì có quá nhiều chuyện phải làm! Mà sao dạo này anh vắng mặt mất tiêu vậy?!?!?!
- À! Nhà anh kinh doanh mà, dạo này kinh tế khủng hoảng nên anh bận rộn giúp ba anh chèo chống công ty nếu không là bị phá sản đó!!
hihihehe_nhoc2_08.gif

- Vậy . . . mấy người làm kinh doanh đều sợ khủng hoảng kinh tế lắm sao???
- ừ! Khủng hoàng kinh tế ảnh hường rất nhiều đến thu nhập, có công ty sẽ bị phá sản nếu không điều hành tốt. nên khi có khủng hoảng thì họ rất bận rộn.
- à!!
Khánh An nghe vậy thì cảm thấy nhẹ lòng hẳn vì chắc có lẽ Hải Anh bây giờ đang bận công việc của công ty vì cậu ấy cũng là công tử mà.
Buổi chiều hôm đó . . . .
Khánh An đang phục vụ trà cho Cô Chủ Nhỏ ở khuôn viên . . .
- cô chủ à! Bà quản gia hớt hải chạy ra.
- Có chuyện gì vậy ạ???
- Cậu chủ bị bắt về rồi, đang ở ngoài cổng và sốt rất cao.
- Sao???? Anh hai bị mẹ bắt rồi sao?!?!?! Khuôn mặt của Thảo Nhi tái mét, đầy lo lắng. Khánh An hoàn toàn không hiểu hai người đó nói gì.
hihihehe_nhoc2_13.gif

Bỏ vội ly trà đang uống dỡ xuống, Thảo Nhi chạy vội ra cổng . . .
trên chiếc giường đẩy, một người con trai đang nằm thở dốc cố sức nhoài mình ra như muốn bỏ trốn.
- anh hai!!! Anh sao vậy?!?!?! anh hai à!! Bà ta đã làm gì anh vậy chứ!!! Thảo Nhi khuôn mặt tái xanh mét đầy sợ hãi.
nhìn kĩ Khánh An chợt nhận ra đó chính là Hải Anh.
- HẢI ANH!!! Khánh An thét lên chạy đến nắm chặt lấy tay của Hải Anh trước con mắt kinh ngạc của mọi người. Bạn sao vậy??? trả lời mình đi!!! lại đánh nhau nữa sao???? Khánh An nè!! Mở mắt đi!!! hu hu hu!!!
la-kute-05.gif
la-kute-07.gif

- Khánh . . . . khánh . . . Khánh An sao??? Sao . . bạn ở đây!! nín đi, đừng khóc!!
Hải Anh chỉ nói được nhiêu đó rồi ngất đi trong tiếng la hét của mọi người.

 
U

uocmovahoaibao

XOẢNG!!!!
- mấy người làm cái trò gì vậy hả???? làm sao mà anh ấy bị như vậy!!! Thảo Nhi tức giận ném chiếc ly thủy tình trên bàn vào đám vệ sĩ.
- Thưa tiểu thư, chúng tôi chỉ tuân lệnh bà chủ bắt cậu ấy về thôi ạ!! Vì cậu ấy chống cự quá nên tôi đành phải bắn thuốc mê để cậu ấy nằm yên.
- Thuốc mê sao???Vậy hãy giải thích xem tại sao anh tôi lại sốt cao đến mức hôn mê như vậy chứ!!
- Vì mấy hôm trước chúng tôi đến bắt cậu chủ và đưa cho cậu ấy bức thư của bà chủ gửi nhưng sau khi cậu ấy đọc xong thì tức giận bỏ trốn và đến quán bar uống rất nhiều rượu, ăn chơi thâu đêm suốt sáng ở đó cho đến khi chúng tôi tìm ra. Cậu ấy mặc dù đã say nhưng vẫn cố trốn thoát nên chúng tôi đành bắn thuốc mê. Do cậu chủ uống quá nhiều rượu cộng thêm bị bắn thuốc mê nên mới bị sốt cao.
- Các người to gan thật đó!!! muốn bị đuổi việc hết hả!!! bà ta trả cho các người bao nhiêu vậy!!! có phải bà ta đã dùng tiền để biến các người thành lũ máu lạnh như bà ta hết rồi không!!!! Ánh mắt Thảo Nhi đầy căm giận nhưng sâu trong đó lại có chút gì rất đau khổ cô đơn.
- Cô Chủ Nhỏ à!!! Bình tĩnh đi!! họ cũng chỉ làm theo lệnh của bà chủ thôi!!! Khánh An nãy giờ im lặng cuối cùng mới lên tiếng. bây giờ cô đã hiểu vì sao Hải Anh mấy hôm nay lại lặng mất tăm và biết rằng nơi đây chính là nhà anh.
- À! Cô gái này chính là người hôm bữa!! một tên vệ sĩ thốt lên khi nhìn thấy Khánh An. đó chính là tên đã bị cô đánh cho tơi bời hôm bữa. đúng là oan gia ngõ hẹp mà!!
- Là chị Khánh An sao?!?!?! Thảo Nhi ngạc nhiên. Thôi được rồi mấy người ra ngoài đi!!
- Vâng!!!
Đợi cho mấy người đó đã đi ra ngoài Thảo Nhi quay qua nhìn Khánh An.
- chị có thể kể cho em nghe chuyện giữa chị và anh hai được không?!?! tại sao hai người lại quen nhau!!!
- chuyện là . . . . . đến . . . .và cuối cùng là . . . . Khánh An kể hết cho Thảo Nhi từ lúc cô gặp Hải Anh cho đến tận bây giờ.
- Ha ha ha ha!!!! Thì ra là như vậy?!?!?! anh hai có bạn gái mà không nói?!?!?!? Không ngờ chị dâu tương lai của mình lại là người hầu bên cạnh!!! Ôi trời ơi! Cái bụng của tôi!!! Thảo Nhi cười đến muốn tắt thở.
hihihehe_nhoc2_57.gif

