Nước mắt Lọ Lem

U

uocmovahoaibao

SƠ LƯỢC VỀ NHÂN VẬT
hihihehe_khi_18.gif

+ Nguyễn Khánh An: là một đứa con rơi, không biết cha không biết mẹ là ai. Nghèo không có mồng tơi để rớt. khuôn mặt bình thường thì hay bị người khác gọi là chú vịt xấu xí vì đầu tóc bù xù, rối tung che gần hết khuôn mặt, nhưng ẩn sau đó là một nét đẹp ít người biết đến.
Ngày sinh: 15/3
Chiều cao: 1m65
Cân nặng: 41 kg ( ốm lòi xương)
hihihehe_laluot_23.gif

Sở thích: kiếm tiền.
hihihehe_nhoc2_61.gif

Sở trường: săn đồ giảm giá và miễn phí, làm việc tăng ca, ăn mì gói sống qua ngày, còn một cái nữa từ từ rồi biết.
hihihehe_nhoc2_50.gif

Sở đoản ( điểm yếu đó mà!!!!): học, bắt chuyện với người khác phái, nhút nhát.
hihihehe_nhoc2_63.gif
hihihehe_nhoc2_11.gif

Gia đình; mẹ nuôi ( đã mất), anh trai (đang nằm hôn mê trong bệnh viện do tai nạn).
hihihehe_nhoc2_03.gif

+ Triệu Hải Anh: đại thiếu gia của tập đoàn kinh tế lớn nhất nước Triệu Gia, là hotboy lớp 10 khối tuyển,
hihihehe_nhoc2_46.gif
trong mắt Khánh An thì anh chàng này chính là một thiên thần đã cứu cô.
hihihehe_nhoc2_60.gif
hihihehe_nhoc2_02.gif

Ngày sinh: 22/11
Chiều cao: 1m81 ( cầu thủ bóng rổ mà!)
Cân nặng: 60 kg ( quá chuẩn!!!)
Sở thích: không rõ ràng!!!
Sở trường: học tập, thể thao đặt biệt là bóng rổ và còn một cái chưa bật mí!!!
Sở đoản: trông trẻ ( hầu như là hoàn hảo sau này mới có nhiều điểm yếu khác!)
hihihehe_nhoc2_82.gif

Gia đình: ba, mẹ và một thành viên sẽ được bật mí sau!!!
+ Trần Quốc Phong: đại thiếu gia của tập đoàn thời trang Trần Thiên, hot boy khối 11, trong mắt Khánh An thì anh chàng này là một người anh dịu dàng luôn quan tâm bảo vệ cô.
hihihehe_nhoc2_41.gif

Ngày sinh: 24/6
Chiều cao: 1m82
Cân nặng: 65kg (body cực kì vạm vỡ)
hihihehe_khi_20.gif

Sở thích: không rõ ràng.
Sở trường: học, Judo và rất rất nhìu!!!
Sở đoản: sau này chính anh chàng này sẽ bật mí!!!
Gia đình: ba, mẹ. ( con một đóa!!!!)
+ Lâm Mĩ Linh: tiểu thư của tập đoàn Đại Lâm sở hữu một chuỗi các salon làm đẹp trên toàn quốc, lớp trưởng lớp 10A1. trong mắt Khánh An thì mĩ linh là một người đẹp và giỏi toàn diện từ trong ra ngoài.
hihihehe_khi_51.gif

Ngày sinh: 27/ 7
Chiều cao: 1m68
Cân nặng: 46kg
Sở thích: làm đẹp cho người khác( bệnh nghề nghiệp) . . .
Sở trường: trang điểm rất đẹp( người nối dõi công ty mà!!!)
Sở đoản: vẫn còn là ẩn số.
Gia đình: ba, mẹ và một chị gái 17t.
SAU NÀY SẼ CÒN RẤT NHIỀU NHÂN VẬT KHÁC XUẤT HIỆN MÀ MÌNH SẼ GIỚI THIỆU SAU!!!!
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 7: LỰA CHỌN THẬT SỰ!!!!
hihihehe_laluot_01.gif
hihihehe_laluot_02.gif

Hôm nay, 15 tháng 8( theo lịch ta) , là ngày trung thu. Đường phố tràn ngập đủ màu sắc của đèn lồng. chỉ mới buổi sáng thôi mà dường như mọi người tấp nập vội vã hẳn lên. Khánh An bước chân vác tấm thân tàn ma dại đến trường vì thiếu ngủ hay nói đúng hơn là vì không thể nào ngủ được. tối hôm qua đến tận 11h30 Khánh An mới có thể ngả tấm lưng đang biểu tình của mình lên giường vì phải ngồi tẩy trang cho khuôn mặt gần một tiếng. không hiểu sao phấn và mát-ca-ra gì gì gì đó (mascara đó mừ!) rửa hoài mà không trôi. Có lẽ vì cô rửa chỉ bằng nước lã nên nó mới như vậy ( không có sửa rửa mặt ) . đến khi trèo lên được cái giường thì lại bị quấy nhiễu bởi những câu nói của Quốc Phong và Hải Anh, không hiểu sao chúng cứ bay vòng vòng trong đầu cô mãi khiến hai con mắt cứ mở to ra không tài nào có thể khép lại được.
hihihehe_nhoc2_62.gif

Vừa bước vào lớp, Mĩ Linh đã nhìn cô bằng con mắt cứ như vừa mới nhìn thấy quái vật ngoài hành tinh đáp xuống đất vậy. bị đứng hình trong khoảng 5 giây, cô bạn xinh đẹp của Khánh An vội vã kéo phăng cô ra ngoài ban công.
- có chuyện gì vậy Mĩ Linh??? Mình mệt quá!!! Bạn có gì nói lẹ đi!!! Khánh An giọng ngáp ngủ hối thúc Mĩ Linh.
- Nè! Tối qua bạn không sao chứ??? hình như cuối cùng chỉ có bạn và anh chàng hoàng tử đó ở lại trong phòng y tế thui sao??? Cả trường đang ráo riết truy tìm công chúa lọ lem kia kìa!
Nghe đến đó thì Khánh An tỉnh ngủ ngay lập tức. hồn vía của cô từ bốn phương tám hướng nhập về làm một.
hihihehe_nhoc2_13.gif
hihihehe_nhoc2_21.gif

- sao! Bọn họ đang tìm mình thật sao! Tiêu rồi! kỳ này là chết thật rồi!
hihihehe_nhoc2_53.gif
hihihehe_nhoc2_79.gif

- chết gì mà chết chứ! mà rốt cuộc là bạn bị gì vậy??? sao tự dưng lại xỉu ngang vậy chứ! hay là giả bộ vì không biết chọn ai! Hoặc là muốn thử lòng hai chàng kia vậy hả???
hihihehe_nhoc2_65.gif

- Không! mình ngất thiệt đó! tại hôm qua có uống nhầm một chút rượu lại chưa ăn gì nên knock out đó mà!
- Bạn làm mấy người kia tức gần chết luôn đang lúc gây cấn mà bị cụt hứng đó! bây giờ cả trường kể cả khối tuyển đang nhao nhao lên kia kìa!
- Chuyện vậy có gì đâu mà hào hứng vậy chứ! cả đêm hôm qua mình không ngủ được luôn nè!
hihihehe_nhoc2_03.gif

- Hèn chi sáng nay mình còn không nhận ra công chúa lo lem hồi tối luôn đó! nhìn kĩ đúng là khác nhau một trời một vực! sáng nay nhìn bạn bơ phờ quá đó! đúng là phép màu của pà tiên chỉ có thể hiệu nghiệm đến 12h đêm thôi mà! tối qua có chuyện gì mà mất ngủ dữ vậy kể mình nghe đi! Mĩ Linh khuôn mặt háo hức lộ rõ trên trán hai chữ “nhiều chuyện”.
- Không có đặc biệt đâu! Chỉ là vài chuyện của Hải Anh và Quốc Phong thôi!
- À! Vậy sao! Còn hoàng tử và hiệp sĩ thì sao? ( vẫn chưa biết Hải Anh và Quốc Phong là 2 người lúc tối!). À mà quên! Tối qua lúc bạn xỉu đó! trùi ui! Trường mình xảy ra cuộc chiến nảy lửa giữa chàng hoàng tử và chàng hiệp sĩ luôn đó nha! Gây cấn vô cùng!
- Thật sao??? Hai người họ làm gì vậy???
- Thì thấy bạn xỉu hai người tranh nhau ẵm bạn, giành qua giành lại, sát khí đùng đùng tưởng chừng là xé bạn ra làm hai luôn rồi. Cuối cùng hoàng tử thốt lên một câu.
- Câu gì vậy???? Khánh An hồi hộp.
- Cậu đừng tưởng tôi không biết những gì cậu làm! Đến đó là “hạ màn” được rồi!!!
- Vậy là sao????
- Không ai hiểu gì hết á! Nhưng mà anh chàng vệ sĩ khi nghe thấy như vậy thì như điện xẹt qua người đứng cứng đơ không nói gì để cho hoàng tử ẵm công chúa đi! vì thế có người nói là cuối cùng hoàng tử đã thắng vì chàng ấy đã cướp được công chúa từ tay của vệ sĩ đó!
- Trời ơi sao mấy người này nói bậy dữ vậy chứ! nhưng mà câu nói đó . . . . . Khánh An không hiểu nổi ẩn ý của Quốc Phong trong câu nói đó là gì mà lại khiến Hải Anh đơ người đến như vậy. cô cảm thấy có gì đó không ổn trong chuyện này.
hihihehe_nhoc2_80.gif

 
U

uocmovahoaibao

- Khánh An! Quốc Phong từ xa đi đến thấy Khánh An liền vẫy tay gọi.
hihihehe_nhoc2_54.gif

- Người làm bạn mất ngủ đến rồi kìa! Thui mình biến đây để cho hai người có không gian riêng tư hen! Mĩ Linh cười tủm tỉm châm chọc Khánh An rồi nhanh chóng bước vào lớp.
hihihehe_nhoc2_52.gif

- Anh . . . anh . . anh Quốc Phong! Chào . . . chào buổi sáng! Khánh An hoàn toàn không thể bình tĩnh khi nhìn thấy anh Quốc Phong vì cứ mãi nhớ đến chuyện hôm qua.
hihihehe_nhoc2_02.gif

- Ngốc! em làm gì mà mặt đỏ dữ vậy!!! mắt thì thâm quầng kia kìa!!! Bộ mất ngủ vì chuyện hôm qua sao!!!
- Làm . . . làm gì có chứ!!! tại . . . tại . . . ???? Khánh An hoàn toàn không thể nghĩ ra lý do gì để ngụy biện cho mình.
- Thôi! Anh rõ em quá mà!!! À! Chiều nay em có rảnh không vậy??? anh định rủ em cùng đi chơi cùng! Dù sao cũng là trung thu mà!!!
- Em???? Khánh An đang định nói gì đó thì chợt cô nhớ đến lời hẹn của Hải Anh tối qua!!!
- Có chuyện gì vậy mặt em lại đỏ nữa kìa!!!
- À! Không có gì đâu?! Nhưng chiều nay em phải đi làm thêm rồi nên . . . . .
- Không sao đâu! Tuy nói vậy nhưng ánh mắt Quốc Phong thoáng có chút buồn. - Vậy em đi làm vui vẻ nhé! Nhưng nhớ là chăm sóc cẩn thận cho bản thân đó không lại ngất xỉu nữa cho coi!!! Quốc Phong khẽ cúi xuống xoa nhẹ đầu Khánh Anh nở một nụ cười tỏa nắng.
- Vâng! Cảm ơn anh!!! Khánh An thẹn thùng mỉm cười.
- Thôi anh đi trực đây! em cũng vào lớp đi nhé!
Quốc Phong quay lưng bước đi, đâu hề biết ở nơi đây Khánh An đang bị đe dọa bởi sát khí từ mấy đứa con gái đang lăm le nuốt sống Khánh An khi thấy anh xoa đầu cô.
Buổi trưa, Khánh An đang trên đường về nhà cùng Mĩ Linh ( tự dưng bữa nay đòi đi bộ cùng Khánh An) . . . .
- haizzz!!!! Bỗng nhiên Khánh An thở dài. Bầu không khí trở nên nặng nề.
hihihehe_nhoc2_03.gif

- có chuyện gì vậy! nhìn bạn già đi mười tuổi lun ùi đó! Mĩ Linh thấy cô bạn của mình như vậy thì chán nản lây.
- Thật ra chiều nay mình “bị” Hải Anh hẹn đi chơi!
- Úi trời! sao mà dùng từ “bị” vậy chứ! được hot boy mời đi chơi mà còn chê!
- Bạn nghĩ thử xem! 5h cậu ấy hẹn mình nhưng đến 6h là mình phải đến cô nhi viện giúp mấy cô tổ chức trung thu cho mấy bé ở đó rồi!!! phải làm sao đây chứ!
- Vậy sao lúc cậu ta hẹn bạn không từ chối chứ!
- Vì . . . . vì cậu . . . cậu ấy ôm mình khiến hồn vía bay lên mây nên quên mất chuyện đó luôn!!! Haizzz!!!!
- Trùi đất ui! Hai người ôm rùi hả!!! vậy mà còn nói là không thích người ta!!!!
- Không . . . không có! Tại vì . . . vì cậu ấy chủ động trước khiến mình bất ngờ thui!
- Nhưng mà có phải bạn có cảm giác rất ấm áp, có cái gì đó vui vui mừng mừng không? và có một chút buồn khi người ta buông bạn ra có đúng hok nek???
hihihehe_nhoc2_41.gif

- Sao bạn biết hay quá vậy???? Khánh An ngạc nhiên vì Mĩ Linh nói trúng cái chóc vào tim đen của cô.
- Haizzzzzz! Bạn yêu mà hok pít! Tội nghiệp con nai vàng này quá đi!!! khờ ơi là khờ!
hihihehe_nhoc2_11.gif

