U
uocmovahoaibao
CHAP 20
Hải Anh lôi Khánh An về nhà mà không hề nói một tiếng nào, ánh mắt của anh luôn hướng về một hướng xa xăm nào đó và nó ẩn chứa một sự tức giận đến tột cùng cứ như là núi lửa sắp sửa phun trào. Thấy Hải Anh như vậy Khánh An cũng không thể nói được gì.
Khi về đến biệt thự . . . . .
Vẫn là sự im lặng đến khó chịu ấy Hải Anh kéo Khánh An vào phòng mình và đóng xầm cửa trước con mắt kinh ngạc của mọi người trừ bà quản gia và Thảo Nhi.
- Hải Anh!!! Bạn làm gì vậy!!! mở cửa ra mau!!! Nhìn thấy Hải Anh khóa chốt cửa Khánh An hoảng hốt la lên.
một sự im lặng đến đáng sợ. Hải Anh đăm đăm tiến về phía Khánh An.
HUỴCH!!!!
Hải Anh nắm hai tay của Khánh An và đè đẩy nhẹ cô ngã xuống giường.
- Hải Anh!!! Buông mình ra!!! Làm cái trò gì vậy!!!!
Khánh An chưa kịp nói hết cậu thì môi của Hải Anh đã chạm vào môi cô. Hải Anh đã hôn cô một cách bất ngờ, hôn trong sự tức giận và ghen tuông. hoảng hốt, cố dùng hết sức mình Khánh An đẩy Hải Anh ra.
- bạn làm gì vậy chứ!!! Khánh An chỉ nói được nhiêu đó rồi bỗng nhiên một giọt nước mắt nóng hổi từ đâu đó trong khóe mắt của cô trào ra. Cô cảm thấy sợ hãi khi trước mặt mình không phải là Hải Anh dịu dàng quan tâm cô như mọi ngày mà là một con người khác hung dữ và đáng sợ. cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Hải Anh bây giờ.
- tại sao!!! Tại sao bạn lại có thể làm tim mình đau đến như vậy?!?!? tại sao chứ!!! hết lần này đến lần khác hai người cười đùa bên nhau trước mắt mình!!! có biết là điều đó làm mình rất tức giận không vậy hả!!! có thể hắn biết quá khứ của bạn nhưng cũng đâu cần phải thân thiết đến như vậy chứ?!?!?!? bạn không nghĩ đến cảm giác của mình sao??? Khó khăn lắm trái tim mình mới mở lòng với một người vậy mà người đó lại ôm chặt người khác trong vòng tay ngay trước mặt mình như vậy có quá đáng không chứ!!! đây là lần thứ mấy rồi ?!?!?! rốt cuộc trong trái tim của bạn mình là cái gì, ở vị trí nào? Tại sao bạn luôn dành cho mình một sự quan tâm, một sự dịu dàng, một sự ấm áp để rồi khi mình đã bị sa vào lưới thì bạn lại khiến mình đau đớn!!! Hải Anh gục đầu vào vai Khánh An rồi nói thầm.
Khánh An không nói gì. Con người này thật giống trẻ con quá sức, một sự ngốc nghếch vô tình đến dễ thương. tuy là trong lời nói có một chút gì đó ích kỉ và biết là Hải Anh đang “ghen” nhưng sao cô lại cảm thấy tim mình vui đến vậy?!?!?! mặt khác Khánh An cũng không hiểu sao rõ ràng đó là nụ hôn đầu đời của cô, một nụ hôn miễn cưỡng nhưng sao nó lại có cảm giác ngọt ngào, ấm áp đến như vậy. Khánh An cảm thấy trong lòng mình có gì đó rất hạnh phúc len lỏi. rõ ràng là lúc nãy Quốc Phong cũng lôi cô đi và cũng nói lên sự ích kỉ của mình nhưng Khánh An không cảm thấy tâm trạng có gì hạnh phúc mà chỉ là một cảm giác có lỗi và hình như có chút thương hại mà thôi.
- mình xin lỗi, mình nóng tính quá!!!! Hải Anh thấy Khánh An không nói gì cứ tưởng là mình đã làm tổn thương cô ấy nên vội vàng buông tay cô ra và quay lưng bỏ đi một cách buồn bã.