- Bạn gái???? Chị dâu tương lai?????
hihihehe_nhoc2_80.gif
Khánh An mặt đỏ bừng như muốn nổ tung. Cô Chủ Nhỏ à!!! Cô hiểu lầm rồi!!! chuyện không phải như cô nghĩ đâu!!!!
hihihehe_nhoc2_53.gif

- Thôi chị không cần giải thích nữa!!!! ha ha ha!!! Để em dẫn chị qua phòng anh hai nha!!!
hihihehe_nhoc2_65.gif

- Chờ đã . . .
Khánh An chưa kịp nói gì thì đã bị Thảo Nhi đẩy đi.
Vừa đến phòng của Hải Anh, Khánh An đã bị Thảo Nhi xô mạnh vào trong và khóa chặt cửa lại.

 
U

uocmovahoaibao

Khánh An cố gào thét để thoát ra nhưng không được. cuối cùng cô đành miễn cưỡng bước vào trong
hihihehe_nhoc2_20.gif
. Căn phòng nơi cô đứng khá là rộng và cách trang trí cũng tương tự như phòng của Thảo Nhi tuy nhiên nó không tối cho lắm. Hải Anh đang mê man trên giường, đôi mắt màu xanh nước biển đã được che mất. khuôn mặt của Hải Anh khi ngủ dễ thương như một cậu bé, yên bình không lo lắng hay giận dữ.
Khánh An nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên trán của Hải Anh.
- vẫn còn sốt cao quá!!! Sao đến bây giờ vẫn chưa hạ sốt chứ!!!
pặc!!!!! (âm thanh sống động!!!!
21.gif
)
Hải Anh nắm chặt tay của Khánh An khi cô định rút tay ra.
- hải . . hải . . anh!!!!! Bạn thức rồi à!!! Khánh An giật mình ngạc nhiên.
- Ai mà ngủ cho được khi bạn với Thảo Nhi làm như giặc vậy chứ!!!
- À!!! Mà . . . bạn . . . buông tay mình ra đi!!!! Khánh An rụt tay lại.
- Để như thế này đi!!!! Hải Anh đặt tay Khánh An lên trán của mình.
- Sao??????
- Mình mệt lắm!!! bạn cho mình mượn bàn tay bạn đi!!! cảm giác ấm áp, mềm mại lắm!!! từ trước đến giờ chẳng có ai quan tâm cho mình như bạn cả, chẳng có ai cả, chặng có ai bên cạnh khi mình bệnh cả!!! cho mình mượn bàn tay của bạn nha!!! Chỉ một chút thôi!!! Hải Anh mắt nhắm dần lại tuy nhiên trong khóe mắt lại có cái gì đó long lanh giống như một giọt nước sắp trào ra.
- Bạn ngủ đi!!! mình cho bạn mượn bàn tay mình đó!!!
- Cảm ơn!!! Hãy ở đây nhé! Bên cạnh mình!! Đừng rời xa mình!!!
- Mình sẽ ở đây!! không đi đâu cả!!! bạn ngủ đi!!!
- Bạn hát đi!!! hát cho mình nghe!!!
- Sao?!?!?! Thôi được rồi!! nhưng bạn phải nhắm mắt lại!!!
- ừm!!!
và rồi Khánh An cất tiếng hát . . .
“Có bao giờ một ngày, phép tiên nhiệm màu nào, sẽ mang chàng- người bấy lâu em tìm. Đôi hài người mang cho em, mỉm cười với em, rồi anh dìu em bước đi... Tiếng chuông đêm ngân vang, đã qua rồi giờ lành, quá vội vàng, nàng đánh rơi chiếc hài. Qua khổ đau bao nguy nan, trên xe ngựa bí ngô . Lọ Lem ngày hôm nay bừng sáng lên Công chúa mong một ngày chẳng xa, sẽ bên anh cùng dạo khúc ca, để trọn đời anh bên em, vui buồn có nhau, tình yêu mình xây làm nên sóng cao. Công chúa mong được gần mãi anh, lúc yên vui được cùng sớt chia. Thế gian tràn bao hân hoan, muộn phiền sẽ tan, cầm tay mình bay lên muôn ánh sao, trên trời cao...”

Lời bài hát cũng giống như tâm trạng của Khánh An lúc bấy giờ. có lẽ cô đã bị trùng phải mũi tên của thần tình yêu và đã yêu con người này mất rồi. và đau lòng hơn đó lại là một tình yêu không hề cân xứng.Nhưng nhìn Hải Anh khổ tâm vì gia đình như vậy lòng của Khánh An cũng chẳng thoải mái chút nào. Tuy Hải Anh không nói nhưng cô vẫn biết rằng anh đang rất đau đớn, rất buồn. mặc dù bề ngoài anh có vẻ rất ghét mẹ của mình nhưng có lẽ trong tim thật ra lại không muốn như vậy. đang mải suy nghĩ bỗng nhiên một mảnh giấy rơi ra từ trong túi của Hải Anh, tính tò mò trổi dậy, Khánh An lấy mảnh giấy đó và đọc. vừa đọc mà sắc mặt của Khánh Anh cũng biến sắc dần. đó chính là bức thư mà mẹ của Hải Anh gửi cho anh.
“Gửi Hải Anh!!
Hiện tại công ty đang gặp rắc rối, ta yêu cầu con nhanh chóng về công ty gấp không cần biết con bận công việc gì và quan trọng như thế nào. Nếu con không về và cố ý chống cự thì ta không đảm bảo được chuyện gì sẽ xảy ra với con và cả những người mà con yêu thương!!! Và đừng cố ý không bắt máy của ta!!!”