- Làm gì có chứ!!! chỉ là vì cậu ấy đẹp quá nên mình bị choáng vậy thui! Khánh Anh một mực từ chối.
- Nhưng lạ quá! Cùng là hai người hotboy ngang ngửa nhau tại sao bạn lại có vẻ nghiêng tình cảm của mình về phía Hải Anh nhìu hơn vậy nhỉ?????
- Mình không biết! ở bên Quốc Phong mình cảm thấy rất quen và gần gũi giống như là được ở cạnh anh của mình vậy! còn khi bên Hải Anh thì lại có cảm giác khác! Nó vừa lạ vừa quen vừa ngọt ngào, có chút gì đó loáng thoáng hiện ra nhưng lại không biết là gì! Mình còn có một chút cảm giác như mình đã nợ cậu ấy một cái gì đó từ rất lâu rồi. Cũng có thể vì Hải Anh đã cứu mình rất nhiều lần nên mình biết ơn cậu ấy cũng không chừng!
- Bộ ba các người thiệt là mệt quá! Nhưng mà có phải hai người bọn họ chính là hoàng tử và vệ sĩ đã nắm lấy tay của cậu không???
- Trời! sao cậu biết hay quá vậy????
- Mình chỉ đoán thôi! Không ngờ lại trúng chắc mình phải đổi nghề làm thầy bói quá ha!!!
hihihehe_nhoc2_19.gif
hihihehe_khi_18.gif
hihihehe_nhoc2_65.gif
Đầu đuôi là sao vậy??? kể mình nghe đi!!!!
- Thì chuyện bắt đầu từ . . . . sau đó là . . . . và cuối cùng thì . . . !!! Khánh An kể lại toàn bộ chuyện ngày hôm qua.
- Trùi ui! Romance quá đi!!! Nhưng nếu lúc đó bạn không xỉu thì bạn sẽ chọn ai vậy???? nói mình nghe đi!
- Mình không biết! thật sự nếu lúc đó bảo mình chọn thì có lẽ mình sẽ buông tay của cả hai ra mà thui!!!
- Sao??? Như vậy thì uổng lắm đó!!!
- Bạn thử nghĩ xem! Nếu sau khi mình chọn một người và mọi người biết mình là con vịt xấu xí Khánh An thì thái độ của họ sẽ ra sao đây! hai người họ có vị trí rất cao còn mình thì rất thấp! mình không có quyền chọn lựa họ! với lại tình cảm là một thứ rất thiêng liêng nếu cứ xem nó như một món hàng và chọn thì sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả.
- Bạn nói đúng nhưng một ngày nào đó bạn vẫn sẽ phải trả lời câu hỏi đó mà thôi! Không lẽ bạn để cho họ chờ đợi câu trả lời của bạn mãi được hay sao???
- Nếu vậy thì thời gian sẽ quyết định! Mình sẽ nghe theo trái tim của mình nếu nó nghiêng về phía ai thì mình sẽ chọn người đó! nhưng chuyện đó sẽ không xảy ra được đâu vì những người cao sang quyền quý như họ thì chẳng qua là nhìn mình bằng con mắt thương hại rồi lầm lẫn tình cảm thôi, họ đã nhầm tưởng tình cảm đó là tình yêu! rồi một ngày nào đó họ sẽ nhận ra và cuộc sống của mình sẽ quay về đúng quỹ đạo của nó. Riêng anh Quốc Phong thì có lẽ . . . nếu như một ngày nào đó mình nhớ ra bản thân mình là ai thì mình sẽ xác định và trả lời câu hỏi của anh ấy. mình sẽ nói cho anh ấy biết trong trái tim mình anh ấy có vị trí gì!!!
- Không lẽ ý bạn nói là mình cũng kết bạn với bạn chỉ vì mình thương hại bạn thôi sao??? Mĩ Linh khuôn mặt có chút gì đó giận dỗi.
- Không! không có đâu mà! Tình cảm bạn bè thì rất khác với thứ gọi là tình yêu! tình yêu sẽ có rất nhiều thứ ngăn cản và bức tường cao nhất chính là “môn đăng hộ đối”. còn tình bạn thì là thứ rất đơn giản nhưng lại bền chặt vì chẳng có gì ngăn cản nó cả. mình biết bạn là người bạn rất tốt của mình mà! Không có chuyện bạn thương hại mình đâu!!!
- Biết vậy thì tốt! nếu không mình sẽ giết bạn luôn đó!
- Thiệt tình!!!!
Đôi bạn nhìn nhau thế rồi cả hai cùng cười vang suốt con đường đi.
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 8: BUỔI HẸN ĐẦY THÚ VỊ - CHẠM MẶT BẤT NGỜ!
4h30, tại công viên Đại Long . . . . . .
Hải Anh đã đứng chờ sẵn ở cổng tự lúc nào, tay cầm một bó hoa tulip màu đỏ. Có lẽ biết trước tính tình của khánh an nên hải anh ăn mặc rất đơn giản với một chiếc áo sơ mi kẻ caro màu xanh nước biển và một cái quần jean màu đen. Anh ta cầm bó hoa, đi qua, đi lại, giơ đồng hồ lên xem, rồi lại đi qua, đi lại rồi tiếp tục xem đồng hồ cứ như thế lặp đi lặp lại. trời ơi, cổng công viên tuy làm bằng xi măng nhưng chắc cũng phải mòn vì bước chân của anh ta luôn.
hihihehe_nhoc2_37.gif

4h55 . . .
Khánh An từ xa bước đến. cô ăn mặc giản dị như mọi ngày.
- Hải Anh! Vẫn chưa đến giờ mà! Mình tưởng đâu là mình đến sớm ai ngờ đâu bạn còn sớm hơn mình chứ! Khánh An ngạc nhiên khi thấy Hải Anh đã đứng ở cổng chờ sẵn.
hihihehe_nhoc2_80.gif

- à! Sớm . . . sớm gì . . . đâu chứ! mình cũng vừa đến thôi! (mới từ nửa tiếng trước!!!). tặng cho bạn nek!!!! chúng ta đi vào thôi!!! Hôm nay bạn phải đền bù vì lần trước làm mình bị tồn hại sức khỏe đó nha!!!!( đi làm thêm đó mà!!!!) Hải Anh ngượng ngùng khi bị Khánh An nói trúng tim đen. Anh vội nắm tay cô dẫn đi.
- Nhưng mà chúng ta chỉ có thể chơi được 1 tiếng thôi vì chút nữa mình còn phải đi làm thêm! Khánh An níu Hải Anh lại.
- Sao?!?!?! Hôm nay mà cũng phải làm thêm sao??? Giờ này mà còn đi làm thêm đừng nói với mình là đến chỗ lũ tiểu quỷ đó à nha ( mấy đứa trẻ đó mừ) !!!
hihihehe_nhoc2_75.gif

- ừm! hôm nay cô giáo nói là sẽ trả lương gấp 3 lun đó!
hihihehe_nhoc2_63.gif

- có một tiếng đồng hồ làm sao đi chơi cơ chứ!!!!
hihihehe_nhoc2_03.gif
Hải Anh chán nản, uổng công anh đã hì hụi ở nhà cả buổi chiều để lên kế hoạch cho “ buổi hẹn hò” này! Lại còn mất đến gần một tiếng để chọn quần áo, vuốt tóc . . . .
- vậy hay là bạn đi cùng mình đến đó lun đi! cô giáo nói nếu có thể thì rủ bạn luôn đó!
- không!!!! chết mình cũng không đến đó lần nữa đâu!!!!
hihihehe_nhoc2_13.gif
hihihehe_nhoc2_76.gif
Thôi tranh thủ thời gian chúng ta đi thôi! Nói rồi Hải Anh nắm tay Khánh An nhanh chóng bước và công viên.
Hôm nay công viên có vẻ đông hơn rất nhiều.
- e hèm! Bạn muốn chơi cái gì trước! Hải Anh hắng giọng làm ra vẻ galang.
hihihehe_nhoc2_41.gif

- Mình muốn đi trò kia! Khánh An nhanh nhảu chỉ ngay vào trò tàu lượn siêu tốc.
Ngước nhìn theo ngón tay của Khánh An, Hải Anh mặt tái xanh.
hihihehe_nhoc2_13.gif
Nhìn những đường ray uốn xoắn vòng vèo lộn ngược lộn xuôi, tàu thì lao với tốc độ như điên Hải Anh hồn vía bay đâu mất. Thật ra từ trước đến giờ anh cũng có đi những trò này bao giờ đâu chứ! anh không ngờ Khánh An nhìn hiền lành nhút nhát như vậy mà lại chọn những trò chơi mạnh bạo quá!
“ thôi kệ! đi thử rồi bik!” Hải Anh suy nghĩ như vậy để cố gắng trấn an mình rồi mua vé và bước lên tàu.
Á Á Á Á Á Á Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Những tiếng thét vang lên khi tàu bắt đầu chạy.
- ************************!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! !!!!
hihihehe_nhoc2_21.gif
hihihehe_khi_13.gif
Hải Anh sợ hét toáng lên. có lẽ giọng của anh là la lớn nhất trên chuyến tàu đó!
hihihehe_nhoc2_53.gif
hihihehe_nhoc2_75.gif
hihihehe_nhoc2_31.gif
hihihehe_nhoc2_30.gif
cố gắng nhướng mắt quay qua nhìn Khánh An. trời ơi, khuôn mặt Khánh An tươi như hoa cười khoái chí, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ. còn Hải Anh thì điếng cả người, mắt nhắm tịt, mặt tái xanh, hồn vía du lịch ở chín tầng mây xanh.
hihihehe_nhoc2_12.gif

“ trời ơi! Còn gì hình tượng của hotboy nữa ! còn thua cả một cô con gái!!! Nhưng sao cái trò này lại thấy ghê quá vậy chứ! Hải Anh này từng một thời đua xe đánh võng vậy mà bây giờ lại sợ cái trò này hay sao!!!! AAAAAA!” Hải Anh suy nghĩ trong sợ hãi.
Tàu lượn kết thúc, Khánh An tươi cười rạng rỡ bước xuống
hihihehe_nhoc2_05.gif
hihihehe_nhoc2_73.gif
hihihehe_nhoc2_77.gif
còn Hải Anh thì xiêu vẹo, mặt tái xanh như tàu lá chuối.
hihihehe_nhoc2_38.gif
hihihehe_nhoc2_37.gif
hihihehe_nhoc2_20.gif
hihihehe_nhoc2_62.gif

- Công nhận trò đó vui thiệt! Hải Anh ! bạn có sao không? bạn sợ hay sao! Hồi nãy thấy bạn la hét quá trời lun! Khánh An lo lắng khi thấy Hải Anh chỉ còn cái xác đứng thẩn thờ.
- làm . . . làm . . . làn gì có chứ!!! hồi nãy tại hào hứng quá nên mình mới hét lên vậy thui!!! Sợ bị mất mặt Hải Anh cố ngụy biện.
hihihehe_nhoc2_57.gif
 
U

uocmovahoaibao

- Vậy sao mặt bạn tái xanh vậy???
hihihehe_nhoc2_80.gif

- Tại . . . .tại . . à! Tại đói bụng quá thôi! Chúng ta đi tìm cái gì ăn xong rồi chơi tiếp nha! Hải Anh cứ chối khăng khăng.
Hải Anh nắm tay Khánh An dẫn đi, vì sợ cô sẽ đòi chơi trò đó một lần nữa.
5h20’, sau khi ăn xong . . . .
- bạn muốn chơi gì nữa??? Hải Anh hỏi mà ánh mắt đầy nghi ngờ lo lắng sợ hãi. Anh ta nghĩ chắc Khánh An sẽ không đòi chơi mấy trò như vậy nữa đâu.
- ừm m m m m m!!!!! Khánh An đảo mắt một vòng, cuối cùng cánh tay dừng lại ở . . . .
- vòng . . . .vòng . . . vòng xoay vũ . . . .vũ trụ sao??????
hihihehe_nhoc2_53.gif
hihihehe_nhoc2_62.gif
hihihehe_nhoc2_20.gif
Hải Anh thật sự sốc nặng khi thấy Khánh An chọn toàn những trò cảm giác mạnh.
hihihehe_nhoc2_13.gif

“ ôi trời ơi! Lần này thì chết thật rùi! Sao bây giờ! Chơi xong trò này nữa chắc có nước mà đi chầu diêm vương quá!”
hihihehe_nhoc2_14.gif
hihihehe_nhoc2_03.gif
hihihehe_nhoc2_38.gif
hihihehe_nhoc2_21.gif

Miễn cưỡng lắm, Hải Anh mới đi mua hai tấm vé để ngồi lên cái ghế chết chóc đó.( sợ khánh an chọc quê!!!)
Trò chơi bắt đầu . . . . .
Quay . . . . quay . . . quay . . .
Cái ghế của Hải Anh ngồi bắt đầu quay ngày càng nhanh, lúc lên trời lúc xuống đất. Hải Anh cảm thấy hồn phách của mình đã văng đi đâu mất lúc này anh có muốn la cũng không còn la nỗi nữa ( vì quá sợ đó mà). Hải Anh cố nhoài mình nhìn ra đằng sau thì thấy Khánh An khuôn mặt vẫn tươi rói, tóc bay ngược ra đằng sau để lộ con mắt to tròn và nụ cười thiệt là dễ thương.
“ thôi kệ! ít ra thì cũng nhìn thấy cô ấy cười rồi! vậy coi như cũng đáng!!!”
hihihehe_nhoc2_11.gif

Hải Anh cố tự an ủi mình.
Sau khi trò chơi kết thúc . . .
Vừa bước xuống là Hải Anh nôn thốc nôn tháo những gì vừa mới ăn.
hihihehe_nhoc2_20.gif
hihihehe_nhoc2_74.gif
hihihehe_nhoc2_12.gif
hihihehe_nhoc2_37.gif
hihihehe_nhoc2_38.gif