Hải Anh lôi Khánh An về nhà mà không hề nói một tiếng nào, ánh mắt của anh luôn hướng về một hướng xa xăm nào đó và nó ẩn chứa một sự tức giận đến tột cùng cứ như là núi lửa sắp sửa phun trào. Thấy Hải Anh như vậy Khánh An cũng không thể nói được gì.
Khi về đến biệt thự . . . . .
Vẫn là sự im lặng đến khó chịu ấy Hải Anh kéo Khánh An vào phòng mình và đóng xầm cửa trước con mắt kinh ngạc của mọi người trừ bà quản gia và Thảo Nhi.
- Hải Anh!!! Bạn làm gì vậy!!! mở cửa ra mau!!! Nhìn thấy Hải Anh khóa chốt cửa Khánh An hoảng hốt la lên.
một sự im lặng đến đáng sợ. Hải Anh đăm đăm tiến về phía Khánh An.
HUỴCH!!!!
Hải Anh nắm hai tay của Khánh An và đè đẩy nhẹ cô ngã xuống giường.
- Hải Anh!!! Buông mình ra!!! Làm cái trò gì vậy!!!!
Khánh An chưa kịp nói hết cậu thì môi của Hải Anh đã chạm vào môi cô. Hải Anh đã hôn cô một cách bất ngờ, hôn trong sự tức giận và ghen tuông. hoảng hốt, cố dùng hết sức mình Khánh An đẩy Hải Anh ra.
- bạn làm gì vậy chứ!!! Khánh An chỉ nói được nhiêu đó rồi bỗng nhiên một giọt nước mắt nóng hổi từ đâu đó trong khóe mắt của cô trào ra. Cô cảm thấy sợ hãi khi trước mặt mình không phải là Hải Anh dịu dàng quan tâm cô như mọi ngày mà là một con người khác hung dữ và đáng sợ. cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Hải Anh bây giờ.
- tại sao!!! Tại sao bạn lại có thể làm tim mình đau đến như vậy?!?!? tại sao chứ!!! hết lần này đến lần khác hai người cười đùa bên nhau trước mắt mình!!! có biết là điều đó làm mình rất tức giận không vậy hả!!! có thể hắn biết quá khứ của bạn nhưng cũng đâu cần phải thân thiết đến như vậy chứ?!?!?!? bạn không nghĩ đến cảm giác của mình sao??? Khó khăn lắm trái tim mình mới mở lòng với một người vậy mà người đó lại ôm chặt người khác trong vòng tay ngay trước mặt mình như vậy có quá đáng không chứ!!! đây là lần thứ mấy rồi ?!?!?! rốt cuộc trong trái tim của bạn mình là cái gì, ở vị trí nào? Tại sao bạn luôn dành cho mình một sự quan tâm, một sự dịu dàng, một sự ấm áp để rồi khi mình đã bị sa vào lưới thì bạn lại khiến mình đau đớn!!! Hải Anh gục đầu vào vai Khánh An rồi nói thầm.
Khánh An không nói gì. Con người này thật giống trẻ con quá sức, một sự ngốc nghếch vô tình đến dễ thương. tuy là trong lời nói có một chút gì đó ích kỉ và biết là Hải Anh đang “ghen” nhưng sao cô lại cảm thấy tim mình vui đến vậy?!?!?! mặt khác Khánh An cũng không hiểu sao rõ ràng đó là nụ hôn đầu đời của cô, một nụ hôn miễn cưỡng nhưng sao nó lại có cảm giác ngọt ngào, ấm áp đến như vậy. Khánh An cảm thấy trong lòng mình có gì đó rất hạnh phúc len lỏi. rõ ràng là lúc nãy Quốc Phong cũng lôi cô đi và cũng nói lên sự ích kỉ của mình nhưng Khánh An không cảm thấy tâm trạng có gì hạnh phúc mà chỉ là một cảm giác có lỗi và hình như có chút thương hại mà thôi.
- mình xin lỗi, mình nóng tính quá!!!! Hải Anh thấy Khánh An không nói gì cứ tưởng là mình đã làm tổn thương cô ấy nên vội vàng buông tay cô ra và quay lưng bỏ đi một cách buồn bã.