Bức thư chỉ vỏn vẹn có mấy dòng mà đầy những lời hăm dọa, Khánh An hoàn toàn không cảm nhận được một chút tình cảm mẹ con nào!!! Chắc đây chính là lý do mà Hải Anh đã nổi giận đến vậy!!!! một người mẹ mà viết bức thư cho con lại toàn những lời như thế chẳng trách những đứa con của bà ấy lại không muốn gặp mặt bà ta. Thì ra đây chính là thế giới mà Hải Anh đang sống. một sự ghẻ lạnh đến đáng sợ nơi mà thứ gọi là tình cảm vô cùng khan hiếm, bị coi là thừa thải, không cần thiết và tiền là vị chúa được tôn thờ. một thế giới đáng sợ.
 
U

uocmovahoaibao

Một lúc sau đó . . .
Hải Anh dần mở mắt. anh cảm thấy trán mình có gì đó âm ấm. giật mình nhìn lại mới thấy đó là bàn tay của Khánh An và cô thì đã ngủ say. Hải Anh nhẹ nhàng đứng dậy và bế cô lên giường của mình.
- ngốc thật!!! nói không được đi thì ngồi đó luôn chắc!!! Hải Anh chạm nhẹ bàn tay vào mặt Khánh An và mỉm cười một cách hạnh phúc.
Ngắm Khánh An một hồi lâu, Hải Anh đứng dậy và đi ra ngoài.
- anh hai!!! Lâu quá không gặp!!! Thảo Nhi chờ Hải Anh nãy giờ ở ngoài phòng trà!!!
hihihehe_nhoc2_54.gif

- ờ!! Em về lúc nào vậy?!?!?! bệnh tình sao rồi??? Hải Anh vừa rót nước uống vừa hỏi.
- em về lâu rồi!!! nhờ chị dâu mà bệnh tình đã khỏe hơn rất nhiều!!!!
hihihehe_nhoc2_65.gif
hihihehe_nhoc2_57.gif

- chị dâu?????? Hải Anh đang uống nước nghe Thảo Nhi nói vậy thì ho sặc sụa.
- thì chị Khánh An đó!!! ông anh hai của tui có bạn gái mà giấu tui hén!!!
hihihehe_nhoc2_41.gif
hihihehe_nhoc2_65.gif
hihihehe_nhoc2_57.gif
hihihehe_nhoc2_11.gif

- Con nhỏ này!! Bạn gái gì chứ!!! Hải Anh đỏ mặt quay đi.
hihihehe_nhoc2_02.gif

- Úi trời!! đỏ mặt kia kìa!!! Chắc chắn rồi!!! đừng có chối!!! he he he!!!
hihihehe_nhoc2_57.gif
hihihehe_nhoc2_34.gif

- Đã nói là không có!!!
hihihehe_nhoc2_10.gif

- Ha ha ha!!! Tội nghiệp ông anh hai của tui ghê!!! Tương tư nặng nè!!!
hihihehe_nhoc2_30.gif

Hải Anh nói nãy giờ anh mới để ý là Thảo Nhi cười nhiều hơn trước và da dẻ cũng hồng hào hơn. Có lẽ Thảo Nhi nói Khánh An khiến cô bé khỏi bệnh cũng đúng.
- Mà thôi!!! không nói chuyện đó nữa!!! lát nữa bà ta về tìm anh đó!!! Thảo Nhi đổi giọng nghiêm túc khẽ cầm tách trà lên uống.
- Hừ!! bà ta mà cũng chịu về cái nhà này nữa sao!! Hải Anh cười một cách khinh bỉ.
- Bà ta đang nổi điên vì mấy ngày qua anh biến mất không chịu ra giúp khiến bà ta bị thua lỗ một khoảng khá lớn!!! lần này có chuyện rồi đó!!!
- Bà ta về thì anh đi!!!
- Vậy còn chị Khánh An thì sao đây!!!
- Gì chứ?!?!?!
- Bà ta đã biết mối quan hệ của anh với chị Khánh An rồi đó!!!
- Làm sao bà ta biết???
- Chó săn đó!!! bà ta chỉ cần dùng tiền thuê người theo dõi anh thôi!!! Những hoạt động của anh đều có người giám sát hết đó!!! em cũng mới biết lúc nãy thôi!!! Mọi lý lịch của Khánh An bà ta đều đã điều tra rồi!!! nếu không nhờ em thuê thám tử đi điều tra mấy ngày nay thì cũng không ngờ là bà ta lại làm như vậy!!! họ vừa mời đưa kết quả điều tra cho em nè!!! Thảo Nhi đầy nhẹ xấp hồ sơ trên bàn về phía Hải Anh. có thể anh trốn đi thì không sao nhưng chị ấy thì có đó!!!
- Chết tiệt!!! chả trách bà ta lại viết trong thư như vậy!!! anh tự hỏi không biết là bà ta có trái tim không!!!Hải Anh đấm tay xuống bàn một cái thật mạnh rồi tức giận bỏ đi ra ngoài.
Sau khi hóng gió cho khuây khỏa nỗi lòng Hải Anh quay trở lại phòng. Vừa mở cửa bước vào anh đã thấy Khánh An đứng tựa vào cửa sổ.
- ủa!!!!Khánh An?!?!?! bạn thức rồi sao???
- À!!! Mình vừa mới thức thôi!!! Nhưng sao bạn không gọi mình dậy mà để cho mình ngủ như vậy chứ!!!
- Vì mình thấy bạn ngủ say quá nên thôi!!! Thì ra cô tiểu thư khó tính mà bạn thường nói với mình là Thảo Nhi đó sao???
- ừm!! mình không ngờ là mình lại làm việc ở nhà bạn!! nhưng mình không hiểu tại sao bạn có nhà lớn như thế này lại còn phải đi ở khách sạn chi cho tốn kém quá vậy???
 