- Hải Anh! Bạn có sao không??? Khánh An lo lắng.
- không sao! Nhưng mà thật mừng vì mình vẫn còn sống đó!
bỗng nhiên Khánh An lại cười cộng thêm hiệu ứng ánh sáng là những chiếc đèn màu được bật lên cùng lúc đó và hiệu ứng hình ảnh là gió thổi bay tóc của Khánh An khiến Hải Anh nhìn thấy cũng phải ngẩn tò te, khuôn mặt bỗng nhiên nóng ran, tim đập liên hồi.
từ lúc đi học đến giờ, chỉ có con gái bị anh làm cho mặt đỏ, tim đập nhanh chứ anh thì chưa bao giờ bị như vậy ( trừ lúc nhỏ, chuyện này Hải Anh sẽ kể sau). Vậy mà bây giờ Khánh An lại có thể làm . . . làm . . . . haizzzzz!!!!
- bạn thiệt là giỏi chịu đựng quá đó! mình biết là bạn sợ ngay từ đầu rồi!!! đâu cần phải hành hạ bản thân như thế chứ!! cảm ơn bạn đã cố gắng vì mình nãy giờ nha!!!! Khánh An tươi cười.
- à! . . . à! Không có gì đâu!!!! Hải Anh ngượng ngùng quay mặt đi tránh ánh mắt của Khánh An.
- bây giờ bạn muốn đi đâu thì chọn đi!!! đến lượt mình làm cho bạn vui!!! Khánh An mỉm cười hiền lành nhìn Hải Anh.
- Mình cũng không biết nữa!!!!
- Hãy thành thật với lòng mình chút đi!! không lẽ bạn không có nơi nào muốn đi sao!!!
Hải Anh buồn bã suy nghĩ. Đã lâu lắm rồi anh có quan tâm bản thân mình muốn gì nữa đâu. Và cũng đã lâu lắm rồi mới có người quan tâm hỏi anh muốn đi chơi ở đâu.
- bạn còn 20’ để đi chơi!!!! Khánh An nhìn vào chiếc đồng hồ của Hải Anh và hối thúc.
- Hình như là có một chỗ?!?!?
- Chỗ nào vậy????
- Công viên tuyết!!! giọng Hải Anh có vẻ hơi buồn và có chút gì đó lưỡng lự.
- Vậy thì tốt quá! Chúng ta đi thôi!!!
Lần này thì Khánh An chủ động nắm tay Hải Anh kéo đi. thật ra cô không để ý nhiều đến điều đó vì cô lo rằng thời gian đang dần hết.
Tại công viên tuyết . . . .
- tuyết!!! là tuyết nè! Hải Anh! Bạn thấy không! là tuyết thật đó! mình chạm vào chúng được nè! Tuyết nhiều quá ha!
Khánh An nhảy cẫng lên cứ như một đứa trẻ khi nhìn thấy tuyết. cô cười thật tươi, chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra đón lấy những bông tuyết li ti đang bay bay trắng xóa.
Lúc nhìn thấy Khánh An như vậy, bỗng nhiên đôi mắt của Hải Anh lộ vẻ rất ngạc nhiên sau đó khẽ mỉm cười rồi lại thoáng buồn.
Bẹp!!!!!!!
Một viên đạn tuyết đáp thẳng vào người của Hải Anh.
- nè! Bạn làm gì vậy!! sao cứ ngẩn người ra như thế chứ!!! Khánh An đứng từ xa vẫy tay gọi Khánh An.
- à há! Bạn dám ném tuyết vào người mình sao???? Hãy xem đòn phản công của ta đây!!!!
Hải Anh mỉm cười vo một viên đạn tuyết ném thẳng đến Khánh An.
cứ như thế hai người bọn họ đùa giỡn với nhau thật hồn nhiên. Nhìn họ cứ như là hai đứa trẻ vậy!!!!
5h55’, Khánh An đang đi đến chỗ làm . . . .
Hải Anh khuôn mặt u ám lẽo đẽo theo sau Khánh An. Chẳng qua là vì ngày trung thu đã hẹn với Khánh An rồi, ai ngờ đâu lại phải về sớm, rốt cuộc chẳng còn chỗ nào để đi chơi nên đành phải “liều mạng” đến cái nơi mà Hải Anh cho là đáng sợ.

 
U

uocmovahoaibao

- hôm nay chơi vui thật đó! cảm ơn bạn nhiều nha Hải Anh!!! Khánh An vươn vai hít một hơi thật sâu.
hihihehe_khi_51.gif

- ừm!!! không có gì đâu?!?!?! Hải Anh lặng lẽ trả lời mà trong lời nói có chút gì đó buồn buồn. anh ta đã như vậy từ lúc vào công viên tuyết.
- Mà sao bạn lại thích đến công viên tuyết vậy?? thường thì mình rất ít thấy con trai chủ động đến chỗ như vậy lắm! mình cứ nghĩ bạn sẽ chọn những trò chơi khác như ném bóng hay cái khác chứ!
- Đó là một chuyện xảy ra rất lâu rồi! nếu như không nhờ một người con gái thì mình đã không có những kí ức đẹp về cái công viên tuyết nhưng cũng chính cô ấy đã đem lại cho mình nỗi buồn mà đến bây giờ mình cũng không quên!!!! Lúc đến đó thật sự mình không nghĩ là sẽ bước vào vì sợ phải nhớ lại những chuyện buồn. và cũng thật ngạc nhiên vì bạn lại rất giống cô gái đó! bạn hành động giống y hệt cô ấy! nắm tay mình kéo vào, nhảy cẫng vui sướng khi thấy tuyết, giơ tay ra đón những bông tuyết khi chúng đang bay lơ lửng và ném tuyết vào người mình!!!!
- Có phải đó là lần đầu tiên cô bé đó thấy tuyết phải không???
- Sao bạn biết?!?!?!
- Vì cô ấy giống mình! Đó là lần đầu tiên mình thấy tuyết nên mới có hành động như vậy. mình thích tuyết vì nó trong sáng, tinh khiết và thanh thoát. Chạm vào nó mình có một cảm giác gì đó rất thích!!!!!
- Thật không ngờ cả câu nói cũng giống nhau!!!!! Thật sự là rất giống!!! Hải Anh nhìn Khánh An mỉm cười dịu dàng nhưng trong đôi mặt lại có chút đau khổ.
- Vậy sao???? Thật ngạc nhiên đó!!!
- Cách nói chuyện cũng rất giống! từ trước đến nay chỉ có bạn và cô gái đó là hai người đã quan tâm và hỏi xem mình muốn gì! Và còn cả chuyện . . . .
- Chuyện???? chuyện gì vậy???? Khánh An ngạc nhiên khi Hải Anh nói đến đó thì ngưng lại.
- Thôi không có gì đâu!!!! Mình không muốn nhắc đến chuyện buồn!!! Hải Anh bây giờ mới giật mình nhận ra là dường như anh đã trải lòng mình, nói và tâm sự với Khánh An rất nhiều những chuyện mà vốn dĩ anh không nói với ai.
Khánh An không biết cô bé đó là ai. Nhưng cô có thể chắc chắn một điều trong trái tim của Hải Anh thì cô bé đó chiếm một vị trí rất quan trọng. tự dưng trong lòng cô lại có cảm giác gì đó giống như là ghen tị với cô gái đó.
- A!!!! chị Khánh An!!!! A! cả hoàng tử đẹp trai cũng đến nữa nè!!!! Một cô bé nhìn thấy Khánh An và Hải Anh đến thì chạy ra mừng.
“ cái gì vậy???? hoàng tử đẹp trai sao!!! Cô bé này dễ thương đó chứ!!!”
Hải Anh tủm tỉm cười khi được gọi là hoàng tử đẹp trai. Anh chàng khoái chí cười tươi ẵm cô bé đó lên.
- bé à! Em gọi hay lắm! gọi lại một lần nữa đi!!!!
- hoàng tử đẹp trai!!!!! Anh cười nhìn càng đẹp trai hơn. Cô bé đó mỉm cười đáp.
Khánh An nhìn thấy vậy thì cũng vui lây.
Sau đó Hải Anh cùng Khánh An phụ giúp các cô phát lồng đèn cho các bé. Rồi cùng nhau thắp đèn lên đón trung thu. Trong ánh đèn nhấp nháy, được vui đùa cùng mọi người chờ đợi trăng lên và cùng nhau giơ cao đèn hát vang bài “ đêm trung thu” Hải Anh cảm thấy thật vui, thật ấm áp và anh đã cười rất nhiều, những nụ cười thật sự từ trong trái tim.
- các bé ơi! Một cô giáo gọi các bé nhỏ.
- DẠ!!! những đứa trẻ hào hứng đồng thanh la thật to.
- Các bé có muốn cô Hằng Nga và Chú Thỏ Ngọc xuống đây hát tặng cho chúng ta nghe một bài không nào!
- CÓ Ạ!!! RẤT MUỐN Ạ!
- Vậy bây giờ chúng ta hãy cùng chào đón cô Hằng Nga và chú Thỏ Ngọc nhé!
Từ trong cánh gà, Khánh An bước ra trong trang phục chị Hằng Nga trông rất là xinh đẹp và . . . . còn . . . . Hải Anh, anh ta mặc bộ đồ chú thỏ màu hồng khuôn mặt bí xị lết xác ra.
h4_cutie_rabbit03.gif
h4_cutie_rabbit18.gif
Chả là vì nửa tiếng trước anh và Khánh An “bị” các cô giáo bắt vào trong và “bị” mời đóng cái vai này. Hải Anh tìm cách từ chối mãi nhưng không được nên đành phải miễn cưỡng mặc bộ đồ “Chú Thỏ Ngọc” vào.
- oa! Chị Hằng Nga kìa!!!! Đẹp quá đi! có cả Chú Thỏ Ngọc nữa kìa! Dễ thương quá!
- Chú Thỏ Ngọc đáng yêu kìa!
- Chị Hằng Nga đẹp quá trời luôn!
“mấy đứa nhỏ nói Thỏ Ngọc dễ thương sao! Tụi nó đang khen mình đó sao!!!”
Hải Anh vui sướng khi lại được khen. Anh quên mất mọi bực bội quên luôn thân phận của mình nhảy tung tăng trên sân khấu và xách kẹo đi phát cho các bé
h4_cutie_rabbit09.gif
h4_cutie_rabbit78.gif
h4_cutie_rabbit57.gif
khiến Khánh An nhìn thấy cũng phải bật cười.
Sau đó, theo yêu cầu của các bé, hằng nga và thỏ ngọc của chúng ta đành phải miễn cưỡng lên sân khấu hát.
Chị hằng nga ngượng ngùng cầm chiếc mic. Chú thỏ ngọc thì nhẹ nhàng ngồi xuống cầm chiếc ghi-ta và bài hát bắt đầu . . .
“Ngày tháng trôi đi,vui buồn tôi đâu biết chi. Mải mê ganh đua theo phù du chẳng lối thoát. Đời trôi đi mãi rồi một ngày mới thấy giấc mơ qua rồi. Ôi đời buồn tênh. Rồi bỗng sáng nay,bông hồng xanh đã nở hoa . Tiếng ai vui ca cho tình yêu bỗng chấp cánh. Nhìn sâu ánh mắt thật dịu dàng. Ta nghe hạnh phúc như về đây. Có lúc tôi gục ngã,nhìn ngày trôi hững hờ. Có lúc tôi thầm mơ,sẽ hái sao trên trời. Mà nào có biết rằng,hạnh phúc luôn bên mình. Là những điều nhỏ nhoi thường ngày,mà tôi tìm thấy mãi nơi phù du. Bỗng thấy yêu đời quá,yêu ngày xanh nắng vàng. Bỗng thấy yêu thời gian,hạnh húc đến nhẹ nhàng. Yêu sao những tiếng cười và những khi bên người. Ngày chẳng còn lo toan mệt nhoài. Cuộc đời vì thế nên đẹp tuyệt vời.”
Tiếng hát ngọt ngào ẩn giấu của Khánh An lại cất lên. Giọng hát ngọt ngào, trong trẻo dễ thương cứ như một chú chim họa mi đang hót chào đón ngày mới. những đứa trẻ im lặng hẳn, chúng ngồi ngay ngắn giương đôi mắt to tròn của mình nhìn Khánh An và Hải Anh.
Bộp . . . . bộp . . !!!!!!
Những tiếng vỗ tay của mọi người vang lên khi bài hát kết thúc.
- và sau đây! chúng ta sẽ gặp một vị khách đặt biệt đã tài trợ cho chương trình đêm này nhé! Cô giáo nháy mắt với những đứa bé đưa tay chỉ về phía cánh gà.
Từ trong cánh gà một hình bóng rất quen thuộc với Khánh An bước ra. Đó là anh Quốc Phong. Khánh An nhìn thấy Quốc Phong thì giật mình lo lắng vì sợ anh sẽ nhìn thấy cô và Hải Anh đi chung. Sợ rằng anh sẽ hiểu lầm là cô từ chối lời mời chỉ vì Hải Anh. Khánh An hoàn toàn đông cứng vả lại bây giờ cô và Hải Anh vẫn còn đứng trên sân khấu.
Điều Khánh An lo sợ cuối cùng cũng đã xảy ra. Quốc Phong đã nhìn thấy cô và Hải Anh. anh ta ném cho Hải Anh một cái nhìn rất đáng sợ rồi lại quay qua nhìn cô bằng ánh mắt đầy đau khổ.
Không khí căng thẳng cứ như là buổi tối đêm tổ chức vũ hội thậm chí là còn hơn vậy nữa. hải anh và quốc phong nhìn nhau còn hơn là kẻ thù truyền kiếp vậy. Trời ơi! bây giờ rượu cũng không thể cứu cô nữa rồi!
Sau khi phát biểu xong, Quốc Phong bước xuống cánh gà nơi mà nãy giờ Khánh An đứng co ro còn Hải Anh thì nhìn đăm đăm anh ta với ánh mắt không mấy thiện cảm.
Cuối cùng ba người lại đứng giáp mặt nhau một lần nữa. liệu rằng Khánh An sẽ giải quyết chuyện này như thế nào đây?????
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 9: HÃY ĐỂ CUỘC SỐNG CỦA TÔI TRỞ VỀ ĐÚNG QUỸ ĐẠO CỦA NÓ!!!
Thấy tình hình ngày càng căng thẳng mà đây lại là nơi có nhiều trẻ con, Khánh An vội vàng nắm tay hai người đó kéo ra ngoài một bờ sông gần đó.
Bên bờ sông, không khí im lặng đến đáng sợ . . . .
- anh Quốc Phong! Anh có thể nghe em nói được chứ!
Khánh An cảm thấy có lỗi với Quốc Phong vì đã không nói rõ với anh lý do từ chối lời hẹn.
- em không cần nói gì hết! anh đã biết mọi chuyện rồi! Hải Anh đã hẹn em trước nên em mới từ chối lời mời của anh nhưng vì em bận đi làm thêm nên hắn vẫn lẽo đẽo theo em chứ gì!!! Đúng không Triệu thiếu gia?!?!?! Giọng nói của Quốc Phong trầm ngâm đến đáng sợ, ánh mắt sắc lạnh tựa như con dao.
- Điều đó thì có liên quan gì đến công việc của Trần thiếu gia không hả!!!! công việc ở trường và ở công ty vẫn chưa đủ bận hay sao mà anh còn lo chuyện của người khác vậy chứ!!! Hải Anh nãy giờ vẫn im lặng bây giờ mới đáp trả với một thái độ khinh khỉnh.
- Có liên quan chứ! đúng là tôi rất bận nhưng Khánh An quan trọng hơn công việc! tôi đâu cũng có rảnh như Triệu thiếu gia tối ngày cứ lấy tiền ra để đùa giỡn trên tình cảm của các cô gái! Một đại công tử ăn chơi có tiếng, tiêu tiền như giấy nổi tiếng cả nước như anh chỉ cần rút tiền từ cha mẹ ra là có lớp lớp gái đẹp theo sau rồi!!!
- Anh!!!!!
- HAI NGƯỜI LÀM ƠN HÃY THÔI ĐI! QUÁ ĐỦ RỒI! THẬT ÍCH KỈ! CẢ HAI CHỈ NGHĨ ĐẾN BẢN THÂN KHÔNG HỀ QUAN TÂM XEM TÔI SẼ CẢM THẤY THẾ NÀO HAY SAO??? THỨ MÀ HAI NGƯỜI CẦN CHỈ LÀ MỘT LỚI GIẢI ĐÁP Ở TÔI THÔI CHỨ GÌ!!!!! TÔI SẼ CHO HAI NGƯỜI BIẾT!!!
Khánh An thét lên mà nước mắt đầm đìa. Hai người kia thấy vậy thì cũng ngưng đấu khẩu.
- bây giờ tôi sẽ khoác tay làm tình nhân với từng người một và đứng đây!!! người còn lại sẽ có nhiệm vụ cầm một lá phiếu đi hỏi 3 người đi trên đường. hãy hỏi xem nhìn tôi và người đứng cùng có xứng đôi với nhau không nhé!!! sau đó hãy đánh dấu vào lá phiếu có thì ghi có, không thì ghi không!!! nếu ai đi cùng tôi mà được 2/3 số người nói là xứng đôi thì tôi sẽ chọn người đó!!!
( Khánh An đã tẩy trang sau khi đóng giả chị hằng nga rồi nên bây giờ rất xấu xí)
Hai người kia có lẽ hiểu ý định của khánh an nhưng cũng đành miễn cưỡng làm theo.
Nửa tiếng sau, đến lúc xem kết quả . . . .
Khánh An nhìn hai lá phiếu thì mỉm cười đầy đau khổ rồi đưa cho Quốc Phong và Hải Anh xem. Cả hai phiếu kết quả đều bằng nhau. Sáu người trên cả hai tấm phiếu đều nói là không xứng đôi. Họ như muốn nói rằng Khánh An chả xứng đáng với ai cả.
Nhìn kết quả, cả Hải Anh và Quốc Phong đều im lặng. họ không thể nói gì ngoài ánh mắt ái ngại, pha lẫn đau xót nhìn Khánh An.
- đừng nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại đó chứ! cả hai người chắc cũng biết trước được kết quả mà đúng không! nếu như quay về trong đêm vũ hội, nếu như tôi không ngất đi thì tôi cũng sẽ chẳng chọn ai trong cả hai người cả. lúc đó tôi sẽ buông tay cả hai mà thôi. Có biết tại sao không??? vì ba chữ thôi!!! “không cân xứng”!!!! nếu nói toạc ra thì hóa ra lại là “đóa hoa lài cắm bãi phân trâu” mà thôi! Hai người là những bông hoa xinh đẹp, thơm ngát được mọi người nâng niu yêu quý thì chỉ nên cắm ở những bình hoa xinh đẹp sống trong những nơi mát mẻ thôi! Còn tôi, nhìn tôi đi, giống như là một bãi phân vậy. bẩn thỉu, hôi thối, xấu xí nằm bên vệ đường chịu nắng chịu mưa ai đi ngang cũng phải tránh thật xa và phỉ báng, chê nhạo giống như là thứ cặn bã của xã hội vậy!!! nếu như vào đêm hôm đó mọi người biết tôi là Khánh An thì mọi chuyện đã khác rồi! hai người tranh nhau giành giựt tôi vì cái gì chứ! tôi không đẹp, không giàu sang cũng không học giỏi, thật sự thì tôi chẳng có gì cả. một con ngốc đi chung với chàng hoàng tử đẹp trai thì mọi người sẽ nghĩ như thế nào về tôi đây! họ sẽ nói tôi đeo bám theo các anh vì ham giàu đó, họ sẽ cười nhạo tôi đó có biết không!!! đừng có mơ rằng câu chuyện cổ tích sẽ có thật, đừng nghĩ rằng nàng lọ lem sẽ có phép màu biến thành nàng công chúa. Đó chỉ là thế giới thần tiên cổ tích thôi và đây mới là thế giới thật nè!!! ở đây mọi thứ đều quyết định bằng tiền, bằng địa vị!!! có tiền và có vị thế trong xã hội thì người ta mới chạy theo các anh mới tâng bốc các anh như những ông hoàng thôi! Còn tôi thì họ coi chẳng khác gì những người ăn xin cả. Nếu ai có quan tâm đến người như tôi thì chẳng qua cũng chỉ là bằng con mắt thương hại thôi nhưng cũng được mấy người đâu chứ! trong thế giới cổ tích thì bà tiên có cây đũa phép nhiệm màu biến lọ lem thành công chúa nhưng ở thế giới thực thì cây đũa đó bị biến thành tiền mất rồi giống như câu “có tiền mua tiên cũng được” vậy đó! nếu tôi thành công chúa cũng được thôi nhưng phải có tiền chứ không phải phép thuật. tôi chỉ nói vậy thôi! Cả hai người làm ơn hãy hiểu cho tôi!!! Đó là quyết định cuối cùng!!! Mọi chuyện sẽ chấm hết từ bây giờ và cuộc sống của tôi sẽ về đúng quỹ đạo của nó! Không hotboy, không người giàu và mãi sẽ không có tình yêu.
 