U

uocmovahoaibao

- nơi đây tuy rộng lớn như vậy nhưng trước đây lại không có ai trong gia đình mình ở cả, (Thảo Nhi đi trị bệnh ở nước ngoài mới về!!! tập trước đã nói!!!) mỗi người một nơi và chỉ có mình ở trong căn nhà này rất lạnh lẽo nên dần dần mình cũng dọn ra ngoài ở một mình cho sướng.
- À!!! Khánh An chỉ khẽ ậm ừ một tiếng cho qua chuyện. Từ khi đọc bức thư đó thì cô đã hiểu vì sao mà Hải Anh và Thảo Nhi lại có tính tình như vậy nên cô cũng không muốn chạm vào nỗi đau của họ.
- Cảm ơn nhé!!! Hải Anh quay qua nhìn Khánh An.
- Hả???
- Mình cảm ơn bạn vì đã ở bên cạnh và chăm sóc cho mình!!! cảm ơn bạn rất nhiều!!!
- Không có gì đâu!!!
- Tại sao hôm đó bạn lại giúp mình trốn khỏi đám vệ sĩ đó vậy???
- Mình không muốn . . . . không muốn bạn bị bắt!!! mình nghĩ nếu bạn ghét mẹ bạn như vậy thì chắc chắn có một lý do gì đó mà bạn không muốn nói và mình biết rằng bạn sẽ biết khi nào thì cần về chứ không muốn miễn cưỡng như vậy!!!!
Knock!!!! Knock!!! Knock!!!!
Tiếng gõ cửa ở bên ngoài vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của Hải Anh và Khánh An.
- ai đó?!?!?!
- thiếu gia à!!! Bà chủ về rồi đó!!! bà quản gia thều thào.
- Con biết rồi!! con sẽ ra ngay!!!
- Mẹ bạn về sao?!?!?! Khánh An có vẻ hơi lo lắng.
- ừm!! cuối cùng bà ta cũng chịu về rồi!!! sắp có chuyện lớn rồi đó!!!
- Hải Anh à!?bạn trốn mau đi!!! Khánh An nghe Hải Anh nói như vậy thì có vẻ rất sợ hãi.
- Không sao đâu!!! Nếu mình trốn đi thì bà ta sẽ làm hại . . . mà thôi bạn cứ đi theo mình!!! đừng sợ!!! Hải Anh nắm tay Khánh An dẫn cô ra ngoài.
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 18
- A !!!!chào!! Giám đốc!!!! một giọng nói mỉa mai, đùa cợt, chế giễu pha một chút chua xót, đau khổ vang lên. Hải Anh như biến thành con người khác khi vừa chạm mặt một người phụ nữ lúc vừa bước ra cầu thang. người phụ nữ đó đứng trước mặt cậu ta, nét mặt lạnh lùng không một cảm xúc. Đó chính là Triệu phu nhân hay chính xác là mẹ của Hải Anh. quả đúng như Hải Anh nói, bà ấy có khuôn mặt lạnh như tiền, ánh mắt sắt sảo khuôn mặt nhìn rất dữ tợn. có thể nói là giống mấy nhân vật phản diện trong phim. Vừa nhìn thấy bà ấy là Hải Anh khuôn mặt đanh lại, ánh mắt lạnh tanh.
Đáp lại cậu nói vô lễ của Hải Anh là một sự im lặng đến rùng rợn.
- ái chà!! Chắc bà thua lỗ nhiều tiền lắm nhỉ nên mới về đây tìm tôi trút giận!!!! hết lần này đến lần khác sai vệ sĩ đi bắt tôi cho bằng được!!! ha ha ha ha!!!! Hải Anh vừa nói mà tay nắm chặt lấy tay của Khánh An như đang cố gắng gượng lắm, đau đớn lắm.
CHÁT TTTT!!!!!
Người phụ nữ đó vung tay tát Hải Anh một cái thật mạnh trước mặt bao nhiêu người khiến Khánh An cũng phải hoảng hốt.
Hải Anh mỉm cười đau khổ không nói gì chỉ ngẩng mặt lên ném cho mẹ của mình cái nhìn đầy khinh bỉ tức giận rồi nắm tay Khánh An bỏ đi.
- a!!! thì ra đây chính là người khiến cho đại thiếu gia của chúng ta muốn bỏ chạy cũng không giám chạy, hi sinh để bảo vệ đây sao!!! Bà Triệu cuối cùng cũng cất tiếng nói. Một giọng nói chua chát đầy ẩn ý.
Hải Anh và Khánh An đứng khựng lại ngẩng mặt lên nhìn nơi thốt ra âm thanh đó. bất chợt Khánh An cảm thấy ánh mắt của bà chủ đang nhìn về phía mình. Hải Anh dường như hiểu là bà chủ muốn nói gì, anh tức giận nhìn đăm đăm về phía bà ấy.
- bà muốn gì đây???? Hải Anh cất tiếng hỏi khuôn mặt đầy lo lắng.
- hừm!!! ta cũng không muốn phải dùng đến hạ sách đó đâu!!! Nếu con ngoan ngoãn chịu nghe lời ta về công ty làm việc thì chẳng có chuyện gì khó cả!!!! bà Triệu nở một nụ cười đầy nham hiểm nhìn Khánh An. nhưng nãy giờ Khánh An hoàn toàn không hiểu hai mẹ con họ nói gì cô chỉ biết chắc là nó có liên quan đến nội dung bức thư. ( IQ có hạn !!!!!!!^ - ^, thơ nây hok hỉu gì!!!)
- quả nhiên không hổ danh là Triệu phu nhân, luôn có cách khiến người khác miễn cưỡng phục tùng theo ý mình nhỉ!!! Thảo Nhi chậm rãi bước lên cầu thang.
- Mày im đi!! ở đây chưa đến lượt mày nói chuyện đâu!!! Bà Triệu bỗng quát lớn khiến cho Khánh An không khỏi ngạc nhiên. Ngay cả Thảo Nhi đang bước mà cũng dừng bước mắt xoe tròn đầy đau đớn.
“gì vậy chứ!!! thái độ đó là sao?? Tại sao bà chủ lại đối xử với Thảo Nhi như vậy??? cả hai đều là con của bà ấy nhưng sao cách đối xử lại khác nhau đến như vậy???”
- tại sao bà lại đối xử với con gái bà như vậy hả??? Hải Anh quát lớn.
- ta không quan tâm đến nó!!! ta chỉ muốn biết con có đồng ý với điều kiện của ta không!!!!
- không đời nào!!! Không đời nào tôi chấp nhận đâu!!! Hải Anh tức giận đáp trả mà không suy nghĩ.
- Gì chứ!!! bà Triệu ngạc nhiên trước câu trả lời dứt khoát của Hải Anh.
- Bà có giỏi thì cứ làm đi!!! tôi sẽ bảo vệ cô ấy!!! tôi sẽ không để bà động đến cô ấy đâu!!! Bà bày bao nhiêu trò tôi cũng sẽ giải quyết hết cho mà xem!!! Hải Anh la lớn mà tay thì cứ xiết chặt tay Khánh An.
- Hừm!!!! ta không có kiên nhẫn đâu!!! Ta sẽ khiến cho con hối hận đến mà cầu xin ta!!! Bà Triệu tức giận bỏ đi.
 
U

uocmovahoaibao

Hải Anh cũng chẳng thua kém, anh cũng tức giận bỏ về phòng.
- chị Khánh An!!! chị đi theo em!!! Thảo Nhi khẽ gọi Khánh An sau khi đã hoàn hồn.
Khánh An không nói gì ( có hỉu gì đâu mừ nói!!! ^ - ^), cô chỉ lặng lẽ đi theo Thảo Nhi ra ngoài vườn.
- chắc nãy giờ chị không hiểu gì hết đúng không!!!
- ừm!!! tôi nghĩ chắc nó có liên quan đến bức thư mà bà chủ gửi cho Hải Anh!!
- Không những vậy nó còn liên quan đến chị nữa đó!!!
- Sao chứ!!!! Khánh An không tránh khỏi ngạc nhiên.
- Người mà anh hai quý nhất, người mà anh hai quan tâm nhất và người mà anh hai muốn bảo vệ nhất, dành cho tất cả trái tim chính là chị. chị chính là người mà anh ấy yêu. vì bà ta biết chuyện này nên đã uy hiếp anh hai của em!!!! Nếu như anh ấy không lo cho chị thì lúc nãy anh ấy đã bỏ trốn rồi!!! từ khi biết tình cảm đó của anh hai nên em luôn xem chị là chị dâu của mình.
- Chị sao??? Không thể nào!!!!! Khánh An vừa ngạc nhiên vừa ngượng ngùng.
- Ngay cả em cũng có thể nhận ra là anh ấy có tình cảm với chị vậy mà chị không biết hay sao??? Mà ông anh hai của em cũng ngốc lắm, anh cả anh ta cũng không nhận ra nữa mà!!!
- Thật ra chị biết là hành động của anh ấy đối với chị là một cái gì đó rất đặt biệt nhưng chị không nghĩ đó là tình yêu đâu. Chị không có gì tốt và đặt biệt để có thể làm anh ấy yêu!!!
- Là trái tim đó!!!
- Sao???
- Là trái tim ấm áp đầy tình người của chị, sự quan tâm của chị đã làm anh ấy cảm động. lúc em biết anh hai thì anh ấy phải sống trong một thế giới không tình thương, không có sự quan tâm chăm sóc của cha mẹ. mọi thứ đều là do những người hầu làm nên trái tim anh ấy trở nên đóng băng đối với tất cả mọi người. nhưng chị, chính chị đã sưởi ấm nó, trái tim lạnh ngắt đó, tình cảm ấm áp của chị đã làm tan băng. Lần đầu em thấy anh hai nhắc đến một người con gái mà đỏ mặt đó!!!
- Không đâu!!! Những chuyện trước đó thì em chưa biết rồi!!!
- Gì chứ!!!
- Chỉ vì chị rất giống người đó!!! rất giống mối tình đầu của anh ấy nên anh ấy lầm tưởng thôi!!!
- Mối tình đầu????
- Là tình yêu của anh ấy lúc còn ở nước ngoài!!!! Đó mới là người mà anh ấy yêu thương!!!!
Khánh An cuí gầm mặt xuống, đôi mắt đỏ hoe.
- chị Khánh An!!!! Thảo Nhi nhìn khánh a bối rối không biết nói gì.
- Thôi!!! Chị đi lên xem Hải Anh có sao không!! có lẽ bây giờ cậu ấy đang rất buồn!!!
Khánh An nói rồi lặng lẽ bỏ đi trước sự ngỡ ngàng của Thảo Nhi.
- có thật là anh ấy chỉ xem chị như mối tình đầu không!!! Thảo Nhi đứng lặng hồi lâu rồi bỗng dưng mỉm cười đầy bí ẩn.
knock knock knock!!!!
- Hải Anh à!! Mình vào có được không????
- bạn vào đi!!!!
Khánh An nhẹ nhàng mở cửa bước vào. Cô nhìn thấy Hải Anh đang đứng ngoài ban công lặng lẽ hóng gió.
- bạn có ổn không??? Khánh An lo lắng.
- có gì đâu mà ổn với không ổn chứ!!! mình và bà ta cứ gặp nhau là như vậy đó!!! chuyện bình thường thôi mà!!! Hải Anh mỉm cười.
- nói dối!!!
im lặng . . . .
 