U

uocmovahoaibao

Khánh An vừa nói cô vừa ôm chặt lồng ngực, nước mắt tuôn ra không ngừng. phải nói ra những lời đó, hạ mình sỉ nhục bản thân trước hai con người mà cô luôn yêu quý thật sự là rất đau đớn. Khánh An nói hết tất cả những gì mình suy nghĩ, nói hết những thứ mà cô đã để trong lòng bấy lâu nay. Hải Anh và Quốc Phong chỉ im lặng nhìn cô khóc. Họ cũng đau cũng buồn cho cô lắm, cũng muốn đến anh ủi cô nhưng dường như có gì đó rất nặng kéo bước chân của họ. thứ giữ chân họ lại chính là những lời nói của Khánh An. họ có thể làm gì khi cô đã nói và sỉ nhục chính bản thân cô đến như vậy chứ. có lẽ im lặng là cách tốt nhất để cho Khánh An có thể nói hết những gì mà cô đã kìm nén bấy lâu nay có thế thì lòng mới nhẹ nhõm được.
Khánh An nói xong thì vội vã chạy đi mặc cho hai người đó đứng nhìn theo bất lực.
Khi Hải Anh định chạy theo Khánh An thì Quốc Phong bỗng giữ tay anh lại.
- tôi có chuyện muốn nói với cậu!!! lúc này hãy để cô ấy một mình thì tốt hơn! Quốc Phong ánh mắt sắc lạnh nhìn Hải Anh.
Hải Anh im lặng chỉ khẽ mỉm cười miễn cưỡng . Trong ánh mắt anh dường như biết trước là Quốc Phong sẽ nói gì.
Tại một quán cà phê . . . . .
Hải Anh và Quốc Phong nhìn nhau như sắp chém giết đến nơi.
- đến đây thì chấm dứt được rồi đó! “hạ màn” mọi chuyện đi! đến lúc mà tôi làm dùm là đừng có trách!!!! Đây là lần thứ hai tôi nói rồi đó! ai thì không biết cậu chứ tôi thì rất rõ!!!! đây đã là lần thứ mấy cậu làm cái trò này rồi hả!!! cậu có biết là mình đang làm mất mặt đám con trai không! thật hèn hạ! chấm dứt ngay đi! Quốc Phong lên tiếng. trong lời nói nồng nặc mùi sát khí.
Im lặng . . . .
Hải Anh chỉ nhẹ nhàng lấy ly cà phê trên bàn, khuấy khuấy khuấy, khuôn mặt vô cảm.
- cậu có nghe tôi nói gì không??? cậu đụng đến ai thì tôi không nói nhưng nếu như với Khánh An thì tôi không dễ dàng buông tha cho cậu đâu!!!
Im lặng . . . . .
Hải Anh khẽ đưa ly cà phê vào miệng uống, vẫn là cái khuôn mặt đó.
- nếu cậu không muốn nói thì thôi tôi cũng chẳng ép! Nhưng tôi cho cậu biết Khánh An bây giờ không phải là Khánh An ngày xưa đâu, nếu như một ngày nào đó cô ấy nhớ ra bản thân mình là ai và biết được những gì cậu đã làm thì cậu chết là cái chắc mà tôi cũng không cần ra tay! Cậu đánh giá khánh an quá thấp đó!
Vẫn là sự im lặng . . . .
Thế nhưng lần này ánh mắt Hải Anh thoáng có chút ngạc nhiên. Anh nhẹ nhàng đặt ly cà phê xuống và đứng dậy.
- làm trò gì vậy??? Quốc Phong ngạc nhiên.
- Thì về chứ gì! Anh nói xong rồi mà! Anh có chuyện muốn nói với tôi nhưng tôi thì không có chuyện muốn nói với anh vì vậy bye!!! Từ nãy đến giờ Hải Anh mới chịu hé miệng.
Hải Anh quay lưng bước đi không quên ném lại cho Quốc Phong một nụ cười đầy khiêu khích và một cái nhìn lạnh tanh.
Nhìn thấy vậy thì Quốc Phong không những không tức giận mà còn mỉm cười đầy gian xảo.
- rồi cậu sẽ phải hối hận thôi! Tôi không xử cậu thì cô ấy cũng sẽ xử cậu!!! Triệu Hải Anh, xem ra lần này là cậu tự chui vào đường khổ rồi!! bản thân đang ôm một trái bom nổ chậm mà không biết!!!
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 10:CHÚ VỊT GẶP NẠN.
chuot%20nini%2045.gif


Sau khi đã tuôn hết những gì kìm nén trong lòng ra, Khánh An đã chạy một mạch đến tâm sự với anh mình và khóc nức nở. hậu quả là ngay sáng hôm sau hai con mắt của cô sưng bụp lên, cả người thì sốt cao khiến cô phải nghỉ học mấy ngày.