U

uocmovahoaibao

- nếu bạn nói bạn không buồn là bạn đang nói dối!!! mình không tin đâu!!! Nếu bạn tin tưởng mình thì hãy nói cho mình nghe tâm sự của bạn đi!!! nói ra sẽ nhẹ lòng hơn mà.
Khánh An nắm chặt tay Hải Anh, dùng ánh mặt chân thành nhìn anh.
- thật ra . . . . chuyện kể ra thì dài lắm. lúc gia đình mình còn nghèo khó thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả. cho đến khi ba mình làm ăn phát đạt thì mọi chuyện bắt đầu rối tung. Ba mình rồi mẹ mình, cả hai đều đi lo làm ăn xa chẳng con ai quan tâm đến mình nữa cả. nhưng lúc đó mình cũng chẳng trách họ vì họ có quá nhiều công việc. mình cố gắng học thật giỏi và cố tỏ ra cứng rắn để cho họ chú ý nhưng họ cũng chẳng thèm nhìn đến mình dù thành tích rất cao. Mình dần trở nên lầm lì.
- chưa dừng ở đó đúng không????
- ừm!!!! năm mình mười hai tuổi mình trở về việt nam!!! lúc đó mình đã là một đại công tử giàu có, trong tay có cả khối tiền. mình về để tìm lại cô bé mà năm xưa mình đã quen. Thế nhưng theo nguồn thông tin mà mình biết thì cô bé đó không còn trên cõi đời này nữa. cô ấy đã không giữ lời hứa bỏ mặc mình lẻ loi trên cái thế giới này vì vậy trái tim mình đã bị tổn thương không còn tin vào bất cứ đứa con gái nào nữa. Sau đó vài năm thì mẹ mình cũng về nước, bà còn mang theo cho mình một đứa em gái. Lúc đó mình hoàn toàn không còn nhận ra bà ta nữa. khuôn mặt tiều tụy, hốc hác, lạnh lùng. Và mình chỉ chợt nhận ra bà ta đã thay đổi và biết được bộ mặt thật của bà ta là lúc Thảo Nhi bị bệnh nặng. con bé không ăn, không uống hôn mê bất tỉnh liền mấy ngày. Bác sĩ nói là nó có thể bị nguy hiểm đến tính mạng. lúc đó chỉ có ba mình là vội bỏ công việc chạy về bên con bé và mình còn bà ta thì cứ lao đầu vào công việc mà không thèm quan tâm. Lúc đó mình chợt nhận ra là bà ta không còn tình cảm nữa, thương tiền còn hơn cả con cái của mình. vì vậy mình và Thảo Nhi trở nên lầm lì và chống đối bà ta. Cho đến tận bây giờ Thảo Nhi yếu ớt như vậy là do di chứng của căn bệnh năm xưa và con bé cũng trở thành một người như lúc đầu bạn thấy đó!!!
- đau lắm phải không????
- sao???
- Thật sự sẽ rất đau khi bản thân mình không được gần gũi người mẹ của mình mặc dù bà ấy ở ngay trước mặt, bị bà ấy hắt hủi và bản thân phải chống cự lại lòng yêu thương biến nó thành thù hận!!! chính miệng phải nói ra những lời hỗn xược làm đau lòng mẹ mà không thể không nói. Trong lòng thì muốn chạy lại ôm chầm lấy mẹ nhưng khi nhớ lại những gì bà ấy đã làm thì bản thân lại không cho phép.
- Đúng!!! Đau lắm!!! từng lời nói nói ra mà cứ y như mũi kim đâm ngược vào trong tim. Cứ nghĩ là sỉ nhục bà ta sẽ rất vui nhưng cuối cùng lại làm đau chính bản thân mình. thật sự rất đau!!! Hải Anh tay ôm lấy lồng ngực, đôi mắt đỏ hoe, khóe mặt ngấn lệ.
Bỗng nhiên Khánh An ôm chầm lấy anh vào lòng. Cô cảm thấy tội nghiệp và thương cảm cho chàng trai đang đứng trước mặt. có mọi thứ nhưng thứ quý giá nhất lại không có. Đó là tình cảm gia đình.
- khóc đi!!! bạn hãy khóc đi!!! nước mắt sẽ cuốn đi mọi nỗi sầu khiến bạn giảm đau!!!
Hải Anh rất ngạc nhiên nhưng sau đó nước mắt bỗng tuôn trào. Anh tựa vào bờ vai của Khánh An mà khóc, khóc òa lên cứ như một đứa trẻ. Hải Anh cảm thấy trái tim mình có cái gì đó ấm áp len lỏi vào, cảm thấy mình thật yếu đuối khi đứng trước Khánh An và cảm thấy trái tim thật sự đã yêu người con gái này mất rồi.
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 19
- Khánh An!!! tiếng của Quốc Phong gọi cô từ xa khi cô đang trên đường đi học về. cũng đã mấy hôm rồi cô không nhìn thấy anh ấy.
- Anh Quốc Phong?!?!?! Sao anh lại ở đây????
- À!! Anh đang đợi em!!! Dạo này bộ em làm thêm nhiều lắm hay sao mà anh ít thấy em quá đến tìm em mấy lần mà không gặp nên phải chờ trước ở đây thôi!!
- À!! . . . . thì em cũng mới tìm được một công việc khá là ổn nên dạo này hơi bận. Khánh An không hiểu sao lại cảm thấy không nên nói cho Quốc Phong bik chuyện cô làm thêm ở nhà Hải Anh chút nào.
- Dù sao cũng gần đến nhà em rồi!!! vậy em có thể mời anh về nhà tham quan một chút được không??? Quốc Phong nở một nụ cười mê hoặc.
- À!!!ừm!!! được thôi!!! Nhìn thấy nụ cười đó Khánh An đã bị trúng bùa nên làm theo vô điều kiện.
- Vậy ta đi thôi!!!!
Quốc Phong nhanh chóng nắm lấy bàn tay Khánh An dẫn đi. anh nắm rất chặt bàn tay nhỏ bé ấy như sợ nó vuốt mất khỏi mình. điều đó khiến Khánh An cảm thấy hôm nay Quốc Phong có gì đó rất lạ. vẻ nghiêm túc, trưởng thành mọi ngày đã biến đi đâu mất. hành động của anh lúc này cứ làm cô liên tưởng đến Hải Anh. Mà cũng đã mấy hôm kể từ ngày Hải Anh thách thức mẹ của mình. bà chủ muốn chọc tức cậu ấy nên đã dọn về nhà sống vì thế mà ngày nào trong ngôi biệt thự đó cũng có tiếng cãi vã.
Vừa về đến nhà cùng Quốc Phong, Khánh An đã nhìn thấy một toán người đang làm gì đó trong nhà của cô và Thảo Nhi thì đang đứng chỉ trỏ.
- a! cô bé đây chính là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Triệu gia đây mà!!! Quốc Phong lên tiếng khi nhìn thấy Thảo Nhi.
- à!!! Chảo anh!!! Anh có phải là Trần thiếu gia của tập đoàn Trần Thiên không??? à!!! Anh cũng chính là tình địch của anh hai đây mà!!!
- nếu tôi nhớ không lầm thì tiểu thư đây chính là em gái của Triệu Hải Anh đúng không!!! Sao cô lại ở đây???
- Thảo Nhi à!!! Em đang làm gì vậy???? Khánh An nãy giờ ngơ ngác bây giờ mới hoàn hồn.
- à!!! Anh hai bảo em đến dọn đồ cho chị về nhà em!!!!
- Sao chứ?!?!?!? Khánh An ngạc nhiên quên mất sự hiện diện của Quốc Phong. Quốc Phong không nói gì chỉ có điều ánh mắt buồn bã cứ đăm đăm nhìn về Khánh An.
- Chắc chắn mẹ em sẽ giở trò với chị để uy hiếp anh hai nên từ bây giờ chị sẽ chuyển đến nhà em ở để đảm bảo an toàn!!!!
- Nhưng . . . . . . nhưng . . . . . . !!
Khánh An đang ấp úng không bik nên làm thế nào thì bàn tay của Quốc Phong xiết tay cô thật mạnh như đang cố kìm nén cái gì đó. bàn tay đó khiến cô giật mình vì cô quên mất là Quốc Phong không bik chuyện cô đi làm thêm ở nhà Hải Anh.
- anh Quốc Phong!!!! Khánh An ngại ngùng nói lên ba chữ đó khi quay mặt lại nhìn Quốc Phong.
- Thôi!!! Cô bé dọn giúp cô ấy nha!!! Anh và Khánh An có chuyện phải đi rồi!!!! Quốc Phong mỉm cười, một nụ cười gượng, rồi kéo Khánh An đi không kịp cho cô nói thêm bất cứ câu nào!!!!
- Hì!!! Anh hai có một đối thủ đáng gờm thật!!! nhìn theo bóng hai người đó bước đi Thảo Nhi khẽ cười.