Kể từ cái đêm trung thu ấy, Khánh An không gặp Quốc Phong và Hải Anh nữa. cũng có đôi lần họ tìm cô nhưng Khánh An luôn tìm cách tránh mặt. cứ nhìn thấy họ từ xa là cô lại tìm đường trốn mặc dù trong lòng thì lại rất muốn đến và nói chuyện như trước đây. thế nhưng tin đồn trong trường không những không hề giảm mà ngược lại còn đáng sợ hơn trước. bọn người đó nói cô xấu mà chảnh chọe giả vờ tránh né, nói cô là mắm ruốc mà bày đặt lên giá không biết lượng sức mình. càng ngày Khánh An càng bị cô lập, bị hắt hủi nhiều hơn.
Cho đến ngày hôm đó, lớp Khánh An được về sớm vì vắng tiết . . .
Mĩ Linh năn nỉ Khánh An cho đến nhà cô chơi vì một lý do rất ư là đơn giản là mẹ bận nên chưa đến đón được (về sớm mà!!!). Sau một hồi bị Mĩ Linh van xin nài nỉ Khánh An đành miễn cưỡng chấp nhận.
Ngôi nhà của Khánh An nằm sâu trong một con hẻm nhỏ hoang vắng. đó là một căn nhà lá đơn sơ đã rất cũ kĩ, tồi tàn ngay cả đồ vật trong nhà cũng vậy chằng có thứ gì đáng giá, tất cả đều đã mục nát, xiêu vẹo. Nhưng lạ một điều là xung quanh nhà thì lại rất đẹp. Bên cạnh ngôi nhà có một con suối nhỏ chảy ngang và xung quanh sân thì được bao bọc bởi rất nhiều loài hoa đang nở rộ giống như câu chuyện cổ tích.
- Khánh An! những đám hoa này là bạn trồng đó sao???? Mĩ Linh hào hứng nhìn những bông hoa đủ màu sắc.
- ừm! vì mình làm ở một shop hoa tươi nên đôi khi những bông hoa không bán được bị già đi thì mình đem về lấy hạt của chúng để trồng sau đó đem bán lại cho shop hoa. Như vậy cũng đỡ một phần thu nhập.
- woa! Bạn giỏi thật đó! mới nhiêu đó tuổi mà đã tự lập được rồi. tính toán kĩ lưỡng cứ như bà cụ non vậy! ha ha ha!
- Nè bạn đang khen hay đang chê mình vậy hả!?!?!?!?
Mĩ Linh cười vang vội vã chạy vào trong nhà và ngắm nghía xung quanh. Khánh An mỉm cười bỏ đi xuống bếp.
- Khánh An! ai tặng bạn bó hoa này vậy??? Mĩ Linh ngạc nhiên khi thấy bó hoa tulip màu đỏ khô héo đặt trên bàn vì cô biết Khánh An không bao giờ dám mua loại hoa đắt tiền như vậy.
- à! Đó là của Hải Anh tặng cho mình hôm trung thu! Nhưng mình không muốn nhắc lại chuyện đó nữa đâu!
- thấy bạn để bó hoa của Hải Anh tặng khô héo đến như vậy thì chắc là bạn không biết về ý nghĩa của hoa tulip đỏ đúng không! Mĩ Linh nhìn Khánh An ánh mắt nghi ngờ.
- mình không biết! ở shop hoa không có sử dụng loại hoa này để cắm vì bà chủ bị dị ứng với nó nên mình không có tìm hiểu. Khánh An nói vọng từ dưới bếp vọng lên. (Khánh An là chuyên gia cắm hoa đó nha!!!!)
- Nó mang ý nghĩa là lòng yêu chưa được đáp lại đó có ý chờ đợi người mình yêu thầm! anh ta có ý muốn bày tỏ với bạn vào ngày hôm đó nhưng có lẽ mọi chuyện đã không như ý muốn.
Xoảng!!!!
Nghe Mĩ Linh nói đến đó, Khánh An bỗng giật mình làm vỡ cả ly nước đang cầm trên tay định đem lên mời Mĩ Linh uống.
- bạn sao vậy??? Mĩ Linh bị Khánh An làm cho giật mình, khuôn mặt tái xanh.
- Vậy . . . vậy . . . ngày ngày hôm . . . hôm đó! mình . . . . mình hành . . . hành động . .như vậy có nghĩa là!
- Có nghĩa là bạn từ chối lời tỏ tình của anh ta một cách thẳng thừng luôn rồi!
- Vậy . . .vậy . . cậu ấy có bị tồn thương hok?????
- Chắc là cũng có chút chút đó! mà không chắc là bị sốc nặng luôn vì từ trước đến giờ anh ta nổi tiếng là sát gái mà! Chưa bao giờ bị cô gái nào từ chối! bây giờ lại bị thẳng thừng như vậy chắc là knock out luôn rồi! mà bạn lo cho tên đó làm gì ngoài bạn ra hắn còn cả khối con gái bao quanh kia! Người bạn nên lo là anh Quốc Phong kìa! Kể từ bữa đó ngày nào anh ấy cũng qua lớp tìm bạn, ngồi chờ rất lâu vậy mà . . . . còn cái tên Hải Anh có thèm qua gặp bạn đâu chứ.
- Mà thôi! Mặc kệ hai người bọn họ! mình không quan tâm! Không nhắc đến bọn họ nữa. Khánh An khuôn mặt buồn bã, mắt đỏ hoe như muốn khóc vội nhặt những mảnh vở của chiếc ly rồi chạy vào trong bếp.
- Đồ ngốc! hãy đối diện với tình cảm của mình đi! bạn thích ai chắc trong lòng bạn biết rõ mà phải không! đừng mặc cảm vì bản thân mà chạy trốn tình cảm của mình vì một ngày nào đó bạn sẽ hối hận đó! Mĩ Linh nói vọng theo sau Khánh An.
Sau một lúc lâu lắng nghe tâm sự của Khánh An, đã đến giờ Mĩ Linh phải về. Khánh An tiễn cô ra ngã tư sau đó thì quay vào trong nhà thế nhưng . . .
 
U

uocmovahoaibao

Có một đám nữ sinh chắn đường cô lại. bọn họ ăn mặc rất sang trọng và trông tóc tai thì hơi quá so với phong cách của một học sinh. Không cần nói chỉ cẩn nhìn thôi là Khánh An đã biết sắp có chuyện không hay xảy ra.
- con này chính là đứa đeo bám hai oppa của tao đó sao?? Một con nhỏ đứng đầu bước đến nhìn Khánh An bằng con mắt như nhìn thứ gì đó rất bẩn thỉu.
- dạ! là nó đó chị!!!! da mặt nó dày lắm đó!!! bám hai anh ấy hoài không buông còn làm giá nữa chứ!!!
“ hai oppa sao?!?!?! Chẳng lẽ là . . . !!! ôi trời ơi!!! Có chuyện rồi”
Nghe đến hai chữ oppa thì Khánh An biết là cái lũ này đang nhắc đến 2 nhân vật nổi tiếng nào rồi và cô biết là chuyện đó thì không tốt gì cho cô.
- nhìn con nhỏ này từ trên xuống dười, từ dưới lên trên hok có gì gọi là đẹp cả?? nó thua xa tao mà! Coi chừng tui bây nhìn nhầm người rồi đó! người mà hai oppa để ý thì phải đẹp và hoàn hảo hơn chứ! con nhỏ này chỉ đáng xách dép cho họ thôi! Có khi còn không đáng nữa chứ!
- không lầm đâu! Người đó là tôi đó! có ảnh hưởng gì đến mấy người không??? Khánh An đang lúc bực mình, thế là cô đáp trả lại con nhỏ đáng ghét đó lun. Nhưng cô không biết là mình đã trút giận nhầm chỗ rồi.
- há! Là mày thiệt hả! mày xấu xí như vậy mà tự tin dữ hén! Dám thừa nhận luôn ta!!! Giỏi lắm! dám quyến rũ hai oppa của tao luôn! Nếu như mày đẹp thì tao không nói, mày vừa xấu, vừa nghèo vậy mà dám qua mặt tao sao?? Gan thật đó! con nhỏ đó đẩy Khánh An té xuống mặt đường một cái rõ đau.
- Vậy thì sao! Tôi không quyến rũ ai cả! nếu mấy người không hiểu sao bị tôi qua mặt thì hãy xem lại bản thân mình đi! còn thua tôi nữa đó!!! Khánh An đứng dậy thét lên như tát nước vào mặt bọn chúng.
CHÁT TTT!!!!
Con nhỏ đó tát Khánh An khiến cô ngã xuống đất một lần nữa. nó túm lấy tóc của cô và nói bằng cái giọng thều thào lạnh ngắt như chuẩn bị giết người.
- Xem ra mày chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ mà! bộ mày tưởng bây giờ mày còn được hai oppa bảo vệ mày nữa sao! họ đã đá *** mày rồi! Tụi bây! Đánh nó cho tao!
Câu nói đó vừa dứt thì Khánh An bị đám con gái kia nhào đến, dùng chân đạp cô như một con gián dưới đường khiến cô chỉ biết ôm đầu mà bật khóc. Những giọt nước mắt bấy lâu nay cố gắng kìm nén trong lòng nay tuôn ra không ngừng. Khánh An cảm thấy rất đau, đau ở da thịt nhưng trong tim còn đau hơn gấp vạn lần.
“đây là cái giá mà mày phải trả khi không biết thân phận của mình đó Khánh An, to gan mơ ước trèo cao, đó là hậu quả mà mày phải gánh đó, đáng đời lắm mày lắm! Bây giờ thì chẳng còn ai bảo vệ mày nữa thật rồi!”
Khánh An tự chửi rủa mình. Cô cảm thấy mình đáng bị như vậy. phải bị đánh như vậy thì cô cảm thấy mình mới tỉnh ra. Bọn chúng đánh đập, giẫm đạp Khánh An không hề thương xót. Sau một hồi chịu đựng bất chợt Khánh An lịm đi. âm thanh cuối cùng mà cô còn nghe được chỉ là . . . giọng wen thuộc của một người con trai đang gào thét tên cô và một cái gì đó âm ấm khẽ rơi nhẹ trên gò má của cô.
Âm thanh mà Khánh An nghe được chính là giọng của Hải Anh. Anh ta nhìn thấy Khánh An bị đánh toàn thân máu me thì gào lên như bị chọc tiết lao đến khiến đám con gái kia mặt cắt không còn giọt máu.
- KHÁNH AN! TỈNH DẬY! TỈNH DẬY ĐI! ĐỒ NGỐC! ĐỪNG HÙ NGƯỜI KHÁC NHƯ VẬY CHỨ! KHÔNG ĐƯỢC NGỦ! TỈNH DẬY ĐI!
Hải Anh ôm Khánh An vào lòng và khóc. Anh ta đã khóc, khóc thật sự. Anh ẵm Khánh An lên và chạy thật nhanh đến bệnh viện nhưng không quên ném cho lũ con gái đó một cái nhìn sắc lạnh như dao.
Khi Hải Anh đã đi rồi thì có một chiếc xe hơi màu đen sang trọng dừng trước mặt bọn con gái đó, Quốc Phong mặt tái xanh vội vã bước xuống cùng Mĩ Linh đang nước mắt đầm đìa.
- KHÁNH AN ĐÂU????? Quốc Phong quát lớn nhìn bọn chúng.
- Dạ . . . dạ . . . anh Hải Anh ẵm chạy đi rồi ạ! Con nhỏ kia lúc nãy còn oai phong xấc láo lắm bây giờ thì lại khép nép, ấp a ấp úng.
- Mấy người đã làm gì cô ấy vậy hả???? Giỏi nhỉ! To gan nhỉ! Lần này thì có trời cứu các cô! về trường gặp tôi ngay lập tức! Quốc Phong ra lệnh cho bọn họ. Mĩ Linh em chạy đi tìm Khánh An dùm anh. Có chuyện gì thì gọi theo số này cho anh nha! Quốc Phong căn dặn Mĩ Linh rồi đưa cho cô tấm bưu thiếp của anh.
Trong khi đó, tại bệnh viện . . . .
Hải Anh đang đi qua đi lại, đứng ngồi không yên trước cửa phòng cấp cứu.
Bỗng nhiên ánh đèn màu đỏ hình chữ thập vụt tắt, bác sĩ mệt mỏi bước ra.
- bác sĩ! Cô ấy sao rồi! cô ấy có sao không ạ! Có bị gì nặng lắm không ạ! Hải Anh nắm lấy tay bác sĩ khuôn mặt đầy lo lắng.
- cậu nhóc à! Yên tâm! Cô bé đó không bị gì nặng lắm đâu! Chỉ vì cơ thể suy nhược, thiếu máu cộng thêm bị mất máu nhiều nên ngất đi thôi. Còn những vết trầy xước thì chỉ là ngoài da! Nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ khỏi!
- dạ! cảm ơn bác sĩ!
Sau đó Khánh An được chuyển qua phòng hồi sức.
 
U

uocmovahoaibao

Ngồi bên cạnh nhìn Khánh An đang ngủ yên bình, Hải Anh chợt cảm thấy lòng nhẹ nhõm biết bao. Nhớ lại cảm giác lúc ẵm Khánh An chạy tìm bệnh viện, anh thật sự đã rất lo, rất sợ là Khánh An sẽ xảy ra chuyện và tự dưng nước mắt lại bất giác tuôn ra. cảm giác như là lo sợ mất một thứ gì đó quan trọng lắm, quý giá lắm. lúc máu me đầy người, Khánh An nửa mê nửa tỉnh đã khẽ gọi tên anh mà nước mắt rưng rưng và sau đó tựa vào vai anh không nói gì thêm khiến anh một phen hoảng thật sự.
Hải Anh nhìn Khánh An rồi bất chợt mỉm cười, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, dùng tay vuốt nhẹ mái tóc bù xù của cô sang một bên.
- thấy chưa! Như vậy có phải là rất dễ thương không? tại sao lại không biết làm đẹp cho bản thân để người khác phải xem thường chứ! Khánh An đâu có xấu xí đâu!!! Ngốc thật!!!!
Hải Anh nhìn Khánh An say mê tưởng chừng như rớt con mắt ra ngoài luôn.
- bạn đúng là rất giống với cô gái ấy! thật sự rất giống nếu như không phải cô ấy đã đi rất xa thì mình nhầm bạn là cô ấy rồi!
Rồi bỗng nhiên anh thấy mình đi hơi lố nên vội vàng buông tay Khánh An ra, ngoảnh mặt đi chỗ khác. Anh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, khuôn mặt thì nóng ran như lửa đốt. bỗng nhiên hai tâm hồn thiên sứ tốt bụng và ác quỷ xấu xa trong anh đấu tranh dữ dội.
thiên sứ Hải Anh
( tâm hồn tốt): “ lại là cảm giác này! Đây là lần thứ hai cậu có cảm giác ngượng ngùng khi nhìn Khánh An rồi đó! lúc nãy con lo cho người ta đến phát khóc lun! cậu yêu cô ấy rồi phải không Hải Anh?”
ác quỷ Hải Anh (tâm hồn xấu)
: “Hải Anh! Mày đang làm gì vậy chứ! hãy nhớ mày đang có chuyện rất quan trọng đó! nhiệm vụ của mày chưa hoàn thành đâu!!! Cô ấy chỉ là một đứa con gái bình thường chẳng có thân hình bốc lửa, tiền bạc cũng không! chẳng có gì thu hút cả!”
thiên sứ Hải Anh:
“tình yêu thì không phân biệt tuổi tác, giàu nghèo hay đẹp xấu! chỉ cần có sự phù hợp giữa hai tâm hồn là được rồi!”
ác quỷ Hải Anh:
“con gái đều thất hứa cả! không có ai đáng tin đâu! Hải Anh! Mày bị một lần rồi mà vẫn chưa sợ à!”
thiên sứ Hải Anh
: “ hứ! đó chỉ là vì chuyện ngoài ý muốn thui mà! Cô bé đó đâu có muốn như vậy đâu!”
ác quỷ Hải Anh:
“đừng đổ tội cho hoàn cảnh! Tất cả chỉ là lừa dối mà thôi!”
cốc . . . cốc . . cốc !!!! tiếng gõ cửa làm cắt đứt cuộc tranh luận sôi nổi.
- vào đi!!!! Hải Anh bực mình vì bị quấy rầy lúc đang đấu tranh tư tưởng nên la lớn.
- Khánh An! bạn có sao không???? Mĩ Linh mở cửa bước vào thấy Khánh An nằm bất động trên giường thì vội chạy đến.
- cô là bạn của Khánh An sao??? Sao cô biết cô ấy ở đây????
- đúng! tôi là bạn của cô ấy! tôi nhìn thấy cô ấy bị đánh đang chạy đi tìm người giúp thì anh đã cứu cô ấy rồi! còn việc tìm ra Khánh An đang ở đâu thì không khó nên anh không cần hỏi làm gì! Mĩ Linh vốn dĩ rất ghét hạng con trai ăn chơi như Hải Anh nên cô ăn nói cộc lốc.
- Mạnh mẽ quá nhỉ! Vậy cô ở lại chăm sóc cô ấy đi! tôi bận việc rồi! không khéo ở lại sẽ bị cô ăn thịt luôn! Hải Anh cười tươi rồi bước ra khỏi phòng bỏ lại Mĩ Linh ở trong này tức muồn xì khói.