 
U

uocmovahoaibao

Quốc Phong lôi Khánh An đi thật nhanh, thật nhanh và không thèm nhìn xem mình đang đi đâu.
- anh Quốc Phong!!! Anh dừng lại đi!!! em xin lỗi vì đã giấu anh chuyện đó!!! Khánh An nãy giờ hoảng sợ không nói được gì và cô chỉ có thế cất thành tiếng khi thấy Quốc Phong đang kéo mình đi vào ngõ cụt.
- Anh biết chuyện đó lâu rồi!!! Quốc Phong dừng lại nói bằng một giọng buồn bã.
- Anh biết rồi sao!?!?!?! Vậy sao anh lại kéo em đi mà khuôn mặt đáng sợ như vậy chứ!!! Khánh An ngạc nhiên.
- Đúng!! Anh biết rất lâu rồi nhưng anh chỉ buồn là em lại giấu anh và bây giờ lại còn chuyển đến nhà của hắn ta nữa chứ!!! anh đã cố gắng để kìm cơn giận và tự nhủ là em chỉ làm vì công việc!!! nhưng anh chịu hết nổi rồi!! anh thật sự cảm thấy rất khó chịu khi thấy em ở bên cạnh hắn ta!!!!
- Anh!!!! Khánh An ngượng ngùng nhìn vào đôi mắt đau khổ của Quốc Phong. Ánh mắt đó đang rất hụt hầng dằn vặt đau đớn và hoe đỏ như sắp khóc đến nơi.
Bỗng nhiên có thứ gì đó như vụt thoát ra từ trong trái tim của Khánh An khiến cô ôm chầm lấy Quốc Phong.
- Khánh An?? em làm gì vậy!!
- em xin lỗi!!! em xin lỗi vì đã làm anh đau lòng!!! Anh luôn vì em mà làm mọi chuyện, luôn âm thầm cổ vũ cho em và bảo vệ em vậy mà em không hề biết!!!! anh luôn chờ đợi em sẽ nhớ lại, cứ nhìn em vui bên người khác mà hi vọng một ngày em nhớ ra anh là ai!!! Em thật ngu ngốc khi cứ vô tình làm anh buồn như vậy??? xin lỗi anh!!! Xin lỗi rất nhiều!!!
- vậy em nghĩ anh là ai trong quá khứ của em!!
- em không biết!!!! nhưng chắc chắn đó phải là một người rất quan trọng với em. Có thể là . . . . có thể là . . . là người yêu nhưng em không rõ cho lắm vì khi đó em còn quá nhỏ nên không biết đó có phải là tình yêu hay không nhưng mà cho đến tận bây giờ khi ở bên cạnh anh em luôn có một cảm giác an toàn tuyệt đối, một cảm giác ấm áp hạnh phúc và có chút gì đó quyến luyến thân thuộc. bên cạnh anh em không có cảm giác ngượng ngùng mà rất thoải mái.
- có câu nói này của em thì anh nhất định sẽ chờ cho đến ngày em nhớ ra và nói cho anh biết vị trí của anh trong tim em. Quốc Phong quàng tay ôm chặt Khánh An vào trong lòng.
- tình tứ quá nhỉ!?!?!?! Hải Anh lạnh lùng cất tiếng. không biết cậu ta đã đứng đó từ lúc nào.
- Hải Anh bạn làm gì ở đây vậy?!?!?!? Khánh An ngạc nhiên đến tái cả mặt. cô vội vàng buông Quốc Phong ra mà không hiểu sao mình lại làm như vậy.
- à!!! Thảo Nhi về nói với mình là bạn đi cùng con người này, mình cảm thấy không an tâm nên đi tìm và cuối cùng là nhìn thấy cái cảnh mà kđáng lẽ không nên thấy. Hải Anh ánh mắt buồn bã nhìn Khánh An rồi tiến lại gần Quốc Phong với khuôn mặt không mấy thiện cảm.
- hừm!!! có gì mà không an tâm!! không chừng khi Khánh An ở bên cạnh tôi lại an toàn hơn khi bên cạnh một con người gian xảo như cậu ấy chứ!!!! Quốc Phong không hề thua kém mà đáp trả ngay lập tức.
- anh cũng đâu có vừa đứng tưởng ý đồ của anh là gì tôi không biết!!! Khánh An chúng ta về thôi!!! Hải Anh ném cho Quốc Phong cái nhìn đầy thách thức rồi kéo nắm tay Khánh An kéo đi.
Khánh An nãy giờ chỉ biết đứng nhìn hai người họ giết nhau qua ánh mắt chứ không nói được gì. Thật sự không có gì đáng sợ bằng hai con người đang điên tiết nhìn nhau.
Khi Hải Anh và Khánh An vừa quay lưng đi thì Quốc Phong nhanh chóng nắm chặt tay của Khánh An kéo cô lại.
- Khánh An!!! em đừng đi!!! bằng ánh mắt cầu khẩn đau đớn Quốc Phong nhìn Khánh An.
- anh . . . anh . . .quốc . . . . phong!!! Khánh An nhìn Quốc Phong mà lòng vô cùng khó xử. cô không muốn khiến cho ai trong hai người đang nắm tay cô đau khổ. Ai cũng có ơn với cô và cô vẫn chưa xác định được tình cảm của mình dành cho ai.
- Khánh An à!!! Chúng ta về thôi!!! Hải Anh nắm chặt tay cô kéo đi.
- Tôi sẽ không để cậu đưa cô ấy đi đâu!!!
- Lẽ ra tôi mới là người phải nói câu đó mới đúng. Anh có quyền gì mà quyết định chứ!!! anh biết rõ quá khứ của cô ấy mà không nói cứ để cô ấy ngày qua ngày chịu đựng khổ cực như vậy mà không đau lòng hay sao!!!
- Chuyện gì nó cùng có nguyên do của nó không cần cậu quan tâm!!! Buông tay Khánh An ra!!!
- Xin lỗi nhé nhưng bây giờ thì không được!!! đã đến giờ làm việc rồi, từ giờ cho đến 6h tối cô ấy là người hầu của tôi nên người phải buông tay ra là anh mới đúng!!! Hải Anh nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay rồi mỉm cười giật mạnh Khánh An về phía mình khiến tay của Khánh An vuột khỏi Quốc Phong.
Hải Anh kéo Khánh An đi không quên để lại cho Quốc Phong một nụ cười tự mãn.
Nhìn theo bóng dáng hai người đó dần đi xa Quốc Phong mỉm cười đầy đau khổ rồi nhìn xuống bàn tay mình.
- có lẽ anh anh không đủ sức để nắm giữ trái tim em nữa rồi!!!
 
Top Bottom