 
U

uocmovahoaibao

CHAP 10.
“mình lại lạc đến đâu thế này! Tại sao mình lại ở đây! chẳng lẽ mình bị đánh đến chết rồi hay sao?!?!?!’
- Wendy à! Một ngày nào đó em có rời xa anh như trong câu chuyện vẫn thường kể không!
- không đâu! Wendy trong truyện có thể rời xa Peter Pan, rời xa neverland nhưng em thì không đâu! Em, Wendy đời thực, sẽ mãi không rời xa Peter Pan! Mà nếu có lỡ bị như vậy thì em vẫn sẽ mãi chờ đợi và sẽ tìm mọi cách quay về never land tìm anh!
- Vậy thì anh, Peter Pan đời thực, cũng sẽ hứa nếu như hai chúng ta bị xa cách do một lý do nào đó thì anh sẽ vẫn mãi chờ Wendy và sẽ tìm em về!!!
- Anh hứa rồi đó nha! Yêu anh nhìu nhìu lắm cơ!!! sau này Wendy nhất định sẽ cưới Peter Pan làm chồng!!!
- Ha ha ha!!! Chỉ mới có mấy tuổi đầu thôi mà! Sau này em còn gặp nhiều người tốt hơn anh lúc đó em sẽ quên Peter Pan này thôi!
- Vậy sao?!?! Nhưng Wendy tin nếu em có lỡ quên đi thì lúc đó peter sẽ nhắc Wendy nhớ mà! Nhất định em sẽ không bao giờ rời bỏ Peter Pan và quên anh đâu!!!
- Em nhớ đó nha! Hãy hứa là Wendy sẽ không bao giờ bỏ rơi và lãng quên Peter Pan đó!
- Em hứa mà!!!
“ những đứa bé thật dễ thương!!! Nhưng mà nhìn cảnh này có chút gì đó quen quen!!! Mình nhớ là ở đâu đó mình đã từng thấy!!!! nhưng tại sao không thể nhớ ra chứ!!!!A!A!A!A!!!!!!!!!!”
- Khánh An! Khánh An! bạn mơ thấy gì mà la lớn dữ vậy hả!!!! còn sức để la giỏi quá vậy???? Mĩ Linh lay mạnh Khánh An.
- trời ơi! Lại mơ nữa rồi!!!! những giấc mơ kì lạ đó!!!! Khánh An mồ hôi nhễ nhại giật mình tỉnh giấc.
- bạn làm cái trò gì vậy hả! làm hồn vía mình bay mất rồi! bị đánh đến vậy mà còn la lớn ghê ha!!!
- ủa! Mĩ Linh! Sao bạn ở đây! mình đang ở chỗ nào vậy???? mình nhớ là mình bị đánh mà!!!! Sao lại đến đây được vậy????
- quỷ sứ thấy bạn còn sống chưa đến số chết nên thương tình đưa bạn đến bệnh viện đó!
- quỷ sứ????
- nói giỡn thôi! Hải Anh đưa bạn đến đó! không biết tại sao anh ta lại đến ngay lúc đó! lúc mình từ nhà bạn về để quên hai con mắt ( kính cận đó mà!!!) ở đó nên quay lại lấy. đang hí hửng đi thì thấy bạn bị bao vây! Nhìn kĩ mình mới nhận ra đó là những người trong đội cỗ vũ bóng rổ của Hải Anh, và cũng là người hâm mộ của Quốc Phong. Tụi nó quậy nhất nhì trong trường mình luôn đó! thấy vậy là mình bik ngay là bạn bị “uýnh ghen” rồi nên vội chạy đi tìm anh Quốc Phong. May sao là lúc đó anh ấy đang ra xe chuẩn bị về nhưng khi đến đó thì Hải Anh đã ẵm bạn đi mất rồi! bạn chưa thấy ánh mắt của anh Quốc Phong lúc đó đâu! Trùi ui! Đáng sợ lắm đó nhá! Anh ấy quát một tiếng là mấy đứa con gái đó im lặng hết luôn!
- Mình thấy nhiều lần rồi! cứ thấy Hải Anh là anh ấy cũng như vậy đó! nhưng anh ấy thật sự chạy đi cứu mình sao?!?!?!
- ừm! bạn không biết anh ấy lái xe siêu đến cỡ nào đâu!!! Thấy bác tài lái chậm quá anh ấy sốt ruột đòi đổi chỗ sau đó phóng như là “ đổ xăng máy bay” vậy đó làm mình sợ gần chết!!!!!
- vậy hai người họ đâu rồi???
- anh Quốc Phong thì bắt mấy con nhỏ đó về trường rồi! còn Hải Anh thì . . . haizzzzzzzz!!!!!
- Làm gì mà thở dài????
- Mình nghe lén nhìn lén được một số chuyện hắn nói lúc bạn ngủ rất là bùn cười!!! he he he!!!
- Bùn cười sao?!?!?! Nói mình nghe đi?!?!?
- Chuyện này phải minh họa lại mới hay!! Bạn nằm xuống đây!!! cứ như lúc nãy vậy đó còn mình sẽ là Hải Anh!! Và bây giờ cậu chuyện bắt đầu . . .
Mĩ Linh bắt chước lại hành động của Hải Anh lúc nắm tay Khánh An.
 
U

uocmovahoaibao

Sau khi câu chuyện kết thúc . . . .
BÙM M M M!!!!!!!
Đầu của Khánh An nổ tung, bốc khói mù mịt, mặt vừa đỏ vừa nóng như miếng sắt bị nung trong lò lửa.
Ba-dum! Thình thịch! Ba-dum! Thình thịch! Ba-dum!
Tim Khánh An đánh trống liên hồi.
- cậu . . . cậu . . .cậu ấy . . . .làm . . . làm . . .làm và nói . . . như vậy sao?!?!? Khánh An khuôn mặt ánh lên một niềm vui một niềm hạnh phúc khó tả.
- Nhìn cái mặt bạn kìa! Mình thấy bạn bệnh nặng lắm rồi đó! người ta mới có nắm tay mà đã vui như vừa trúng số độc đắc kiểu đó thì hết thuốc chữa thiệt rồi!!! tên đó thì có gì đâu chứ!!! cẩn thận bị lừa đó nha!!!! Hắn quậy lắm đó!
- Cậu ấy không có quậy nữa đâu?! Hải Anh nói với mình là đã “tu” rồi?!?!?
- Hứ!!! “tu hú” thì có!!!! Thằng cha đó thấy mặt gian tà quá đi!!! hồi nãy mình mới bị hắn làm cho tức xì khói luôn đó!
- Cậu ấy chọc bạn sao?!?!?
- Thì chuyện là vầy . . . .
- Ha ha ha! Hèn chi nãy giờ bạn cứ nói xấu cậu ấy hoài! Thì ra là vậy!!!
- Cười tươi như vậy có lẽ em không sao nhỉ! Quốc Phong tựa cửa mỉm cười nhẹ nhõm nhìn Khánh An.
- ủa! anh đến lúc nào vậy??? Khánh An ngạc nhiên.
- Thôi! Mình để hai người nói chuyện nha!!! Bye! Giờ này là phải về nhà không thui mama la chít!!! Mĩ Linh cố ý rút lui nhường không gian riêng cho hai người họ.
Khi Mĩ Linh vừa đi . . . .
- anh . . . anh Quốc Phong!!!! Lâu quá không gặp!!!( không bik nói gì nên nói đại đóa mừ!!! he he he!!!). Khánh An ngượng ngùng.
Huỵch!!!!!
Bỗng nhiên Quốc Phong chạy đến ôm chầm lấy Khánh An.
- đồ ngốc! sao em cứ làm cho người khác hoảng sợ vậy! định hù cho mọi người vì em mà yếu tim hết chắc!!! em có biết anh đã lo đến thế nào hay không hả!!! sao mà ngốc đến thế chứ!!! cũng may là Hải Anh đến kịp đưa em đi bệnh viện nếu không thì chuyện gì xảy ra đây chứ!!!!
Quốc Phong xiết chặt Khánh An trong vòng tay như rất sợ mất cô.
- em . . em . . . em . . . em xin lỗi!!! Khánh An chỉ ấp úng nói được nhiêu đó rồi òa khóc. Cô cảm thấy buồn, cảm thấy muốn được tựa vào bờ vai này khóc thật nhiều, cảm thấy muốn được dỗ dành và thấy tim mình yếu đuồi đi rất nhiều khi ở trong vòng tay của Quốc Phong.
- Nín đi! có gì đâu mà khóc chứ!!! mít ướt quá vậy??? chắc là em sợ lắm phải không!
Quốc Phong khẽ vuốt nhẹ tóc rồi vỗ vỗ vào đầu Khánh An.
- anh xin lỗi em nhiều nha! Vì anh và Hải Anh mà đã khiến em bị như vầy!!! thật sự nếu hôm nay em mà có sao thì anh sẽ không tha thứ cho bản thân mình được!!! thật nhẹ nhõm biết bao khi thấy em có thể cười tươi cùng Mĩ Linh như vậy!!!!
Cạch!!!!
Mĩ Linh mở cửa bước vào . . . .
- à!!! . . . ừm !!!! . . sorry! mình chỉ đưa đồ cho Khánh An thôi! Mình sẽ đi liền!!! tiếp tục đi!!!! Mĩ Linh nhìn thấy cảnh “người nhớn” thì đỏ mặt, ấp a ấp úng vội để lên bàn một thứ gì đó rồi vội đóng cửa bỏ chạy tóe khói.
Quốc Phong và Khánh An thì ngượng đến đỏ mặt tía tai, không dám nhìn nhau nói một câu nào.
- à!!! . . anh . . . ra ngoài . . . mua cho em thứ gì đó để ăn nha! Bác sĩ nói em chỉ bị nhẹ có thể xuất viện nên ăn xong rồi anh dẫn sẽ em đi chơi!!!! Quốc Phong đứng bật dậy nhanh chóng bước ra ngoài không dám nhìn Khánh An lấy một cái.
Khánh An thì hoàn toàn bị sốc nặng chỉ biết cúi mặt xuống đất gật gật đầu.
 
U

uocmovahoaibao

Buổi chiều hôm đó . . . .
Quốc Phong dẫn Khánh An đến cái công viên mà cô đã đi chơi với Hải Anh.
Và thật ngạc nhiên là Quốc Phong cũng cùng Khánh An đi chơi ngay chính những trò mà cô đã chơi cùng Hải Anh mà không cần hỏi cô ngoại trừ công viên tuyết. có một điểm rất khác biệt giữa hai người con trai này đó là Quốc Phong hoàn toàn không hoảng sợ khi tham gia những trò chơi có cảm giác mạnh như Hải Anh. Điều đó làm cho Khánh An có cảm giác nhớ người con trai trẻ con đó rất nhiều.
Sau khi chơi hết mình, trời bắt đầu tối, quốc phong đưa khánh an đi ăn kem.
Tại quán kem . . . .
- anh Quốc Phong! Sao anh lại biết em thích những trò đó vậy??? Khánh An thắc mắc chuyện đó từ lúc đi chơi đến giờ.
- Lúc nhỏ đó!!!
- Sao???? Khánh An ngạc nhiên.
- Lúc nhỏ cứ mỗi lần anh rảnh là em lại rủ anh đi công viên này và chỉ chọn những trò này mà thôi. Khi mới chơi anh rất sợ la đến khản cả giọng nhưng em cứ đòi đi rất rất nhiều lần nên anh quen luôn. Anh muốn em chơi lại chúng vì hi vọng em có thể nhớ ra cái gì đó!!!! món kem cũng là món mà em rất thix đó!
- Vậy làm sao anh biết em là là người mà anh quen trước đây ??
- có một số đặc điểm ở em khiến anh biết! nhưng quả thật là em khác xưa rất nhiều đó!!!
- Vậy . . . vậy . . . lúc nhỏ em có thix công viên tuyết không???? Khánh An muốn hỏi thử để xem mình có chút gì gì đó giống giống với mối tình đầu của Hải Anh không.
- À! Hình như là em rất ghét nơi đó! cứ mỗi lần đi qua chỗ đó là em lại cúi gầm mặt bỏ đi thẳng một mạch không thèm nhìn đến nó một cái!! Còn nếu không thì cũng ném cho nó một cái nhìn rất căm giận.
- Em ghét chỗ đó như vậy à!?!? Khánh An có chút hơi thất vọng.
- Em sao vậy?
- Không có gì!!!! Mà lúc nhỏ em gọi anh là gì vậy???
- Cái này là bí mật! anh không nói đâu em tự nhớ ra đi! mà sao em lại hỏi vậy???
- Vì em có mơ một vài giấc mơ rất lạ nên . . .
- Đó có thể là kí ức của em đó!!! chúng giống như những mảnh vỡ bị rơi lạc ở nhiều nơi và bây giờ thì đang tập hợp về. anh tin là một ngày nào đó kí ức của em sẽ quay về. anh cũng đang chờ một câu trả lời từ em mà!!!
- Dạ????
- Câu mà em đã hỏi anh đó!!!
- À!! Thuở nhỏ anh là gì trong trái tim em phải không???
- Không chỉ thuở nhỏ mà anh còn muốn biết bây giờ nữa!!!
- Chuyện đó thì . . . . !!! Khánh An không biết phải nói làm sao cho Quốc Phong hiểu rằng bây giờ trong trái tim của cô không có hình bóng của ai kể cả anh. Ngay cả cô còn không biết mình đang nghĩ gì thì làm sao có thể trả lời anh được.
- Thôi! Em không cần trả lời anh bây giờ đâu, đợi sau này em nhớ lại rồi nói cho anh nghe sau! Bây giờ anh đưa em về nhé!
Dường như Quốc Phong biết Khánh An sẽ nói gì và anh thì hoàn toàn không muốn nghe những lời đó. Quốc Phong cố tình lẩn tránh sự thật, không muốn Khánh An nói ra điều đó nhưng anh tự hỏi rằng mình có thể lẫn trốn mãi không???
Trên đường về nhà Khánh An (đi bộ) . . . .
- Khánh An!!!! nếu như một ngày, anh và Hải Anh cùng sắp rơi xuống một cái vực rất sâu và em chỉ có thể cứu một người thì em sẽ chọn cứu ai??? Quốc Phong buồn bã hỏi Khánh An.
- em không biết!!! đó là mạng người mà! Nếu em chỉ có thể cứu được một người bỏ người còn lại chết thì em sẽ rất ray rứt vì vậy thà là em nhảy chung còn hơn nếu không thì phải cứu cho bằng được cả hai vì đối với em ai cũng là người mà em đã mang ơn rất nhiều!!!
- không đâu! Anh tin rằng trong lòng em sẽ có một người quan trọng hơn, tình cảm của em dành cho người đó nhiểu hơn!
- Vậy em có quan trọng với anh không???
- À . . . thì . . . có chứ! em rất quan trọng! Quốc Phong giật mình khi Khánh An hỏi như vậy.
- Vậy nếu như một người mà anh rất yêu quý và em cũng cùng rơi xuống như vậy thì anh sẽ chọn ai?
- Anh . . .
- Chắc chắn là không thể bỏ ai cả đúng không mặc dù là có một người sẽ có tình cảm cao hơn vì đó là lòng tham và lòng nhân hậu của con người. họ không thể chọn lấy một trong hai thứ mà họ yêu quý chỉ muốn chọn cả hai mà thôi vì tham lam và vì thương tiếc thứ không được chọn. em đã bị một lần rồi nên biết rất rõ!
- Sao?!?!? Quốc Phong ngạc nhiên.
 
U

uocmovahoaibao

- Lúc anh em bị tai nạn cùng lúc đó mẹ nuôi của em cũng bị tai biến do bị sốc nặng. anh hai và mẹ nuôi đều rất thương yêu em, cả hai em đều yêu quý nhưng số tiền ít ỏi mà mẹ nuôi tiết kiệm được để phẫu thuật chỉ có thể cứu được một người mà thôi!!! Lúc đó em chỉ biết khóc mà thôi vì đâu có biết chọn ai! Mãi cho đến một ngày kia, mẹ nuôi gọi em lại và thều thào nói rằng: “con hãy cứu anh mình đi! nó còn trẻ còn có thể lao động, mẹ già rồi không còn sống được bao lâu nữa đâu!! Cứu nó đi!”. nói xong nhiêu đó mẹ lịm đi. em cầm số tiền, vừa khóc vừa đóng viện phí và chấp nhận làm phẫu thuật cho anh và anh ấy rơi vào trạng thái hôn mê đến bây giờ. Còn mẹ thì được đưa về nhà và vài ngày sau cũng ra đi mãi. nhìn mẹ thoi thóp từng ngày vì bệnh em thật sự rất đau khổ. Mẹ giống như một bà tiên dịu hiền vậy. dù ngheò vẫn cưu mang hai đứa mồ côi như tụi em, lo cho tụi em cái ăn cái mặc rồi còn hi sinh cho tụi em sống nữa vậy mà em đã bỏ rơi bà ấy! cảm giác ấy đã dằn vặt em bao nhiêu năm nay không hề nguôi!!! Khánh An nói mà đôi mắt đỏ hoe. Một giọt nước nóng hổi khẽ rơi trên má.
- Nín đi! mít ướt quá hà! Chuyện qua lâu rồi! hơn nữa nó đâu phải là lỗi của em! Mẹ nuôi của em bảo em làm như vậy mà! Nếu như lúc đó em cứu bà ấy thì nỗi dằn vặt không chỉ đè nặng em mà còn đè nặng bà ấy nữa đó!
Quốc Phong đứng lại lau nước mắt cho Khánh An và vỗ nhẹ đầu cô.
- nhưng nếu em có thể nhớ mình là ai thì đâu có liên lụy đến mẹ đâu! Hu hu hu hu! Khánh An khóc to hơn.
- Thôi mà! Nìn đi! em đâu có cố ý quên đâu chứ! số phận đã an bài như vậy thì làm sao em có thể chống lại nó!
Quốc Phong khẽ áp đầu Khánh An vào vai mình cho cô khóc thật đã.
- anh xin lỗi vì đã chạm vào nỗi đau của em! Có lẽ anh hơi thiếu kiên nhẫn! rồi!!! thôi đến nơi rồi em vào đi!
Khi đến ngã tư đường, Khánh An tự đi vào còn Quốc Phong đứng lại nhìn theo bóng Khánh An với một ánh mắt đau đớn.
- Khánh An ơi Khánh An! em chịu đựng quá nhiều rồi! khi nhớ lại thì mọi chuyện sẽ tốt thôi! Anh nhất định sẽ đợi em!!! Sẽ đợi một con người khác trong em thức giấc!!!!
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 12
Khánh An mệt mỏi bước vào nhà, bây giờ cả người cô đếu ê ẩm và đau rát. Con đường giờ này tối đen và im lặng đến đáng sợ, bất chợt cô nhìn thấy một người nào đó đang loạng choạng bước về phía mình.
- ai . . . ai . đó??? cô sợ hãi cố gắng gượng hỏi.
người đó vẫn im lặng tiến về phía cô. những bước chân lảo đảo giống như người say rượu.
Khánh An sợ hãi vội vã quay lưng định bỏ chạy.
nhưng khi cô vừa quay lưng thì . . . .
người đó ôm chầm lấy cô từ sau lưng.
- Á! Á!Á! BỎ TÔI RA! BỎ RA! LÀM CÁI GÌ VẬY CHỨ! Khánh An hoảng sợ vội la lên và theo phản xạ cô túm lấy tay kẻ đó quật ngã hắn như đã từng làm với quốc phong.
Kẻ đó ngã xuống đất một cái rõ đau, Khánh An thấy vậy định bỏ chạy thì . . .
- tại sao chứ! tại sao lại như vậy??? tại sao???
Một giọng nói quen thuộc vang lên khe khẽ khiến Khánh An đứng khựng lại.
“là Hải Anh sao??? Giọng này đúng là Hải Anh rồi!!!! không lẽ . . . “
Khánh An giật mình quay đầu lại thì quả nhiên người nằm dưới đất đúng là Hải Anh.
- Hải Anh!?!?!?! Bạn làm gì ở đây vậy??? đưa tay đây mình kéo dậy!!!!
Khánh An vội vã chìa tay ra đỡ Hải Anh dậy.
Hải Anh nắm lấy tay cô ngồi dậy nhưng sau đó thì giật mạnh tay của Khánh An khiến cô mất thăng bằng ngã xuống. rồi bỗng Hải Anh ôm chặt Khánh An lại. Khánh An giật mình và cô chợt phát hiện ra là người Hải Anh nồng nặc mùi rượu.
- Hải Anh! Bạn làm cái trò gì vậy!!! bạn say rồi! buông mình ra đi!!! Khánh An cố hết sức vùng vẫy thoát ra.
- Tại sao chứ??? tại sao?? Hải Anh thều thào.
- Gì chứ?????
- Tại sao bạn lại ôm tên đó! tại sao lại ôm hắn ngay trước mặt mình chứ!!! tại sao?????
Khánh An im lặng. nghe Hải Anh nói như vậy thì cô cũng đủ biết là anh muốn ám chỉ điều gì rồi. cô chỉ ngạc nhiên là không ngờ Hải Anh lại nhìn thấy cảnh đó.
- bạn có biết là mình đã lo cho bạn thế nào không??? kể từ ngày trung thu thì bạn không thèm gặp mình nữa!!! bạn nghỉ làm ở shop hoa luôn, công trường cũng không! mình đến cô nhi viện thì bạn trốn mình!!!! Mình chỉ còn cách giờ tan trường đợi ở ngã tư, nhưng khi vừa đến thì nhìn thấy bạn bị đánh. Lúc đó mình tưởng là bạn đã chết rồi. có biết mình sợ mất bạn lắm không??? Bạn tránh né mình không thèm gặp đến một lần, vậy mà cuối cùng lại gặp quốc phong và còn ôm lấy anh ta khóc sướt mướt nữa!!!! có phải bạn ghét mình lắm không????
Hải Anh hét lên và xiết Khánh An thật chặt trong vòng tay.
- không có đâu! Mình không hề ghét bạn! chuyện đó . . . .
- bạn có biết khi bạn nằm mê man trên giường bệnh, sợ bạn đói mình đã để bạn cho mĩ linh chạy ra ngoài mua đồ để bạn thức dậy ăn vậy mà khi đang vui vẻ đi vào vừa mở cửa thì thấy bạn đang ôm hắn. bạn có biết tâm trạng mình lúc đó không, có biết cảm giác của mình lúc đó không???
- mình xin lỗi nhưng chỉ vì vậy mà bạn đi uống rượu sao?????
- Mình biết làm gì bây giờ chứ!!!! chỉ biết chạy theo nhờ mĩ linh đem vào cho bạn rồi bỏ đi!!!! và chỉ có rượu mới giúp mình quên đi hết tất cả thôi!!! Bạn làm mình đau lắm có biết không!!! đau lắm!!! tim mình rất đau, mình cũng không biết tại sao nó lại đau như vậyyyy nữaaaaa!! Tiếng Hải Anh nhỏ dần nhỏ dần và cuối cùng là tắt hẳn. anh đã ngủ trên vai của Khánh An.
 
U

uocmovahoaibao

- Hải Anh!!! Hải Anh!!! Tỉnh dậy đi! bạn ngủ thì mình biết làm sao đây chứ!!! Khánh An lay Hải Anh dậy nhưng Hải Anh đã say và ngủ như chết rồi. không còn cách nào khác Khánh An đành miễn cưỡng đưa anh ta về nhà mình.
Đưa được Hải Anh về nhà mình đúng là một kì công đối với Khánh An. cô phải khiêng, vác, kè cổ, khoác vai . . . làm đủ kiểu mới có thể đem cái xác nồng nặc mùi rượu nặng mấy chục kí đó về.
Hải Anh nằm ngủ mê man trên chiếc giường nhìn giống như là một đứa trẻ rất dễ thương. Khánh An nhìn Hải Anh ngủ rồi chợt mỉm cười. không hiểu sao khi thấy Hải Anh ghen thì cô lại cảm giác vui và hạnh phúc đến như vậy!!! có lẽ vì một phần nào đó trong trái tim cô đã dành cho anh chàng này mất rồi.
Bỗng nhiên, Hải Anh quơ tay loạn xạ, mồ hôi toát ra, miệng hét lên . . .
- ngốc à!!!! Đừng khóc! Em nhất định phải chờ anh đó!!!! nhất định phải chờ anh!!! Anh sẽ tìm em!!!! Anh sẽ đi tìm em!!!! Em không được quên anh!!!! Đừng quên anh nha!!!
Thấy Hải Anh như vậy Khánh An vội đưa tay ra nắm chặt lấy bàn tay của Hải Anh. Có lẽ người mà khiến Hải Anh đến cả trong giấc mơ cũng không quên chính là cô bé mả Hải Anh đã từng nhắc đến. Hải Anh nắm chặt tay Khánh An miệng vẫn không ngừng hét. Bỗng có một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mặt của Hải Anh chảy ra lăn dài trên má.
Khánh An không ngờ cô bé đó lại có ảnh hưởng đến Hải Anh nhiều như vậy. không ngờ lại có thể khiến Hải Anh ngay cả trong giấc mơ cũng phải khóc. Bỗng nhiên Khánh An cảm thấy tim mình có cái gì đó đau nhói.
- em sẽ không bao giờ quên anh đâu! Em nhất định sẽ đợi anh! Sẽ mãi đợi anh! Anh nhất định không được quên em đó! không được quên em! Giống như Wendy dù xa cách nhưng mãi không bao giờ quên Peter Pan nha!!! Khánh An khẽ nói, cô ngạc nhiên không biết tại sao lúc đó bản thân lại nhắc đến Wendy và Peter Pan trong giấc mơ của cô cho Hải Anh nghe.
- Đúng rồi! giống như Wendy sẽ mãi mãi không quên Peter Pan đó nha!!!
Hải Anh mỉm cười (mắt vẫn nhắm) nắm chặt tay của Khánh An và ngủ ngon lành không gặp ác mộng nữa.
Buổi sáng hôm sau . . .
Hải Anh bị cái mùi thức ăn réo gọi dậy. bụng của anh đang sôi lên biểu tình dữ dội vì tối hôm qua chỉ có uống mà không có ăn. Hải Anh nằm đó đầu đau như búa bổ cố gắng nhớ lại giấc mơ lúc tối, cái giấc mơ chết tiệt mà anh vẫn thường gặp mỗi khi đi ngủ nhưng không hiểu sao lần này lại có cái gì đó khác hơn, thường thì những lần trước chỉ có anh gào thét trong một không gian tối đen cho đến khi giật mình thức giấc nhưng lần này cô bé đó đã xuất hiện nắm lấy tay anh và nói “em sẽ không bao giờ quên anh đâu! Em nhất định sẽ đợi anh! Sẽ mãi đợi anh! Anh nhất định không được quên em đó! không được quên em! Giống như Wendy dù xa cách nhưng mãi không bao giờ quên Peter Pan nha!!!”. Hải Anh không hiểu vì sao lại có chuyện kì lạ như vậy. Mệt mỏi cố ngồi dậy anh mới chợt nhận ra mình đang ở một nơi nào đó lạ hoắt, tồi tàn, nghèo nàn, xơ xác và ngồi trên cái giường nhỏ bé, mục nát và không có đệm. anh hoàn toàn không nhớ tối qua uống rượu xong mình đã đi đâu và làm gì. nhìn qua nhìn lại, nhìn trên nhìn dưới bất chợt Hải Anh nhận ra Khánh An đang nấu cái gì đó! chắc có lẽ đây là nhà của cô ấy. Khánh An đang lui cui làm món gì đó bên cái . . . bếp củi???? Hải Anh ngạc nhiên đến há hốc mồm, lần đầu tiên anh nhìn thấy cái “di tích lịch sử” đó! ở nhà anh bếp ga cũng không thèm sử dụng mà chỉ sử dụng bếp điện thôi vậy mà ở đây lại có thứ này!!! Lại còn có một thứ gì đó đặt ở trên nữa chứ!! Hải Anh căng mắt nhìn kĩ rồi tá hỏa phát hiện thêm một thứ đồ cổ mới là chiếc nồi đất Khánh An đang dùng để nấu. không ngờ là nhà Khánh An lại có nhiều vật dụng quý hiếm đến vậy. Hải Anh phì cười nhưng rồi bất chợt anh giật mình nhận ra là mình đang cười nhạo trên sự cực khổ của Khánh An. thì ra đây chính là cuộc sống của cô ấy. đảo mắt nhìn xung quanh lại một lần nữa với thái độ nghiêm túc hơn Hải Anh chợt thấy xót xa cho cô gái ốm yếu kia. Cuộc sống của cô là như thế này đây. Từ nhỏ anh đã sống trong giàu sướng có kẻ hầu người hạ, có người lo cho cái ăn cái mặc, có tiền dâng sẵn cho xài không hề biết là có người lại phải sống như thế này.
 
U

uocmovahoaibao

- Hải Anh! Bạn thức rồi à!!! Chắc bạn đói rồi phải không??? ra rửa mặt đi! mình làm đồ ăn rồi nè!!! Khánh An bưng thức ăn dọn lên bàn.
- Sao mình lại ở đây vậy??Hải Anh ngơ ngác.
- Trời! bạn không nhớ gì sao!!! Hôm qua bạn đứng chờ mình ở ngã tư rồi sau đó . . . sau đó . . . Khánh An ấp úng khi nghĩ đến chuyện hôm qua và không biết mình có nên kể cho Hải Anh không.
- Sau đó thì sao??? Mình đã làm gì???
- À! Không có gì! Bạn lảm nhảm gì đó rồi ngủ như chết luôn nên mình mới đưa bạn vào nhà mình. Cũng may cho bạn hôm nay là chủ nhật chứ không là bạn làm sao đi học chứ!
- À! Thì ra là vậy???? mà bạn có sao không??? sao lại để cho bọn chúng đành mình chứ!!!!
- Mình không sao!! Chỉ là ngoài da thôi!!! Bọn họ đông như vậy thì làm sao mình đánh lại chứ!!!
- Thiệt là!!! Mặt bị thương rồi nè!!! Bạn đừng quên mình là con gái đó nha!!! Đối với con gái cái mặt rất là quan trọng đó!!!
Hải Anh đứng dậy, lấy tay chạm nhẹ lên vết thương của Khánh An. cô chết lặng nhìn Hải Anh chăm chú. Khuôn mặt anh đang rất gần, có thể nhìn thấy từng chi tiết rất nhỏ trên mặt. Khánh An đã bị khuôn mặt đẹp của Hải Anh hút hồn. lại là cái cảm giác này, cứ mỗi lần nhìn Hải Anh là Khánh An lại thẹn thùng như cô gái đang tương tư gặp được người yêu, hồn vía đi du lịch mất tiêu.
Biết hành động của mình đã đi quá xa, Hải Anh mặt đỏ bừng, tim đánh trống liên hồi toàn thân cứ đơ ra không nhúc nhích gì cho đến khi . . .
ọc ọc ọc!!!
một tiếng động lạ phát ra từ cái bụng của Hải Anh.
- ha ha ha! Bạn đói rồi! lại ăn sáng đi!!! Khánh An bật cười phá tan cái bầu không khí ngượng ngùng.
- à! ừm! Hải Anh ngượng chín cả mặt.
tiến lại gần bàn ăn Hải Anh nhìn chăm chú những món kì lạ trên bàn với ánh mắt ngơ ngác như trẻ mẫu giáo nhìn thấy chữ hoàn toàn không biết chúng là cái gì. khuôn mặt Hải Anh hiện lên rõ dòng chữ “mày bik tao nhưng tao hok có bik mày!!!”
Dường như hiểu Hải Anh nghĩ gì, Khánh An vội nói.
- xin lỗi bạn nha! Đây là bữa ăn sáng xa xỉ nhất của mình rồi đó!!! đây là món cá kho, rau muống luộc !!! có lẽ bạn sẽ không quen nhưng chúng ngon lắm!!!!
đúng là Hải Anh không quen thật. từ trước đến giờ anh chỉ ăn những món có tên tiếng pháp, tiếng anh, tiếng tây, tiếng tàu chứ không có ăn những món có cái tên ngộ như thế này. Nhưng mà nhìn chúng có cái gì đó rất hấp dẫn.
Hải Anh ngồi xuống bàn gắp thử một miếng cá cho vào miệng.
Chẹp chẹp chẹp!!!!
Hải Anh nhâm nhi miếng cá nhỏ trong miệng, nuốt cái ực rồi im lặng không nói gì, đôi lông mày chau lại một cách khó hiểu
- sao vậy??? có hợp khẩu vị của bạn không????
Hải Anh vẫn im lặng nhưng lấy đũa gắp ăn liên tục. nhìn anh ăn thật ngon làm sao cứ như là bị bỏ đói lâu lắm rồi. Thấy vậy Khánh An cũng phì cười.
- Khánh An! bạn nấu ngon lắm đó!!!
- thật sao!!! Cảm ơn nha!!! Bạn cứ ăn nhiều vào đi!!! Khánh An gắp cho Hải Anh một miếng cá thật to.
- Cảm ơn!!!
 
U

uocmovahoaibao

Hải Anh đưa chén ra mỉm cười. lần đầu tiên anh cảm nhận được sự quan tâm chân tình của một người dành cho mình. Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng, có gì đó vui vui và hạnh phúc đến khó tả.
- ăn nhiều vào nha!!! Phải ăn thì mới có sức khỏe! con trai thì phải ăn mạnh lên!!! bạn đừng để ăn thua mình đó!!! Khánh An tươi cười nói.
- Giống thật! sao lại giống nhau đến vậy chứ!!!
- Sao?????
- Câu nói đó trước đây người con gái đó đã nói với mình y như vậy khi mình và cô ấy ăn cùng nhau!!!
- Vậy sao??? Người giống người là chuyện bình thường mà!! Hoàn cảnh sinh ra tính cách của con người mà!! Chỉ là trùng hợp thôi!!!
- Có lẽ vậy??? khuôn am8t5 Hải Anh buồn bã.
sau khi ăn no nê . . . .
- nè! Nè! Bạn phải uống cái này đi!!! không là sẽ mệt lắm đó!!! Khánh An bưng từ trong bếp ra một chén canh còn đang bốc khói ngùn ngụt.
- đó là canh gì vậy??????
- à! Là canh giải rượu! ngày hôm qua bạn uống nhiều rượu quá nếu không uống cái này thì đầu sẽ đau lắm đó!!!!
- là canh giải rượu sao!!! Hải Anh bưng chén canh lên uống khuôn mặt có chút gì đó đau khổ.
- bạn sao vậy??? sao nhìn bạn buồn vậy??
- từ trước đến giờ chưa từng có ai nấu cái này cho mình uống cả. khi mình say thì chỉ có những người hầu đem đến cho mình một viên thuốc giải rượu và ly nước để trên bàn rồi vội bỏ ra ngoài, chẳng ai thèm quan tâm mình thực sự cần gì!!!!
- Vậy còn ba mẹ của bạn thì sao??? Họ không quan tâm chăm sóc bạn sao???
- Họ không có ở nhà!!!lúc nào cũng ở nước ngoài. Ba mình là tổng giám đốc của một công ty lớn nên lúc nào cũng phải túc trực ở bên đó. còn mẹ mình là một người có khuôn mặt lạnh như tiền. bà ta yêu tiền còn hơn cả chồng con của mình! Dù cho mình có bệnh đến chết ở đây thì bà ta cũng không quan tâm đâu!!!
- Đó chính là lý do mà mỗi làn mẹ bạn gọi bạn về thì bạn đều chống cự lại đúng không???
- Đúng! Bà ta chỉ gọi mình về chỉ vì có việc cần mình làm thôi chứ cũng chẳng quan tâm gì đến mình đâu!!! Chẳng bao giờ bà ta quan tâm đến cảm nhận của con cái cả!!!!
- Mình không biết là bạn nghĩ sao nhưng theo mình bạn nói và hành động như vậy thì không đúng đâu!!! Chẳng có cha mẹ nào mà không thương yêu con của mình cả chỉ là mẹ của bạn không biết cách biểu lộ ra bên ngoài cho bạn biết thôi! Nếu mẹ bạn mà không thương bạn thì đã không sinh bạn ra trên cõi đời này rồi.
- Bà ta không hề thương mình! Bà ta sinh mình ra chỉ là để có người nối dõi cài tài sản kếch xù đó thôi.
- Mình không tin là mẹ bạn mang nặng suốt chín tháng mười ngày đẻ ra bạn lại không có chút tình cảm nào!!! Chắc chắn tại bạn và bà ấy không hiểu nhau mà thôi, nếu hai người chịu dành thời gian nói chuyện với nhau thì sẽ tìm ra điểm tượng đồng giữa hai mẹ con thôi mà!
- Hừ! bà ta tối ngày chỉ biết đến tiền thì làm gì có thời gian mà nói chuyện với mình chứ! nếu có thì cũng chỉ vì công việc mà thôi!!! Nếu bạn nhìn thấy khuôn mặt của bà ta thì sẽ sợ đến chết khiếp cho mà coi.
- Bạn thật là cứng đầu quá đi! không nói với bạn nữa đâu! Nhưng mình nói trước tình cảm mẹ con là thứ tình cảm rất thiêng liêng! bây giờ nó ở bên cạnh bạn mà không biết giữ gìn sau này nó biến mất rồi thì đứng có hối hận lúc đó có tìm kiếm thì nó cũng không quay trở về đâu nha!!!! Hãy thử tưởng tượng một ngày nào đó mẹ bạn mất đi lúc đó bạn sẽ có cảm giác như thế nào đây! bạn sướng hơn mình rất nhiều đó! có ba mẹ ở bên, có gia tài đồ sộ thì tốt nhất nên giữ gìn đi! mình ngay cả mặt mẹ còn không biết nữa nè!! Mắt Khánh An đỏ hoe. Cô vội đứng dậy bưng chén bát vào trong.
- Khánh An à!!!! Hải Anh gọi theo nhưng Khánh An không thèm quay lại nhìn. Bạn đâu biết những chuyện xảy ra giữa mình và bà ta chứ! nếu bạn biết thì có lẽ đã không nói như vậy rồi!! Hải Anh nói thầm.
 
U

uocmovahoaibao

CHAP 13
- Hải Anh!! Người con gái mà bạn vẫn thường kể là người như thế nào vậy??
trên đường tiễn Hải Anh ra ngã tư, Khánh An đã hỏi Hải Anh vì cô không thể nào dẹp bỏ cảm giác tò mò trong lòng và có chút ghen tỵ.

Hải Anh ngạc nhiên quay sang nhìn Khánh An chăm chú một cách khó hiểu.

- có lẽ . . . cô ấy rất giống cô bé lọ lem hôm bữa mà mình gặp! xinh đẹp, dịu dàng và cả mít ướt nữa! cô ấy là người mà tuổi thơ của mình không bao giờ có thể quên!! Một cô gái đặc biệt!!! lúc đó nhà mình còn định cư ở mĩ vì một vài lý do gì đó và hoàn cảnh thì rất nghèo, ba mình vẫn chưa có việc làm ổn định!!! Và mình là một thằng nhóc rách rưới ngồi bên vệ đường bán kem còn cô ấy là một tiểu thư quyền quý con nhà giàu rất dễ thương giống như một con búp bê vậy! nhớ lúc đó mình vẫn còn là một thằng nhóc ốm yếu, mắc bệnh trầm cảm tính khí cọc cằn thô lỗ. một ngày nọ mình bị lũ nhóc lang thang ăn hiếp đòi tiền thì cô ấy xuất hiện bệnh vực cho mình mặc dù chỉ là một cô gái bé nhỏ. Bạn thử nghĩ xem cô ấy sẽ làm gì???
- ừm!!!! khóc thét lên kêu cứu sao??
- không! ngược lại là đằng khác! Cô ấy có võ đó!
- sao! Bé tí tẹo mà có võ!!!
- Đúng! Con nhà giàu mà ít ra cũng phải có ngón võ phòng thân chứ! cô ấy dang đôi tay ra bảo vệ cho mình và cảnh cáo lũ nhóc đó! bọn chúng thấy vậy thì cười nhạo cô ấy. nổi nóng cô bé đó đánh cho bọn chúng một trận tơi bời! bạn có biết tiếp theo thì sao không??
- Sao??
- Tưởng đâu cô ấy cứng rắn lắm mới đánh được bọn chúng nhưng cô ấy lại ngồi bệt xuống đường khóc òa lên! mình lo lắng hỏi tại sao thì cô ấy trả lời hết sức ngây ngô là lỡ đánh người thế nào cũng bị cảnh sát bắt cho vào ăn cơm tù!! Mình thật sự sốc nặng vì câu trả lời dễ thương đó!!!! thấy vậy mình đưa cho cô bé đó một cây kem!!! Cô ấy ăn ngon lành luôn, sau đó thì cười rất tươi, đứng dậy tạm biệt mình và bỏ chạy! những ngày sau đó cô ấy luôn đến mua kem của mình và quanh quẩn xung quanh xem mình bán! Mình đuổi cô ấy đi thì cô ấy khóc ầm lên và vẫn bám lấy mình không buông khiến mình nghĩ rằng con gái gì mà phiền đến thế. mãi cho đến sau này tụi mình có nhiều kỉ niệm hơn thì lúc đó mình mới nhận ra là đã yêu cô ấy từ lúc nào mất rồi nhưng đó cũng là lúc mình và cô ấy đã cách xa mãi mãi.
- Mãi mãi sao???
- ừm! sau này khi đã giàu có và trở về nước, mình có tìm cô ấy nhưng mình nghe tin là cô ấy đã mất do tai nạn gì đó thì không rõ!!! Có lẽ mình và cô ấy không có duyên với nhau!!! Ánh mắt Hải Anh chứa đựng một sự đau khổ đến tột cùng.

 
Top Bottom